Xem bài viết đơn
  #2  
Old 05-05-2008, 11:00 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Học Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: Nam Định city
Bài gởi: 445
Thời gian online: 22624
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Bước Đường Gió Bụi
R iêng về Lâm Viết Hùng sau khi bất thần phóng ngựa chạy nhanh trong đêm ma, chàng như người mất trí. Chàng không biết đang đi đâu và để làm gì. Mãi cho đến lúc ma tan gió tạnh, bên rừng già tiếng gà rừng gáy vang, chàng mới gò cương lại nhớ đến em mình. Nhưng đã muộn !
Tính đến đây chàng đã vợt hàng trăm dặm đường, không còn hiểu nơi đâu nữa.
Chàng gò cương cho ngựa đi chầm chậm, nhìn núi non trùng điệp hiện ra trước mắt.
Đến lúc trời rựng sáng, xuyên qua màn sương đục thì chàng mới nhận ra đây là dãy núi Tiêu Hà Sơn và Thương Sơn, bất giác chàng nhủ thầm:
- Tuy võ lâm có lắm kỳ nhân dị sĩ ẩn dật nơi núi thẩm rừng sâu, nhưng trời đất bao la, biết đâu mà tìm?
Chàng chợt nhớ đến lời thân phụ chàng thường nói trước kia “ Tân Cương, Tây Tạng là những nơi có nhiều võ lâm cao thủ ẩn dật”. Hai nơi này cách Trung Nguyên xa tít, nếu chàng tới đó tìm sư môn thì không còn ai theo dõi tìm hiểu tung tích chàng nữa. Chàng quyết định:
- Ta nhất định tới đó tìm thầy luyện võ công.
Lâm Viết Hùng ra roi, Bạch mã hí lên một tiếng, cất cao vó phi nhanh về hướng Tây như tên bắn.
Theo cửa Bạch Quang lần qua Giang Tây, xuyên Hồ Nam, vợt Tri Xuyen, rồi từ Trí Xuyen thẳng đến Tân Cương xứ Tây Tạng. Đó là con đường duy nhất mà khách giang hồ thường đi qua.
Một ngày kia vào giờ ngọ, Lâm Viết Hùng đã đến giữa thành Lạc Bích, chàng ghé vào tử quán Nghinh Tân Lầu, một quán cơm nổi tiếng ở đất Tây Đô, địn dùng bửa rồi tiếp tục lên đường.
Nhưng sau khi gọi thức ăn, chàng đang nhìn bâng quơ ra cửa lầu thì chợt nghe có tiếng xì xào phía sau lưng.
Chàng lắng tai nghe ngóng.
Một giọng nói thanh thao của thiếu nữ:
- Sư huynh à ! Chúng ta đã bỏ thì giờ gần một tháng nay để đi tìm tông tích hung thủ, nhưng vẩn không tìm ra một dấu vết nào. Theo ý ngu muội thì hung thủ chắc là một tên ma đầu Hắc Đạo tàn nhẩn như lang sói, xảo quyệt như hồ ly nên mới có những hành động bí hiểm như vậy.
Một gã thanh niên lớn tuổi, cất giọng:
- Này sư muội ! Nhận xét của sư muội rất hợp lý. Tên ma đầu nầy thật là bí hiểm, hung bạo, tuy nhiên điều đó không đáng sợ.
- Tại sao ? Tại sao không đáng sợ khi hắn có những hành động giết người ghê gớm mà trong giới giang hồ võ lâm không tìm ra được dấu vết nào của hắn để diệt trừ?
- Tuy hung thủ có võ công siêu phàm, hành dộng suất quỉ nhập thần, song nhất nhân không thể địch vạn nhân. Hiện nay tên ma đầu ấy gieo tai vạ khắp giang hồ, các cao thủ võ lâm đều nuốt hận rữa thù thì sớm muộn cũng phải trừ được.
Giọng cô gái mĩa mai:
- Ngày nào diệt trừ được hắn thì cha biết mà hiện tại cứ mỗi ngày trong giang hồ lại có them những cao thủ ngã gục trước hành động thâm hiểm của hắn… Thanh niên ngắt lời:
- Như thế sư muội không tin ở lòng quyết tâm của các môn phái sao ? Dù hung thủ có tài cao như núi, sức mạnh như biển, hắn vẫn là bọn tà đạo. Chính đạo bao giờ cũng thắng.
Lại có thêm một giọng thiếu niên xen vào:
- Thôi sư huynh, sư tỹ đừng tranh luận làm gì. Theo ý ngu đệ thì khi cha vén đưộc tấm màn bí mật kia mọi sự ức đoán đều không phải là sự thật. Đã chắc gì hung thủ là một tên ma đầu tà đạo ?
Lâm Viết Hùng nghe tới đây động tánh tò mò. Chàng không ngườ hiện nay trong giang hồ cũng đang sôi nổi vì những vụ sát kiếp và nuôi ý chí phục thù.
Chàng quay lại dò xét thì thấy nơi chiếc bàn rợu cách chàng không xa lắm, có ba người đang quây quần say saa trong câu chuyện gồm có hai thanh niên và một thiếu nữ.
Một gã trạc độ tuổi hai m ơi, một gã trạc độ tuổi mời lăm, cả hai diện mạo khôi ngô, đầu chít khăn tiêu diêu, mình khoác y phục nho sinh màu bích lục, mày kiếm, mắt thanh, dáng điệu rất uy nghị Còn thiếu nữ trạc độ mời bảy, mình khoác áo màu xanh đậm, mày liểu má đào, đôi mắt trong xanh như hồ thu, tóc huyền, vóc ngọc, sắc điệu tựa hằng nga.
Lâm Viết Hùng tuy cha là một võ lâm hành hiệp, song chàng xuất thân từ trong nhà võ, lại là con của một vị võ lâm đại hiệp, nên chỉ thoáng nhìn qua chàng đã phân biệt được chánh tà. Theo tướng mạo của ba người này, chàng đoán biết họ không phải là môn đồ của tà phái ngoại đạo.
Chàng lại nghe gã thiếu niên nhỏ tuổi nói tiếp:
- Có rất nhiều cao thủ võ lâm lần hồi bị giết một cách khủng khiếp. Theo tiểu đệ, những trận huyết sát này cha chắc đã là cùng hung thủ, bởi không ai thấy tường tận các cuộc thảm sát ấy.
Gã thanh niên lớn tuổi cãi lại:
- Đành rằng những hành động dã man điên loạn ấy cha ai cả quyết ra sao cả. Tuy nhiên các hành động sát nhân đều giống nhau, cũng giết người, cũng thiêu rụi nhà cửa không chừa lại một con gà, con chó. Vì vậy ta mới nghĩ rằng hung thủ là một ác ma, có một tổ chức to lớn, hoặc giả ác ma có trong mình một tuyệt học công phu, có thể nhập thần nhập thánh.
Thiếu nữ xen vào:
- Đúng vậy ! Nếu không làm gì hắn có thể lộng hành một cách tàn bạo, đầy máu tanh và giữ được hành tung bí mật trước con mắt của hàng ngàn cao thủ được.
Thiếu niên nhỏ tuổi nhìn thiếu nữ nheo mắt hỏi:
- Sư tỹ ! Hãy tưởng tượng xem, nếu là một ác ma, võ công và thế lực kỳ bí như vậy có đáng sợ không? Ai lại không khiếp đảm trước những hành vi tàn nhẫn của hắn chứ?
Thiếu nữ không trả lời, nhìn thanh niên lớn tuổi hỏi:
- Sư huynh ! Theo nhận xét của sư huynh thì nếu hung thủ là một ác ma có võ học thần thông như vậy chắc gì tiêu trừ được.
Thanh niên lớn tuổi khẻ lắc đầu, giảng giải:
- Cha hẳn như thế ! Sư muội nên biết võ học bao la, dù có ai vô địch thiên hạ cũng chỉ được một thời mà thôi. Mỗi người chuyên một môn sở trường, đến khi môn sở trường ấy không còn đủ hiệu năng chống chế với các môn võ học khác thì trở nên vô dụng. Ví dụ như Lục Như Cư Sĩ được nổi tiếng vô địch võ lâm là nhờ ở môn tuyệt kiếm Lục Nh.
Về sau các cao thủ luyện được nhiều môn tuyệt học võ công khác thì tên tuổi Lục Như Cư Sĩ trở nên lu mờ, vì Lục Như Kiếm Pháp không còn chống chỏi nổi với những môn kiếm thuật đương thời.
Thiếu niên trẻ tuổi xen vào:
- Nhưng Lục Như Cư Sĩ lúc đó so với ân sư chúng ta thì nghe thuật kiếm pháp nhthế nào ?
