Long Ẩn phong tên đúng như ý nghĩa, tức là có rồng ẩn mình ở đó. Một là núi này linh khí sung túc, cho nên có thể hấp dẫn Thần long trên chín tầng mây ẩn tích tại đây. Hai là núi này hiểm trở lạ thường, người bình thường tuyệt không một ai có khả năng leo lên được. Nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không ai chịu tin. Ngay lúc ấy trong ngọn Long Ẩn có một đội thám hiểm nhỏ đang phạt cành chặt bụi đi vào.
Trường trung học Triều Dương là trường học quý tộc nổi danh nhất thành phố G, đã là học sinh theo học ở đây không ai không thuộc gia đình giàu có, gia cảnh hiển hách bất phàm. Nhưng trường trung học Triều Dương không giống như những trường học quý tộc khác, kỉ luật còn nghiêm minh hơn những trường học bình dân. Trong những trường quý tộc khác đầy rẫy con em quần là áo lượt, nhưng trong trường Triều Dương không khí lại khác hẳn. Những đứa trẻ sống trong nhung lụa này không chỉ cực hiếm có thứ tính khí kiêu căng ngạo mạn của các cậu ấm cô chiêu, thậm chí còn có chút khả năng chịu khổ, không khỏi khiến người ta phải tán tụng cách giáo dục thập phần cứng rắn của trường.
Trong kì thi thống nhất toàn quốc năm nay, trường trung học Triều Dương đứng đầu cả thành phố G, lãnh đạo trường vô cùng phấn chấn, quyết định thưởng cho những học sinh đặc biệt ưu tú có kết quả thi cao! Nhưng những đứa trẻ này đều xuất thân danh môn, phần thưởng vật chất thông thường căn bản không có ý nghĩa. Suy đi nghĩ lại, lãnh đạo trường quyết định tổ chức hoạt động thám hiểm trên danh nghĩa khảo sát này. Do hai giáo viên trẻ Âu Dương Băng Dung và Lưu Kiếm dẫn dắt, hội tụ ba mươi học sinh có thành tích thi cao nhất của Triều Dương dứt khoát quyết tâm đến Long Ẩn phong.
o – o – o – o – o
“Hạ Phàm, tại cậu cả đấy! Đã không biết đường còn tinh tướng. Bây giờ thì tiêu rồi, chúng ta đã lạc mất nhóm cô Âu Dương. Làm sao đây?” Trong rừng cây rậm rạp, bốn bóng người mảnh khảnh đang cố gắng tìm lối ra. Người nói là một nữ sinh, tuổi độ mười bảy mười tám, đang độ thanh xuân, dáng người dong dỏng, có lẽ là do tuổi còn nhỏ nên thiếu vẻ thành thục của phụ nữ trường thành. Bởi suốt thời gian dài len qua rừng cây mà đi, chắc chắn rất mệt mỏi, sắc mặt lúc xanh lúc tái làm người ta không thấy hết được vẻ đẹp của cô,
Nam sinh được cô gọi Hạ Phàm lại rất cao to, có khi trên mét tám, tuổi tác tương đương với cô, mắt hổ mày dày, miệng rộng mũi cao, tướng tá thật thà chất phác!Lúc ấy nghe lời trách móc, trong lòng cũng có chút áy náy nên đánh ngậm miệng không đáp gắng sức tìm lối ra.
“Được rồi Lam Tâm, cậu đừng trách Hạ Phàm nữa, thật ra cậu ấy vẫn đang tìm lối ra đấy thôi, trong bốn người chúng ta vất vả nhất là cậu ấy đấy!” Một nữ sinh khác trong bọn đến bên Lam Tâm kéo tay cô nói đỡ cho Hạ Phàm. Lam Tâm lườm thiếu nữ nọ một cái cười nói : “Biết cậu thương Hạ Phàm nhà cậu rồi, nhưng mình cũng là chị em tốt nhất của cậu, còn chưa bước qua cửa cậu vẫn phải đứng về phía mình mới phải chứ!” Lời của Lam Tâm khiến thiếu nữ nọ đỏ bừng cả mặt, có chút giận dỗi đuổi đánh cô. Hai cô gái hồn nhiên quên hết bản thân đang trong hiểm cảnh, đúng là thiếu nữ chưa biết mùi sầu. Hạ Phàm dừng bước nhìn hai người rượt đuổi nhau, ha ha cười.
