“Nghiêm!”
“Rập!” Tiếng giậm đều tăm tắp, không một động tác thừa, ba mươi sáu cặp mắt nghiêm trang nhìn thẳng về phía trước.
“Tốt!” Giáo quan gật đầu: “Tốp vô lại này cũng tạm chấp nhận được! Tiếp theo là huấn luyện đặc công, quy tắc vẫn như cũ, mỗi người có mười lăm phút chọn lựa. Sau mười lăm phút ai chưa lấy được tài liệu cụ thể trong kho bảo mật hoặc không kịp ra, hậu quả tự lo lấy!”
“Rõ, giáo quan!” Tiếng hô nhất loạt lên.
“Mười một, sau giờ học đến gặp ta!”
Trong mắt mỗi thiếu niên đều thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, kẻ nào bị trực tiếp gọi tên như thế thường chỉ có hai khả năng. Một là sẽ vĩnh viễn biến mất, hai là vì xuất sắc nên được tham gia huấn luyện đặc biệt, nhưng Mười một trước sau chỉ là loại trung bình trong nhóm, mệnh lệnh ấy liệu có ý nghĩa gì?
“Phó quan!”
“Yes, Sir!” Gã trợ giảng đứng sau bước lên trước mặt giáo quan, vung tay chào theo đúng nghi lễ.
“Dẫn chúng đến kho bảo mật!”
“Rõ, thưa ngài!”
Cái gọi là “Kho bảo mật” thực ra là một ngôi nhà lớn ba tầng, diện tích mặt bằng chừng sáu trăm mét vuông. Nhìn bên ngoài không khác gì một tòa biệt thự lộng lẫy, chỉ những người trong cuộc mới biết kỳ thực nơi đây là một hầm mộ tinh vi, sẵn sàng chôn vùi bất cứ ai không đủ khả năng hay sơ suất...
Trong biệt thự có vô số tầng cơ quan, rất nhiều cơ quan nếu không dùng thiết bị chuyên nghiệp sẽ không sao phát hiện nổi. Các cơ quan lại không ngừng thay đổi khiến cho mỗi lần đột nhập là một lần phải làm lại từ đầu. Dù là các học viên giỏi nhất, chỉ cần một mảy may lơ đễnh thì đừng mơ có thể sống mà thoát ra ngoài.
Nội dung nhiệm vụ rất đơn giản, một tập tài liệu được đặt ở một điểm bất kỳ trong tòa nhà, điều các thiếu niên phải làm là trong vòng mười lăm phút tìm ra được tập tài liệu đó, ghi nhớ nội dung, sau khi ra ngoài phải dựa vào trí nhớ viết lại đầy đủ. Chỉ cần một chữ sai sót thì sẽ phải vào lại một lần nữa, tìm một tài liệu khác ở một chỗ khác, đến khi viết ra không sai một chữ nào mới thôi!
Bài tập hết sức tàn nhẫn này là rèn luyện tổng hợp khả năng phát hiện, ứng biến, kỹ thuật diệu thủ và ghi nhớ máy móc.
Đội ngũ ba mươi sáu gã trai xếp thành hàng ngay ngắn, theo viên trợ giáo đến trước tòa biệt thự, trên mặt rất nhiều kẻ đã không giấu nổi vẻ căng thẳng. Mọi cạm bẫy trong ngôi nhà này đều là thật và không hề có giới hạn, chỉ cần một sát na sơ ý sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng, thậm chí đa số còn là cái chết không toàn thây ghê rợn.
“Nghiêm!”
“Rất tốt!” Phó quan chỉ về phía gian nhà nhỏ cạnh toà biệt thự, vẫy tay: “Các cậu lần lượt vào theo thứ tự số hiệu, tự chọn các trang bị thích hợp, mỗi người có năm phút, rõ chưa?”
“Rõ!”
“Số Sáu, nhiệm vụ: tìm quyển danh sách các chính khách quan trọng của thế giới, ghi nhớ nội dung các trang 35, 68, 76, 81. Đi lấy trang bị, nhanh!”
“Rõ, giáo quan!”
Thực ra đội ngũ vốn bắt đầu từ Số một, nhưng do các số từ Một đến Năm đều đã chết nên số Sáu tự nhiên trở thành người đầu tiên phải chấp hành mệnh lệnh.
Số Sáu vào trong gian kho trang bị, chọn một kính hồng ngoại ban đêm, một chùm chìa khoá vạn năng, một máy giám sát hình ảnh và rất nhiều trang bị khác.
Viên phó quan nhìn đám trang bị lỉnh kỉnh của gã, mắt thoáng qua một tia tiếu ý rồi gật đầu. Số Sáu hít sâu một hơi, lao vút vào trong tòa biệt thự.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mười lăm phút đã hết. Đúng lúc chỉ còn vài giây Số sáu mới hớt hải chạy ra, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.
“Báo cáo, nhiệm vụ đã hoàn thành!”