Thanh niên lớn tuổi đổi giọng nghiêm trang nói:
- Rất tiếc ta cha từng thấy kiếm thuật của Luc Nh, chỉ được nghe ân sư nói lại mà thôi. Theo lời của ân sư thì chỉ ngại nội lực và khinh công của Lục Như Cư Sĩ không rõ thâm hậu ra sao, còn như kiếm pháp thì….
Nói đến đây thanh niên lớn tuổi im bặt làm cho hai người kia động tánh tò mò, hỏi vội:
- Tai sao ?
Gã thanh niên lớn tuổi nói tiếp:
- Luận về kiếm thuật thì kiếm thuật bổn môn rất cao diệu, kỳ tuyệt võ lâm, song tiếc rằng pho kiếm của bổn môn bị thất lạc mấy trăm năm về trước, đến nay cha thâu hồi lại được.
Cũng vì thất lạc tám chiêu tuyệt đại tinh hoa, nên sư môn chúng ta không phát huy được toàn bộ kiếm thuật. Nếu không, Lục Như kiếm pháp đau có nghĩa gì.
Thiếu nữ xen vào:
- Sư huynh ! Hãy tạm gác võ công. Chúng ta nên luận về tình thế hiện tại. Tiểu muội nghe rất nhiều người trong Hắc Bạch giang hồ đồn đãi rằng thủ phạm các vụ huyết án đương thời chính là quỉ tháp ma đầu. Sư huynh nghỉ sao về lời đồn này ?
Gã thanh niên lớn tuổi lắc đầu:
- Ta không tin như vậy !
Thiếu nữ đôi mắt sáng quắc, nhìn thanh niên hỏi lại:
- Không tin?
- Không.
- Như vậy sư huynh bảo là ngoài quỉ tháp chủ nhân còn có cao thủ ma đầu khác sao ?
- Có thể như vậy.
Thiếu nữ mỉm môi:
- Ôi ! Làm gì có nhiều cao thủ tuyệt thế võ lâm như vậy. Muội tưởng trong đời này chi có quỉ tháp chủ nhân là đáng mặt hung thủ thôi.
Thanh niên nhỏ tuổi xen vào:
- Vậy thì sư tỹ chỉ tin có quỉ tháp chủ nhân mà thôi à?
- Đúng vậy.
- A ! Chắc sư tỹ đã nhìn thấy hắn hành động rồi chứ gì?
Vừa nói thanh niên vừa nheo một mắt tỏ cử chỉ trêu chọc. Thiếu nữ bực tức giảng giải:
- Đã năm m ơi nă qua Quỉ Tháp Chủ Nhân khét tiếng lừng danh trong giang hồ không một ai không nghe danh, tuy không ai hiểu rõ lão ma ấy thuộc về môn phái nào, lai lịch ra sao ? Nhưng cứ theo hành động giết người đã vang động trong giang hồ từ mấy m ơi năm qua còn lạ gì mà không nhận thấy. Ngoài lão ma đầu ấy thử hỏi có một ai đủ sức gây sóng gió trong giang hồ nữa. Hàng trăm vụ huyết án xãy ra cùng một lúc không phải là chuyện tầm thường ai cũng có thể làm được.
Nói tới đây nàng quay sang nhìn gã thanh niên lớn tuổi hỏi:
- Sư huynh ! Lời nhận xét của ngu muội đúng hay sai ?
Gã thanh niên lớn tuổi cha kịp đáp thì chàng thanh niên nhỏ tuổi cười lớn, cớp lời:
- Phải phải ! Sư tỷ nói rất phải ! Trên giang hồ trừ lão chủ tháp ma đầu thì khó có một ai có được hành động kinh khủng như vậy. Tiểu đệ cũng tin như sư tỷ.
Gã thanh niên lớn tuổi mỉm cười, xen vào:
- Sư muội nhận xét chỉ đúng một phần nào về lời đồn đãi trên giang hồ mà thôi.
Thiếu nữ nói:
- Dĩ nhiên lời đồn đãi phải có một giá trị vì nó là nhận xét chung của nhiều người.
Thanh niên lắc đầu:
- Lời đồn đãi giang hồ chỉ là sự hoài nghi, sự ức đoán làm xôn xao dư luận mà thôi. Thiên hạ đôi khi chuyện ít nói nhiều, làm sai lạc và cách xa sự thật.
Thiếu nữ tỏ vẽ không hài lòng, nói giọng hằn học:
- Bao giờ sư huynh cũng không nhìn nhận Quỉ Tháp Chủ Nhân là hung thủ. Vậy sư huynh bảo hung thủ là ai mới được chứ?
Như muốn làm hài lòng thiếu nữ, gã thanh niên nói xuôi:
- Đành rằng ngu huynh không tin “ thiên hạ hung thủ” là Quỉ Tháp Chủ Nhân, song ngu huynh thừa nhận lão ma đầu đó cũng là tay bạo ngược, háo sát, có một võ công xuất thần bạt chúng.
Thiếu nữ nhoẽn miệng cười, nói khỉnh:
- Từ đây đến Hoa Phong Sơn không bao xa, thuận đường chúng ta thử đến một phen xem hưthiệt ra sao cho biết.
Gã thiếu niên nghe nói vỗ tay đôm đốp reo lên, làm chấn động cả tửu quán:
- Sư tỷ nói phải lắm ! Đời hành hiệp giang hồ còn gì thú vị hơn đến khám phá những nơi kỳ bí đó.
Gã thanh niên cau mày, khoa? tay nói:
- Im đi ! Hai sư đệ ăn nói táo bạo, không hiểu gì cả. Tòa Quỉ Tháp xây trên đỉnh Hoa Phong cao vòi vọi. Năm m ơi năm về trước vì muốn khám phá những kỳ bí bên trong, các cao thủ võ lâm cùng nhau đến đó, nhưng ai nấy đều phải phơi xương trước sân. Mọi người có đi mà không có về. Ngoại trừ bốn vị sư tổ của bốn đại môn phái:
Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My và su tổ của sư môn chúng ta được an nhiên trở về, nhưng bốn vị ấy khi về đến nơi phải lập tức thoái vị giao quyền cho kẻ khác để đi ẩn cư, lánh mặt. Từ đó đến nay, ngọn tháp vẫn ngang nhiên huyền bí, không một ai dám có ý định mạo hiểm nữa. Nơi đó trở thành cấm địa, một địa ngục trần gian.
Thiếu nữ đôi mắt đăm chieu tỏ vẽ ngườ vực, hỏi:
- Nếu đúng như lời sư huynh đã nói thì tại sao hiện nay vẫn có các cao thủ võ lâm thỉng thoãng lần mò vào Quỉ Tháp?
Thanh niên cười nhạt nói:
- Nhưng họ vẫn là con thiêu thân, góp vào đấy những bộ xương khô đã chồng chất như núi, nào có ai trở về, hoặc khám phá ra điều gì bí ẩn đâu.
- Tại sao có kẻ đến mà chúng ta lại sợ? Theo tôi nghỉ, dù có chết cũng biết được những gì xãy ra trước khi chết chứ.
Thanh niên cau mày:
- Chính vì mọi người có tánh tò mò như sư muội mà bị bỏ thây. Vả lại, hiện nay cũng còn có kẻ tự cao, tự phụ muốn thu đoạt một kết quả.
Thiếu nữ hỏi dồn :
- Kết quả gì vậy ?
Gã thanh niên đưa mắt quan sát các thực khách xung quanh và thấy không ai có vẻ là giang hồ hiệp khách nên vui lòng nói tiếp :
- Ta nghe nói bên trong ngôi Quỉ Tháp đó có cất dấu pho “Võ Lâm Kỳ Trân” một báu vật giang hồ. Ai may mắn đoạt được có thể tập luyện trở nên đệ nhất thiên hạ.
Chàng thiếu niên chẩu miệng vào hỏi :
- Thật thế sao ?
Thiếu nữ nghe nói đôi mắt lay láy :
- Ồ ! Hèn chi !
Gã thanh niên trang trọng nói :
- Đó là lời đồn đãi, còn việc có thực hay không nào ai rõ được.
Xưa nay có ai vào được Quỉ Tháp đâu. Trong thiên hạ chỉ có một người duy nhất biết được điều đó mà thôi.
Thiếu nữ hỏi nhanh :
- Ai vậy ?
- Quỉ Tháp Chủ Nhân.
Thiếu nữ xì một tiếng :
- Sư huynh khéo nói đùa. Lão ma đầu ấy là chủ nhân Quỉ Tháp còn nói làm gì nữa.
Chàng thiếu niên xen vào :
- Như vậy là cau chuyện vẫn còn là một huyền thoại hay sao ?
