Song phương cách nhau hai trăm bộ.
Đội ngũ hình nhạn đã hoàn thành. Nó giống như một cái thiết chuỳ cực đại, đằng đằng sát khí chuẩn bị tiến vào trong trận địa địch nhân. Đáng sợ chính là, Công Tôn Hổ dẫn một ngàn binh tạo thành đầu nhạn, Thiết Lang dẫn ba ngàn binh tạo thành đầu chuỳ cách đầu nhạn bốn mươi bộ, một khi đầu nhạn giống như cây đinh chọc vào trung tâm địch quân, Thiết Lang sẽ cầm lấy đầu chuỳ nặng nề nện xuống, lúc đó trận thế phòng thủ của địch quân sẽ phải tan rã. Kha Nhất không nhìn thấy được, Khuyết Cư nhìn thấy nhưng không hiểu. Còn người đàn ông gầy gò kia xem hiểu nhưng không nói gì.
Cánh trái ba ngàn quân chủ lực của đại quân Trường Lộc bộ lạc bắt đầu hướng trung quân ổn bước tiếp cận, chuẩn bị tiếp ứng trung quân. Kha Nhất nhận thấy trung quân chắc chắn ngăn cản không được bốn ngàn đại quân của Mộ Dung Phong công kích. Sau khi trung quân bị tan rã thì cánh trái chủ lực sẽ thay thế giúp cho trận thế không bị khuyết, có thể ổn định trận hình phòng thủ, lập nên thế bất bại.
Công Tôn Hổ chạy ở trước nhất đột nhiên nhảy lên lưng ngựa, một tay kéo cương ngựa, một tay giơ cao cây búa lớn, điên cuồng hét lên.
Hô hô… Hô hô
Đám kỵ binh đang phi như bay ở tốc độ cao vốn đã nhiệt huyết sôi trào, đằng đằng sát khí, nhìn thấy chủ soái của mình dũng mãnh như thế, không nhịn được từ tận đáy lòng đồng thanh phát ra tiếng gào thét.
Hô hô… Hô hô… Hô hô.
Tiếng gầm rú như sấm sét, tiếng vó ngựa như thiên lôi nổi giận lập tức vang vọng chiến trường.
Đoạn Tùng ở hậu quân nghe được đại quân của mình đang điên cuồng gào thét, không hẹn mà cùng giơ lên chiến đao đồng thanh hưởng ứng.
Hô hô… Hô hô.
Song phương cách xa nhau một trăm năm mươi bộ.
Bởi vì hai bên đồng thời đều phóng ngựa như bay, khoảng cách trong lúc đó rất nhanh liền đến gần.
Chủ tướng của hai bên hầu như đồng thời quát lên.
- Lắp tên…
Tiếng tù hiệu của hai bên giống hệt nhau, không thể phân ra cái nào là của địch quân cái nào là của quân mình.
Hai bên cách nhau một trăm hai mươi bộ.
- Thả….
Trên chiến trường trong nháy mắt từ hai phương hướng, trước sau phát ra một đoàn những tiếng víu víu bén nhọn chói tai. Những âm thanh do tốc độ cao gây ra này lập tức liền bị tiếng vó ngựa cuốn lấy. Trên chiến trường đột nhiên xuất hiện hai khôi mây đen đông nghìn nghịt đang cấp tốc di động, chúng nó ở trên không trung giao thoa nhau rồi hướng phía đối phương ùn ùn vọt tới.
Víu víu… Víu víu.
Những thanh âm hỗn loạn khó nghe mang theo khí tức tử vong chui vào trong tâm phế người ta.
Phốc phốc… Phốc phốc.
Thanh âm những mũi tên nhập thể vang lên không dứt bên tai, ngay sau đó chính là người ngã, ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo cũng liền bị tiếng vó ngựa như sấm chớp nổ vang bao phủ. Những binh lính chết đi hoặc bị thương rơi xuống ngựa toàn bộ bị chiến mã vô tình giày xéo đi qua, chỉ để lại một đám thi thể huyết nhục mờ nhạt.
