Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 57: Như hỏa
Dịch: _Gàviệttrì_
Biên: keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ tứ canh
"Hì hì, muốn biết? Ân hừ." Trên mặt Bồ yêu lộ ra nụ cười mê hồn đầy ý vị.
Thấy thế, Tả Mạc rất tự giác đem toàn bộ tinh thạch kiếm được nhờ luyện chế Kim Ô hoàn đưa cho y.
“ Xem ra chúng ta càng ngày càng ăn ý…” Bồ yêu khẽ cười một tiếng, rồi thờ ơ nói:” Quả thật bất kỳ bộ bộ kiếm quyết nào cũng có kiếm ý riêng, chuyện dễ như thế này mà nghĩ mãi mới ra ?? Bây giờ chỉ việc đi luyện “Ly Thủy kiếm ý” thôi. Tìm bừa một con sông nào đó, đi xem xem, cái gì là thủy. Ngô, còn hỏa, xung quanh đây không phải là hỏa đấy thôi!"
Lần thứ năm nghìn chín trăm hai mươi ba!
Tà Mạc mở lớn miệng, thở hổn hển, hai mắt trợn trừng như cá chết, thanh Băng Tinh Kiếm lơ lửng trước mặt. Cả người hắn lắc lư như ngọn tre trước gió, toàn thân run lên nhè nhẹ. Quần áo ướt đẫm, bó sát người càng khiến dáng vẻ hắn thêm gầy gò đơn bạc.
“Phịch” hắn ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, Băng Tinh kiếm giữa không trung mất khống chế rơi xuống mặt đất kêu đinh một tiếng.
Vô lực nhìn lên bầu trời, đầu Tà Mạc kêu ông ông liên hồi, tia linh lực cuối cùng cũng đã bị hắn dùng sạch sẽ.
Lần thứ năm nghìn chín trăm hai mươi ba!
Chỉ cần bổ hơn bốn ngàn lần nữa là đạt đủ một vạn lần.
Năm nghìn chín trăm hai mươi ba lần lặp đi lặp lại từng chiêu từng chiêu trong << Ly thủy kiếm quyết , bây giờ hắn đã có thể sử vô cùng mạch lạc, tâm vừa động kiếm đã xuất ra. Nhưng đó cũng chỉ là kiếm chiêu.
Kiếm chiêu vi biểu, kiếm ý vi cốt*.
Kiếm chiêu không có kiếm ý thì chỉ như hổ giấy, nhìn qua thì có vẻ khiến người ta sợ hãi mà thôi.
Mỗi một loại kiếm quyết đều ẩn hàm một loại kiếm ý khác nhau. Thậm chí cùng loại kiếm quyết song hai tu giả khác nhau tu luyện thì kiếm ý cũng sai khác nhau nhiều. Kiếm ý mà Tả Mạc lĩnh ngộ ra là triều tịch kiếm ý chứ không phải là Ly Thủy kiếm ý!
Chỉ có kiếm ý tương xứng mới có thể dung hợp với kiếm chiêu.
Trong lúc chém hơn bốn ngàn lần Tà Mạc cũng đã lĩnh ngộ được đạo lý này. Một chút triều tịch kiếm ý học trộm từ Tân Nham sư thúc kia chỉ khi nào kết hợp với kiếm chiêu thì kiếm pháp của hắn mới phát ra uy lực chân chính. Bản thân tuy từng dùng qua một lần kiếm mang trong Kim Kiếm giới song Tả Mạc suy đoán, nếu không phải bởi vì kiếm mang trong Kim Kiếm giới chỉ là đồ hạ phẩm thì uy lực thực sự của nó phải lớn hơn nhiều.
Hắn đã thử vô số lần nhưng không thể dung hợp triều tịch kiếm ý với Ly Thuy kiếm quyết. Hai thứ này giống như hoàn toàn xa lạ, không thể kết hợp với nhau được.
Nếu không lĩnh ngộ ra kiếm ý, chắc Mạc Tà sẽ không để ý tới vấn đề này. Nhưng bản thân hắn đã từng chịu đựng kiếm ý chém qua cả ngàn lần. Uy lực cường đại cũng như sự khủng bố của kiếm ý đã in sâu trong tâm trí hắn, ngay cả hồn phách mà kiếm ý còn có thể dễ dàng chặt đứt. Sự đáng sợ của nó không cần nói cũng đủ hiểu. Đem ra so sánh thì kiếm chiêu tuy hoa lệ nhưng có vẻ còn thiếu một chút thực tế.
