Ra khỏi núi Võ Lăng, Chí Tôn cứ nhắm con đường cái đi thẳng, chàng không hiểu mình phải đi đâu, chỉ thấy trong đầu óc hiện lên những cảnh tượng hãi hùng, máu chảy, đầu rơi. Chí Tôn nghe trong lòng chàng luôn luôn như có lửa đốt, nhưng bộ mặt chàng bên ngoài trông lạnh lẽo tựa băng sương, dọc đường chàng lầm lì đi chẳng hề nhìn đến một ai cả. Chiều hôm đó, Chí Tôn tới một cổ đạo kia, đương lo nghĩ miên man đến chuyện báo thù, thì bỗng từ xa tiếng gió ngựa rộn rã đưa tới. Chí Tôn chỉ tránh dạt qua bên, chứ không cần nhìn xem đó là ai, thì con tuấn mã đã phi mau đến trước mặt chàng. Nó dừng đứng lại và hí lên một tiếng lớn.
Chí Tôn nổi giận, chàng ngẩng mặt lên toan quắt mắt ngay người kỵ sĩ, nhưng sực nhận ra đó là một thiếu nữ còn quá trẻ, chàng tự nhủ :
- Ồ, nàng hãy còn quá nhỏ, ta cũng chẳng nên hơn thua làm gì.
Vì vậy, Chí Tôn lại lầm lì rảo bước...
Nhưng quái làm sao, thiếu nữ áo đỏ lại phóng ngựa chận ngang trước mặt chàng. Hết sức kinh dị, Chí Tôn ngẩng mặt nhìn, lần này chàng nhìn kỹ hơn lúc nãy. Chàng thấy thiếu nữ áo đỏ đẹp mê hồn, nàng nhìn lại chàng bằng đôi mắt tuyệt vời ánh sáng. Chí Tôn hơi rúng động vì đôi mắt đó, chàng đứng ngẩn người một lúc thật lâu. Nhưng chợt nhớ tới sứ mệnh của mình còn quằn nặng hai vai, Chí Tôn định bước đi.
Thiếu nữ áo đỏ bỗng gọi giật :
- Tiểu tử, hãy đứng lại.
Chí Tôn quét mắt vào mặt nàng :
- Tiểu sinh có chuyện gì mà cô nương phải gọi?
Thiếu nữ áo đỏ lúng túng rồi nói :
- Ồ, sao ngươi lại cản đường ngựa ta?
Chí Tôn ngơ ngác :
- Tiểu sinh đón đường cô nương?
Thiếu nữ áo đỏ gật đầu :
- Lại còn phải hỏi!
Chẳng hiểu sao, Chí Tôn bật cười khan, chàng rảo bước. Thiếu nữ áo đỏ chận chàng lại :
- Khoan đã, ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta.
Chí Tôn lạnh lùng đáp :
- Tiểu sinh chẳng có gì đáng nói cả.
Thiếu nữ áo đỏ giận hồng đôi má trông xinh đẹp làm sao :
- Nhưng ngươi đi đâu bây giờ?
Chí Tôn cộc lốc :
- Đi đâu mặc xác ta.
Thiếu nữ cười nhạt :
- Ngươi đi đâu ta cũng hiểu rồi.
Chí Tôn trố mắt, nhưng vẫn với cái giọng lạnh nhạt muôn đời :
- Ta không cần.
Thiếu nữ áo đỏ nói :
- Ngươi đến Kinh Sơn Nghiệt Long Đàm để dự vào cuộc đoạt viên nội đơn Ngưu Long Giao chứ gì?
Chí Tôn vô cùng kinh ngạc, vì đây là lần đầu tiên trong mấy ngày đường chàng nghe thiếu nữ áo đỏ nói đến chuyện ly kỳ đó. Chàng thầm nhủ :
- Hay là ta tới Kinh Sơn Nghiệt Long Đàm dự cuộc đoạt báu nội đơn xem sao.
Trong lúc thiếu nữ áo đỏ hỏi to :
- Đường nào đến Nghiệt Long Đàm ngươi biết chăng?
Chí Tôn lắc đầu :
- Tiểu sinh không được rõ.
Ngỡ Chí Tôn khinh bỉ mình, thiếu nữ áo đỏ bốc phừng lửa giận hét :
- Ngươi thực không biết, phải không?
- Thực tình như thế cô nương ạ!
Trót trót...