Song phương cách xa nhau một trăm bộ.
- Lắp tên.
Song phương cách nhau tám mươi bộ. Ba ngàn quân của Thiết Lang cách trung quân của Kha Nhất một trăm hai mươi bộ.
Ngay sau đó chính là một tiếng rống to.
- Thả…
Lúc này đây phạm vi và mật độ của mây đen trên bầu trời rõ ràng so với lần trước lớn hơn, dày hơn rất nhiều. Đám mây đen chui vào đám thiết kỵ đang phi bôn trên mặt đất.
Vẫn là những âm thanh víu víu do tên bay tốc độ cao phát ra, tiếng mũi tên nhập thể như trước, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chiến mã và binh lính rơi xuống mặt đất, tiếng vó ngựa giày xéo thân thể, máu tươi, thi thể la liệt.
Trung quân của Kha Nhất và tiền quân đột kích của Công Tôn Hổ sau khi tiếp nhận hai cơn mưa tên, lập tức dưới sự chỉ huy của tù hiệu, xuất ra trường mâu, chuẩn bị nghênh đầu đón địch.
Bầu trời lại truyền đến tiếng thét chói tai của đám mây tiễn vũ khiến cho người ta hồn phi phách tán. Binh lính của Trường Lộc bộ lạc quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Một mảng mưa tên dày đặc, đông nghịt xạ vào trên người những binh sĩ tay cầm trường mâu. Hơn hai trăm binh lính kêu thảm, cùng với tiếng rên rĩ của chiến mã trước khi chết, giống như một phiến rơm rạ bị xô ngã rạp xuống, quân sĩ bên mình bị địch quân giày xéo xông lên, chớp mắt đã thấy vô số binh lính bị vó ngựa đạp thành một mảng huyết nhục mờ nhạt trên bình nguyên, huyết tinh khủng bố giống như một trường đồ sát.
Càng lúc càng có nhiều chiến sĩ giống như kẻ điên mất đi lý trí, lẫn nhau liều mình chém giết, âm thanh quát giết liên tục vang lên, theo đó là mùi huyết tinh nồng nặc trong gió, kịch chiến cuối cùng cũng mở màn.
Công Tôn Hổ xoay tròn cây búa lớn trên tay, nổi giận gầm lên bổ thẳng xuống cây trường mâu đang đâm về phía mình. Trường mâu liền gãy đoạn, búa lớn sẵn đà chém vào cái đầu ngựa đang tiến tới thành hai nửa, thân thể khổng lồ của con chiến mã mang theo tên lính đang kêu thảm văng lên, tên lính ở không trung đang khoa chân múa tay liền bị một thanh trường mâu lạnh băng đâm xuyên ngực.
Binh lính dưới sự dẫn đầu của Công Tôn Hổ, dũng mãnh chém giết địch quân, căn bản không hề để ý phía sau mình. Thiết Lang chỉ huy đại quân xung phong bởi vì không có bị địch quân ngay mặt chặn đánh, nên có thể bắn tên yểm hộ, giúp cho quân đột kích của Công Tôn Hổ giảm bớt áp lực.
Trên bầu trời lại thêm một mảng mây tên bắn vào trung quân của địch. Kha Nhất ở xung quanh binh lính của mình chỉ nhìn thấy quân lính quát hét, nghe tiếng ngựa hí, không hề biết Công Tôn Hổ đã mang theo đầu nhạn giống như một cây đinh sắc bén đang từng bước xâm nhập. Địch tiễn giống như mưa lại đột nhiên bắn tới, binh lính không kịp đề phòng bị bắn ngã một tảng lớn. Kha Nhất giống như một con sói hoang bị chọc giận, gít rào, gầm lên giận dữ, phóng lên nghênh đón binh lính của Mộ Dung Phong đang giết tới.
