Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 58: Sợ hãi
Dịch: Tà Phiêu
Biên: keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ ngũ canh
Máu phun đầy trời, hơn mười cột máu cùng phun, máu tươi ấm áp nhuộm đỏ vách động, khắp nơi là những mảng đỏ sẫm, cực kỳ kinh người.
Trong cảnh đồ sát, tiếng lăn lông lốc không ngừng vang lên, đầu mấy tên tu nô đã lăn xuống dưới chân hộ. Mười cỗ thi thể thẳng đứng phun máu, đầu không tổn thương chút nào, vẫn có thể thấy được đôi mắt mở trừng trừng của bọn họ. Một lúc lâu, mấy thân thể không đầu mới đổ ầm xuống.
“A…”Chứng kiến cảnh này, lồng ngực Tả Mạc cuồn cuộn, hắn không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống, liều mạng nôn thốc nôn tháo.
Hoảng hốt ba ngày liền, Tả Mạc lại bắt đầu điên cuồng luyện tập kiếm chiêu. Màn trong thức hải đánh sâu vào tâm hồn hắn, hắn tựa như có lĩnh ngộ nhưng thủy chung không thể mường tượng rõ ràng. Ba ngày sau, hắn chợt giật mình hiểu ra.
Tất cả lĩnh ngộ, cũng chỉ là lầu các trên không, không có trụ cột vững chắc, cho dù ngươi hiểu được cũng vô dụng. Huống hồ hiện giờ hắn còn chưa hiểu được,Tả Mạc ngẫm lại Vi Thắng sư huynh ngồi trước thác nước mấy tháng, thực chiến liên tục mới có thể lĩnh ngộ ra chút trụ cột. Thiên phú tu kiếm của mình kém xa sư huynh, mọi chuyện có thể dễ dàng như vậy sao?
Cuối cùng cũng biết chỗ mấu chốt, Tả Mạc kiềm chế tâm tình kích động, bắt đầu một lần rồi một lần, không biết chán là gì say mê luyện tập kiếm chiêu “Ly thủy kiếm quyết”. Mệt đến cực hạn, linh lực tiêu hao hầu như không còn, liền ngồi xuống tĩnh thất nhập định. Vừa khôi phục, lại tiếp tục quá trình luyện kiếm, không chút gián đoạn.
Một vạn chín ngàn hai mươi hai lần!
Tả Mạc quần áo tơi tả, cả người lôi thôi, hốc mắt hõm sâu, duy chỉ có đôi mắt giống như hỏa diễm rực cháy vậy.
Bảy chiêu, mỗi một chiêu đều được diễn tập vô số lần, thuần thục đến độ trước kia hắn không thể tưởng tượng ra nổi mình lại có thể đến được bước này. Giờ Băng Tinh kiếm hệt như một bộ phận thân thể hắn, hắn có thể dễ dàng điều khiển tiến hành bất cứ động tác gì. Hệt như có một tia tâm thần như tơ nhện cứng cỏi, bám chặt vào phi kiếm.
Băng Tinh kiếm trong không trung chậm rãi lắc lư, như đuôi cá quẫy ngược dòng mà lên. Tần suất đong đưa của Băng Tinh kiếm không ngừng tăng, lấy Băng Tinh kiếm làm trung tâm, không trung bắt đầu sinh ra một vòng gợn sóng.
Hai mắt Tả Mạc nhắm chặt lại, cẩn thận cảm thụ mỗi điểm biến hóa rất nhỏ trên thân kiếm.
Lặng yên không một tiếng động, Băng Tinh kiếm đột nhiên biến mất, chỉ để lại những vòng gợn trong không trung.
Đinh! Thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn!
Băng Tinh kiếm cũng không đâm sâu vào lớp thạch bích chỉ để lại một lỗ thật nhỏ trên bề mặt, mà lỗ nhỏ cũng nhanh chóng biến thành một miếng băng mỏng.
Kiếm thế như nước, mơ hồ vô hình.
