Đoàn đội của 613 nhanh chóng di chuyển tránh xa khu vực hoạt động của bầy sói hai đầu, vì nguyên nhân sương mù màu xanh nhạt đã bao phủ hết đường lui của họ, không còn cách nào khác, cả đoàn chỉ có thể kiên trì tiến lên phía trước, vào sâu hơn trong rừng Hell.
Không ai biết thứ gì sẽ chờ bọn họ tiếp theo.
Không ai biết.
Ngày thứ 17...
Nhóm của 613 tiến thêm 6km về phía trung tâm rừng Hell, mỗi bước đi đều hết sức thận trọng bởi khu vực trung tâm có quá nhiều nguy cơ ẩn giấu.
Hiện tại họ vẫn an toàn, một phần bởi cả đoàn đều hết sức cẩn trọng khi di chuyển, song đóng góp lớn nhất phải kể đến số 788. Là tổ trưởng tổ trinh sát có kinh nghiệm đi rừng phong phú, nhờ có gã mà đoàn đội có thể phát hiện trước những mối nguy hiểm đe doạ, tuy không quá nhẹ nhõm nhưng vẫn có thể an toàn tiến lên một cách chậm chạp.
Chỉ có điều, 788 lúc này mồ hôi rơi như mưa, vẻ mặt tràn ngập khó tin cùng bất đắc dĩ, trong ánh mắt hắn thậm chí còn hiện lên một tia sợ hãi bởi hắn phát hiện ra ở nơi này, một kẻ kinh nghiệm đi rừng lâu năm như hắn vậy mà lại mất phương hướng và hoàn toàn lạ lẫm.
Từ trên thân cổ thụ leo xuống, 788 không nói gì, có điều nhìn nét mặt nhăn nhó của hắn, mọi người đều hiểu họ đang ở trong hoàn cảnh xấu.
- Tôi có hai tin tức muốn thông báo , một tin xấu và một tin rất xấu, các anh muốn nghe tin nào trước.
Đoàn trưởng 78 nói, thanh âm có phần uể oải.
- Đoàn trưởng , nói tin rất xấu trước.
583 lên tiếng hỏi.
- Tin rất xấu đó là theo như những gì 788 và tổ trinh sát quan sát được, đoàn đội chúng ta đã hoàn toàn mất phương hướng, khu rừng này quá quỉ dị, kiến thức đi rừng thưởng thức trong sách vở hay kinh nghiệm đúc kết hoàn toàn mất đi tác dụng. Hiện tại chúng ta không thể trông chờ vào may mắn, bởi không biết rằng chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì, vậy chỉ có thể trông vào chính bản thân các bạn.
- Tin xấu đó là thực phẩm dự trữ chúng ta mang theo sắp cạn kiệt, cố gắng sử dụng một cách tiết kiệm nhất cũng chỉ có thể duy trì trong hai ngày nữa.
78 khẽ thở dài thông báo.
- Đoàn trưởng, tôi nghĩ chúng ta không cần lo lắng quá nhiều về vấn đề nguồn thức ăn, trong rừng nguyên sinh nhiều nhất chính là thú rừng, còn có rau dại quả dại, chỉ cần chịu khó tìm kiếm, ít nhất chúng ta sẽ ko thiếu thực phẩm. Dù sao nhiệm vụ của tổ chiến đấu chúng tôi là săn thú mà.
Một thành viên trong tổ chiến đấu lạv quan nói.
- Anh bạn, anh đang có một lối suy nghĩ sai lầm, chưa nói đến việc một người đi rừng giàu kinh nghiệm như 788 cũng hoàn toàn mù tịt về hoàn cảnh xung quanh, chỉ nói đến vấn đề kiến thức, liệu anh có phân biệt được thực vật anh gặp trong này không, anh có chắc chúng không có độc không, thêm nữa, anh cũng đã thấy động vật trong khu vực gần trung tâm này đều là những thứ quái đản hung tợn, đặc biệt chúng không đi lẻ mà kết thành đàn, với lực lượng mỏng manh của đoàn đội chúng ta, nếu lọt vào công kích của chúng, kết cục của chúng ta không khác gì những đoàn đội bị diệt vong kia.
583 cau mày phân tích.
