Kiến Ninh nằm trong lồng ngực của Trần Đấu vẻ mặt hết sức hưởng thụ. Mỗi khi Trần Đấu nhéo nàng một cái liền nghe tiếng rên rỉ của nàng, thân thể cũng bắt đầu ngứa ngáy, cọ tới cọ lui trên người hắn.
Trần Đấu nhìn bộ dáng nàng động tình như vậy thầm hối tiếc trong lòng: "Nếu khi chiều mình đừng có dốc sức ở trong hồ nước kia thì bây giờ ôm lấy tiểu mỹ nhân này mình đã sớm không chịu nổi rồi, nhưng mà hiện tại mình đã quá mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng được nằm dài trên giường mà ngủ một giấc thôi. Hơn nữa, trong nhà còn bốn lão bà tương lai đang dòm ngó đây, mình sao dám cùng Kiến Ninh dây dưa chứ."
Kiến Ninh giống như chưa bao giờ được thể nghiệm qua cảm giác hưng phấn thoải mái như vậy, một lát cả người đã mềm nhũn, hơi thở nặng nề, phải tựa vào Trần Đấu để không bị ngã. Trần Đấu ôm lấy nàng tùy tiện hôn mấy cái sau đó đẩy nàng ra, nói: "Được rồi, hái hoa đã xong. Công chúa, ngài nên trở về thôi."
Kiến Ninh chưa thỏa mãn đã bị hắn đẩy ra, trong lòng không vui nhào lại vô lòng hắn, nũng nịu nói: "Vừa rồi là ngươi hái hoa, giờ đến phiên ta." Nói xong, không đợi hắn có đồng ý hay không đã đưa chiếc miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt Trần Đấu.
Bất đắc dĩ, Trần Đấu chỉ có thể lại ôm lấy nàng, miễn cưỡng quấn quít thêm một hồi mới đẩy nàng ra nói: "Được rồi, được rồi, hoa gì cũng bị công chúa hái nát hết rồi, cũng nên để cho đóa tiểu hoa ta đi ngủ đi."
Kiến Ninh cười khúc khích, liếc hắn: "Ngươi gạt ta, ban ngày không phải ngươi nói còn phải cởi quần áo ra mới được sao, bây giờ chúng ta mới bắt đầu, làm sao mà hái xong rồi chứ."
Trần Đấu đúng là chỉ muốn tát vào cái mồm mình mấy cái, vô cùng hối hận ban ngày vì muốn chiếm tiện nghi nàng mà nói cho nàng biết, bây giờ thì hay rồi, tự tìm phiền toái cho mình. Hắn cười như mếu nói: "Công chúa của ta ơi, nàng có biết hai người thoát y ở chung một chỗ sẽ có hậu quả gì không, nàng thật là muốn lấy mạng ta mà."
Kiến Ninh bước tới, ôn nhu dựa vào trong lòng hắn nói khẽ: "Ta biết, chỉ có vợ chồng mới có thể thoát y rồi ở chung một chỗ."
Trần Đấu ngẩn ngơ, hóa ra nha đầu này đang giả ngốc sao, nghĩ đến những lời đùa bỡn của mình, tim hắn đập thình thịch: "Nàng biết rồi sao còn quấn lấy ta?"
Hai tay Kiến Ninh ôm lấy cổ hắn, thì thầm: "Ta chính là muốn cùng ngươi làm vợ chồng, hơn nữa sẽ làm ngay bây giờ." Nói xong, đôi môi nhỏ nhắn của nàng đã dính chặt vào miệng hắn.
Trần Đấu nghe công chúa nói muốn làm vợ chồng với mình thì đầu phình ra như cái đấu, hắn đứng một chỗ cứng ngắc: "Nàng sớm muộn gì cũng là lão bà của ta mà, tối nay làm sớm một chút cũng không sao, nhưng hôm nay thật sự không phải là lúc. Với lại đây là hoàng cung, khắp nơi đều có tai mắt, hơi bất cẩn một chút, đầu lão tử sẽ phải rơi xuống đất đó.
Mặc dù quan hệ giữa mình và Khang Hi không tệ, nhưng nếu mình qua mặt hắn dây dưa với công chúa, chỉ sợ Tiểu Huyền Tử hắn biết sẽ nổi trận lôi đình đích thân xử tử mình mất. Còn có Thái Hậu giả kia nữa, đừng tưởng nàng ta khi nằm trong lòng mình phong tao lẳng lơ mà lầm, nếu để cho nàng biết mình đùa bỡn nữ nhi của nàng, lão nhân gia một khi nổi giận lên cho mình một chưởng Hóa Cốt Miên Chưởng cũng không lạ.
