Thiếu Lâm Bát Tuyệt
Tác giả : Thiên Ma Thánh
Chương 28: Phong ba tức.(Hơi thở của phong ba).
Dịch giả : phongphet
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.euforum
Tám Hắc y mông diện nhân, sáu người đã bị thương nặng, hai người bị thương nhẹ. Một kích Thiên Thiền tam thức uy lực vô cùng, trong lòng tám cao thủ đã khắc ghi sâu sắc. Ai lại quên được trận chiến kinh thiên động địa này?
Hai bên đều là lưỡng bại câu thương, bất quá Thiếu Lâm chỉ còn lại một người là Phương Kiếm Minh hoàn hảo không bị sứt mẻ. Bên kia toàn bộ chỉ còn lại hai Hắc y mông diện nhân là bị thương nhẹ, chỉ có bọn họ còn có lực tái chiến. Hai người mắt lộ ra hung quang, hung hăng nhìn chằm chằm Phương Kiếm Minh.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng hống to, thanh âm 'đông đông đông' truyền đến, một quái vật khổng lồ đã đi tới. Chỉ thấy nó thân dài, cao một trượng có dư, chiều rộng năm thước, đầu lớn như quả chuông, đỉnh đầu nở ra một cái sừng bạc, ngân quang chớp sáng loè loè, phía sau kéo theo một cái đuôi to, hai con ngươi đảo qua đảo lại, quan sát tình hình mọi nơi, lấy làm cực kỳ đắc ý, rồi điên cuồng hống lên.
Hai Hắc y mông diện nhân nhìn thấy quái vật thật sự là khổng lồ, trao đổi với nhau bằng ánh mắt, đột nhiên phi thân lên, hai người bốn chưởng phách xuất, chưởng phong dậy sóng. Quái vật khổng lồ nọ lui lại mấy bước, kêu to lên một tiếng đánh tới. Hai người vốn tưởng rằng chưởng lực của bọn họ có thể đem gia hoả này chấn bay, tối thiểu cũng làm nó thụ thương, nào có ngờ gia hoả này bì thực là dầy, nhục thực là thô. Lui lại mấy bước vừa đủ, lúc này dã tính của nó khởi phát, một cách rất sòng phẳng đánh tới hai người.
Hắc y mông diện nhân phía bên trái hét lớn một tiếng, trên mặt đất nhặt lên một cây đại đao, phi thân lướt qua đỉnh đầu nó, xoay tay lại hung hăng chém một đao. Một đao này đã quán chú vài chục năm nội lực của hắn, ngay cả là đá tảng cũng sẽ bị đập nát thành bột phấn. Bỗng nghe "oanh" một tiếng, cây đại đao nọ cư nhiên không có gây thương tổn cho nó, ngược lại bị da thịt của nó làm cho bị uốn quăn lại.
Lúc người nọ rơi xuống đất, trong lòng lặng đi, cả kinh nói: "Đại gia hoả này chẳng lẽ đã luyện kim chung tráo, thiết bố sam, khổ luyện Thập tam thái bảo sao?"
Người bên phải cười nói: "Nó đích là da dầy, đao kiếm bình thường đâu có thể là đối thủ của nó, chúng ta cũng nên cẩn thận." Nói xong, hai người chạy như bay vượt qua, vòng quanh quái thú, phách không chưởng lực liên hoàn bổ ra, ý muốn đem gia hoả này đánh chết. Bổ ra khoảng bảy tám mươi chưởng, quái thú nọ ti hào không thấy vết thương, làm bọn họ hai người kinh sợ.
Lúc này Thiên Thiền Đao nọ bay đến bên cạnh Phương Kiếm Minh an tĩnh hạ xuống. Phương Kiếm Minh đang trông coi sư phụ, thấy Đao Thần còn đang nhắm mắt điều tức, Thái sư tổ vẫn cứ bảo trì tư thế nọ không mảy may cử động, trong lòng không có lý do vẫn ngầm chấn động, chạy vội tới lôi kéo ống tay áo Vô Danh, nói: "Thái sư tổ, người......người như thế nào.....a, Thái sư tổ, người....... sư phụ, Thái sư tổ ông ấy.....ông ấy đã đi về cõi tiên rồi....ô ô." Phương Kiếm Minh nghĩ đến mấy ngày nay Vô Danh đều giúp đỡ hắn, đối với hắn phi thường gần gũi, Lúc này Vô Danh đã qua đời, sao không đau đớn trong lòng, nước mắt không cầm được dòng dòng chảy xuống.
Thanh Thành thân hình chấn động, "Oa" ói ra một búng máu, rồi lập tức lại nhắm mắt điều tức, một nửa sợi tơ cũng không dám khinh thường. Nhưng là hai hàng thanh lệ lặng lẽ từ khoé mắt chảy ra.
"Vì cái gì....Vì cái gì.... Các ngươi vì cái gì lại bức tử Thái sư tổ. Các ngươi sát tử năm vị sư bá, còn sát tử A Nghi ca ca, bây giờ lại bức tử Thái sư tổ.... các ngươi rốt cuộc là vì cái gì.... ô ô."