Bất ngờ, thiếu nữ áo đỏ quật luôn hai roi ngựa... Thế roi của nàng lẹ hơn chớp giật trên mây... Nhưng Chí Tôn nhờ một thân pháp ảo diệu sau năm năm trời sống bên cạnh sư môn, được Kỳ Văn Quân tuyệt truyền cho chàng một lối khinh công có một không hai trong chốn võ lâm, nên chỉ có một cái lắc mình là chàng đã ra xa ngoài hai trượng, làm cho ngọn roi đi thẳng vào gió trông nghe lạnh người.
Thiếu nữ áo đỏ quật hụt Chí Tôn, máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu, nàng quát to :
- Ngươi muốn chết đấy, hãy coi thử đỡ vài ba chiêu nữa xem này.
Dứt câu, nàng phóng tới huy động mã tiên quần quật trong không khí quyết đánh trúng Chí Tôn một roi mới vừa lòng nàng. Thế nhưng Chí Tôn đã như một cái bóng ảo diệu, hiện biến chẳng khác gì loài ma quái chung quanh cây roi của thiếu nữ áo đỏ không hề bị chạm một vết thương nào. Tránh né một chập lâu, vẫn thấy thiếu nữ áo đỏ hùng hổ chưa chịu dừng tay.
Chí Tôn tức giận hét :
- Tiểu sinh nhường tay đã nhiều rồi, cô nương hãy tự hiểu sức mình, để tránh khỏi sự ân hận ở sau này.
Như lửa đổ dầu thêm, thiếu nữ áo đỏ nghiến răng kèn kẹt :
- Tiểu tử đừng tự phụ, hãy cố mà đỡ những đường chiêu của ta.
Lời vừa dứt, thiếu nữ đã đưa ra liên tiếp mười hai chiêu lẹ hơn làn sét lưng trời.
Không còn nhẫn nhịn được nữa, Chí Tôn quát lớn :
- Hãy coi đây!
Tức thì, chàng đẩy ra một chưởng cực kỳ mạnh bạo...
“Bộp”
... cả thiếu nữa áo đỏ lẫn con tuấn mã bị chưởng phong xô lại nửa trượng, ngơ ngẩn tinh thần. Sau một phút, thiếu nữ lộ hẳn sát khí trên gương mặt, nàng dồn mười phần thành lực trong người, nhắm Chí Tôn vung một ngọn lốc gió.
Thoáng thấy thiếu nữ áo đỏ hạ độc thủ, Chí Tôn bực tức chàng dựng đứng bàn tay đẩy lên một chưởng cực bạo, hất luồng chưởng khí lên không trung. Đồng thời hữu chưởng Chí Tôn phất động...
“Bộp”...
Thiếu nữ tinh mắt, lẹ làng quét ngang tả chưởng chống đỡ ngón chưởng của Chí Tôn, rồi nhanh như tia sáng chỉ cây roi ngựa ngay huyệt tay chàng. Thế nhưng Chí Tôn càng lại nhanh hơn, chàng dùng tả chưởng khóa chặt chưởng thế còn tay kia chộp đầu roi của thiếu nữ áo đỏ giật mạnh. Bị cái giật bất ngờ đó, suýt nữa thiếu nữ áo đỏ đã lộn nhào xuống ngựa, nàng phải vận toàn nội lực cố ngượng ngồi vững trên ngựa không cho ngã. Nhờ đứng phía dưới thế mạnh hơn, Chí Tôn vận công lực ra sức giật roi ngựa của thiếu nữ.
Lúc bấy giờ một trai một gái mỗi người một đầu roi hết sức tranh giành lấy nhau, nhưng sau cùng Chí Tôn có vẻ thắng thế, thiếu nữ áo đỏ sắp bị chàng lôi tuột xuống ngựa. Như uất ức, thiếu nữ áo đỏ bỗng trào nước mắt ra, chảy xuống đôi má mịn màng thơ ngây. Chí Tôn đang thắng thế, chàng chực lôi thiếu nữ áo đỏ té nhào, chợt trông thấy nàng rớm lệ, chàng không nỡ liền vùng buông roi ngựa ra. Thiếu nữ áo đỏ nhờ đó, lấy lại sự thăng bằng, nàng trừng đôi mắt đẹp tuyệt vời nhìn chàng, rồi thình lình, xốc ngựa tới giơ hữu chường tát vào mặt chàng...
- Bộp...
Một tiếng khô khang vang lên...
Chí Tôn bị trúng chưởng của thiếu nữ ào đỏ, chàng ngơ ngẩn chưa nghỉ ra sao cả thì nàng đã tiếp thêm chưởng khác nhắm mặt chàng. Một vần đỏ hiện ra rõ rệt trên làn da trắng nuột như cô con gái của Chí Tôn, chàng nhìn nàng sửng sốt. Thiếu nữ áo đỏ cũng dừng tay lạ, nàng tỏ vẻ hết sức hối hận về hành động vừa rồi.
