Lúc này đã là giữa đêm hè, bầu trời đêm vùng sơn thôn ngàn sao lấp lánh, ngân hà mênh mông. Thiên không hư vô mờ mịt lẽ nào thực sự có thiên đình, còn có thiên nữ dáng dấp uyển chuyển phi thiên tán hoa, thiên mã tuấn nhã hùng dũng giá xa hành không (1). Thuyết thần tiên, nhạc thiên đình, là truyền thuyết lưu truyền miệng lưỡi hay là trong chốn u minh thật sự có người trời chưởng quản thiện ác của nhân gian?
Thiên đạo vô ngôn, nhân gian hữu ái.
Trương Dực Chẩn trong lòng kinh hoảng nổi lên từng cơn sóng lớn. Cho tới bây giờ, sự cưng chiều của cha mẹ đối với chàng làm cho đám thiếu niên trong sơn thôn ước ao xen lẫn đố kị. Thái Bình thôn dân phong thật thà chất phác, nhưng không được đọc sách, thiếu niên trong thôn quá nửa là theo phụ mẫu làm nông săn thú, cho dù nhà nào sung túc, tối đa là mời tiên sinh biết nhiều chữ nhất trong thôn dạy cho con cái biết cách viết tên, có thể tính toán rõ ràng sổ sách cũng đã đủ rồi. Nhà Trương Dực Chẩn ở trong thôn chỉ là một gia đình bình thực, phụ mẫu lại bớt ăn bớt tiêu nhưng vẫn luôn cung cấp cho chàng đến đọc sách trong Lâm Hải thành. Trương Dực Chẩn nhiều lần đề xuất muốn thôi học về nhà giúp phụ mẫu làm chút việc nhà nông, nhưng có nói thế nào phụ mẫu cũng không đồng ý, càng làm cho Trương Dực Chẩn khó hiểu chính là, phụ mẫu cho chàng đọc sách không phải là để chàng thi đậu công danh, cũng không phải xuất phát từ sự nhận thức cao thượng "hết thảy đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao quý", mà chẳng qua vì đọc sách mà để chàng đọc sách thôi. (2)
Điều này khó tránh khỏi lòng chàng thiếu niên sinh ra cảm khái: nghiền ngẫm sâu sắc hơn mười bộ sách, ngoại trừ biết chữ cùng với kiến thức bên ngoài tăng lên, tựa hồ đối với chàng cũng không giúp đỡ được nhiều cho việc săn thú cùng việc nhà nông, cũng không khiến chàng tìm được phương pháp kiếm nhiều tiền để báo đáp phụ mẫu.
Nhưng không ngờ đến ngày sinh nhật mười sáu tuổi, chàng thiếu niên đã được nghe một vấn đề mà chàng chưa từng nghĩ tới: chàng lại không phải là thân sinh nhi tử của phụ mẫu!
- Chẩn nhi...
Phụ thân Trương Nhân đôi mắt đã trở nên đỏ hồng, người sơn dân thật thà chất phác ấp úng một lát, rốt cuộc vẫn mở miệng nói, giọng nói trầm khàn, thần thái ảm đạm.
- Vào một ngày mười sáu năm trước, trong nhà đột nhiên có hai người khách nhân tới...
- Hai khách nhân này là một nam một nữ, hình dáng tuấn mĩ không gì sánh nổi, y phục hoa lệ, cử chỉ khéo léo. Hai người có mang theo một đứa trẻ mới sinh, nói rằng bọn họ nhận sự ủy thác của người, muốn tìm một gia đình trung hậu thu dưỡng đứa trẻ. Ta vừa nhìn liền đã yêu thích hài tử này, khiến cho lòng ta cảm thấy đây chính là hài tử của ta, so với con ruột ta còn thân thiết hơn. Nói đến cũng lạ, hài tử này được ta ôm vào trong ngực, không khóc không nháo, bàn tay nhỏ bé chẳng biết vô tình hay cố ý nắm lấy tai ta.