Gã thanh niên lại gật đầu :
- Phải rồi ! Những gì chúng ta biết đều là những lời đồn đãi, chân giã không làm sao đoán được, tỉ như gió lọt vào nhà trống, chẳng nên tin tưởng làm gì.
Thiếu nữ cau mày hỏi lại :
- Bổn chưởng môn sư tổ và ba vị sư tổ của Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My không đủ sức hợp công vào trong Quỉ Tháp sao ?
Thanh niên lắc đầu :
- Đã không vào được, mà còn phải sợ hãi đến nổi thoái vị đi ẩn cư lánh mặt nữa.
Lâm Viết Hùng nghe đến đây như hiểu được phần nào những việc vừa qua diễn biến trong giang hồ, chàng nhủ thầm :
- à ! Chủ Nhân Quỉ Tháp là một cao thủ võ lâm vô địch, lại có Võ Lâm Kỳ Trân.
Như vậy ta sẽ bái Chủ Nhân Quỉ Tháp làm sư phụ và luyện tập môn Võ Lâm Kỳ Trân, sau này chẳng những rửa được gia thù mà còn có thể xuôi ngược giang hồ hành hiệp, bênh vực kẻ hiền lành, trừ bỏ kẻ hung bạo.
Nghỉ như thế, chàng ăn vội cho xong bữa cơm, gọi chủ quán tính tiền, rồi ra khỏi tửu điếm giục ngựa khỏi tây thành Lạc Bình thẳng về hướng Phần Dương.
Chỉ trong hai ngày, chàng đã đi khỏi huyện Phần Dương, đến bờ hồ, toan mớn thuyền sang sông.
Giữa lúc đó, đột nhiên chàng nghe tiếng vó câu rồn rập từ xa vọng lại, tiếp theo có đôi tuấn mã chở trên lưng hai người, một trai một gái phi nhanh về phía bờ hồ với tốc độ như tên bắn.
Loáng mắt đôi tuấn mã chỉ còn cách bờ hồ hai trượng.
Nhưng lạ thay, vó ngựa đến bờ hồ mà tốc độ không hãm lại, với cái đà nhanh như vậy, thế nào đôi thiếu niên nam nữ kia cũng phải lọt dưới hồ không thể dừng kịp.
Lâm Viết Hùng trông thấy kinh hãi, hét lên :
- ấy chết !
Tiếng nói cha dứt, người chàng đã phản ứng rất nhanh, chẳng kể sự nguy hiểm, chàng đứng giang tay ra cản trước đầu ngựa. Thật là một hành động rất nguy hiểm. Bởi vì nếu hai người kia không hãm kịp cương ngựa thì đôi tuấn mã sẽ đâm vào người chàng văng xuống nước ngay, dẫu không tan xác cũng không thể nào sống nổi.
Trong lúc nguy hiểm như vậy bỗng nghe có tiếng từ trên lưng ngựa hét lanh lãnh :
- Ui chao ! Ngươi muốn tự tử hay sao ?
Tiếng nói dứt, một luồng gió nhẹ đánh tạt vào người Lâm Viết Hùng khiến đôi chân chàng bị bốc lên khỏi mặt đất, và ném văng chàng bên tả ngoài bảy trượng.
Toàn thân chàn run lên như muốn chực ngã.
Cũng lúc đó, đôi tuấn mã hé mồm hí lên vang trời, bốn vó chồm cao, như bị một sức kềm hãm phi thường của người cỡi.
Rồi giọng nói lanh lãnh vang lên :
- A !
Té ra là ngươi !
Lâm Viết Hùng vội trấn tỉnh lại nhìn thì hai người này không phải gì xa lạ. Chính là những thực khách mà chàng vừa gặp họ nơi tửu quán trong thành Lạc Bình. Họ đã cho chàng nghe câu chuyện huyền bí của Quỉ Tháp.
Thiếu nữ với giọng thánh thót như oanh vàng, thét bảo :
- Sưao ngươi điên rồ thế. Ta không kịp ra tay có phải ngươi đã mất mạng rồi chăng?
Lâm Viết Hùng trố mắt nhình thiếu nữ kinh ngạc, hỏi :
- Tiểu sinh đã làm gì mà cô nương gọi là điên rồ ?
Thiếu nữ nở nụ cười duyên, đưa ánh mắt trong xanh nhìn từ đầu đến chân Lâm Viết Hùng, rồi nói với giọng ngọt ngào :
- Ngươi không biết chút gì về võ học sao ?
Lâm Viết Hùng lắc đầu :
- Tại hạ chỉ là một nho sinh.
Thiếu nữ cười lớn :
- Hèn chi ngươi không hiểu hành động nguy hiểm của ngươi khi làm cái việc mà con nhà võ không thể làm được.
Lâm Viết Hùng nghe thiếu nữ mỉa mai, lòng tự ái nổi lên, chàng cất giọng nói :
- Tại hạ tuy là một nho sinh song không phải loại nho sinh trói gà không chặc.
Thiếu nữ nhướng đôi mày liễu, hé đôi hàm răng trắng mọng :
- Vậy thì các hạ là kẻ có đủ sức mạnh nâng vạc cử sư chăng?
- Không phải thế ! Tiểu sinh chỉ có một sức mạnh về ý chí, sức mạnh đó sẽ thắng tất cả.
Thiếu nữ cười lớn hỏi :
- Vậy các hạ có hiểu vừa rồi các hạ đứng cản đầu ngựa của tôi hậu quả sẽ ra sao không?
- Không.
Lâm Viết Hùng chỉ buông thỏng một câu rồi lắc đầu nói tiếp :
- Tiểu sinh thấy ngựa cô nương chạy quá nhanh sợ e quá trớn rơi ầm xuống nước mất mạng, nên phản ứng nhất thời đâu có đủ thời giờ để suy đoán hậu quả ra sao ?
Thiếu nữ cười, giọng trong êm, ngọt ngào nói :
- Ví như chúng tôi không đủ sức kềm hãm cương ngựa, hoặc giã không thạo võ công, không dùng một chưởng nhẹ đẩy các hạ ra xa, thì chẳng những các hạ không cản được đôi tuấn mã mà bây giờ các hạ đã bị nát thây dưới chân ngựa, hoặc rơi xuống dưới nước rồi.
Nói đến đây, thiếu nữ dừng lại một lúc, hỏi :
- Các hạ thử xét lại lời nói của ta có đúng hay không và hành động của các hạ có gọi là điên rồ hay không?
Lâm Viết Hùng đứng nghe thiếu nữ nói một hồi cảm thấy lý luận của nàng thật chính xác. Bây giờ chàng mới tự nhận là mình đã hành động điên rồ. Nếu không nhờ thiếu nữ dùng chưởng phong đẩy chàng ra xa thì không rõ sinh mạng chàng sẽ ra sao… Chàng đang trầm tư mặt tưởng bỗng nghe có tiếng của gã thiếu niên đồng hành với nàng bước tới trước cười khúc khích nói :
- Thật là một gã nho sinh ngốc nghếch, song lại có tánh kiêu ngạo hơn người.
Giọng nói khôi hài, đầy vẽ khinh bạc làm cho Lâm Viết Hùng khó chịu vô cùng.
Đôi mắt chàng nẩy lửa. Chàng cất giọng trầm hùng :
- Tôn giá nên nhẹ lời chứ !
Thiếu niên phá lên cười ha hả :
- Chẳng nhẹ lời thì sao ? Với tài nghệ một gã nho sinh ngốc nghếch như vậy thì làm gì được tiểu gia này.
Thiếu nữ thấy giọng nói của thiếu niên gay gắt, vội nạt lớn :
- Sư đệ ! Hãy câm mồm !
Gã thiếu niên bi mắng tức giận nheo mắt nhìn thiếu nữ nói bằng giọng khôi hài :
- Sư tủ ! Có gì mà sư tỷ nổi giận với tiểu đệ.
Thiếu nữ nghiêm sắc mặt, giọng lạnh lùng :
- Sư đệ đừng hồ đồ, không biết gì lể phép cả hay sao ?
Thiếu niên cũng không nhịn, cười lớn :
- Phải lễ phép với hắn à ? Sư tỷ chua từng trải qua việc đời nên thấy diện mạo của bọn nho sinh tưởng đâu chúng là kẻ cao sang danh dự, thực ra chúng chỉ là những bọn mài viết uống mực, suốt đời nằm trong xó nhà, không hiểu trời cao đất rộng là gì.
Những kẻ như vậy cần gì phải giữ lễ.
Thiếu nữ đỏ mặt, toan mắng chàng thiếu niên bướng bỉnh đó, nhưng nàng cha kịp mở lời thì Lâm Viết Hùng đã bước tới trước mặt hắn, trợn mắt nhìn với giọng giận dữ :
- Tiểu sinh xin hẹn với tôn gia, ngày sau sẽ gặp lại và sẽ thay mặt bọn nho sinh để vấn tội tôn gia về việc nhục mạ hôm nay.