Huống chi bên trong phòng còn có bốn vò giấm chua nữa, nãy giờ mình nói chuyện với công chúa có lẽ các nàng đều nghe không sót một chữ, Dung nhi với Kiếm Bình còn dễ dụ, chỉ có Vũ Tình với Phương Di một khi ăn dấm chua, mạng nhỏ của lão tử thật khó bảo toàn a.
Cho dù các nàng không động võ với mình, nhưng vạn nhất trong cơn nóng giận các nàng quay mông bỏ đi, như vậy lão tử chẳng phải bị thiệt thòi, vì nhỏ mất lớn sao."
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đầu óc mình có chút loạn rồi, khổ sở khuyên bảo Kiến Ninh: "Công chúa, vì sao hết lần này tới lần khác nàng chỉ coi trọng ta, chúng ta chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên ngày hôm nay thôi mà, nàng tha cho ta đi, có được không?"
Kiến Ninh cười khanh khách nói: "Ta cảm thấy ở chung một chỗ với ngươi chơi rất vui, chẳng giống như những tên thị vệ cứ khép khép núm núm không có chút ý tứ kia. Ta hôm nay đã hỏi mẫu hậu rồi, mẹ ta bảo chỉ có vợ chồng mới thoát y ở chung một chỗ mà thôi. Tiểu Bảo ngươi thật là xấu, muốn gạt ta làm chuyện vợ chồng với ngươi nha, hì hì, nếu ngươi đã muốn vậy hiện tại ta sẽ thành toàn ngươi."
Trần Đấu nghe nàng nói nhất thời sợ hết hồn, run giọng hỏi: "Cái ... cái gì? Nàng đi hỏi Thái Hậu? Nàng ... nàng hại chết ta rồi!"
Kiến Ninh liếc thấy bộ dạng sợ hãi của hắn thì không nỡ trêu chọc thêm, nói: "Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, yên tâm đi, Thái Hậu hỏi ta là ai nói, ta chỉ gạt bà bảo là tự ta tò mò muốn biết, không ai nói cả."
Trần Đấu không khỏi thở dài: "Nàng nghĩ nói vậy có thể gạt được Thái Hậu sao? Nàng quá ngây thơ rồi!"
Kiến Ninh bĩu môi: "Cũng không biết mẫu hậu suốt ngày bận rộn việc gì mà ta có được gặp bà ấy mấy lần đâu, bà ấy cũng ít khi quản đến chuyện của ta nữa. Hôm nay ta gặp được bà, nói có vài câu đã bị đuổi ra ngoài rồi. Ngươi yên tâm đi, Thái Hậu hoài nghi ai chứ chắc chắn không hoài nghi đến ngươi đâu."
Trần Đấu ngẫm nghĩ thấy lời nàng nói cũng có lý, mới thở phào nhẹ nhõm: "Thái Hậu nhất định là vì chuyện tình Tam Lang Giác cho nên Kiến Ninh có hỏi những vấn đề nhạy cảm này nàng cũng không có phản ứng gì. Nếu không, nàng chỉ cần vặn hỏi vài lần là cô nàng ngu ngốc Kiến Ninh này sẽ lập tức khai hết tất tần tật, như vậy thì lão tử thê thảm rồi."
Kiến Ninh thấy hắn trầm ngâm không đáp, liền cọ cọ vào người hắn, nũng nịu hỏi: "Tiểu Bảo, tối nay chúng ta liền làm vợ chồng đi, ngươi có chịu không?"
Trần Đấu bị nàng dọa phát run, vội vàng đẩy nàng ra, lui lại một bước lắc đầu nguầy nguậy đáp: "Không được không được, ta còn muốn sống thêm mấy năm. Chờ công chúa gả cho Ngô Ứng Hùng rồi ta mới làm vợ chồng."
Kiến Ninh nhất thời cả giận nói: "Ai nói ta gả cho Ngô Ứng Hùng, ta mới không thèm gả cho hắn, ta muốn làm lão bà của ngươi thôi."