- Chú 583 nói đúng, hoàn cảnh nơi này hoàn toàn khác xa khu vực ngoại vi, nó lạ lẫm và hoang dã, mọi người có để ý thấy, chúng ta càng xâm nhập sâu, ánh sáng càng ngày càng yếu và không khí càng lúc càng ngột ngạt không ?
613 hơi trầm ngâm nói ra phát hiện của hắn.
- hoàn cảnh nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết tình trạng hiện giờ. Nếu không tìm được lối thoát, có lẽ chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ chết vì đói khát.
583 nhận xét. Hắn tuy là tổ trườn tổ chiến đấu song lúc này cũng không nghĩ ra biện pháp gì hữu ích.
Đột nhiên, một thành viên tổ trinh sát vội vàng chạy tới, nét mặt vui mừng nói.
- Mọi người, tôi vừa phát hiện thấy con mồi đi lẻ. Tuy tôi không rõ nó là thứ quái quỷ gì nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể hạ được nó.
- Ở đâu, dẫn tôi đi.
583 không hề đắn đo, lập tức dẫn theo tổ chiến đấu chạy tới nơi người kia chỉ.
Chưa thấy thì không sao, thấy rồi 583 liền giật mình, hắn không thể tin vào điều hắn vừa trông thấy. Sinh vật trước mắt là thứ quái quỷ gì, nó giống như một con tinh tinh to lớn với làn da xanh lét, đứng thẳng bằng hai chân và có 4 cánh tay, mỗi bàn tay đều có 3 ngón với móng vuốt dài sắc bén.
Bằng vào trực giác của một quân nhân dày dạn kinh nghiệm trên chiến trường, 583 cảm thấy sinh vật trước mắt vô cùng nguy hiểm, thân thể hắn khẽ run, bản năng muốn chạy trốn thật nhanh.
- Tổ chiến đấu, lập tức rút lui. Buông tha mục tiêu.
583 trầm giọng ra lệnh, hắn không dám phát ra âm thanh quá lớn sợ làm kinh động sinh vật hình người trước mắt.
- Chết tiệt, thằng khốn nào khẳng định chúng ta hạ được thứ chó chết kia. Nó chưa xơi tái chúng ta đã là thần may mắn chiếu cố rồi.
583 thầm chửi trong lòng.
Chỉ là thần may mắn không phải luc nào cũng đứng về phía đoàn đội bọn họ. Sinh vật kỳ quái kia bỗng làm động tác hít ngửi, ngay sau đó đôi mắt đỏ ngầu hung tợn của nó liền hướng về phía 583 và các thành viên tổ chiến đấu đang chuẩn bị rút lui.
- Mẹ ơi, nó phát hiện ra chúng ta.
788 hoảng sợ la lên. Không hề chậm trễ 788 dùng tốc độ phi thường leo lên một gốc cây gần đó, lẩn vào trong đám tán lá rậm rạp, co lại thân thể hết mức không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Graooooo....
Con quái vật vung vẩy bốn cánh tay mập mạp, âm thanh móng vuốt va chạm vào nhau nghe rợn tóc gáy, no nhằm hướng đám người đang chạy trốn lao tới.
Con mồi và thợ săn đổi chỗ.
Lúc này 613 chạy sát bên cạnh 583, trong lòng thầm rủa cái thằng đáng chết vừa mới phát hiện ra quái vật kia.
- Mọi người nhanh chóng tách ra, không nên tụ lại, phân tán ra cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa quái vật kia với đoàn đội của chúng ta.
583 vừa trải qua một phen hoảng hồn song với tố chất quân nhân chuyên nghiệp , hắn vẫn giữ cho mình sự tỉnh táo cấn thiết, nhanh chóng làm ra quyết định chính xác nhất.
Chỉ có điều, đấu tranh sinh tồn vẫn luôn tàn khốc như vậy, quái vật 4 tay hình thể to lớn nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, chỉ thoáng cái nó đã bắt kịp một thành viên của tổ chiến đấu. 4 cánh tay chụp xuống, móng vuốt sắc bén đã chém kẻ xấu số kia thành nhiều mảnh, tiếp sau đó là màn nhai nuốt tràn ngập huyết tinh.
Những kẻ chạy trốn đều có thể nghe được tiếng nhai xương rau ráu khiến thần kinh tê dại, song, không có một ai dám chậm lại bước chân bởi họ biết nếu để quái vật kia đuổi kịp, kết cục duy nhất là bị phân thây.
