Tình cảnh hiện tại của Diệp Trọng rất không ổn!
Chui từ trong khoang điều khiển ra, Diệp Trọng như là mới từ trong bồn tắm chui ra vậy, cả người ướt đẫm.
Di chứng không chỉ có vậy, hai tay của Diệp Trọng nhìn hoàn toàn không có gì khác thường, nhưng hắn lại vô cùng lo lắng.
Đau! Tuyệt đối là đau đến tận xương tủy! Thỉnh thoảng cơn đau lại xộc sâu vào trong óc của Diệp Trọng. Cũng may hắn có sức chịu đựng vô cùng kinh người, hít thở thật sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đau đến trắng bệch ra.
Kỳ quái là hai tay Diệp Trọng lại không có bị sưng to lên hay rút gân gì cả, mà ngược lại nhìn vô cùng hoàn hảo, đến một sợi lông tơ cũng không bị rơi rụng!
Thay Diệp Trọng kiểm tra xong, Mục Thương mặt không biểu tình nói: “Đây là di chứng do sử dụng ý thức quá độ. Trung khu thần kinh khi khống chế thần kinh vận động của hai tay ngươi, đã vượt quá giới hạn mà hai tay ngươi có thể chịu đựng, do đó sinh ra cảm giác đau đớn đối với thân thể ngươi, cũng không phải là thương tổn thực chất, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khôi phục thôi.”
Diệp Trọng đang đau đến hít thở không thông, không nhịn được bèn tự giễu nói: “Nghỉ ngơi? Đau đến như vậy còn có thể nghỉ ngơi sao? Chỉ sợ dù ta đi ngủ thì trong giấc mộng cũng bị đau đớn làm cho thức tỉnh a!”
Mục Thương nói: “Ta có một phương pháp có thể giúp ngươi thoát khỏi đau đớn!”
Hai mắt Diệp Trọng sáng lên: “Thật sao?” Bị cơn đau tra tấn khiến hắn gần như đang lâm vào tình trạng muốn sống không được mà muốn chết không xong, vừa nghe Mục Thương có biện pháp làm giảm đau đớn, Diệp Trọng giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn về phía Mục Thương.
Mục Thương tiếp tục giới thiệu: “Phương pháp này không cần uống thuốc, cũng không cần phải tiêm, an toàn mà hữu hiệu, tác dụng lại rất rõ rệt, khi sử dụng phương pháp này, sẽ thấy được hiệu quả ngay lập tức….”
Ánh mắt Diệp Trọng sáng lên, lập tức cắt lời Mục Thương, bởi vì hắn thấy Mục Thương còn chưa hề có một chút dấu hiệu nào là muốn động thủ cả: “Vậy, vậy ngươi bắt đầu đi!”
Mục Thương dừng lại, cúi đầu nhìn Diệp Trọng hỏi: “Ngươi chắc chắn là muốn sử dụng phương pháp này chứ?”
Không biết vì sao khi Diệp Trọng nhìn Mục Thương, đột nhiên có chút cảm giác lành lạnh ở cổ, nhưng đau đớn ngày càng mãnh liệt làm hắn hạ quyết tâm: “Ta chắc chắn.”
Bộp một tiếng, một vật gì đó bỗng hung hắng đập mạnh vào vị trí động mạch trên cổ của Diệp Trọng
Diệp Trọng cảm thấy hai mắt tối sầm, trước khi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, ý niệm duy nhất trong đầu của Diệp Trọng là – quả nhiên, quả nhiên là không đau!
Thanh âm bình tĩnh Mục Thương vang lên quanh quẩn trong gian phòng: “Thực hiện xong!”
Khi tỉnh lại, Diệp Trọng cảm nhận được rõ ràng thân thể có điều không giống so với trước kia, nhất là biến hóa của hai tay, giống như thân thể tự dưng yếu đi so với suy nghĩ của hắn vậy, cảm giác cực kỳ không tự nhiên, thân thể không còn phản ứng ngay lập tức theo suy nghĩ của mình như trước kia nữa.
Mục Thương giải thích: “Đây là vì ý thức và thân thể của ngươi không phối hợp được với nhau, ý thức của ngươi đã được đề cao, đột phá cực hạn trước kia, nhưng thân thể của ngươi lại không có biến hóa, không theo kịp tốc độ của ý thức, cho nên ngươi sẽ cảm thấy thân thể trở nên chậm chạp hơn so với trước kia, kỳ thật chính là ý thức của ngươi so với trước kia thì nhanh hơn!”
