Lúc bấy giờ, lão Quái Ma Nạp Mộc Thông nhận ra kẻ núp bóng trong lùm cây rình xem trận đấu giữa hắn và thiếu nữ áo đen, là một chàng trai độ mười sáu, mười bảy tuổi, vẻ mặt ngây ngô, hiền lành như một cô gái chẳng có gì nguy hiểm cả, hắn liền cất lên cười khặc khặc... và nói như tiếng quỷ tru :
- Thằng bé con kia, chắc hẳn mày không muốn sống trên đời này nữa, nên mới dám cả gan đứng rình nghe ngóng như thế?
Mặc dù biết mình không phải là tay đối thủ với lão Quái Nạp Mộc Thông, nhưng sực nhớ lại hắn chính là một trong năm tên lão Quái ma trong huyết nan “Huyết Hải Thâm Cừu” của bang Cam Lộ, mà sư môn chàng Dương Chấn Hoàn đã ghi chép rõ ràng và chàng cũng đã thề thốt trước mặt thầy chàng lúc lâm chung là phải rửa sạch mối thù trọn kiếp đó. Nên ngọn lửa cừu hận đột nhiên bốc cháy trong lòng chàng, khiến cho chàng không còn biết sợ lão Quái ma như lúc nãy nữa. Chàng trừng mắt ngạo mạn hỏi lão Quái Nạp Mộc Thông :
- Nhưng bây giờ ngươi nghĩ sao về sự có mặt của ta?
Quái Nạp Mộc Thông hầm hừ :
- Thì mày đã không muốn sống trên đời nữa, ta sẽ sẵn lòng làm phúc cho mày bước sang thế giới khác.
Thiếu nữ áo đen nghe lão Quái ma nói dứt, nàng càng thêm phập phồng lo sợ cho Chí Tôn, tay nắm lấy chặt thanh trường kiếm, mắt nhìn hai người không hề chớp. Chí Tôn hiểu lão Quái ma dĩ cổ này, tình tình hung tợn khác thường, hắn dọa là sẽ hành động ngay, với công lực kinh người của hắn, chàng không thể nào chạy thoát cái chết vô cùng ghê khiếp, nhìn vũng máu chỉ còn một chùm tóc của tên ma đầu bị hắn quật bằng nhất điểm chưởng lúc nãy, cũng đủ cho chàng hiểu rõ sinh mệnh chàng hiện chẳng khác nào chiếc lá vàng treo trước gió.
Tuy vậy, Chí Tôn vẫn gan lỳ nói :
- Lão Quái ma, nếu hôm nay ngươi không giết ta, thì sau này ta sẽ giết chết ngươi!
Thiếu nữ áo đen đứng cách Chí Tôn chừng hai trượng, nghe chàng nói với lão Quái Nạp Mộc Thông như thế, nàng không khỏi nể phục và nghĩ thầm :
- Chàng trai này quả thật là ngạo mạn ta chưa từng gặp bao giờ, trước mặt lão Quái ma có cái công lực kinh tởm như thế, mà chàng chẳng hề ngán sợ chút nào cả. Nếu lão Quái ma nhất quyết sát hại chàng, thì buộc lòng ta phải lao trở lại vòng chiến tiếp chàng một tay, chứ không thể để chàng chết thảm trong tay hắn được.
Tự nhiên, đôi má thiếu nữ áo đen ửng hồng lên, nàng hơi thẹn vì ý nghĩ đó. Quái Nạp Mộc Thông cả đời ngang ngược, hung tàn, khắp chốn giang hồ đều khiếp mật, bay hồn, mà chưa từng có một ai dám thở dài một tiếng trước mặt hắn, nay lại có kẻ lỳ gan xúc phạm đến uy danh, và kẻ đó lại là một chàng trai miệng hãy còn pha mùi sửa, khiến cho lão Quái ma thịnh nộ đến phải lạ lùng, rồi hắn tự cho mình đã nghe lầm câu nói của Chí Tôn, nên hỏi vặn :
- Thằng bé con kia, mày vừa bảo gì hãy bảo lại ta nghe?
Chí Tôn dằn mạnh từng tiếng một :
- Ta bảo nếu hôm nay ngươi không giết ta, thì có một ngày nào đó ta sẽ quật chết ngươi!
Thiếu nữ áo đen sởn tóc gáy khi nghe Chí Tôn thét lên lời nói đó, nàng đinh ninh Quái Nạp Mộc Thông nổi giận và sẽ tiến đánh ngay chàng, nên mím chặt vành môi dưới, chực chờ đối phó tình hình. Nhưng trái với ý nghĩ của thiếu nữ áo đen, lão Quái ma đã chẳng chút phẫn nộ, hắn lại còn cất lên một trận cười khặc khặc... rồi nói :
- Thằng bé con kia, lần đầu tiên trên bước giang hồ, ta gặp một kẻ dám kình chống lại ta, thốt ra những câu xấc láo, không coi cái chết là gì cả, nhưng thôi, ta chẳng thèm giết mày đâu, ta tha tội chết cho đấy, tuy vậy nếu mày để ta gặp lần thứ hai, ta sẽ moi lấy trái tim mày nuốt sống.
Chí Tôn lạnh lùng nói :
- Này lão Quái ma, ngươi tha chết cho ta, rồi có ngày hối hận chăng?
Quái Nạp Mộc Thông nhe bộ răng trắng nhởn :
- Từ xưa đến nay ta chưa hề biết hối hận một lần nào, mày cứ đi tìm danh sư mà luyện võ, đến nửa đời mày sẽ gặp lại ta.
Dứt câu, lão Quái ma cười khặc khặc... chứa đầy sự ngạo nghễ và tự tôn. Chí Tôn chỉ “hừ” một tiếng, xạ cặp mắt sáng rực căm hờn vào mặt Quái Nạp Mộc Thông, mà chẳng nói thêm một lời nào nữa cả.
Lão Quái ma không cần chú ý tới sự hằn hộc đó, hắn vụt quay qua thiếu nữ áo đen, nói như quỷ rống :
- Còn con bé này, ta đã bảo cho mầy biết trước một cái chết toàn thây...
Chưa dứt tiếng cuối cùng, Quái Nạp Mộc Thông, thình lình tuôn ra một ngọn chưởng phong nặng như quả núi về chỗ thiếu nữ áo đen đang đứng, nghe ào ào...
Chẳng kịp đề phòng, vì lối chưởng của lão Quái ma đánh ra lẹ hơn luồng chớp, thiếu nữ áo đen không sử dụng được kiếm tuyệt, nàng đành vận lực lên tả chưởng, phóng ra một trận gió bảo đối chọi lại luồng chưởng phong kinh dị của lão Quái ma. Đồng thời, Chí Tôn, cũng chẳng cần suy nghĩ lợi hại, chàng gồm mười thành công lực vào lưỡng chưởng quật ngang hông luồng chưởng của Quái Nạp Mộc Thông...
Bộp, bộp...
Hai chưởng gặp nhau dấy động thành một trận cuồng phong hốt cát bụi tung mịt trời, đá lăn đùng trên mặt đất như lá rụng, trông thật là khủng khiếp.
Giữa lúc ấy, thiếu nữ áo đen bị chưởng phong quật nhằm, hét lên mấy tiếng thảm não, máu tươi từ trong cửa miệng phún ra, toàn thân bị ném xa gần hai trượng, rớt xuống đánh “huỵch” dưới đất một tiếng, rồi ngất đi luôn. Trong khi Chí Tôn cũng bị làn sóng chưởng phong của Quái Nạp Mộc Thông đẩy một trượng, rung động cả thân mình, tay chân thảy đều rụng rời, mê mệt, hơi thở mũi miệng chàng chừng như ứ động, không thể cất lên kêu được một lời nào cả. Công lực của lão Quái ma quả thật khủng khiếp đến không sao đo lường được... Đó là nhờ Chí Tôn đã dốc hết nội lực đánh ngang hông một loạt hai chưởng, làm tan đi phần nào chưởng phong tàn khốc của Quái Nạp Mộc Thông, mà thiếu nữ áo đen còn phải hộc máu mồm ra và chàng suýt ngạt cả thở. Nếu không, thì sức công phá chưởng lực hẳn chưa biết tới mức độ nào là cùng.
Chí Tôn quá hãi hùng buộc phải nhảy lùi một trượng, tránh làn sóng chưởng phong quật đuôi cuối cùng ào ào... cây rừng ngã la liệt...
Quái Nạp Mộc Thông cất giọng cười khặc khặc... hắn nhấc bổng mình lên cao năm trượng, đột nhiên biến thành bề thế phóng qua chiếu ngang nhanh lẹ như chớp giật rồi mất dạng... Đồng thời lúc ấy, luồng chưởng phong khốc liệt của lão Quái ma cũng tan đi, Chí Tôn mới ngẩng mặt lên trời buông tiếng thở dài, vừa chực cất người lên chạy đuổi theo Quái Nạp Mộc Thông thì bỗng chàng nhớ tới thiếu nữ áo đen đang nằm sóng sượt trên mặt đất, chẳng hiểu sống chết thế nào, bất giác lòng căm tức của chàng nguội lại, chàng đứng yên, ngoái nhìn nàng.
Trông thấy thiếu nữ áo đen vẫn nằm im lìm trên bãi cỏ xanh, Chí Tôn lo ngại nghĩ thầm :
- Hay là nàng đã bị ngọn ác chưởng của lão Quái ma quật chết rồi, nên không nghe ư hử chi cả!
Chí Tôn cũng định rời khỏi nơi này ngay trong khi đó, nhưng chẳng hiểu có một sức mạnh nhiệm mầu nào lôi chàng giữ lại. Chàng bước đến gần cô gái áo đen. Bấy giờ Chí Tôn mới nhận ra thật kỹ thiếu nữ áo đen có một tấm nhan sắc vô cùng kiều diễm, và một thân hình dễ dàng làm cảm lụy bất cứ những ai, đôi mắt đầy thơ mộng của nàng nhắm nghiền lại, cặp môi hồng cắn chặt, phãng phất như đang ở trong mơ. Sau một chút do dự, Chí Tôn tới sát bên thiếu nữa áo đen, cúi xuống đưa tay sờ vào mũi nàng, thì nghe hơi thở của nàng chỉ còn thoang thoảng như chiếc lá treo cành.
Chí Tôn hiểu ngay nàng bị thương tích rất trầm trọng, có thể nguy tới tính mệnh nếu không cứu chữa kịp thời. Chàng nghĩ thầm :
- “Thật ra, với nội công chân ngươn của ta mang ra cứu cô gái áo đen này, thì không thể. Bây giờ chỉ còn một cách có hy vọng làm cho nàng tỉnh dậy là: “Suy Huyệt Quá Cung” mà thôi. Nhưng điều này rất trở ngại cho ta, là phải tiếp xúc tới thân thể nàng, những gì bí hiểm của nàng và nàng lại còn là cô gái trinh nguyên, ta biết phải làm sao bây giờ”.
Chí Tôn vô cùng bối rối, chàng không biết phải tính sao cho vẹn cả đôi đường. Chàng liều hành động cứu nàng chăng? Chàng bỏ mặc nàng chết chăng? Qua mấy lúc dằn xé ở trong lòng, sau cùng Chí Tôn mím chặt vành một lấy một quyết định :
- Nếu ta vì một chúc tị hiềm mà đắn đo do dự mãi, chắc chắn nàng sẽ không khỏi một cái chết oan uổng, vậy bây giờ ta cứ theo phương pháp Suy Huyệt Quá Cung cứu nàng sống lại, rồi sau đó sẽ xin lỗi nàng, có lẽ nàng cũng hiểu mà tha thứ cho cái cảnh ngộ của ta, không thể làm sao hơn thế được.
Nghĩ như vậy rồi, Chí Tôn cảm thấy tâm hồn chàng vô cùng phấn khởi, chàng liền cúi sát bên thiếu nữ áo đen vẫn nằm bất động như người đã chết. Nhưng chẳng mấy chốc, một mùi thơm nhẹ nhàng riêng biệt của người con gái nguyên trinh tỏa trong làn gió như Lan như Huệ, từng sợ nhỏ lất phất ngang mũi Chí Tôn, chàng có cái cảm giác như vừa ngửi xong một cuộn khói mê hồn, làm cho chàng ngất ngây, rúng động cả tâm hồn tưởng không còn tự chủ được lòng mình nữa mà mặc cho thể xác đắm chìm trong khoái cảm yêu đương. Thực ra đến đấy, Chí Tôn cũng muốn rời khỏi thiếu nữ áo đen bỏ đi cho đỡ thẹn, nhưng vì sợ cô gái chết mất giữa từng hoang, chàng hết sức gắng gượng ở lại cứu chữa nàng.
Điểm xong các huyệt đạo của thiếu nữ áo đen, lúc bấy giờ Chí Tôn lại chuyển sang phương pháp xoa bóp bí truyền của sư môn, cốt xoa cho nàng chóng tỉnh lại. Không bao lâu, thì nghe hơi thở thiếu nữ áo đen điều hòa trở lại, buồng ngực nàng lên xuống phập phồng, da thịt hồng hào chẳng khác nào một đóa hoa rừng buổi sáng. Đấy là phút giây vô cùng quan trọng, Chí Tôn gom hết nghị lực chăm chú vào bổn phận của chàng. Cách xoa bóp bí truyền đó làm cho mồ hôi của Chí Tôn tuôn ra như suối đổ, quả tim chàng đập mạnh, hơi thở mất hẳn sự điều hòa vì chàng đã dùng sức quá độ xoa bóp, đồng thời dùng cả sức mạnh tinh thần để áp ngọn lửa tình lúc nào cũng chực hở đốt cháy.
