Chương 2196: Đại hội tổ chức thành viên kinh tế
Bà cụ được sắp xếp tới bệnh viện tốt nhất ở Hạ Mã và Phó Tiên Tiên luôn đi cùng, bằng tình yêu thương vô bờ cô chăm nom chu đáo cho bà lão, quyết tâm có trách nhiệm với cụ tới cùng.
Bà cụ cũng coi như hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai, gặp được Phó Tiên Tiên chẳng những bệnh tình được trị dứt điểm mà tuổi già cũng được bảo đảm.
Còn ở một góc độ khác thì bà lao xuống cũng mở ra một trang mới cho dân chúng Hạ Mã. Phó Tiên Tiên chỉ chăm lo mình cụ nhưng Hạ Tưởng vì việc của bà cụ mà đã rất chú ý tới vấn đề y tế.
Hạ Mã… Lại sắp trở thành nơi phong vân tế hội.
Hạ Tưởng ở trong cao ốc Đế Vương cũng đã thay đồ sạch sẽ, hắn ngồi thẳng trong phòng thấy Chương Quốc Vĩ tự tin bước vào dù có hơi khom người, không đứng lên, gật đầu nói:
- Quốc Vĩ đấy à… Ngồi đi.
Sắc mặt Chương Quốc Vĩ như thường không hề buồn vì Hạ Tưởng không đứng dậy chào đón mà ngược lại còn tươi cười:
- Chủ tịch Hạ, đều nhờ Chủ tịch cả.
Hạ Tưởng thầm khen qua rèn giũa Chương Quốc Vĩ đã khôn ngoan hơn trước nên trọng dụng cũng đáng, hắn mới nhổm dậy chìa tay ra bắt tay Chương Quốc Vĩ:
- Quốc Vĩ, lâu rồi mới gặp. Dạo này tôi luôn nhớ về năm tháng ở Tần Đường, nghĩ lại cũng có rất nhiều thứ đáng giá.
Chương Quốc Vĩ tuy không để ý Hạ Tưởng có trọng đãi ông ta hay không nhưng thấy Hạ Tưởng vẫn đứng lên nghênh đón trong lòng thấy vui vui, mà câu đầu tiên Hạ Tưởng lại nhắc tới Tần Đường liền biết Chủ tịch nhớ ân tình xưa, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng là muốn nhấn mạnh hai người họ là thâm giao.
- Tôi cũng không quên thời gian chủ tịch lãnh đạo.
Chương Quốc Vĩ vội nắm lấy tay Hạ Tưởng. Nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Hàn huyên mấy câu sau đó ai yên vị nấy, Đường Thiên Vân mang trà lên nhưng không ra ngoài mà đứng nghiêm một bên, Chương Quốc Vĩ hiểu, Đường Thiên Vân là thư ký mà Hạ Tưởng cực kỳ tin tưởng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có hi vọng đi với Hạ Tưởng đến cùng.
Không đợi Chương Quốc Vĩ chủ động hỏi chuyện cứu người Đường Thiên Vân nhanh nhảu tóm lược tình cảnh lúc đó. Nhưng sự thật và động cơ Hạ Tưởng xuống sông cứu người Đường Thiên Vân hoàn toàn không hề đề cập tới. Dù sao Chương Quốc Vĩ chỉ cần biết Hạ Tưởng xuống nước là được.
Nhưng lại chú trọng tới việc Phòng Chu Tự bắt người, còn khéo léo nhắc tới việc quần chúng vây quanh hành hung Phòng Chu Tự, mà cũng chỉ lướt qua thôi vì tin Chương Quốc Vĩ cũng nắm chắc.
Quả thật Chương Quốc Vĩ cũng nắm được, ông ta đang sầu não không mở được thế cục Hạ Mã nhưng giờ thì tốt rồi. Hạ Tưởng vừa đến cơ hội đã bày ra trước mắt, nhớ những mánh lới của Hạ Tưởng trước đây ông ta cũng nóng lòng muốn thử. Hận nỗi giờ đây không thể đem Hạ Mã Mã một lần nữa nắm gọn trong tay mình
- Quốc Vĩ, giờ tôi không phải là cán bộ tỉnh Yến, lẽ ra không nên đưa ra đề nghị gì về công tác ở đây, nhưng tôi lại yêu mến nơi này, đây cũng là quê hương thứ hai của tôi, lại đúng lúc bắt gặp việc hung bà cụ Vương nhảy sông tự sát, tôi rất đau lòng. Hạ Mã là quận giàu nhất cũng là quận trẻ nhất phát triển nhất ở thành phố Yến. Năm xưa tôi cùng với phần lớn dân thành phố thành lập quận Hạ Mã là hi vọng dân chúng nơi đây có cuộc sống giàu có vui tươi. Cho dù không giàu thì cũng không thể vì năm chục tệ tiền thuốc mà phải nhảy sông tự sát!
Chương Quốc Vĩ cúi đầu rất thấp:
- Chủ tịch Hạ, tôi đã phụ sự ủy thác của Chủ tịch, chưa sâu sát tới Hạ Mã mong nhận được phê bình của Chủ tịch!
- Tôi không phê bình anh, cũng không phải đều là trách nhiệm của anh.
Hạ Tưởng quá thấu hiểu tình hình hiện tại của Hạ Mã, hiểu Chương Quốc Vĩ đã dốc hết sức giữ gìn Hạ Mã, vừa rồi chỉ là lời khách sáo nhưng Chương Quốc Vĩ muốn ám chỉ ông ta sẽ không bỏ qua kẻ bất tài nào muốn hủy hoại Hạ Mã!
Chương Quốc Vĩ biết Hạ Tưởng sắp ra tay, cảm thấy vô cùng phấn chấn, Chủ tịch Hạ vừa ra tay tình hình Hạ Mã chắc chắn sẽ phục hồi lại thanh thiên bạch nhật, nếu Hạ Mã nằm gọn trong tay ông ta, chỉ cần trong bộ máy quận ủy có một nửa là người của ông ta thì sức nặng ở thành ủy của ông ta sẽ tăng mạnh, thì Lục Nho trước ông ta cũng phải khiêm nhường.
- Bảo Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài tôi hơi mệt, không gặp họ được. Mai phải triệu tập một cuộc họp, sẽ rất bận, e là không có thời gian gặp họ nên đừng để họ tới nữa.
Là người sáng lập ra Hạ Mã, đến Hạ Mã mà không gặp đương nhiệm Chủ tịch và Bí thư quận ủy, cách làm của Hạ Tưởng không phù hợp với lẽ thường chốn quan trường, cho dù hắn là Chủ tịch tỉnh cũng phải cho quan chức Hạ Mã một chút mặt mũi chứ.
Chương Quốc Vĩ nghe xong rất vui mừng, Hạ Tưởng thẳng thừng từ chối gặp mặt Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài cũng như là đóng cánh cửa đàm phán cũng có nghĩa là, chuyện xảy ra hôm nay Chủ tịch Hạ sẽ truy cứu tới cùng.
Cứ nghĩ đến sức ảnh hưởng kinh người của Chủ tịch tỉnh Hạ tại tỉnh Yến, Chương Quốc Vĩ suýt nữa đã nhảy dựng lên vì sướng, chịu đựng bao năm ở thành phố Yến, cuối cùng cũng đến một ngày được mở mày mở mặt.
Chương Quốc Vĩ chào rồi ra về, Hạ Tưởng gọi điện tới bệnh viện được tin Phó Tiên Tiên luôn bên cạnh bà cụ, đã được điều trị và giờ đã hạ sốt, tạm thời chưa có vấn đề gì nên hắn cũng an tâm.
Cứ tưởng Phó Tiên Tiên sẽ cho người chăm nom bà cụ, ai dè cô không biết sao lại đặc biệt thương cảm với bà cụ Vương, nói cái gì cũng muốn đích thân chăm sóc, Hạ Tưởng cũng chẳng miễn cưỡng, thôi thì tùy cô ấy thôi.
Buổi tối, triệu tập đại hội tổ chức thành viên kinh tế trước.
Hai lần đại hội tổ chức thành viên, Hạ Tưởng đều tổ chức ở sản nghiệp dưới danh nghĩa của Tề Á Nam, nhiệt huyết của Tề Á Nam không cần phải nói, biết rõ Hạ Tưởng tín nhiệm ông ta, liền nơi nơi truy cầu hoàn mỹ, bất chấp phải chi bao nhiêu, đại hội lần này nhất định phải thành công mỹ mãn.
Từ phần cứng tới phần mềm Tề Á Nam đều đích thân xem xét, cố gắng để không thể xảy ra một sơ sót gì, ông ta rõ một điều rằng người tham gia đại hội của Hạ Tưởng nếu không phải là quan lớn thì là giới quyền quý không thể nào qua quýt được.
Tề Á Nam bận rộn với công việc tiếp đãi, bận tới mức quên cả việc cá nhân, Lý Thấm cũng bận rộn không kém cũng không chú ý tới chốn ngủ nghỉ và những việc vặt, việc cô quan tâm đều là đại sự.
Sắp xếp của mỗi một nhân viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng tham gia đại hội, những dự án tương lai, tất cả đều do một tay Lý Thấm hoàn thành, mặc dù có sự trợ giúp của Quý Như Lan nhưng vì thời gian Quý Như Lan gia nhập tổ chức của Hạ Tưởng quá ngắn có rất nhiều người và việc cô không nắm rõ, vậy nên chỉ có thể đứng bên cạnh hỗ trợ cho Lý Thấm.
Về việc bố trí và điều động nhân viên Lý Thấm hầu như đã cố gắng hết sức, cân nhắc đến thực lực kinh tế của từng thành viên để đưa ra những sách lược cụ thể cho từng người. Nhưng trong công việc Lý Thấm thiên về quy củ mà không chú trọng ân tình nên chỉ cần các thành viên nghiêm ngặt chấp hành các quy định đặt ra là mọi sự đại cát rồi.
May mà cô có sự trợ giúp của Quý Như Lan không thì hội nghị lần này sẽ phải mắc phải sai lầm về hiểu biết và nắm được lòng người, về điểm này cô thua xa Quý Như Lan.