Nghe theo lời đề nghị của Mục Thương, Hiệp trong mấy ngày liền đều ở trong nhà rèn luyện thân thể, đặc biệt là hai tay của mình.
Trong diện tích nửa thước vuông, Diệp Trọng tập trung tinh thần khống chế sáu viên bi thép trong phạm vi hoạt động của hai tay. Hai tay hắn linh hoạt tác động qua lại, mười ngón tay giống như một tấm lưới bao phủ sáu viên bi sắt vào bên trong. Bi thép ở trong phạm vi hai tay hắn vận động cực nhanh, va chạm lẫn nhau, quỹ tích khó có thể đoán trước.
Tốc độ bi thép càng lúc càng nhanh, trán Diệp Trọng đã lấm tấm mồ hôi, hai tay cũng từ từ tăng tốc. Dần dần, mồ hôi trên trán Diệp Trọng càng lúc càng nhiều, bi thép trong tay di chuyển cũng càng lúc càng nhanh, một tầng bóng ảnh dày đặc mờ ảo lặng lẽ xuất hiện.
Sau một lúc, cạch cạch cạch, một loạt âm thanh liên tục vang lên , Diệp Trọng rốt cuộc không khống chế nổi mấy viên bi thép này nữa, âm thanh vừa rồi chính là âm thanh của những viên bi thép rơi xuống nền đất!
Diệp Trọng thở hổn hển, ngay cả mấy viên bi thép rớt xung quanh cũng lười tìm lại, mấy cái đồ chơi này thật sự quá mệt người a!
Mục Thương ở bên cạnh lên tiếng bình luận: “Tuy rằng chưa thể khiến cho ta vừa lòng, nhưng đối với ngươi mà nói, lại là một thành tích không tệ lắm!”
Rốt cục cũng không cần tiếp tục cái huấn luyện bi thép buồn tẻ kia nữa, Diệp Trọng có chút hoài nghi, món đồ chơi đó nói không chừng là Mục chuyên môn dùng để tra tấn người. Nhưng sâu tận đáy lòng, Diệp Trọng đối với Mục Thương vẫn cực kỳ bội phục, tối thiểu, hiện tại tay của hắn đã trở lại như cũ, hơn nữa so với trước kia còn linh hoạt hơn nhiều lắm.
Ngồi vào Ôn Ni một lần nữa, Diệp Trọng có vẻ vô cùng hưng phấn. Đã trải quan một quãng thời gian không dùng đến, lúc này nhìn thấy Ôn Ni cũ nát làm cho Diệp Trọng cũng cảm thấy vài phần thân thiết.
Mấy ngày này, Diệp Trọng vùi đầu vào huấn luyện với bi thép, nhiệm vụ đi săn đều để Mục Thương làm. Con mồi mà Mục Thương bắt được ngoại trừ một vết xuyên thủng trên cổ thì không còn một vết thương nào khác. Điều này khiến cho Diệp Trọng líu lưỡi không thôi, Mục quả nhiên là rất mạnh!
Diệp Trọng điều khiển Ôn Ni di chuyển với tốc độ cao, xẹt qua một núi rác, Mục Thương thì ở phía sau hắn, không nhanh không chậm bám theo.
Diệp Trọng thực sự cảm nhận được hai tay của mình so với trước kia càng thêm mau lẹ và linh hoạt, trong lúc đang vui mừng, Diệp Trọng đột nhiên nhớ tới Vô Tự Ba Hình Khiêu Dược lần trước Mục dạy cho mình, trong lòng chợt bừng lên khao khát muốn được thử nghiệm.
Diệp Trọng đem tốc độ Ôn Ni đề cao hết mức, hai tay lập tức tiến hành một loạt thao tác nhìn hoa cả mắt, ngẫu hứng biểu diễn Vô Tự Ba Hình Khiêu Dược!
Ôn Ni già nua dưới sự điều khiển của Diệp Trọng tạo thành một bức tranh ngả nghiêng lảo đảo như muốn ngã hoặc hình thành nên những đường cong lớn nhỏ khác nhau.
Trong sự ngẫu hứng, Diệp Trọng không ngờ lại có thể thực hiện được Ba Hình Khiêu Dược trong cự li ngắn.
Chỉ thấy trong một khoảng cách rất ngắn, Ôn Ni liên tục sử dụng tốc độ cao nhất tạo thành hình sóng mà di chuyển, nếu vừa rồi đường cong tạo thành có lớn có nhỏ, thì lúc này tất cả đều chỉ đơn thuần là những đường cong nhỏ, hơn nữa Diệp Trọng dường như còn muốn biểu diễn nên càng cố làm cho nó nhỏ hơn nữa.