Quái vật dạng tinh tinh này trong rừng Hell mức độ nguy hiểm được đánh giá là cấp B, được gọi là "Da xanh", thuộc loại quái hoạt động đơn độc, sức mạnh và tốc độ đều rất đáng sợ, làn da cứng như đá, vũ khí bình thường rất khó gây thương tổn đối với nó, con mồi của nó là tất cả mọi loài động vật trong rừng. Tuy nhiên số lượng loài "Da xanh" cũng không nhiều, rất hiếm khi gặp phải trừ khi vận khí của bạn quá tệ rồi.
613 không dám chậm trễ một giây, liều mạng chạy, chỉ có thể tận lực cách xa "Da xanh", trong lòng thầm cầu nguyện "Da xanh" không đuổi theo hắn.
Song, thực tế luôn khác xa mong đợi, quái vật cấp B kia sau khi nuốt gọn con mồi, bắt đầu chuyển hướng sang con mồi khác, thật không may 613 lần này đã lọt vào mắt xanh của nó.
Gầm lên một tiếng hung tợn, "Da xanh" lại vọt tới, nhằm hướng 613 đuổi theo.
583 vừa quay đầu lại liền phát hiện "Da xanh" đang nhằm hướng hắn và 614 đuổi tới. Hắn thậm chí còn không kịp hoảng hồn, vội hét lên với 613.
- Con trai, mau tách ra, nó đang đuổi theo chúng ta. Chạy nhanh lên không được ngoái lại.
Nghe được tiếng hét của 583, 613 không dám chậm trễ, bất chấp cành cây, gai góc ven đường cứa rách da thịt hắn những vết thương rướm máu, hắn không ngoái đầu lại, cắm đầu chạy bằng tốc độ vượt xa vận động viên nhanh nhất thế giới.
Cơ thể con người thật kỳ diệu, khi gặp nguy hiểm cận kề cái chết, mỗi cá thể đều có khả năng bộc phat tối đa tiềm lực, vượt qua giới hạn của bản thân đạt tới một độ cao mà bình thường họ chỉ có thể ngước nhìn.
Có người từng nói "Một sát thủ đúng nghĩa cần có những tố chất gì"
Thứ nhất : Hắn phải vượt qua giới hạn của bản thân mình... Và....không chỉ một lần.
Nhưng dù có nhanh hơn nữa thì tốc độ của con người vẫn không thể so sánh với tốc độ của quái vật cấp B rừng Hell. Khoảng cách giữa 613, 583 nhanh chóng bị thu hẹp.
- Không kịp nữa rồi.
Thanh âm có phần nôn nóng của 583 lại vang lên, chỉ có điều , lúc này đã mang theo chút tuyệt vọng.
Không tới 10s sau, 613 lại nghe thấy 583 hét lên.
- Con trai, chạy đi, chạy thật nhanh vào. Ta sẽ cản nó lại.
613 giật thót mình, hắn vội quay đầu lại vừa vặn chứng kiến ánh mắt 583 nhìn về phía mình. Trong ánh mắt ấy phảng phất có bi thương, có bất lực, có tuyệt vọng, có sợ hãi, co tiec nuoi , thế nhưng nó trong suốt và bình thản đến lạ thường.
- Phong , chạy đi. Sống sót nhé... Nhớ kỹ, còn sống mới còn hy vọng...
583 mỉm cười nói với hắn, nụ cười của gã trông thật hiền lành, ấm áp giống như một vị trưởng giả hiền từ song không hề thiếu đi hương vị điên cuồng.
Bộc phát ra sức mạnh và tốc độ khó tin, 583 vọt tới bên 613 giữ lấy cánh tay 613 sau đó xoay một vòng 360 độ, dùng sức quăng mạnh hắn đi một khoảng cách hơn 20 mét. Ngay sau đó thực hiện động tác xoay người hoa mỹ, con dao quân dụng đã nằm trong tay 583, hắn mỉm cười đứng đó, trước mặt 583 hơi thở tanh hôi tràn ngập mùi máu tươi ập đến.
Con quái vật đã tới rồi...
613 bị quăng ra xa, lưng nện mạnh xuống nền đất cứng rắn , chỉ là hắn dường như quên đi đau đớn thể xác, chứng kiến 583 hay còn gọi với cái tên David , lúc này đã quay người lại đối mặt với "Da xanh", khoé mắt hắn như muốn nứt ra, hắn thét lên, thanh âm khản đặc tựa như có thứ gì đó đang bóp nghẹt cổ họng hắn.