Đại hội tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng mặc dù đều đoàn kết dưới lá cờ của hắn nhưng vẫn là một tổ chức nhỏ lẻ, hơn nữa Hạ Tưởng cũng không đưa ra yêu cầu quá nghiêm khắc với tổ chức thành viên kinh tế - đương nhiên, cũng có một số thành viên kinh tế bị Liên Nhược Hạm thu mua cổ phần - hợp thì đến, không hợp thì thôi, tất cả đều hoàn toàn tự giác.
Nhưng không vì thế mà quy mô đại hội tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng sụt giảm, cố nhiên sức hấp dẫn của Hạ Tưởng không phải chỉ là quan hệ mà còn liên quan tới cả chính sách sáng suốt của Hạ Tưởng. Chỉ cần gia nhập tổ chức thành viên kinh tế thì sẽ có ngay quyền lợi, vừa được bồi dưỡng chính trị vừa có thể lợi dụng được ưu thế tài chính, hơn nữa khi đã gia nhập, tài sản của từng người đều có thể được nhân lên đột biến vậy thì ai nỡ nào thoát ra?
Đó cũng chính là vô vi mà trị của Hạ Tưởng, “cho đi không cần nhận lại” mới thực sự khiến cho quy mô cổ đông ngày càng lớn mạnh. Ngẫm lại, để lọt vào tầm ngắm của Hạ Tưởng và trở thành thành viên kinh tế bên hắn đều không phải người phàm, có thể giới thương nhân như cá gặp nước, nhưng qua lại giữa người với người vốn phức tạp như không lợi ích nhưng vẫn trọng tình nghĩa, nếu Hạ Tưởng không tham lợi ích của bọn họ thì cái tìm kiếm ở bọn họ chính là tình nghĩa.
Đã là thương nhân hay doanh nghiệp, ai lại đi khước từ sự hữu nghị của Chủ tịch tỉnh tuổi trẻ, tài cao, tiền đồ rộng mở?
Cuộc họp buổi tối được triệu tập tại phòng họp trên tầng cao nhất của cao ốc Đế Vương. Từ ngày Đế Vương khai trương tới nay đây là buổi họp đầu tiên có quy mô nhất: căn phòng hơn 600m2 hoàn toàn chật cứng.
Đúng ra là có thể chứa ba trăm người nhưng đều đã kín chỗ!
Dự tính nhiều nhất cũng chỉ hai trăm người thôi nhưng không ngờ lại tới đủ cả ba trăm người, Tề Á Nam hoảng quá không thốt nên lời, đã từ bao giờ, quy mô của tỗ chức thành viên kinh tế lớn mạnh tới cỡ này?
Đúng là sự lớn mạnh bùng lên đáng mừng.
Tề Á Nam đâu biết rằng quy mô lớn mạnh thế này, một là nhờ kiến nghị trước đây của Lý Thấm đã có tác dụng: sự gắn kết lôi kéo giữa các thành viên kinh tế đã thu hút rất rất nhiều người tham gia. Hai là nhờ sự sắp xếp chu đáo của Quý Như Lan, khi Lý Thấm không để ý tới số thành viên kinh tế ngoài dự tính thì cô đã khéo léo sắp xếp cho những người đó đều có được chỗ ngồi.
Nhờ thực lực không ngừng lớn mạnh của tổ chức thành viên kinh tế đã khiến cho rất nhiều trí thức danh nhân trở thành trợ lực cho Hạ Tưởng, tất cả đều kết lại thành một khối vững chắc.
Đại hội lần này, quy mô lớn nhất, số người tham dự cũng đông nhất, không chỉ những người tùy tùng chân thành của Hạ Tưởng như: Thiểm Liên đại diện cho Tập đoàn Viễn Cảnh, Thẩm Lập Xuân đại diện cho Tập đoàn Đạt Tài, Tôn Hiện Vĩ của bất động sản Thiên An, Tiêu Ngũ của bất động sản Giang Sơn, Chu Hổ của xí nghiệp khai thác mỏ An Đạt, đều đã có mặt, còn có cả Phùng Húc Quang và nhiều người khác cũng tham dự.
Ngoài ra, còn có Vu Duyên với sự ủy thác của Cổ Ngọc, còn có người từ tỉnh Tề, tỉnh Tương, Lĩnh Nam và cả các tỉnh phía Tây cũng đến, các thành viên kinh tế hoạt động trên mọi lĩnh vực bao gồm: bất động sản, giao thông, khai khoáng (than đá), điện lực, y tế và giáo dục, văn hóa v.v…, hầu như đều liên quan tới hầu hết các ngành nghề then chốt trong nước trừ các tập đoàn lũng đoạn.
Sức ảnh hưởng của tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng đã có quy mô bước đầu, hoạch định chiến lược kinh tế ban đầu đã đạt thành quả đầu tiên!
Ngoài Liên Nhược Hạm được ngồi hàng ghế trước, Nghiêm Tiểu Thì, Tùng Phong Nhi, Vệ Tân, Tống Nhất Phàm cũng ngồi lên trước, nếu thêm cả Quý Như Lan và Phó Tiên Tiên thì đúng là đội quân tóc dài khiến người ta sợ hãi.
Nếu như sự xuất hiện của mấy người trên vẫn chưa làm người ta ngạc nhiên, thì một người không mấy nổi bật ngồi trong đám người, cũng đủ khiến thành viên kinh tế ở Yến vô cùng ngạc nhiên, vâng, người đó chính là Thành Đạt Tài!
Đường đường là người sáng lập của Tập đoàn Đạt Tài, nhân vật huyền thoại trong giới thương nhân tỉnh Yến – Thành Đạt Tài cũng là thành viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng, đúng là quá kinh ngạc. Thành Đạt Tài là một nhân vật huyền thoại, không hề xuất đầu lộ diện bao năm mà hôm nay lại vui vẻ tham gia đại hội tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng, thì đúng là kỳ tích tưởng chỉ có trong mơ.
Nhưng mà sự việc càng làm người ta giật mình… vẫn còn ở phía sau.
Chương 2197: Đang trong cuộc họp
Hạ Tưởng vừa bước vào, tiếng ồn ào bỗng nhiên im bặt.
Hạ Tưởng năm nay ba mươi sáu, đúng là rất trẻ, khoác trên người bộ đồ giản dị, nụ cười luôn nở trên môi, nếu như không nghe giới thiệu thì chẳng ai tin đây là vị Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất toàn quốc.
Cho dù có giới thiệu sôi nổi như hôm nay cũng sẽ làm cho nhiều người không dám tin Hạ Tưởng có thể thâu tóm được toàn bộ các thành viên kinh tế lớn nhất trên toàn quốc. Những người ở đây đều là những doanh nhân công thành danh toại đều không quản cực khổ để đến đây tề tựu chỉ để tham gia một đại hội do hắn khởi xướng, chỉ để trực tiếp nghe hắn phát biểu.
Ngồi trong đám đông, ngoài “đội quân tóc dài” ngồi phía trước, những người còn lại đều lớn tuổi hơn Hạ Tưởng, thậm chí còn lớn hơn tới mấy chục tuổi, nhưng hầu hết mọi người đều nghe theo phán đoán tinh anh của một người tuổi còn quá trẻ, khiến rất nhiều người không thể tin nổi.
Hạ Tưởng qua quan sát của mọi người, khẽ mỉm cười, chắp tay lại cung kính chào:
- Các vị đại biểu cho dù thuận đường ghé qua hay từ xa đến đây đều vất vả rồi, nào, các vị, xin mời xơi nước trước đã.
- Ồ…
Cả hội trường ồ lên vui vẻ rồi nhiệt liệt vỗ tay.
- Đừng vỗ tay chào đón tôi, làm quan lâu, ngày ngày nghe thấy tiếng vỗ tay nhe nhiều quá nên không vững tâm, không phân biệt được tiếng vỗ tay nào mới là thật lòng thật dạ, tiếng vỗ tay nào chỉ a dua theo
Hạ Tưởng giữa những người quen thuộc chắc chắn sẽ không khách sáo, huống chi ngồi đây đều là bạn cũ hay tri kỉ tương lai, hắn cũng lại không phải là người nơi nơi đều thích giở thói quan trường.
Lời của Hạ Tưởng lại khiến cả hội trường ồ lên vui vẻ.
- Trước khi họp, tôi trân trọng giới thiệu sự góp mặt quan trọng của vài vị.
Hạ Tưởng mỉm cười xưng danh Thành Đạt Tài.
- Người sáng lập Tập đoàn Đạt Tài… ông Thành Đạt Tài!
Thành Đạt Tài đứng dậy mỉm cười, chắp tay chào hỏi.
Hơn ba trăm người ngồi đây chẳng một ai chưa nghe tới danh Thành Đạt Tài, nhưng mấy ai được thấy Thành Đạt Tài bằng xương bằng thịt. Trong tiềm thức mỗi nhà kinh doanh, cái tên Thành Đạt Tài giống như là con chiên tin vào Chúa, vậy mà, hôm nay nhân vật trong huyền thoại đã ngay bên cạnh, rất nhiều người xúc động đứng lên, nhiệt liệt vỗ tay.
Thành Đạt Tài tới đây hôm nay là vì: một là chính thức khẳng định sau này Tập đoàn Đạt Tài luôn sát bên Hạ Tưởng; hai là chứng tỏ ông ta kiên quyết ủng hộ Hạ Tưởng; ba là Tập đoàn Đạt Tài muốn mượn thế Hạ Tưởng để tiếp tục là người đón đầu trong mọi trào lưu kinh tế mới sau này.
Hiện nay bất động sản rơi vào khủng hoảng không phải là nguyên nhân khiến Thành Đạt Tài tìm Hạ Tưởng nương nhờ (Thành Đạt Tài tin tình hình ổn lại chỉ còn là vấn đề thời gian, muộn nhất là tháng ba sang năm sau nhiệm kỳ mới của chính phủ, bất động sản sẽ sang một trang mới) mà là qua một thời gian dài quan sát đã công nhận phương án phân chia lợi tức cổ phần cho các thành viên kinh tế của Hạ Tưởng, cũng hoàn toàn tin tưởng tư cách của Hạ Tưởng, nhận thấy Tập đoàn Đạt Tài gia nhập tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng, không những tăng thêm uy thế vốn có mà ngược lại sẽ thêm trợ giúp Tập đoàn Đạt Tài bước trên một con đường thênh thang rộng mở.