Thiếu niên nhìn Lâm Viết Hùng một mắt, cười hi hi, và nói :
- Sưao lại không thực hiện ý định đó hôm nay mà phải hẹn đến ngày sau ?
Lâm Viết Hùng nghiêm giọng đáp :
- Vì hôm nay tiểu sinh cha tập luyện võ công.
Gã thiếu niên ưởng ngực về đằng trước, hai tay chống vào hông ra vẽ trêu tức, hỏi:
- Bao giờ các hạ tập luyện võ công ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Lâu lắm là bốn năm, mau là hai năm, chừng đó tiểu sinh nguyện rửa nhục này.
Gã thiếu niên khoác tay chận lời, rồi cười lớn nói :
- Đừng nói bốn năm hoặc hai năm, dầu cho mời năm, hoặc hai m ơi năm, tiểu gia vẫn sẳn sàng chờ đợi các hạ rửa hận.
Lâm Viết Hùng mỉm cười, đáp :
- Xin tôn gia nhớ lời, tiểu sinh giả biệt.
Nói xong, Lâm Viết Hùng chạy đến bên con ngựa bạch, đưa tay nắm yên cương, leo lên lưng ngựa.
Bỗng thiếu nữ gọi giật lại :
- Hãy khoang ! Xin các hạ chờ ta hỏi vài lời.
Câu nói chua dứt đã thấy thiếu nữ phóng mình tớt chận trước đầu ngựa nhanh nhvệt khói.
Lâm Viết Hùng cau mày hỏi lại :
- Cô nương có điều gì chỉ giáo ?
Thiếu nữ nhìn chàng qua khoé mắt đầy lu luyến, và hỏi :
- Các hạ muốn tìm học võ công ?
- Phải ! Điều đó tiểu sinh đã nói nhiều lần.
- Ta sẽ giới thiệu cho các hạ một vị danh s.
Các hạ bằng lòng chứ ?
- Đa tạ lòng tốt của cô nương.
- Các hạ cha tìm được vị danh sư nào chứ?
- Cha !
Thiếu nữ đôi mắt long lanh, nói với giọng ngọt ngào :
- Hình như các hạ giận ta phải chăng ?
Lâm Viết Hùng lắc đầu đáp :
- Cô nương đâu có làm gì mà tiểu sinh nầy giận !
- Thế thì ta trân trọng giới thiệu cho các hạ vị danh sư với võ công quán tuyệt, nội ngoại khinh công đều đạt đến mức thượng thừa, võ thuật thuộc vào hàng danh môn chánh phái.
Lâm Viết Hùng ngắt lời :
- Xin cô nương cho biết đó là vị võ lâm tiền bối nào ?
- Vị này được giang hồ gọi là Thiết Bối Thương Long, tức Vạn Triệu Phi lão tiền bối đó.
Lâm Viết Hùng do dự hỏi lại :
- Luận về võ công chẳng hay Vạn lão tiền bối so với Nhạn Đảng Sư ẩn Triệu lão tiền bối thì thế nào ?
Thiếu nữ tỏ vẽ nghỉ ngợi, rồi nói :
- Không cao không thấp bao nhiêu.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thế thì tiểu sinh có học được toàn bộ chân truyền của Vạn lão tiền bối cũng vô dụng.
Thiếu nữ tỏ vẽ kinh dị, hỏi :
- Tại sao thế ?
Lâm Viết Hùng thở ra một hơi dài, khẽ đáp :
- Xin cô nương đừng tìm hiểu, thời gian sau cô nương sẽ biết nếu tiểu sinh có duyên may gặp lại.
Thiếu nữ cúi đầu ngẫm nghỉ một lúc rồi đưa mắt nhìn Lâm Viết Hùng hỏi :
- Chúng ta có thể cho nhau biết tên họ chăng?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Điều đó chẳng quan hệ gì. Tiện sinh là Lâm Viết Hùng cò cô nương quí danh là gì?
Thiếu nữ ấp úng :
- Ta tên… Chờ…Xuân Chờ !
- Tên là Xuân Chờ ?
- Đây là tên mà cũng là biệt hiệu của sư môn, các hạ cứ gọi ta như thế là đủ, ngày sau có dịp các hạ sẽ còn hiểu ta nhiều hơn.
- Đa tạ lòng tốt của Xuân Chờ cô nương !
- Các hạ thấy tên ta như thế có lạ lùng lắm không?
- Tiểu sinh cha quen gọi tên ấy.
Thiếu nữ mỉm cười :
- Nhưng rồi sẽ quen ! Cả sư môn và giang hồ đều gọi ta cái tên ấy.
Lâm Viết Hùng nhếch môi cười nụ :
- Tiểu sinh hy vọng danh hiệu cô nương sẽ làm cho giang hồ trọng vọng trên con đường hành hiệp.
Ngừng một lúc, Lâm Viết Hùng nói :
- Còn gã thiếu niên nhỏ tuổi đi với cô nương là ai vậy ?
Xuân Chờ chỉ tay vào gã thiếu niên, đáp :
- Hắn là sư đệ của ta, cùng thụ giáo một sư môn. Nhưng vì hắn nhỏ tuổi nên tánh nết lắc khắc không biết kiêng nể ai, xin các hạ bỏ qua những cử chỉ không hoà nhã của hắn lúc nãy.
- Cô nương có thể cho tiểu sinh biết danh hiệu của hắn không?
- Hắn tên Mạnh Cứng !
- Mạnh Cứng?
- Phải, đó cũng là danh hiệu sư môn.
Lâm Viết Hùng ngẫm nghỉ không rõ những người này là đồ đệ của môn phái nào mà có những danh hiệu khác thường như vậy.
Chàng hỏi :
- Cô nương thuộc môn phái nào ?
- Điều đó ta không được phép tiết lộ.
Lâm Viết Hùng và cô gái Xuân Chờ vừa trò chuyện đến đây thì gã thiếu niên Mạnh Cứng đã bắn mình nhảy vọt tới đứng trước mặt hai người, nheo mắt nhìn Xuân Chờ cười hì hì, nói :
- Sư tỷ nói chuyện gì với hắn lâu thế?
Lâm Viết Hùng cha nguôi giận đối với gã thiếu niên xấc xược này. Chàng quay sang phía khác, trong lúc đó Xuân Chờ nhìn thẳng vào Mạnh Cứng nạt lớn :
- Mạnh Cứng !
Mi dám vô lễ với ta sao ?
Mạnh Cứng xoa hai bàn tay vào nhau, nói giọng khủng khỉnh có vẽ sợ Xuân Chờ :
- Đâu có ! Ngu đệ đâu dám vô lễ với sư tỷ, chỉ vô lễ với gã nho sinh này thôi. Tại sao sư tỷ lại cấm ngu đệ không được vô lễ với hắn chứ?
Lâm Viết Hùng lợi dụng thừa lúc hai người cãi vã nhau, nhảy phóc lên lưng ngựa, quay nhìn Xuân Chờ nói lớn :
- Xin giã biệt.
Ngọn roi da quất mạnh vào mông ngựa, con bạch mã chồm bốn vó phóng tới. Chỉ loáng mắt, Lâm Viết Hùng đã mất dạng về phía hồ Phần Dương.
Xuân Chờ đúng lặng thinh, nhìn theo bóng ngựa của Lâm Viết Hùng mà lòng lâng lâng một cảm giác kỳ lạ. Một cảm giác mà từ lúc mới lọt lòng cho đến nay nàng cha hề biết đến. Tại sao ? Chính nàng cũng không hiểu tại sao. Sự thay đổi đó khiến g ương mặt nàng gợn lên những nét u buồn và hân hoan pha trộn. Phải ! Nàng đã triều mến những cử chỉ trang nhã đầy cương nghị của gã nho sinh, người trai đầu tiên đã gieo vào lòng nàng một cảm tình sâu đậm.
Mạnh Cứng thấy sư tỷ mình đứng nhìn theo bóng ngựa của chàng nho sinh đến thẩn thờ nên tỏ ý không bằng lòng nói lớn :
- Kìa sư tỷ ! Làm gì mà mặt mày phờ phạt như vậy ? Sư tỷ mơ bóng bạch mã hay mơ người cỡi ngựa bạch?
Xuân Chờ hai má đỏ bừng, đập mạnh vào vai Mạnh Cứng một cái “đốp” làm cho Mạnh Cứng phải ẹo mình xuống.
Nàng mắng :
- Từ nay ta cấm sư đệ không được nói đùa như thế.
Mạnh Cứng đưa tay thoa vai, le lỡi thật dài, trợn đôi mắt trắng toạt nhìn Xuân Chờ nói:
- Tại sao sư tỷ bảo là tiểu đệ nói đùa khi mà tiểu đệ nói lên sự thật?