- Khônggggg, 583 , David, chú mau trốn đi..
613 cố gắng bật dậy, hắn chỉ muốn lập tức lao đến bên 583 chiến đấu cùng người thầy của mình, dù có chết hắn cũng không hối tiếc.
Nhưng một bàn tay đã ngăn hắn lại, kéo hắn đi, một giọng nói hơi có chút run rẩy vang lên bên tai 613.
- Không kịp đâu, mau chạy đi, cậu không được để sự hi sinh của anh ấy trở nên vô ích.
78 xuấ hiện bên cạnh 613 kéo hắn đi bất chấp 613 không ngừng giãy dụa.
Cùng lúc đó, 613 chứng kiến 583 chủ động lao về phía "Da xanh", dao găm quân dụng trên tay vung lên nhằm đầu nó đâm xuống.
Đó là hình ảnh cuối cùng 613 nhìn thấy, 78 da kéo hắn chạy đi khuất sau đám cây rừng cao lớn.
Một tiếng cười cao vút đầy sự điên cuồng lại phảng phất như được giải thoát vang lên, phá tan sự tĩnh lặng đến âm u của rừng Hell , chỉ thoáng vút lên rồi vụt tắt, tựa như khoảnh khắc huy hoàng ngắn ngủi của ngôi sao băng.
583 với con dao quân dụng trong tay đã cắm ngập lên con mắt duy nhất của "Da xanh" bất chấp móng vuốt con quái vật đã xuyên qua người hắn, máu tươi phụt thành dòng, khuôn mặt hắn nhuộm đẫm máu nhưng tuyệt nhiên không ai thấy được vẻ đau đớn hay sợ hãi, 583 chi đang cười.
Ngày thứ 17, tổ trưởng tổ chiến đấu số hiệu 583, một trong những thành viên quan trọng nhất của đoàn đội 613 tử vong.
613 cắm cúi chạy, khoé mắt đã nhoà lệ, nội tâm chìm trong dằn vặt và đau đớn, hắn thầm nguyền rủa mình là một kẻ vô dụng, đáng lẽ ra người ở đó phải là hắn, kẻ đáng chết là hắn, không phải 583.
"Tại sao mày lại chạy trốn, tại sao mày không ở đó chiến đấu cùng 583, dù có chết ít ra cũng là sự giải thoát, tại sao mày không quay lại, tại sao mày bỏ mặc chú ấy. Tại sao...mày là thằng khốn nạn chó chết.. Phong à. Cái mớ lý tưởng cao đẹp mà mày vẫn tôn thờ đâu rồi, bỏ mặc đồng đội của mày để họ hi sinh tính mạng vì mày là thứ mà mày dùng để đền đáp cho những gì người ta đã giúp đỡ mày sao. Một thằng cặn bã rác rưởi như mày không chỉ phản bội đức tin và nguyên tắc của mình, khi đối diện với nguy hiểm lại chỉ biết cắm đầu chạy trốn thôi sao. Mày làm vậy có xứng đáng với bản tâm của mày không, cuộc đời mày khi đối mặt với nỗi sợ hãi và những thứ hung tàn, ác độc mày chỉ biết trốn tránh một cách hèn nhát ư. Đã là lần thứ bao nhiêu rồi, vậy thì mày lấy tư cách gì để truy đuổi theo dấu bước chân của ngài ấy. Mày có tư cách đó sao ?"
613 như bị nhấn chìm bởi những dòng tư tưởng trái chiều, bản năng ép buộc hắn phải chạy trốn để thoát khỏi cái chết, song lý trí cùng với quan niệm đạo đức không cho phép hắn làm như vậy, sự giằng xé đầy đau đớn khiến nội tâm mỏng manh manh nhiều vết rách của hắn như muốn sụp đổ.
613 ép mình phải tỉnh táo, đó là cách 583 đã dạy hắn khi đối diện với bất cứ tình huống nào.
"Sống sót mới có hy vọng."
Chỉ là 613 không làm được, sống sót dựa trên sự hi sinh của đồng đội, đó là điều độc ác nhất , tồi tệ nhất hoàn toàn vi phạm bản tâm 613.