Hơn nữa Thành Đạt Tài còn muốn mượn gió bẻ măng, mượn ngọn gió đông quốc gia sắp điều chỉnh phương hướng lớn, để Tập đoàn Đạt Tài gây dựng cơ nghiệp ngàn năm.
- Phó tổng giám đốc chi nhánh công ty điện lưới quốc gia các tỉnh phía Tây, cô Quý Như Lan.
Giới thiệu xong Thành Đạt Tài, Hạ Tưởng trân trọng giới thiệu tiếp Quý Như Lan, vui vẻ thêm một câu:
- Nguyên quán Mai Hoa Lĩnh Nam.
Câu cuối cùng ám chỉ, những người ngồi đây mà không biết thân thế của Quý Như Lan thì chẳng có đầu óc chính trị, nhà họ Quý ở Lĩnh Nam không chỉ quá quen thuộc với những nhà cầm quyền trong nước mà tới lớp lớp thương nhân cũng chẳng ai không ngưỡng mộ, giới công thương muốn làm ăn ở Lĩnh Nam thì không thể tách rời nhà họ Quý, vì toàn bộ kinh tế Lĩnh Nam đều nằm trọn trong tay dòng tộc này không ai có thể đụng tới. Có thể nói, ở Lĩnh Nam chính trị do Trần Hạo Thiên nắm giữ, còn kinh tế do nhà họ Quý định đoạt.
Không ít người ngồi đây đều muốn làm ăn ở Lĩnh Nam mà không đủ vận may, đúng lúc đang muốn thâm nhập vào thị trường béo bở này mà không có cửa để vào, thì bỗng nhiên ngồi đây hôm nay còn có cả một đại tiểu thư nhà họ Quý ở Lĩnh Nam, thật là làm người ta vui mừng khôn xiết, niềm vui bất ngờ không lời nào nói hết.
Không ít người vội vàng đứng dậy nhiệt liệt hoan nghênh Quý Như Lan và đều mong mỏi kết thân với Quý Như Lan để mượn thế thâm nhập thị trường Lĩnh Nam.
Niềm vui bất ngờ qua đi, lại nhờ tới lúc Hạ Tưởng giới thiệu Quý Như Lan, câu đầu tiên nói rằng cô là Phó tổng giám đốc chi nhánh công ty điện lưới quốc gia các tỉnh phía Tây mới khiến người ta vừa tò mò vừa kinh hoàng, từ lúc nào tổ chức thành viên kinh tế của Chủ tịch Hạ đã thâm nhập được cả vào lĩnh vực độc quyền thuộc phạm trù quốc gia? Tuyệt, tuyệt vời, quá là phi thường.
Không ít người đều chắc chắn sau này nhất định phải luôn theo sát Chủ tịch Hạ, còn phải gắn chặt như hình với bóng, lạc một bước chân thì sẽ bị đánh bật ngay tức khắc. Hơn nữa hiện tại Chủ tịch Hạ không những đang tiến những bước tiến rất vững chãi trên chính trường mà trên cục diện kinh tế đã bắt đầu thâm nhập được vào cả điện lưới quốc gia, thì tiếp theo có can thiệp vào ngành công nghiệp độc quyền như dầu mỏ hay không cũng chưa thể biết được.
Đối với Chủ tịch Hạ kỳ tích không phải là kỳ tích, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Điều càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là, sau khi giới thiệu xong Quý Như Lan, Hạ Tưởng trân trọng giới thiệu Liên Nhược Hạm.
- CEO công ty cổ phần Liên Thị ở Mỹ, cô Liên Nhược Hạm.
Hạ Tưởng giới thiệu về Liên Nhược Hạm vô cùng ngắn gọn nhưng ngồi đây đều là người thông minh, điểm qua thôi cũng đủ biết, đây không phải khẳng định tài sản của Liên Nhược Hạm lớn cỡ nào sao.
- Cổ phần Liên Thị nắm giữ hơn nửa số cổ phiếu trong số năm trăm tập đoàn hàng đầu thế giới và là cổ đông lớn nhất của hơn một trăm tập đoàn trong số đó.
Sau câu chí mạng đó tin chắc ai nấy cũng hiểu, có lẽ đã có nhận thức cơ bản về sức ảnh hưởng của Liên Nhược Hạm.
Hội trường lập tức vang dậy những tiếng tung hô!
So với chức danh Phó tổng giám đốc chi nhánh công ty điện lưới quốc gia các tỉnh phía Tây của đại tiểu thư nhà họ Quý Quý Như Lan, thì chức danh khủng của Liên Nhược Hạm càng khiến cho các vị ngồi đây một phen kinh hoàng! Thị trường kinh tế kinh phí là vua, bao nhiêu dự án treo vì kẹt kinh phí giờ thì, nếu đã có được sự chống đỡ từ nguồn kinh phí khổng lồ của Liên Nhược Hạm sẽ đưa bao nhiêu dự án ngắc ngoải chờ chết hồi sinh cũng sẽ khiến cho bao người vì thực lực đó mà sải bước trên bậc thang mới.
Sau tiếng hô hoán vui mừng là tiếng vỗ tay như sấm rền kéo dài không dứt.
Quý Như Lan chỉ đứng lên, xoay người rồi mỉm cười mà không nói gì thì ngược lại, Liên Nhược Hạm đứng dậy, nói ngắn gọn:
- Có ba nguyên tắc mà Tập đoàn Liên Thị đưa ra để đầu tư: một là phải nhất trí duy trì phát triển toàn diện, sau khi được Lý Thấm xét duyệt sẽ đề xuất với Liên Thị. Hai là Liên Thị sẽ lấy vốn quy ra cổ phần tham gia vào hoạt động kinh doanh sinh lời. Ba là, Liên Thị không đầu tư những doanh nghiệp thua lỗ chỉ rót vốn cho những doanh nghiệp thật sự có tiềm năng, các dự án nhỏ và vừa: vốn đầu tư nhỏ hơn một tỉ nhân dân tệ sẽ không được phê chuẩn. Vốn điều lệ của Liên Thị khởi điểm là một trăm triệu đô la mỹ.
Ý của Liên Nhược Hạm chẳng khác nào cho một liều thuốc trợ tim vào sự phát triển lâu dài của đội ngũ kinh tế hiện nay, vừa có Hạ Tưởng dẫn dắt về chính trị vừa có nguồn tài chính khủng của Liên Nhược Hạm trợ giúp, các vị ngồi đây nếu không sải những bước dài về phía trước thì lăn lộn bao năm trên thương trường thật là uổng phí.
Tôn Hiện Vĩ nheo mắt, đã bàng hoàng trước vẻ đẹp kiều diễm của Quý Như Lan giờ lại ngưỡng mộ vẻ đẹp ngày càng mặn mà của Liên Nhược Hạm, nhưng cũng không dám tơ tưởng tới hai người phụ nữ đó, vợ bạn cấm léng phéng huống chi đó lại là người đàn bà của Chủ tịch Hạ, ai dám to gan?
Với Tôn Hiện Vĩ mặc dù phải cải tà quy chính không được theo đuổi đàn bà là rất khó nhưng gần đây bản năng của một thằng đàn ông trong ông ta quả thật giảm rất nhiều so với trước là do đang tập trung mở rộng quy mô xí nghiệp. Không nỗ lực không được, người ta đang ào ào xông lên trước nếu mình dậm chân một chỗ thì chẳng cần Hạ Tưởng phải nhắc đến tên, ông ta cũng vô cùng thẹn với chính mình.
Thì ngay Chu Hổ cũng đến các tỉnh phía Tây và trở thành người quản lý, nếu ông ta cứ vẫn mãi không dứt hơi đàn bà thì cũng đâu có lợi lộc gì.
Giới thiệu xong Liên Nhược Hạm Hạ Tưởng lại chuyển sang Mai Hiểu Mộc.
- Người phụ trách sự vụ kinh tế Mai gia ở Bắc Kinh, Mai Hiểu Mộc.
Đúng vậy, lần đầu tiên Mai gia cho người tham gia đại hội tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng mà lại còn là Mai Hiểu Mộc tới, cũng là coi trọng đại hội lần này của Hạ Tưởng. Mai gia trước nay luôn khiêm nhường trên thương trường thậm chí người ngoài mấy ai biết được cái râu kinh tế của Mai gia rốt cuộc duỗi tới đâu.
Mai Hiểu Mộc là trưởng tôn đời thứ ba nhà họ Mai, chưa có triển vọng lớn về chính trị nhưng đang tiếp quản toàn bộ kinh tế nhà họ Mai, chẳng lâu nữa sẽ trở thành người quyết định kinh tế nhà họ Mai. Ông ta ở đây hôm nay hẳn là không phải hạng thường, chắc chắn kinh tế Mai gia phải ở tầm cao nào đó nên mới nắm tay cùng Hạ Tưởng.
Mai Hiểu Mộc rất khiêm tốn cúi đầu chào, nói:
- Tôi là người đến sau, các vị ngồi đây đều là người đi trước mở đường nên rất mong nhận được sự chỉ bảo của các vị. Vì sự phát triển của kinh tế nhà họ Mai nguyện cùng các vị nắm tay để hỗ trợ cho nhau.
Lại là một quả bom tấn, ai chẳng biết trong bốn gia tộc, Mai gia kinh doanh ẩn mật nhất nhưng lại thành công nhất. Những việc Mai gia làm đều là những ngành rủi ro ít mà lợi nhuận cao, không thấy sông không thấy nước (có vẻ quá ư là bình thường) nhưng chắc ăn (tiền kiếm được là nằm chắc trong tay) mà lại chẳng phật lòng ai.
Trong tiếng vỗ tay sôi nổi của mọi người dành cho Mai Hiểu Mộc là quyết định sau cuộc họp sẽ tiếp xúc với ông xem có dự án nào có thể hợp tác hay không.
- Người quản lý kinh tế và người cầm lái con thuyền Khâu gia tương lai ở Bắc Kinh, Khâu Tự Phong.