Một chập lâu nữa, thiếu nữ áo đen dần dần chuyển động thân mình, sau cùng nàng buông tiếng thở phào, rồi mở choàng đôi mắt đẹp như nước suối trên nguồn, bất giác giơ bàn tay trắng nuột tát vào mặt chàng, vang lên một tiếng thật giòn giẽo. Thình lình bị thiếu nữ áo đen vả mặt, Chí Tôn không tài nào né tránh kịp, chàng đành hứng trọn vẹn cái tát nẩy lửa của nàng, bừng nóng cả man tai. Cũng may cho chàng là thiếu nữ áo đen mới vừa tỉnh dậy, nội lực hãy còn yếu kém, nên cái tát tai đó chỉ làm cho chàng xây xác làn da thôi, nếu không chàng đã phải ngã lộn đi mấy vòng rồi. Chịu xong một cái tát tai của thiếu nữa áo đen, Chí Tôn ngơ ngác nhìn nàng dở khóc dở cười, không biết phải nói làm sao với nàng, chỉ thừ người ra như pho tượng mà thôi.
Trong giây phút này, Chí Tôn sực nhớ lại lúc chàng gặp Hồng Y Nữ Xảo Nhi ngoài con đường cái quang Nghiệt Long Đàm đã có lần chàng bị nàng vả một cái tát tai giống như cô gái áo đen đã vã. Cho nên Chí Tôn đã phải nói thầm :
- Ồ, phải chăng trời sinh ta chỉ dành riêng cho các cô tát tai như thế này?
Sau cái tát vào mặt Chí Tôn, thấy chàng đứng bỡ ngỡ nhìn mình, thiếu nữ áo đen chợt hồi tưởng lại chuyện đánh nhau với lão Quái ma vừa rồi, bị chưởng lực của hắn quật nàng bất tỉnh, nàng liền hiểu ngay chính chàng đã dùng bí pháp cứu sống nàng lại, Nên tuy thẹn hồng cả mặt, nhưng nàng không khỏi phải hối hận, vì mình đã nóng nảy tát tai người ơn. Thiếu nữ áo đen bỗng dịu dàng trở lại, nàng đứng thẳng người lên, liếc đôi mắt đẹp tuyệt nhìn Chí Tôn, cất tiếng trong ngân như suối đổ :
- Mong tiểu huynh tha thứ cho cái tội hàm hồ của tiểu nữ vừa rồi, vì trong phút bất thần đã gây sự thương tổn tiểu huynh, chẳng hay hiện giờ tiểu huynh còn thấy đau không?
Lời nói ngọt ngào của thiếu nữ áo đen làm cho Chí Tôn cảm thấy mát rượi tâm hồn, bao nhiêu sự đau đớn vừa rồi bỗng biến tan đâu cả.
Chàng dịu giọng đáp :
- Không sao cả cô nương ạ? Đó là một sự ngẫu nhiên, cô nương đừng bâng khoăn chi hết, tiểu sinh không phiền giận gì cô nương đâu.
Nhưng thiếu nữ áo đen vẫn tỏ vẻ lo âu :
- Nhưng tiểu huynh có còn thấy đau chăng? Tiểu huynh hãy để tiểu nữ xoa vết thương ấy...
Nói dứt câu, thiếu nữ áo đen không kịp nghĩ ngợi, tự nhiên bước tới đưa bàn tay trắng nuột mềm mại như hoa lan, vuốt nhẹ vào má Chí Tôn, chàng nghe mát đến rợn người. Chí Tôn hốt hoảng lùi một bước, tránh bàn tay trìu mến của thiếu nữ áo đen, trong khi nàng cũng vừa giật mình tỉnh ngộ về cử động của mình vừa rồi, nàng bẽn lẽn nhìn chàng. Chí Tôn hiểu ý thiếu nữ áo đen, chàng cũng nhìn lại nàng, chẳng nói một lời nào cả.
Thật lâu, thiếu nữ áo đen mới lên tiếng trước :
- Thưa tiểu huynh, chẳng hay quí danh tiểu huynh là gì, xin cho tiểu nữ được biết, để sau này có dịp đền công ơn cứu tử?
Chí Tôn dịu dàng đáp :
- Cô nương cứ gọi tiểu sinh là Dương Chí Tôn!
Thiếu nữ áo đen sáng bừng sóng mắt, nàng nhìn chàng sửng sốt một hồi lâu rồi nói :
- Ồ, tiểu huynh chính là Dương thiếu hiệp đấy à? Có phải tiểu huynh đã may mắn nuốt viên nội đơn Ngưu Long Giao tại Nghiệt Long Đàm, quần hùng xúm nhau cấu xé, quật chết đem chôn trên ngọn cao đảnh, rồi mụ Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương moi xác lên sống lại đấy không?
Chí Tôn không khỏi giật mình, chàng không ngờ, cái tin chết đi sống lại của chàng lại đồn đãi nhanh lạ dường ấy. Chàng khẽ gật đầu :
- Vâng, chính tiểu sinh đã vô tình nuốt viên nội đơn đó, nên mới làm mồi cho bọn quần ma theo tìm sát hại tiểu sinh đấy cô nương ạ! Nhưng cô nương là ai, tại sao hiểu câu chuyện Ngưu Long Giao một cách rành rẽ như thế?
Thiếu nữ áo đen đáp :
- Tiểu nữ tên Triệu Lệ Trân, biệt danh là Hắc Phụng Hoàng, tiểu huynh cứ gọi như thế.
Nàng nhấp nhánh đôi mắt đẹp tuyệt rồi nói lại :
- Thật ơn cứu tử của Dương tiểu huynh không biết bao giờ đền đáp được tiểu nữ ái ngại quá.
Chí Tôn lúng túng nói :
- Một chút công mọn, chẳng có chi Triệu cô nương phải nhọc lòng lo nghĩ, tiểu sinh đã bất nhã phải dùng bí pháp “Suy Huyệt Quá Cung” làm tổn thương đến cô nương không ít, xin cô nương thứ lỗi cho.
Hắc Phụng Hoàng tủm tỉm cười :
- Dương tiểu huynh đừng ngại chi hết, tiểu nữ nợ ơn tiểu huynh không hết, có đâu lại buộc tội tiểu huynh vì một chút chuyện cỏn con ấy sao.
Miệng tuy thốt ra mấy lời đó, nhưng trong thâm tâm của Hắc Phụng Hoàng không khỏi nghĩ ngợi đến việc Chí Tôn đã sờ mó khắp nơi trong mình nàng, cho dù đó chỉ là chữa vết thương, nhưng một cô gái còn trong trắng như nàng, thì coi như nàng đã thất thân nơi chàng phân nửa cuộc đời rồi. Lại nữa, nàng cảm nghe vết thương đang mang trong người hãy còn nặng trĩu, có nhiều nơi huyệt mạch bế tắc, tay chân như rụng rời, rất trở ngại cho việc đi đứng, nên vụt nảy sinh ra một ý nghĩ bảo chàng :
- Dương tiểu huynh, hiện tiểu nữ có một điều muốn nói, chẳng hiểu tiểu huynh có bằng lòng chăng?
Chí Tôn ngại ngùng nhìn Hắc Phụng Hoàng :
- Cô nương cứ nói, nếu không vượt ngoài sức của tiểu sinh, thi xin vâng lời ngay.
Hắc Phụng Hoàng mệt nhọc nói :
- Hiện nay, dù đã nhờ Dương tiểu huynh cứu tiểu nữ thoát chết dưới bàn tay ác độc của lão Quái ma, nhưng ngọn chưởng phong lúc nãy đã làm bế tắc các con đường huyết mạch trong người tiểu nữ. Cho nên nếu không trị dứt nguồn gốc, sợ e tiểu nữ khó lòng tránh khỏi cái chết do những vết tích nội thương gây ra bây giờ. Tiểu nữ phiền tiểu huynh giúp tiểu nữ đi tìm sư phụ chữa trị thì mới mong hết được, chẳng hiểu tiểu huynh nghĩ thế nào?
Chí Tôn không nỡ bỏ mặc Hắc Phụng Hoàng trong cảnh ngộ này khó khăn nên hỏi :
- Nhưng sư môn Triệu cô nương là ai, hiện đang ở nơi nào?
- Sư phụ của tiểu nữ là Lệnh chủ Hải Âu, dường như đương tạm trú tại Kinh Sơn, Dương tiểu huynh ạ!
Chí Tôn vô cùng kinh ngạc, chàng trố mắt nhìn Hắc Phụng Hoàng không hề chớp, chàng không ngờ nàng lại là môn đồ của con người huyền bí Hải Âu Quái Khách đã một lần cứu chàng thoát chết dưới mười vấu nhọn của Sư Diện Quái Ma.
Vì vậy, Chí Tôn gật đầu ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi thêm nữa :
- Vâng, tiểu sinh sẵn sàng đưa Triệu cô nương đến đó, nhưng hiện giờ cô nương cảm thấy trong người có thể đi được đến đấy không?
Hắc Phụng Hoàng khẽ lắc đầu :
- Chắc chắn là tiểu nữ không đi nổi rồi Dương tiểu huynh ạ!
Chí Tôn thở dài ái ngại :
- Vậy bây giờ phải tính sao đây?
Hắc Phụng Hoàng chỉ tay về hướng đông bảo :
- Cách đây không bao xa, có một thị trấn khá lớn, phiền Dương tiểu huynh đến đấy thuê hộ tiểu nữ một cổ xe, rồi chúng ta lên đường, như vậy tiểu huynh thấy có tiện chăng?
Chí Tôn sáng bừng ánh mắt, chàng gật đầu ngay :
- Như vậy thì còn gì hơn nữa, bây giờ Triệu cô nương ngồi đây chờ tiểu sinh trong giây lát nhé?
- Vâng, Dương tiểu huynh hãy đi ngay để chúng ta còn lên đường cho sớm, ở đây rừng già vắng vẻ, chắc chắn hẳn có bọn ma đầu ẩn náo chứ chẳng không đâu.
Chí Tôn nhanh nhẹn xốc lại áo quần hăm hở :
- Vâng, tiểu sinh thuê xe rồi trở lại ngay, Triệu cô nương đừng lo sợ chi hết.
Sực nhớ lại cái gói vải trắng của Hắc Phụng Hoàng bị lão Quái ma chộp lấy lúc nãy, Chí Tôn định hỏi, nhưng vì nghĩ công việc quá gấp rút, sợ để nàng ở trong rừng lâu, bọn ma đầu hãm hại, chàng liền nhấc mình lên cao, phóng ra khỏi rừng nhắm phía thị trấn đi tới...Chàng có biết đâu chính vật ấy rất có quan hệ đối với chàng, và chính nàng cũng dính dấp mật thiết vào đó, vì sự ngại ngùng của chàng mà sau này gây ra bao nhiêu sự trái oan. Chợt một luồng gió lạnh phất ngang, theo đấy một bóng người to lớn, mặt mày hung tợn bay nhanh như diều ó, xớt qua Chí Tôn đáp xuống con đường quan cái, má chàng đang đi tới.
Chí Tôn giật mình dừng bước, chàng dòm xem đó là ai, thì nhận ra bóng người vừa đáp xuống đất, chính là Cô Lãnh Thốc Ưng, một trong bọn quần ma lăm le mổ bụng chàng đoạt viên nội đơn Ngưu Long Giao tại Nghiệt Long Đàm, Hắn đã sục sạo tìm kiếm chàng từ khi gặp Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương tại ngọn cao phong, vì biết chàng đã sống lại và hiện đương trốn lánh bọn chúng. Khi đã đứng trước mặt Chí Tôn, Cô Lãnh Thốc Ưng cất tiếng cười khà khà :
- Ta tưởng mày đã trốn thoát khỏi nơi đây rồi, không ngờ còn được gặp lại mày, thật là may mắn cho ta.
Hiểu ý tên ma đầu lợi hại. Chí Tôn trợn mắt :
- Nhưng ngươi nghĩ thế nào khi đã gặp lại ta?
Cô Lãnh Thốc Ưng thò cặp mắt diều hâu ngay bụng Chí Tôn :
- Ta muốn tạm mượn mày một vật.
Gương mặt Chí Tôn lạnh như băng tuyết :
- Ngươi muốn mượn ta vật gì?
Cô Lãnh Thốc Ưng chờn vờn tới :
- Viên nội đơn Ngưu Long Giao trong huyệt Đan Điền mày, Thế nào, mày bằng lòng đấy chứ?
Chí Tôn phừng lửa giận hét lớn :
- Tên ma đầu khốn kiếp, ta sẽ giếp mày...
Dứt tiếng, Chí Tôn vận triển mười thành công lực, phóng liên tiếp chín ngọn chưởng cực ác vào những nơi bí yếu của Cô Lãnh Thốc Ưng. Về nội lực tuy Chí Tôn vì tuổi tác hãy còn quá trẻ, nên yếu kém rất nhiều, nhưng về cách “chiêu” và thân pháp của chàng, nhờ lúc ở núi Võ Lăng được sư môn là Dương Chấn Hoàn và hai cao thủ Kỳ Văn Quân, Châu Lập Đạo bí truyền cho nên nay đem ra dùng thì thấy chàng có một lối chưởng rất độc tuyệt. Chín ngọn chưởng này khi phóng ra chẳng khác gì một bạo vũ, cuồng phong, quần quật vào đối phương như chực hất bỗng lên không trung, tạo thành những tiếng kêu bộp bộp....
Cô Lãnh Thốc Ưng thoạt đầu vì xem thường Chí Tôn, cho chàng quá trẻ con, chắc hẳn chưởng lực chẳng có gì đáng ngại, nên hắn bị một chưởng suýt nữa hộc máu mồm ra chết, hắn hốt hoảng nhảy lùi hơn trượng gầm to :
- Thằng tiểu quỷ, mày đã dám cả gan hỗn láo với ta, thì mày phải chết.
