Đột nhiên Hồng Y Nữ Xảo Nhi hét lớn:
- Chí Tôn, ta vì sự lãnh đạm của ngươi mà giờ đây cảm thấy sỉ nhục vô cùng.
Chí Tôn vẫn với bộ mặt lạnh lùng đáp :
- Thực ra, từ trước đến nay, tiểu sinh chưa hề có ý nghĩ làm cho ai sỉ nhục cả, cô nương đã quá lời chăng?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi cười gằn :
- Hừ... còn một việc này, ta hỏi ngươi tại sao ngươi thất hứa với một người con gái, như thế cũng không sỉ nhục nữa à?
Chí Tôn lạ lùng về câu hỏi của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, chàng dò xét :
- Hồng công nương bảo thế nghĩa là làm sao?
Hồng Y Nữ Xảo giận dữ :
- Ngươi đã thất hứa với chị Hắc Phụng Hoàng Triệu Lệ Trân, chắc chắn điều này ngươi không thể chối cải?
- Thực vậy, tiểu sinh có hẹn với nàng.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi bỗng tóe lửa hờn trong ánh mắt :
- Vậy thì cái thân hình của người con gái trong trắng ấy suýt nữa bị hại trong tay ngươi?
- Thực tình tiểu sinh không sao hiểu nổi câu nói vừa rồi của Hồng cô nương.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi hậm hực :
- Còn gì mà không hiểu nữa, ta hỏi ngươi tại sao ngươi hẹn cùng nàng nơi khu rừng vắng vẻ, rồi ngươi bỏ mặc nàng chốc nữa đã rơi vào tay bọn ma đầu?
Chí Tôn sực lóe lên mắt tia hy vọng :
- Nhưng hiện giờ Hắc cô nương ở nơi đâu, Hồng cô nương có biết không?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi hằn hộc :
- Chuyện đó, tưởng ngươi cũng không cần phải biết mà làm gì, ta hỏi ngươi tại sao ngươi bỏ rơi nàng?
Chí Tôn chợt nhớ đến hình ảnh dâm loạn vừa xảy ra trong ngôi chùa hoang cổ, và chút nữa chàng đã chết vì tay Tần Mỵ Nương, khiến oán thù bốc lên đầy mặt, chàng vùng phát ra một tràng cười quái gở.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi ngờ Chí Tôn khinh rẽ nàng, nên mới có giọng cười ngạo mạn như thế, nàng trợn mắt quát :
- Chí Tôn, ta sẽ giết chết ngươi.
Vốn tình tình hay khinh bạc, Chí Tôn tuy hiểu cô gái lầm lẩn về mình, nhưng chàng không cần gì biện bạch, chỉ sau khi dứt tiếng cười, chàng nghiêng người về phía nàng nói :
- Vâng, cô nương cứ mạnh dạn ra tay, tiểu sinh sẵn sàng chịu chết.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi xếch ngược cặp lông mày :
- ngươi thách ta đấy à? Ta giết ngươi cho xem.
Dứt câu, Hồng Y Nữ Xảo Nhi giơ chiếc roi ngựa lên cao nhắm ngay mặt Chí Tôn quật một ngọn...
Trót!!!
Chí Tôn không thèm né tránh đâu cả, thực ra giá chàng có tránh cũng không thể nào kịp, vì hiện nay côn glực của chàng không còn, mà ngọn roi của Hồng Y Nữ Xảo Nhi thì nhanh lẹ như luồng chớp bay thẳng vào mặt chàng vang lên một tiếng “đét”. Tức thì một lằn đỏ choét như son hiện ra nằm vắt ngang vầng trán rộng của chàng. Chỉ có ngần ấy, mà Chí Tôn cảm thấy đau buốt tận trái tim, nhưng chàng vẫn cắn chặt hai hàm răng chịu đựng, không hề để rỉ ra ngoài cửa miệng một tiếng rên nào. Thực ra, cũng vì quá thương yêu Chí Tôn, mà Hồng Y Nữ Xảo Nhi mới oán hận về sự lãnh đạm của chàng đã nhiều lần vô tình đối với nàng, nàng giận dữ đánh trúng chàng một ngọn rôi, rồi thì dừng lại lạ lùng nhìn. Nàng lạ lùng vì không hiểu tại sao Chí Tôn không né tránh khi ngọn roi của nàng đáng chưa tới, và nàng hết sức đau đớn trông thấy lằn rôi vắt ngang trán chàng. Nàng có hiểu đâu cũng vì kế mẫu nàng mà công lực của chàng đã hủy diệt, chàng làm sao nhanh lẹ như trước nữa, để chống đỡ ngọn roi trên tay nàng.
Tuy vậy, chỉ vì tính tình Hồng Y Nữ Xảo Nhi qua nóng nảy, nàng hành động nông nổi như thế chứ thực ra trong thâm tâm nàng chẳng hề có ý muốn giết chàng. Cho nên nàng bực tức hỏi :
- Tại sao ngươi không chịu trở tay?
Chí Tôn gượng gạo đáp :
- Tiểu sinh muốn để cho cô nương mãn nguyện, còn chống đỡ nữa mà làm gì?
- Ngươi khinh ta không dám xuống tay à?
Huỵch, huỵch, huỵch...
Một loạt ba ngọn roi ngựa của Hồng Y Nữ Xảo Nhi quật xuống đầu Chí Tôn lẹ như tia chớp...
