Tôn Tuyết Lâm vài lần muốn nổ súng, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, loại cảm giác này làm nàng cực kỳ không thoải mái!
Đường đạn vẫn được nàng cực kỳ tin tưởng về độ chính xác đột nhiên như bị một thứ gì đó hấp dẫn không còn chính xác giống như trước nữa, mỗi một viên đạn nàng bắn ra đều không trúng!
Cẩn thận để ý, Tôn Tuyết Lâm lập tức phát hiện phương thức di chuyển của YC có chút kỳ quái, hơi giống hình cung tròn, những cũng có chút khác!
Hừ, muốn dùng bước chạy hình cung tròn để tránh khỏi thuật xạ kích của ta sao, thật sự là quá ngây thơ rồi! Tôn Tuyết Lâm có chút tức giận khó hiểu!
Đối phó với những bước chạy hình cung tròn cũng không khó, mỗi người đều có thói quen của mình, chỉ cần cẩn thận quan sát, nhất định sẽ có thể tìm ra được quy luật. Đối chiến với YC nhiều lần, một vài thói quen của đối phương nàng cũng sớm thuộc lòng rồi, huống chi bước chạy hình cung tròn biến hóa cũng không nhiều, bản thân nàng lại rất quen thuộc với nó!
Tôn Tuyết Lâm trong lòng nhẩm lại các loại biến hóa của bước chạy hình cung tròn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào YC, tìm cơ hội nổ súng.
Đúng rồi! Chính là lúc này! Tôn Tuyết Lâm không chút do dự bóp cò!
Không ngờ, vậy mà lại không trúng sao?
YC giống như đoán trước được ý định của nàng vậy, loáng một cái liền tránh được phát đạn này. Là may mắn sao? Hay là cái gì? Tôn Tuyết Lâm đầu óc chấn động, hoàn toàn rối loạn.
Nhìn YC dần dần tiến gần tới mình, Tôn Tuyết Lâm có chút luống cuống, súng trên tay không tự chủ được bắn loạn xạ về phía Diệp Trọng!
Sau khi rải ra một loạt đạn, không ngờ có một phát lại bắn trúng vai trái của YC, lực đánh vào thật mạnh làm hắn bắt buộc thay đổi hướng di chuyển!
Lúc này mồ hôi Diệp Trọng đã sớm ướt sũng quần áo, hai tay ngày càng có cảm giác nặng nề, bắt đầu có một chút không nghe theo suy nghĩ của hắn, thậm chí còn có dấu hiệu co cơ. Hắn hung hăng cắn vào môi dưới, một vệt máu từ từ chảy ra, nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác đau đớn gì!
Đột nhiên, quang giáp chấn động, Diệp Trọng hiểu rằng Hắc Điểu của mình đã bị trúng đạn!
Căn bản không thèm nhìn xem mình đã bị bắn trúng ở đâu, hai tay Diệp Trọng vẫn không hề dừng lại chút nào.
Tôn Tuyết Lâm chưa kịp vui mừng vì mình may mắn bắn trúng được YC, liền phát hiện một phát súng kia của mình khiến cho Diệp Trọng bị bắn qua một bên, cơ hội tốt như vậy, làm sao bỏ qua được? Tôn Tuyết Lâm vừa định tặng YC thêm một kích trí mệnh!
Nhưng Tôn Tuyết Lâm lại thống khổ phát hiện ra rằng, một phát súng này làm cho quỹ tích tiến tới của YC càng thêm quỷ dị, càng thêm mơ hồ, càng làm cho nàng thêm chần chờ, càng làm cho nàng cảm thấy khó có thể đoán trước được!
Tôn Tuyết Lâm trong lòng càng thêm bấn loạn! Súng bắn cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn!
Diệp Trọng nhìn thân ảnh đối thủ hiện lên trong mắt mình ngày càng rõ ràng, hắn lại càng cảm thấy hưng phấn, hai tay vốn càng lúc càng nặng nề nhức mỏi không biết bằng cách nào tốc độ lại tăng dần lên!
