Ngày hôm nay, cũng như mọi ngày, Lưu Phong và Đình Nhi lại gặp nhau tại Hàn Nguyệt thủy đàm, hai người cùng ngồi ngắm nhìn bầu trời lúc hoàng hôn.
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh lùng truyền đến.Một đạo thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống .
“Đình Nhi, chẳng lẽ ngươi đã quên mất lời dặn dò của sư tôn?”
Đình Nhi vội vàng cúi đầu, cung kính nói:
- Sư tôn bớt giận, đệ tử biết tội, xin sư tôn cứ trừng phạt đệ tử.
Lưu Phong quan sát chỉ thấy người mới xuất hiện là một đạo cô rất đẹp, mắt môi đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, dáng bộ khoan thai nhàn nhã.Lưu Phong nhìn thấy, nhất thời tức ngực, cổ họng khô rát, hô hấp rất khó khăn.
Đạo cô liếc mắt nhìn Đình Nhi, nói:
- Biết tội là tốt rồi, hôm nay trở về nhất định ta sẽ nói với chưởng môn sư huynh, xử phạt ngươi.
Lưu Phong nghe đạo cô trách phạt Đình Nhi, bất giác trong lòng quýnh cả lên, nói:
- Ngươi, ngươi…dựa vào cái gì mà dám trách mắng Đình Nhi như vậy, nàng ta chỉ là cùng ta nói chuyện, ngoạn thưởng phong cảnh, có làm điều gì sai trái đâu?
“Nói chuyện, ngắm phong cảnh?” Đạo cô nghe Lưu Phong nói như vậy, liền nghĩ lại cảnh tượng mà mình nhìn thấy.Nói chuyện, ngắm phong cảnh, lâu lâu lại vòng tay ôm một cái, quá đáng nhất là tay của Lưu Phong cứ đặt lên phía trên cặp mông tròn trĩnh của Đình Nhi mà vuốt ve.Hơn nữa tiểu nha đầu này cũng không hề phản đối.Đạo cô thấy vậy đương nhiên là nổi giận lôi đình.Bà rõ ràng là rất kinh ngạc.Đồ đệ của bà bình thường đối với nam nhân hết sức lạnh lùng, ngay cả đồng môn sư huynh đệ nhìn nàng vài lần, nàng cũng không vui.Hôm nay không lẽ là mặt trời mọc hướng tây? Sỉ nhục, thật là đại sỉ nhục.Đệ tử của bổn Tiên tử không ngờ lại bị một tên vô lại dụ dỗ.
Đạo cô liếc mắt qua nhìn hắn, đánh giá sơ qua con người của hắn, đoạn nói:
- Bổn tọa đang giáo huấn đệ tử, ngươi là cái thứ gì mà dám xen vào?Nếu không phải ta nể mặt Tần Thủy Dao thì cũng không bỏ qua cho ngươi đâu.
Mặc dù bà ta không biết lai lịch của Lưu Phong nhưng có thể xuất hiện tại Hàn Nguyệt thủy đàm , không cần suy nghĩ cũng biết đây chính là người của Phiêu Hương cốc.
“Đình Nhi, chúng ta đi.”
Đạo cô hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hết sức giận dữ.Mấy ngày gần đây bà ta thấy Đình Nhi hết sức lạ lùng, không biết vì nguyên nhân gì. Hôm nay lén theo dõi nàng, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân.
“Đứng lại, không được đi.”
Lưu Phong mặc dù biết đạo cô này không phải là người dễ trêu vào nhưng hắn nghĩ tới Đình Nhi khi trở về chắc chắn bị phạt nặng, trong lòng không khỏi sốt ruột lo lắng.
“Vãn bối cầu xin tiền bối không nên trách phạt Đình tỷ tỷ, sư phụ dù cho có nghiêm khắc như thế nào đi nữa cũng không nên vô duyên vô cớ mà trách phạt đệ tử của mình.” Lưu Phong lúc này cũng biết đạo cô chính là sư phụ của Đình Nhi cho nên ngôn từ của hắn mặc dù cũng có chút kích động nhưng cũng rất cung kính lễ phép.
Tuy nhiên đạo cô nghe vậy, lập tức xoay người lại quát lên:
- Câm miệng, bổn tọa làm việc tự nhiên có đạo lý, không tới lượt ngươi xen vào.