Tả Mạc nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại quá trình vừa rồi, vừa rồi thế Băng Tinh kiếm là hình cung tựa như nước thuận thế chảy xuống, tự nhiên thông suốt. Một chiêu “xuôi dòng” này theo như “Ly thủy kiếm quyết” đánh giá thì đã có chút thành tựu nhưng Tả Mạc thực sự không hài lòng lắm. Nếu chiêu này ẩn chứa kiếm ý, thì phi kiếm đâu chỉ nhập vào thạch bích có ba trượng ...
Trong cốc có người đến. Đoạn thời gian này, trong lòng Tả Mạc có sở ngộ, , ngoại trừ tập luyện kiếm quyết, thời gian khác hắn đều đặt trong nhập định. Không chỉ kiếm quyết có tiến cảnh, tu vi cũng tăng mạnh.
“Sư tỷ”Tả Mạc thấy Lý Anh Phượng, kinh hãi lên tiếng chào.
Lý Anh Phượng thấy bộ dáng của Tả Mạc liền bị dọa nhảy dựng, nhíu mày nói: “Sư đệ, tranh đấu tất nhiên cần nhưng dục tốc tắt bất đạt, nếu chẳng may mệt mỏi suy nhược thì được không bằng mất”.
Tả Mạc: “Ta không sao”.
“Cho ngươi” Đối với tình trạng bây giờ của Tả Mạc, Lý Anh Phượng cũng hết cách đành đưa ra một ngọc giản nói: “Tu Y Hạ sư tỷ đã trở lại, đây là ngọc giản nàng cho ta, bên trong ghi lại tình cảnh La Ly sư huynh chiến đấu, có thời gian, ngươi nên nhìn qua”.
Tả Mạc sửng sốt, không ngờ còn có việc này, không khỏi sinh lòng tò mò, trước kia Vi Thắng sư huynh còn chưa đến Trúc Cơ kỳ, La Ly sư huynh là thiên tài trong môn phái, lúc đấy Vi Thắng sư huynh cũng mới chỉ là kiếm phó của La Ly mà thôi. Tả Mạc rất ngạc nhiên, hắn đến tột cùng đã đạt đến cảnh giới nào?. Chứng kiến vẻ mặt mệt mỏi của Lý Anh Phượng, Tả Mạc từ tận đáy lòng sinh tâm cảm động, vội chắp tay nói: “Đa tạ sư tỷ”.
“Đây cũng là hảo ý của Tu Y Hạ sư tỷ”Lý Anh Phượng nói: “Sư đệ cần cố lên, không chỉ có Tu Y Hạ sư tỷ đã trở về, nghe nói ngay cả Đại sư tỷ cũng sắp trở lại”.
“Ân, ta sẽ”Tả Mạc thần sắc kiên định nói.
Lý Anh Phượng lại dặn dò một phen rồi mới rời đi.
Trong cốc, Tả Mạc đưa linh lực vào trong ngọc giản. Nhìn qua, cảnh chiến đấu lúc ấy là trong quặng mỏ ngầm, ánh sáng không tốt, khá tối. Tả Mạc nhíu mày, không biết có phải là quen với ánh mặt trời ấm áp rồi hay không mà hắn rất không thích áp lực của hoàn cảnh tối đen. Áp chế chán ghét trong lòng, đầu óc hắn nhanh chóng di chuyển.
Đây hẳn là quặng mỏ ngầm nơi La Ly canh giữ đi. La Ly trời sinh lạnh lùng, không hòa hợp cùng những sư huynh đệ khác. Trấn thủ quặng mỏ không khác gì khổ sai, trường kỳ ở dưới mặt đất, tịch mịch buồn tẻ, ngoại trừ La Cách sư huynh, có lẽ không ai nguyện ý đi làm cái chuyện hành xác thế này.
Tả Mạc quan sát cẩn thận, e sợ bỏ qua từng chi tiết nhỏ. Chỉ thấy một đám người đang tranh đấu cùng La Ly sư huynh.
“Các huynh đệ, dù sao cũng là ăn không đủ no, không bằng liều chết, liều mạng với ngươi!”Có người cố hết sức hét lên nhưng đôi chân run rẩy của hắn nói rõ hắn đang hoảng sợ! Còn những người khác tuy cũng hoảng sợ, nhưng ánh mắt của họ đỏ rực khát máu.