Lời nói chưa dứt, Cô Lãnh Thốc Ưng nóng nảy phục thù, hắn tuôn luôn một loạt tám chưởng, tám vấu hết sức lợi hại.
Bộp, bộp, bộp...
Chưởng vấu hai bên quật vào nhau phát ra những tiếng rợn người, sức mạnh như nhau, chẳng ai nhường ai cả. Cô Lãnh Thốc Ưng nội lực trội hẳn, mặt trái đánh bằng chưởng, mặt phải thò vấu nhọn vắt như gươm móc hông Chí Tôn cực kỳ hiểm ác. Nhưng Chí Tôn lại vượt bực các đường chiêu kỳ diệu, chàng tuôn ra từng chập nghênh đón chưởng vấu của địch thủ không một bước lùi.
Trận đấu ngày càng khốc liệt, thật lâu mà chưa bên nào nắm phần thủ thắng cả. Chưởng phong cuồn cuộn đá, cát bốc đầy trời, những tiếng bộp bộp... nổi dậy tưng hồi nghe sởn gáy. Cô Lãnh Thốc Ưng không ngờ Chí Tôn có cái chiêu lực khá cao thâm như thế, đánh nhau đã tới năm mươi đường mà không tài nào hạ nỗi chàng, hắn nhận thấy về phần nội lực của chàng hơi kém hắn, liền nghĩ ngay đến tấn công về mặt đó, hắn vùng giật lùi nửa trượng, cất tiếng cười khà khà :
- Thằng tiểu quỷ, nếu ta không vật nổi mày trong vòng mười đường chiêu nữa, thì từ nay ta rút tên khỏi giới giang hồ.
Chí Tôn dừng chiêu lại khinh khỉnh :
- Con quỷ sói đầu kia, ngươi đừng quá tự phụ mà hối hận không còn kịp đấy.
Cô Lãnh Thốc Ưng trợn cặp mắt diều hâu :
- Thằng tiểu quỷ, rồi mày sẽ chết trong tay ta.
Đột nhiên, Cô Lãnh Thốc Ưng bốc bổng mình lên cao, ở trên không, sau khi đảo một vòng tròn, thình lình hắn chúi ngược đầu trở xuống, đâm bổ ngay chỗ Chí Tôn đang đứng, chìa mười vấu nhọn quặp vào đầu chàng, chẳng khác nào con diều hâu sắp chộp bắt con mồi. Chí Tôn vụt sáng bừng ánh mắt, vì với lối khinh công này, đã nhắc nhở cho chàng một cách chế ngự kẻ địch. Vì với Chí Tôn thuật khinh công có thể liệt chàng vào hạng cao thâm, trong năm năm trời sống bên cạnh sư môn, chàng đã luyện được một thân pháp nhẹ nhàng như chiếc lá.
Cho nên khi Cô Lãnh Thốc Ưng sà xuống chưa tới đầu Chí Tôn, là chàng đã lẹ nhứ chớp giật, nhấc mình lên khỏi mặt đất băng vọt lên không, ở trên thật cao, vừa tránh khỏi mười vấu ác hiểm của kẻ địch, vừa bổ một chưởng từ trên xuống, thế mạnh vô tả. Trong lúc đó, Cô Lãnh Thốc Ưng vấu hụt Chí Tôn, thân mình, vừa sà tới đất, sực thấy chàng ở trên cao hắn định vèo trở lên chộp bắt chàng thì ngọn chưởng phong của chàng cũng vừa bổ xuống, hắn hết sức khiếp hãi không ngờ chàng nhanh lẹ đến thế. Tức thì, Cô Lãnh Thốc Ưng theo thế đà mình, lúc hai chân vừa chấm đất, hắn lăn tròn tránh thoát chưởng phong của Chí Tôn đánh tốc thành một cái huyệt, đồng thời bốc trở lên cao...
Ào, ào...
Liên tiếp, Cô Lãnh Thốc vút sang hai chưởng nhắm ngay Chí Tôn đang trụ trên không. Gió chưởng quằn quại như một trận bão trốt. Chí Tôn chợt thấy sóng chưởng của Cô Lãnh Thốc Ưng quanh co bũa tới, chàng liền phóng ngang ngoài trượng lánh xa hai chưởng kẻ địch. Ngỡ Cô Lãnh Thốc Ưng sẽ đuổi theo mình tấn công luôn, Chí Tôn vận lực sẵn sàng nghênh đón, không ngờ đột nhiên hắn đáp lẹ xuống mặt đất, cặp mắt diều hâu bỗng sửng sốt nhìn ngay phía dưới chân chàng, sắc mặt có vẻ giận hờn, như tức tối ai vừa đến khuấy phá mình. Chí Tôn hết sức kinh ngạc vì cử chỉ lạ lùng của Cô Lãnh Thốc Ưng, chàng thầm nghĩ chắc có kẻ lạ nào mới tới lẩn quẩn đâu đây, nên tên ma đầu mới có cái cử chỉ kỳ dị đó, chàng đưa mắt rảo nhìn dưới chân, nhưng chẳng trông thấy gì cả.
Chí Tôn hạ mình xuống đất nhưng chàng chưa kịp gì cả, thì bất ngờ một bàn tay ai đó rất êm dịu, từ phía sau lưng chàng vỗ nhẹ vào vai. Liền trong khi ấy, Chí Tôn cảm thấy như có một luồng khí lạnh lãi chạy rần vào cơ thể, chàng sực quay lại, thì sực nghe một giọng nói quen thuộc :
- Hãy đứng yên, đừng cựa quậy vô ích!
Rồi bàn tay mềm mại bỗng như một cái móc sắt bấu chặt vào vai Chí Tôn. Chàng hiểu ngay người ở sau lưng toan chộp bắt mình, chàng liền lẹ làng thốc ngược hai khuỷu tay trở lại...
Huỵch huỵch...
Chí Tôn nghe hai cánh tay chàng chạm nhằm hai vật gì phụng mềm như lò xo đẩy bật hai khuỷu tay chàng trở ra phía trước. Theo đó, một tiếng “hứ” kiêu căng của ả đàn bà đập chát vào tai Chí Tôn, chàng vụt phóng tới nửa trượng, quay lại xem là ai...
Một bóng diễm kiều, dâm đãng lồ lộ hiện ra trước mặt Chí Tôn, khiến chàng đã phải bật kêu :
- Dâm phụ Tần Mỵ Nương!
Người đứng sau lưng Chí Tôn và thò bàn tay mềm mại nhưng độc hiểm, chẳng ai khác hơn Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương, cô ả đưa hai tay ôm buồng ngực, hơi nhăn nhó, vẻ đẹp mê hồn, đang ẩn chứa đầy sát khí. Vừa trông thấy mặt Tần Mỵ Nương, hơi giận bốc lên ngùn ngụt trên sắc diện của Chí Tôn, chàng nghiến răng kèn kẹt, rít giọng căm hờn :
- Tần Mỵ Nương, ngươi còn tìm ta làm gì?
Sau khi hết đau, Tần Mỵ Nương gằn giọng :
- Ta tìm ngươi để rửa cái tội thù độc địa trên ngọn cao phong.
Chí Tôn trợn mắt quát :
- Đồ dâm phụ, ngươi không làm gì nổi ta đâu.
Tần Mỵ Nương phát cười sằng sặc :
- Không làm gì nổi ngươi... hãy coi đây.
Chưa dứt câu, Tần Mỵ Nương đi xông tới toan chộp bắt Chí Tôn...
Cô Lãnh Thốc Ưng trợn cặp mắt diều hâu, rống to lên :
- Tần hội trưởng, thằng bé này do công ta tìm trước, hãy để nó cho ta.
Đang sấn tới Chí Tôn, chợt bị Cô Lãnh Thốc ngăn cản, Tần Mỵ Nương sát khí bốc lên đầy mặt :
- Các hạ tìm được trước rồi làm sao?
- Ta sẽ bắt nó theo ta về huyệt động.
Tần Mỵ Nương vùng cười sằng sặc, nghe thật quái gở, chừng dứt cười, cô ả tia cặp mắt rắn độc vào mặt Cô Lãnh Thốc Ưng :
- Nào các hạ cứ bắt thằng bé thử xem.
Cô Lãnh Thốc Ưng rống lên một tiếng, hắn vận mười thành công lực cùng một lúc chộp lên mình Chí Tôn hai chưởng, thế mạnh như sóng bể vô bờ, phát ra những tiếng ào ào...
Bất ngờ không đề phóng kịp, Chí Tôn bị hai luồng sống chưởng phong dồn ép suýt nghẹt cả thở, thân mình quay luôn ba vòng cuộn gần bên Cô Lãnh Thốc Ưng. Nhưng lẹ như tia chớp, Chí Tôn đột nhiên bổ mạnh một chưởng vào mặt Cô Lãnh Thốc Ưng. Lão ma đầu quả thật khôn quỷ, khi tuôn chưởng lực ra rồi, loáng thấy Chí Tôn xoáy vận ba vòng, hắn bỗng cười gằn một tiếng, kéo lẹ luồng chưởng qua bên, quật ngang hông sóng chưởng của kẻ thù...
Bộp... ào ào... áp lực sức chưởng vật nhau rung rinh một gốc trời, Chí Tôn bị xô lùi nửa trưởng, lảo đảo...
Tuy vậy, vì phải biến đổi thế chưởng, nên sức mạnh chưởng phóng của Cô Lãnh Thốc Ưng đã sút kém đi nhiều, nếu không Chí Tôn phải nguy vì hắn không ít. Thừa dịp hai người chủ hết tâm lực vào trận đấu, Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương ngầm vận đôi chưởng cực hiểm, rập nhau từ sau lưng Cô Lãnh Thốc tiến đánh...
Thoáng nghe phía sau lưng có tiếng chưởng âm chớp động, Cô Lãnh Thốc Ưng biết có kẻ đánh trộm, hắn nhấc bổng thân mình tới trước, ngoặt trái một chưởng nghênh địch sức bão vũ ở phía sau. Vẫn đã đoán trước ngón “hồi chưởng” của Cô Lãnh Thốc Ưng, Tần Mỵ Nương đột nhiên hai luồng chưởng tréo nhau như cái kéo sức mạnh lại mau khôn tả.
Bộp, bộp...
Lập tức, vần chưởng trái của Cô Lãnh Thốc Ưng bị đánh tan rã trong vô hình, chỉ nghe gió lốc ù ù... rồi đột mất... Còn thân hình của hắn phóng tới trước vừa chạm nhằm hai luồng sóng chưởng như cái kéo của Tần Mỵ Nương đánh rập, hắn kêu lên một tiếng, liền bị tống ra ngoài trượng. Ngày lúc đó, Tần Mỵ Nương hú mấy tiếng như ma quái. Chỉ nội cái chớp, mười bóng người theo đó mà loáng thoáng đến...
Cô Lãnh Thốc Ưng cũng vừa chồm dậy, hắn rống lên :
- Tần Mỵ Nương, cái hành vi đánh trộm kia cũng gọi là độc hùng trong giới giang hồ sao?
Tần Mỵ Nương cường sằng sặc :
- Câm mồm lại, ta không nhàn rỗi mà đứng bàn chuyện nhãm với ngươi.
Cô ả vẫy tay cao, Tức thì, mười bóng người hiện rõ. Đó là năm người đàn ông trạc tuổi trung niên, mặt mũi vô cùng hung tợn và năm cô gái đẹp mê hồn.
Chí Tôn đứng cách ngoài hai trượng thấy vậy sững sờ, chàng lẩm bẩm :
- Mười người này chắc hẳn là môn đồ của dâm phụ Tần Mỵ Nương, những tên ma đầu trong Bách Linh hội.
Vừa đứng vững, mười người đã bước tới cúi chào Tần Mỵ Nương. Tần Mỵ Nương chỉ Cô Lãnh Thốc Ưng lanh lảnh hét :
- Thập đại môn đệ, hãy bắt cho ta lão già sói này đem về trước đàn đợi lịnh, nhưng nếu kháng thì giết chết đi.
Cô Lãnh Thốc Ưng nghe lọt vào tai mấy lời Tần Mỵ Nương vừa nói, oán khí xung lên đầy mặt, vì dù sao hắn cũng là một nhân vật cự phách trong bọn quần ma hiện thời, khắp mặt giang hồ đều nể sợ, nay lại bị một người đàn bà khinh mạnh như thế, hắn không sao dằn được cơn giận dữ, nên gầm lên :
- Loài ma nữ độc ác, ta thề moi sống tim mày.
Tần Mỵ Nương cười sằng sặc :
- Thằng già sói, ngươi moi tim ta, hay là ta mổ bụng ngươi?
Cô Lãnh Thốc Ưng rống lên một tiếng, chực vụt chưởng trí mạng với Tần Mỵ Nương, thì cô ả đã lẹ làng vẫy tay ra lệnh mười tên môn đồ áp vàp vây chặt lão ma đầu. Tần Mỵ Nương quả thật là một người đàn bà độc tuyệt, cô ả muốn giết chết Cô Lãnh Thốc Ưng để giấu nhẹm chuyện bắt gặp lại Chí Tôn lần này. Vì theo cô ả hiểu thì sau khi chàng nuốt viên nội đơn Ngưu Long Giao bị chưởng phong đánh chết rồi sống lại trốn đi, khắp chốn giang hồ đều được rõ. Tất cả quần hùng, Quái ma đương theo dõi dấu vết chàng để moi bụng lấy món vị báu độc nhất vô nhị đó, nếu nay bắt chàng mà Cô Lãnh Thốc Ưng chạy thoát, hắn sẽ đồn đãi mọi người được biết bảo vật đã lọt vào ta cổ ả, là tự khắc cô ả sẽ là cái đích nhắm của quần hùng, hậu quả vô cùng tai hại cho Bách Linh hội.
