Hồi ký Bão lòng - Những chuyện trong trại giam - phần 13
"Thuyền tình lênh đênh biết đâu là bến?... Mịt mù muôn phương biết trôi về nơi nao Ngày xưa những đêm trăng úa màu Hai đứa ngồi bên nhau xây đắp chuyện mai sau Nào ngờ tình yêu đến mang nhiều nước mắt Mà lòng yêu nhau đã trăm lần thương đau Dòng sông nước xanh soi mái đầu Ai biết được lòng sau lên đành lỡ nhịp cầu..." ... Tôi bám vào song sắt, mắt nhìn xa xăm, góc sân cuối chiều là một ánh nắng vàng ấm áp, tôi chợt ước rằng giá mình có thể biến thành một con chim, chỉ một ngày thôi, tôi sẽ bay về nhà, tôi sẽ đậu lên ô cửa quen thuộc, sẽ hót véo von, sẽ hồn nhiên như cái thời tôi còn thơ bé.... Ôi cái ước mơ chỉ có ở một kẻ dở hơi, một kẻ khùng... Ấy vậy mà tôi đang mơ ước nó... Tôi đưa tay áo chấm lên mắt, không phải là tôi đang khóc đâu, hình như là cơn gió kia đùa nghịch ném bụi vào mắt tôi hay sao ấy... Mà không, cũng không phải bụi, là mưa đấy, trời đang nắng mà sao lại mưa thế này? Tại sao thế hả ông trời ơi???... Bên phòng 4, cái Lan - tội "môi giới mại dâm" vẫn rền rĩ hát: "Mưa ơi! này mưa có phải mưa thương nhớ ai? Có phải mưa than khóc ai? Mang kiếp tha hương bao năm giang hồ. Không biết bây giờ anh ở nơi đâu ? Anh nỡ quên em những ngày buồn vui. Đừng để tan nát tim em, Đừng để phòng vắng cô đơn Người về xin nhớ đừng quên"... ... Mỗi bài nó hát một đoạn, cũng chẳng ra đầu, chẳng ra cuối... Ban ngày thì tán chuyện với các anh như phét lác, ấy vậy mà cứ đêm xuống, khi mọi người đã đi ngủ thì lại ngồi ti tỉ khóc. Lũ can phạm ở buồng 5 chúng tôi, dù sao cũng bớt đi nhiều nỗi cô quạnh, bởi dù sao, chỉ cách một bức tường thôi vẫn còn được nghe tiếng nói của đàn bà... Ở quận thế này cũng còn là tử tế chán, chứ lên Hoả Lò rồi thì làm gì còn có cơ hội mà "bon chen". Ở đây đứa nào cũng nghĩ, tội của tôi chỉ tạm giữ ít ngày là được về, nên chúng suốt ngày tỉ tê nhắn gửi, tôi có ghi lại câu chuyện của tôi và cái Lan - tội "môi giới mại dâm" như thế này: - Anh ơi?... - Lan gọi anh à? - Vâng, anh hát cho em nghe một bài đi? Tự nhiên em thấy buồn quá... - Ừ, tù mà không buồn thì ai gọi là tù hả em. - Giá mà có thể khoét tường mà sang với nhau được anh nhỉ? Tôi phì cười: - Sang... làm gì? - Thì... cũng chẳng làm gì đâu, đôi lúc chỉ muốn được dựa vào vai của một ai đấy, nếu em sang được, anh cho em dựa vào vai anh và nghe anh hát chứ? - Này, em làm cho anh "chạnh lòng" rồi đấy... - Nói đi, anh đồng ý chứ? - Ừ, nhưng mà này, anh hỏi em đừng giận, cái này ở ngoài xã hội có phải người ta gọi là "tình tù, nghĩa **" không? - Anh quá đáng, em không thế đâu, nhưng sao anh biết cả câu này? - Ờ... thì cũng nghe "giang hồ" nó nói thôi... ... - Anh ơi, tối qua anh hát bài "mừng tuổi mẹ" làm em khóc đấy... "Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già thêm một tuổi/ Mỗi mùa xuân sang, ngày tôi xa mẹ càng gần..." Giờ chồng em bỏ rơi em rồi, em chỉ thương mẹ em thôi... Cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà ra nông nỗi này đây... - Thôi em ạ, nghĩ mà làm gì, vào đến đây rồi thì cố gắng thôi, cố gắng giữ gìn để mà còn về chứ... ... Một thoáng yên lặng, rồi cái Lan lại cất tiếng hát khe khẽ... "Đêm đã khuya rồi sao ngủ không yên. Nghe tiếng mưa rơi nức nở trong tim. Nhìn vào phố cũ không quen Nhìn vào ngõ tối không tên Chạnh lòng nhớ đến người yêu. Anh nhớ năm nào vui buồn bên nhau. Nay đã qua rồi biết tìm nơi đâu? Tìm về dĩ vãng năm xưa Tìm về những lúc mưa khuya Ghi thành câu hát người ơi!... " ... - Anh đang