Chí Tôn vẫn không tránh né, chàng chỉ cuối gầm đầu hứng lấy ba ngọn rơi từ trên tay Hồng Y Nữ Xảo Nhi bổ xuống đau tím cả ruột gan. Tự nhiên, toàn thân chàng run lên bần bật rồi lăn đùng dưới ngựa... Nhưng Chí Tôn cứ cắn răng mà chịu đựng chẳng hề rên la một tiếng nào, chàng rán gượng đứng dậy, cặp mắt đỏ rực như hai ánh lửa hồng. Trông thấy Chí Tôn bị ngã ngựa, Hồng Y Nữ Xảo Nhi giật mình cũng nhảy phốc theo chàng cách trừng một trượng, nàng sửng sốt nhìn chàng vì không ngờ chàng lại có thể té như thế. Nàng chợt nhận ra ở chỗ khác thường của chàng, vì theo nàng hiểu thì với cái nội lực của chàng không thể chỉ vì có vài roi ngựa mà quật nhào chàng được một cách dễ dàng như thế. Hẳn phải có một nguyên nhân gì khác chứ chẳng không.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi kinh dị hỏi :
- Ồ kìa, tại sao ngươi cứ để yên ta đánh mà không chịu tránh cho đến phải ngã ngựa như thế?
Chí Tôn nghiến chặt hai hàm răng cố nén đi sự đau đớn đáp :
- Có cần giết chết tiểu sinh thì cứ việc ra tay, cô nương đừng phải lôi thôi gì nữa hết.
Thoạt đầu, Hồng Y Nữ Xảo Nhi định dọa Chí Tôn một roi cho chàng sợ, không ngờ chàng để yên mà chịu, rồi liên tiếp ba ngọn roi sau đều hiện ra mấy lằn đỏ thắm khiến cho nàng sững sờ ngừng roi lại. Giá trong lúc đó, Chí Tôn chịu thốt ra vài lời êm dịu thì tình hình sẽ đổi khác ngay, đằng này dù đang đau buốt tận xương cốt, nhưng ngoài mặt chàng vẫn tỏ ra lãnh đảm, khinh khỉnh nàng thí trách sao nàng chẳng căm tức chàng, mà muốn lồng lên quật cho chàng hằng chục roi nữa. Nhưng biết Chí Tôn đã đau đớn, Hồng Y Nữ Xảo Nhi không nỡ, nàng uất ức đứng nghẹn ngào một hồi lâu tự nhiên đôi mắt đỏ ngầu, hai vai rúng động, rồi thì sau đó nàng vùng òa lên khóc...
Chí Tôn hết sức kinh dị, chàng không hiểu tại sao bỗng nhiên Hồng Y Nữ Xảo Nhi lại khóc nghe thảm não đến thế, nàng đã đòi giết chàng rồi tự dưng sao nàng lại bi lụy?
Chàng bước lại gần nàng hỏi :
- Hồng cơ nương, tại sao cô nương khóc, có phải vì không nỡ giết tiểu sinh mà cô nương xúc động như thế không?
Nghe Chí Tôn thốt ra những lời đó, Hồng Y Nữ Xảo Nhi càng khóc to hơn, nước mắt nàng ướt cả áo, toàn thân run rẩy như cánh hoa đào trước gió, nàng không ngờ chàng lại vô tình với nàng đến thế, nàng đã bạo gan thú thật tình yêu bằng những giọt lệ khổ đau mà chàng vẫn chưa muốn hiểu tình nàng, vẫn thờ ờ cùng nàng. Chí Tôn chợt hiểu, chàng cảm thấy chua xót vô ngần, mỗi giọt nước mắt của nàng là một mũi gươm đâm thủng vào quả tim chàng ri rỉ máu, chàng muốn khóc bên chàng, nhưng cố dần sợ xúc động quá mãnh liệt đó. Trong giờ phút ấy, Chí Tôn cũng muốn thú thật lòng chàng đối với nàng, rằng chàng cũng đã yêu nàng, chứ không lạnh lùng, vô nghĩa như nàng đã tưởng, nhưng dù sao nàng cũng là con gái của kẻ thù sư môn chàng, chàng không sao thốt ra những lời thiết tha ấy được.
Sau cùng, Chí Tôn nói giọng đau khổ :
- Hồng cô nương ạ! Cô nương đừng khóc nữa đau đớn cho tiểu sinh lắm, cô nương hãy nín đi rồi tiểu sinh sẽ nói một điều này...
Chỉ có thế, mà Hồng Y Nữ Xảo Nhi nín bặt không còn khóc nữa, nàng lau sạch những hạt lệ còn sót đọng trên đôi má thơ ngây, cất tiếng dịu dàng hỏi :
- Dương tiểu huynh muốn nói gì, hãy nói mau đi?
Chí Tôn hiện lên nét mặt một sự sầu não khác thường, giọng chàng chẳng khác nào một làn gió thoảng nhẹ qua :
- Hồng cô nương ơi! Mối tình đậm đà. Thắm thiết của cô nương đối với tiểu sinh, chẳng phải tiểu sinh không chịu hiểu nhưng tiểu sinh không đáp lại cô nương là vì mệnh sống của tiểu sinh chỉ kéo dài có ba mươi hôm nữa, tiểu sinh không muốn để cho cô nương phải đau thương vì cái chết của tiểu sinh, nên tự nãy mới tỏ ra lạnh nhạt với cô nương như thế.