- Nhưng ta không muốn sư đệ nói như vậy.
Mạnh Cứng hừ một tiếng :
- Chỉ có trời mới hiểu được lời nói của sư tỷ mà thôi.
Xuân Chờ nói lảng sang chuyện khác :
- Thôi ! Chúng ta đi tìm thuyền để sang hồ cho sớm.
Dứt lời, nàng từ từ bước về phía bờ hồ.
Giữa lúc đó, từ xa có tiếng vó ngựa vọng đến thật nhanh.
Mạnh Cứng quay đầu lại nhìn rồi nói to :
- Ồ ! Sao người mộng của sư tỷ còn trở lại đây làm gì nhỉ ?
Xuân Chờ đang giận dữ, nghe thiếu niên nói bỗng đôi mắt sáng rực lên, hỏi nhanh:
- Thật thế sao ?
Mạnh Cứng vỗ tay đôm đốp, reo lên :
- Không phải ! Tiểu đệ nhìn lầm ! Bóng ngựa của sư huynh.
Thật vậy, người sắp đến chính là vị sư huynh, người cùng ăn với Xuân Chờ và Mạnh Cứng trong tửu điếm.
Mạnh Cứng gạt Xuân Chờ làm nàng thẹn đỏ mặt. Nàng bước đến toan dùng chưởng đánh hắn, nhưng gã thiếu niên la lên :
- Sư tỷ ! tiểu đệ có tội gì mà sư tỷ đối xử như vậy ?
- Ngươi đã đùa gạt ta !
- Nếu sư tỷ thật tình không mơ bóng chàng nho sinh ấy thì làm gì phải thẹn thùng như vậy.
Thiếu nữ trừng mắt :
- Đồ quỉ con !
Vừa nói nàng toan đưa tay ký vào đầu Mạnh Cứng. Hắn vội nói :
- Tiểu đệ sẽ mách lại việc này với sư huynh.
Xuân Chờ khoa? tay :
- Nếu ngươi đặt điều ta sẽ nói cho sư huynh biết về tội hổn xược của ngươi đối với ta.
Hai người còn đang tranh luận thì vó ngựa đã đến nơi. Một thanh niên vạn vỡ từ trên yên ngựa nhảy xuống.
[COLOR=#000033]Xuân Chờ reo to :
- Sư huynh !
Thấy nét mặt nàng đang giận dữ, thanh niên hỏi :
- Có việc gì thế ?
Xuân Chờ nói :
- Mạnh Cứng vô lễ với tiểu muội, nên tiểu muội giận.
Người thanh niên này chính là Thạch Bảo, đại sư huynh của hai người kia. Nghe Xuân Chờ nói, chàng không cần tìm hiểu nguyên nhân, quay nhìn Mạnh Cứng hét :
- Oắc con ! Ngươi không chừa thói hổn xược sao ?
Mạnh Cứng vốn là đứa bé cao ngạo, khôi hài, liến thoắc, nhưng đối với vị đại shuynh Thạch Bảo thì chẳng bao giờ dám tỏ ra nghịch ngợm. Bị trách mắng, mặt hắn nhăn nhó, nhìn Xuân Chờ như muốn cầu cứu.
Xuân Chờ trông thấy thương hại, nói với Thạch Bảo :
- Sư huynh à ! Tánh sư đệ hay nghịch ngợm, xin sư huynh đừng giận nữa..
Thạch Bảo không đợi Xuân Chờ nói hết câu, ngắt lời bảo :
- Sư muội chớ nên bênh vực cho hắn, làm hắn quen tánh xấu. Chúng ta lên non từ thưở nhỏ, cùng học một thầy, cùng nằm chung một chiếu, ta đã quá rõ tâm tánh của Mạnh Cứng rồi ! Hắn là đứa gàn dở, bướng bỉnh.
Đoạn Thạch Bảo quay qua hỏi Mạnh Cứng :
- Sư đệ ! Lúc hạ sơn, ân sư đã dặn điều gì ngươi còn nhớ không?
Mạnh Cứng cúi đầu ngượng ngập, nói phì phào như hơi thở :
- Tiểu đệ không quên.
- Vậy ngươi thử nhắc lại lời dặn của ân sư xem sao ?
- “ Sau khi rời khỏi núi, phải nghe lời sư huynh chỉ dạy, việc gì cũng phải trình qua ý kiến sư huynh trước rồi mới làm, nếu cãi lại mang tội bội s.
Đại sư huynh có quyền xử phạt.
Nói đến đây Mạnh Cứng hướng vào Thạch Bảo, cung kính nói :
- Tiểu đệ xin hứa sửa đổi tánh tình.
Thạch Bảo đua mắt nhìn Mạnh Cứng, đôi mắt lộ nét hân hoan vì thấy chàng thiếu niên bướng bỉnh ấy đã tình nguyện hối cãi.
Thạch Bảo nói :
- Lời xa có nói :
“ Không gì tốt bằng biết lỗi tự sủa mình”. Ta mong từ nay ngươi không làm phiền lòng sư tỷ ngươi nữa.
Mạnh Cứng thở khì một cái, rung nhẹ cái đầu đáp :
- Đa tạ sư huynh.
Xuân Chờ bước tới nói :
- Chúng ta đi thôi.
Dứt lời nàng nhảy phóc lên lưng con tuấn mã, lẽ ra phải đi về hướng bờ hồ, nhưng chẳng hiểu vì đâu nàng lại quay về hướng Bắc, chạy về phía Phần Dương theo con đường mà Lâm Viết Hùng đi lúc nãy.
Mạnh Cứng hét to :
- Chết rồi !
Thạch Bảo hỏi :
- Việc gì thế ?
- Sư tỷ ! Sư tỷ…đã theo chàng nho sinh !
Thạch Bảo sững sốt ! Chàng hiểu rõ Xuân Chờ, sư muội của chàng đã phạm vào cái tội của người con gái là…”cảm luyến”.
Qua những năm gần fũi nhau cùng một sư môn, Thạch Bảo rất rõ tánh nết của smuội chàng, nhưng vì Xuân Chờ là đứa cháu cng của vị ân s, nên chàng không dám tỏ ý bất bình. Chàng vội đưa mắt nhìn Mạnh Cứng, la hoảng :
- Sư đệ ! Chúng ta hãy đuổi theo mau !
Vừa nói, hai người đã ra cương đuổi theo Xuân Chờ như bay

Trên Đỉnh Hoa Phong
L âm Viết Hùng sau khi vượt qua sáu bảy dặm đường mới tìm thuê thuyền qua bên kia hồ.
Hồ Phần Dương rộng thênh thang, con đò hì hục đến xế chiều mới đưa khách đến bến. Sau khi lên bộ, Lâm Viết Hùng không chậm chạp, gấp rút lên yên ngựa hướng về phía Hoa Phong Sơn.
Ngày hôm sau cuối giờ Ngọ, chàng đã lần đến bên chân núi. Chóp núi cao vòi vọi, chàng ngước mặt nhìn lên thấy mây đùn khói toả, trên chóp lờ mờ một cổ tháp đỏ rực.
Lâm Viết Hùng chép miệng lẩm bẩm :
- Quỉ Tháp ! Chính đây là nơi tử địa mà các cao thủ giang hồ đã sợ sệt không dám đến.
Chàng biết sức chàng không thể một sớm một chiều mà lên đến nơi được, nên vội đi tìm một thôn xóm gởi ngựa lại, và mua những thức ăn mang theo.
Tối hôm đó, vào lúc canh một, vầng trăng tròn vắc vẻo vào giữa không gian toa? xuống rừng núi một màu huyền ảo, làm cho ngọn Hoa Phong thêm phần hùng vĩ, thiêng liêng.
Thật vậy, đỉnh Hoa Phong là một ngọn núi cao nhất vùng, khoảng bốn năm trăm trượng, nằm kề hai con sông rộng bao la, ba mặt phủ mây vời vợi, chỉ có hướng Tây là giáp với đất liền, nhưng cũng chỉ là cây cao rừng rậm.
ấy thế mà giờ nầy có một bóng người thất thiểu lần trên con đường đá gồ ghề trèo lên đỉnh núi, không kể gì đến luật cấm của giang hồ. Bóng người nầy chính là Lâm Viết Hùng. Chàng đã biết trước nơi đây là vùng tử địa mà vẫ cứ tìm tới.
Vậy chàn muốn tự vận sao ? Không ! Chàng muốn sống ! Muốn đi tìm cái sống trong cái chết. Chàng muốn sống để báo cừu rửa hận, trả thù nhà. Sự can đảm và ý chí cương nghị của chàng trai nầy đã vượt lên trên mọi đe doa. của tử thần.