Đột nhiên, từ xa có hai bóng người tới như bay, chừng đến gần nhận ra đó là hai thiếu niên vận toàn màu tím. Sực thấy thiếu nữ áo đỏ chúng liền tiến lại, trổ lên :
- Hồng y nữ thế muội đây rồi!
Một tên bỗng quắt mắt nhìn Chí Tôn, rồi day qua thiếu nữ áo đỏ :
- Gã này làm gì thế hở Hồ thế muội?
Nhưng thiếu nữ áo đỏ như bực dọc quay nơi khác :
- Chuyện riêng của ta, không cần tới nhị vị biểu huynh chen vào làm gì.
Nói xong, nàng nhìn phớt Chí Tôn, rồi lạnh lùng quay ngựa đi luôn chẳng thèm chào hỏi hai gã thiếu niên áo tím một lời nào cả. Chí Tôn trông thấy chuyện kỳ lạ chàng vùng trổ lên cười sằng sặc làm hai gã thiếu niên áo tím giận xung tóc trán, nhưng vì còn phải đuổi theo thiếu nữ áo đỏ, nên chúng trợn mắt nhìn chàng như dọa nạt, rồi chúng phóng như bay...
Chí Tôn nhìn theo, ngạo nghễ :
- Hai gã thiếu niên khờ dại đến thế là cùng.
Chàng dừng lại nghĩ ngợi :
- Lúc nãy nghe thiếu nữ áo đỏ bảo rằng tại Nghiệt Long Đàm hiện đang có một cuộc tranh đoạt nội đơn Ngưu Long Giao, sao ta không đến đấy thử xem sao.
Nghĩ xong, Chí Tôn liền đi vùn vụt về hướng thiếu nữ áo đỏ và hai gã thiến niên áo tím vừa rồi. Đi cho tới bóng hoàng hôn vừa buông đổ, là Chí Tôn đã tới Viễn An, còn cách Nghiệt Long Đàm không bao nhiêu dặm đường nữa. Lúc bấy giờ, Chí Tôn cảm thấy bụng đói như cào, chàng ghé ngay cái tửu quán Túy Tiên Cư, tìm một chỗ ngồi cho kín đáo, rồi gọi thức ăn ra.
Chí tôn vừa ăn vừa nghe những người ngồi ăn gần cạch chàng bàn tán rất xôn xao về nội đơn Ngưu Long Giao. Câu chuyện thật lạ lùng kỳ bí: Tại núi Kinh Sơn có một cái đầm rộng hơn một dặm, gần đây bỗng xuất hiện một con Nghiệt Long, nó trổ từ trong lòng núi ra, từng tạo nên những trận cuồng phong, khiến người dân quanh vùng đều sợ hãi. Cho đến một đêm trăng sáng soi vằng vặc kia, con Nghiệt Long hiện nguyên hình đầu rồng thân trâu, nó nằm dưới đầm phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, cặp mắt sáng rực cứ ngẩng nhìn trăng, còn mồm thì phun một hạt huyết châu chói lọi. Chỉ vài hôm sau, tin này đồn ra khắp mặt giang hồ, có một dị nhân bảo đó là quái vật Ngưu Long Giao, trong nguyệt Đan Điền của nó cò viên nội đơn von cùng quí báu. Nếu ai nuốt được viên nội đơn này, lại có thêm Thiên Đằng Thái Noãnm thì hai cực báo ấy hòa trộn với nhau, sẽ tạo nên một trăm năm mươi thành công lực, một công lực có một không hai trong hàng ngũ võ lâm.
Chí Tôn vô cùng kinh dị khi nghe lọt vào tai câu chuyện kỳ bí nội đơn Ngưu Long Giao, tuy vậy chàng cứ ngồi im lặng lẽ ăn uống chứ chẳng hỏi han chi cả. Thình lình, từ ngoài có một ông lão tóc hoa râm, dáng gầy gộc mặc áo vải dài tới gót, đủng đỉnh đi vào. Một thực khách cạnh bên Chí Tôn nói khẽ :
- Tiêu Diện Tửu Hồ Lưu Thương đấy!
Chí Tôn giật mình trố mắt nhìn ông lão gầy gộc ấy không chớp mắt, chàng nhớ rõ trong huyết nan Huyết Hải Thâm Cừu có ghi tên Tiêu Diện Tửu Hồ Lưu Thương ở hàng mười nơi tranh nhì, chàng không ngờ hôm nay lại gặp lão ở nơi này. Máu căm thù bốc sôi ngùn ngụt trong huyết quản, Chí Tôn rít khẽ qua hai hàm răng cắn chặt :
- Ta sẽ giết lão, gạt bớt tên trong Huyết Hải Thâm Cừu.