Từ âm khuê Tả Mạc đã nghe đến danh từ tu nô, những người này hẳn là tu nô đi. Chứng kiến ánh mắt của những người này, Tả Mạc đột nhiên nghĩ đến dã thú đứng trước thời khắc sinh tồn, liệu có phải cũng như này không?
“Hoàng Trạch, ta để ngươi làm thủ lĩnh, ngươi hồi đáp ta như này sao?”Thanh âm lạnh lùng của La Ly vang lên.
“Thủ lĩnh?”Kẻ cầm đầu cười thảm nói: “Sống không nổi, thủ lĩnh có tác dụng gì? Tinh thạch phía dưới càng ngày càng ít, quy củ vẫn không đổi, tinh thạch không đủ nuôi sống chúng ta nữa. Chúng ta không ngừng đi sâu xuống, khí hậu ảnh hưởng càng ngày càng lớn, tháng trước nữa, chúng ta chết mười người, tháng trước, chúng ta chết ba mươi người, tháng này, mới được nửa tháng, chúng ta đã chết ba mươi lăm người!”.
Cả đám đều kích động, thân hình run lẩy bẩy nhưng trong đôi mắt không còn sự sợ hãi, chỉ có phẫn nộ. La Ly vẫn hờ hững nhìn những người này.
“Đường sống! Dù sao cũng không có!”Hai mắt người nọ tràn ngập tơ máu, hét lên: “Chúng ta chỉ cầu được chết thanh thản”.
“Thanh thản?”La Cách đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Ta sẽ cho các ngươi thanh thản”.
Lời còn chưa dứt, không chút dấu hiệu, trên cổ đám người hiện lên một tia máu, không một ai trong họ phát hiện dị thường.
Phốc phốc phốc!
Máu phun đầy trời, hơn mười cột máu cùng phun, máu tươi ấm áp nhuộm đỏ vách động, khắp nơi là những mảng đỏ sẫm, cực kỳ kinh người.
Trong cảnh đồ sát, tiếng lăn lông lốc không ngừng vang lên, đầu mấy tên tu nô đã lăn xuống dưới chân hộ. Mười cỗ thi thể thẳng đứng phun máu, đầu không tổn thương chút nào, vẫn có thể thấy được đôi mắt mở trừng trừng của bọn họ. Một lúc lâu, mấy thân thể không đầu mới đổ ầm xuống.
“A…”Chứng kiến cảnh này, lồng ngực Tả Mạc cuồn cuộn, hắn không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống, liều mạng nôn thốc nôn tháo.
Hắn chưa từng nghĩ tới, mình sẽ chứng kiến hình ảnh huyết tinh thế này!
Cả người hắn lạnh run, tên ma vương kia, kẻ không thèm để ý đến sinh tử người khác lại là La Ly sư huynh sao? Thật lâu trước kia, hắn đã biết La Ly sư huynh tính tình không tốt nhưng hiện tại cái từ “không tốt” xem ra diễn tả sai lệch nhiều lắm!
Tu nô, đây là tu nô sao? Vì sao tu nô không khác gì mình? Đây là ý niệm lóe lên đầu tiên trong đầu hắn, Tả Mạc chưa từng coi mình là người cứu thế, hắn nghĩ mình không có tư cách đấy, mình chỉ là một kẻ giãy dụa ở tầng dưới cùng mà thôi. Hiện tại tuy trở thành nội môn đệ tử, trở thành Linh Thực phu, nhưng hắn vẫn chỉ là một tiểu nhân vật.
Ánh mắt hắn nhìn về phía những thi thể, máu tươi. Thần tình sư huynh lạnh lùng, thờ ơ, cảnh tượng trước mắt trong mắt y dường như là chuyện quá bình thường.
Tả Mạc run run, cố gắng khống chế sợ hãi trong lòng. Hai năm nay, thời gian của hắn đều dành cho linh điền, nào nghĩ đến một ngày mình sẽ đối diện với thi thể cùng máu tanh.
La Cách có thể một kiếm chém bay mình trong ngày khảo hạch không? Hoặc là lỡ chặt đi cánh tay của mình?