Hạ Tưởng lại long trọng chuyển sang giới thiệu Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong là nhân vật nặng ký trong ba đời nhà họ Khâu, ông ta vừa là chính trị gia vừa là người thừa kế sản nghiệp nhà họ Khâu, việc ông tham gia cuộc họp đã chứng tỏ Khâu gia không những chung đường với Hạ Tưởng trên chính trường mà cũng nắm tay với hắn khá chặt chẽ trên thương trường.
Khâu Tự Phong là cán bộ lâu năm ở tỉnh Yến, không ít người ngồi đây đều tới từ Yến, ông ta vừa đứng dậy, cả hội trường vang lên một tràng pháo tay hưởng ứng.
Khâu Tự Phong rất vui vẻ vẫy tay chào mọi người, cười nói:
- Tôi thì chẳng cần nói nhiều nữa, một câu thôi, nhà họ Khâu luôn mở rộng cánh cửa đón chào, chỉ cần là người ngồi đây đều là bạn của nhà họ Khâu
Ngụ ý là khi đã là thành viên trong mái nhà chung này thì Khâu gia đều vui vẻ hợp tác.
Tốt quá, trước đây chỉ biết ở Bắc Kinh có bốn gia tộc lớn là bạn đồng minh chính trị với Hạ Tưởng, không nghĩ bây giờ cũng tăng cường hợp tác kinh tế, nếu như Chủ tịch Hạ lại mở rộng hợp tác kinh tế mọi mặt với bốn gia tộc thì có khác nào như hổ thêm cánh, có nghĩa là, sau này giữa bốn gia tộc và Chủ tịch Hạ sẽ thân mật khăng khít giống như người một nhà vậy.
Khoan đã, hình như… vẫn còn thiếu Phó gia… Lẽ nào trong đại hội lớn thế này mà Phó gia lại khó gặp tới thế hay là không đoái hoài tới?
12:00 PM
Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại
Quyển 13: Kế hoạch 10 năm
Chương 2198-2201
Chương 2198: Bước tiếp theo
Nếu như trong bốn gia tộc mà lại thiếu Phó gia thì cũng sẽ là ân hận lớn, giả dụ bốn gia tộc không thể đoàn kết một lòng, đừng xem chỉ có một phần tư vắng mặt cũng sẽ là một lỗ hổng lớn, dễ dàng là cơ hội cho đối thủ rồi.
Hạ Tưởng dường như cũng đã quên Phó gia vì giới thiệu Chu Hổ ngay sau.
Sau khi Chu Hổ được điều tới các tỉnh phía Tây đã phân rõ ranh giới với bất động sản Giang Sơn – là do mới nhận chức nên dễ bề hành động, cho dù Chu Hổ không nhảy khỏi phạm vi bất động sản Giang Sơn, thì ông ta cũng là người đồng hành trung thành nhất của Hạ Tưởng.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị xí nghiệp khai khoáng An Đạt, Chu Hổ.
Chu Hổ đứng dậy, đầu tiên chắp tay chào hỏi:
- Các vị, chư vị, các chư vị, tôi họ Chu tên Hổ, là người huyện Giao thành phố Yến, năm nay bốn mươi lăm tuổi, hiện giờ là Chủ tịch Hội đồng quản trị xí nghiệp khai khoáng An Đạt các tỉnh phía Tây. Xí nghiệp khai khoáng An Đạt là xí nghiệp than lớn nhất các tỉnh phía Tây, Nissan than thô sáu mươi ngàn tấn, các vị nếu có nhu cầu có thể trực tiếp hỏi tôi sẽ được ưu tiên cung ứng. Có thể kết bạn với các vị là phúc ba đời, bốn đời, năm đời của tôi…
Cả hội trường vang lên một tràng cười, Chu Hổ lại tái phát cái tật khoe khoang chữ nghĩa nhưng may mà không ít người đều quen rồi nên có cười cũng là ồ lên cho vui vẻ vậy thôi.
Chu Hổ bẽn lẽn cười cười, gãi đầu gãi tai, ngồi xuống. Vừa ngồi xuống lại như nhớ lại cái gì, vội bật ngay dậy, giơ cao tay phải:
- Chúng ta phải đoàn kết chặt chẽ lấy đồng chí Hạ Tưởng làm trung tâm của tổ chức thành viên kinh tế, nêu cao lá cờ tư tưởng vĩ đại chủ đạo là chung sống hòa bình, lý luận cộng đồng giàu có và “ba cái nhất”, quán triệt phát triển toàn bộ khoa học thực nghiệm, bước thêm một bước tăng cường xây dựng sự nghiệp CNXH, để xây dựng CNXH hài hòa góp phần cống hiến lớn hơn nữa cho xã hội!
Tư tưởng chủ đạo “ba cái nhất” là gì, Chu Hổ chưa giải thích chỉ sợ ngoài ông ta chẳng ai biết, may mà những người ngồi đây đều hiểu Chu Hổ muốn nói cái gì nên vì thiện ý mà tất cả đều vỗ tay hưởng ứng rất sôi nổi.
Chu Hổ mặt đỏ lựng, nấn ná đứng mãi để cảm tạ.
Tiếp theo, Hạ Tưởng sẽ giao cho Lý Thấm chủ trị hội nghị.
Lý Thấm lại giới thiệu các thành viên mới gia nhập, áng chừng khoảng nửa tiếng mới giới thiệu xong. Nhưng mỗi mẩu giới thiệu lại chẳng một ai cảm thấy chán nản, bình thường rất nhiều lãnh đạo doanh nghiệp tầm cỡ trong nước nhưng chỉ nghe danh mà chưa biết mặt thì hôm nay đã ngồi ngay bên cạnh, vì thế nên luôn luôn đón nhận những bất ngờ thú vị.
Lúc họp, thỉnh thoảng ồ lên vui vẻ, ngạc nhiên; thi thoảng lại bắt tay, trao danh thiếp hay trò chuyện bằng một giọng nhỏ nhẹ, bầu không khí vui vẻ mà thân tình. Buổi phong vân tế hội hôm nay không thể chê vào đâu được, nếu đã để lỡ đại hội hôm nay thì sẽ nuối tiếc cả đời.
Không khí cả hội trường đều đã tới cao trào.
Tiếp theo Lý Thấm tổng kết lại quá trình phát triển của đại hội và kế hoạch lâu dài.
- Tổng tài sản của các thành viên đã đạt tới hoặc vượt ngoài dự tính năm trăm tỷ đồng, chưa kể tài sản vô hình và các bộ phận không thích hợp công khai, nếu tổng hợp các nhân tố lại, nếu tính cả giá trị gia tăng ảnh hưởng tới thương hiệu, ước tính thấp nhất sẽ có khoảng một ngàn tỉ.
Giàu ngang Nhật Bản!
- Những thành viên tham gia trong giai đoạn này tập trung chủ yếu trong các ngành bất động sản, giao thông, khai khoáng (chủ yếu là than đá), điện lực, y tế và giáo dục, văn hóa v.v…, đối với các ngành đang mở cửa thị trường độc quyền vẫn chưa gia nhập nhiều, nên phương hướng chỉ đạo phát triển bước tiếp theo là bất động sản tiếp tục tăng mạnh, tuy nhiên để thành phố tuyến một chuyển hướng tới hai ba thành phố cùng với những thị trấn nhỏ, mười năm sau nông thôn sẽ đón chào một chuyển biến mới của bất động sản hi vọng các vị nắm chắc thời cơ, giành được tiên cơ trước tiên.
- Theo phân tích, sau này không ít các tập đoàn lũng đoạn sẽ từng bước mở cửa. Đi đầu là điện lực, cuối năm sẽ ra quyết định cho phép cổ phần hóa ngành điện lực, theo như nhận định phát triển lâu dài thì đầu tư vào điện lực là một động thái tốt nhưng ngành điện lực lại không thể thông thoáng bằng các ngành nghề khác, có quá nhiều nhân tố chính trị và chính sách hạn chế, nếu không thể mượn được ưu thế chính trị trợ giúp, tôi có ý thế này, không nên đầu tư sẽ tốt.
- Kế hoạch phát triển trong tương lai là ngành công nghiệp thứ ba sẽ tiếp tục nóng lên nhất là công nghiệp văn hóa, cụ thể là các phương diện như xuất bản, điện ảnh và truyền hình v.v… dựa theo tình trạng đất nước càng ngày càng mở cửa càng tự tin, sẽ mở cửa hạn chế ở phương diện văn hóa cùng với việc quản chế xuất bản, sản nghiệp văn hóa quốc gia chắc chắn sẽ phát triển theo hình thức phun. Thì giống như lực lượng sản xuất bị áp chế đã lâu từ lúc cải cách mở cửa được giải phóng toàn diện, mở cửa ngành xuất bản văn hóa, sẽ dấy lên một triều đại văn hóa mới, hy vọng các vị nắm chắc thời cơ, phòng ngừa chu đáo, đi trước một bước mới có thể vững trãi tiến bước
- Suy nghĩ bước đầu của tôi là, trong vòng năm tới mười năm nữa, hi vọng tổng giá trị tài sản của các vị sẽ trở mình một phen, đến năm 2020 nếu triệu tập đại hội ở cao ốc Đế Vương, tin rằng các vị đều đã Là bậc đế vương ở một ngàng nào đó. Thời gian mười năm tôi nghĩ với các chiến sĩ quả cảm ngồi đây như thế thôi, là quá đủ.
- Có một câu hát như thế này: qua hai mươi năm rồi, chúng ta lại gặp nhau, tổ quốc vĩ đại đẹp biết bao nhiêu, trời cũng mới đất cũng mới, cảnh xuân càng lung linh – ý tôi là không cần hai mươi năm, mười năm thôi là đủ. Hi vọng đến lúc tổ quốc giàu đẹp, thực sự đẹp như thế mà với chúng ta cảnh xuân sẽ lung linh hơn. Quy mô một ngàn tỉ xem ra rất khó kỳ thật không khó, tôi tin dưới sự dẫn dắt của chính sách đúng đắn, chúng ta lại đoàn kết một lòng chắc chắn sẽ giành được thắng lợi.
