Một lúc sau, có tiếng rảo buớc chân đi lại gần cưả, người mới đến nhỏ giọng hỏi:
- Lăng tam thiếu hiệp đã ngủ chưa?
Chính là giọng của Thạch Đĩnh. Bên ngoài có tiếng trả lời:
- Ngủ say lắm rồi, nãy giờ, không nghe tiếng động nào.
Thạch Đĩnh bảo:
- Được lắm ... Mấy người hãy đi canh gác nơi mé sau đi.
Có tiếng hai người vâng dạ, rồi tiếng buớc chân đi xa dần.
Thạch Đĩnh rón rén mở cửa, thò đầu vào dòm, khi thấy Lăng Hạo Thiên đang ngồi trên giường, y có hơi sững sờ, bèn hỏi:
- Lăng huynh, huynh sao vậy?
Lăng Hạo Thiên mở mắt, đáp:
- Còn chưa khá lắm, miệng vết thương nhức nhối lạ.
Thạch Đĩnh đi vô phòng, cài then, hai tay xoa xoa vào nhau, hỏi:
- Vậy ư? Thế thì tối nay mình đâu có lên đường đi ngay cho được! Làm sao bây giờ?
Lăng Hạo Thiên lấy làm lạ:
- Lên đường? Đi đâu?
Thạch Đĩnh trả lời:
- Đệ dự tính giấu cha đệ, đưa huynh đi Hư Không cốc.
Lăng Hạo Thiên ngạc nhiên, lại hỏi:
- Là chuyện gì vậy?
Thạch Đĩnh thở ra, giọng ân hận:
- Ôi ... Những ẩn tình bên trong, huynh không biết có khi lại hay hơn. Đệ chỉ thấy huynh còn ở lại đây là rất không nên, muôn vạn phần không nên! Chả phải huynh đang nghĩ đến chuyện đi Hư Không cốc sao? Đệ biết huynh lo lắng cho hai ông anh huynh, chỉ muốn đi ngay đến đấy, bọn đệ mà cứ lưu giữ huynh ở lại đây, huynh làm sao yên lòng cho được? Đi ... Đi ... Huynh mà rán chịu đau nổi để lên đường, đệ sẽ đưa huynh đi.
Thấy thần thái y, ngay lập tức, Lăng Hạo Thiên hiểu rõ rệt , y không đang tâm tuân lệnh cha ép y đến tra hỏi mình, nên y đã lập tâm bỏ trốn. Lòng bồi hồi cảm kích, Lăng Hạo Thiên nói:
- Thạch huynh, nghĩa khí thâm trọng của huynh, trong lòng Tiểu Tam đây cảm kích vô ngần. Vậy thì hai ta hãy lên đường.
Sắc mặt hoan hỉ, Thạch Đĩnh trong nét cười chất chứa đôi ba phần bất an, y dang tay đỡ Lăng Hạo Thiên xuống giường, rón rén đi ra ngoài phòng, vào đến cổng sau nhà, y dẫn ra hai con ngưạ, giúp Lăng Hạo Thiên leo lên mình một con, tự y cưỡi một con, họ lẩn lút theo đường xá quen thuộc rong ruổi đi được chừng mười dặm, Thạch Đĩnh mới giải thích:
- Cha đệ nhất định cho rằng tụi mình sẽ đi về hướng nam, vậy ngược lại, mình cứ nhắm nẻo Thiên Long thành mà đi, sau đó, sẽ quặt qua hướng tây, vượt sông Hoàng Hà tiến vô Thiểm Tây.
Lăng Hạo Thiên đồng ý, cả hai bèn đi suốt đêm, đến lúc sáng rõ, mới đi tìm chỗ vắng vẻ tạm nghỉ ngơi.
Thạch Đĩnh vốn là thiếu gia, trước giờ, mọi chuyện đều có sư huynh, sư đệ cùng người làm lo liệu sẵn cho, y chưa hề một thân một mình hành tẩu giang hồ, lần trốn nhà ra đi này, y chẳng chuẩn bị gì ráo, lương khô không có, tiền bạc trong mình cũng không đủ! Còn may, Lăng Hạo Thiên lõi đời lăn lóc giang hồ, giàu kinh nghiệm, trước tiên, gã đem bán ngựa, bán yên cương, rồi cạy mấy viên bảo ngọc khắc cẩn trên thanh gươm của Thạch Đĩnh đem cầm cố lấy tiền, kế đó, gã trổ tài không không diệu thủ hoặc vào ăn trộm mấy nhà trọc phú.
Thạch Đĩnh chứng kiến phong cách hào sảng, nhanh nhảu của Lăng Hạo Thiên, thấy gã chẳng cấm kỵ chuyện gì, y được dịp mở to mắt ra học hỏi, nên y không ngớt trầm trồ khen ngợi Lăng Hạo Thiên.