- Ta và mẹ con cảm thấy nóng lòng, chuyện tốt như vậy từ trên trời rớt xuống, nghe xong hiển nhiên là cầu còn không được, vội vàng đáp ứng không ngớt, miệng luôn hứa hẹn sẽ bằng mọi cách đối xử thật tốt với đứa nhỏ. Khách nhân lại nói, phụ mẫu của đứa trẻ có hai yêu cầu, một là hài tử có tên Dực Chẩn, không được đổi tên, cũng không cần phải cưng chiều từ nhỏ, chịu khổ chịu khó đều được, nhưng nhất định phải cho đứa bé đọc sách. Hai là chờ khi nó vừa tròn mười sáu tuổi, vào ngày sinh nhật thì nói cho nó biết chân tướng, để cho nó ly khai Thái Bình thôn, đi tìm phụ mẫu thân sinh.
- Ta và mẹ con cầu tử nhiều năm, dưới gối không có con cái vẫn luôn là tâm bệnh lớn nhất. Bỗng nhiên có người đưa con tới cửa, tự nhiên là vạn phần mừng rỡ. Tuy nói ước định mười sáu tuổi khiến cho người khác nhất thời không thể lý giải, nhưng cũng không chú ý được nhiều như vậy, huống chi lúc đó trong lòng ta còn có suy nghĩ, chuyện của mười sáu năm sau ai có thể biết được như thế nào? Cho dù đến lúc đó không thể không đi, nhưng trải qua mười sáu năm chúng ta cũng coi như là cha mẹ của đứa trẻ rồi!
- Khách nhân trước khi đi lưu lại một cái hộp cùng một ít ngân lượng, đồng thời nói chờ khi con mười sáu tuổi thì giao cái hộp cho con, ngân lượng thì để lại cho nhà chúng ta dùng. Cha mẹ có được con đã là trời cao ban ơn, đâu còn dám tham lam tiền tài. Khách nhân khăng khăng lưu lại, đối với việc chúng ta hỏi thăm thân thế của con không chịu tiết lộ nửa điểm tin tức, ở lại chưa đến non nửa thời thần liền đã tự mình rời đi.
- Qua cả nửa ngày ta và mẹ con vẫn đều cảm thấy như đang trong mộng, không thể tin được chuyện phát sinh trước mắt lại là sự thật!
- Mười sáu năm qua cha mẹ đều thấy lo lắng sợ hãi, lo rằng thân sinh phụ mẫu của con sẽ đột nhiên tìm tới cửa, đem con dẫn đi. Cũng may mười sáu năm qua vẫn bình an vô sự, cha mẹ thường nhủ thầm trong lòng, không muốn cho con rời đi, nhưng khi đó đã đáp ứng chuyện với người ta, nếu như không nói cho con, cha mẹ cả đời sẽ không được an lòng. Hơn nữa, vị khách nhân đó còn nói rằng cha mẹ ruột của con bởi vì sinh ra con mà chịu tội lớn, nếu như con không đi cứu bọn họ ra thì chính là bất hiếu. Hôm nay vừa vặn là sinh nhật mười sáu tuổi của con, ta liền đem tất cả chân tướng nói rõ với con...
Trương Dực Chẩn ngây ngốc nhìn bên dưới ánh đèn ảm đạm, cha mẹ hai mắt rơi lệ, một người lắc đầu, một người than thở. Ánh sáng ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, chiếu sáng phương viên một trượng. Trong lòng chàng thiếu niên lại có bóng tối vô biên, dồn dập như sóng gợn, càng thổi càng lớn, càng thổi càng xa.(3) Tâm tư đột nhiên như là tinh quang chập chờn trong đêm tối.
Chàng luôn kính trọng cha mẹ, cha mẹ cũng luôn không đành lòng đánh mắng chàng, nhưng hóa ra họ chỉ là cha mẹ nuôi của chàng! Nhớ tới cảnh cha con lên núi săn thú, xuống sông bắt cá, nhớ tới lúc mẹ con làm việc ruộng đồng, bếp núc bận rộn, chuyện cũ rõ ràng, như ở ngay trước mắt lại thoáng như tận chân trời. Nhớ đến chuyện cũ trước kia, lại bị một lời của cha mẹ làm cho vỡ nát, những chi tiết thân thương càng hiện lên trong lòng, lại càng đem đến cho lòng chàng thêm nhiều đau đớn.
Nhất thời Trương Dực Chẩn không thể nào tiếp thu nổi sự thật ở trước mắt, chàng đứng lên thở dài một hơi, đẩy cửa ra ngoài. Mẹ Dực Chẩn muốn đuổi theo, nhưng bị Trương Nhân ngăn lại.
