- Nhị trưởng lão, thực lực của Xích Hoả người cũng biết, nếu có thể một lần nữa tham gia tranh tài Tiềm Long Bảng, Tư Không Thánh và Diệp Trần đều đừng hòng giành được danh hiệu đệ nhất.
Một tên Hoả Linh Điện nội môn trưởng lão ở bên cạnh cao giọng nói.
Nghiêm Xích Hoả nắm chặt nắm tay, thầm nghĩ: "Tư Không Thánh, Diệp Trần, chờ ta đi!"
Ở trên một cái đảo nhỏ khác, người của Vô Tình Tông cũng tới.
Lý Đạo Hiện mặc một bộ thanh y, hông đeo trường kiếm, khí chất thanh dật lạnh lùng, ánh mắt hắn đảo tới chỗ nào thì các Tinh Cực Cảnh cường giả ở nơi đó đều có phản ứng mãnh liệt, phản phất như có một thanh kiếm lập loè hàn quang chỉa thẳng vào muốn chém giết tinh thần của họ vậy.
- Kiếm Ý thật lợi hại, tối thiểu cũng chính thành a!
- Không hổ là thiên tài trăm năm khó gặp của Vô Tình Tông, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai không lâu nữa Vô Tình Tông sẽ có thêm một vị Linh Hải Cảnh đại năng.
- Ừm, Lý Đạo Hiên có thiên phú không thể nghi ngờ, bất quá tên Diệp Trần trong truyền thuyết kia nghe nói lợi hại hơn là kiếm khách trẻ tuổi cường thế nhất trơng ngàn năm qua của Nam Trác Vực.
- Không nhất định, thiên tài đều là người không chịu thua kém, nói không chừng Lý Đạo Hiên đã tới rất gần với Diệp Trần, thậm chí đã siêu việt hắn.
Mọi người nhao nhao nghị luận.
Lý Đạo Hiên thở dài một hơi, Kiếm Ý của hắn có thể tăng nhanh như vậy còn phải cảm ơn Diệp Trần, trong nội tâm của hắn hi vọng Diệp Trần có thể cường đại hơn để cho hắn tiếp tục có động lực truy đuổi.
Ánh mắt ngưng tụ, Lý Đạo Hiên chú ý tới một nữ tử trẻ tuổi ở xa xa.
Băng Tuyệt Tông - Băng Linh.
Băng Linh hiện tại cũng là cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, không cần hoài nghi nàng vì sao lại đạt tới cảnh giới này. Tiềm Long Bảng ý nghĩ chính là dùng để khích lệ, dưới sự kích thích của thiên tài hơn mình, thường sẽ có sự đột phá nhanh hơn. Nếu thiên tài của Nam Trác Vực rất ít, thiên phú cũng không kinh tài tuyệt diễm thì nói rõ Nam Trác Vực đã suy yếu, chỉ có cạnh tranh mới có động lực phát triển mạnh mẽ.
Hoàn cảnh an nhàn chỉ khiến người ta muốn thư giãn.
Mà trong thời buổi thiên tài tung hoành này, thư giãn là đại biểu cho việc rớt lại phía sau, chỉ có không ngừng cường đại mới có thể bảo đảm vị trí của bản thân, không có người nào muốn mình lại ảm đạm.
- Xem ra, sẽ không tịch mịch a!
Lý Đạo Hiên không dám coi thường Băng Linh. Nhất thời tụt hầu thì không có nghĩa là cả đời sẽ tụt hậu, top mười Tiềm Long Bảng đều là thiên tài cấp độ yêu nghiệt cả.
Trên một tiểu đảo phía đông.
- Người của Phi Thiên Ma Tông đến!
- Quả nhiên Mạc Ngôn đã là Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong cường giả. Cái gì? Mộ Dung Khuynh Thành tu vi đã là Tinh Cực Cảnh trung kỳ? Sao có thể?
Đám Tinh Cực Cảnh cường giả ở đây tựa hồ đều không tin vào mắt mình, thầm hít một ngụm khí lạnh, dùng sức lắc lắc đầu.
Một thân áo tím, lụa mỏng che mặt, Mộ Dung Khuynh Thành đi sau lưng hạch tâm Nhị trưởng lão, đại đệ tử Mạc Ngôn đi theo sau lưnng Mộ Dung Khuynh Thành cách nửa bước, trong mắt ẩn ẩn có chút ghen ghét và tà quang. Nếu Diệp Trần ở chỗ này, nhất định có thể thấy được khí chất của Mạc Ngôn đã có chút biến hoá.
"Hừ, cái gì Tư Không Thánh, cái gì Diệp Trần, còn không phải bị Khuynh Thành vượt mặt sao? Mà ta, một ngày nào đó sẽ đè nàng dưới thân, làm cho nàng trở thành nữ nhân của ta."