Có một người từng nói với hắn : "Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải giữ vững bản tâm của mình, tâm có sáng thì dù ngươi có đoạ lạc trong hắc ám, không gì có thể vấy bẩn lên người, tội ác và hung tàn cung không thể lung lạc ý chí của ngươi."
"Không, ta phải quay lại cứu chú ấy, ta không thể bỏ mặc 583."
613 ánh mắt dần trở nên kiên định, không nói một lời với 78 đang chạy phía sau hắn, 613 chợt xoay người, chạy ngược về phía 583 và quái vật "Da xanh" trong ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của 78.
- Quay lại, quay lại đây 613, cậu bị điên rồi. 583 chết rồi, chết thật rồi, cậu quay lại có thể làm được gì, chẳng lẽ cậu muốn sự hi sinh của 583 trở nên vô ích sao.
78 gần như thét lên, ngay sau đó hắn nhảy vọt tới ôm lấy 613 , đẩy 614 ngã xuống đất, cố sức ngăn cản 613.
- Không, chú ấy còn chưa có chết, toi không thể bỏ mặc chú ây được, tôi phải quay lại cứu chú ấy. 78 ông bỏ tôi ra , cút ra chỗ khác cho tôi.
613 vùng vẫy một cách điên cuồng nhưng không biết 78 lấy đâu ra sức mạnh, hắn giữ chặt 613 khiến 613 không thể thoát được.
"Bốp".
78 giơ tay tát một cái thật mạnh, 613 còn đang giãy dụa chợt ngẩn ra.
- Đồ ngu, mày có biết anh ấy đã trả giá thế nào để cứu mạng mày không, bằng mạng sống đấy thằng cặn bã, mày muốn anh ấy chết không nhắm mắt mới hài lòng sao. Anh ấy cứu mày để mày một lần nữa chôn vùi tính mạng một cách ngu xuẩn à. Đã vậy thì mày di đi, cút ngay đi, tao không ngăn cản nữa. Mày có thể chết được rồi thằng khốn, nếu tao là 583 tao đã ném mày cho con súc sinh kia rồi.
78 như phát cuồng, đôi mắt vằn lên những tia máu, nắm cổ áo 613 dựng hắn lên một cách thô bạo, 78 hét vào mặt hắn.
613 ngơ ngác nhìn 78 hung bạo trước mắt, dường như trong tim hắn có thứ gì đó vừa tan vỡ, suy nghĩ trong đầu bỗng chốc trở nên trống rỗng, chỉ có nước mắt lăn dài trên gương mặt hắn cùng nội tâm đau đớn và đắng chát.
Đúng vậy, hắn có thể làm được gì...
- Tỉnh táo lại đi, 583 dùng sinh mạng của hắn đem đến cho cậu hy vọng, cậu phải biết trân trọng điều đó, hành động theo cảm tính lúc này là một hành vi ngu xuẩn. Còn nữa nếu cậu không cần cái mạng này nữa, tôi cũng rât vui lòng thay 583 kết liễu nó còn hơn để cậu trở thành chất thải tiêu hoá trong bụng quái vật.
613 ngây ngẩn cả người, hắn giống như tạm mất đi linh hồn, chỉ biết vô thức bước theo 78 trốn thật xa nơi nguy hiểm này. Bọn họ không còn thời gian và cũng không dư thừa tinh lực để lo lắng sự sống chết của những người khác. Đoàn đội đến lúc này chính thức tan rã. Vẫn một câu nói cũ, muốn tồn tại mỗi người chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
*************************************
Trung tâm rừng Hell, ở một nơi bí ẩn...
Số 13 thận trọng di chuyển, dao găm quân dụng u ám trong tay hắn xiết chặt, máu tươi chảy dọc theo lưỡi dao nhỏ tí tách xuống mặt đất rừng.
Trong số những kẻ sống sót, hắn là người duy nhất xâm nhập vào khu vực trung tâm rừng rậm. Trên đường, hắn trải qua vô số trận chiến, thân thể tràn ngập lực lượng cũng lưu lại không ít vết thương, có điều chỉ là những vết thương nhẹ không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn. 13 từng chạm trán một con "Da xanh", hắn tốn khá nhiều sức mới có thể hạ được nó, trả giá bằng vài vêt cắt trên thân thể.
một con sói đơn độc đã ẩn giấu đi bản chất hung tàn bạo ngược, ở hắn người ta chỉ thấy được sự lạnh lùng, tỉnh táo và lí trí tuyệt đối tựa như khối hàn băng vĩnh cửu trên băng nguyên Greenland. Suốt hành trình đi sâu vào trung tâm rừng Hell, vai trò của hắn chỉ có một - thợ săn. Quái vật cấp B cũng chỉ có the giác ngộ trở thành con mồi của hắn.