Nghe Chí Tôn nói dứt, Hồng Y Nữ Xảo Nhi chợt sửng sốt vừa lại hãi hùng, nàng sợ mình đã lầm, nên vặn hỏi :
- Tiểu huynh vừa nói gì? Tiểu huynh bảo ai chỉ còn được sống ba mươi hôm?
Vẻ mặt của Chí Tôn buồn vô tả :
- Chính tiểu sinh chỉ còn được sống có ba mươi hôm nữa thôi Hồng cô nương ạ!
Hồng Y Nữ Xảo Nhi trừng đôi mắt đẹp :
- Tại sao lạ vậy, trông Dương tiểu huynh hiện giờ chẳng khỏe mạnh như thường sao?
Những giọt lệ đọng trên hai làn má trắng mịn màng chưa khô, Hồng Y Nữ Xảo Nhi vô cùng xinh đẹp trong buổi hoàng hôn. Trông mặt nàng chẳng khác gì cánh hoa lan vừa hứng vài hạt sương lóng lánh.
Chí Tôn thấy thế, nhưng chàng đang bị ám ảnh bởi cái chết sắp đến với chàng, nên chàng không còn thiết gì nữa cả, chàng vùng buông một tràng cười khắc khổ, rồi đáp :
- Đúng đấy, trông qua tiểu sinh gãy còn khỏe mạnh như thường, chứ có ai ngờ đâu hiện giờ nội lực trong người tiểu sinh đã bị hoàn toàn hủy diệt rồi.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi khiếp đảm kêu lên :
- Trời, thật như thế sao Dương tiểu huynh?
Chí Tôn khe khẽ gật đầu không đáp. Hồng Y Nữ Xảo Nhi ngỡ mình như trong giấc mộng, nàng thẫn thờ thật lâu mới lẩm bẩm :
- Hèn gì lúc nãy chàng không tránh nổi bốn ngọn roi của ta vì cơn nóng nảy đánh oan chàng, may mà ta chỉ dùng có một phần công lực, nếu không ta đành ôm hận rồi còn gì.
Nàng chỉ nhìn Chí Tôn không hề chớp bây giờ mới nhận ra cặp mắt vơ vẫn không hồn chẳng khác chi người thường, nàng tin lời chàng nói thật, mà lòng cảm thấy chua xót ngậm ngùi. Qua một giây xúc động, Hồng Y Nữ Xao Nhi bỗng nói :
- Dương tiểu huynh, ai đã làm cho tiểu huynh ra thân thế này, tiểu huynh hãy nói thật cho tiểu nữ được rõ?
Chí Tôn cười chua chát :
- Là ai? Hồng cô nương đừng nên tìm hiểu mà làm gì, cô nương chỉ hiểu được lòng tiểu sinh như thế là tiểu sinh mãn nguyện lắm rồi, dù có chết tiểu sinh cũng không còn điều gì oán hận nữa.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi rúng động cả tâm hồn, nàng thốt giọng căm hờn :
- Không thể được, tiểu huynh phải cho tiểu nữ biết rõ kẻ đó là ai, tiểu nữ nhất định không trả mối thù này!
Dứt lời, nàng bước lại gần Chí Tôn gương mặt kiều diễm lộ đầy phẫn nộ. Tuy đương trong đau khổ ê chề, nhưng trông cử chỉ của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, bất giác Chí Tôn phải cười thầm. Chàng cười vì nhớ lúc nãy nàng nằng nặc đòi giết cho được chàng, rồi bây giờ nàng vì chàng mà căm phẫn đến có thể quên cả thân mình.
Chàng lắc đầu bảo nàng :
- Tiểu sinh không thể nói ra tên của người đã làm hại tiểu sinh bởi vì...
- Vì sao, Dương tiểu huynh hãy nói, không có sự gì phải giấu giếm cả, tiểu huynh không tin tiểu nữ sao?
Sợ cô gái hờn giận, Chí Tôn do dự một lúc rồi đáp :
- Chính kế mẫu của cô nương đã đầu độc tiểu sinh ra nông nổi này.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi trợn tròn đôi mắt đẹp, thãng thốt kêu :
- Là kế mẫu của tiểu nữ? Thật không nào ngờ trước được, nhưng bà ấy đã đầu độc Dương tiểu huynh bằng những gì?
Biết không nói thật cũng không thể được, Chí Tôn đỏ bừng sắc mặt, chàng cúi đầu đáp hơi nhỏ vì thẹn :
- Kế mẫu cô nương đầu độc tiểu sinh bằng viên độc dược Xuân Phong Nhất Độ Hoàn! Nếu không gặp một lão quái nhân, thì có lẽ giờ này thân xác tiểu sinh nổ tung ra như xác pháo rồi.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi chết lặng cả tâm hồn, nàng thừ người ra như pho tượng, một lúc thật lâu mà không thốt lên một lời nào cả, vì nàng không thể nào tưởng nổi kế mẫu nàng dâm độc đến thế. Chập sau, nàng mới nói :
- Thật không ngờ...
Nàng buông tiếng thở dài rời hỏi Chí Tôn :
- Vì vậy mà Dương tiểu huynh đã lỗi hẹn với chị Hắc Phụng Hoàng chứ gì?
Chí tôn gật nhẹ đầu :
- Vâng, đúng như vậy Hồng cô nương ạ!