Công Tôn Hổ cúi người bổ chết một tên địch binh đang chuẩn bị chém chiến mã của hắn, sau đó liền nghiêng người trảm ngang thân mình của một tên địch kỵ bên trái, máu tươi phún ra lập tức nhiễm đỏ một bên thân mình hắn. Hắn đi ở phía trước nhất, hắn chính là dấu hiệu cho chiến hữu phía sau tiến tới.
Đội ngũ hình nhạn dần dần phát huy được lực công kích sắc bén của nó. Những chiến sĩ đi sau Công Tôn Hổ rất có trật tự, binh lính ở ngoài sườn chém giết địch kỵ, binh lính trong sườn bổ sung cho binh lính ở ngoài sườn bị tử vong, đồng thời lấy trường mâu trợ giúp chống đỡ địch kỵ hung mãnh xung kích. Những chiến sĩ ở trung tâm thì liên tục bắn tên giết chết địch nhân.
Trung quân của Trường Lộc bộ lạc sau khi bị đả kích dần dần ổn định lại, bọn hắn giống như một đám sói đói đỏ mắt, từ bốn phương tám hướng vây công một con dã ngưu, há to cái mồm đầy huyết hung ác, vươn ra móng vuốt bén nhọn liều mạng phóng tới. Công Tôn Hổ dẫn dắt con dã ngưu đang điên cuồng này, đầu húc chân đá, lấy thân thể hùng tráng của chính mình mà va chạm.
Thiết truỳ sau khi vượt qua năm mươi bộ, đã bị lột bỏ đi một tầng. Binh lính thương vong một lượng lớn, nhân số kịch giảm, tốc độ của cây đinh càng lúc càng chậm. Nhưng cây đinh này cũng đã giúp cho hai cánh trái phải cơ bản tiếp cận với đại quân của Trường Lộc bộ lạc.
Ba ngàn đại quân tả cánh dưới sự chỉ huy của Khuyết Cư, phân ra một ngàn người chiếm cứ khoảng trống sau khi trung quân xuất kích. Ở trên chiến trường trung tâm Công Tôn Hổ và Kha Nhất mỗi người suất lĩnh vài trăm quân kiên quyết tử đấu không buông tha. Đại quân của Trường Lộc bộ lạc ở phía sau họ năm mươi bộ. Quân đội của Thiết Lang cách bọn họ ba mươi bộ.
Phía đại quân của Trường Lộc bộ lạc liên tục nổi lên tù hiệu. Đoạn Tùng ở xa xa phát hiện tả cánh của địch quân trước tiên di động trên chiến trường, đủ loại đại kỳ phiêu động di chuyển có trật tự hướng về phía trung quân.
- Thông báo cho Thiết Lang thiên phu trưởng, tả cánh của Khuyết Cư di động hướng về phía sau của trung quân.
Đoạn Tùng quay người đối với tù hiệu binh kêu lên. Thiết Lang trong lúc đang phi bôn nghe được tiếng tù hiệu mà mình đang chờ đợi. Tiếng tù từng tiếng rồi lại từng tiếng giống như tiếng thét đòi mạng.
Một ngàn quân của Đoạn Tùng bắt đầu di động. Quân lính dưới sự chỉ huy của tù hiệu, toàn lực thúc ngựa, âm thanh roi ngựa quất lên chiến mã phát ra những tiếng “lạch bạch, lạch bạch” thật lớn. Chiến mã bị đánh, ra sức phi nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng vó ngựa gầm rú càng lúc càng vang vọng.
Công Tôn Hổ rốt cuộc cũng xông vào đại trận đông nghịt nhìn không thấy cuối của địch quân. Hắn phát ra tiếng gào thét rung động lòng người.
- Trường Lộc Trư…………
Những địch binh vây quanh hắn giống như kẻ điên, căn bản đối với tiếng gào thét của hắn không chút động lòng. Trong lòng bọn hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: Giết chết tên địch nhân này. Bên tai bọn hắn chỉ có một thanh âm: Giết chết hắn.