Mạc Ngôn thầm hừ lạnh, sau khi tranh tài Tiềm Long Bảng kết thúc, hắn so với ai khác đều khắc khổ, so với ai khác đều hà khắc, thậm chí là tự ngược đãi bản thân, nhưng lại khiến hắn không thể hiểu nổi là Mộ Dung Khuynh Thành dùng tốc độ khủng bố một đường vọt thẳng lên Tinh Cực Cảnh sơ kỳ rồi lại thẳng tiến lên Tinh Cực Cảnh trung kỳ làm cả Phi Thiên Ma Tông khiếp sợ cướp đi vinh quang thuộc về hắn. Do đó hắn thầm thề thứ hắn đã coi trọng thì sẽ thuộc về hắn, hắn sớm muộn cũng sẽ đoạt lại cả vốn lẫn lời.
- Khuynh Thành, có mấy phần nắm chắc chiến thắng Diệp Trần?
Hạch tâm Nhị trưởng lão của Phi Thiên Ma Tông chẳng biết tại sao lại nghĩ tới Diệp Trần, hỏi.
Thanh âm nhẹ nhàng của Mộ Dung Khuynh Thành vang lên:
- Một thành nắm chắc cũng không có.
- Khuynh thành, ngươi quá khiêm tốn rồi! Thiên Ma Công của ngươi đã tu luyện tới thập tam trọng, làm gì phải nâng cao sĩ khí của người khác diệt uy phong chính mình?
Nghe thấy tên Diệp Trần, Mạc Ngôn không nhịn được lên tiếng.
- Trực giác của ta rất nhạy cảm, hắn sẽ không dậm chân tại chỗ chờ ta siêu việt hắn.
Mộ Dung Khuynh Thành không cho rằng thiên phú của nàng vượt qua đám người Tư Không Thánh và Nghiêm Xích Hoả. Có thể trong vòng hai năm đem Thiên Ma Công từ đệ thập trọng đột phá tới thập tam trọng và còn nhờ vào Thiên Ma Hoa cùng với huyền ảo ẩn chứ trong Thiên Ma Hoa mới được. Cảnh giới càng cao, tốc độ tu vi tăng lên càng khó, nhất là huyền ảo bên trong Thiên Ma Hoa còn có tác dụng tăng tu vi, dù sao Thiên Ma Hoa cũng là do máu tươi của thượng cổ ma vương biến thành. Mà thượng cổ ma vương là cái dạng gì tu vi? Là Sinh Tử Cảnh cường giả đó, làm sao có thể không đột phát tu vi được?
Nhị trưởng lão cười lắc đầu, hắn và Mạc Ngôn giống nhau đều cho rằng Mộ Dung Khuynh Thành khiêm tốn, người của Phi Thiên Ma Tông ai không biết tính cách của Mộ Dung Khuynh Thành luôn như thế, không bao giờ nóng nảy, không nông nỗi, có đôi khi hắn còn cảm giác Mộ Dung Khuynh Thành lại rất đáng sợ bởi vì nàng không có nhược điểm tâm linh.
Cảm nhận được tràng diện biến hoá, Mộ Dung Khuynh Thành khẽ lắc đầu, nàng biết rõ Nhị trưởng lão và Mạc Ngôn không tin, nhưng nàng thực sự không hề có chút nắm chắc nào có thể chiến thắng Diệp Trần. Sự đáng sợ của Diệp Trần nàng rõ ràng hơn ai hết, nếu như nói tâm linh của nàng đã có xu hướng hoàn mỹ thì linh hồn của Diệp Trần đã đạt tới mức vô hỉ vô bi, thanh tâm quả nhân. Đương nhiên cái này chỉ so ở cấp độ Tinh Cực Cảnh cường giả. Còn cường giả Linh Hải Cảnh hay Sinh Tử Cảnh thì không cần phải so sánh bởi vì không thể so được.
- Đi vào thôi!
Nhị trưởng lão bước ra một bước, mang theo mọi người tiến vào trong huyết sắc toàn qua.
Cùng lúc đó, những người khác cũng vừa tiến vào bên trong. Nhân mã của Lục phẩm tông môn đều xuất động, nhất quyết muốn có được Huyết Sát bạn sinh thạch và hi vọng không có quá lớn nguy hiểm.
Nửa ngày sau, một đạo ánh sáng màu lam hiện lên rơi xuống một cái tiểu đảo.
- Người ít đi rất nhiều!
Diệp Trần khẽ cau mày, trong tầm mắt của hắn, cường giả Tinh Cực Cảnh ở đất rất thưa thớt, so với lúc trước phải ít hơn chín thành.
Lấy bảo kiếm ra, đeo trên lưng, Diệp Trần không hề nghĩ nhiều, thân hình loé lên chui vào trong huyết sắc toàn qua.