Hồng Y Nữ Xảo Nhi tỏ vẻ hối tiếc :
- Lúc nãy, vì quá nóng nảy, tiểu nữ đã trách lầm Dương tiểu huynh, thật tiểu nữ có lỗi lớn...
Nói dứt câu, Hồng Y Nữ Xảo Nhi lại gần Chí Tôn âu yếm nhìn lằn roi rớm máu rơi nơi trán chàng hỏi :
- Nơi bị tiểu nữ quất nhằm, có còn đau không hở tiểu huynh? Sao mà lúc nãy không nói cho người ta biết trước?
Chí Tôn gượng nở trên môi đỏ mọng một nụ cười :
- Không sao cả Hồng cô nương ạ! Chỉ nghe xây xát một chút vậy thôi, cô nương đừng băn khoăn chi hết.
Chợt ngẩng nhìn bóng hoàng hôn đã xóa mờ cảnh vật, màn đêm chầm chậm kéo về, Chí Tôn giật mình tỉnh ngộ, chàng bảo Hồng Y Nữ Xảo Nhi :
- Hồng cô nương ạ! Nếu không còn chuyện gì quan hệ, thì tiểu sinh xin giã biệt cô nương, để ra Hải đảo cho sớm mới được.
Đột nhiên Hồng Y Nữ Xảo Nhi hiện lên sắc mặt một nét buồn rõ rệt :
- Dương tiểu huynh ra ngoài Hải đảo làm gì?
- Tiểu huynh ra ngoài ấy tìm lão quái vật, xin vài giọt máu con Thần Quy sống ngót hai ngàn năm trăm năm mới trị chất độc đã ngấm vào các huyệt đạo của tiểu sinh, thì mới mong còn sống sót được. Vì vậy, tiểu sinh phải lên đường ngay, đi luôn cả ngày đêm đến đó kẻo không còn kịp nữa.
Đến đây, Chí Tôn ngừng lại, chàng nhìn nàng bằng cặp mắt buồn rầu, như ngầm nói lên mấy lời vĩnh biệt. Hồng Y Nữ Xảo Nhi đọc trong đôi mắt Chí Tôn cái tâm trạng đó, nàng cất giọng run run :
- Dương tiểu huynh hãy để cho tiểu nữ cùng đi với. Tiểu nữ không thể nào yên lòng để tiểu huynh đi một mình được trong cảnh ngộ này.
Chí Tôn se sẽ lắc đầu :
- Hồng cô nương đừng nên bận lòng vì tiểu sinh việc ra ngoài Hải đảo, cô nương hãy để cho tiểu sinh đi.
- Nhưng hiện nay công lực của Dương tiểu huynh đã không còn nữa, mà con đường từ đây ra Hải đảo biềt bao nhiêu sự hiểm nghèo, trở ngại. Bọn ma đầu sẽ rình rập đêm ngày theo dõi hãm hại tiểu huynh, làm sao tiểu huynh có thể lọt qua cặp mắt của chúng mà hòng tới Hải đảo xin vài giọt máu Thần Quy. Tiểu nữ nhất định đi theo bên cạch tiểu huynh để đề phòng những điều bất trắc xảy ra, xin tiểu huynh đừng chối từ.
Chí Tôn vô cùng xúc động, nhưng chàng vẫn nói :
- Tiểu sinh xin cảm tạ tấm lòng quí báu của Hồng cô nương nhưng thú thật với cô nương, trong chuyến ra đi này, tiểu sinh không có chút gì hy vọng cả, cái chết đối với tiểu sinh coi như chuyện đã đành, cô nương đừng theo tiểu sinh lám gì cho nhọc công vô ích.
Lắng nghe Chí Tôn thốt ra mấy lời tâm huyết. Hồng Y Nữ Xảo Nhi cúi đầu nghĩ ngợi một chập, rồi ngước lên, trong ánh mắt nàng chợp phóng ra luồng sáng kỳ diệu, đôi má ửng hồng phớt nhẹ bóng hoàng hôn, nàng nói thì thầm :
- Tiểu nữ hỏi một điều này, tiểu huynh hãy thành thật trả lời nhé?
- Điều gì, cô nương cứ hỏi?
Ngập ngừng một chút, Hồng Y Nữ Xảo Nhi mới đánh bạo :
- Dương tiểu huynh hãy thành thật, tiểu huynh có oán ghét gì tiểu nữ không?
Chí Tôn thản nhiên đáp :
- Không, Hồng cô nương có làm gì đáng để tiểu sinh oán ghét được đâu.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi mím chặt vành môi như thu lấy nghị lực rồi lại hỏi :
- Như vậy, Dương tiểu huynh có cảm tình nào với tiểu nữ không?
Bị Hồng Y Nữ Xảo Nhi hỏi một câu quá đột ngột, Chí Tôn ấp úng hồi lâu mà không sao trả lời được câu hỏi của nàng, chẳng phải lúc bấy giờ chàng không dám thú thật rằng chính chàng cũng đã yêu nàng, mà vì chàng khó thốt ra lời đó, bởi vì dù sao nàng vẫn là con gái của kẻ thù sư môn chàng, vì vậy chàng im lặng không nói chi hết. Không thấy Chí Tôn trả lời câu hỏi của mình, Hồng Y Nữ Xảo Nhi ngỡ chàng khinh mình là một cô gái lẳng lơ, vượt qua vòng lễ nghĩa, dám thú nhận tình yêu trước mặt chàng nên nàng quá tủi nhục nói như khóc :
- Thôi, tiểu nữ hiểu rồi, xin vĩnh biệt...