Chàng lần đi … lần đi mãi. Sau cùng Chàng đã trèo lên tận đỉnh Hoa Phong, đến một sân rộng trước ngôi cổ tháp huyền bí.
Bây giờ khoản vào đầu giờ Sửu, gió núi thổi từng cơn tiếng rào như muôn vạn hồn ma đang cùng nhau trò chuyện. Mặt sân đầy những xương người trắng hếu xếp thành đống, thành gò, phản chiếu ánh trăng lờ mờ, khiến người ta có cảm giác như đi lạc vào địa ngục a tỳ hay sa vào thế giới của quỉ Sa Tăng vậy. Thật khủng khiếp.
Tuy nhiên Lâm Viết Hùng không xem đó là một đe doạ, mặc dù chàng không chút võ công nào trong người cả, chàng vẩn âm thầm vượt qua từng đống xương khô, phát ra những tiếng kêu răn rắc. Qua một lúc chàng đứng ngay trước cửa cổ tháp chẳng khác một bóng ma hiện hìn trong một nghĩa địa.
Đứng cách cửa tháp chừng hai mươi trượng, chàng thấy cánh cửa tháp khẻ hé mở, nhìn vào trong thấy tối om và lạnh ngắt. Sự im lặng một cách quái đản và nòng nặc mùi tử khí. Đột nhiên bên trong Quỉ Tháp truyền ra giọng nói văng vẳng :
- Hài tử ! Ngươi là đứa trẻ tốt số đấy.
Lâm Viết Hùng thất kinh. Tiếng nói nghe như gần như xa, chẳng biết từ đâu đến, đầy vẻ âm ma, quỉ quái ! Nhưng chàng đủ can đảm lên đến đỉnh Hoa Phong thì còn sợ gì nữa, chàng mạnh dạng hỏi lại :
- Sưao ! Tôi… tôi làm gì mà tốt sốt?
Giọng nói lại vang lên :
- Thằng bé dại khờ ! Lão phu nói cho ngươi biết đã năm mươi năm qua không một kẻ nào được đặt chân lên sân cổ tháp chỗ ngươi đang đứng mà toàn mạng. Ngươi là kẻ duy nhất hưởng được sự đặc biệt nầy. Như vậy không phải ngươi là đứa bé tốt số ư ?
Lâm Viết Hùng ồ một tiếng rồi trầm giọng hỏi :
- Người nói đó có phải là Quỉ Tháp Chủ Nhân theo lời đồn đãi củ bọn võ lâm giang hồ chăng?
- Đúng ! Quỉ Tháp Chủ Nhân chính là ta !
- Những đống xương khô chồng chất tại đỉnh Hoa Phong này có phải do người gây ra chăng?
- Đúng chính là ta.
- Những kẻ bị giết phơi xương là ai vậy ?
- Võ lâm Hắc Bạch giang hồ.
- Người và bọn chúng có thù hận gì ?
- Không thù hận gì cả.
- Không thù hận ?
- Không !
- Tại sao người lại nhẫn tâm sát hại ?
- Vì bọn chúng không nghe lời cảnh cáo của lão phu, tự cho mình là cao thủ siêu việt, ngang nhiên đột nhập vào cổ tháp. Như thế chết không đáng tội hay sao mà hờn trách lão phu.
Lâm Viết Hùng thở dài :
- Dù sao thì hành động giết người phơi xương thành đống vẫn là hành động tàn ác.. Một tràng cười từ bên trong vang ra :
- Tàn ác ! Ha ! Ha ! Ha!....
Giọng cười kéo dài rất lâu, khiến cho Lâm Viết Hùng muốn choáng đầu hoa mắt.
Qua một lúc, giọng nói vang ra :
- Hài tử ! Ngươi tìm đến cổ tháp với mục đích gì ?
Lâm Viết Hùng không do dự, đáp ngay :
- Với hai mục đích !
- Hai mục đích gì ?
- Thứ nhứt, tiểu sinh xin trân trọng hỏi lão tiền bối vì lý gì lão tiền bối nhẫn tâm giết người, đốt nhà, tang tóc trên giang hồ bằng những hành động khủng khiếp vậy ?
Giọng nói trong Quỉ Tháp hằn học :
- Tiểu tử ! Ngươi nói ai giết người, đốt nhà ?
Lâm Viết Hùng điềm tỉnh nói :
- Chính Quỉ Tháp Chủ Nhân chứ còn ai nữa ? hàng ngàn võ lâm cao thủ khắp đó đây nối đuôi nhau bị thảm sát. Cừu hận của họ đang chất chồng cao như núi ….
Chàng cha nói dứt câu, Quỉ Tháp Chủ Nhân bỗng hét lên một tiếng làm rung chuyển cả núi rừng, dư âm vang lên đến nổi Lâm Viết Hùng không chịu đựng được kêu lên một tiếng, hả miệng mửa ra một bụm máu tư ơi.
Lâm Viết Hùng chỉ là gã nho sinh yếu đuối, cha tập luyện một chút võ công, còn Quỉ Tháp Chủ Nhân là một tuyệt thế cao thủ, danh vang thiên hạ đã hơn năm mươi năm về trước, nội lực uyên thâm tới độ “đăng đàn nhập hoá”, thì tiếng hét của ông ta làm sao Lâm Viết Hùng chịu nổi.
Bởi thế sau khi ói ra một bụm máu, Lâm Viết Hùng ngã lăn ra bất tỉnh. Hình nhQuỉ Tháp Chủ Nhân không ngườ được sự việc xảy ra, nên buộc miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc :
- A !
Bỗng thấy hai bàn tay đen thui thủi thò ra ngoài cửa tháp, chụp vào không khí hai cái quái dị, tức thì thân mình Lâm Viết Hùng như bị luồng hấp lực vô hình nhấc bổng lên, hút vào Quỉ Tháp, và từ từ rơi xuống đất, trước maJ.t Quỉ Tháp Chủ Nhân.
Quỉ Tháp Chủ Nhân đưa ánh mắt rực hào quang nhìn Lâm Viết Hùng rồi đưa hai ngón tay gầy guộc điểm nhẹ vào ba nơi đại huyệt của chàng, đoạn nép mình vào trong chờ đợi.
Chỉ chốc lát, Lâm Viết Hùng chổi dậy, bỡ ngỡ nhìn quanh, chàng cha hiểu mình đang ở nơi đâu thì lại nghe giọng nói của Quỉ Tháp Chủ Nhân nổi lên, nhưng với tính chất hoà nhã :
- Lão phu quá sơ xuất nên không lưu ý đến một kẻ yếu đuối không biết võ công.
Này tiểu tử, hiện giờ sức khoẻ của ngươi ra sao ?
Giọng nói của Qui Tháp Chủ Nhân tuy chứa đầy lo lắng, nhưng Lâm Viết Hùng không hề để ý tới. Chàng đứng thẳng dậy, hướng về phía có phát ra giọng nói lớn tiếng hỏi lại :
- Quỉ Tháp Chủ Nhân ! Việc hỏi thăm sức khoẻ của tiểu sinh không cần thiết. Xin lão tiền bối trả lời cho biết tại sao lão tiền bối lại nhẫn tâm đem máu lửa gieo rắc giang hồ, giết người, đốt nhà, sát hại không chừa một con gà, con chó?
- Hừ ! Ngươi là đứa bé ngang ngạnh dám cật vật ta điều đó. Ngươi lấy bằng chứng gì dám bảo ta là kẻ đã gieo rắc máu lửa giang hồ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Cần gì hỏi đến bằng chứng ! Hiện nay khắp giang hồ đều xôn xao dư luận, những vụ thảm sát xảy ra khắp đó đây, mà nạn nhân là những cao thủ võ công cao. Nếu không phải là kẻ đủ tài như lão tiền bối thì còn ai có thể hành động như vậy ? Dân giang hồ đều quả quyết hung thủ các vụ huyết án chính là Quỉ Tháp Chủ Nhân.
Với giọng kinh ngạc, Quỉ Tháp Chủ Nhân “hừ” lên một tiếng, rồi hỏi lại :
- Tiểu tử, ngươi có biết những nạn nhân bị thảm sát là những người thuộc môn phái nào không?
- Đủ cả hai đao Hắc Bạch trên giang hồ !
- Ồ !
- Sưao ? Tại sao Quỉ Tháp lão tiền bối lại ngạc nhiên ?
- Nếu lão phu là thủ phạm cần gì lão phu phải hỏi chi nhiều. Này tiểu tử ! Từ khi lão phu sáng lập ngôi cổ tháp này cho đến nay đa hơn sáu mươi năm lão phu cha hề bước chân ra khỏi đỉnh Hoa Phong đừng nói tới chuyện đem máu gieo rắc giang hồ.