Vì vậy, Tần Mỵ Nương cần phải hạ sát Cô Lãnh Thốc Ưng trước, rồi sau đó mổ bụng Chí Tôn lấy viên nội đơn Ngưu Long Giao, là một sự an toàn trong bí mật. Loáng mắt trong thấy bọn môn đồ Bách Linh hội đã bao vây Cô Lãnh Thốc Ưng xong, bây giờ Tần Mỵ Nương mói quay sang Chí Tôn, nhìn chàng bằng đôi mắt oán độc.
Chí Tôn hiểu rõ hiện giờ chàng muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa, chàng xô tới mấy bước, trỏ tay vào mặt Tần Mỵ Nương :
- Hỡi người đàn bà dâm ác kia, ngươi còn định giở trò dâm loạn gì nữa đây?
Dù sao, Tần Mỵ Nương là Thủ lãnh của hội Bách Linh, uy danh của cô ả khiến cho nhiều người nghe đến phải khiếp mật, bay hồn, trong chốn giang hồ chưa ai dám chạm tới, giờ đây lại bị Chí Tôn mạt sát thậm tệ, làm cho cô ả nổi giận trừng mắt hét hận thù.
- Tiểu tử, rồi ngươi hãy chống mắt mà xem...
Chưa dứt câu, Tần Mỵ Nương đã quật chưởng tấn công Chí Tôn ngay. Lập tức, Chí Tôn bổ luôn mấy chưởng phá tan chưởng lực của đối phương phát ra những tiếng ù ù... như tiếng gió luồn vào hang núi. Bên kia trận đấu, Cô Lãnh Thốc Ưng bị mười tên môn đồ của Tần Mỵ Nương cùng một lúc mười phía tuôn ào ào chưởng lực tấn công. Thoạt đầu hắn đã thất thế, chỉ cố gắng chống trả, vừa lia cặp mắt diều hâu kiếm đường băng vọt ra ngoài phóng chạy. Nhưng mười tên môn đồ của Ma nữ đoán biết trước ý định của hắn, chúng lập thế liên phòng bũa chưởng dưới trên chặt chẻ như màn sắt, làm cho hắn hết phương vùng vẫy.
Phía trận Chí Tôn và Tần Mỵ Nương đã tới hồi khốc liệt, sẵn căm hận Tần Mỵ Nương từ trước, chàng dốc toàn nội lực ra quyết chết sống đấu với kẻ thù, vì vậy chưởng phong ù ù như gío bão, đánh trốc đá cát mịt mù trên con lộ cái quan. Tần Mỵ Nương tuy công lực đã siêu tột, chưởng thế gầm vang một gốc trời, nhưng trong một thời gian ngắn ngủi, kẻ địch lại quyết chí phục thù, cô ả không làm sao hạ nổi Chí Tôn, đành cầm chừng chờ tình thế mới. Chẳng bao lâu, thế trận bắt đầu thay đổi, Cô Lãnh Thốc Ưng lại liên tiếp hơn hai mươi luồng chưởng phong sấm sét của mười tên môn đệ Tần Mỵ Nương đánh gục, chúng áp lại trói chặt hắn bỏ nằm dưới đất.
Tần Mỵ Nương lia mắt trông thấy, thầm mừng cô ả liền vận mười thành công lực bổ luôn mười chưởng như vũ bão xô lùi Chí Tôn ra ngoài một trượng, rồi day qua bảo các môn đệ :
- Các ngươi hay về đàn trước, nhớ canh giữ thằng già sói này chờ ta về sau định liệu.
Mười tên ma đầu nam nữ vâng dạ, cúi chào Tần Mỵ Nưong, một tên cặp Cô Lãnh Thốc Ưng vào nách cất bổng lên không cùng với chín tên kia, như một đàn diều hâu chớp cánh về hướng Đông...
Bấy giờ, Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương mới quay qua Chí Tôn tia cặp mắt dâm tuyệt nhìn chàng, buông ra giọng cười sằng sặc, chứa đầy âm ấp dục vọng ái ân.
Chí Tôn căm giận hét vang :
- Ma nữ, ngươi còn tham vọng gì nữa, hãy bảo thử ta nghe?
Tần Mỵ Nương dứt cười, cô ả cất tiếng oán độc :
- Này tiểu tử, hôm nay mà ta để cho ngươi chạy thoát, thì ta thề vất bỏ cái danh hiệu Chiêu Hồn Điệp cho rồi.
Dứt tiếng, Tần Mỵ Nương xô mình tới, thình lình cô ả xô tay ào tuôn ra một chưởng phong nhè nhẹ... nhưng một làn mùi hương kỳ diệu cũng thoảng theo cơn gió sẽ động mà bay tới mặt Chí Tôn...
Chợt thấy làn chưởng phong của Tần Mỵ Nương đưa ra quá nhẹ. Chí Tôn xem thường không tiếp đỡ, mà chỉ vừa vận nội lực lên tả hữu chưởng chực vụt sang kẻ thù tám đường sấm sét, thì đột nhiên một làn mùi hương xông tới phất qua mũi, tức thì chàng cảm thấy tâm thần bàng hoàng, đầu óc choáng váng, mê mệt, rồi không cưỡng nổi, chàng té qụy xuống.
Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương gióng lên một trận cười sặc sụa, cô ả bước lại gần Chí Tôn nói :
- Ta nói có sai đâu, rồi ta sẽ bảo cho ngươi biết cái tham vọng ấy.
Cô ả đưa bàn tay nõn nà, vuốt ve gương mặt vô cùng xinh đẹp của Chí Tôn, tia ánh mắt quái lạ và rùng rợn vào mặt chàng, đó là ngọn lửa dục tình rực cháy ngời theo sự chết chóc, thê lương. Chí Tôn tuy trong trí óc hiểu biết tất cả mọi việc đang xảy ra, nhưng mồm chàng chẳng hé ra được mà thốt nên lời chàng tức giận toé lửa căm hờn lên sóng mắt, nhìn sòng sọc Tần Mỵ Nương như chực nuốt tươi cô ả. Nhìn Chí Tôn một chập lâu Tần Mỵ Nương “hừ” một tiếng, thò tay vào lưng lấy ra cái bình thật nhỏ, trắng ngần như bạch ngọc, cô ả cẩn thận trút lấy một viên sắc hồng, cầm nơi tay.
Sau khi cất chiếc bình bạch ngọc trở vào lưng, Tần Mỵ Nương thoát trên đôi môi đỏ mọng một nụ cười dâm dật, bảo Chí Tôn :
- Tiêu lang ơi! viên thuốc này là Xuân Phong Nhất Độ Hoàn, uống vào rồi thì trong phút giây sẽ thấy một nguồn khoái cảm khôn tả, nhất định rằng tiểu lang lặn ngụp trong bể ái ân mà không sao cưỡng lại được. Tiểu lang sẽ tận hưởng sự lạc thú nhất trần đời mà tất cả người thường không sao có được, thế nhưng sau khi trải qua giờ phút thoát tục đó, tinh thần giao cảm của tiểu lang sẽ bị tiêu ma mãi suốt đời không tìm lại, hình hài tiểu lang cũng theo đó mà kiệt quệ, khô khan, chung thân thành phế nhân vô dụng.
Ngừng lại nới đó, Ma Nữ cất tiếng cười sặc sụa, rồi nói tiếp :
- Còn viên nội đơn Ngưu Long Giao, tiểu lang đừng lo cho nhọc trí, chính ta sẽ tiếp nhận nó từ trong bụng ngươi để bù lại viên thuốc quý báu ấy, kể ra ngươi cũng không thiệt thòi gì.
Chí Tôn nghe mấy lời oán độc của Tần Mỵ Nương vừa thốt, chàng rít hận cừu trong hai hàm răng không cử động, muốn hét vào mặt cô ả :
- Hãy câm mồm ngay loài dâm phụ, có một ngày nào đó tao sẽ giết mày.
Nhưng Tần Mỵ Nương đã cúi xuống ôm chặt Chí Tôn vào lòng, rồi cạy mồm chàng nhét viên thuốc “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn” vào đấy, lại kề chiếc miệng diễm kiều thấm cho chàng chút nước. Chí Tôn trợn ngưỡc hai mắt, chàng chực phun viên độc dược ấy ra, nhưng không tài nào được, đành đánh ực nó vào, chạy thẳng xuống huyệt Đan Điền. Xuân tình hồng lên sắc mặt, đôi má ửng đỏ phân nửa trái đào, vì tưởng đến lúc hai cánh tay Chí Tôn ghì chặt thân hình mình, Tần Mỵ Nương vồ lấy chàng trai nhấc bổng lên vai, rồi lẹ như diều hâu bay lên không trung, chớp bay biến về phía cánh rừng già trước mặt...
Chẳng mấy chốc Tần Mỵ Nương chạy tới một ngôi chùa hoang cổ lỗ bên cạnh khu rừng già kia, cô ả đáp xuống thềm loang cỏ mọc, đi thẳng vào trong tường xiêu, ngồi đó bỏ Chí Tôn nằm sòng sượt dưới đất.
Chí Tôn mở mắt ra trông thấy mình đang bị Tần Mỵ Nương đưa vào một ngôi chùa sụp nát hoang vu, mà cảm nghe tâm hồn nặng trĩu như đắm chìm vào cõi hư vô. Bỏ Chi Tôn nằm dưới đất xong, Tần Mỵ Nương ngồi chờ thuốc ngấm từ trong huyệt Đan Điền của chàng, cô ả luôn ửng hồng hai má, vì xuân tình đã ngầm dậy bên trong, rạo rực không bờ bến. Còn Chí Tôn chẳng bao lâu viên độc dược “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn” thấm vào cơ thể, chàng đột thấy đầu tiên nơi huyệt Đan Điền một bầu nhiệt huyết dấy lên chạy rần khắp châu thân, các dòng máu vụt bốc nóng hừng hực, nhịp tim nhảy mạnh và hỗn loạn khác thường, tia mắt rực hồng như ánh lửa, rồi thì một sự nhu cầu nguyên thủy của loài người liền theo đó mà thúc giục chàng không sao cưỡng nổi, sức nóng trong người chàng càng lúc thêm gia tăng.
Trong chốc lát, Chí Tôn cảm thấy miệng lưỡi chàng khô khan, nứt nỡ, toàn thân dường đang bị ngọn lửa cháy phừng thiêu đốt, hơi thở dồn dập, hổn hển, huyết mạch căng thẳng như trực sôi trào. Đến đây, chàng đã hiểu chuyện gì xảy tời cho chàng rồi, chàng cố gắng thu dồn một nghị lực tuyệt vọng, mõng manh. chẳng khác nào một ráo nước xối vào đám cháy ngất trời. Lúc bấy giờ, tâm thần Chí Tôn đã tản mạn, chỉ còn một sự nhu cầu bách đương tàn phá trong cơ thể chàng, chàng ngước dòm Tần Mỵ Nương. Dưới sóng mắt rực lửa tình của chàng hiện giờ. Tần Mỵ Nương là một thiếu phụ đẹp tuyệt vời, chứa chan sự ân ái nồng nhiệt, ngập tràn thiện cảm, chứ không còn là một ả dâm đồ Ma nữ như lúc nãy nữa, cho nên sự căm thù, oán ghét, bỗng đột tan trong lòng chàng, và cô ả vụt trở thành một sự hết sức cần thiết cho chàng.
Biết Chí Tôn đã hoàn toàn mất tự chủ vì viên thuốc “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn” Tần Mỵ Nương cũng bị ngọn lửa tình nung nấu, cô á sấn tới sát bên chàng. Chí Tôn sững sờ trước cảnh thực hiện ra, từ trong cặp mắt chàng phóng ra tia sáng dữ tợn như con ác thú, đăm đăm chiếu thẳng vào đường nét tuyệt vời của Tần Mỵ Nương, mồm thì cất tiếng hừ hừ... Không chần chờ thêm phút giây nào nữa cho mất mát thì giờ quí báu, Tần Mỵ Nương lẹ tay chộp vào ba nơi đại huyệt của Chí Tôn tháo mở sự tê liệt nãy giờ cho chàng. Trong cái thoáng mắt, Chí Tôn cảm thấy cơ thể bình phục lại rất mau chóng, chàng chuyển mình trở dậy, tia cặp mắt thèm thuồng nhìn Tần Mỵ Nương không hề chớp.
Mồm chàng lẩm bẩm :
- Tần hội chủ... Tần hội chủ... đứng lại nào...
Rồi như con chó sói đói mồi, chàng nhắm Tần Mỵ Nương phóng tới...
Tần Mỵ Nương chờ ngọn lửa tình do viên “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn” đốt cháy cơ thể Chí Tôn, rồi mới giải huyệt cho chàng bình phục lại như xưa, chổi mình dậy phóng tới ôm chầm lấy cái thân hình dâm tuyệt của cô ả, trong khi nàng cũng chộp lưng chàng, chẳng còn rời ra nữa, rồi thì cả hai cùng lăn đùng dưới chân chùa. Bấy giờ, bản chất thuần dương của Chí Tôn đã cháy rụi giữa đám lửa tình, nhường cho sự nóng sốt, điên loạn đương thét gào trong cơ thể, bốc hừng hực cả tim gan, sự nhu cầu vụt lên cao tới chỗ tột cùng trong nháy mắt, chàng buông tiếng thở hồng hộc, nhưng sức lực mạnh bạo vô cùng.
Chàng nói hổn hển bên tai Tần Mỵ Nương :
- Tần hội chủ... Tiểu sinh đây này Hội chủ ạ...