Cơn gió đêm hè thổi qua, phiền muộn cùng khó chịu trong lồng ngực của Trương Dực Chẩn vơi đi hơn phân nửa, nhớ tới đủ loại chuyện xưa, nhất thời trầm mặc không nói gì. Ngẩn ra một lát, đột nhiên trở lại phòng, vẻ mặt khẩn trương nói với cha mẹ:
- Phụ mẫu thân sinh của con rốt cuộc là ai? Bọn họ đang ở đâu?
Trên bàn đã xuất hiện thêm một chiếc hộp sắt vuông vắn dài một thước, màu sắc của hộp sắt ngăm đen, bốn góc có trang trí hoa văn cổ phác, tinh xảo vô bỉ.
- Hai người khách nhân kia mặc kệ chúng ta có hỏi thế nào, cũng không nói ra tên gọi cha mẹ đẻ của con, chỉ nói sau khi con mười sáu tuổi thì để con tìm đến Phương Trượng, tự nhiên có thể gặp được cha mẹ đẻ. Phương Trượng ngụ tại nơi nào, làm sao để tìm được thân sinh phụ mẫu của con, vị khách nhân nói con mở hộp liền sẽ biết.
Trương Dực Chẩn mở hộp ra, bên trong chỉ có một quyển sách cùng với một chiếc gương đồng khoảng cỡ đồng tiền. Trên cuốn sách viến bốn chữ lớn ngay ngắn: Nhân gian tiên lộ! Chữ viết cứng cáp hữu lực, rất có khí thế. Mở ra nhìn, bên trong lại không có một chữ nào.
Chiếc gương đồng cỡ đồng tiền phía trên có một cái lỗ, trong lỗ buộc một sợi dây đỏ, vừa vặn có thể đeo được trên cổ. Ngoại trừ một sách một gương, không có vật gì nữa, càng không lưu lại lời nào. Trương Dực Chẩn trong lòng cười khổ, không biết cha mẹ đẻ có dụng ý gì khi để lại cho chàng hai đồ vật này? Chỉ bằng vào cuốn vô tự thiên thư cùng chiếc gương đồng soi người còn sợ thiếu, lại thêm một cái danh tự Phương Trượng, làm thế nào để tìm được cha mẹ đẻ không biết tính danh chưa bao giờ thấy mặt đây?
Trương Dực Chẩn đem một sách một gương đưa cho phụ mẫu, nhị lão cũng lắc đầu, không hiểu là có ý gì.
Thấy cha mẹ mặt ủ mày chau, bỗng nhiên trong lòng Trương Dực Chẩn thấy thoải mái, cười ha hả nói:
- Cha, mẹ, tuy Dực Chuẩn nói muốn đi cứu phụ mẫu thân sinh, nhưng cha mẹ nuôi dưỡng con lâu nay, không thể đem so với cha mẹ đẻ xa cách bao năm được, huống hồ con cũng chỉ là ra ngoài tìm đến họ, nếu như bọn họ không có chuyện gì, con sẽ lại trở về đoàn tụ cùng cha mẹ, nếu không được, cùng lắm thì đón cha mẹ đến đồng thời ở một nơi với họ, người một nhà bao giờ cũng phải ở cùng nhau. Lần này đi, coi như con trai ra ngoài du lịch một phen, thêm được nhiều kiến thức cũng tốt, cổ nhân có nói phụ mẫu còn thì không được đi xa, bất quá lúc này cũng không quản được nhiều việc khác như vậy, dù sao nhân luân đại sự, hiếu vi đệ nhất(4). Dực Chẩn đã mười sáu tuổi mà vẫn chưa từng bước ra khỏi sơn thôn này ngoài trăm dặm, cũng muốn được kiến thức một chút thế giới bên ngoài rộng lớn thế nào, chờ con trở lại, nhất định sẽ kể những kỳ văn dật sự trong thiên hạ cho cha mẹ nghe.
- Nam nhi chí ở bốn phương, Dực Chẩn cũng đã muốn lang bạt, có thể sẽ tạo nên một phen thành tựu cũng chưa biết chừng...