Đầu óc Tả Mạc hỗn loạn, cảm giác sợ hãi len lỏi sâu trong cốt tủy, tựa như biển lửa thiêu đốt tâm can hắn, hắn sợ hãi…
Trọng Kiếm đường là nơi Tần Thành ở, tuy đoạn thời gian trước hắn đi ra ngoài nhưng vẫn có người giúp hắn trông coi. Bây giờ trong nội đường mọi người đang tụ tập lại, náo nhiệt vô cùng.
Tần Thành cười nói: “Chúng ta là sư huynh đệ, lâu không tụ hội, nay mới có cơ hội gặp mặt, phải làm một trận thật lớn”.
Hứa Dật vội vàng xua tay nói: “Uống trà, uống trà, chúng ta không uống rượu!”.
Một vị lục y thiếu nữ bên cạnh Hứa Dật, thần thái đáng yêu chính là Tu Y Hạ, nàng thè lưỡi bướng bỉnh nói: “Nhị sư huynh vẫn yếu kém như vậy, không có một chút tiến bộ nào cả”.
Nhìn vị sư muội của mình, mặt Hứa Dật đầy vẻ bất đắc dĩ. Tu Y Hạ bướng bỉnh đáng yêu, tính tình thoải mái, là niềm vui của trưởng bối nên được sủng ái nhất, Hứa Dật bị nàng châm chọc cũng chỉ đành cười khổ.
La Cách ngồi ngay ngắn ở một bên, tự rót trà tự uống, vẻ mặt lạnh lùng. Hách Mẫn ngồi bên cạnh, nhịn không được nói: “Mọi người trở về là tốt! Nếu không về, không chừng đám tiện nhân cũng dám làm xằng làm bậy cưỡi đầu cưỡi cổ chúng ta”.
Nghe Hách Mẫn ăn nói khó nghe, thần sắc Hứa Dật cùng Tu Y Hạ hiện ra mấy phần không vui.
“Sư muội không được nói bậy, đồng môn sư huynh đệ cả, nếu bị chưởng môn nghe thấy, tất sẽ trách phạt muội đấy!” Tần Thành vội khiển trách, hắn vốn có uy tín nên lời nói rất có phân lượng.
“Chẳng qua” Tần Thành chuyển lời, nhìn mọi người nói: “Chúng ta những người ngồi đây, cùng nhau lớn lên, tình như huynh đệ, hẳn phải tương trợ lẫn nhau”Hắn cười nói tiếp: “Các trưởng bối có ý tưởng của trưởng bối, còn chúng ta có tình bằng hữu của chúng ta”.
Mọi người cùng gật gật đầu, bọn họ cùng nhau lớn lên, lúc này đột nhiên có người muốn xen vào giữa, bọn họ đương nhiên không muốn.
“Hắc hắc”Tu Y Hạ bướng bỉnh nói: “Tuy La Ly sư huynh cả ngày luôn giữ mặt sắt song ta vẫn giúp ngươi. Ta đã đưa ngọc giản ghi lại chuyện sư huynh một kiếm trảm ba mươi tu nô lần trước cho Lý Anh Phượng, chắc giờ này đã đến tay tiểu cương thi”.
“Ngươi sao lại để lộ kiếm chiêu của sư huynh chứ!” Hách Mẫn nghe thấy vậy, vội giận dữ trách móc.
Tu Y Hạ cũng không sợ Hách Mẫn, nhướng mày cãi: “Cái này gọi là công tâm! Tiểu cương thi kia là một tên làm ruộng, có thể thấy qua tình cảnh này sao? Lúc ấy ta cũng bị dọa chết khiếp! Phỏng chừng, bây giờ hắn cũng bị dọa ngất rồi! Trong lòng hắn sẽ sinh một mầm mống sợ hãi…”.
Hốc mắt La Ly đột nhiên âm trầm, lạnh lùng nói: “Đối phó với một Linh Thực phu, ta, La Ly không cần mấy tiểu xảo bỉ ổi này!”.
Tháng sau các bợn phải vote cho thím Tưởng nhớ. Thím là thím nhớ các bợn lắm đó...Duy trì vote đê nhá..............
Với lại tháng này ai còn clone thì Vote đi nầu. Vote cho mềnh thêm tý phấn khởi để còn có động lực làm tiếp chớ. Hê hê
Links đây: http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=503318
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:25 PM.
|