Tần Mỵ Nương nhếch một nụ cười đắc thắng. Ả đàn bà phong tình tột bực này cũng bị truyền cảm mau chóng như ngọn lửa cháy phừng. Sau một tiếng “hừ” sặc mùi dục thú, Tần Mỵ Nương toát ra kiều diễm, ai trông vào tưởng cũng bạt vía, hồn xiêu. Chí Tôn thoáng thấy, lồng lọng lên. Nếu đúng với sự thật diễn ra, thì trong phút chốc đây, Chí Tôn sẽ được tận hưởng một nguồn lạc thú cùng tột mà người thế gian không làm sao tìm ra được, nhưng sau đấy suốt đời chàng sẽ trở nên một phế nhân vất bỏ. Nhưng rồi sự phế bỏ ấy cũng không được yên ổn, vì tham độc Tần Mỵ Nương sau khi đồng hưởng cảm giác tột cùng của con người, cô ả còn moi bụng Chí Tôn để chiếm lấy viên nội đơn Ngưu Long Giao nữa.
Tấn thảm kịch rỡn người này tưởng chừng như không thể nào tránh khỏi trong chốc lát nữa đây, thì đột nhiên, một giọng trầm bởi từ luồng gió đâu đó đưa tới :
- Này tiểu hồ ly, giữa lúc thanh thiên bạch nhật, trong ngôi chùa cổ kính trước mặt Đức Phật từ bi, ngươi lại dám tới đây giở trò dâm độc đấy à?
Giọng nói không to, nhưng không hiểu sao đập chát chúa vào tai làm động cả óc ngân vang trong chùa. Tần Mỵ Nương đương chực chờ một cuộc đổi thay kỳ diệu, sực nghe giõng nói quái đản từ đâu đưa đến, cơ ả sởn cả tóc gáy, ngọn lửa tình ngùn ngụt cháy, vụt tắt ở trong tim... Cô ả ngẩng đầu lên nghe ngóng coi giọng nói từ đâu phát ra...
Chỉ còn Chí Tôn, lúc ấy lý trí của chàng đã bị tiêu ma vì ngọn lửa dục tình, chẳng cần nghe thấy chi cả, cứ ghì chặt lấy Tần Mỵ Nương cất giọng gừ gừ :
- Tần hội chủ...ở lại đây với tiểu sinh đừng đi đâu cả...
Liền đó, tiếng nói quái gở vừa rồi lại nổi lên :
- Rõ thực là nhớp nhúa, thầy nào trò nấy chẳng sai, hơn nữa đời người con mụ cáo già đã gieo mối nguy hại cho không biết bao nhiêu sinh mệnh trong giới giang hồ, giờ đây đến ả cáo con này cũng tiếp nối cái dâm truyền của sư môn nó, định diễn ra thảm cảnh ngày xưa cách hai mươi năm về trước tại Võ Lăng đấy à?
Mối tâm tình của Tần Mỵ Nương lúc bây giờ không thể duy trì được nữa, nó đã biến mất trong vô hình, người không lạnh mà run. Cô ả vô cùng kinh dị vì không hiểu tại sao tiếng nói bí mật vừa rồi lại phát ra được cái sự tích của mình. Tức thì song chưởng của Tần Mỵ Nương được đưa ra, tống Chí Tôn văng ra ngoài một trượng. Cô ả vùng chồm dậy đang tung mình tìm kiếm cái bóng vô hình đó.
Nhưng Chí Tôn đã như con thú dữ đói khát lâu ngày, chàng thở è è... cặp mắt đỏ ngầu tợ lửa, vụt lao tới chộp lấy Tần Mỵ Nương gào thét :
- Đừng chạy đâu cả... Tần hội chủ, tiểu sinh bảo này...
Huỵch...
Chí Tôn lại bị Tần Mỵ Nương một chưởng lăn lóc trên sàn chùa. Cô ả kéo ngay áo quần xốc xếch, rồi băng ra khỏi chùa, nhìn dáo dác, tìm kẻ vô hình, nhưng chỉ nghe một luồng gió nhẹ thoảng qua, khua động cánh cửa sổ đã mục nát, ngoài ra khung trời vẫn lặng lẽ chẳng thấy gì lạ cả. Tần Mỵ Nương từ kinh dị đến hãi hùng. Cô ả thầm nghĩ :
- “Ồ, không lẽ là ma, nếu người sao không thấy? Ở đây ngôi chùa hoang vu, cổ lỗ, ngoài này không có cành cây nào rậm có thể ẩn náo được. Tại sao lại có tiếng phát ra đập chát vào tai như thế là kế bên cạnh, mình ra đây chỉ chợt nghe một luồng gió thoảng, mà chẳng hề nhận được bóng người? Còn một điều hết sức lạ lùng là tại sao kẻ vô hình lại hiểu cái dĩ vãng của ta quá rõ ràng như thế. Y có liên hệ gì tới ta chăng?”
Tần Mỵ Nương hết sức băn khoăn lo ngại về giọng nói quái gở vừa rồi, cô ả chưa biết phải làm sao, thì Chí Tôn đã từ trong chùa phóng ra vẻ mặt hung tợn khác thường, giơ hai chưởng vồ lấy Tần Mỵ Nương.
Tuy là một tay dâm tuyệt có một không hai trên cõi đời, nhưng bấy giờ vì giọng nói thần bí kia đã làm cho tình niệm của Tần Mỵ Nương tiêu tan theo mây gió, cô quyết tìm cho ra kẻ quái dị đã phát ra giọng nói vừa rồi nên khi thấy Chí Tôn xồng xộc tới, là tức khắc cô ả vẫy nhẹ hai luồng chưởng phong, khiến chàng tê liệt cứng đờ như khúc gỗ.
- Ồ, con Tiểu hồ ly này định giết chết chàng thiếu niên ấy à?
Tiếng nói đập chát vào tai, nhưng không thể đoán nổi nó do từ đâu phát tới. Khung trời vẫn xanh mịt, trước sao lặng lẹ như tờ. Biết đã gặp tay quán tuyệt trong giới võ lâm, Tần Mỵ Nương lòng càng lo sợ thêm hơn, nhưng cô ả vận lỳ gan, cất giọng nói gay gắt :
- Ai đã phát ra tiếng nói, nếu đó là người, thì hãy hiện ra trông thử là ai. Đừng ẩn mặt nữa.
Tiếng nói bỗng im bặt. Tuyệt nhiên không thấy một bóng người. Tần Mỵ Nương nhấc mình lên cao rảo mắt dòm xa mười trượng nhưng cũng chẳng bắt gặp một dấu vết gì khả nghi là nơi ẩn núp của kẻ vô hình cả.
Đột ngột, giọng nói thần bí kia lại âm ấm lên :
- Ồ lạ thật! Chàng thiếu niên kia có một căn cốt rất linh thiêng, lại gặp mối kỳ duyên không thể chết được.
Tần Mỵ Nương bực tức nói lớn :
- Vị Quái Nhân nào đó, ẩn nấp nơi đâu, xin ra đây đàm đạo, đừng ở trong bóng tối nữa.
Dứt câu, Tần Mỵ Nương rảo mắt kiếm tìm, hai tai hết sức lắng nghe coi phát âm từ đâu đưa tới, dường như xa mà lại thật gần. Cô ả nghe người Thần bí đó nói như để một mình nghe.
- Miệng hùm nọc rắn vẫn chưa đáng sợ, chỉ sợ là sợ lòng dạ người đàn bà mà thôi. Viên thuốc “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn” là một món thuốc kỳ dâm ác tuyệt, mà hơn hai mươi năm về trước, có tới hai trăm mạng người cao thủ của Hắc Bạch đã bỏ mình vì nó, tạo thành một trường thiên Huyết Hải Thâm Cừu cho đến ngày nay. Bởi vì, nếu ai uống viên độc dược ấy vào rồi, thì sau một cuộc ái ân, lạc thú thoát trần là công lực của kẻ đó bao nhiêu năm sẽ hoàn toàn hủy bỏ và trở nên tàn tật suốt đời. Nhưng nếu độc dược đã chui vào tạng phủ, mà không được thỏa mãn yêu đương, thì nửa giờ sau, tự khắc dẫn ngay vào các huyệt đạo, võ công tiêu tán, chẳng mấy chốc thì các mạch máu nổ tung, chết không toàn thi thể.
Nghe người thần bí nói rõ sự mật nhiệm của viên độc dược, Tần Mỵ Nương sợ toát mồ hôi, cô ả không ngờ có kẻ khám phá ra việc làm của mình như thế, nhưng vẫn gắng gượng hét :
- Vị nào trong bóng tối, nếu cương quyết không chịu hiện hình, thì đừng trách bản Hội sao nặng lời xúc phạm nhé!
Trong thâm tâm của Tần Mỵ Nương khi thốt ra mấy câu này, là vì cô ả hiểu rõ các bậc quái nhân, tiền bối rất kiêng kỵ đàn bà, con gái lăng nhục mình, nên cô ả đánh đòn tâm lý để buộc đối phương phải ra mặt.
Quả đúng như sự dự đoán của Tần Mỵ Nương, từ trong cõi hư không có tiếng đáp lại :
- Loài Ma nữ, ngươi thật muốn trông thấy mặt ta sao?
Tần Mỵ Nương ngạo nghễ :
- Chứ chẳng lẽ Quái nhân mà sợ ánh sáng mặt trời à?
Người thần bí gióng lên một trận cười nghe sởn cả óc, dứt cười người ấy nói :
- Thật vậy, ta có một chút việc mà không thể gặp mặt ngươi được.
- Vậy thì Quái Nhân đừng trách ta sao mồm độc ác nhé, hay là ngươi đã sợ ta điều gì?
Người thần bí cười nhạt :
- Khi xưa. Thầy ngươi, con Ma già dâm độc thấy ta còn phải cong lưng mà chạy, huống chi ngươi loài Ma nữ tập tễnh, có bao nhiêu công lực mà dám xúc phạm đến ta. Nay ta cho ngươi biết trước ta hiện hình ra người đừng bỏ chạy đấy.
Dừng chốc lát, người thần bí bỗng đổi giọng trầm như lời rên siết :
- Đức phật từ bi, xin thứ cho đệ tử, vì phen này đệ tử phải liều tổn thương đến sự khổ luyện bao nhiêu năm của đệ tử rồi.
Chợt nghe giọng trầm như từ cõi hư vô của người thần bí, tự nhiên, Tần Mỵ Nương biến hẳn cả sắc mặt, vì cô ả vừa sực thoáng hiện trong trí óc một nhân vật mà từ lâu cô ả cứ ngỡ đã chôn sâu dưới lòng đất lạnh, bây giờ bỗng lại hiện về, khiến cho cô ả trời không lạnh mà run, dớn dác kiếm đường tháo chạy. Một loạt cười của người thần bí lại nổi lên, khiến cho bụi bặm trên trần ngôi chùa mù mịt tung bay, những chiếc rui mụt nơi chính điện cũng thi nhau đổ xuống. Khiếp đãm quá, Tần Mỵ Nương nhấc mình lên ba trượng, rồi như con diều hâu quạt cánh về phía Đông... Tiếng cười liền ngưng tức khắc, lẹ hơn ánh chớp, một vật đen từ trên nóc chính điện phóng xuống, đột hiện ra một bóng người quái cổ, kéo chiếc giầy tu xèn xẹt bước tới chỗ Chí Tôn. Bấy giờ, thần trí của Chí Tôn đã tỉnh táo sao loạt cười chót hết của bóng người thần bí vừa xuất hiện, chàng cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn ác mộng, mở to mắt nhìn chầm chập...
Chàng thấy đó là một người hết sức quái cổ, râu tóc bạc phơ, đầu cổ bờm xờm như ổ quạ, cặp mắt ngó tréo, trên mình mặc chiếc áo hòa thượng vá quàng, đủng đỉnh bước tới...
Chí Tôn toan chỗi dậy, nhưng chàng cảm thấy cơ thể còn rã rời, xương cốt dường như bị ai tháo gỡ, muốn ngẩng đầu lên nhưng vẫn không làm sao được, chàng đành nằm yên đưa hai mắt dịu lửa dục tình nhìn chăm chú vào lão Quái Cổ. Chuyện đã xảy ra lúc nãy còn lờ mờ trong trí nhớ của Chí Tôn, chàng hết sức kinh dị về sự có mặt của lão Quái Cổ và cách trang vận của y.
Chí Tôn lẩm bẩm :
- Lão Quái Cổ này là hòa thượng chăng? Nếu là hòa thượng sao không có cái đầu trọc, mà lại để tóc râu xồm xoàm như thế, nhưng nếu không là hòa thượng sao lại mặc áo thầy chùa và mang đôi thảo hài nhà phật?
Điều mà Chí Tôn rất nhiều suy nghĩ là trên bộ mặt lão Quái Cổ nếu thoáng nhìn qua dù cho một lần thôi, cũng không thể nào quên được. Bởi vì, không giống nhà sư mà lại chẳng giống người phàm, mà tuổi tác thì khó lòng mà đoán được. Nhưng hiện giờ Chí Tôn đã như một đứa bé vừa mới lớn lên, không còn đủ trí óc để xét đoán lão Quái Cổ thuộc hạnh nào, có phải là loài ma quái hay không. Lão Quái Cổ dừng trước mặt Chí Tôn, ánh mắt sáng quắt như cặp đèn ma nhìn chàng tréo hai bên. Chí Tôn cũng giương đôi mắt không hồn nhìn lại lão Quái Cổ. Hai người im lặng nhìn nhau.
Chập lâu lão Quái Cổ gật đầu, lẩm bẩm mấy câu lờ mờ khó hiểu :
- Theo Phật, thì gã thiếu niên này rất có duyên, nếu không gặp ta, chắc chắn phí đi một nhân vật kỳ lạ trong giới võ lâm rồi còn gì.