Giọng nói của chủ nhân Quỉ Tháp đầy vẻ hiền hoà, trang trọng, khiến Lâm Viết Hùng cảm thấy đó là lời nói thật. Tuy nhiên, chàng vẫn hỏi lại :
- Lão tiền bối không nói dối chứ ?
Quỉ Tháp Chủ Nhân hừ một tiếng :
- Thằng bé ngu xuẩn ! Tại sao lão phu lại phải nói dối với một đứa bé yếu đuối như ngươi ?
- Nhưng lão tiền bối có bằng chứng gì để tỏ ra mình không phải là thủ phạm ?
- Ta không cần bằng chứng gì cả. Chính các cao thủ giang hồ phải có nhiệm vụ tìm ra những bằng chứng đó, nếu muốn biết sự thật.
Lâm Viết Hùng còn đang suy nghĩ, Quỉ Tháp Chủ Nhân hỏi tiếp :
- Còn mục đích thứ hai của ngươi là gì ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Tiểu sinh nghe giang hồ đồn đãi rằng trong Quỉ Tháp có một pho sách kỳ bí, dạy đủ các thế võ cổ truyền đã thất lạc. Việc này đúng chăng?
- Đúng vậy.
Lâm Viết Hùng hớn hở :
- Thế thì rất may mắng.
Quỉ Tháp Chủ Nhân hỏi :
- Do đâu ngươi có ý định như vậy ?
- Vì muốn trả gia cừu.
- Gia cừu ?
- Phải !
- Nhưng cần gì phải tìm đến môn võ công thượng cổ ấy ?
- Nếu tiểu sinh không trở thành một tay cái thế võ công vô địch thiên hạ thì khó lòng trả được thù nhà.
Quỉ Tháp Chủ Nhân “hừ” một tiếng, hỏi :
- A ! Ngươi muốn nói kẻ gia cừu của ngươi là một kẻ khét tiếng giang hồ phải không?
- Đúng vậy !
- Nhưng hắn là nhân vật nào ?
- Tiểu sinh không biết được.
Quỉ Tháp Chủ Nhân đổi giọng nghiêm trang hỏi :
- Cha Mẹ ngươi cũng thuộc vào giới võ lâm cao thủ giang hồ?
- Đúng vậy.
Quỉ Tháp Chủ Nhân cười lớn :
- Tiểu tử ! Ngươi là đư á bé có chí lớn, ta sẽ ra công giúp ngươi đạt được ý nguyện đó. Nhưng… còn một điều… - Điều gì ?
- Có một điều là ngươi phải bái nhận ta làm sư phụ.
Lâm Viết Hùng ngần ngại, nói :
- Tiểu sinh cha biết rõ lão tiền bối là người như thế nào thì việc bái sư e quá sớm.
Quỉ Tháp Chủ Nhân giọng nói không vui, hỏi lại :
- Tiểu tử ! Có phải ngươi muốn xem tướng mạo của lão phu có xứng đáng làm sphụ của ngươi không?
Lâm Viết Hùng lắc đầu :
- Không phải vậy ! Chẳng qua tiểu sinh muốn biết rõ lào tiền bối là ai, có liên quan đến vụ gia cừu của tiểu sinh hay không.
Quỉ Tháp Chủ Nhân nói :
- Tiểu tử ! Ta có thể cho ngươi biết năm mươi năm về trước ta là Tôn sư của một môn phái có tiếng trên giang hồ. Chỉ vì….
Nói đến đay Quỉ Tháp Chủ Nhân im bặt và thốt ra tiếng thở dài..
Lâm Viết Hùng ái ngại hỏi :
- Chỉ vì thế nào ? Sao lão tiền bối không nói tiếp ?
- Điều này về sau ngươi sẽ rõ. Bây giờ nếu ngươi không bái nhận ta làm sư phụ e trể mất và ý nguyện của ngươi sẽ chẳng bao giờ đạt được.
Lâm Viết Hùng hỏi lại :
- Tại sao lại trể ?
- Tiểu tử ! Ngươi có biết hôm nay là ngày gì chăng ?
- Đêm nay là rằm tháng Bảy, tiết Trung Ngươn.
- A ! Phải rồi ! Chính vì cái đêm Trung Ngươn nầy mà ngươi mới có dịp may gặp ta. Bổn môn có một qui lệ tương truyền từ đời nọ sang đời kia, ngoài đêm Trung Ngươn ra, cấm ngặt Chưởng môn không được thâu nhận để tử.
- Tại sao có chuyện lạ lùng ?
- Tiểu tử, ngươi chớ lấy thế làm chuyẹn lạ. Lão phu tuy bất hạnh song mang danh là Tôn sư một môn phái, há dám khi thường qui ước hay sao. Một lời nói của ta cũng đâu phải chuyện đùa. Ta đã hứa thì không thể nào để cho ngươi mang lấy thất vọng.
Lâm Viết Hùng trầm ngâm hỏi :
- Như vậy tức là tiểu sinh hôm nay gặp được kỳ duyên ?
- Phải ! Nếu không có kỳ duyên thì ngươi không thể đặt chân đến đây được.
Ng ơi đã đến đúng vào ngày bổn môn cữ sát sanh. Đối với ngày thường, dù cho một cao thủ bật nhất giang hồ củng phải bỏ mạng khi vượt qua các đống xương khô ngoài sân cổ tháp, huống chi ngươi chỉ là một nho sinh yếu đuối.
Bây giờ trăng tròn đã lặn xuống. Tây đoài, khung trời tối đen như mực, chính là lúc sắp tàn canh, mà cũng chính là giây phút Lâm Viết Hùng phải quyết định số phận của mình, nếu để đến lúc trời rực sáng thì ky duyên không còn nữa.
Quỉ Tháp Chủ Nhân như hiểu rõ lòng chàng nên hối thúc :
- Tiểu tử ! Ngươi còn do dự ư ? Nguyện ước của ngươi đang đến lẽ nào bỏ cơ hội ?
Lâm Viết Hùng đưa mắt nhìn vào Quỉ Tháp tối om, không rõ chủ nhân Quỉ Tháp ra sao, nhưng bỗng chàng quyết định… Chàng quì xuống hướng mặt về phía trong, cất giọng nghiêm trang nói :
- Đệ tử Lâm Viết Hùng xin bái kiến sư phụ.
Dứt lời, chàng cúi xuống lạy ba lạy theo đúng lễ.
Khi chàng ngẩng đầu lên, toan đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy bên hông đau nhói, đầu óc choáng váng, tay chân mềm nhủn tựa hồ như mất cả sinh lực, thần trí dần dần như bi hôn mê, dật dờ như bay bổng lên cao và cao mãi… Rồi chàng cảm thấy thân mình dừng lại, như đang nằm trên mặt bàn thạch, tiếp đến như có một bàn tay mò mẫn khắp thân mình, lúc mềm nhủn, lúc chai cứng, khi lớt đi thoăng thoắt rất nhann, khi dừng lại một cách chậm chạp. Dần dần, cơ thể chàng nóng bức như lửa đốt, khó chịu lạ thường.
Chàng muốn kêu rú lên , nhưng tiếng nói đã tắt nghẽn. Chàng toan vùng vẫy, song tay chân đã cứng đờ.
May thay, chẳng bao lau, sự nóng buốt và đau đướn dần dần biến mất, và cơ thể chàng thấy sãn khoái, dễ chịu phi thường, dương như chàng vừa uống xong một hoàn thuốc hồi sinh vậy.
Bây giờ, bên ngoài Quỉ Tháp trời rựng sáng, cái ngày may mắn của Lâm Viết Hùng mà cũng là ngày cữ sát sanh của Quỉ Tháp Chủ Nhân đã chấm dứt. Đỉnh Hoa Phong chìm dần trong màn sương đục.
Bỗng Quỉ Tháp Chủ Nhân quát lên một tiếng như muốn xé bầu không khí tỉnh mịch buổi tinh sương. Thì ra trong lúc Quỉ Tháp Chủ Nhân đang hy sinh phần chân nguyên nội lực thi triển độc môn bí truyền, dùng thuật Hoàn Công Phạt Dương đã thông kinh mạch cho Lâm Viết Hùng để tạo cho cơ thể chàng một sức chịu đựng thì có bốn bóng người ẩn hiện trong làn sương mù trên đỉnh Hoa Phong, vượt qua những đống xương khô lần mò vào sân Quỉ Tháp. Nhưng dù họ có lén lút, thi triển thượng thặng khinh công, cũng không qua được tầm mắt của Quỉ Tháp Chủ Nhân.