Kiếm ý, lúc này không nghi ngờ là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Thời gian không còn nhiều, hắn không có cách nào dựa vào bản thân để giải quyết, chỉ đành đi tìm bồ yêu
"Hì hì, muốn biết? Ân hừ." Trên mặt Bồ yêu lộ ra nụ cười mê hồn đầy ý vị.
Thấy thế, Tả Mạc rất tự giác đem toàn bộ tinh thạch kiếm được nhờ luyện chế Kim Ô hoàn đưa cho y.
“ Xem ra chúng ta càng ngày càng ăn ý…” Bồ yêu khẽ cười một tiếng, rồi thờ ơ nói:” Quả thật bất kỳ bộ bộ kiếm quyết nào cũng có kiếm ý riêng, chuyện dễ như thế này mà nghĩ mãi mới ra ?? Bây giờ chỉ việc đi luyện “Ly Thủy kiếm ý” thôi. Tìm bừa một con sông nào đó, đi xem xem, cái gì là thủy. Ngô, còn hỏa, xung quanh đây không phải là hỏa đấy thôi!"
Tà Mạc nhìn quanh bốn phía, hỏa diễm hồng sắc tựa như nghe thấy quân lệnh, ngọn lửa như cây đón gió tung bay.
“Mở to hai mắt ra mà nhìn, lần sau là ta thu phí đấy.” Tiếng nói của Bồ yêu từ trong hỏa diễm đầy trời văng vẳng truyền đến.
Thức hải một mảng đỏ rực, hỏa diễm đầy trời cuồng vũ, chỉ thấy vô số hỏa diểm bay lên giống như vô vàn đóa hoa lửa nở bùng lên trong không trung. Mỗi một đóa hỏa diễm hệt như có một tiết tấu riêng, bập bùng bập bùng trông rất đẹp mắt.
Từng đóa hỏa diễm chợt tụ tập lại giữa không trung, cả quá trình diễn ra yên ắng không một tiếng động, giống như giọt mưa rơi vào biển không hề có một chút gợn sóng.
Bên trong thức hải Tả Mạc đang ngưng tụ một hỏa cầu lớn, cùng viên tinh thần* trong hư không hòa trộn vào nhau. Nó cứ lẳng lặng thiêu đốt, Tả Mạc không nhịn được nhìn hỏa cầu trước mặt, chi thấy một thái dương đỏ hồng hơi đen đen, hỏa diễm xung quanh đỏ rực tựa như nước thép, trên bề mặt hỏa cầu có chỗ còn thấy ngọn lửa phun trào rồi lại thu vào không ngừng.
"Nóng quá." Tả Mạc cảm thấy mình như bị thui chín trong biển lửa vậy, sóng nhiệt đánh úp tới khiến cả người hắn đỏ hồng, cảm giác nóng rát vô cùng khó chịu.
Hắn cực kỳ chấn động.
Hết thảy trong thức hải đều không phải là thực thể, ngay cả bản thân hắn cũng chỉ là một tia thần thức, giống như những hỏa diễm này. Trước kia đi đi vào vào trong thức hải,Tà Mạc chưa bao giờ cảm giác được nhiệt ý như thế này. Song lần này hỏa cầu khổng lồ đỏ rừng rực khiến hắn có phần sợ hãi.
Hỏa cầu từ từ ngưng đọng giữa không trung, lẳng lặng thiêu đốt, nhưng đằng sau sự im lặng lại ẩn chứa nóng bỏng cùng nguy hiểm chết người khiến cho Mạc Tà vô cùng sợ sệt. Xem ra hỏa cầu trước mặt này có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, không hề có một dấu hiệu nào báo trước hỏa cầu giữa không trung đột nhiên ầm ầm bạo liệt.
Trước mặt Tả Mạc là một quang cảnh cực kỳ hoành tráng!
Vô số hỏa diễm hồng sắc giống như nham thạch nóng bỏng phun bắn tứ tung, hỏa diễm như mưa, trong mắt Tà Mạc nơi nơi đều tuyền một màu đỏ rực!
Không trung vốn đen tuyền trong phút chốc đã bị vô vàn hỏa diễm nhuộm thành một phiến đỏ thẫm!
Sau khi trải qua cao trào, lúc này hỏa diễm lớn nhỏ đã bắt đầu chuyển động chậm dần.