Trần Đấu phát giác mình bị nàng dọa sợ mà nói nhảm linh tinh, vội vàng chuyển hướng, nịnh nọt: "Đúng đúng, nàng gả cho ta làm vợ, ta nhất định sẽ mời tam môi lục sính, thuê tám chiếc kiệu lớn tới đón nàng về phủ khi đó chúng ta mới làm vợ chồng được không, chứ ta như vậy mà lén lét lút lút thì ra hình dáng gì đây."
Lời của hắn quả thật đã dụ dỗ được Kiến Ninh, nàng lập tức đổi giận thành vui, cười nhoẻn miệng cười: "Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm, như vậy đi, ngày mai ta sẽ lập tức nói hoàng đế ca ca gả ta cho ngươi."
Trần Đấu hoảng lên xua tay lia lịa: "Không được, nếu nàng nói, ta có mười cái đầu cũng không đủ cho hoàng thượng chặt. Nếu nàng muốn gả cho một Tiểu Bảo không đầu thì nàng cứ việc nói đi."
Kiến Ninh không hiểu ý hắn là gì, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao? Tại sao hoàng đế ca ca không muốn gả ta cho ngươi?"
Bị nàng một mực truy vấn, Trần Đấu nhất thời không nghĩ ra cớ gì hợp lý, nói qua loa: "Nàng đừng hỏi tại sao, chỉ cần biết một khi nàng nói với hoàng thượng thì đầu ta nhất định phải dọn nhà đi thôi. Nàng ngàn vạn lần không thể nói, có biết không?"
Kiến Ninh thuận theo ý hắn, đáp: "Thôi được, ta đây không nói là được rồi chứ, bất quá tối nay ngươi phải cùng ta vào động phòng, nếu không ta mách hoàng đế ca ca ngươi khi phụ ta."
Trần Đấu cười như mếu nói: "Hôm nay không được, hay là ngày mai đi."
Kiến Ninh thấy hắn cứ một mực từ chối, trợn mắt nói: "Tại sao hôm nay không được, ta muốn làm hôm nay."
Chợt trong đầu Trần Đấu lóe lên một sáng kiến, hắn giả bộ như sực nhớ ra điều gì, vỗ trán một cái, nói: "Ách, ta quên mất, phòng ta không được sạch sẽ lắm, có mấy con sâu róm thỉnh thoảng bò vào phòng, vạn nhất trong lúc chúng ta đang sung sướng, nó bò lên trên người thì làm sao bây giờ?"
Quả nhiên, Kiến Ninh vừa nghe đến sâu róm, lập tức sợ hãi hét lên một tiếng, nhảy phốc lên trên người Trần Đấu, hai chân quặp chặt lấy hông hắn, còn hai tay thì ôm chặt cổ hắn, run giọng nói: "Phòng ngươi có sâu sao, làm sao không nói sớm, ta sợ nhất chính là sâu róm đó."
"Không nghĩ tới nha đầu điêu ngoa này cũng biết sợ." Trần Đấu thầm cười khoái trá, nói: "Ta chính là vì lo nói ra sẽ làm nàng hoảng sợ cho nên mới không nói. Công chúa của ta à, nàng hôm nay về trước đi, để ta thu dọn lại phòng, bắt hết những con sâu róm vứt đi rồi ngày mai nàng tới đây, chúng ta mới làm vợ chồng."
Kiến Ninh quả là sợ đến chết rồi, lúc này bất chấp cái gì vợ chồng hay không vợ chồng, hối thúc hắn: "Mau, mau đưa ta ra ngoài, ta không dám ở trong phòng ngươi nữa đâu. Ngày mai ta cũng không tới, ta ở trong cung đợi ngươi qua đó tìm ta."
Rốt cuộc dụ dỗ được nàng đi về, Trần Đấu nào dám chần chừ thêm phút giây nào, vội vàng ôm lấy nàng đi ra ngoài. Đi cách xa một đoạn, Kiến Ninh mới bớt sợ hãi, buông ra hai chân đứng trên mặt đất, níu kéo Trần Đấu: "Ngươi tiễn ta về đi. Trời tối quá, ta hơi sợ."
"Giờ này mà để người nào bắt gặp ta đi cùng nàng, lão tử không làm chuyện xấu cũng sẽ gặp tai ương", hắn nghĩ vậy vội khuyên nàng: "Nàng là hiệp nữ cơ mà, làm sao lại còn sợ đi đường ban đêm. Đi nhanh đi, nếu bị người ta thấy sẽ không tốt đâu, lỡ như truyền tới tai hoàng thượng, hai ta sau này không thể ở cùng một chỗ đâu."