làm gì đấy? - Anh đang nghe em hát - Anh có muốn nhìn thấy em không? - Bằng cách nào? - Anh lấy cái lắp thùng nước bằng inox ở cửa để làm gương, xong em cũng lấy một cái lắp khác... mình thò ra cửa là thấy nhau ngay... - Ừ, để anh thử... Được rồi, thấy rồi... Nhưng này, sao mà ăn mặc sexy thế? quần "sịp" áo "may ô" thôi à? Nó phá lên cười: - Buồng nữ có ai đâu anh, với lại nóng như thế này cơ mà... mặc thế cho nó mát... - Anh nói thật nhé, mặc thế kia không sợ mấy thằng "đực" nó nhìn thấy nó nhảy vào nó... hiếp à? - Ha ha ha... Làm gì có ai, có chăng thì có mấy thằng "chó vàng" kia chứ làm gì có ai?... - Suỵt, nói nhỏ cái mồm thôi, "nó" nghe thấy lại chết bây giờ... - Mà anh cũng bạo mồm thật đấy, nói chung đang buồn như thế này mà có thằng nào nó vào nó... hiếp cho thì cũng là một điều hạnh phúc đấy. Người mà anh, thiếu thì phải thèm thôi, con trai bọn anh có khi còn... "rực" gấp mấy lần con gái bọn em ấy chứ.... Lúc đó tôi hơi shock vì cách nói chuyện của cái con Lan này, nhưng rồi sau này tôi mới hiểu, thực tế trong buồng giam còn hơn thế rất nhiều, có chứng kiến mỗi lần có quản giáo nữ đi qua buồng giam, lũ tù nam bên trong nhao nhao như hổ đói thì mới thấy được rằng, chúng khao khát cuộc sống bằng bản năng mạnh mẽ đến thế nào. Trong buồng giam bọn tôi cấm hành động "thủ dâm" bẩn thỉu, nhưng khi mùa đông lạnh, chúng ở trong chăn thì bố thằng nào mà biết chúng làm gì... Mà có khi không làm thế, chúng "bức xúc" quá lên cũng dở hơi... Lũ tù nam bị giam lâu ngày với bốn bức tường hầu như thằng nào cũng... "giậm giật" khi nhìn thấy gái (đôi khi chỉ là nhìn thấy bọn nữ công an thực tập), chuyện đêm ngủ chúng nó... "mộng tinh" là chuyện cơm bữa... Rõ ràng "bức xúc" mà không được "giải toả" thì tự khắc "nó thế" thôi. Ở Hoả Lò, chỉ có dãy nhà giam khu chẵn là có các buồng giam của nữ, bên đó cũng đông lắm, cỡ mấy trăm can phạm chứ chẳng ít đâu (tôi sẽ viết để kể về cuộc sống của nữ can phạm dựa theo lời kể của một "trưởng buồng" bên đó sau). Dãy nữ và dãy nam nằm đối diện cách nhau cỡ khoảng 200 mét, vì thế việc gọi cho nhau để mà kưa cẩm, tán tỉnh là hơi khó... Thế nhưng "Không có việc gì khó, chỉ sợ tù không làm... mà thôi". Chúng vẫn "nói chuyện" với nhau "bét nhè", "nói" xong rồi cũng rền rĩ nhung nhớ, yêu thương... Vậy chúng "nói" bằng cách nào? Xin thưa ngay là chúng nó "nói" bằng... tay! Về vấn đề này lúcđầu tôi cũng không hiểu lắm đâu, nhất là lần đầu tôi nhìn thấy hai thằng tù đứng ở cách nhau rất xa, chúng nó cứ ngoáy cái tay như... ngoáy cháo ấy, chả hiểu chúng nó "ngoáy" kiểu gì mà cứ thấy chúng nó gật đầu lia lịa (Đây là cách phổ biến trong các thương vụ "buôn bán" của tù trong trại tạm giam). Nam và nữ phạm nhân cũng vậy, ra là chúng dùng tay để "viết" cho nhau đọc (công nhận là tù sáng tạo thật), chúng viết như dùng bút bình thường thôi, cứ chữ A thì tay "ngoáy" hình tam giác, chữ O thì ngoáy hình tròn... vân vân... Cứ như thế chúng chuyện trò, tâm sự, nhắn gửi và bày tỏ yêu thương... Tâm sự chán xong chúng trèo lên trên "lồng"... tụt quần áo để show hàng cho nhau xem. Chiêu này đúng là... tù hết chỗ nói. Cũng từ những kiểu "tâm sự" thế này mà có nhiều "cặp tù" đã... yêu nhau đến say mê đắm đuối, thế mới kinh chứ. Thật ra theo sự hiểu của tôi, thì âu cũng là môi trường tù ở đây nó thế, thiếu thốn tình cảm đến kinh khủng, vì lẽ đó cho nên nhận được những lời "có cánh" dành cho nhau (chưa biết thật giả thế nào?) nhưng cũng đã là quá hạnh phúc đối với tù rồi...
|