Gần… Gần… Càng gần!
Lên! Diệp Trọng hét to một tiếng, giống như một tiếng sấm động giữa mùa xuân!
Đối thủ của hắn đứng ở đằng kia như đang bị sợ hãi đến choáng váng đầu óc, ngơ ngác bất động đứng ở đó. Bẫy rập? Âm mưu? Diệp Trọng căn bản không nghĩ nhiều, thanh gươm trên lưng đã sớm cầm trên tay phải, tay trái cũng yên lặng đặt trên thanh dao găm bằng hợp kim cài bên đùi trái.
Diệp Trọng tin, chỉ cần mình có thể đến gần người kia, hắn nhất định phải chết!
Thanh gươm ở trên không trung phát ra tiếng ông ông nho nhỏ, lóe lên một đường cong tuyệt mỹ, Diệp Trọng không gặp bất cứ chống cự nào, dễ dàng trực tiếp cắt đứt yết hầu đối thủ. Dễ dàng chiến thắng như vậy làm cho Diệp Trọng có chút ngẩn ngơ! Cũng giống như con người, yết hầu của quang giáp cũng là một bộ vị trí mạng, nếu như đối thủ bị thương ở đó, vậy thì đồng nghĩa với việc chiến thắng đã nằm trong tay của Diệp Trọng!
Đối thủ vì sao lại phạm vào một sai lầm trí mạng đơn giản như vậy?
Diệp Trọng không rảnh để quan tâm tới điều đó, nhiều năm sinh tồn tại Phế tinh, hắn ra tay chưa bao giờ có một chút khái niệm nào gọi là lưu tình cả, thanh dao găm bằng hợp kim ở tay trái như độc xà, chuẩn xác mà mau lẹ đâm vào phía trên bộ ngực của Ảnh Phượng – đó là vị trí khoang điều khiển của quang giáp!
Đồng thời, thanh âm Diệp Trọng đạt thắng lợi cũng vang lên!
Tôn Tuyết Lâm ngơ ngác ngả người trên ghế, chiếc mũ kết nối đang lẳng lặng trôi nổi trên không trung ở trước mặt nàng. Thân hình quỷ dị mà mơ hồ, công kích tàn nhẫn mà trực tiếp, dũng khí bất khuất, tất cả in sâu vào trong đầu Tôn Tuyết Lâm không thể xua tan.
Tôn Hải Ninh phát giác Tôn Tuyết Lâm trong bàn cơm tinh thần vẩn vơ, nhìn thê tử một cái, thấy thê tử lắc đầu, không khỏi thân thiết hỏi: “Lâm Nhi, làm sao vậy? Có gì không thoải mái sao?”
Tôn Tuyết Lâm lúc này mới bừng tỉnh, cũng không hiểu mình bị sao nữa, miễn cưỡng cười: “Không có gì ạ, chỉ là, hôm nay con gặp phải một đối thủ rất kỳ quái!”
Nghe được con gái nói rằng hôm nay gặp phải một đối thủ rất kỳ quái, Tôn Hải Ninh không khỏi cảm thấy hứng thú: “Ồ, đối thủ kỳ quái? Kỳ quái như thế nào?”
Tôn Hải Ninh là một vị cao cấp sư sĩ, tất cả kĩ thuật điều khiển quang giáp của Tôn Tuyết Lâm đều do một tay ông dạy dỗ cho nàng.
Tôn Tuyết Lâm lúc này mới nhớ ra cha mình là một cao cấp sư sĩ, cái mình không biết vậy thì cha có thể sẽ biết, không khỏi đem những gì xảy ra ngày hôm nay kể lại. Khi nói đến việc YC liên tục chiến là bại, chiến là bại nhưng vẫn tiếp tục thách đấu, Tôn Hải Ninh có chút tán thưởng gật đầu: “Không tồi, YC này thật sự là một kẻ rất có dũng khí!”