Rồi nàng chực leo lên lưng ngựa chạy đi, Chí Tôn hoảng hốt gọi giật :
- Ô kìa, sao lãi bỏ đi, tiểu sinh rất có nhiều cảm tình với Hồng cô nương đấy chứ.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi quay lại, tia mắt sáng rực niềm hy vọng :
- Thực vậy sao Dương tiểu huynh?
- Tiểu sinh không thích nói dối ai bao giờ cả.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi tươi hẳn sắc mặt :
- Dương tiểu huynh ạ! để cho sự xưng hô được thân mật từ nay tiểu nữ xin gọi tiểu huynh bằng anh tiểu huynh nhé?
Lòng Chí Tôn rộn lên một nỗi niềm khó tả, chàng khẽ gật đầu :
- Vâng, tiểu muội hãy gọi ta bằng Dương huynh, còn ta thì kêu lại là Hồng tiểu muội, bằng lòng đấy chứ?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp tuyệt vời :
- Vâng, bây giờ chúng ta đi đâu hở Dương huynh?
- Tiểu huynh còn phải ra tận ngoài Hải đảo, gặp lão quái vật để xin vài giọt máu con Thần Quy như lúc nãy đã nói với tiểu muội.
Chợt nhớ tới cái chết hết sức mập mờ của cha mình, đột nhiên Hồng Y Nữ Xảo Nhi bảo Chí Tôn :
- Dương huynh ạ! Tiểu muội nhớ lại cái chết mơ hồ đáng khả nghi của phụ thân cách năm năm về trước và viên độc dược mà kế mẫu tiểu muội đã đầu độc Dương huynh sao trong lòng bắt hoài nghi quá Dương huynh ạ! Tiểu muội nghĩ chắc có điều gì bí ẩn chứ chẳng không?
Chí Tôn nghe Hồng Y Nữ Xảo Nhi bàn tới cái chết của Truy Phong Kiếm Thượng Quan Công Cẩn, người thù của sư môn, chàng không muốn có ý kiến, nên chỉ gật đầu cho qua chuyện thôi.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi bỗng rít căm hờn :
- Nếu quả thật phụ thân tiểu muội chết vì sự đầu độc của bà ấy, thì có một ngày nào đó, tiểu muội sẽ xé xác bà ta rửa sạch oán cừu.
Nhận thấy bầu không khí có phần căng thẳng, Chí Tôn lãng sang chuyện khác, chàng hỏi Hồng Y Nữ Xảo Nhi :
- Hồng tiểu muội ạ! hiện giờ Hắc Phụng Hoàng cô nương ở đâu tiểu muội có rõ chăng?
- Thưa Dương huynh chị ấy đã được Sứ giả Hải Âu lệnh chủ đến dẫn đi rồi.
Chí Tôn thầm mừng, chàng tự nhủ :
- May quá, nếu thế thì không còn phải lo gì nữa cả, chắc chắn Triệu cô nương đã thoát chết rồi đấy, bây giờ ta có thể giã biệt Hồng tiểu muội lên đường là vừa.
Nghĩ xong, Chí Tôn cất giọng buồn buồn bảo Hồng Y Nữ Xảo Nhi :
- Hồng tiểu muội ạ! giờ đây trời cũng đã sắp tối rồi, chúng ta hãy chia tay nhau cho sớm, để tiểu huynh phải còn ra Hải đảo tìm món thuốc kia, trị vết tử thương trong huyệt đạo, nếu định mệnh không đến nỗi tàn ác. Tiểu huynh còn được sống trên cõi đời này, thì chúng ta sẽ có ngày tái ngộ.
Dứt câu, Chí Tôn chực leo lên lưng ngựa Hồng Y Nữ Xảo Nhi hốt hoảng chộp nắm tay chàng :
- Khoan đã Dương huynh, hãy chờ tiểu muội theo với.
Chí Tôn bùi ngùi đáp :
- Hồng tiểu muội, chuyến đi này sống chết chưa biết thế nào, tiểu muội theo ta...
Nhưng Hồng Y Nữ Xảo Nhi đã lẹ tay bịt miệng Chí Tôn nàng bảo :
- Dương huynh, anh đừng nói nhãm không nên anh ạ! Có lẽ số mệnh không đến nỗi khắc nghiệt như vậy đâu...
Rồi nàng lã tấm thân kiều diễm vào lòng Chí Tôn, hơi thở nóng sốt hổn hển bên tai chàng, làn má mịn màn kề tận mũi chàng như đợi chờ một chiếc hôn nồng cháy. Không thể dừng được nữa, Chí Tôn ôm trọn cái thân hình trào căng sức sống của Hồng Y Nữ Xảo Nhi ghì mạnh vào lòng, rồi cúi xuống hôn nơi má nàng. Hồng Y Nữ Xảo Nhi thoát trên đôi môi một nụ cười sung sướng, nàng ngây ngất trong hai cánh tay của Chí Tôn, giữa lúc chàng đã đặt nàng ngồi xuống, để mặc cho hai tâm hồn đắm chìm trong rạo rực yêu đương. Họ siết chặt lấy nhau như chẳng còn muốn rời nhau nữa... Màn đêm rũ xuống, từng con gió lạnh lùa cành lá hai bên vệ đường lao xao, mấy vì sao trên bầu trời chớp sáng, tờ mờ.