Nói dứt lời, lão Quái Cổ bỗng trợn mắt lên, tức thì hai luồng sáng quái lạ toé ra chiếu thẳng ngay mặt Chí Tôn. Chí Tôn nhận thấy, chàng không khỏi rùng mình, sởn gáy ngầm kính phục cái nội lực không thể đo lường của lão Quái Cổ.
Trong khi lão Quái Cổ quét cặp mắt qua lại trên mặt Chí Tôn mấy lần rồi châu mày thì thầm :
- Gã thiếu niên này trông xinh trai, phúc hậu nhưng tiếc vì trên vẻ mặt của gã ẩn chứa đầy sát khí, nếu mai sau gã theo chính đạo thì may mắn cho giới võ lâm khôn cùng, còn ngược lại thì thảm vạ gieo rắt ngập trời, Quần hùng một phen vỡ mật, núi non nghiêng ngửa, kinh hoàng... Thôi, chẳng qua đó là số kiếp, không thể nghịch lại được.
Lão Quái Cổ thở dài rồi giơ tao áo rách rưới, bẩn thỉu phẩy một cái thật nhẹ...
Lập tức một làn gió mát kỳ diệu bay sang Chí Tôn, vuốt ve thân hình chàng gieo một cảm giác lạ lùng. Tức thì các huyệt đạo của Chí Tôn bị Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương hãm nãy giờ, sau cái phẩy tay áo của lão Quái Cổ chuyển động lại như thường. Thì ra, cái vẫy tay áo của lão Quái Cổ chính là ngón võ thất truyền “Phất Thủ Xuy Phong” một luồng chưởng phong độc nhất vô nhị trong giới võ lâm thất lạc bao nhiêu năm trời, tưởng không còn ai biết nữa, hôm nay lại lọt vào tay lão Quái Cổ làm cho Chí Tôn vô cùng khiếp hãi, sửng sốt mà nhìn.
Mồm chàng lẩm bẩm :
- Nếu lão Quái Cổ này đã hiểu ngón chưởng mầu nhiệm kia, chắc hẳn sẽ biết luôn ngón “Mưu Vân Phất Huyệt” ta chắc người này thuộc bậc tiền bối trong giới võ lâm, chứ chẳng phải thường đâu.
Lúc đó, các huyết mạch trong người Chí Tôn cũng vừa lưu thông, chàng liền nhỏm dậy chấp hai tay trước ngực, bước tới chỗ lão Quái Cổ đang đứng.
Lão Quái Cổ cười nói :
- Nhân quả của Đức Phật từ bi có dạy rằng: được gặp gỡ nhau cũng là cái duyên rồi, tiểu tử cảm tạ làm gì vô ích.
Nghe lão Quái Cổ nói thế, Chí Tôn hoài nghi là hòa thượng thật, nên nói :
- Thưa lão tiền bối là một vị cao tăng của nhà Phật?
Lão Quái Cổ cười hềnh hệch :
- Cao tăng, ta chỉ được nửa phần ngươi nói, nhưng có hơi điên.
Chí Tôn hết sức kinh dị, chàng nhìn lão Quái Cổ giây lâu rồi hỏi :
- Lão tiền bối bảo người chỉ tu có nửa phần?
- Phải đấy, ngươi hãy nhìn mớ tóc trên đầu ta tự nhiên sẽ hiểu ngay.
Chí Tôn ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi :
- Xin lão tiền bối chỉ dạy tiểu đồ biết cái ý của lão tiền bối?
Lão Quái Cổ phát ra một trận cười gãy thêm mấy cây kèo mục nát trước ngôi chùa hoang cổ, rồi đáp :
- Người tu hành diệt bỏ mừng, giận, ghét, thương, một mực tuân theo tam qui, ngũ giới, thế mới gọi là tu trọn vẹn. Còn ta, từ ngày vào chốn cửa thiền đến nay, chân đạp phàm trần, ăn mặm, uống rượu, như vậy không phải là chỉ tu mới nửa phần sao?
Chí Tôn khiếp thầm khi nghe câu nói vô cùng quái gở của lão Quái Cổ, chàng không thể hiểu nổi y là ma hay người, nên ướm thử :
- Thưa lão tiền bối, theo chỗ tiểu đồ nghĩ thì việc tu hành là ở nơi tân, chuyện rượu thịt là phần xác thịt, và tôn chỉ của nhà Phật chẳng ngại sự cứu nhân độ thế, giải thoát cho chúng sanh. Đức Phật có nói: “Ta chẳng vào địa ngục thì ai vào địa ngục”, lấy đó mà xem lão tiền bối mới chính là người của nhà Phật, không hiểu những lời của tiểu đồ vừa nói có đúng chăng?
Lão Quái Cổ lắng tai nghe dứt câu nói của Chí Tôn liền cười hềnh hệch, tiếng cười không như quỷ rống vang rền, nhưng cũng làm hàng loạt viên ngói trên mái chùa rớt xuống lổn ngổn trên nền gạch rêu phong...
Cười dứt tiếng, lão Quái Cổ nhìn Chí Tôn bằng cặp mắt tréo như hai luồng điện nói lớn rung rinh cả ngôi chùa :
- Tiểu tử quả thật là người hiểu biết sâu xa, thấu đáo mấy huyền vi của nhà Phật, đáng làm bạn với lão hòa thượng điên rồ này biết mấy.
Chí Tôn tuy còn hơi sợ, nhưng cũng không khỏi bật cười thầm cho lão Quái Cổ vừa lạ lại vừa ngông, nếu không nghe giọng cười hềnh hệch đổ mái ngói và ngón chưởng kinh người “Phất Thủ Xuy Phong” của Quái nhân, thí chắc chắn chàng sẽ bảo đó là một lão hòa thượng ngông cuồng ngay. Chí Tôn quả quyết lão Quái Cổ chính là một lão kỳ nhân trong giới võ lâm, đã vì một lẽ gì riêng mà mai danh, ẩn tích, nên chàng không dám coi thường, vội vã chấp hai tay tỏ ra hết sức cung kính :
- Thưa lão tiền bối, chẳng hiểu bây giờ tiểu đồ phải xưng hô như thế nào để khỏi xúc phạm đến người?
Lão Quái Cổ cười rộ, và nói :
- Ta có lời khen ngươi thông minh lắm, vậy tùy ngươi chọn lựa cách xưng hô sao cho vừa ý ngươi là được rồi.
- Nhưng tiểu đồ đâu biết tung tích của lão tiền bối để mà xưng hô cho hợp lẽ.
- Ta vốn xa lánh giang hồ từ lâu lắm, quên mất cả tuổi tên, không còn nhớ để mà nói cho ngươi được biết, thôi ngươi cũng chẳng cần phải tìm hiểu làm gì câu chuyện xa vời đó, hãy trở lại thực tế là hơn.
Lời nói sau cùng của lão Quái Cổ làm cho Chí Tôn giật mình nhớ thiếu nữ áo đen hiện đương ngồi chờ chàng tại khu rừng già hoang vắng, không hiểu có lũ ma đầu nào tới làm hại nàng chưa, chàng biết nàng không thể chống lại bọn chúng, vì những vết nội thương trầm trọng do luồng chưởng phong khủng khiếp của Quái Nạp Mộc Thông gây ra. Chàng hấp tấp nói :
- Thưa lão tiền bối hiện nay còn một thiếu nữ đang ngồi chờ tiểu đồ ngoài quan lộ, nàng bị thương rất nặng, nhiều huyệt đạo trong cơ thể bị bế tắc vì luồng quái phong của một lão Quái ma, cần phải chữa trị ngay kẻo không còn kịp nữa, vậy tiểu đồ xin bái biệt lão tiền bối, hẹn khi khác sẽ trả ơn sâu.
Lão Quái Cổ bỗng xạ hai tia mắt lạnh lẽo như cặp đèn ma ngay mặt Chí Tôn bảo một câu rợn người :
- Tiểu tử ơi! ngươi có biết hiện giờ ngươi còn được sống bao lâu nữa không?
Chí Tôn rùng mình vì câu nói quái gở của lão Quái Cổ, chàng nghĩ mình đã nghe lầm, nên hỏi vặn :
- Thưa lão tiền bối, người vừa mới hỏi tiểu đồ câu gì đó?
- Nếu không là ngươi thì nơi đây còn ai nữa?
Câu nói sau cùng của lão Quái Cổ làm cho Chí Tôn toát dầm mồ hôi, chập lâu mới hỏi :
- Thưa lão tiền bối, thực ra tiểu đồ chưa hiểu ý của lão tiền bối ra sao cả.
Lão Quái Cổ không đáp câu nói của Chí Tôn mà chỉ hỏi vặn lại chàng :
- Vì sao ngươi tới ngôi chùa hoang cổ này?
- Tiểu đồ bị Ma Nữ Tần Mỵ Nương bắt tới đây, rồi cho uống một viên “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn” đầu độc tiểu đồ, như lão tiền bối đã rõ...
Nói dứt câu Chí Tôn thẹn quá cúi mặt xuống, không dám nhìn lão Quái Cổ nữa.
Lão Quái Cổ thương hại nói :
- Như vậy tiểu tử đã mắc phải phép ma của con Tiểu hồ ly đó rồi, giờ lại nuốt vào bụng hoàn thuốc ác nghiệt kia, trong khi dục vọng lên cao tới cực độ mà không được thỏa nguyện, thì than ôi! nay công lực ngươi đã tiêu tan cả rồi.
Chí Tôn có cảm tưởng như một luồng sấm chưởng vừa nổ chát chúa ngang tai chàng, đứng trợn mắt thật lâu mới thảng thốt nói như để mình nghe :
- Trời, công lực của ta đã bị tiêu tan cả rồi! có lẽ nào như thế được.
Chàng cử động tay chân thử vận khí công thì quả nhiên nội lực đã không còn nữa, chẳng khác gì một người chưa từng biết võ thuật là gì cả. Chí Tôn rụng rời tay chân, mắt đồ hào quang, tâm thần bấn loạn chẳng khác một tên tù vừa nghe xong bản án tử hình, chàng thừ mình ra như pho tượng gỗ.
Giữa lúc kinh hoàng đến với Chí Tôn đó, lão Quái Cổ tiếp thêm mấy câu rởn óc :
- Cũng chưa hết. một chốc nữa chất độc của viên ma dược “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn” sẽ ngấm vào cơ thể nổ tung các huyệt đạo trong người tiểu tử, ngươi chết một cách hết sức thê thảm.
Bấy giờ, gương mặt Chí Tôn thờ thẩn như kẻ không hồn, chàng không còn tia hy vọng sống được cả. Thật ra đối với cái chết, chàng không hề biết sợ hãi bao giờ, nhưng sư cừu chưa trả, sứ mệnh chưa tròn, chàng không yên lòng mà nhắm mắt. Càng nghĩ Chí Tôn càng thêm chua xót vô ngần, lòng chàng nóng nảy như có một trận lửa cháy trong đó. Chàng trừng mắt nhìn lão Quái Cổ chòng chọc, rồi đột nhiên gióng lên một tràng cười sằng sặc, giọng cười quái đản, nó còn thê thảm hơn gấp cả trăm lần tiếng khóc, khiến ai nghe đến cũng phải rùng mình, vừa kinh dị vừa lẫn xót thương.
Lão Quái Cổ chừng bị kích động, trầm giọng bảo :
- Này tiểu tử, ngươi đừng vội tuyệt vọng như thế, ngươi hãy bình tâm lại ta bảo này.
Chí Tôn bỗng dừng lại không cười thê thảm nữa, ánh mắt ghê rợn của chàng dịu hẳn. Chàng chua chát hỏi :
- Lão tiền bối còn việc chi dạy bảo tiểu đồ nữa hay không?
Lão Quái Cổ nhìn Chí Tôn bằng cặp mắt tréo bớt tia sáng lạnh lẽo :
- Tiểu tử có biết rõ lai lịch của con Ma Nữ Tần Mỵ Nương không?
Chí Tôn khẽ lắc đầu :
- Tiểu đồ không được rõ về chuyện đó.
Giọng nói của lão Quái Cổ bỗng trở nên như từ cõi hư vô vọng lại :
- Nó chính là môn đồ của kẻ cách đây mấy mươi năm đã tạo ra cái huyết nan “Huyết Hải Thâm Cừu” đã thảm sát ngót hai trăm vị cao thủ trong Hắc Bạch đó là con Dâm Bà... Ngọc Diện Diêm Bà Phan Thất Cô.
Chí Tôn sửng sốt kêu :
- Ngọc Diện Diêm Bà Phan Thất Cô!
- Phải đấy, chính con Ma Nữ Tần Mỵ Nương là học trò của lão Dâm Bà ấy đấy.
Chí Tôn nhủ thầm :
- Ngọc Diện Diêm Bà Phan Thất Cô, chính là kẻ tử thù liệt vào hàng thứ năn của bang Cam Lộ, them năm chữ tắt: Âm, Dương, Xú, Quái, Bà. Y thuộc người cừu chót hết.
Lão Quái Cổ hỏi :
- Tiểu tử có biết mặt lão Dâm Bà ấy chăng?
Chí Tôn không dám đáp ngay rằng biết, mà chàng chỉ lắc đầu :
- Tiểu đồ không biết được rõ lão tiền bối ạ. Tiểu đồ chỉ nghe bảo lại vậy thôi.
Thực ra, lúc đó Chí Tôn cũng không còn thiết gì tới những chuyện xung quanh nữa, vì theo như lão Quái Cổ vừa bảo thì chẳng mấy chốc nữa chàng sẽ lìa bỏ cõi đời, chàng đang nghĩ ngợi miên man về cái chết đó.