Khi Tôn Tuyết Lâm đề cập đến phương thức di chuyển quỷ dị kia của YC, Tôn Hải Ninh sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn một chút. Lập tức, Tôn Hải Ninh cẩn thận hỏi vài chi tiết trong đó, dưới sự nhắc nhở của cha, Tôn Tuyết Lâm cũng nhớ lại rất nhiều những chi tiết mà lúc đó mình đã xem nhẹ mà bỏ qua.
Tôn Hải Ninh nghiêm túc nói: “Nếu đúng như lời mà con nói, cái mà YC kia sử dụng có thể là Vô Tự Ba Hình Khiêu Dược. Tổ hợp động tác này chỉ có cao cấp sư sĩ mới có thể sử dụng được, bởi vì nó không chỉ cần có kỹ xảo thao tác cực nhanh, còn cần có thêm một quang giáp cao cấp, chỉ có cao cấp quang giáp được trang bị cao cấp quang não mới có đủ năng lực để đảm nhiệm được những yêu cầu tính toán vô cùng phức tạp này.”
Tôn Tuyết Lâm khó hiểu hỏi: “Nhưng mà cái hắn sử dụng lại chỉ là Hắc Điểu a!”
“Cái làm cho cha kinh ngạc chính là điểm này, theo đạo lý, Hắc Điểu căn bản không có khả năng hoàn thành bộ động tác này, bởi vì cho dù thao tác tay của hắn có thể đạt được tới yêu cầu, nhưng quang não của Hắc Điểu lại không để đạt được tới yêu cầu tối thiểu của bộ động tác này. Như vậy, chỉ có một khả năng, đó là hắn đã đem Hắc Điểu cải tiến, thay thế quang não nguyên bản của Hắc Điểu bằng một quang não có công năng cường đại.”
Tôn Tuyết Lâm bĩu môi nói: “Nhưng mà con cảm thấy hắn chỉ là một tay mới a!”
Tôn Hải Ninh cười ha hả: “Tay mới thì sao? Tay mới không thể cải tiến quang giáp à? Cũng có thể sư phụ hắn hoặc là trưởng bối cố ý cải tiến cho hắn, giúp hắn có một loại đấu pháp thích hợp mà thôi! Nhưng dù sao, YC này cũng thật sự lợi hại a, có thể hoàn thành được tổ hợp động tác yêu cầu cực cao này.”
Tôn Tuyết Lâm vẫn không tin: “Vậy vì sao từ đầu hắn không thi triển tổ hợp động tác này luôn? Mà lại đợi đến khi thua rất nhiều lần như vậy mới dùng?”
Tôn Hải Ninh bị hỏi có chút lắp bắp: “A, vấn đề này là… À… Đây là vì… Bởi vì… Ài… Tuyết Lâm, ăn cơm ăn cơm đi, con xem, đồ ăn đều nguội cả rồi kìa!”
Vợ của Tôn Hải Ninh mỉm cười nhìn ông chồng đang vừa xấu hổ vừa cố gắng lùa cơm vào miệng để tránh phải trả lời câu hỏi của Tuyết Lâm.
Mặc dù biết cha nói cũng có chút đạo lý, nhưng Tôn Tuyết Lâm lại cảm thấy được những gì cha nói còn chưa đúng lắm. Nhưng không đúng ở chỗ nào, nàng cũng không thể chỉ rõ ra được, chỉ là một loại trực giác mơ hồ mà thôi!
Nhưng đến cả Tôn Hải Ninh cũng chưa từng nghĩ tới có người có thể hoàn toàn dựa vào thao tác của tay, không cần phải có phụ trợ của quang não vẫn có thể hoàn thành tổ hợp động tác này, vậy thì Tôn Tuyết Lâm làm sao có thể xuất hiện được ý nghĩ này trong đầu.
Tôn Tuyết Lâm ảo não vỗ vỗ cái trán vì suy nghĩ nhiều mà cảm giác được một chút nhưng nhức. Quên đi, không nghĩ nữa, để lần sau gặp lại hắn hỏi lại không phải sẽ biết sao!