Phát biểu của Lý Thấm cũng giành được những tràng vỗ tay hưởng ứng kéo dài, những người ngồi đây đều có cảm tình lại vừa kính nể cô, Lý Thấm rất giỏi giang hơn nữa lại công tư phân minh, chẳng hề tư tâm, chỉ nhận quy củ không nhận ân tình, hơn nữa sắc đẹp của cô ta khiến người ta yêu mến nên không ít người rất thích nghe Lý Thấm phát biểu.
Phát biểu của Lý Thấm từ đầu đến cuối chẳng hề đề cập tới vai trò của Hạ Tưởng trong đó không phải cố ý bỏ qua Hạ Tưởng mà là Hạ Tưởng đã có ám chỉ từ trước, cố ý bỏ qua hắn với quyền phát biểu trên thương trường, tạo quyền uy cho Lý Thấm, thiết lập một cơ chế cạnh tranh hợp lý công bằng khiến cho không khí quan trường không dính líu nhiều tới các tồ chức thành viên kinh tế.
Sau khi Lý Thấm phát biểu xong, Hạ Tưởng lại lên tiếng.
- Những gì đáng nói Lý Thấm đã nói cả rồi, tôi nói thêm cũng như thiếu gấm chắp vải thô. Nhưng không nói thêm vài câu cũng không được, mỗi lần phát biểu lãnh đạo phải là người tổng kết sau cùng dường như đã thành lệ, đã thành nếp nên tôi sẽ không đặc biệt đi ngược lẽ thường
Hạ Tưởng thoải mái lên tiếng khiến không khí hội trường nhẹ nhõm hẳn, xua tan bầu không khí nghiêm túc ban nãy của Lý Thấm.
- Hôm nay lúc tôi đi ngang qua cầu Hạ Mã, vô tình cứu được một cụ già nhảy sông tự vẫn…
Hội trường lại phát ra một trận kinh hoàng, việc Hạ Tưởng cứu người chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ cũng chẳng mấy ai biết được mà các thành viên tham dự đều ở trong cao ốc Đế Vương chẳng ra ngoài nên chẳng thể biết sự tích anh hùng của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng mỉm cười, giơ tay ra hiệu im lặng:
- Đừng ngạc nhiên thế, các vị không nghe nhầm, tôi đã nhảy xuống cứu bà cụ bảy mươi tuổi định tự sát! Các vị hẳn là chú ý điểm dừng, hẳn là thắc mắc tại sao bà cụ bảy mươi lại nhảy sông tự sát mà không phải là sao Chủ tịch tỉnh lại cứu người. Một bà lão đã qua cái tuổi bảy mươi, nói một câu không lọt tai là có thể sống được mấy năm nữa? Gần đất xa trời còn muốn nhảy sông tự sát, mặc dù bây giờ tôi không còn là quan chức tỉnh Yến, tôi cũng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy tối tăm trước mắt!
Mọi người đều im lặng, lời nói của Hạ Tưởng xuất phát tận đáy lòng đã chạm vào trái tim mỗi người.
- Già có người nuôi, già phải có chỗ dựa, không phải là khẩu hiệu. Khi bà cụ bảy mươi nhảy sông tự sát trước mắt tôi, tôi cũng rất đau lòng rất xấu hổ. Là người tỉnh Yến, cũng từng là Bí thư quận ủy quận Hạ Mã lại chính mắt thấy một bà lão bảy mươi vì năm chục tệ tiền thuốc mà buộc phải nhảy sông tự vẫn, tôi thấy mình thẹn với các phụ lão hương thân…
Giọng Hạ Tưởng trầm hẳn lại, nét mặt suy tư, có vẻ hổ thẹn, không phải hắn làm bộ mà là thật tâm cảm thấy trong lòng khó chịu. Một cụ già thất thập cổ lai hy lại bị năm chục tệ bức tới đường cùng không phải là một hiện tượng xã hội đơn giản mà là một vấn đề nhức nhối. Bên ngoài bà cụ vì năm chục tệ phải nhảy song, kỳ thật là bị giá thuốc đắt đỏ ép tới đường cùng. Mà rộng hơn là, bà cụ bị chế độ dưỡng lão của xã hội giết chết.
- Nếu như chúng ta cùng theo đuổi thành công, đầu tư càng nhiều tầm nhìn cho xã hội thì sẽ nhận được báo đáp như thế nào trên xã hội, tôi nghĩ cuộc họp của chúng ta hôm nay rất có ý nghĩa hiện thực.
Hạ Tưởng vào đề.
- Cô Phó Tiên Tiên của Phó gia từ Bắc Kinh đến với tấm lòng lương thiện, không chỉ tự mình đưa bà lão tới bệnh viện cấp cứu mà còn quyết định bỏ vốn dựng lên một bệnh viện công ích để cứu chữa miễn phí cho tất cả những người cùng khổ trong thiên hạ. Tôi rất tán thành việc làm này và cũng đồng ý tạo mọi điều kiện thuận lợi cho việc làm này. Nếu các vị đã có tâm thì hãy giang tay làm phúc, không cần nhiều, trong vòng vài năm dựng lên hơn chục bệnh viện công ích là có thể ngăn phát sinh bao nhiêu bi kịch nhân gian!
Tôn Hiện Vĩ hưởng ứng ngay:
- Lãnh đạo nói đúng, hiện tại số tiền tôi kiếm được nhiều thật nhưng chỉ là một con số, tôi thiết nghĩ, cả đời tôi ngoài việc đi theo lãnh đạo thì chẳng có động lực gì, với tôi bây giờ, phụ nữ, xe hơi và nhà lầu chẳng còn sức hấp dẫn nữa, tôi luôn đau đầu nhức óc một vấn đề - ý nghĩa cuộc đời ở đâu? Nghe lời vừa rồi của lãnh đạo cuối cùng tôi cũng ngộ ra, tôi nguyện cả đời còn lại vì giúp đỡ những người cùng khổ không có tiền chữa bệnh làm mục tiêu phấn đấu.
Tôn Hiện Vị nửa đùa nửa thật nhưng cũng có hiệu quả rất tốt, trong tiếng cười của mọi người, đề nghị của Hạ Tưởng được mọi người đồng tình.
Thành Đạt Tài là người thứ hai hưởng ứng:
- Tôi xin hứa, Tập đoàn Đạt Tài ba năm sau sẽ đầu tư mỗi thành phố trong toàn tỉnh đều có bệnh viện công ích!
Khác với Tôn Hiện Vĩ thích giở trò vặt, ông ta là tấm lòng thực sự
- Nhưng phải tìm kiếm một sách lược có thể phát triển lâu dài, mới có thể mở rộng hình thức bệnh viện công ích ra cả nước tốt hơn
Mọi người đều gật đầu, bàn luận về đề nghị của Thành Đạt Tài, tiếp đó bước vào giai đoạn thảo luận sôi nổi.
Đúng lúc này, cửa… bỗng bật mở, Phó Tiên Tiên vội vã đẩy cửa vào.
- Hạ Tưởng, không xong rồi, Phòng Chu Tự đã đem theo một đám người vào phòng bệnh muốn đem bà cụ Vương đi!
- Cái gì?
Hạ Tưởng đập bàn, nổi trận lôi đình.
- Được, bây giờ tôi phải đến đó ngay, Thiên Vân, chuẩn bị đi. Lý Thấm, cô ở lại tiếp tục cuộc họp, Tự Phong, anh đi với tôi.
Hạ Tưởng vừa ra khỏi cửa thì gọi điện thoại:
- Bí thư Cao có việc muốn phiền anh trực tiếp hỏi qua một chút.
Bí thư Cao không phải ai khác, chính là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến Cao Tấn Chu!
Chương 2199: Đủ hạng người
Đúng lúc Hạ Tưởng nhắc tới Phó Tiên Tiên khiến cho không ít các thành viên thở phào nhẹ nhõm vì lo lắng Phó gia ở Bắc Kinh không tham gia đại hội lần này, bởi vì, trong bốn gia tộc thì ba đã đến đủ rồi vậy mà tại sao lại có thể thiếu một Phó gia được?
Phó Tiên Tiên đẩy cửa bước vào, câu đầu tiên thốt ra không phải Chủ tịch Hạ mà là Hạ Tưởng, mọi người lại càng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra lo là thừa thãi, Phó gia chẳng những cử đại tiểu thư tham gia hội nghị mà xem ra mối quan hệ giữa đại tiểu thư nhà họ Phó và Hạ Tưởng không giống như bình thường.
Mọi người mỉm cười ý nhị, điều đó có nghĩa, điều khiến người ta lo nhất chính là mối quan hệ quá mật thiết giữa nhà họ Phó và Chủ tịch Hạ, giờ lại thêm mối quan hệ giữa hai người họ, thì quan hệ giữa nhà họ Phó và Hạ Tưởng như không chỉ kết dính mà còn kết dính như keo với sơn.
Không ít người ngồi đây tận mắt thấy năm đó cuộc đấu đá một mất một còn giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, thầm sợ thay cho Phó Tiên Phong, ngẫm lại trò xảo quyệt của Phó Tiên Phong năm đó chỉ suýt chút nữa thôi là Hạ Tưởng toi mạng rồi, vậy mà giờ đây em gái yêu của ông ta lại thuộc về Hạ Tưởng, y lại trở thành anh vợ.
Hạ Tưởng vừa đi, hội trường ồn ào hẳn lên, mọi người bắt đầu hàn huyên, đưa danh thiếp, lưu điện thoại, nối tiếc không gặp sớm chút, hận không thể ký hợp đồng ngay lập tức.
Thành Đạt Tài, Liên Nhược Hạm và Lý Thấm bị vây quanh để vô số người cố vấn các vấn đề đầu tư tài chính.
Tôn Hiện Vĩ cũng bị quây ở giữa để thảo luận về mô hình hoạt động phát triển lâu dài của bệnh viện công ích. Vì Hạ Tưởng có việc gấp phải rời khỏi đại hội, nhưng không làm gián đoạn mà trái lại không khí tranh luận càng sôi nổi hơn.