Hai người ngày ngủ đêm đi, qua vài ngày, đã vượt Hoàng Hà, vào đến địa giới Thiểm Tây. Hỏi thăm đường đất, họ biết Hư Không cốc ở tại Duyên An, trong vùng núi non Dương Gia lĩnh, bèn trực chỉ hướng bắc. Trên đường, con số nhân vật võ lâm họ gặp mỗi lúc một nhiều lên, dường như tất cả đều vội vã đi về cùng một điểm đến Hư Không cốc, thảy đều không quan tâm người đi đường khác, càng ít chú ý đến cả hai người Lăng Thạch.
Trong lòng Lăng Hạo Thiên cực kỳ lạ lẫm, những nhân vật này, một số xem ra thuộc hàng bạch đạo, có thể là bằng hữu của nhị ca gã, một số thuộc hạng dị nhân tam giáo cửu lưu, kiểu như bằng hữu của đại ca gã, một đám lại toàn hạng lưu manh ác ôn bại hoại số một, có thể làm bạn với bọn Tu La hội. Trong số, lâu lâu điểm xuyết dăm tên lạt ma áo đỏ, vài cẩm y thị vệ cùng một ít tăng nhân Thiếu Lâm, hiển nhiên là một cuộc tụ tập giang hồ sau vụ Tung Sơn đại hội. Chỉ là, Tung Sơn đại hội vốn do các đại môn phái chính giới tranh nhau ngôi vị đệ nhất võ lâm, còn vụ tụ tập nơi Hư Không cốc là do các lộ nhân mã chẳng hẹn mà cùng lúc kéo đến, hoặc để truy sát, hoặc để trợ giúp Lăng Hạo Thiên của họ.
Khi Thạch Đĩnh thấy nhiều người lũ lượt kéo nhau đi Hư Không cốc, lòng y có phần lo âu, càng lúc y càng bứt rứt, bèn hỏi Lăng Hạo Thiên:
- Giang hồ đồn đại huynh đã đi Hư Không cốc rồi, chắc có kẻ tung tin ấy để giăng bẫy, dụ huynh đến đấy chăng? Tụi chúng nếu đã có sắp đặt trước, chờ huynh sậ bẫy, mình tính sao đây?
Lăng Hạo Thiên đáp:
- Chả thà ta đến, tự chui vào bẫy, còn hơn để hai ca ca ta sập bẫy!
Thạch Đĩnh nói:
- Hai ông anh của huynh võ công cao cường, lại có nhiều trợ thủ, trong khi huynh một thân một mình, thương tích huynh lại chưa hoàn toàn bình phục...
Lăng Hạo Thiên rầu rĩ:
- Ta cũng chẳng phải khăng khăng muốn đến đấy lọt bẫy, hai ta hãy cứ xem chừng mà hành động.
Họ lên đến vùng cao nguyên ở Thiểm Bắc, nhìn đất trời khoáng đãng, gió lồng lộng, thả tầm mắt nhìn thấy toàm một dải đất đai tuyền một màu vàng, gió rét thổi tung cát vàng, làm mù mịt một góc trời một vầng vàng vọt. Cả hai thong thả cho ngựa tiến lên cao nguyên, vào đến vùng núi Dương Gia Lĩnh. Thạch Đĩnh không kham nổi cơn cuồng phong khuấy động cát vàng này, khi trông thấy nơi xa xa có một quán hàng nhỏ bán rượu, y bèn đề nghị:
- Bọn mình hãy ghé nghỉ một chặp đã, chờ cho cái cơn bão cát vàng cuồng nộ này giảm nhẹ bớt, rồi hẵng đi tiếp.
Vốn đã lâu chưa có ngụm rượu nào vào bụng, Lăng Hạo Thiên gã bất giác cũng thấy ham, bèn đến dừng trước cửa hàng, buộc ngựa xong, họ cùng tiến vào trong quán.
Họ thấy quán này tả tơi, rách nát, bên trong duy nhất một cái bàn, với hai ghế, trên trần nhà treo một ngọn đèn lù mù, áng sáng vàng vọt toả cho thấy một trung niên phụ nhân sắc mặt nhợt nhạt đang ngồi sau quầy hàng tối ám, ra dáng ông chồng bà ta chắc vừa mới bị ai đó giết chết không lâu, thần sắc cực kỳ oán hận, bà ta lạnh lùng nhìn hai người, giọng đùng đục:
- Uống rượu gì?
Thạch Đĩnh thấy hình dạng bà ta ghê gớm vậy, y sợ đến không há miệng trả lời nổi. Lăng Hạo Thiên quát to:
- Có rượu ngon, bất cứ loại gì, hãy cứ đem ra đây cho một bầu!