Chàng thiếu niên chậm rãi nói, vô cùng hướng tới phía trước, dần dần cũng làm cho cha mẹ đang tràn đầy phiền muộn nhẹ lòng trở lại, trực giác cảm thấy nhi tử lần này ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ tương đương với đi ngoài hai mươi dặm đến Lâm Hải thành đọc sách, qua một thời gian lại sẽ trở về. Mắt thấy phụ mẫu đầu mày đã giãn ra, vẻ mặt trở nên thoải mái, dây cung đang kéo căng trong lòng chàng thiếu niên liền buông lỏng, lại nói dông dài vài câu, đêm hè đã quá nửa, sau khi lấy lý do ngày mai còn phải bận bịu chuyện của Lý Chính khuyên phụ mẫu đi ngủ, chàng thiếu niên cũng tự mình trở về phòng.
Nhưng một đêm trằn trọc, chàng thiếu niên chẳng nghỉ ngơi được chút nào, trong lòng như phiên giang đảo hải, lúc thì là cha mẹ yêu thương, lúc thì lại là thân sinh phụ mẫu chịu khổ, thẳng cho đến khi sắc trời sáng hẳn, chàng thiếu niên mới nhắm mắt được chốc lát.
Ba ngày sau đó không có gì đáng nói, Trương Dực Chẩn cùng phụ mẫu đồng thời giúp Hồng Chẩm để ý đến hậu sự của Lý Chính. Mọi người trong Thái Bình thôn đều tham gia, ngoài sự đau buồn vì Lý Chính thì đều lo lắng cho Hồng Chẩm từ nay về sau lẻ loi một mình, không biết nên sinh sống như thế nào. Ngược lại Lý Thái một ngày một đêm nán lại trong nhà Lý Chính, ban ngày thì nghênh đón người đến viếng, ban đêm túc trực bên linh cữu, nghiễm nhiên đã tự cho mình là nửa chủ nhân. Hồng Chẩm cũng mặc kệ không hỏi đến, trên mặt không vui không buồn, bình tĩnh như nước.
Chỉ mong nàng không bị thương tâm quá độ, tâm như tro tàn. Trương Dực Chẩn âm thầm lo lắng cho Hồng Chẩm, đã mấy lần thầm khuyên giải vài câu, nhưng chung quy vẫn bị Hồng Chẩm hững hờ từ chối.
Ba ngày sau, Lý Chính phong quang hạ táng (5), nhất thời Thái Bình thôn lại khôi phục sự yên bình trước kia.
Có nhà vui vẻ có nhà sầu, phụ mẫu tuy ngoài miệng không nói, nhưng lại âm thầm lặng lẽ thu thập hành lý, vật phẩm cho chàng để chuẩn bị đi xa. Trương Dực Chẩn nhất thời nỗi lòng khó yên bình, ban ngày cũng không tới Lâm Hải đọc sách nữa, phụ mẫu cũng tạm thời bỏ qua việc nhà nông, suốt ngày ở nhà cùng chàng.
Một ngày này khí trời trong lành, trời xanh không mây, Trương Dực Chẩn ở trong sân nhà mình quét dọn cây cam, cùng đại hoàng nô nghịch, chợt nghe ngoài viện có người gọi lớn tên chàng, chính là đạo sĩ Thanh Hư cung Thành Hoa Thụy.
Lúc trước Thành Hoa Thụy đã cáo biệt Trương Dực Chẩn, một mình một người đi tới phía sau núi, liên tiếp phóng ra mấy đạo truy linh phù để truy tung hành tích của ác quỷ, rốt cuộc ngày thứ ba cũng có điều phát hiện, truy linh phù đã cảnh báo trong một sơn động nơi sườn núi. Thành Hoa Thụy tuy là nhân vật kiệt xuất trong chúng đệ tử đời thứ ba, nhưng cũng không có khả năng bay lên trời, không thể nào ngự kiếm phi không được. Sơn động này lại nằm ở sườn núi, trên dưới đều không có lối, đành phải phóng phi kiếm ra, ý đồ ép cho ác quỷ hiện thân.