Hạ Tưởng vốn dĩ đối với chính phủ quận ủy quận Hạ Mã có ý kiến không nhỏ, chẳng cần tới việc bà cụ Vương nhảy sông tự sát, mà tin tức nhận được từ nhiều phía đã làm hắn vô cùng tức giận. Sau khi Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài bắt tay nhau đã trắng trợn thâu tóm mọi quyền hành ở Hạ Mã, gạt bỏ phe đối lập.
Nếu nói đấu tranh chính trị nhằm phát triển kinh tế thì còn đỡ, Hạ Tưởng có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng tất cả những gì Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài làm chỉ nhằm loại bỏ sức ảnh hưởng của hắn và Giang Thiên, mà hai người đều là cặp cạ cứng cho đấu tranh chính trị, khi mà kinh tế phát triển còn chưa tới đỉnh điểm chẳng chỉnh hình cũng phải chỉnh hình, lấy chỉnh hình làm mục đích và thú vui thì hẳng mấy chốc Hạ Mã sẽ biến thành một nơi mịt mù chướng khí.
Hiện tại kinh tế của Hạ Mã trì trệ hơn trước, những người có năng lực bị gạt bỏ, kẻ bợ đỡ bất tài lại được đề bạt, tình hình rối ren khiến Hạ Tưởng rất đau lòng.
Đó là còn chưa kể các quận khác nhưng Hạ Mã là quận Hạ Tưởng dốc nhiều tâm huyết nhất cũng là quận duy nhất hắn là Chủ tịch và Bí thư quận, lại là nơi khắc sâu trong tiềm thức hắn, hắn không lưu tâm người ta tôn kính xưng hô hắn ở Hạ Mã mà hắn chỉ quan tâm Hạ Mã phát triển tốt không, chỉ quan tâm cuộc sống của dân tình Hạ Mã có vui vẻ và mạnh khỏe hay không!
Sau khi Hạ Tưởng gọi điện cho Cao Tấn Chu thì lại gọi cho Chương Quốc Vĩ:
- Quốc Vĩ, anh đến ngay bệnh viện Hạ Mã, khẩn trương.
Bây giờ cũng khá muộn rồi, Chương Quốc Vĩ đang ở nhà đọc báo nhưng nếu như bình thường thì giờ này y đã ngủ lâu rồi, vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay y cứ cảm thấy hình như sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên Hạ Tưởng vừa gọi tới y đã rất xúc động, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, vội nói:
- Vâng, Chủ tịch Hạ, tôi sẽ đi ngay.
Vừa khoác vội áo vừa không khỏi bồi hồi, Chủ tịch tỉnh đúng là người tháo vát vừa mới tới Hạ Mã có nửa ngày mà đã bắt đầu ra tay rồi? Tốt quá, thế này thì tốt quá.
Lúc lên xe, Chương Quốc Vĩ cố giữ bình tĩnh không cho phép nét mặt toát ra nụ cười nham hiểm.
Hạ Tưởng đã từng ở Hạ Mã nên hắn đến bệnh viện Nhân dân Hạ Mã trước tiên.
Từ xa đã nghe tiếng quát tháo của Chu Phòng Tự:
- Tránh ra, tôi bảo anh tránh ra! Tôi đếm đến ba mà không tránh ra thì đừng trách tôi không khách sáo nhé!
- Anh muốn không khách sáo thế nào?
Đường Thiên Vân bước lên một bước, đến trước mặt mấy người vẫn còn đang do dự, mặt không biến sắc, lạnh lùng nói với Phòng Chu Tự:
- Anh là cảnh sát của dân biết rõ bà cụ bệnh tật trên người mà vẫn còn muốn mang bệnh nhân đi? Lại còn gây lộn không coi trọng hình tượng la ó ở bệnh viện, tố chất của nhân viên nhà nước đâu mất rồi?
Lúc chiều, Phòng Chu Tự bị quần chúng kia đánh cho một trận khi gã lồm cồm bò dậy thì đám người cũng đi cả rồi, đi tìm người đánh mình thì thật vô vọng, cái mũi của nó sưng vều, miệng nó cũng sưng vêu, hai mắt tím đen như mắt gấu trúc, nó giận giận lắm coi đó là món nợ bình sinh vô cùng nhục nhã.
Phòng Chu Tự không tài nào nuốt nổi cục giận này nhưng khi biết người nó chạm trán hôm nay là Hạ Tưởng cũng giống như nhức răng mà hít phải luồng khí lạnh lại càng nhức nhối thêm, hàm răng mất một chiếc, sao mà xui xẻo va phải ngôi sao chổi Hạ Tưởng thế chứ?
Theo đánh giá của Hạ Tưởng thì bọn quan chức ở Hạ Mã có hai loại: một tôn Hạ Tưởng là cha Hạ Mã loại kia là coi Hạ Tưởng như sao chổi, Phòng Chu Tự đương nhiên thuộc loại sau.
Mặc dù Phòng Chu Tự sợ Hạ Tưởng nhưng suy cho cùng cũng không nuốt trôi cục giận, mắt bầm miệng dập nên phải tới bệnh viện thăm khám, cũng chỉ băng bó một chút thôi rồi về quận ủy thì lại gặp ngay Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài.
Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài lại chẳng thể nào gặp được Hạ Tưởng nên bực dọc lại thấy ngay bộ dạng thiểu não của Phòng Chu Tự thì lại càng không thể nguôi được giận. Ngụy Kỳ Tài bạt tai Phòng Chu Tự một cái trời giáng, mắng nó ngu ngốc lại khốn kiếp, đồ bất tài vá áo túi cơm, chỉ ăn tàn phá hại. Mặc dù Ngụy Kỳ Tài không cho rằng Hạ Tưởng có thể làm gì ông ta, nhưng ông ta khẳng định mình hoàn toàn có thể gặp được Hạ Tưởng. Ấy thế mà, Hạ Tưởng chỉ gặp mỗi Chương Quốc Vĩ không gặp ông ta và Từ Chí Cường thì đúng là vuốt mặt không nể mũi, hơn nữa lời nói không được xuôi tai cho lắm, vậy có khác nào thẳng thừng để ông ta và Từ Chí Cường đứng ngoài hiên.
Có nghĩa là không có một tia hi vọng nào để được gặp mặt, Ngụy Kỳ Tài vô cùng uất ức, Hạ Tưởng thật quá đáng cho dù ông ta và Hạ Tưởng không cùng một giuộc nhưng chính trường vốn là chiếc kiệu hoa mọi người cùng khiêng, Hạ Tưởng là Chủ tịch tỉnh, ừ, thì sao? Hắn cũng đâu phải là Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến! Càng nghĩ Ngụy Kỳ Tài càng không nén nổi giận, so với Từ Chí Cường, bụng dạ ông ta nông cạn hơn, không thể kìm chế được cảm xúc, không vui là trên mặt lộ ra ngay tắp lự, còn Từ Chí Cường thì lại hoàn toàn vô tư lự như chẳng có chuyện gì, cứ như chẳng bận tâm gì tới việc bị Hạ Tưởng thẳng thừng từ chối không gặp mặt, cũng như chưa hề thấy Phòng Chu Tự bị đánh, chỉ ừ hữ hỏi qua vài câu rồi xoay người đi.
Từ Chí Cường vừa đi Ngụy Kỳ Tài mới hỏi cặn kẽ tình hình lúc đó, sau khi biết Hạ Tưởng nhảy xuống cứu bà lão Vương, ông ta đã biết sơ sót ở đâu, e là Hạ Tưởng sẽ chuyện bé xé ra to, lấy việc của bà lão Vương để nâng cao quan điểm, hiện tại toàn quốc đang xôn xao vấn đề lương bổng dưỡng lão cho người già, mà Hạ Tưởng không thể không có ý kiến, ông ta bỗng chốc rùng mình.
Không được, sẽ to chuyện. Ngụy Kỳ Tài vội đóng cửa lại, hỏi lại cặn kẽ diễn biến lúc đó rồi lại dặn dò Phòng Chu Tự một phen, ân cần nhắc nhở Phòng Chu Tự tùy cơ ứng biến.
Phòng Chu Tự nghe mà gật đầu lia lịa, nhận lệnh bước đi.
Phải biết Ngụy Kỳ Tài cũng là một người thông minh, nắm bắt vấn đề xung quanh rất nhanh nhạy, đầu tiên cho Phòng Chu Tự bắt giữ bà cụ Vương, nói là để chính phủ phụ trách điều trị cho có tiếng thế thôi, thực ra là muốn nắm gọn bà lão trong tay mình là yếu tố thứ nhất, tránh việc bà lão khuếch đại hóa sự việc.
Nhưng việc làm này, Ngụy Kỳ Tài đã phạm phải hai sai lầm chết người: một là không nên cho Phòng Chu Tự đi – dĩ nhiên, Phòng Chu Tự là người tin dùng cũng là người thân tín bên cạnh ông ta, nhưng mà Phòng Chu Tự việc thành chẳng đủ nhưng việc bại có thừa - Hai là ông ta đánh giá quá cao sức mình, cho rằng Hạ Tưởng sẽ lợi dụng bà lão Vương ra tay với ông ta, ông ta sai rồi, Hạ Tưởng giờ đây là Chủ tịch tỉnh đáng kính vậy thì tại sao phải dùng đến hạ sách đó để so tài với một Chủ tịch quận như ông ta?
Hạ Tưởng là muốn lợi dụng việc bà cụ Vương để viết một áng văn lớn nhưng không phải nhằm vào ông ta mà là nhằm vào cải cách chế độ dưỡng lão và y tế, là xây dựng những chính sách mới hoàn thiện hơn chứ không phải như những gì Ngụy Kỳ Tài nghĩ là đánh vào những quan chức hèn kém như ông ta.
Ngụy Kỳ Tài dặn đi dặn lại Phòng Chu Tự nhất định phải làm theo quy củ, ông ta còn đặc biệt cho một thư ký ủy ban quận đi cùng
Nhưng Phòng Chu Tự vốn không phải là một người quy tắc, lại ôm hận bị đánh, nên nó tới viện mà vẫn còn giữ quy tắc mới là lạ.