Chí Tôn ngồi lầm lì với gương mặt lạnh lẽo muôn đời, như chẳng để ý đến ai cả, nhưng kỳ thực chốc chốc chàng quét mắt sang chiếc bàn Hồ Lưu Thương ngồi, xem chừng cử động của lão. Chàng trông thấy lão ta nói chuyện thì thầm với hai gã thiếu niên thật lâu, rồi rảo bước ra ngoài. Tức thì, Chí Tôn gọi tửu bảo trả tiền, rồi nhanh chân theo lão Hồ Lưu Thương. Đi được vài mươi trượng, chàng bắt kịp lão ta tới Duyệt Lai lữ điếm thẳng vào căn phòng. Chí Tôn hiểu ngay lão Hồ Lưu Thương ở đây, chàng liền thuê ngay phòng cạnh bên theo dõi hành động của lão ta.
Vầng trăng khuya lạnh lùng soi lữ điếm Duyệt Lai, lúc bấy giờ tất cả trong ngoài đều lặng phất như tờ, vắng tuyệt bóng người qua lại. Xa xa tiếng trống điểm tàn canh nghe thực não buồn, ghê gợn. Bỗng một bóng người đột hiện trước cửa phòng Hồ Lưu Thương. Người có nhỡn lực sẽ nhận ra đó là một lão già cụt tay râu tóc bạc phơ quét cặp mắt sáng rực như hai ánh đèn ma nhìn chung quanh một lượt, đưa tay gõ cửa phòng Hồ Lưu Thương...
- Cộp, cộp, cộp...
Từ trong phòng có tiếng Hồ Lưu Thương nghiêm khắc vọng ra :
- Ai gọi đấy?
Lão cụt tay đáp giọng trầm ấm như từ cõi xa xôi vọng về :
- Ta là một cố nhân tới thăm.
Cánh cửa phòng liền bật mở, ánh sáng đèn tràn ngập ra ngoài, Hồ Lưu Thương thó mặt nhìn khách lạ. Bất giác, lão phải giựt mình nhảy lui vào. Lão cụt tay cũng theo sát lão ta, trên tay cầm một thứ khí giới cực kỳ quái dị, một bên sắt lạnh lùng, bên kia hình răng cưa, toát ánh sáng ngập ngời.
Hồ Lưu Thương trố cặp mắt đầy sự khủng khiếp :
- Tàn Chi lệnh!
Đồng thời, lão ta cũng nhận rõ lão cụt tay chính là Dương Chấn Hoàn, nên càng sửng sốt thêm hơn.
Lão ta lầm bầm :
- Không lẽ Dương Chấn Hoàn sống lại? Hay lão đã thành ma quái trở về đòi nợ máu ngày xưa?
Lão cụt tay hét :
- Hồ Lưu Thương, hôm nay ngươi đã hết số rồi!
Hét dứt, lẹ như ánh chớp, lão cụt tay day động cây Quái đao...
Một tiếng rú khủng khiếp. Hồ Lưu Thương bị sã làm hai mảnh giãy xành xạch trên mặt đất. Lão cụt tay trố cặp mắt tinh quái nhìn xác chết, rồi vùng rống lên một trận cười nghe sởn tóc gáy, sau đó, lão quay nhanh ra ngoàu hút dạng.
Bấy giờ, tất cả khách trọ các phòng trong Duyệt Lai lữ điếm đã tỉnh giấc, đèn đuốc sáng choang, chạy sang. Các cao thủ giang hồ có mặt nơi đây, nhận được vết đao “Tàn Chi lệnh” thảy đều hoảng hốt, họ không ngờ Chủ nhân Lệnh xé xác đêm nay lại xuất hiện ở nơi đây. Đây là lần thứ bảy, Lệnh xé xác xuất hiện trong chốn giang hồ, những kẻ bị quái đao hành hình toàn là các cao thủ đã nhúng tay vào cuộc thảm sát Cam Lộ bang cách hai mươi năm về trước.
Chí Tôn từ bên trong phóng cũng chạy sang trông cảnh vừa náo nhiệt vừa hãi hùng sau khi Lệnh xé xác xảy ra. Chàng bỗng bất chợt thấy thiếu nữ áo đỏ đang đứng nhìn chàng, tủm tỉm một nụ cười. Chàng liền bỏ về phòng...
Xem tiếp hồi 3 Nội đơn Ngưu Long Giao