Lúc này 13 theo dấu một con sói khổng lồ, thong thả tiến vào hang ổ của nó. Đo là một miệng hang bị che khuất bởi thực vật rậm rạp, miệng hang không lớn, cao khoảng gần 3 mét , rộng chừng 2 mét. Không gì có thể làm 13 chùn bước, cũng không có thứ gì co the khiến hắn sợ hãi, ngoài bản năng hung bạo hắn còn có được trái tim quả cảm của loài sói tuyết băng nguyên.
13 bước vào trong hang, con mồi của hắn bị thương, lần theo vết máu 13 tìm đến nơi này.
Bên trong hang động, đi khoảng hơn 30m, chỉ thấy không gian ngày một rộng mở, trước mặt hắn không ngờ còn xuất hiện một cánh cửa bằng đá.
Vết máu cho thấy con mồi của hắn đã đi qua nơi này, 13 là một kẻ cố chấp, con mồi hắn đã xác định sẽ không bao giờ nhường hoặc để kẻ khác cướp mất.
Có điều không chờ 13 có hành động gì, cánh cửa đas bỗng tự động tách sang hai bên để lộ ra một lối đi kim loại bên trong , hai bên vách tường đèn điện nhấp nháy sáng.
13 nét mặt vẫn lạnh như băng, không có chút nào kinh ngạc hay bất ngờ, giống như dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng không có khả năng ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
13 chậm rãi bước đi theo hành lang kim loại, rất nhanh, trước mắt hắn là một không gian nhân tạo rộng lớn, một cánh cửa xuất hiện phía trước dẫn tới một kiến trúc hình vòm giống như đấu trường.
Không một giây do dự, 13 bước qua cánh cửa tiến vào kiến trúc vòm.
Bên trong kiến trúc vòm 13 thấy được con mồi cửa hắn đang được nhân viên y tế chăm sóc vết thương mà hắn gây ra.
Lúc này hắn hiểu được, dấu vết con mồi để lại dọc đường chính là nhằm mục đích dẫn hắn tới nơi này.
Cánh cửa kim loại nặng nề đóng sập lại sau lưng 13, chỉ thấy con mồi cửa hắn đứng sau tầng kính phòng hộ ngăn cách đứng lên đi về phía hắn, ánh mắt của nó nhìn 13 dường như có gì đó rất nhân tính hoá.
Không đợi 13 kịp kinh ngạc, con sói đen to lớn trước mắt hắn toàn thân liền co rút, bộ lông dày rút vào trong da, móng vuốt chìm vào thịt, răng nanh nhọn hoắt nhanh chóng thu ngắn, nó đứng thẳng lên bằng hai chân, chỉ trong chốc lát con sói đã biến mất, xuất hiện ở vị trí của nó là một gã đàn ông da đen cao lớn, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào hắn.
13 không hề để ý ánh mắt lạnh lẽo của gã da đen. Hắn đưa tay chỉ vào gã, sau đó chỉ vào ngực mình, cuối cùng làm động tác cắt cổ.
"Ngươi - con mồi của ta - ta sẽ giết chết ngươi."
Gã đàn ông da đen dường như chứng kiến điều khôi hài nhât mà hắn từng thấy. Gã ôm bụng cười sằng sặc, ánh mắt nhìn 13 chứa đầy mùi vị khiêu khích, ngón trỏ tay phải làm ra động tác ngoắc ngoắc.
"Tới đây..."
13 đối với sự khiêu khích của gã da đen chỉ thản nhiên nhìn hắn, không có tức giận cũng không có coi thường. Tiếp theo sẽ diễn ra điều gì, 13 chẳng hề quan tâm, chỉ là trong suy nghĩ của hắn, thứ hắn xác định là con mồi, hắn sẽ không từ thủ đoạn mà giết chết.
Trong phòng điều khiển cách đó không xa, Sebatien nhẹ giọng phát ra mệnh lệnh.
- Chuồng thú - Khởi động ...
Hết chương 7