Chợt lão Quái Cổ nói lớn làm rớt thêm mấy viên ngói trên mái chùa :
- Này tiểu tử, hiện nay ta còn một cách có thể cứu sống ngươi, nhưng thành công hay không là còn do ở số mệnh, tuy vậy về việc khôi phục nội lực, vì viên Xuân Phong Nhất Độ Hoàn kia thì đành tuyệt vọng.
Chí Tôn nghe lão Quái Cổ nói có cánh cứu mình thoát chết, một bầu nhiệt huyết bỗng sôi trào lên, chàng thầm nghĩ :
- Nhưng vậy cũng được, miễn là ta còn sống trên cõi đời này là đủ rồi, công lực ngày sau sẽ rèn luyện lại, chẳng hãi gì cả.
Chàng hỏi giọng cảm động :
- Nhưng lão tiền bối định cách nào cứu tiểu đồ khỏi chết?
Lão Quái Cổ đáp :
- Ta sẽ dùng “Càng Thiên thần công” thu hết chất độc trong người của ngươi dồn vào một nơi huyệt đạo, rồi nối lại vài luồng huyết mạch cho được lưu thông, như vậy ngươi sẽ sống thêm một khoãng thời gian ba mươi hơm nữa.
Niềm hy vọng đang tràn ngập trong lòng sực nghe lão Quái Cổ bảo chỉ cứu mình sống thêm có mấy mươi ngày, Chí Tôn vô cùng chán nản, chàng buông tiếng thở dài sườn sượt và nói :
- Thưa lão tiền bối, thực ra cái thịnh tình của lão tiền bối đối với tiểu đồ, dù quan san có cách trở, non nước có đổi dời, tiểu đồ cũng không bao giờ quên ơn đức cao dầy ấy được. Nhưng nếu tiểu đồ chỉ sống thêm chỉ có ngần ấy thôi, thì thà là tiểu đồ chọn lấy cái chết ngay bây giờ cho khỏi kéo dài thêm sự hãi hùng, đau đớn nữa có lẽ tốt hơn.
Lão Quái Cổ vùng cười hềnh hệch :
- Ngươi quả chắc ba mươi hôm nữa ngươi chết à?
Chí Tôn kinh ngạc nói :
- Đó là chính câu nói của lão tiền bối vừa mới thốt, chứ nào phải tiểu đồ đâu.
- Ồ, tiểu tử sao mà nóng thế, lời nói của ta đến đây là đã dứt đâu nào?
Chí Tôn vùng tỉnh ngộ, chàng tỏ vẻ sợ hãi :
- Xin lão tiền bối thứ tha cho tiểu đồ, tuổi trẻ hãy còn non dại, không hiểu ý cao của bậc tiền bối.
Lão Quái Cổ như thương hại :
- Thôi, ngươi đừng bi lụy như thế nữa, ta đây lại trẻ con, ngớ ngẩn như vậy hay sao? Nếu không phương thuốc chữa trị cho ngươi được sống lâu dài, thì ta đâu có phải bận tâm làm thêm việc này chi cho vô ích. Ta thú thật, mọi sự đâu đấy đều đã sắp đặt cho ngươi rồi, chỉ trông chờ may rủi mà thôi.
Chí Tôn sáng lòe hai tia mắt niềm hy vọng :
- Vâng, tiểu đồ xin lắng nghe lời truyền dạy cua lão tiền bối.
Lão Quái Cổ trợn cặp mắt tréo lạnh lẽo như cặp đèn ma :
- Thực ra, chất độc của viên độc dược “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn”, tìm khắp nhân gian không ai trị được, mà chỉ có giọt máu tươi của con “Thần Quy” sống sót ngót hai ngàn năm trăm năm nay do một lão Quái Vật nuôi nó tại đảo Ô Thạc, ngoài Nam Hải mà thôi. Muốn trị tuyệt chất độc trong đó, chỉ tìm chừng vài ba giọt máu con Thần Quy ấy, là khỏi còn lo chi nữa cả. Nhưng khốn nỗi, lão quái vật này tính tình rất quái gở, không bao giờ chịu tiếp xúc với ai cả, phen này chắc là phải thách với số mệnh của ngươi rồi.
Mặc dù tia hy vọng rất mong manh, nhưng Chí Tôn vẫn thấy một nguồn phấn khởi dậy trong chàng. Chàng mạnh dạn nói :
- Tiểu đồ xin vâng theo lời chỉ bảo của lão tiền bối, sẽ hết sức cố gắng tìm kiếm giọt máu con Thần Quy.
Lão Quái Cổ cười hệch hệch tỏ ý rất hài lòng, rồi nói :
- Bây giờ, ngươi hãy đứng yên, ta dùng thuật “Càng Thiên thần công” dồn chất độc vào một nơi huyệt đạo cho ngươi trước đã.
Chí Tôn vâng lời lão Quái Cổ đứng yên. Tức thì, lão Quái Cổ xũ tay áo phóng ra một luồng khí nóng chạy rần vào cơ thể chàng rồi tan biến đi trong thoáng chốc. Xong đâu vào đấy, lão Quái Cổ thò tay vào lưng lấy ra một quả bầu màu hồng đơn, dài chừng ba tấc đưa cho Chí Tôn và bảo :
- Tiểu tử, đây là một bảo vật của ta, ngươi hãy cầm lấy đi, đến Hải đảo gặp lão quái vật ngươi cứ trao vật này, có thể vì đấy mà lão ta phá bỏ lệ cũ, tiếp đón ngươi cũng chưa biết chừng.
Chí Tôn tiếp quả bầu màu hồng đơn, cẩn thận giấu trong người, nhìn lão Quái Cổ cấp hai tay cung kính :
- Thưa lão tiền bối, nếu lão quái vật kia có hỏi tới lão tiền bối, thì tiểu đồ phải trả lời như thế nào?
Lão Quái Cổ bỗng ngước lên nhìn trời xanh rồi cười hệch hệch :
- Ngươi cứ bảo là lão hòa thượng ngông, sớm tối giang hồ như tầng mây bay trên trời kia, là đủ rồi. Ngươi ghi nhớ lời ta rồi chứ?
- Vâng, tiểu đồ đã ghi nhớ và xin làm tròn lời chỉ dạy của lão tiền bối.
- Này tiểu tử, trong chuyến đi này ngoài việc tìm giọt máu Thần Quy để giải độc, ngươi cũng nên hết sức chú tâm tới trứng Thiên Bằng Thái Noãn, để làm rạng rỡ cho phái võ lâm. Ta cầu chúc cho ngươi chóng thành công đấy.
Chí Tôn rợn người khi nghe lão Quái Cổ thốt ra mấy lời nói ấy, chàng vô cùng kinh ngạc, không hiểu tại sao y hiểu rõ câu chuyện của chàng đến thế. Tuy vậy, chàng cũng không dám tỏ vẻ gì cho lão Quái Cổ biết chàng đang thắc mắc điều đó, mà chàng chỉ cúi đầu :
- Vâng, tiểu đồ xin kính vâng lời lão tiền bối đã dạy. Bây giờ, tiểu đồ xin giã biệt lão tiền bối.
Lão Quái Cổ vội đưa tay ngăn :
- Khoan đã, ta và ngươi gặp nhau đó là cái duyên trời định, chẳng lẽ ta không lưu niệm cho ngươi một chút gì sao?
Chí Tôn sáng ngời ánh mắt vì chàng biết thế nào lão Quái Cổ cũng dạy cho chàng vài thế võ tuyệt truyền, chàng liền tươi hẳn sắc mặt, đứng chờ, Quả nhiên đúng như ý nghĩ của Chí Tôn, lão Quái Cổ nói :
- Nay giữa chốn thiền tự hoang vu ta không có gì lưu niệm cho ngươi những vật quí báu, vậy ta trao cho ngươi hai miếng võ thất truyền đã ngoài hai mươi năm nay, đó là “Lưu Vân Phất Huyệt” và “Phất Thủ Suy Phong” để làm vật tùy thân trong lúc đi đường.
Chí Tôn mừng rỡ khôn tả, chàng không ngờ tình cờ hôm nay nhờ tai nạn mà chàng học được hai ngón võ thất truyền đã lâu, chính Sưu môn chàng Dương Chấn Hoàn từng nhắc nhở và tỏ ý tiếc rẻ hai ngón võ công này. Tuy nhiên, sực nhớ lại nội lực của mình giờ đây đã hoàn toàn bị viên độc dược của Tần Mỵ Nương hủy diệt, chàng buông tiếng thở dài :
- Nhưng ngày nay công lực của tiểu đồ đâu còn để mà nhận lấy sự dạy bảo của lão tiền bối?
- Tiểu tử, ngươi đừng quá bi quan, hãy học lấy những gì đã có, rồi số mệnh sẽ định đoạt ở sau này. Đừng tị hiềm một điều gì cả khi mình còn sống trong cõi trời đất.
Nghe mấy lời khuyên nhủ của lão Quái Cổ, Chí Tôn yên dạ, chàng lắng tai chịu sự chỉ dạy hai ngón võ bất truyền đó.
Người Quái Cổ truyền xong, lại dặn dò :
- Này tiểu tử, ta đã quyết lòng muốn cho ngươi trở nên một kỳ nhân, làm rạng danh võ lâm ở sau này, nên mới trao hai ngón võ bất truyền đó, vậy thì ngươi hãy cố mà ghi nhớ để cứu số mệnh không đến đỗi tàn ác, ngươi tìm được máu Thần Quy, thì ngày trở về của ngươi quả là một ngày đáng mừng lắm đó.
Chí Tôn cúi đầu cung kính :
- Xin đa tạ ơn đức cao sâu của lão tiền bối.
Lão Quái Cổ bỗng chiếu cặp mắt lạnh lẽo như chiếc đèn ma, ai trông thấy cũng phải rùng mình, sởn gáy cất giọng trầm trầm bảo Chí Tôn :
- Một chút công mọn chẳng có gì đáng cả, nhưng trước phút chia tay ta có một vài lời tâm huyết căn dặn cùng người, từ nay về sau nếu ngươi ra ngoài Hải đảo mọi sự thành công, trở lại đất liền, thì ngươi hãy nên vì chính đạo mà hành động, phải ghi nhớ tất cả những di ngôn của người đã khuất và lời thề năm trước của ngươi, khử trừ bạo ngược, mang lại nguồn hạnh phúc cho mọi người. Nhưng nếu ngươi trái lại thì lão hòa thượng ngông này sẽ là kẻ tử thù của ngươi trước nhất, ta sẽ tìm ngươi trên một trường huyết chiến đấy, ngươi đã nhớ những lời ta nói rồi chứ?
Chí Tôn dậy niềm xúc động :
- Vâng, tiểu tử đã nghe rồi.
Một cơn gió nhẹ thoáng qua, lão Quái Cổ đột nhiên biến mất, chỉ còn nghe văng vẳng giọng cười hệch hệch, quái gở và tiếng thảo hài lẹp xẹp đâu đó, xa dần...
Chí Tôn vô cùng khiếp hãi, chàng đưa mắt tìm quanh quất xem lão Quái Cổ đi về hướng nào, mà chỉ nghe tiếng động chẳng trông thấy được hình hài. Nhưng giọng cười quái gở và tiếng tháo hài của lão Quái Cổ tắt đã lâu, chàng vẫn không sao nhận ra hình dáng của con người vô ảnh đó.
Chí Tôn hết sức hãi hùng, chàng lẩm bẩm :
- Quái lạ! Không lẽ lão tiền Bối là ma, nhưng sao lại có chuyện dị kỳ như thế. Sư môn ta từ thủa sinh tiền thuật khinh công trong giới giang hồ có một, mà đâu có mau lẹ đến ngần này.
Chàng đứng suy nghĩ thêm một chập lâu, nhưng cũng không sao hiểu nỗi lão Quái Cổ đã dùng thuật gì biến hiện chẳng khác nào ma quỷ tàng hình như vậy. Đứng thừ người cho mãi tới khi một luồng gió thốc rớt cành cây khô trúng trên mái tóc, Chí Tôn mới giật mình, chàng buông tiếng thở dài rồi rời khỏi ngôi chùa khoang cổ... Giờ đây công lực của Chí Tôn vì bị viên độc dược “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn” hủy diệt, nên sự đi đứng của chàng cũng như người thường, chàng phải mất độ nửa ngày mới đến một thị trấn có vẻ đông đúc ở về hướng Đông nam. Chí Tôn thò tay trong lưng thấy còn mười nén bạc, chàng lấy ra ít nén thuê một cổ xe ngựa, rồi giục người phu xa chạy mau tới chỗ Hắc Phụng Hoàng đương đợi.
Trên khoảng đường dài, Chí Tôn bồi hồi lo sợ không hiểu từ lúc chàng ra đi cho đến bây giờ có chuyện gì chẳng lành xảy tới cho nàng chăng, bọn ma đầu có xuất hiện làm hại nàng chăng. Chàng lo sợ vì tuy nội lực của nàng thuộc hàng quán tuyệt, nhưng sau khi bị lão ma Quái Nạp Mộc Thông tuôn luồng quái chưởng chật nghẹt các huyệt đạo của nàng, nàng không còn cử động mạnh được nữa, nếu có xảy ra cuộc chiến đấu là nàng sẽ bị đối phương hạ sát tức thì, vì vậy ngồi trên xe mà lòng chàng như có lửa đốt ở trong đó. Chí Tôn cứ mãi thúc hối người xa phu, làm người này cũng phải cuống quít lên, ra rôi tron trót trên lưng ngựa, chạy như bay tới cánh rừng già trước mặt... Chẳng mấy chốc thì xe đã đến chân rừng rồi tiến sâu tới ngôi mộ đất, chỗ Hắc Phụng Hoàng và Quái Nạp Mộc Thông đánh nhau lúc nãy, ngựa chưa kịp ngừng lại, là Chí Tôn đã nhảy phốc xuống rảo mắt nhìn quanh...