Người đàn bà ngồi sau quầy chẳng cục cựa, chẳng chút vui vẻ gì, đáp trả:
- Rượu để đây, muốn uống thì cứ đến mà lấy. Bộ lại còn muốn lão nương đây bưng tận tay đưa hầu sao?
Thạch Đĩnh nhỏ giọng:
- Chiêu đãi khách khứa thế này ư? Muốn tự tay bọn ta lấy, thì ta lấy, có gì mà chẳng được?
Y tiến lại gần cái quầy, nhấc một hồ rượu lên. Y vừa cầm vào cái hồ, chợt cảm giác ngón tay nhức buốt, chừng như vừa chạm vào đinh nhọn, vào lưỡi câu sắc lẻm. Y cũng không quan tâm, cầm chặt hồ rượu, lui ra. Y bỗng thấy Lăng Hạo Thiên đứng bật dậy, mặt mày cực kỳ gớm ghiếc, gã vung tay gạt phắt hồ rượu văng ra xa.
Lúc ấy, Thạch Đĩnh mới nhận ra có điều không ổn, y cúi nhìn, thì thấy một con nhện lông đen xì to cỡ chung uống rượu đang cắn vào ngón tay áp út của y, thân hình con nhện đung đưa bên dưới. Y hoảng hốt, miệng hét lên, tay ra sức vẩy con nhện đi, nhưng con nhện cắn thật chặt, chẳng rứt ra khỏi ngón tay y.
Lăng Hạo Thiên chụp lấy một cây đũa, đâm xuyên qua mình con nhện, rồi đưa chân giậm nát con nhện.
Thạch Đĩnh té ngồi trên sàn, ngón tay cực kỳ nhức nhối, mắt thấy bàn tay tả đang dần dần sưng lên, vết sưng loang dần lên đến chỗ khuỷu tay.
Lăng Hạo Thiên biết nếu để độc tố công tâm, có thể mất mạng, gã bèn vội vươn tay nặn nọc độc, đồng thờ điểm vào mấy huyệt đạo trên đầu vai y, ngăn không độc truyền lên. Gã tập trung cứu thương, quên khuấy mất kẻ địch trước mặt, bỗng nghe Thạch Đĩnh hoảng hốt la lớn:
- Coi chừng!
Lăng Hạo Thiên quay ngoắt lại, vừa kịp thấy phụ nhân đàng sau quầy hàng đang nhảy vọt ra, hai tay mụ vung vẩy, năm con nhện màu đen lớn có, nhỏ có, ồ ạt bay tới, cẳng chân chúng vươn dài ra, dáng hung ác khôn tả, trong chớp mắt, đã vào gần kề. Gã đang không sao tránh né cho kịp, thì Thạch Đĩnh đã nhào mạnh tới, che chắn cho Lăng Hạo Thiên, cả năm con nhện bám hết vào người y.
Lăng Hạo Thiên cả kinh, thét to:
- Thạch huynh!
Gã vội vàng dùng đũa gạt nhện ra, ôm Thạch Đĩnh. định chạy bên ngoài quán, vừa tới gần ngưỡng cửa đã phải dừng phắt lại, cả khung cửa đang bị mạng nhện đan kín, tơ nhện hiển nhiên kịch độc.
Lăng Hạo Thiên quay lại quát mụ đàn bà:
- Đưa giải dược ra đây, ta sẽ tha mạng cho!
Phụ nhân rít lên:
- Tự mi sắp sửa biến thành thức ăn cho mấy con bảo bối của ta, lại còn định doạ nạt ta chăng?
Hai tay mụ vung loạn lên, lập tức, khắp trong quán, sàn nhà, bàn ghế, lểnh ngểnh dăm chục con nhện, có con lông đen nhánh, có con mang vằn trắng, có con lông đỏ quạch, cẳng dài, tất cả mọi chủng loại nhện hầu như đói khủng khiếp, như ma như quỷ, chúng đang khua động ào ào cả tám cái cẳng, đồng loạt bâu vào gã.
Cho dù Lăng Hạo Thiên gan dạ ngất trời, thấy cảnh tượng ấy, gã không khỏi rét run, lông tóc dựng đứng cả lên, gã hét một tiếng to, ôm chặt lấy Thạch Đĩnh, tung mình nhảy lên mặt bàn, trong lúc khẩn cấp, đầu óc vụt nảy ý, gã quài tay chụp vào ngọn đèn trên trên trần, đem máng đèn vào chân, xoay nó vòng vòng, lũ nhện sợ lửa nóng, đều tới tấp giãn ra.
Lăng Hạo Thiên đổ dầu trong đèn ra, đốt cháy một vòng lửa chung quanh gã, sức nóng khiến nhện không dám vào gần, nhưng gã cùng Thạch Đĩnh cũng bị vây hãm trong vòng lửa khói.
--- Xem tiếp chương 188 ---