Kiến Ninh thở dài, ủ rũ đáp: "Vậy cũng được, nhưng ngày mai ngươi nhất định phải tới tìm ta đó."
Trần Đấu thở phào một hơi, ra vẻ nghiêm trang, gật gật đầu: "Yên tâm, ta nói được là làm được."
Kiến Ninh ôm lấy Trần Đấu, hôn lên mặt hắn một cái mới xoay người cất bước đi. Trần Đấu ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng nàng đi xa dần, trong lòng không hiểu vì sao bỗng nhiên có vọng động muốn gọi nàng quay trở lại: "Nha đầu này không phải lúc nào cũng điêu ngao nhàm chán, có lúc nàng cũng thật là khả ái đó chứ, mình bắt đầu có chút yêu mến nàng rồi."
Trở vào phòng, Trần Đấu cài then cẩn thận, đi vào trong phòng ngủ, nói: "Nàng ta đã đi, có thể thắp đèn được rồi." Nhưng một hồi vẫn không ai đáp lời hắn, cũng không thấy ai thắp đèn làm cho Trần Đấu cảm thấy vô cùng kỳ quái, đang muốn nói lại lần nữa thì nghe Vũ Tình lạnh lùng đáp: "Chúng ta đều ngủ hết rồi, cây nến ở trên bàn đó, tự mình thắp đi."
"Xem ra mấy nha đầu này nghe hắn nói chuyện với Kiến Ninh không nhịn được mà ghen tỵ đây" Trần Đấu đành phải tự mình mò mẫm đến bên bàn, thắp nến lên, lúc này trong phòng mới sáng lên một chút. Hắn nhìn bốn nữ tử đang hờn dỗi nằm trên giường, mặt dày như hắn mà cũng hơi đỏ lên, vẻ xấu hổ trên mặt khó mà che dấu, ngượng nghịu cười nói: "Ta ở bên ngoài chịu tội, các nàng ở trong đây đã nghe rõ hết rồi sao?"
Mộc Kiếm Bình không nhịn được, phì cười một tiếng. Phương Di đưa tay tới nhéo nàng một cái, rồi quay sang nói với Trần Đấu: "Ngươi ở bên ngoài làm chuyện gì chúng ta không có hứng thú nghe. Công chúa người ta chủ động tới tận cửa muốn làm vợ ngươi, ngươi lại cảm thấy như đang chịu tội, thật là được tiện nghi mà lại khoe mẽ, ngươi đang lừa ai đó."
Những lời này đã lộ rõ sự ghen tuông trong lòng nàng rồi, Trần Đấu cười ha hả, vui vẻ nói: "Còn nói không nghe nữa, lời nàng nói giấu đầu lòi đuôi hết rồi kìa."
Phương Di trừng mắt nhìn hắn, tức giận bảo: "Các ngươi nói chuyện to tiếng như vậy, dĩ nhiên là ảnh hưởng đến chúng ta rồi."
Trần Đấu đang muốn tiếp tục đấu khẩu, chợt nghe Dung nhi lo lắng hỏi: "Tiểu Bảo, làm sao mà cả hai mắt đều bị sưng lên cả vậy?"
Trần Đấu ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới khi nãy ra mở cửa ăn phải một quyền của Kiến Ninh, hắn cười khổ: "Còn không phải lúc nãy bị công chúa bức hôn, ta không chịu nên bị nàng đánh."
Mộc Kiếm Bình xót xa cho hắn giọng có chút ấm ức nói: "Nàng ta thật là xấu, bức hôn không thành liền đánh người sao. Vi đại ca, huynh tới đây để muội xoa bóp cho huynh."
Một đề nghị hấp dẫn như thế này Trần Đấu hắn làm sao từ chối được, trong lòng vui như mở hội, nói: "Chỉ có Dung nhi tỷ tỷ và Mộc gia muội tử quan tâm ta thôi, hôm nay ta thật đúng là mệt mỏi lắm rồi, ta tới nằm chung với nàng nhé, thuận tiện nàng mát xa cho ta." Nói rồi một cước đá bay giầy, Trần Đấu lập tức nhảy lên giường, chui tọt vào chăn, nằm giữa Dung nhi và Mộc Kiếm Bình.