Một cảnh tượng hãi hùng lại diễn ra ở trước mắt Chí Tôn, ngoài mấy cái xác chết của bọn ma đầu khi nãy nằm la liệt trên khoảng đất đằng gốc rừng kia, còn có thêm 5, 6 cái thây cụt đầu khác rãi rác dưới chân ngôi mộ đất, khiến cho chàng hiểu ngay nơi đây vừa xảy ra một trận đánh kinh hồn. Nhưng hình dáng của Hắc Phượng Hoàng thì biến đi đâu mất không còn trông thấy nữa, Chí Tôn leo lên gò cao phóng mắt tìm kiếm một hồi lâu cũng không nhận ra tăm dạng nàng đâu cả. Chàng toát mồ hôi, nghĩ thầm :
- Hay là lúc ta bị Dâm phụ Tần Mỵ Nương bắt tới ngôi chùa hoang cổ, ở đây, bọn ma đầu đã tới hạm hại cô nương rồi? Lỗi này cũng do ta mà ra, vì nếu ta không hẹn đi thuê xe cho nàng, thì nàng cũng đã rời khỏi cánh rừng này rồi, đâu đến nỗi phải lọt vào tay bọn chúng, bây giờ biết phải làm sao.
Trong lúc đó người phu xa cũng vừa nhận ra cái cảnh hãi hùng của chiến trường, anh ta sợ điến hồn, nhảy tót lên lưng ngựa, thúc mạnh chân vào hông, phóng đi như gió, không còn dám nhìn trở lại nữa. Chí Tôn chợt thấy, chạy theo gọi to, nhưng người xa phu cứ cắm cổ gục ngựa chạy mau, tốc bụi cát một khoảng đường dài, rồi sau cùng khuất dạng trong đám cổ thụ. Chí Tôn biết chẳng còn hy vọng gì đuổi theo người xa phu nữa, vì lúc bấy giờ nội lực chàng đã tiêu ma, sức chạy của chàng không hơn người thường, chàng làm sao rượt kịp con tuấn mã đang trỗ tài thần tốc bởi sự kinh hoảng của gã xa phu.
Thất vọng, Chí Tôn trở lại chàng đi xung quanh mộ địa, rảo tìm Hắc Phụng Hoàng một lần nữa, vẫn không nhận được ấu vết chi cả, chàng buồn rầu tự nhủ :
- Có lẽ, nàng đã bị bọn ma đầu bắt dẫn đi đâu rồi, thật lỗi tại ta đã thất hẹn với nàng.
Nghĩ là nghĩ vậy, chứ hiện giờ Chí Tôn cũng không biết phải làm sao tìm kiếm nàng, vì chính bản thân chàng cũng không biết ngày mai sẽ ra sao, thì chàng đâu còn thời gian để lo chuyện ai nữa. Cho nên, Chí Tôn không nghĩ tới việc đi tìm Hắc Phụng Hoàng, mà chàng chỉ lo chuyện ra ngoài đảo Ô Thạch, gặp lão Quái Vật mà người Quái Cổ vừa mách với chàng, để xin vài giọt máu con Thần Quy sống ngót hai ngàn năm trăm năm, trị chất độc của viên “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn” thôi. Ba mươi ngày còn sống trên cõi đời của chàng đối với phút giây này thật là ngắn ngủi, Chí Tôn không tin mình tìm ra đảo Ô Thạch vì từ nào đến giờ chàng chưa từng nghe tên hải đảo ấy, hy vọng chàng thật mong manh. Tuy nhiên, Chí Tôn cũng phó mặc cho số mệnh, chàng tin nơi cái hành tung kỳ quái của lão Quái Cổ có thể lời chỉ dẫn của lão không đến đỗi vô ích.
Chí Tôn sực nghĩ tới Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương, chàng không ngờ cô ả lại là môn đồ bậc nhất của Ngọc Diện Diên Bà Phan Thế Cô, một trong năm kẻ thù lợi hại của bang Cam Lộ, tất cả bọn chúng đều phải chết dưới tay chàng theo lời trăm trối của sư môn chàng lúc lâm chung. Chí Tôn vụt lóe ánh mắt, ngọn lửa căm thù ngùn ngụt bốc lên, chàng thò tay vào lưng lấy ra cây “Tàn Chi Quái Đao” nhìn ánh thép ửng sắc hồng tợ máu, mà tưởng tượng như lũ Quái ma đương quằn quại rẫy chết dưới tay chàng. Sự tưởng tượng đó khiến cho chàng chợt nhớ tới một ngón võ độc tuyệt do sư môn chàng truyền lại để sử dụng cây “Tàn Chi Quái Đao”, tuy chỉ có một ngón võ thôi, nhưng không thể có một tay cao thủ võ lâm nào tránh khỏi cái chết thê thảm. Chí Tôn nghiến răng kèn kẹt ném đi nỗi căm hờn, chàng giấu cây “Tàn Chi Quái Đao” trở vào lưng, rồi lại liên tưởng đến một bóng diễm kiều, đó là Hồng Y Nữ Xảo Nhi.
Chàng nhớ tới đôi mắt tuyệt đẹp vời nhưng phãng phất một nỗi u buồn kín đáo của nàng lúc giã biệt nhau tại cánh rừng già, chàng đã tỏ ra hết sức lạnh lùng với nàng, chẳng hiểu có đúng hay không. Cha nàng, Truy Phong Kiếm Thượng Quan Công Cẩn, là người thù của sư môn, nhưng nay đã chết rồi, chàng có nên báo oán những người còn sống chăng? Còn Thiên Sơn Long Nữ là người như thế nào, đối với cái dĩ vãng của chàng có dính dáng ít nhiều gì không? Tại sao chỉ gặp nàng có một lần mà chàng không thể nào quên cái gương mặt hiền từ của người nữ hiệp có chín đường kiếm kỳ diệu đó. Sau cùng, hình ảnh kiều mỵ của Hắc Phụng Hoàng lại nổi bật lên trong trí óc của Chí Tôn, chàng cảm thấy thương hại người thiếu nữ xấu số ấy, giờ đây không hiểu ra sao.
Tất cả những hình ảnh thân yêu cũng như thù hận trong phút giây này đều hiện ra rõ rệt trước mặt Chí Tôn dồn dập trong óc chàng, hờn đau lẫn lộn, làm chàng phải buông tiếng thở dài, thầm nghĩ :
- Thôi, nghĩ ra nhiều như thế cũng chẳng ích gì, hiện nay công lực của ta đã trở thành vô dụng, hơn nữa ta chỉ còn sống vỏn vẹn có ba mươi hôm, sinh mệnh như chiếc lá vàng treo trước gió, thì còn lo chuyện viễn vong làm chi nữa chứ.
Chí Tôn uể oải rời khỏi nơi mộ địa, chàng tãn bộ ra ngoài, công lực như những người thường, thẳng về phía nam theo lời chỉ dẫn của lão Quái Cổ. Để cuộc hàng trình được mau lẹ hơn, Chí Tôn vào xóm mua một con ngựa thy chân chàng nuốt nghìn dặm đường xa vô tận. Chàng cứ nhắm hướng Nam mà đi. Một ngày kia, Chí Tôn đi còn cách Long Hoa Chấn chừng mười dặm thì hoàng hôn cũng vừa đổ xuống và người ngựa cũng đều mỏi mệt, chàng gò cương đi chậm lại, để nghỉ mệt trong chốc lát, rồi rán tới thị trấn tìm nơi trú ẩn đêm nay. Lúc bấy giờ, trên con đường quang cái vắng bóng người qua lại, ngọn gió bấc mang hơi tuyết thổi tạt vào mặt chàng buốt tợ dao cắt...báo hiệu một buổi Đông tàn tiết Xuân sắp đến.
Con tuấn mã lạnh cóng da thịt, nó cất tiếng hí liên hồi làm vang động cả một quảng đường xa. Chí tôn sực nhớ tới ngày Tết sắp đến nơi rồi, ai ai dù đang ở chân trời nào cũng hấp tấp quay về mà đoàn tụ với gia đình, vui vầy trong mấy ngày Xuân, riêng chàng còn mang trong người những sứ mạng trọng đại, phải dãi gió, dầm sương, trải muôn dặm đường trường. Và chuyến đi này của chàng hy vọng rất mong manh, chắc gì chàng sẽ tìm ra đảo Ô Thạch và nếu tìm ra, thì chưa hẳn lão Quái vật chịu tiếp chàng, đừng nói chi tới việc xin vài giọt máu con Thần Quy của lão. Cho nên, Chí Tôn chỉ còn phí thác nơi sự rủi may của số mệnh thôi, chàng không dám chắc một điều gì cả.
Đang suy nghĩ viển vông, chợt Chí Tôn thoảng nghe có tiếng gío ngựa kêu rộn rả ở đằng sau xé tan bầu không khí tịch mịch buổi hoàng hôn, và chẳng bao lâu đã bắt kịp chàng.
Từ khi bị mất công lực đên nay dù ở trong hoàn cảnh nào, Chí tôn cũng nhân nhượng tất cả, không bao giờ dám hơn thua với ai hết, nên vừa nghe tiếng gió ngựa gần tới sau lưng, là chàng gò con tuấn mã nép vội bên đường tránh cho người kỵ sĩ qua mặt. Nhưng lạ lùng làm sao, người cỡi ngựa sau lưng Chí Tôn cũng đi chậm lại như cố ý không muốn vượt qua chàng. Hai người buông lõng dây cương ngựa như vậy trên một đoạn đường khá dài, Chí Tôn không thèm ngoái lại, mà người cỡi ngựa cũng chẳng hề thốt lên một lời nào cả. Không còn có thể im lặng được nữa, Chí Tôn liền gò hẳn ngựa lại xem đó là ai, mà có vẻ như trêu chọc chàng. Người cỡi ngựa từ phía sau trờ tới, bây giờ đã đi song song với ngựa của chàng.
Chí Tôn quay lại nhìn rõ mặt người kỵ mã, bất giác chàng đã phải kêu lên :
- Ô kìa, Hồng cô nương! Sao cô nương lại đi ngựa thế này?
Thì ra người kỵ mã theo sau lưng Chí Tôn từ nãy giờ chẳng ai khác hơn là Hồng Y Nữ Xảo Nhi, nàng cười nhạt một tiếng rồi nói giọng gay gắt :
- Ta đi ngựa rồi đã sao?
Chí Tôn hiểu Hồng Y Nữ Xảo Nhi còn đang giận chàng dữ lắm, trong lòng có hơi bực tức, nhưng cũng phải làm thinh một hồi lâu mới cất giọng dịu dàng hỏi :
- Bây giờ Hồng cô nương đi đâu?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi lạnh lùng đáp :
- Ta đi tìm ngươi đấy.
Chí Tôn hơi ngạc nhiên, vặn hỏi :
- Hồng cô nương đi tìm tiểu sinh?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi nghiến răng căm hờn :
- Đúng đấy, ta đi tìm kẻ vong ân bạc nghĩa.
Bản chất Chí Tôn vốn là một thiếu niên đầy nhiệt huyết, nghe Hồng Y Nữ Xảo Nhi nói thế, máu nóng liền bốc sôi ngùn ngụt trong lòng chàng. Tức thì dừng ngựa lại, nhìn thẳng vào mắt nàng lớn tiếng hỏi :
- Nhưng cô nương tìm ta để làm gì?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi cũng gò ngựa đứng song song với Chí Tôn thét hận thù :
- Để giết ngưới chứ còn gì nữa!
Kinh dị hiện lên rõ rệt trên gương mặt Chí Tôn, chàng sửng sốt một hồi lâu, mới hỏi :
- Có phải cô nương vâng lệnh ả dâm phụ Tần Mỵ Nương theo giết tiểu sinh chăng?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi trừng đôi mắt đẹp ẩn chứa đầy sát khí :
- Việc riêng của kế mẫu ta không liên hệ gì đến chuyện của ta cả, ngươi đừng hoài nghi lẩn thẩn vô ích.
- Thế tại sao cô nương đòi giết tiểu sinh?
- Vì ngươi là kẻ vong ân bạc nghĩa, ngươi không còn đáng được sống trên cõi đời này thêm phút giây nào nữa cả.
Chí Tôn lắng nghe mấy lời Hồng Y Nữ Xảo Nhi vừa thốt, chàng vùng cười khan một tiếng, lãnh đạm nói :
- Đúng đấy, cái công ơn của cô nương nơi Nghiệt Long Đàm đối với tiểu sinh sẽ có ngày đền đáp, nếu còn được sống sót trên cõi đời này, thế thôi. Tiểu sinh không hiểu gì hơn nữa.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi càng thêm căm giận những câu nói vô tình vô nghĩa của Chí Tôn, nàng tưởng chùng như ai vừa cầm một thanh gươm thật sắc đâm thủng quả tim nàng ứa máu. Nàng đã vì yêu chàng mà liều gan chống lại tên ma đầu hung tợn Sư Diện Quái Ma, hứng đỡ trái “Oanh Thiên Đạn” chẳng hề biết tiếc tấm thân và cũng vì chàng mà đến phải đoạn tuyệt tình mẫu tử với Tần Mỵ Nương và nàng bênh vực chàng những phút giây cùng tận cuộc đời. Nàng ước mong sao chàng được sống trong cõi đời để đáp lại nàng một mối tình chân thật để bù đắp lại công lao khổ cực của nàng, nhưng đã một lần tại khu rừng già gần ngọn cao đảnh, chàng tỏ ra hết sức lạnh nhạt đối với nàng, giận dỗi bỏ đi, rồi lần này chàng vẫn khăng khăng giữ nét mặt muôn đời băng giá, thì trách sao nàng không thất vọng, càng đâm ra oán ghét, chàng hơn...
Xem tiếp hồi 9 Tình trong máu hận