Hoảng hốt, Tạ Nghị cố gắng mở hai mắt của mình, thế nhưng bất kể hắn cố gắng như thế nào, việc vốn nhẹ nhàng nhất giờ phút này lại vỗ cùng gian nan, không lâu sau, ý thức lại một lần nữa trở nên mơ hồ.
Vô số hình ảnh ác ma ở trong mộng của Tạ Nghị hiện ra, còn có kim sắc đại kiếm kỳ lạ kia, cuối cùng toàn bộ ảo giác trong mộng hoà trộn với nhau, biến thành một bãi chiến trường.
Trên chiến trường, vô số thiên sứ, ác ma đang hỗn chiến, mỗi một người đều rất cường đại, Tạ Nghị biết rất rõ, chỉ cần mấy thiên sứ, ác ma kia dùng một đầu ngón tay út, bản thân mình sẽ lập tức hóa thành tro bụi.
Nhưng mà ngay cả như vậy, Tạ Nghị cũng không cảm thấy sợ hãi, có chẳng qua là kính sợ từ sâu trong linh hồn đối với những thứ tồn tại trong truyền thuyết này.
Bởi vì Tạ Nghị minh bạch, bản thân hắn chỉ như là một con kiến tiến vào chiến trường của nhân loại, tuy rằng trên chiến trường tùy tiện một người nào cũng đều có thể đơn giản làm cho hắn trở thành bụi phấn, nhưng cũng bởi vì hắn thật sự quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức những tồn tại cường đại này căn bản không thèm chú ý tới hắn.
Cho nên, Tạ Nghị vẫn an tâm quan sát toàn bộ chiến trường.
Không bao lâu, trên chiến trường bỗng xuất hiện một đạo ánh sáng, một đạo ánh sáng chiếu sáng toàn bộ không gian.
Bị đạo ánh sáng này bao phủ, Tạ Nghị không hiểu tại sao lại quỳ xuống, đem đầu của mình cúi áp xuống đất.
Linh hồn hắn đang run đẩu, nội tâm lại điên cuồng hô,
- Thần linh! Thần linh tới!
Bản thân Tạ Nghị không rõ vì sao lại biết sắp sửa xuất hiện một vị thần linh, nhưng đúng là hắn biết, đó là vị thần linh.
Không bao lâu sau,ánh sáng chiếu sáng toàn bộ không gian lại đột nhiên co rụt lại.
Đúng vậy, ánh sáng co rút lại, cũng không phải tan biến.
Tạ Nghị nhìn thấy, ánh sáng co rút vào trong thanh kim sắc đại kiếm hoa lệ thần bí kia, mà cầm kim sắc đại kiếm, chính là một vị thần linh!
Khi ánh sáng chiếu sáng khắp không gian co rút lại trong kim sắc đại kiếm, trên toàn bộ chiến trường không còn bất luận sinh mệnh nào, mặc kệ là thiên sứ, hay ác ma, hết thảy đều biến mất.
Nguyên bản ở trung ương chiến trường, chỉ có thần linh cầm kim sắc đại kiếm, nhưng đối diện cùng thần linh, lại bất ngờ xuất hiện một đại ác ma.
Đại ác ma này không ngờ lại giống như ác ma trong mê cung kia, nhất là một đôi cánh dơi thật lớn ở phía sau, đại ác ma có thân hình màu đỏ.
Tiếp theo, ở phía sau thần linh, lại lần lượt xuất hiện mười hai vị thần linh khác, mà phía sau đại ác ma kia, cũng đồng dạng xuất hiện mười hai ác ma đủ loại kiểu dáng.
Trận chiến đấu mới, lần thứ hai bắt đầu. Thần linh cùng với ác ma vừa vặn một đối một bắt đầu chiến đấu.
Trong khi vị thần linh thứ nhất cùng ác ma thứ nhất động thủ (vị thần linh và ác ma suất hiện đầu tiên), cả người Tạ Nghị đều run rẩy, hắn có thể cảm giác được, uy áp cường đại cuồn cuộn khắp trời đất.
Hiện tại Tạ Nghị giống như một con kiến rơi vào trong biển rộng, hơn nữa biển rộng còn đang có sóng thần vỗ dữ rội!
Dưới thiên địa uy áp của thần linh cùng với ác ma phóng thích ra. Rất nhiều lần, Tạ Nghị cảm giác được bản thân mình chết chắc rồi, chỉ là mỗi một lần rơi vào thời khắc nguy cơ, đều có một cỗ lực lượng ấm áp vây quanh toàn thân hắn, cứu thoát một kiếp.
Lúc này Tạ Nghị cơ hồ đang quỳ rạp trên mặt đất, mặt dán lên trên mặt đất, hai mắt cũng nhắm chặt, trong lòng liên tục cầu khẩn tất cả những điều này mau kết thúc, thế nhưng hình ảnh thần linh cùng ác ma chiến đấu lại vẫn đang rõ ràng xuất hiện trong đầu hắn, cùng với việc bọn họ nhấc tay phóng xuất ra, các loại uy năng khổng lồ có thể đem Tạ Nghị thổi chết thay nhau xuất hiện.