Cây búa lớn của Công Tôn Hổ đã nhìn không ra hình dạng nữa rồi, toàn bộ chỉ là một khối huyết nhục mờ nhạt chém phải chặt trái, đụng phải là chết, va phải là mất mạng. Bộ hạ của hắn gắt gao theo sát hắn, ở trái phải và phía sau hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ cho hắn, thân hình cao lớn hùng tráng kia của Công Tôn Hổ chính là chiến kỳ của bọn hắn, chính là phương hướng để bọn hắn tiến tới.
Trên ngọn núi nhỏ, Khuyết Cư chỉ vào tiền quân của Công Tôn Hổ đang đột kích đối với người đàn ông gày gò ở bên cạnh oán hận nói.
- Bọn chúng vô cùng ương ngạnh, vậy mà lại xé mở ra được một lỗ hổng ghim vào trong trận. Kha Nhất đánh trận mười mấy năm, vì sao chỉ có mội đội tiền quân đột kích cũng cản không được?
- Đó là Công Tôn Hổ, một con hổ chân chính.
Người đàn ông phát ra lời khen từ tận đáy lòng.
- Phong Liệt, ngươi có lầm không vậy, đó là địch nhân của ngươi, không phải là chiến hữu của ngươi.
Khuyết Cư tức giận nói.
- Vậy thì sao? Ngươi xem cho kỹ, ta đếm một tiếng, Công Tôn Hổ có thể tiến một bước, ta đếm mười tiếng, Công Tôn Hổ sẽ có thể tiến mười bước.
Khuyết Cư khuôn mặt đỏ gay, hắn chỉ vào chiến trường đang vang lên âm thanh chém giết rung trời, khàn cả giọng quát lên.
- Đó là người của ta, người của ta. Ngươi vì sao còn không trợ giúp ?
Phong Liệt khinh miệt nhìn hắn liếc mắt một cái.
- Ngươi biết cái gì ? Ngươi có nhìn thấy Mộ Dung Phong không ? Đại soái nhất định có hậu viện đang mai phục. Không ai có thể thắng được đại soái.
- Ngươi còn gọi hắn là đại soái sao ? Ngươi đã phản bội hắn, biết không ? Hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn thấy, không cần âm mưu quỷ kế, Mộ Dung Phong cũng sẽ đồng dạng bị đánh bại.
- Các ngươi những tên ngốc lúc nào cũng xem nhẹ đại soái. Chúng ta sẽ chết, toàn bộ đều sẽ chết.
Phong Liệt thương hại nhìn Khuyết Cư, giống như đang nhìn một khối tử thi, thì thào lẩm bẩm.
- Thực lực của đại soái, há để cho những tên tiểu nhân như các ngươi có thể dự đoán được.
Công Tôn Hổ ra sức hống to.
- Giết Kha Nhất, Giết Kha Nhất…….
Hắn nhìn thấy Kha Nhất, nhìn thấy kẻ mà hắn căm hận nhất trong cuộc đời. Kha Nhất đã tạo ra ác mộng cho hắn, cả đời cũng sẽ không tan đi. Đó là một loại nỗi đau khắc cốt ghi tâm, mỗi nỗi hận ghi tâm khắc cốt.
Tánh mạng của hai vạn tướng sĩ, đó là hai vạn chiến sĩ đã từng chinh chiến đại mạc trong mười năm, bất luận một người nào cũng là công thần của Tiên Ti quốc. Mọi người cùng đại soái đồng sinh cộng tử, tình nguyện cùng đại soái tạo phản chứ không muốn rời đi nghĩa vụ binh lính Tiên Ti. Rất nhiều chiến hữu không thể đếm được, rất nhiều thân nhân không đếm xuể, trong nháy mắt, tất cả đều bị tên phản đồ này chôn vùi.
Kha Nhất ra sức tránh đi Công Tôn Hổ. Nhưng binh lính xung quanh càng lúc càng ít, rốt cuộc cũng gặp phải Công Tôn Hổ.
Kha Nhất không có dũng khí đối mặt với Công Tôn Hổ, hắn gầm lên, quay đầu ngựa lùi về phía sau đại quân, một lần nữa đứng tại vị trí chỉ huy.