Lưu Phong cố kìm chế lửa giận đang bốc lên trong lòng, cung kính nói:
- Vãn bối không phải là muốn xen vào nhưng Đình tỷ tỷ quả thật là vô tội, xin người không nên trách phạt nàng.
Đình Nhi đứng một bên, lòng dạ rối bời, không dám lên tiếng, chỉ còn biết cách dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn dừng lại, nếu không ắt sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lưu Phong rất thông minh, đương nhiên có thể hiểu được ánh mắt của Đình Nhi, bất quá hắn là một người hết sức bướng bỉnh, một khi đã làm, tuyệt đối không thay đổi ý định của mình.
“Thật là cuồng vọng.” Đạo cô một lần nữa bị Lưu Phong lần lữa chọc giận, hoàn toàn muốn ra tay thu thập tên vô lại này, bất quá suy nghĩ thấu đáo thì cũng không muốn làm lớn chuyện nên chỉ hét lên:
- Bổn tọa làm việc không cần người khác phải dạy bảo.Nếu ngươi tiếp tục còn lải nhải lắm lời thì đừng trách ta.Ngay cả Tần Thủy Dao có mặt ở đây cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của sư môn chúng ta. Ngươi là cái thứ quái quỷ gì chứ.”
“Xú đạo cô, ngươi tưởng ta dễ hù dọa lắm hay sao?Thật là vọng tưởng. Đừng hòng hy vọng ta im miệng.”
Đình Nhi lo lắng sư phụ của mình sẽ làm chuyện bất lợi với Lưu Phong, vội vàng khuyên nhủ:
-Đệ đệ, ngươi mau trở về đi, ta sẽ không sao đâu.Sư phụ tốt với ta lắm. Có trách phạt một chút cũng không có vấn đề gì cả.
“Đệ đệ?” Đạo cô nghe Đình Nhi xưng hô với hắn như vậy, nhất thời nộ hỏa bốc lên mắng:
- Nghiệt đồ, xem ra ngươi đã quên hết sự dạy bảo của ta. Hôm nay nhất định phải trừng trị ngươi.
“Trừng trị!” Lưu Phong nghe vậy, trong lòng càng như lửa đốt, nghĩ thầm:
- Xú đạo cô độc ác như vậy, sau khi Đình Nhi trở về nhất định sẽ bị phạt nặng.
“Tiền bối, bất kể thế nào, hôm nay vãn bối cũng không thể để cho người đem Đình Nhi về xử phạt.Nàng căn bản là không hề phạm phải lỗi lầm nào cả.” Việc đã đến nước này, Lưu Phong cũng không hề nghĩ đến chuyện lùi bước nữa.
“Xú tiểu tử, ngươi muốn chết?” Đạo cô quả thực là đã tức giận đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa.
Lưu Phong nhất thời sắc mặt đại biến Hắn đương nhiên đoán được lão đạo cô này tu vi rất cường đại, ít nhất cũng đạt đến Kim Đan sơ kỳ cảnh giới.Bản thân mình thì mới chỉ là Khai Quang cảnh giới, cứ như trứng chọi đá vậy.
Tu chân vốn chia ra làm sáu cảnh giới, gồm có Khai Quang, Ích Cốc, Kim Đan, Nguyên Anh, Nguyên Thần, Thiên Nhân.Mỗi cảnh giới lại chia ra ba giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.
Vừa nói xong, đạo cô lập tức tế xuất ra một thanh tiên kiếm, toàn thân tỏa ra bạch sắc quang mang.Thân kiếm dài ba thước, trạm khắc một con hỏa phượng hoàng, quả nhiên là một thanh kiếm rất tốt.
“Sư tôn, đừng mà…..” Đình Nhi thấy tế xuất ra Bạch Ngọc tiên kiếm, nhất thời sắc mặc đại biến lập tức cầu xin sư tôn tha cho Lưu Phong.
“Câm miệng.” Đạo cô tức giận quát:
“Chờ ta thu thập xong tên xú tiểu tử này sẽ quay sang tính sổ với ngươi.Từ giờ trở đi tốt nhất là ngươi đừng mở miệng ra, nếu không ta sẽ gia tăng thêm hình phạt dành cho ngươi.”