Phương Kiếm Minh đứng thẳng dậy, gạt nước mắt, lớn tiếng kêu lên: "Nếu ta luyện được võ công cao cường, bọn họ đều không bị chết. Các ngươi muốn cướp Thiên Thiền Đao, hảo, Thiên Thiền Đao đang trong tay ta đây. Các ngươi hãy cáo tố cho người trong thiên hạ, nói rằng Thiên Thiền Đao bị ta - Phương Kiếm Minh đã lấy được, bọn họ nếu dám thì hãy tới tìm ta. Ta - Phương Kiếm Minh sẽ cùng nó tận tình đón tiếp."
Lúc này Hoàng phát lão giả kia hai mắt vừa mở, hắc hắc cười nói: "Tiểu oa nhi, ngươi thật sự là đại ngôn mà không biết hổ thẹn, tuổi hãy còn nhỏ mà đã nói mạnh miệng như thế, ngươi đem Thiên Thiền Đao đưa cho ta, ta tha cho ngươi một cái mạng nhỏ."
Phương Kiếm Minh ha ha cười, nói: "Nếu ngươi có bản lãnh cứ đến mà lấy."
"Các ngươi theo ta bắt lấy hắn." Hắn hướng hai mươi mấy Hắc y đại hán nói.
Số đại hán này vừa mới từ trên mặt đất giãy dụa bò dậy. Phương Kiếm Minh lúc trước , chỉ một tay, đem bọn họ đánh cho mạc danh kì diệu. Trong lòng bọn họ sinh ra sợ hãi, lại thấy Hoàng phát lão giả trong người thụ thương, bọn họ lừng khừng không dám động thủ, sợ lại bị Phương Kiếm Minh một tay đánh cho nằm trở lại trên mặt đất.
Phương Kiếm Minh nói: "Ngươi tự thân còn khó bảo toàn, còn ở nơi này ra lệnh cho ai nha. Các ngươi những người này, vì cái gì muốn bán mạng cho hắn. Vừa rồi các ngươi không thấy sao, hắn dùng tính mạng huynh đệ của các ngươi để cứu bản thân hắn, một chút cũng không đoái nghĩ đến tính mạng của các ngươi. Các ngươi đã là những hán tử cứng cỏi, ta một tiểu hài tử tám tuổi thật sự đã vì các ngươi mà cảm thấy đỏ mặt."
Nghe nói xong, trên mặt các đại hán này xuất hiện một trận đỏ một trận xanh. Khi đó càng không có ai còn có ý nghĩ động thủ nữa.
Thình lình nơi kia truyền ra một tiếng hống thật to, quái thú nọ tựa như bị hai người nọ đánh cho có chút đau đớn, sử dụng sừng bạc trên đầu húc tới giống như đã nổi điên, phía sau chiếc đuôi to cuồng tảo, nhất thời cát bay đá chạy, cảnh tượng thật là hoành tráng. Hai Hắc y mông diện nhân nọ cực kỳ chật vật, chạy trái nhảy phải, suýt nữa bị quái thú đánh trúng.
Hai người âm thầm hối hận, lẽ ra không nên trêu chọc gia hoả đó. Hôm nay tưởng thoát thân thực tế rõ ràng là không dễ dàng gì. Hoàng phát lão giả thấy hình dáng chật vật của bọn họ, quát to: "Đem súc sanh đó dẫn qua bên này, ta có biện pháp đối phó với nó."
Hai người nghe xong, hướng đầu kia bay vọt tới. Quái thú nọ nào lại buông tha cho bọn họ, lúc này nó chính đang chiếm thượng phong, hai chân sau đạp mạnh một cái, đằng không bay lên, hai chân trước hung hăng hướng hai người đuổi theo.
Hoàng phát lão giả phẫn nộ quát: "Các ngươi mau tránh ra cho ta."
Hai người nhanh tránh ra, xem hắn có biện pháp gì đối phó quái thú này. Hoàng phát lão giả bất ngờ đưa thân nhảy lên, đằng không bay tới, thân xuất song thủ, trên thân quái thú điểm vô số chỉ. Quái thú nọ tựa như biết lợi hại, muốn nhảy tránh. Không ngờ chưa kịp nhảy ra, đã bị điểm trúng huyệt đạo, đứng yên ở đó. Hoàng phát lão giả sau khi tiếp đất vội vàng quát: "Đi thu thập tiểu tử kia, đem Thiên Thiền Đao và bí kíp lại đây, sau đó giết chết tất cả bọn chúng, một người cũng không buông tha." Nói xong, lập tức nhắm mắt điều tức.
Quát thú nọ cả người bất động, bị xếp đặt ở đàng kia, bộ dáng cực kỳ cổ quái, một đôi đại nhãn nóng nẩy đảo quanh. Hai Hắc y mông diện nhân thấy vậy ha ha cười to, bọn họ không thể tưởng được Đại giáo chủ lại có thể còn có chiêu ấy, cư nhiên có khả năng nhận biết huyệt đạo động vật.
Hai người trong tiếng cười lớn, quay đầu lại, hướng Phương Kiếm Minh từng bước từng bước đi tới.
