Càn Khôn giới rộng lớn vô biên, chu vi hàng ức ức vạn dặm. Giới vực này tồn tại từ lúc nào chẳng ai rõ, chỉ biết đã rất rất lâu rồi.
Thuở xa xưa đã từng có một vị cường giả muốn đi xuyên suốt giới vực Càn Khôn. Thế nhưng, hắn bỏ ra khoảng thời gian hơn trăm năm cũng chỉ mới đi được một phần nhỏ, cuối cùng đành chán nản bỏ cuộc vì thọ mệnh giáng xuống, ngậm ngùi ra đi sau khi lãng phí biết bao thời gian tu luyện.
Nói vậy để thấy Càn Khôn giới rộng lớn vô biên đến mức nào, trừ khi là những bậc tiên nhân trong truyền thuyết may ra mới có đủ khả năng khai phá. Chỉ tiếc, truyền thuyết vẫn mãi chỉ là truyền thuyết. Đến tận lúc này, chưa có ai được tận mắt thấy qua tiên nhân, có chăng chỉ tồn tại trong những câu chuyện kể kiếm chút cơm thừa của mấy lão già chuyên thu thập tin đồn vớ vẩn.
Ngày nay, nhân khí thịnh vượng. Nhân loại trải qua vô số năm sinh sống tích lũy đã gia tăng nhân khẩu lên đến con số thiên văn, chẳng thể đong đếm được.
Với nhân số đông như vậy, dù trong nghìn người mới có được một người đủ tư chất tu đạo thì số người đi theo con đường chông gai nhưng đầy mê hoặc này cũng cao đến mức chẳng ai tính nổi. Nhà nhà tu đạo, người người tu tiên, các tông môn lớn nhỏ, gia tộc, đạo quán mọc lên như nấm sau mưa, hầu như trải khắp Càn Khôn giới.
Qua biết bao thăng trầm tuế nguyệt, số lượng và trình độ của những người tu tiên trên Càn Khôn giới đã gia tăng đến mức khó thể tưởng tượng.
Nhưng lẽ thường, cái gì có quá nhiều thì đều dẫn tới hệ quả không tốt.
Tuy rằng Càn Khôn giới rộng lớn bao la, tài nguyên phong phú, thế nhưng tu đạo giả quá đông, mà phần lớn lãnh thổ đất đai đều chưa được khai phá. Cuối cùng dẫn đến thực trạng tài nguyên tu luyện mỗi ngày một khan hiếm.
Làm sao giải quyết việc này, khi mà bất kỳ tu đạo giả nào cũng cần có tài nguyên hỗ trợ tu luyện?
Câu trả lời rất đơn giản. Con người thủy chung cũng chỉ là một sinh vật có trí tuệ cao hơn các loài khác, thế nên khi động chạm đến lợi ích tất sẽ dẫn đến tranh đấu. Kẻ nào mạnh, tàn nhẫn hơn thì sẽ chiếm được nhiều tài nguyên. Thế thôi, đây chính là chân lý.
Mỗi ngày, trên khắp giới vực Càn Khôn xảy ra rất nhiều cảnh chém giết tranh giành khiến cho máu chảy đầu rơi, cực kỳ tàn khốc. Mỗi nhịp thở trôi qua là hàng trăm, hàng nghìn tu sĩ ôm hận ngã xuống. Nhưng số lượng tu sĩ không vì vậy mà giảm xuống, ngược lại còn tăng lên, bởi cũng trong một nhịp thở đó sẽ có hàng vạn người thường háo hức bước chân lên tiên đạo.
Cứ thế, chém chém giết giết, thế cục xoay vần. Người này chết, kẻ khác lại tiếp bước tiến lên. Máu đổ khắp nơi, niềm vui và oán hận đan xen, che lấp tâm trí tất cả. Lâu dần, chẳng còn bất kỳ ai lưu giữ những ký ức kinh hoàng cách đây hơn mười vạn năm.
Đôi khi, thừa hưởng thái bình quá lâu, không phải chịu sự đe dọa của giống loài khác lại chính là nguyên nhân đưa nhân loại đến bờ vực diệt vong.
Và hành trình của chúng ta sẽ bắt đầu từ một sự kiện là tiền đề cho những bất ổn về sau này.