“Tiền bối, người muốn làm gì?” Nhìn xú đạo cô cầm tiên kiếm trong tay, quang mang lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, Lưu Phong nhất thời cũng cảm thấy sợ hãi, mặc dù hắn không muốn để lộ ra ngoài, đáng tiếc giọng nói của hắn đã trở thành run run từ lúc nào rồi.
“Ngươi quả thật là có mắt không tròng, dám can thiệp vào việc nội bộ của Huyền Tâm chánh tông. Hôm nay bổn tọa sẽ giáo huấn ngươi.” Đạo cô lạnh lùng quát lên một tiếng, hữu thủ nhẹ nhàng vung lên, một đạo kiếm khí màu trắng lập tức chém tới Lưu Phong.
Mắt thấy kiếm khí hung hãn chém xuống, Lưu Phong không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức điên cuồng tránh né. Khó khăn lắm hắn mới thoát đựơc đòn công kích này.Bất quá cũng phải chật vật lăn lê bò toài trên mặt đất một trận.
“Phế vật.” Đạo cô ra tay chỉ mới sử dụng đến hai thành tu vi của bản thân, nhìn thấy đối phương khổ sở tránh né, không khỏi cảm thấy coi thường Lưu Phong.
Lưu Phong không phải là tên ngốc, đương nhiên có thể nhận ra trong ánh mắt của xú đạo cô tràn ngập sự khinh thường.Trong lòng hắn quả thực cảm thấy giận dữ, chân phải đạp mạnh xuống đất, thân mình như một mũi tên lập tức lao vào xú đạo cô.
Đạo cô có nằm mơ cũng không nghĩ ra là Lưu Phong dám hoàn thủ, hơi kinh hãi nhưng lập tức định thần, cười lạnh một tiếng, khởi động kiếm quyết, chém ra một chiêu.Hoàn toàn không còn nể nang, toàn lực xuất thủ, muốn hạ sát xú tiểu tử.
Lưu Phong lại không nghĩ ra tên xú đạo cô này ở trong địa phận của Phiêu Hương cốc mà dáng ngang nhiên hạ sát thủ như vậy.
“Xong, kết thúc!” Lưu Phong khẽ thở dài, từ đáy lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng, không nghĩ ra mình tái sinh , đến bây giờ lại phải kết thúc tại đây.
Lưu Phong lúc này chỉ có thể than thở số mình đen đủi. Hắn đến thế giới này, vốn nghĩ có thể dùng kiến thức hơn người dương danh lập nghiệp, trở thành Đế vương, có vô số thê thiếp , gia tài khổng lồ. Không ngờ chỉ là quanh quẩn trong Phiêu Hương cốc. Không có quyền cũng chẳng có tiền. Mỹ nữ thì có nhưng tất cả đều là sư phụ của hắn, chỉ có thể ngắm nhìn nhưng không thể xuất tiết ra.
Đáng tiếc là mình tới thời đại này còn chưa được nếm thử qua mùi vị khuê phòng. Chết cũng không nhắm mắt.
“Keng!”
Một âm thanh vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của hắn.
Phục hồi lại tinh thần, Lưu Phong chỉ thấy một mùi hương thơm tràn vào mũi, một đôi tay trắng muốt, mềm mại ôm lấy hắn.
“Là nhị sư tôn.” Lưu Phong trong lòng mừng rỡ, hắn biết mình đã được cứu thoát. Thừa thế dụi đầu vào bộ ngực căng tròn thơm ngát của nhị sư tôn, thưởng thức ‘ đậu hũ non’.
Người vừa đến chính là Thủy Mị Nhi, nàng cứu hắn thoát nạn, chợt phát hiện ra có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, vội vàng nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, nói:
-Tiểu quỷ, còn không mau tránh sang một bên.
Lưu Phong đã được thưởng thức thủ đoạn của xú đạo cô, tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng tránh sang một bên.
Đình Nhi nhìn thấy cưú tinh của Lưu Phong cuối cùng đã xuất hiện, nhất thời như cất được gánh nặng ngàn cân, thở phào nhẹ nhõm, nàng thừa dịp sư tôn không để ý, lén dùng ánh mắt ân cần, ra hiệu cho Lưu Phong.