Sực nghĩ đến cảnh ngộ của người yêu, Hồng Y Nữ Xảo Nhi chợt thấy lòng quặn thắt, nàng không tin chuyến đi này của chàng sẽ tìm ra giọt máu con Thần Quy trị chứng tử thương trong huyệt đạo của chàng. Cho nên, nàng nằm trong lòng chàng, để tận hưởng cái hương vị cùng tột của yêu đương, rồi ngày mai phó mặc cho định mệnh cuộc đời. Cũng như nàng, chàng để hồn chìm trong giấc mộng, nghe thoang thoảng hương trinh từ nàng toát ra quyện lấy người chàng. Giờ đây, đôi thiếu niên nam nữ, ngọn lửa tình đều bốc cháy đến cùng độ yêu đương rồi thì họ ghì chặt lấy nhau, một giác cảm chưa từng có chạy rần vào cơ thể... làm cho chàng và nàng quên đi tất cả, không còn nhìn thấy cây cỏ xung quanh đã xóa mất trong màn tối, lầm thầm...
Một chập lâu, chợt vài tiếng quạ ngang kêu... Quạc quạc hãi hùng, khiến cho Chí Tôn giật mình ngẩng dậy, trong khi nàng còn để hồn bên cõi chơi vơi...
Chí Tôn lay nhẹ vai Hồng Y Nữ Xảo Nhi mấy lượt, bấy giờ, nàng mới hé bừng ánh mắt chọc qua màn tối nhìn chàng, nhưng nàng nói như còn đang ở trong mơ :
- Chí Tôn ạ! anh hãy nói yêu em.
Chí Tôn ôm chặt lấy người yêu :
- Vâng, em Xảo Nhi, anh đã yêu em, nhưng em có thành thật yêu anh không?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi thổn thức :
- Em nguyện yêu anh đến chết, hình ảnh của anh trọn đời chiếm ngự trong quả tim em.
Chí Tôn vô cùng xúc động, chàng đỡ nàng cùng ngồi dậy, run giọng :
- Em Xảo Nhi, anh sẽ nhớ mãi lần kỹ niệm này, cũng như em, anh sẽ yêu em tới phút cùng tận cuộc đời, sống anh giữ lấy, chết nguyện mang theo.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi khẽ nhếch mộ nụ cười trong bóng tối :
- Chí Tôn anh, chỉ nghe một lời nói “yêu” của anh, em cũng thỏa nguyện lắm rồi, đời em không còn ước vọng gì hơn nữa.
Chí Tôn bỗng buông tiếng thở dài, chàng nhớ tới phút phải vĩnh biệt người yêu mà lòng buồn bực vô cùng. Chàng kéo nàng đứng dậy và ngậm ngùi thốt :
- Giờ chia tay đã đến, em Xảo Nhi, giã biệt em, anh lên đường, nếu số anh còn dài, anh sẽ tìm gặp em trong một ngày không xa lắm, còn ngược lại, thì đây là lời vĩnh biệt cuối cùng.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi giận dỗi xô Chí Tôn ra :
- Chí Tôn, anh nhất định không cho em đi theo anh sao?
Chí Tôn chua xót :
- Không phải thế đâu em Xảo Nhi ạ! nhưng vì đường xá xa xôi, anh sợ em vì anh mà...
Hồng Y Nữ Xảo Nhi cắt phăng câu nói của Chí Tôn :
- Em đã nhất định rồi, em phải theo anh, đừng nói thêm gì, anh hãy lên ngựa đi.
Nói xong, Hồng Y Nữ Xảo Nhi xốc lại áo quần, nàng băng mình lên lưng ngựa, day qua bảo Chí Tôn :
- Lên ngựa mau đi anh, sương đêm xuống đã nhiều rồi, chúng ta hãy lên đường cho sớm.
Biết không thể nào ngăn cản được ý chí cương quyết của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, Chí Tôn liền thót lên lưng ngựa, giục giả ra roi. Đôi ngựa giao kề, chàng và nàng lặng lẽ thúc nhanh trên con đường cái quang, hai bên toàn cổ thụ, vó câu rộn rả, làm xé tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm trường...
Chí Tôn và Hồng Y Nữ Xảo Nhi đi mãi cho tới ngày thứ hai mươi lăm mới tới miền duyên hải, hai người gởi ngựa rồi kiếm thuyền thuê ra tận ngoài khơi, để tìm đảo Ô Thạch. Đôi nam nữ thiếu niên thuê được một lão ngư phủ trạc ngoài năm mươi tuổi rất quen thuộc đường ra các Hải đảo. Trời mờ sáng hôm sau, thuyền chở lão ngư phủ và đôi thiếu niên nam nữ bắt đầu tách bến căng buồm lướt sóng ra khơi. Chẳng bao lâu thuyền đã xa bờ, trời nước xanh biếc một màu, sóng bủa muôn trùng bát ngát, lão Ngư phủ cứ nhắm hướng đảo Ô Thạch mà đi. Theo như lời lão Ngư phủ thì nếu thuận buồn xuôi gió, có thể một ngày một đêm sẽ tới nơi, còn trái lại, chiều gió thay đổi thì thuyền sẽ mất thêm độ vài ngày nữa. Thuyền đi được nửa ngày thì cây cỏ trên bờ đã khuất hẳn, chỉ còn lại mặt bể mênh mông.