Không những không quy tắc, Phòng Chu Tự lại còn háo sắc, vừa thấy nữ hộ lý xinh đẹp bên cạnh bà cụ bỗng quên cả việc chính, thế là mượn cớ kiểm tra giấy tờ mà tiếp cận Phó Tiên Tiên, Phó Tiên Tiên từng là tiểu ma nữ, với những hạng người đê tiện tầm thường như Phòng Chu Tự gặp quá nhiều rồi, mấy câu nói đã đặt Phòng Chu Tự sang một bên.
Phòng Chu Tự chịu nhục sau khi bị đánh hôm nay xem như rất đen đủi, nó càng nghĩ càng thấy giận, sau khi đề nghị muốn đưa bà cụ đi nhưng Phó Tiên Tiên không đồng ý đã nói mấy câu.
Phó Tiên Tiên chẳng thèm đếm xỉa tới đẩy nó ra ngoài, nó cho rằng giờ đây có thể đưa bà cụ đi nhưng vấp phải sự kháng cự của người giám hộ và bác sĩ nói thế nào cũng không được, thậm chí còn chẳng giữ được bình tĩnh mà giằng co với nó khiến cơn giận trong nó như được đổ thêm dầu.
Thực ra bệnh viện đâu có nhiều quyền mà dám chống lại cả cảnh sát đó là nhờ Phó Tiên Tiên thừa thông minh trước khi đi đã dặn dò bác sĩ và y tá rất kĩ càng, nếu như bà cụ bị đưa đi, cô sẽ trực tiếp nói chuyện với Thị trưởng.
Phòng Chu Tự đang giằng co với các bác sĩ thì Đường Thiên Vân thình lình xuất hiện, nó cũng chẳng coi Đường Thiên Vân ra gì, nhìn Đường Thiên Vân bằng ánh mắt miệt thị:
- Rất xin lỗi, tôi thế nào đâu ảnh hưởng gì tới ai, cũng không cần ai đó phải lưu tâm.
- Vậy có đúng là mày không cần tao phải lưu tâm không?
Một bóng người lóe lên ngoài cửa, chắp tay sau lưng, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn Phòng Chu Tự chằm chằm… Đó là Phó chủ tịch thường trực quận Hạ Mã - Lịch Phi.
Phòng Chu Tự lùi ra sau một bước, cười miễn cưỡng:
- Phó Chủ tịch quận Lịch, lời của phó Chủ tịch tôi xin nghe nhưng tôi chỉ làm theo chỉ thị của Chủ tịch Ngụy…
- Chủ tịch quận Ngụy có chỉ thị gì?
Lại một người bước từ ngoài bước vào, Phòng Chu Tự thấy không hay rồi, vừa thấy đã sợ tới rụt đầu lại, chính là một người nó sợ nhất ở thành phố Yến – Chương Quốc Vĩ.
Không biết sao, Phòng Chu Tự thấy sợ Chương Quốc Vĩ luôn cảm thấy sau nụ cười của Chương Quốc Vĩ là vẻ âm thầm bí hiểm.
- Chu Tự, gọi điện cho Chủ tịch quận Ngụy nói là tôi đang ở bệnh viện, mời ông ta qua đây ngay.
Lúc nói chuyện vẻ mặt Chương Quốc Vĩ bình thản như nước, lại có cảm giác không lường được khiến Phòng Chu Tự nhìn mà không thấu
- Đừng gọi điện nữa, chúng tôi đến đây rồi.
Vừa dứt lời, tiếng Ngụy Kỳ Tài vang lên ngoài cửa, cửa cũng rung lên, Ngụy Kỳ Tài đẩy cửa bước vào theo sau ông ta còn hai người nữa, một người là Bí thư quận ủy quận Hạ Mã Từ Chí Cường người kia là Bí thư thành ủy thành phố Yến Lục Nho.
Chương 2200: Sự thành
Vào thời khắc Lục Nho xuất hiện, ánh mắt của Chương Quốc Vĩ tự nhiên không tự chủ được co rút lại
Lục Nho biết rõ rằng, đại hội sắp bắt đầu ở quận Hạ Mã, cũng biết Hạ Tưởng giờ đây đang ở quận Hạ Mã, anh ta vẫn án binh bất động, vờ như không biết đến sự xuất hiện của Hạ Tưởng, cũng là hành động rất bình thường. Hạ Tưởng vốn dĩ hành động rất khiêm tốn, cố ý tránh tiếp xúc với các lãnh đạo thành phố, điều cần nhất bây giờ là giữ một thái độ ôn hòa.
Có rất nhiều việc mà chỉ có tôi biết, anh biết, nhưng nếu anh không nói, tôi không nói, thì coi như chưa hề xảy ra.
Cũng đúng, quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lục Nho không cùng một chiến tuyến, Hạ Tưởng cũng không muốn lộ rõ thân phận thì Lục Nho hà cớ gì phải nhiệt tình đón tiếp.
Nhưng việc của bà Vương cũng chỉ mới xảy ra, Lục Nho cũng là không mời mà đến. Nhìn bên ngoài thì có vẻ như Lục Nho không quan tâm đến động tĩnh ở quận Hạ Mã, nhưng thực ra thì ông ta luôn từng giây từng phút lắng nghe động tĩnh ở đó.
Chương Quốc Vĩ bước lên phía trước, gật đầu nói:
- Bí thư Lục đến rồi đấy à.
Lục Nho lạnh lùng đáp:
- Quốc Vĩ, anh thường ngày chẳng phải có thói quen ngủ sớm sao? Tôi thì không đến nửa đêm không thể nào ngủ được.
Câu nói này nghe qua thì dường như chẳng có ý gì, thực ra có ngụ ý đả kích Chương Quốc Vĩ sớm đã toan tính sự việc ngày hôm nay, chắc chắn là không ngủ được, chính là đang chờ tình thế phát triển.
Sắc mặt Chương Quốc Vĩ không hề thay đổi, nói:
- Khéo quá, hôm nay tôi lại đang có văn kiện cần nghiên cứu, bận quá, quên mất cả thói quen thường ngày.
- Ồ...
Lục Nho thuận miệng ồ lên một tiếng, rồi không nói đến chủ đề ngủ nghỉ với Chương Quốc Vĩ nữa mà quay sang hỏi:
- Quốc Vĩ, anh đến trước tôi một bước, thử nói xem tình hình thế nào rồi
Chương Quốc Vĩ quay người, hướng về phía Phòng Chu Tự nói:
- Sự việc lần này do đồng chí Phòng Chu Tự gây nên, để cho anh ấy báo cáo là được rồi. Đồng chí Phòng Chu Tự, anh nói xem sao.
Phòng Chu Tự thường ngày quen diễu võ dương oai rồi, nhưng giờ đây khi đối mặt với người đứng đầu thành phố, đứng đầu quận, à đúng rồi, còn có khách là Đường Thiên Vân từ nơi khác đến nữa thì lòng thấp thỏm không yên, không biết làm thế nào mở miệng. Anh ta không ngốc, biết rằng giờ đây chỉ cần nói sai một câu là có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhẹ thì cũng phải làm con cừu nhận tội thay, còn nặng thì anh ta không biết làm thế nào để xong việc.
Phòng Chu Tự luống cuống mất bình tĩnh, cũng biết rằng lúc này không nên nhìn Ngụy Kỳ Tài, nhưng không kiềm chế được nhìn Ngụy Kỳ Tài mấy lần, hi vọng y có thể ám hiệu gợi ý cho điều gì đấy.
Ngụy Kỳ Tài tức giận không chịu được, có Lục Nho, Chương Quốc Vĩ, còn có cả Từ Chí Cường ở đây, thì làm gì đến lượt y nói ở đây. Hơn nữa bây giờ cũng không phải là lúc tỏ thái độ. Chương Quốc Vĩ ở ngay bên cạnh, ánh mắt như lưỡi kiếm nhìn y không buông tha, y nào dám dở chút thủ đoạn gì.
Chương Quốc Vĩ trong lòng rõ như tỏ, đợi một lúc thấy Phòng Chu Tự ấp úng không nói ra lời bèn nói:
- Không sao, không sợ, có sao nói vậy, chỉ cần nói đúng sự thật thì không ai truy cứu trách nhiệm của anh cả, anh cũng là người thi hành công vụ...
Ngụy Kỳ Tài trong lòng rất khó chịu, cực kì không vừa lòng về sự dẫn dắt vấn đề của Chương Quốc Vĩ, nhưng ở đó còn có các quan chức lãnh đạo khác, địa vị của y lại thấp. Đáng tức nhất là Từ Chí Cường mãi vẫn không chịu nói gì làm y không thể nào qua mặt Từ Chí Cường.
Từ Chí Cường dường như quyết tâm không chịu nói ra, miệng ngậm chặt không kẽ hở, giống như một khúc cỗ giả câm giả điếc. Đến nhưng không thèm nói gì, cũng không bước thêm bước nào. Rõ ràng là không muốn xen vào việc của người khác.
Từ Chí Cường vốn dĩ không muốn đến.
Anh ta mặc dù là người của Lục Nho, nhưng đối nhân xử thế rất khéo, chỉ muốn gì có lợi cho mình, chứ không bao giờ muốn chịu bất cứ nguy hiểm gì. Anh ta không bao giờ vì một bà lão Vương mà đắc tội với Hạ Tưởng. Không đáng, quá là không đáng.
Nhưng Ngụy Kỳ Tài cũng không hiểu là đang nghĩ gì, khi thông báo cho Lục Nho thì lại nhắc kèm luôn tên của anh ta vào, giống như là không may mắn bị điểm danh vậy, bất đắc dĩ cũng đành phải đến.
Từ Chí Cường rất có thành kiến với Ngụy Kỳ Tài. Anh ta biết Ngụy Kỳ Tài đang cố tình lôi mình xuống nước, nên nhất quyết không mở miệng, để cho Ngụy Kỳ Tài cũng phải giả câm giả điếc.
Ngụy Kỳ Tài sốt ruột không biết làm thế nào, mấy lần nhìn về phía Từ Chí Cường. Ánh mắt của Từ Chí Cường lúc thì nhìn lên trời, lúc thì nhìn bà Vương, quyết không chạm phải cái nhìn của Ngụy Kỳ Tài.