Hỏa diễm đầy trời bắt đầu chậm rãi lơ lửng tựa như đám hạt bồ công anh tung bay trước gió. Không khí mang theo lượng nhiệt cực lớn khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên vặn vẹo, càng tăng thêm vài phần mộng ảo mông lung.
Tà Mạc giật mình đứng ngẩn ra, đột nhiên hắn bỗng nhớ đến phiến Hắc Hải trước đây, nhớ đến cái cảnh vô số hạt hắc sắc bồ công anh bay lượn trong gió.
Hỏa diễm bay lên trên không trung rút cuộc đã rơi xuống mặt đất, trong chớp mắt chúng như cắm rễ xuống đất nhanh chóng lan tràn khắp nơi. Biển lửa xung quanh Tà Mạc lúc này đã khôi phục lại như trước. Vẫn là biển lửa đó nhưng nào còn nửa phần nóng rực lúc nãy. Hắn ngơ ngác vươn tay ra đón lấy một đóa hỏa diễm, nhưng nó giống như vật vô hình xuyên qua tay Tả Mạc.
Đây là lửa sao...
Một màn vừa rồi thật sự khiến hắn quá sốc.
Liên tiếp mấy ngày, Tà Mạc cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cảnh tượng trong thức hải không ngừng hiện lên trước mặt. Hắn hệt như tượng gỗ, hồn vía cứ để đâu đâu.
Cảnh tượng quá mức yêu dị khủng bố song cũng tràn đầy lực phá hoại, mỗi một chi tiết đều như khắc sâu vào trong đầu hắn.
Như hỏa...
Tiểu Quả lau mồ hôi, nhìn vết cắt trên tấm gỗ trước mặt, khuôn mặt quả táo đáng yêu lộ ra vẻ vui mừng.
Nàng hiện tại đã có thể phát ra kiếm mang.
Hơn nữa, nàng không hề dùng đến Kim Kiếm giới Tả Mạc sư huynh cho mà bằng vào sức lực của chính mình phát ra kiếm quang. Nàng một mực kiên trì tu luyện theo ngọc giản mà Tả Mạc cho lần trước, cũng không biết đoạn thời gian này nàng đã chịu bao khổ sở. Những thứ bên trong ngọc giản tuy không phức tạp song đối với một người từ nhỏ lớn lên trong Nuôi Dưỡng thất như nàng thì quả thật điều này còn khó hơn lên trời.
Mồ hôi, mệt, đau, luyện sai lầm rồi, không hiểu sai ở đâu, mờ mịt...
Trong bóng tối , không biết nàng đã khóc bao nhiêu lần, đôi mắt nàng sưng húp cả lên, nhưng mỗi lần khóc xong nàng lại quay trở lại tiếp tục tu luyện. Cứ thế, đau, mệt mỏi, vừa khóc lại vừa luyện…
Cánh tay mêm mại kia, hôm nay đã có thêm một phần kiên cường cùng sức mạnh.
Sư tỷ thành nội môn đệ tử , sư huynh cũng thành nội môn đệ tử ...
Bất giác nàng nắm chặt lòng bàn tay, cặp mắt ngấn nước song bên trong lại đầy vẻ kiên định – mình nhất định phải trở thành nội môn đệ tử.
Trước kia có sư tỷ che trở, sư tỷ đi rồi thì lại có sư huynh. Tuy bộ dạng sư huynh hơi quái đản, tính tình cũng không được tốt cho lắm. Nhưng bất giác Tiểu Quả cảm thấy, vị sư huynh luôn khiến nàng sợ hãi này đã trở thành người tốt nhất trong lòng nàng. Nhất là khi sư huynh cho nàng ngọc giản, rồi còn dặn dò nàng phải tu luyện để bảo vệ mọi người. Tiểu Quả thầm hạ thầm hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng.
Nghiêng nghiêng đầu, nàng đơn thuần nghĩ.
"Tiểu Quả, Tiểu Quả." Có người gọi nàng.
“Ai” Nàng vội vàng hỏi lại.
Vài vị sư tỉ chạy tới, sốt sắng nói: “Chúng ta đi Đông phù một chuyến, đã lâu rồi không đi.”
“Đi cùng chúng ta không?.”
Không ai biết nàng đang luyện tập kiếm quyết, mỗi ngày khi luyện tập nàng đều lặng lẽ tìm nơi vắng vẻ để luyện.