Phi kiếm của Thành Hoa Thụy tên Thanh Ngâm, chính là do kỳ sư Thiên Thanh đạo trưởng lấy thiên tinh sa, ở trong Viêm Châu Hỏa Lâm sơn dùng thiên hỏa để rèn luyện, toàn thân màu xanh, trong veo như ngọc, quả nhiên là một thanh phi kiếm hảo hạng. Phi kiếm một khi sử ra, kỳ thanh vang lên như sấm động, nhanh như thiểm điện tham nhập vào trong sơn động, chiếu sáng cả một khoảng lớn trong động.
Phi kiếm đến nơi nào, cũng như Thành Hoa Thụy đích thân tới đó, tình cảnh mọi việc bên trong sơn động Thành Hoa Thụy đều rõ ràng ở trước mắt. Sơn động rất rộng lớn, có một đoàn hắc ảnh phiêu phù giữa không trung, xoay tròn bất định, đang không ngừng hướng bốn phía phun ra nuốt vào những hắc tuyến như sợi tơ. Thành Hoa Thụy biết rằng nó đang khôi phục công lực, cũng không dám chậm trễ, lúc này phi kiếm xoay ngang ra, thẳng tắp đâm tới.
Đoàn bóng đen cũng không né tránh, bị Thanh Ngâm một kích đâm vào giữa, Thành Hoa Thụy thấy một kích đắc thủ, âm thầm thúc giục đạo lực, muốn lấy đạo lực thuần dương để làm tan rã vật âm hàn này. Không ngờ đạo lực vừa đến, hắc ám chẳng những không tiêu tan, trái lại như cá gặp nước, mãnh liệt bành trướng phình to ra, đem đạo lực thuần dương của Thành Hoa Thụy hóa thành hư vô. Thành Hoa Thụy dưới sự kinh hãi, khí lực toàn thân nội liễm, toàn lực phát động đạo lực, ngay tức khắc Thanh Ngâm kiếm thanh quang đại thịnh, toàn bộ sơn động tràn ngập thanh quang, bóng đen dưới ánh sáng chói mắt liền tiêu thất không thấy đâu nữa.
Ý niệm khẽ động, Thành Hoa Thụy thu hồi Thanh Ngâm kiếm, hơi thở dồn dập. Vừa rồi toàn lực thôi động, đạo lực đã tiêu hao quá nửa, sợ rằng không dưỡng thương hai ba ngày thì không thể nào hồi phục được. Cũng may ác quỷ đã tan thành mây khói, cũng coi như là vì Thái Bình thôn mà loại trừ một tai họa ngầm tiềm ẩn, đồng thời rửa sạch mối nhục bị ác quỷ đánh lén lúc trước.
Thành Hoa Thụy thấy chuyện nơi này đã xong, liền xoay người rời đi, không ngờ trước mắt hắc quang chợt lóe, một thân ảnh mờ ảo hiện hình, như thực như ảo, như có như không hiện ra ở giữa không trung. Mơ hồ có thể phân biệt được người này là một trung niên nam tử, lờ mờ nhìn thấy mũi thẳng miệng vuông, tướng mạo phi phàm. Chỉ là toàn thân bao phủ trong một tầng sương mù, không thể nào thấy rõ được khuôn mặt.
Trong lòng Thành Hoa Thụy sinh ra cảnh giác, lui lại phía sau một bước, tay phải vươn ra, Thanh Ngâm hiện ra trong lòng bàn tay, kích cỡ không quá một thốn, thanh quang chớp động quay tròn loạn chuyển, tay trái chỉ hướng người nọ, hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Giả thần giả quỷ, sao không dám lấy chân diện mục để gặp người?
oO0Oo
(1) giá xa hành không: kéo xe bay lên trời.
(2) vì đọc sách mà bảo chàng đọc sách: đây là một câu giải thích có ý nghĩa khá khiên cưỡng, ám chỉ những việc đương nhiên phải làm, ví dụ như ‘ vì ăn mà phải ăn, vì uống mà phải uống’.
(3) càng thổi càng lớn, càng thổi càng xa: ở đây dùng từ ‘thổi’ vì sóng là bắt nguồn từ gió, gió càng thổi thì sóng càng lớn, càng xa.
(4) nhân luân đại sự, hiếu vi đệ nhất: trong những luân lí, đạo nghĩa lớn của con người thì hiếu đứng đầu.
(5) phong quang hạ tang: ý nói được chôn cất tử tế, có nhiều người đến đưa tiễn.