Đã năm mươi năm, Quỉ Tháp Chủ Nhân có lệnh cấm không cho một nhân vật giang hồ nào bén mảng đến gần Cổ Tháp trong vòng hai mươi trượng, nghiêm lệnh ấy đến nay vẫn cha phá bỏ.
Bởi vậy, Quỉ Tháp Chủ Nhân không thể nào để cho bốn người nọ tự xâm nhập vùng tử địa.
Tiếng hét làm rung chuyển cả núi rừng. Tuy nhiên, bốn bóng người vừa xuất hiện là bốn tay cao thủ võ lâm, đã từng trải trên giang hồ, họ hiệp công phát ra một luồng nhu chưởng đê tự vệ. Thật ra, bốn bóng người này là bốn tên ma đầu võ lâm khét tiếng mà giang hồ gọi là Võ Lâm Tứ Quái.
Lão đại là Hung Thần, lão nhị là Lệ Sát, lão tam là Cuồng Ma, còn lão tứ là ác Quỉ. Thần, Sát, Ma, Quỉ đều mang một võ học sieu phàm, Hắc Bạch giang hồ đều khiếp sợ. Tuy chúng không ở trong hàng Hắc Đạo, nhưng hành động rất dã man, khát máu, chẳng kém gì những tên ma đầu Hắc Đạo.
Tứ Quái vừa lao mình đến Quỉ Tháp bỗng nghe một tiếng hét, tiếp theo một đạo kình phong to như núi từ trong cửa tháp bắn ra, bọn chúng rùng mình kinh sợ, vội vận chân khí vào đơn điền phân chia thành tả hữu, hợp công thủ thế.
Nhiếp ảnh Cuồng Ma Tinh Tiểu Quảng vì lui chậm nửa bước nên bị luồng cự chưởng kích trúng vào vai trái. Mặc dù hắn có công lực uyên thâm, song cũng không đủ sức chịu đựng, phải buộc miệng rống lên một tiếng đau đướn, thân hình bị nhấc bỗng lên, văng ra xa hai trượng, khoé miệng tuông ra hai dòng máu tư ơi, ngã quị trên mặt đất bất tỉnh.
Tam Quái còn lại kinh hồn, bất giác tháo lui thêm mấy bước.
Hấp Huyết ác Quỉ Kh ương Nhất Phi vội tung mình nhảy tới bên Nhiếp ảnh Cuồng Ma Tinh Tiểu Quang, phục mình xuống xem vết thương đồn bọn.
Tứ Quái Lão Đại vội quay sang nhìn Hấp Huyết ác Quỉ, hỏi vội :
- Lão Tứ, thương thế của lão Tam nặng nhẹ ra sao ?
Hấp Huyết ác Quỉ ngẩng mặt lên, nhìn lão đại, buồn bã đáp :
- Nột thương khá nặng, tay trái gãy lìa.
Du Hồn Hung Thần lão đại nghe qua thần sắc tái nhợt. Mới chỉ tiếp nhận một chưởng với Qỉ Tháp Chủ Nhân mà đã bị thương mất một người thì làm sao còn tinh thần chiến đấu.
Lão ném san Hấp Huyết ác Quỉ một cái bình ngọc nhỏ, và nói :
- Lão Tứ ! Ngươi lo săn sóc cho lão Tam.
Đoạn lão quay mặt vào Quỉ Tháp rọi hai tia mắt sáng người bằng giọng căm thù hét lớn :
- Co đầu rút cổ, núp trong bóng tối hại người đâu đáng gọi là anh hùng quân tử.
Nếu có bản lảnh xin mời ra đây cùng chúng ta đánh một trận phân cao thấp.
Quỉ Tháp Chủ Nhân cười khảy một tiếng, đáp :
- Các ngươi là hạn người gì mà ta phải lộ diện ?
Du Hồn Hung Thần Bí Lập phát lên cười hô hố :
- Ngươi là nhân vật gì ? Hãy khai danh hiệu ?
Quỉ Tháp Chủ Nhân lạnh lùng đáp :
- Lão phu được giang hồ gọi danh hiệu Quỉ Tháp Chủ Nhân. Cái danh hiệu ấy cha đủ để các ngươi kinh hồn vở mật sao ?
- Ồ ! Quỉ Tháp Chủ Nhân ! Ngươi có biết chúng ta là ai chăng ?
- Hừ ! Ta cần gì phải tìm hiểu điều đó. Bất quá cũng chỉ là những quân ma đầu tự cao tự phụ, không hiểu tài sức mình, dại dột chuốt lấy thảm hoa. mà thôi.
Du Hồn Hung Thần Bí Lập trầm giọng nói :
- Ngươi khinh ngươi thái quá ! Chúng ta được mọi người gọi là Tứ Quái :
Thần, Sát, Quỉ, Ma vang danh trong vũ nội.
Quỉ Tháp Chủ Nhân buông một chuổi cười dài, giọng cười như xoáy vào tai, nhma âm nổi dậy, làm cho bọn Võ Lâm Tứ Quái dù có nội công thâm hậu mà cũng bị kích động cả tâm phái huyệt đạo, làm ù tai loạn mắt, mặt mày tái xanh trông rất bi thảm.
Giọng cười dứt, Quỉ Tháp Chủ Nhân cất giọng trầm trầm bảo :
- Bất luận các ngươi là bọn vang danh vũ nội, vũ ngoại, hay Tứ Quái, Bát Yêu gì…Lão phu đã có lời răn cấm không một ai được trèo lên đỉnh Hoa Phong. Hiệ tại, lão phu gặp được niêm hân hoan nên ra ơn cho các ngươi khỏi chết. Các ngươi mau xuống núi, đừng nấng ná ở đây làm chó sủa mèo ngao. Lão phu mà nổi giận thì đừng trách lão phu độc ác.
Du Hồn Hung Thần phá lên cười lớn :
- Tứ Quái chúng ta bình sinh tung hoành giang hồ, việc đã muốn nhất định phải thành công. Hôm nay chúng ta đã quyết định đi đến đây đâu có thể trở về một cách dễ dàng khi cha đạt được mục đích.
Quỉ Tháp Chủ Nhân dịu giọng hỏi :
- Mục đích của các ngươi như thế nào ?
Du Hồn Hung Thần Bí Lập nhướng đôi mày rậm, đôi mắt đầy yêu khí nhìn vào cửa tháp nói :
- Mục đích tìm gặp ngươi, một là để báo thù cho U Hồn Quỉ và những võ lâm đồng đạo bị ngươi sát hại, hai là làm sáng tỏ công án võ lâm.
- Hừ ! Các ngươi nói lớn lối như vậy mà có làm được không ? hay các ngươi cũng chỉ là những đứa khoe khoang ảo vọng?
Du Hồn Hung Thần phá lên cười, nói :
- Tứ Quái chúng ta từ ngày dấn thân vào giang hồ, cha có một lần chùn bước, cha có việc gì không làm được.
Quỉ Tháp Chủ Nhân lạnh lùng đáp :
- Hôm nay các ngươi sẽ bị xoá tên.
Du Hồn Hung Thần buông giọng gắt :
- Quỉ Tháp ! Ngươi chớ lắm lời cuồng vọng ! Hãy hiện thân ra đây để cùng chúng ta một trận sinh tử.
Quỉ Tháp Chủ Nhân phá lên cười :
- Các ngươi cha đáng mặt yêu cầu chuyện đó, đừng quá hợm hỉnh.
Đoạt Mệnh Lệ Sát quay sang nói với Du Hồn Hung Thần :
- Lão Đại ! Chúng ta cần gì phải đấu khẩu với hắn. Hắn đã co đầu rút cổ không dám ra mặt chẳng lẽ chúng ta không dám tiến vào Quỉ Tháp hay sao ?
Du Hồn Hung Thần gật đầu :
- Đúng đấy ! Lão nhị chúng ta cùng nhau tiến vào.
Dứt lời, cả hai vận công dùn nội lực che chở các yếu huyệt, song chưởng hờm sẳng, nhắm ngay cửa tháp tiến vào từng bước một.
Một bước….
Hai bước….
Ba bước….
Đột nhiên, một tiếng “hú” vang lên như xé không gian. Song Quái giật mình đứng khựng lại, quét mắt nhìn khắp nơi.
Qua màn sương mù che phủ cả đồi non, một cái bóng vàng trên đỉnh cao Hoa Phong lao vút đến cửa tháp bằng tốc lực nhanh khủng khiếp.
Hung Thần và Lệ Sát trông thấy giật mình, chép miệng nhủ thầm :
- Bóng vàng đó là nhân vật nào mà thân pháp khinh công cao siêu đến độ siêu phàm như vậy ? Nếu không phải là một kẻ tuyệt thế võ công mà lao đi như vậy ắt phải rơi xuống vỡ sọ chết rồi.
Tài sản của ngocnd321