Nàng thật sự rất muốn đi nhưng phần luyện tập ngày hôm nay còn chưa hoàn thành. Đang chuẩn bị cự tuyệt đột nhiên nhớ tới lời sư huynh dặn dò phải chiếu cố mọi người, lời đến bên miệng bèn dừng lại trở thành: “ Được, chúng ta đi”.
Đông Phù điện, Du Bạch hướng Thiên Tùng tử bẩm báo: “ Thư cùng thiệp mới đã phát ra ngoài, đích thân đệ tử đã đi mời Vô Không kiếm môn cùng Đông Kỳ kiếm môn.”
"Ân, vất vả ." Thiên Tùng tử tán thưởng một câu, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, nhắc nhở: "Ngươi dặn dò người trong thành không được gây chuyện, chú ý không để xảy ra nhiễu loạn."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Du bạch sửng sốt, vội vàng hỏi lại.
"Còn nhớ chuyện bạch nhật tinh hiện lần trước không?"
"Nhớ rõ, nhưng có phát hiện gì à?" trong lòng Du Bạch phát lạnh, kì cảnh cổ quái kia chỉ sợ cả đời hắn cũng không quên được. Vi Thắng Trúc Cơ khiến trời sinh dị tượng, kiếm khí tận trời đã khiến hắn rung động không thôi. Nhưng nếu đem ra so sánh, đang yên đang lành không chút dấu hiệu đột nhiên giữa trời xanh lại mọc lên phồn tinh*, không khiến hắn lạnh gáy mới là lạ.
Thiên Tùng tử lắc đầu: "Không có. Giới chủ từng dụng thần thức đảo qua toàn giới nhưng không phát hiện chút dị thường nào cả. Chỉ là, sau này giới chủ hướng tới sư môn xin giúp đỡ mới tra ra được, bạch nhật tinh hiện cùng yêu ma có liên quan."
"Yêu ma?" Du Bạch thất thanh.
"Không sai, nhưng cho dù có là trong cổ thư, ghi lại cũng rất mơ hồ, chỉ biết là cùng yêu ma tương quan." Sắc mặt Thiên Tùng tử ngưng trọng, trầm giọng nói: "Mấu chốt là, đây là đại hung chi triệu!"
"Đại hung chi triệu!" Du Bạch mặt trắng bệch.
Thiên địa dị tượng, mặc dù không thường thấy nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc xảy ra. Bảo vật xuất thổ, tu giả đột phá tu vi, luyện khí luyện đan cũng có thể khiến trời sinh dị tượng. Nhưng để có thể xưng là đại hung chi triệu, theo như Du Bạch biết chỉ có khoảng hai, ba loại. Mà hai,ba loại này đều báo hiệu cho cho thiên địa biến sắc, máu chảy thành sông. Tỷ như lúc một giới sắp hủy diệt, đất đai sụp nứt, nước sông phù thiên*, đó là đại hung chi triệu.Dưới thiên tượng như thế, cho dù tu vị cao đến đâu cũng vô pháp chạy trốn, chỉ đành chịu hủy diệt cùng giới xấu số này, hóa thành hư vô.
Thiên Tùng tử thở dài nói : "Thế sự quả thật sắp rối loạn! Yêu ma quật khởi a!" Nhìn Du Bạch liếc mắt một cái, chợt nói: "Ngươi cũng không nên quá bận lòng. Yêu ma là kẻ thù của tất cả tu giả, điểm này vô luận là phái nào cũng phải chấp nhận. Lần này, Trấn Thiên giới phái xuống không ít cao thủ, ít ngày nữa sẽ đến Thiên Nguyệt giới để điều tra ngọn nguồn sự việc. Người tới tu vi cực cao, để tránh xung đột không cần thiết ngươi chịu khó ước thúc thủ hạ chớ để xảy ra nhiễu loạn gì. Cũng nhớ thông tri các môn phái bản địa."
"Vâng!" Du bạch vội vàng đáp.
"Hi vọng bọn họ có thể điều tra rõ đi!!!" Thiên Tùng tử thì thào lẩm bẩm.
Du Bạch im lặng không nói gì, cũng không biết nên an ủi sư phó như thế nào cho phải.
Chú thích
Kiếm chiêu vi biểu, kiếm ý vi cốt: kiếm chiêu là cái vỏ bề ngoài còn linh hồn là kiếm ý
Phồn tinh: Sao (Bạch nhật tinh hiện: ban ngày xuất hiện sao)
Nước sông phù thiên: Nước dâng ngập trời
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:25 PM.
|