Vị trí âm thanh đó truyền tới đại khái ở ngoài mười dặm, Vân Hoán vừa vun vút lao đi trong gió cát, vừa không ngừng nhìn sao trời phán đoán phương vị. Tuy y không dám chậm trễ một khắc, nhưng khi tới nơi thì màn giết chóc đó đã gần kết thúc.
Tảng mây đen kịt cuồn cuộn trôi qua, che phủ hết thảy tinh tú. Bầy linh điểu tụ tập đông nghịt đó, phát ra tiếng kêu chói tai, tiếng nỉ non thút thít, chao lên liệng xuống, điên cuồng xé nát thân thể đám mục dân đang cuống cuồng chạy trốn. Vân Hoán ngẩn ra giây lát, cân nhắc xem có nên xuất thủ hay không. Nhưng chỉ trong sát na ấy, một con linh điểu to lớn đã vươn móng vuốt nhọn hoắt quắp lấy một thiếu niên, mười móng kẹp chặt như gọng kìm, như muốn xé nát tấm thân huyết nhục ở giữa.
"A Đô!" Trong đám người đột nhiên có tiếng nữ nhân thét lên, một mũi tên vàng xé gió bay tới, cắm phập vào khớp xương móng vuốt của linh điểu, mạnh mẽ và chuẩn xác, chớp mắt đã xuyên qua. Con linh điểu bị thương rít lên một tiếng kinh thiên động địa, máu đen tí tách nhỏ xuống, vuốt sắc nới lỏng, thiếu niên kia từ trên không rơi xuống nền cát. Nhưng những bóng đen khổng lồ xung quanh thoáng chốc đã vây chặt lấy nữ lang áo hồng vừa bắn tên giữa đám người.
“A Đô?”
Hai tiếng ngắn ngủi như gió thoảng qua tai lại khiến Vân Hoán đang ở xa xa chợt giật mình. Ngoảnh đầu lại, y thoáng thấy đám mây đen đã vây kín xung quanh bóng áo hồng phất phơ như lửa ấy.
Vô số bộ móng sắc nhọn, dài như trường mâu chộp tới, dưới ánh trăng mờ lóe lên ánh kim lạnh lẽo. Linh điểu cánh đen không ngừng biến hóa thành nhiều bộ mặt khác nhau, nhưng bộ mặt nào cũng mang đôi mắt đỏ vằn sắc máu, phát ra tiếng cười nấc lên như tiếng khóc than nức nở, vây lấy thiếu nữ đã đả thương đồng loại chúng. Nữ lang áo hồng đó xông ra ngược hướng với đám tộc nhân đang trốn chạy, chợt quay đầu, bắn ba phát liên tiếp về phía đám linh điểu truy đuổi, nhưng chúng đã có đề phòng trước, ba mũi tên đó chỉ làm chúng chậm lại chứ chẳng hề có mũi nào trúng đích.
Vuốt sắc lại vồ tới, nhanh như chớp giật. Nữ lang áo hồng đột nhiên thu cung, rút phắt trong ống giày một thanh đoản kiếm, xoay cổ tay một cái, chiêu số vô cùng xảo diệu, đoản kiếm chém sắt như bùn, trong chớp mắt, quanh mình đã có một vầng kiếm quang bao bọc. Đám linh điểu không kịp dừng lại, những móng vuốt vươn tới liền bị chặt đứt, nhao nhao hốt hoảng thoái lui.
Dẫn dụ được đám ma điểu khát máu cho người trong tộc chạy xa, nữ lang lúc này bắt đầu đuối sức, hơi thở dần dần rối loạn. Mảnh lụa hồng buộc tóc bị cào rách, mái tóc vàng bung ra, chảy dài như suối. Song không đợi cô kịp lấy hơi, bầy linh điểu lại vỗ cánh rít lên, nhào tới!
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" Thiếu niên thoát chết khi nãy trông thấy tình huống nguy ngập trước mắt, hét lớn xông tới.