Khung trời xanh lồng lộng, muôn lượn sóng ào ào, thuyền cứ căng buồm phăng phăng lướt tới... Trông thấy cảnh sắc gợi tình, Chí Tôn và Hồng Y Nữ Xảo Nhi ra ngồi trước mũi thuyền, vừa chuyện trò, vừa đưa mắt ngắm nước bao la tạm quên trong phút chốc bấy nhiêu sầu khổ chất chứa trong lòng. Gió bể tung bay phần phật tà áo của đôi thiếu niên nam nữ, sóng vỗ tanh tách mạn thuyền càng lướt mau hơn...
Đột nhiên, từ chân trời rựng lên một vừng mây đen bằng chiếc quạt, dần dần cao, rồi bay nhanh lạ thường...
Lão ngư phủ mặt lộ đầy vẻ lo âu, nói thật mau :
- Trời sắp có trận bão to tráng sĩ và cô nương ạ!
Hồng Y Nữ Xảo Nhi nhìn trời rồi nói :
- Trời hôm nay trong biếc như thế này, mà lại có bão sao lão ông?
Chí Tôn cũng lạnh lùng hỏi :
- Lão ông, trời đang quang đảng như thế, mà sao lão biết sắp có trận bão thổi tới?
Lão ngư phủ đưa tay chỉ vừng mây đen đang bay lên đáp :
- Tráng sĩ và cô nương không trông thấy một cụm mây đen từ hướng Đông đang bay lên sao?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi ngẩng lên nhìn theo ngón tay lão ngư phủ nói :
- Ồ, không lẽ nào một cụm mây như vậy mà lại thành bão hay sao?
Chí Tôn cũng phân vân :
- Thực vậy, có lý nào như thế được... Lão ông ạ! sự thực có phải như vậy không?
Lão ngư phủ đáp giọng quả quyết :
- Sự thực là như thế tráng sĩ ạ! Chẳng lẽ lão phu từng tuổi này lại nói đùa với tráng sĩ và cô nương sao? Theo kinh nghiệm của lão phu từng sống trên mặt bể, thì cụm mây đó khi bay lên tới đỉnh đầu, là trận bão sẽ tới liền tức khắc.
Nói tới đây, lão ngư phủ chấp tay trước ngực lăm đăm :
- Lạy trời phù hộ cho chúng con!
Chí Tôn ngước nhìn ánh mây đen từ từ lên và to dần, chàng nghi ngại trong lòng không yên. Hồng Y Nữ Xảo Nhi vì từ bé đến giờ chưa từng đi bể, nên nàng chẳng mấy quan tâm tới vừng mây đen, nàng nói :
- Giá có một trận gió mạnh thối tới thì thuyền chẳng phải chạy nhanh hơn sao, việc gì cần phải lo xa chi cho nhọc?
Chí Tôn tuy còn nhỏ, nhưng là một chàng trai từng trải việc đời hơn Hồng Y Nữ Xảo Nhi, chàng cúi mặt nhìn nàng đáp :
- Không phải một luồng gió mạnh đâu em Xảo Nhi ạ, có lẽ đó là một trận bão to đúng như lời lão ngư ông đã nói.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi tủm tỉm cười :
- Thế anh đã trông thấy bao giờ chưa?
- Anh chưa trông thấy lần nào, nhưng anh có được biết qua những điềm báo trước của trận bão to.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi vùng cười sặc sụa :
- Ồ, lại đến lượt anh cũng đùa nữa đấy rồi, việc gì chỉ có một tảng mây cỏn con thế kia, mà phải nhao nhao lên thế.
Chí Tôn nghiêm sắc mặt :
- Em Xảo Nhi, đừng nói dại nữa, không phải anh đùa cợt em đâu, sự thật tai họa sắp đến cho chúng ta đấy.
Trong lúc lão ngư ông cũng vừa thắp xong nhan đèn, đem ra trước mũi thuyền khấn khứa. Vừng mây vùn vụt lên cao, càng to nhanh chóng lạ thường, che lấp cả một nửa bầu trời. Gió bắt đầu thổi mạnh, sóng vỗ ào ào, chiếc thuyền chòng chành, nước tung trắng xóa. lão ngư phủ hốt hoảng, chạy trở ra sau thuyền kềm tay lái xuôi theo muôn đợt trùng dương đang khuất động. Chí Tôn cũng lo ngại, chàng nắm chặt tay Hồng Y Nữ Xảo Nhi, ngẩng mặt nhìn, thì thấy hàng vạn lớp mây đen từ đâu cuồn cuộn kéo tới, phủ kín cả nền trời, gió thổi ù ù rát cả mang tai, tiếng sóng ầm ầm thét gào vang đại hải...
Lão ngư phủ mặt mày tái mét, cất tiếng hét to cố lấn át tiếng sóng bể :
- Tráng sĩ và cô nương mau vào khoang thuyền, trận bão đã tới nơi rồi, nguy hiểm lắm!
Chí Tôn nghe lão ngư phủ hét, chàng lẹ làn lôi tay Hồng Y Nữ Xảo Nhi vào trong mui thuyền nói lớn :
- Mau núp trong này xem tình thế ra sao rồi sẽ tính em Xảo Nhi ạ!