Vô cùng đắc ý, Diệp Trọng muốn tiếp tục cố gắng thu nhỏ hình sóng lại. Chỉ nghe rắc một tiếng, Ôn Ni rốt cuộc không chịu nổi tổ hợp động tác đó, thân người từ phần eo bị đứt rời thành hai đoạn!
Diệp Trọng cả kinh thất sắc, không kịp kêu cứu Mục Thương, nửa người trên của Ôn Ni như một ngôi sao chổi gào thét lao vào bên trong một núi rác gần đó với một tốc độ kinh hồn. Diệp Trọng còn chưa kịp tỉnh táo lại, núi rác hơi chấn động rồi sụp xuống, đem hắn vùi lấp vào trong đống rác thải.
Trước mắt Diệp Trọng nhất thời biến thành một mảnh hắc ám.
Khi Diệp Trọng, không, chính xác mà nói phải là nửa người trên của Ôn Ni được Mục Thương lôi ra từ trong núi rác sâu mấy chục thước. Khi thấy được ánh mặt trời, Diệp Trọng phát hiện khuôn mặt bình thường luôn không đổi sắc của Mục lúc này lại lộ ra vài phần châm chọc, điều này khiến cho Diệp Trọng cực kì khó chịu! Đến khi Diệp Trọng ngồi trong khoang lái Ôn Ni được Mục khiêng về đến nhà, loại cảm giác khó chịu này rốt cuộc cũng đạt đến cực hạn!
Chỉ là, khó chịu thì khó chịu, không có Ôn Ni thì Diệp Trọng không có quang giáp, đến bây giờ Mục vẫn không cho Diệp Trọng điều khiển hắn, hơn nữa để Diệp Trọng điều khiển Mục, Diệp Trọng vẫn cảm thấy giống như múa đao trước mặt Quan Công vậy, không có biện pháp, thực lực cách biệt quá lớn a!
Không có quang giáp làm cho Diệp Trọng không thể tiếp thụ, Ôn Ni cho dù đã rất cũ kỹ, nhưng dưới tình huống không tìm được cái khác để thay thế, nó vẫn là một bộ phận quan trọng không thể thiếu trong sinh hoạt của Diệp Trọng.
Rơi vào đường cùng, Diệp Trọng chỉ có thể năn nỉ Mục giúp hắn tìm nửa thân dưới của Ôn Ni về.
Nhìn thấy mình nhất thời hưng phấn mà ăn phải quả đắng, tâm tình Diệp Trọng lạnh đi. Ôn Ni vốn là một quang giáp già cỗi, quá tuổi đi lính nhiều năm rồi, có thể sử dụng đến bây giờ không thể không nói đã là một kỳ tích, mà hiện tại lại bị vết thương như thế, cho dù rơi trên quang giáp bình thường cũng là vết thương trí mạng, hy vọng chữa trị cơ bản không có, huống chi nơi này ngoại trừ rác thải ra thì cũng chỉ còn có rác thải mà thôi.
Mục Thương còn không quên ở bênh cạnh dội thêm cho hắn một gáo nước lạnh: “Diệp Tử, ta không thể không nói cho ngươi biết một cái kết luận vô cùng tàn khốc, cơ hội Ôn Ni có thể sửa chữa là dưới 1%, cho nên việc cố gắng sửa chữa Ôn Ni này căn bản không phù hợp với giá trị lý luận!”
Diệp Trọng khóc không ra nước mắt, không có cách nào khác, trong cơn tức giận liền trở mình tiến vào trong khoang điều khiển của Mục Thương, đội mũ kết nối chui vào trong thế giới mạng.
Mục Thương không một chút bận tâm đến cảm xúc của Diệp Trọng, thanh âm như âm hồn bất tán theo sát Diệp Trọng: “Theo công tác thống kê, huấn luyện sư sĩ của ngươi còn tám mươi sáu loại cơ bản chưa trải qua huấn luyện, đây là thời khóa biểu!”
Trước mắt Diệp Trọng lập tức hiện lên một danh sách thật dài. Diệp Trọng coi như không thấy, vẫn đi về phía trước.
Mục Thương im lặng. Sau một lúc lâu, Mục Thương phun ra một câu: “Diệp Tử, một ngày nào đó, nếu kỹ thuật ngươi vượt qua ta, ta sẽ cho ngươi điều khiển ta.
Hai chân Diệp Trọng lập tức khựng lại, đứng ngây ngốc.