"Mau tránh ra! Mang thần vật theo mọi người chạy trốn nhanh lên!" Nữ lang áo hồng vừa cực lực dùng đoàn kiếm ngăn trở nanh vuốt như rừng của đám ma thú, vừa nghiêm giọng quát lớn, nhưng chỉ thoáng phân tâm, đầu vai liền bị vuốt nhọn xuyên qua. "Phập" một tiếng, con linh điểu đã nhanh chóng chộp được nàng, móng sắc quắp chặt vào đầu vai nhấc bổng nàng lên không.
Trong chớp mắt, vô số cặp móng sắc cắm vào người nàng, những muốn xé nữ nhân đang vùng vẫy chống trả kịch liệt này thành muôn mảnh.
"Tỷ tỷ!" Thiếu niên bên dưới không chịu bỏ đi, vừa khóc vừa lết lại, nhưng không làm được gì. Đám ma điểu ùn ùn đen kịt phía trên, quắp chặt lấy nữ lang áo hồng, máu của nàng từ trên không nhỏ xuống, rơi trên mặt đệ đệ.
"Tỷ tỷ!" Thiếu niên bất chất tất cả nhào vào vòng vây, kêu khóc khản giọng: "Tỷ tỷ!"
"Diệp Tái Nhĩ!" Trong đám người đang cuống cuồng chạy trốn đột nhiên vang lên tiếng thét thất thanh. Một người quay đầu chạy lại, hai tay vung thanh cự kiếm lao vào vòng vây của đám ma điểu, tưởng như bất chấp cả tính mạng quyết đoạt lại nữ nhân đó.
Nhưng, đã không còn kịp.
"Giết!" Đột nhiên giữa hoang mạc lóe lên ánh chớp chói lòa như tuyết, xẻ dọc màn đêm. Tia chớp ấy từ dưới chiếu thẳng lên trên, đâm xuyên qua con ma điểu đang quặp chặt nữ lang áo hồng, một nhát kết liễu. Con vật khổng lồ rơi ầm xuống đất, sải cánh quét trúng thiếu niên đang kêu khóc khiến cậu bé ngã lăn ra đất.
"Phạch phạch phạch!" Cả đám linh điểu đều bị kinh động, những ánh mắt hung ác nhất loạt nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Con linh điểu đã chết, cổ bị lưỡi kiếm ánh bạc xuyên qua. Điều kỳ lạ nhất là trên thân kiếm phát ra bạch quang lấp lánh, vô hình vô chất, chiếu rọi lên gương mặt lạnh lùng của gã thanh niên giữa vòng chiến đấu. Sau khi bạt kiếm nhanh như điện chớp, Vân Hoán chẳng hề để ý đến nữ nhân thụ thương ngã trên mặt đất, chỉ lật tay rút Quang Kiếm khỏi cổ ma điểu, lãnh đạm ngẩng đầu nhìn bọn linh điểu đang tụ tập trên không.
"Quang Kiếm... Quang Kiếm!" Tiếng rít trầm trầm từ đám linh điểu truyền lại, hốt hoảng thấy rõ, "Là đệ tử Kiếm Thánh!"
"Các ngươi đã có hiệp định cùng Trí Giả đại nhân, không được xâm nhập đế quốc chúng ta làm hại bách tính!" Nắm chặt kiếm, không ngừng đề phòng đám ma điểu phản công, Vân Hoán kỳ thực cũng không muốn giao tranh với đối phương, đành phải đưa ra lý do đàng hoàng đó. "Lẽ nào các ngươi tưởng rằng nơi đây trời thì cao hoàng đế thì xa, nên muốn làm gì thì làm sao? Còn phải hỏi xem Quang Kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã!"
"Là quân nhân!"
"Quân nhân của Thương Lưu đế quốc!"
"Ai da, bị phát hiện rồi!"
Trông thấy nam tử đang cầm kiếm đứng nhìn xung quanh đó, bầy ma điểu nhìn nhau một lúc, khe khẽ thì thầm. Đột nhiên chừng như đã thỏa thuận xong điều gì đó, chúng đồng loạt vỗ cánh kêu quang quác, bay về phía cuối trời Tây, bỏ lại bữa tiệc huyết nhục thịnh soạn.
Cả hoang mạc bỗng chốc lại rơi vào sự tĩnh lặng đáng sợ, mùi máu tanh lan đi giữa màn đêm.