“Ê Lam Tâm, Tống Đan coi như tôi phục các cậu rồi đấy, có đùa cũng phải lựa lúc có được không? Chả lẽ các cậu muốn gọi chó sói đến à?” Thiếu niên bám sau hơi béo, vừa nhìn là biết lười tập luyện. Dường như để chứng minh cho lời nói của cậu, từ nơi sâu thẳm trong rừng quả nhiên truyền đến một trận sói tru mơ hồ. Lam Tâm và Tống Đan sợ nhảy dựng lên, vội vàng nghiêm túc lại. Lam Tâm liếc nhìn cậu béo nguýt: “Cậu đấy, đồ độc ác! Đã không giúp được gì thì thôi còn bàn lùi, sớm biết thế đã không cho cậu cùng đi rồi!”
Cậu béo ấm ức sụt sịt nói: “Cậu tưởng tôi muốn lắm sao? Nếu tôi sớm biết chúng ta sẽ lạc đường, Tề Dương tôi có chết cũng chẳng đi chung đường với các cậu! Bây giờ cô Âu Dương không tìm thấy chúng ta không biết sẽ lo lắng thế nào,” Nói đến cô Âu Dương, Lam Tâm và Tống Đan nói giọng đầy mơ mộng: “Nếu như cô Âu Dương đi cùng chúng ta, cô ấy nhất định sẽ tìm được đường!”
Hạ Phàm ngại ngùng gãi đầu nói: “Đều tại mình, là mình hại các bạn lạc đường!” Tống Đan quay sang cười với cậu nói : “Không thể trách mình cậu được, bọn mình cũng có trách nhiệm! Bây giờ đang lúc cấp bách phải tìm phương hướng trước đã!” Nói dứt lời liền quay đầu nói với Tề Dương: “Tề Dương, tôi nhớ trên người cậu có đem theo la bàn đúng không?”
Nghe lời Tống Đan Tề Dương đột nhiên vỗ đầu nói: “Ây da, tại sao tôi lại quên mất cái này nhỉ! Có một cái la bàn vẫn để trong ba lô sau lưng!” Lam Tâm tức tối nói: “ Đầu óc cậu nếu như bớt móng lợn đi một tí thì sẽ nhớ được nhiều thứ hơn đấy!” Tề Dương tự biết mình đuối lí, lại biết Lam Tâm vẫn đanh đá chanh chua nên không dám phản bác lại cô, cười khan mấy tiếng, rút ra cái la bàn trong ba lô trên lưng.
Nhưng vừa lấy la bàn ra, Tề Dương liền ngây người, cái kim trên la bàn cứ không ngừng quay tít như điên, đến một khắc dừng lại cũng không có. Cậu không kìm nổi kinh hãi kêu lên : “Có ma!”
“Chuyện gì thế?” Hạ Phàm vừa nghe đã hơi chau mày, lấy cái la bàn trên tay Tề Dương, xem rồi cũng không khỏi ngây ngốc, than : “Xem ra cái la bàn này hỏng rồi. Bây giờ phải làm sao?”
Nhà dột còn gặp mưa rào, hi vọng vừa lóe lên đã bị dập tắt phũ phàng. Bốn thiếu niên thiếu nữ không khỏi trầm mặc hẳn xuống, đến cả Lam Tâm và Tống Đan luôn vui vẻ khi ấy cũng chẳng nói câu nào. Lạc đường giữa chốn thâm sơn, hậu quả có thể là mất mạng, thật đáng sợ!
Lặng im một lúc, Lam Tâm xoa bụng mếu máo nói: “Làm sao đây, mình đói quá, cảm giác chẳng còn chút khí lực nào, chỉ sợ không lết nổi nữa!” Câu nói của cô lập tức đề tỉnh ba người còn lại, thế là một tràng âm thanh tiếng bụng réo vang lên, nhất là cậu béo Tề Dương càng bị cơn đói hành hạ. Tống Đan vốn định hỏi xin Tề Dương chút đồ ăn cũng không hỏi nữa, Tề Dương là người kém chịu đói nhất, nếu bụng cậu ta cũng réo lên thì chỉ có một cách giải thích, cậu ta đã chén hết những thứ ăn được rồi.
Hạ Phàm, cậu nghĩ cách gì đi chứ, không tìm được đồ ăn chúng ta đến chết đói ở đây mất thôi!” Tề Dương ôm bụng khổ sở nói với Hạ Phàm. Hạ Phàm chau mày nghĩ ngợi nói: “Cách duy nhất là tiếp tục đi về phía trước, nói không chừng vận khí tốt có khi lại bắt kịp cô Âu Dương….” “Thế nếu không may thì sao?” Tề Dương hỏi vặn theo bản năng. Lam Tâm lườm cậu lạnh lùng nói: “ Cậu đừng có độc miệng thế được không?”
“Xuỵt!” Tống Đan bất chợt đặt ngón tay lên môi, xùy nhẹ một tiếng bảo ba người kia trật tự, dỏng tai lên nghe ngóng.