Giữa lúc đó, bên ngoài gió thổi càng phút càng thêm mãnh liệt, sóng bổ sôi trào mặt bể, rồi thì một trận mưa đá đầu tiên đổ xuống, đập chát vào da thịt lão ngư phủ. Lúc bấy giờ, mặt bể như một cái chum mờ, hàng muôn lượng sóng to bũa tới ầm ầm như những quả núi tuyết băng, chiếc thuyền bị bắn tung lên trời rồi ngụp xuống cơ hồ lật úp. Lão ngư phủ run lên cầm cập, hết sức kềm chặt lái thuyền như cố bám lấy cái sinh mệnh quá mong manh.
Trong khoang thuyền, Hồng Y Nữ Xảo Nhi bị mấy lượng sóng khủng khiếp, nàng cảm thấy cháng váng cả mặt mày vội ôm chặt lấy Chí Tôn, nói giọng đầy sợ hãi :
- Chí Tôn ạ, bây giờ chúng ta tính sao hở anh?
Chí Tôn dang rộng hai tay ôm lấy người yêu, phóng mắt nhìn ra vạn lớp trùng dương thét gào ngoài bể cả, chàng lắc đầu :
- Chắc không còn hi vọng sống sót rồi em Xảo Nhi ạ! Bây giờ cho dù chúng ta có thuật kinh công quán thế cũng không thể nào thoát khỏi tử thần được nữa, chúng ta hãy phó cho số mệnh...
Hồng Y Nữ Xảo Nhi đau đớn nói :
- Trời, không ngờ chúng ta đành chôn thây ngoài bể cả như thế này.
Chí Tôn ghì mạnh người yêu vào lòng, chàng chua xót :
- Phần anh, sống chết là chuyện đã đành, vì dù sao độc dược cũng đã ngấm vào cơ thể của anh rồi, nhưng đối với em, một thiếu nữ còn quá trẻ, nếu chẳng may có mệnh hệ nào...
Hồng Y Nữ Xảo Nhi ngắt ngang lời nói của Chí Tôn :
- Đừng bảo thế không nên anh Chí Tôn ạ! Chúng ta đã yêu nah thì sống chết cùng ở bên nhau, chẳng có gí phải tiếc thương cả, lát đây, em và anh hãy ôm chặt lấy nhau mà chết dưới đáy bể này.
Chí Tôn hết sức cảm động, vì những lời nói tâm huyết của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, nhưng chàng chưa kịp nói thêm, thì thình lình một ngọn Quái phong thổi vụt ngang thuyền, tức khắc cây cột buồm gẫy ập xuống, đánh ầm trên mui...
Chí Tôn hốt hoảng hét to :
- Cột buồm đã gẫy rồi em Xảo Nhi ạ!
Hồng Y Nữ Xảo Nhi càng ôm chặt Chí Tôn hơn :
- Anh Chí Tôn...
Nhưng... ầm ầm...
Mấy ngọn quái phong thổi vụt qua đập vào chiếc thuyền kêu bùng một tiếng, nghe chừng như vỡ tan ra, đồng thời, hai lượn sóng thần cũng vừa bổ tới chụp lên mui thuyền...
Chí Tôn khiếp hãi la to :
- Em Xảo Nhi, nước đã tràn vào thuyền, mau chạy ra ngoài...
Hai người nhanh chân chạy ra khỏi mui, vừa lúc một ngọn sóng thứ ba đánh ầm vào thuyền, nước hơn cả nữa khoang.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi hét :
- Hãy leo lên mui thuyền cho mau!
Chí Tôn vì công lực đã bị hủy diệt, nên leo lên mui thuyền thật chậm chạp. Hồng Y Nữ Xảo Nhi phải nắm tay chàng vọt lên trên mui. Một trận quái phong lại vụt tới ù ù...
Hồng Y Nữ Xảo Nhi mồm thì quát, tay cặp lấy Chí Tôn liệng mình trở xuống khoang...
Ầm ầm...
Hai lượng sóng to bằng quả núi tung bắn chiếc thuyền lên không trung, rồi dìm xuống sâu tận đáy. Đôi thiếu niên nam nữ ôm chặt nhau, dường như họ cùng ngầm hẹn nhau một cái chết không hề rời cả. Lúc ấy, tội nghiệp cho lão ngư phủ không hiểu sóng cuốn đi từ bao giờ mà không còn trông thấy tăm dạng nữa...
Ầm, ào...
Sấm sét vang động, gió thổi vùn vụt, mưa từ trên trời trút xuống như thác đổ. Rồi thì, một lượn sóng cao như quả núi từ bên kia bổ vội tới chụp lấy chiếc thuyền đang dưới vực nước sâu. Hồng Y Nữ Xảo Nhi khiếp quá hét lên, với tay ôm mạn thuyền, Chí Tôn cũng hốt hoảng nắm lấy cột buồm ghì chặt...
Lạ như chớp, lượn sóng thần bổ đến đánh tung chiếc thuyền vỡ từng mảnh vụn. Đôi thiếu niên nam nữ bị chôn sâu vào lòng đại dương ngay tức khắc. Trên trời mưa vẫn đổ không ngừng, sấm sét từng hồi rung chuyển, ánh chớp xanh lè. Dưới bể, gió thổi ù ù, muôn nghìn lớp sóng thét gáo chẳng khác một ngày tàn thế kỷ...
Mưa bão suốt đêm không ngừng. mãi cho đến sáng hôm sau thì bắt đầu dịu lại, sóng yên lặng như thường ngày. Mặt bể trở lại bình thản, dường như đêm rồi không có chuyện gì xảy ra...
Xem tiếp hồi 10 Lão quái ngư