Chiến đấu rốt cục ở trong cầu khẩn liên tục của Tạ Nghị kết thúc. Kết quả cuối cùng là một vị thần linh cùng hai đại ác ma ngã xuống, mười một đại ác ma khác, lại bị phong ấn ở trong hóa thân của một vị thần linh ở sáu mê cung màu trắng.
Tứ chi cùng đầu biến hóa thành năm toà mê cung phân biệt phong ấn một vị đại ác ma, mà thân thể biến hóa thành mê cung lớn nhất, lại phong ấn năm vị đại ác ma còn lại!
Tạ Nghị giờ mới biết, nguyên vốn tưởng rằng mê cung lằm trong lòng núi của điểm du lịch, lại là thân thể của một vị thần linh biến hóa mà thành!
Tiếp theo, mười vị thần linh liền lập tức mở ra một toà trong năm toà mê cung, vào trong đó toàn lực chém giết đại ác ma, sau đó là toà tiếp theo.
Không bao lâu, năm vị đại ác ma bị nhốt trong năm toà mê cung do đầu, tứ chi của vị thần linh đều bị chém chết, chỉ để lại thân thể biến hoá thành năm pho tượng đại ác ma đặt ở trong mê cung.
Nhưng vào lúc này, thần linh giơ kim sắc đại kiếm trong tay lên, đem thanh kiếm của mình để vào trong mê cung thứ sáu đang phong ấn năm vị đại ác ma, sau đó, mê cung này biến mất.
Mà Tạ Nghị không biết, toà mê cung này tiến nhập vào trong không gian thời gian.
Qua không biết bao nhiều năm tháng, có thể là mấy triệu, có thể là vài tỷ năm thời gian, cũng có thể mới là nghìn vạn năm, toà mê cung này đột nhiên từ trong cái không gian không có thời gian kia xuất hiện, ở trong vũ trụ phiêu đãng, cuối cùng, rơi xuống địa cầu.
Thời điểm toà mê cung kia rơi xuống địa cầu, chính là thời gian địa cầu vừa mới sinh ra, liên tục hấp thu thái dương tinh vân (bụi vũ trụ) ở không gian chung quanh, tự mình mở rộng, mà toà mê cung này, cùng hoà với bụi vũ trụ, trở thành một bộ phân của địa cầu.
Thời gian năm mươi triệu năm trôi qua, trong năm tháng thương hải tang điền, toà mê cung này vẫn bị vùi lấp ở chỗ sâu nhất trên địa cầu, cho đến một ngày, trong mê cung nghênh đón vị khách nhân đầu tiên.
Vị khách nhân này, chính là Tạ Nghị.
Sau đó, những điều Tạ Nghị trải qua ở trong mê cung lần thứ hai hiện lên, cho đến khi hắn bị vòng xoáy hồng sắc kia hút vào.
Sau đó, chính là vô số ký ức dũng mãnh vào trong óc hắn, trong đó bộ phân ký ức lớn nhất, đều liên quan đến nữ ác ma Toa Hách Lạp Ti trong mê cung kia, mà một đại bộ phận ký ức khác, lại cùng kim sắc đại kiếm hoa lệ và thần bí liên quan.
- Hô ~~~
Tạ Nghị bỗng nhiên mở hai mắt, há rộng miệng thở phì phò.
Bầu trời xanh thẳm, mấy con chim ở trên bầu trời xanh bay qua.
Từ trên bãi cỏ gian nan ngồi dậy, Tạ Nghị há mồm thở dốc, nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau lại lần thứ hai mở mắt ra, trong ánh mắt lóng lánh quang mang mừng rỡ, cho dù là trúng giải thưởng lớn hàng trăm vạn, cũng bất quá chỉ như thế.
Cầm lấy cây cỏ nhỏ bé trong tay, biểu tình trên mặt Tạ Nghị thay đổi liên tục, bỗng nhiên buông ra.
Lại lần nữa thở ra một hơi thật dài, Tạ Nghị lần thứ hai nằm vào trong bãi cỏ nhu hòa, mở mắt bình tĩnh nhìn ở bầu trời xanh thẳm.
Tuy rằng bề ngoài bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng Tạ Nghị lại sớm đã thành long trời lở đất, bởi vì hiện tại hắn đã không phải là một con người bình thường!
Từ trong dòng trí nhớ sau cùng tuôn vào trong óc, Tạ Nghị biết, bản thân mình đã bị Toa Hách Lạp Ti kia lấy máu dịch cải tạo, hắn hiện tại hoàn toàn chính là một ác ma có bề ngoài nhân loại,!
Xác thực mà nói, hẳn là một nửa ác ma!
Bởi vì trong khi Toa Hách Lạp Ti cải tạo bản thân thì xảy ra một ít vấn đề, mà mấy vấn đề này đối với bản thân hắn mà nói, cũng là tối tối trọng yếu.
Bởi vì một khi không có mấy vấn đề này xuất hiện, như vậy hiện tại bản thân hắn đã không còn là hắn nữa, mà là ác ma nô bộc tối trung thành của Toa Hách Lạp Ti!
Mà nguyên nhân căn bản tạo thành thất bại của Toa Hách Lạp Ti khi cải tạo thân thể hắn, dĩ nhiên là đến từ chuôi kiếm của thanh kim sắc đại kiếm bắn vào trong cơ thể hắn!