"Không sợ chết dưới gót chân Đao Thần ta thì cứ bước lên một bước." Đao Thần vừa mở hai mắt, quát lên. Đồng thời chậm rãi đứng dậy, nguyên lai hắn đã điều tức xong, khôi phục được nội lực. Hai người nọ thấy Đao Thần đứng lên, bị làm cho toàn thân run rẩy, một chân sải về phía trước lập tức cứng đờ vội vã thu trở lại.
Đao Thần nói: "Các ngươi hãy cút đi, lão phu không thèm giết đám tiểu nhân các ngươi, nếu ai còn dám ở thêm một lát nữa, lão phu tất đem hắn đánh cho xương cốt không còn, ngày sau tự sẽ có người đến tìm các ngươi tính sổ."
Hoàng phát lão giả vừa mở mắt, lạnh lùng cười, nói: "Đao Thần, hôm nay ngươi không giết ta, ngày sau ngươi sẽ hối hận.... Đi, người chết không cần lo." Hai Hắc y đại hán tới nâng hắn dậy, đặt lên trên nhuyễn kiệu, bọn họ một nhóm, nâng đỡ lẫn nhau đi ra phía ngoài Thương Long Cốc. Lúc thân ảnh bọn họ biến mất không thấy nữa, Đao Thần há miệng phun ra một bụm tiên huyết, nói: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật." Rồi vội vàng ngồi xuống nhắm mắt điều tức.
Kiểm điểm lại, nhóm Hoàng phát lão giả chết khoảng hơn mười đại hán, bị thương nặng là chín người, bao gồm cả Hoàng phát lão giả. Chỉ có hai Hắc y mông diện nhân và hơn hai mươi đại hán là tinh thần còn hoàn hảo, song trạng thái sớm đã như ngọn đèn khô kiệt. Bọn chúng đi lần này không những không đoạt được Thiên Thiền Đao, mà lại bị tử thương quá nhiều. Sau khi trở ra, Hoàng phát lão giả đem thủ hạ giải tán, chỉ mang theo chín Phó giáo chủ quay về Ngoã thứ. Thương thế của bọn chúng nếu muốn hoàn toàn bình phục, không có sáu tháng một năm đừng mơ tưởng thành công. Vào lúc bọn chúng trở lại Trung nguyên, đã là sáu năm về sau. Tại võ lâm Trung nguyên bọn chúng đã gây nên cuộc gió tanh mưa máu, một trường phong ba ấy làm cho giang sơn Đại Minh cũng là ngập ngập khả nguy. Đây là nói về sau, tạm thời không đề cập tới.
Phương Kiếm Minh được Thiên Thiền Đao, một chút cao hứng cũng không có. Thiên Thiền Đao này đã khiến cho Thiếu Lâm Tự chết mất năm vũ tăng, một người trẻ tuổi hiếm có là Anh tuấn thiếu niên, đau lòng nhất chính là Thiếu Lâm Tự thiếu đi một siêu cấp cao thủ, thực lực đại đại suy giảm.
Phương Kiếm Minh cúi đầu nhìn nhìn Thiên Thiền Đao trong tay, nén giận nói: "Đều là ngươi không tốt, vì cái gì lại xuất hiện, bằng không cũng không có một trường phân tranh đó. Đã làm chết nhiều người như vậy, ngươi căn bản là một cây ma đao."
Bàn tay từ trong bọc lấy ra Thiên Thiền Đao bí kíp, khe khe thở dài, rồi lại cất trở vào chỗ cũ. Lúc này trời đã sắp hoàng hôn, bọn họ đánh nhau trận này, cư nhiên đã dùng trọn vẹn hơn ba canh giờ. Dạ dày Phương Kiếm Minh đã bắt đầu kêu lên "cô cô". Hắn nhìn nhìn Đao Thần và sư phụ vẫn đang ngồi điều tức, lại nhìn nhìn quái thú cự đại kia, tiếp đó ôm thi hài năm Thiếu lâm vũ tăng, A Nghi và Vô Danh đem đặt vào một chỗ. Nghĩ đến bọn họ vĩnh viễn sẽ không mở mắt cùng hắn nói chuyện nữa, lại một mình rơi lệ. Có lẽ là tâm tính hắn quá thiện lương, nên sau khi suy nghĩ một chút, lại vất vả cả nửa ngày trời đem thi hài các đại hán này gom lại thành một khối, tránh cho bị dã thú ăn đi.
Cứ như vậy, màn đêm phủ xuống. Phương Kiếm Minh nhóm lên một đống lửa lớn, ánh sáng chiếu khắp mọi nơi. Từ trong bọc áo lấy ra một ít bánh Man đầu, tuy nướng đến cháy vàng, nhưng thật ra đã ăn một bữa cực kỳ ngon miệng, tạm lấp đầy cái dạ dày.
Hắn nhìn sư phụ và Đao Thần vẫn đang bất động ngồi điều tức, trong lòng miên man suy nghĩ, chỉ sau giây lát, không ngờ đã dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Hết chương 28.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 04:45 PM.
|