Lục Nho không tiếp tục đợi được nữa, ông ta không chú ý đến trở ngại giữa Ngụy Kì Tài và Từ Chí Cường, không nhịn được nữa hỏi:
- Sao không trả lời?
Phòng Chu Tự hiểu nhầm ý của Lục Nho, cứ tưởng câu nói đấy của Lục Nho là khích lệ gã ta, bèn lấy hết can đảm trả lời:
- Các vị lãnh đạo, tôi làm việc ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đảm nhiệm vấn đề chỉnh đốn trật tự, trị an xã hội, xuất phát từ mục đích vì dân phục vụ. Sau khi nhận được báo án từ quần chúng là có người nhảy sông tự tử, chúng tôi vội vàng đến hiện trường, cứu được bà Vương, đưa bà ta đến bệnh viện và còn giúp bà ấy trả tiền viện phí, bây giờ đang chuẩn bị đưa bà ta đến bệnh viện thành phố kiểm tra, nhưng lại gặp phải sự cản trở vô lí từ phía bệnh viện...
Phòng Chu Tự cũng có chút đầu óc về chính trị, nhưng hạn chế ở chỗ, công khai nói ra thông báo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố (xử lí lưu manh, tội phạm phá rối trật tự xã hội chỉ là thông báo nội bộ, không thể công khai), mà còn thao thao bất tuyệt nhận việc anh hùng cứu người về mình, đưa việc khống chế bà Vương nói thành đưa bà ta đến bệnh viện tốt hơn để điều trị. Toàn bộ sự việc nói sai hết sự thật, không rõ trắng đen.
Lục Nho gật đầu không nói gì, nhìn về phía Chương Quốc Vĩ.
Nếu như sự việc đúng như Phòng Chu Tự nói thì có nhất thiết ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy phải xuất hiện thế này không? Chương Quốc Vĩ trong lòng rõ hơn ai hết, Lục Nho lần này đến là muốn mượn uy thế của ông ta để che lấp sự việc lần này, không muốn chuyện bé xé ra to, vì một bà lão Vương mà làm ảnh hưởng đến cả quận Hạ Mã này.
Nhưng muốn xây dựng một điều nói dối thì cần phải dùng hơn chục lời nói dối khác để che lấp, nếu như không che lấp được thì những lời nói dối sẽ càng ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ bị những lời nói dối đè chết.
Chương Quốc Vĩ không đánh giá cách nói của Phòng Chu Tự, chỉ hỏi lại Từ Chí Cường:
- Đồng chí Chí Cường, những điều mà Phòng Chu Tự vừa nói có đúng với sự thật không?
Từ Chí Cường chớp mắt mấy cái, Chương Quốc Vĩ ép anh phải tỏ rõ thái độ, anh cũng chỉ còn cách thôi thì không giả câm giả điếc nữa.
- Tôi cũng không nắm rõ tình hình cụ thể lắm, công việc của đồng chí Phòng Chu Tự đều do bên chính quyền quận phụ trách, thực ra có đúng với sự thật hay không...tôi cũng không rõ.
Thật đúng là... khốn nạn! Thiếu chút nữa thì Ngụy Kỳ Tài chửi ra miệng, bây giờ y mới biết rõ Từ Chí Cường còn khéo léo, ranh mãnh hơn y nghĩ nhiều.
- Căn bản là đúng với thực tế.
Ngụy Kỳ Tài không thể bán đứng Phòng Chu Tự, Phòng Chu Tự là làm việc theo lệnh của y, còn Lục Nho đến là để thay y hợp lí hóa vấn đề. Dù biết là nói dối nhưng cũng phải cố nói dối cho hợp lí.
- Thế sao tôi lại nghe nói sự thật không phải như thế...
Chương Quốc Vĩ cười nham hiểm.
- Vừa hay lúc đó có đồng chí Đường Thiên Vân làm chứng, ông tận mắt chứng kiến toàn bộ diễn biến sự việc, đồng chí Đường Thiên Vân là thư kí của Chủ tịch tỉnh Hạ
Đường Thiên Vân bước lên phía trước, nhìn Lục Nho và những người ở đấy gật gật đầu ra vẻ chào hỏi.
Sắc mặt của Lục Nho khi ấy thoáng chốc sa sầm lại, anh ta đến đây lâu thế rồi mà không ai giới thiệu với anh ta sự có mặt của Đường Thiên Vân. Cái gì đang diễn ra thế này? Đường Thiên Vân có mặt, không nhẽ Hạ Tưởng cũng đang ở đây?
Lộ Nho chủ động bắt tay Đường Thiên Vân, sau đó Từ Chí Cường, Ngụy Kỳ Tài cũng lần lượt bắt tay Đường Thiên Vân.
Đường Thiên Vân nói:
- Lúc đó không phải chỉ có tôi ở hiện trường, chủ tịch tỉnh Khâu Tự Phong cũng có mặt.
Chương Quốc Vĩ chột dạ, anh ta biết rõ lúc đấy Khâu Tự Phong không ở đó, nhưng Đường Thiên Vân cố tình nhắc đến Khâu Tự Phong, sắp có kịch hay để xem rồi đây.
- Không chỉ chủ tịch Khâu ở đó, mà cả chủ tịch Hạ cũng ở đó.
Đường Thiên Vân cố ý dừng lại một chút mới nói tiếp, cái chính là để đạt đến hiệu quả kinh người.
Mục đích của anh ta quả nhiên đã đạt được, Lục Nho lập tức biến sắc.
Lục Nho không giữ được vẻ tự nhiên nữa, lườm Ngụy Kỳ Tài đầy giận dữ. Ngụy Kỳ Tài tự biết đuối lí, vào đúng lúc quan trọng nhất lại che dấu chân tướng sự thật. Y cứ tưởng Lục Nho có mặt rồi thì chỉ cần đối phó với Chương Quốc Vĩ, không ngờ Đường Thiên Vân cũng có mặt, mà Đường Thiên Vân nhắc đến Hạ Tưởng thôi chưa đủ, còn lôi cả Khâu Tự Phong vào.
Khâu Tự Phong là ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Yến nhiệm kì trước, vẫn cón sức ảnh hưởng đối với thành phố Yến, hơn nữa ảnh hưởng không phải nhỏ.
Lục Nho thấy thế sự bất thường thì biết là việc ngày hôm nay không dễ làm, đành phải hi sinh Phòng Chu Tự. Anh ta không chút do dự, quay người bước đi, e sợ nếu như chậm một bước thì sẽ không còn đường mà lui vậy.
- Việc có thế này, cũng làm ầm ĩ đến mức không thể giải quyết. Chí Cường, Kỳ Tài các anh ở lại giải quyết, tôi vẫn còn có chút việc cần bàn với Quốc Vĩ.
Việc không thành thì chuồn là thượng sách. Chương Quốc Vĩ bấy giờ mới nhận ra từ trước đến giờ đúng là đã coi thường Lục Nho. Sự ranh mãnh của Lục Nho cũng không hề thua kém Từ Chí Cường một chút nào. Anh ta có ý muốn ngăn không cho Lục Nho đi, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là nhân vật số hai, không đủ đẳng cấp mà chèn ép Lục Nho. Lục Nho mà đi thì vở kịch ngày hôm nay không còn cách nào mà diễn tiếp được nữa rồi.
Lục Nho vừa ra đến cửa, đang định mở cửa thì cánh cửa đột nhiên bị một người khác đẩy vào. Lục Nho ngây người.
- Chủ, chủ tịch Khâu…
Vừa thấy người đi sau Khâu Tự Phong thì càng ngạc nhiên tột độ, tự động lùi lại chỗ cũ:
- Bí thư Cao!
Hai người từ cửa bước vào, lần lượt là Khâu Tự Phong và Cao Tấn Chu
Nếu như nói Khâu Tự Phong xuất hiện tại bệnh viện không có gì là mới lạ, thì Bí thư Cao xuất hiện thực sự đã làm Lục Nho kinh ngạc. Anh ta lập tức hiểu ra một điều, mình đã bị mắc lừa!
Cao Tấn Chu vừa xuất hiện, cuối cùng thì Từ Chí Cường và Ngụy Kỳ Tài cũng nhìn nhau một cái. Chỉ có điều trong mắt của Từ Chí Cường hoàn toàn là sự bất mãn mãnh liệt đối với Ngụy Kỳ Tài.
Ngụy Kỳ Tài phút chốc mồ hôi đầm đìa, lạnh toát.
- Tự Phong nói Chủ tịch tỉnh Hạ Tưởng đến quận Hạ Mã nghỉ phép, khi ngang qua sông Hạ Mã đã cứu một bà lão nhảy sông tự vẫn. Tôi không thể để Chủ tịch Hạ nói tôi không phải cho nên đến bệnh viện thăm bà lão một chút.
Lời của Cao Tấn Chu như vừa đả động đến vấn đề, vừa nói rõ lí do tại sao ông lại đến. Ông vừa dứt lời bèn đến trước mặt bà lão, cầm tay bà lão đầy thân thiện, ấm áp.
Cao Tấn Chu không phải là tự nhiên mà đến, cùng đến còn có các nhân viên văn phòng tỉnh ủy và một số phóng viên. Dưới ánh sáng đèn flash của máy ảnh sắc mặt Lục Nho vô cùng khó coi, còn mặt Ngụy Kỳ Tài trắng bệch, không còn chút máu.
Còn sắc mặt của Phòng Chu Tự rốt cuộc là thế nào cũng không ai hiểu. Dựa vào vị trí, đẳng cấp của anh ta, dưới ánh hào quang của Bí thư tỉnh ủy thì vốn dĩ không bằng một hạt bụi.
Sau khi Cao Tấn Chu an ủi động viên bà lão thì Đường Thiên Vân đưa cho ông một đoạn video bảo ông xem. Cao Tấn Chu kiên nhẫn xem hết đoạn video dài hơn 3 phút, sau đó ném đoạn băng đến trước mặt Lục Nho và Chương Quốc Vĩ, chỉ nói 1 câu:
- Các anh tự xem đi!
Rồi ông ta nhanh chóng cùng Khâu Tự Phong xoay người bước đi.
Quận Hạ Mã... sắp phải thay đổi thời tiết rồi...