Viên phó quan đánh mắt sang chiếc bàn đã đặt sẵn giấy bút, hất hàm: “Tốt, viết nội dung tài liệu đã định ra!”
“Rõ!”
Trong khi Số sáu lẳng lặng ngồi viết, mấy binh sĩ đã vào trong khởi động lại các cơ quan bị phá, đồng thời đổi vị trí các tài liệu...
Đợi các binh sĩ ra hết, phó quan dõng dạc: “Số Chín!”
“Yes, Sir!”
“Nhiệm vụ của cậu là tìm một tờ giấy ghi mật mã, trật tự các câu trên đó đã bị đảo lộn. Cậu phải ghi nhớ, trở ra và giải mật mã!”
“Rõ, giáo quan!” Số Chín kính lễ, vào kho lấy trang bị, đoạn nhanh chóng tiến nhập tòa biệt thự.
Chưa đầy năm phút, trong nhà chợt vang lên tiếng còi báo động. Sắc mặt viên phó quan sầm xuống: “Vô dụng!”
Hai binh sĩ bước nhanh vào, chẳng bao lâu khiêng ra một bao tải bê bết máu. Các gã thiếu niên ai cũng hiểu, kể từ lúc này đội ngũ của chúng chỉ còn có ba mươi lăm người!
Đợi mấy binh sĩ khác khởi động lại các cơ quan trở ra, phó quan lại dõng dạc: “Mười một!”
“Yes, Sir!”
Viên phó quan nhìn qua hắn một hồi, giao nhiệm vụ: “Nhiệm vụ của cậu là tìm một CD lưu thông tin giao dịch tiền bạc, tìm một máy tính đọc và ghi nhớ nội dung trong đĩa, đặt CD trở về vị trí cũ, trở ra ghi lại những nội dung trong đó!”
“Rõ rồi, giáo quan!”
Giọng Số mười một lúc nào cũng lạnh nhạt như thế, khiến tất cả các học viên khác đều ngưỡng mộ. Nhưng dù ngưỡng mộ đến đâu chúng cũng không dại dột đến mức dám bắt chước nói chuyện với giáo quan bằng giọng điệu đó, bởi thế chẳng khác nào tự mình tuyên án tử.
Cũng chỉ có Số mươì một mới được đặc quyền ấy.
Mười một bước vào kho trang bị. Gian nhà không lớn, bên trong kê ngay ngắn bảy hàng giá đỡ, trên giá xếp đầy các loại “đồ chơi”. Mười một dạo một vòng trong nhà, cuối cùng chỉ lấy một chùm chìa khoá vạn năng, một chiếc kính hồng ngoại mặt trời, chừng mười chiếc máy giám sát hình ảnh cỡ nhỏ, một khẩu Uzi giảm thanh và một bộ phi đao.
Phó quan nhìn những trang bị trong tay hắn, hơi chau mày: “Có vậy thôi sao?”
“Vâng!” Giọng Mười một vẫn thờ ơ như vậy.
“Được rồi, bắt đầu!”
“Rõ!” Mười một quay người lao đến tòa biệt thự, dừng phắt lại sau ngưỡng cửa.
Tòa biệt thự trang trí hoàn toàn theo phong cách thượng lưu, thậm chí có thể dùng từ lộng lẫy ánh kim để miêu tả.
Mười một nhẹ nhàng đóng cửa lớn, quan sát tỉ mỉ kết cấu bên trong. Trước mặt hắn là đại sảnh trống tênh, chỉ kê ba cỗ đi- văng và một chiếc bàn trà, trên bàn đặt một chiếc gạt tàn sạch sẽ cùng một bao thuốc chưa mở. Từ trần buông xuống một giàn đèn chùm pha lê cỡ lớn nhưng không sáng, vì thế đại sảnh trông có vẻ mờ mịt.
Bốn góc tường gắn bốn camera giám sát, đang không ngừng chuyển động qua lại. Hai bên đại sảnh đều có cửa thông sang một tiểu phòng, chính giữa là hai cầu thang lên tầng hai, đan xen theo hình xoáy trôn ốc.
Mười một khẽ nhếch mép cười, đeo kính hồng ngoại mặt trời lên. Vừa nhìn qua, đại sảnh vốn trống rỗng bỗng trở nên bội phần náo nhiệt.
Vô số những tia hồng ngoại đan xen đang liên tục chuyển động. Chỉ cần bị một trong số đó chạm phạm, đường quang tuyến bị cắt đứt, còi báo động sẽ lập tức vang lên, cũng có nghĩa nhiệm vụ lần này đã thất bại.
Tuy nhiên với thực lực như Mười một, muốn tránh những tia hồng ngoại này không quá khó bởi chúng chỉ tập trung rà soát gần mặt đất. Phiền phức lớn nhất chính là bốn camera trên tường kia, trong thời gian ngắn nhất hắn phải xác định được góc chết của chúng, lập phương án vô hiệu hóa, xông qua đại sảnh lên tầng hai mà thần không hay quỷ không biết...