Đến khi cả bốn người đều yên lặng, một tiếng sáo du dương lập tức rõ ràng vọng đến. Bốn người không khỏi ngây người vì bất ngờ, một lúc sau Tống Đan mới mơ màng thốt lên: “Mình chưa bao giờ được nghe tiếng sáo hay như vậy, đây là âm thanh con người có thể thổi ra sao?” Lam Tâm gật đầu lia lịa, nói phụ họa: “Thật sự là rất hay, mình có nghe cả đời cũng không thấy chán!” Tề Dương cười ha ha nói: “Hay hay không chưa bàn vội, chỉ là sau khi nghe tiếng sáo này, tôi phát hiện không còn đói bụng mấy nữa,…” Lam Tâm và Tống đan không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn cậu ta quát lên the thé: “Đồ tham ăn!”
“Mọi người đừng cãi nhau nữa! Tiếng sáo ở rất gần chúng ta, chỉ cần chúng ta tìm ra người thổi là sẽ biết phương hướng hay sao? Biết hướng rồi thì sẽ nhanh chóng tìm thấy nhóm cô Âu Dương!” Hạ Phàm đột nhiên kích động nói làm cho Lam Tâm, Tống Đan, Tề Dương hưng phấn nhảy cẫng lên. Bốn người lên đường đi theo tiếng sáo, vì đã có hi vọng nên không đói nữa. Cũng có thể là do tiếng sáo thần kì kia thật sự có công hiệu thần diệu.
o – o – o – o – o – o
Ra ngoài đã ba ngày nhưng Lục Tử Minh vẫn không hề thấy bóng dáng Cửu Khúc Tiên thảo, nghĩ đến độc thế của trưởng thôn mỗi ngày một nghiêm trọng, cậu phiền muộn thổi lên cây sáo bằng tử trúc của mình. Say sưa trong tiếng sáo du dương uyển chuyển, nỗi phiền muộn trong lòng Lục Tử Minh tựa hồ đã hóa thành khúc nhạc, theo tiếng sáo tan biến trong thiên nhiên bao la.
Tiếng địch bất ngờ im bặt, Lục Tử Minh vụt khỏi mặt đất như một mũi tên bay lên cành cây, nấp kín trong đám cành lá rậm rạp. Cậu vừa nấp kĩ, Hạ Phàm đã một mình xông đến, theo sau lần lượt là Tống Đan, Lam Tâm, sau cùng mới đến lượt Tề Dương thở phì phò chậm rề đi tới. Hạ Phàm nghi hoặc nhìn quanh một lượt, kì quái nói: “Tiếng sáo hình như phát ra từ đây, sao lại không có người nhỉ? Chả lẽ đã đi rồi?”
Tề Dương ngồi phịch xuống đất, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Cái nơi hoang vu hẻo lánh này phía trước không thôn xóm, phía sau không hàng quán, trừ những người cũng đi thám hiểm giống chúng ta thì còn ai đến? Các cậu nói xem…….kẻ thổi sáo có thể nào là…ma không?” Lời của Tề Dương lập tức khiến cho Lam Tâm và Tống Đan rú lên kinh hãi, sợ sệt núp vào sau lưng Hạ Phàm. Hạ Phàm dù sao vẫn còn tâm tính thiếu miên, trong lòng cũng có chút bất an, trừng mắt nhìn Tề Dương mắng cậu lắm mồm, toàn nói chuyện xui xẻo.
“Hạ Phàm, hay là chúng ta mau chóng rời khỏi chỗ này đi, nhỡ ra có….có thứ đó thật, đợi nó quay về chúng ta thảm rồi!” Lam Tâm núp sau lưng Hạ Phàm ôm chặt cánh tay Tống Đan run giọng nói. Hạ Phàm khổ sở đáp: “Nói thì dễ, chúng ta vốn đã lạc đường rồi, vừa nãy lại bị tiếng sáo dẫn dụ, bây giờ không biết đâu là đông tây nam bắc thì biết đi về đâu?”
“Mặc kệ, tôi không quan tâm nhiều đến thế, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi đâu cũng được…” Lam Tâm thực sự đã bị Tề Dương dọa cho hết vía, không kìm nổi bật khóc.
Lục Tử Minh vốn đang nấp kín trên cây nghe đến đây cũng đã hiểu, chắc bốn người này lạc đường, được tiếng sáo của mình chỉ dẫn mới đến được đây, không kìm nổi lên tiếng: “Yên tâm đi, ở đây không có ma, người thì có một!” Tiếng nói bất thình lình lại dọa cho Lam Tâm và Tống Đan nhảy dựng lên. Hai người như hai con thỏ bị hù, một trái một phải ôm cứng lấy Hạ Phàm nhắm tịt mắt. Tề Dương cũng nhảy dựng lên theo bản năng, nhìn ngó xung quanh đầy kinh hãi, lòng đầy hoảng sợ.
Hạ Phàm trấn tĩnh lại, cao giọng nói với chung quanh: “Là ai? Mau ra đây?” Lục Tử Minh cười, thân hình khẽ buông, từ trên cây tiêu sái hạ xuống, đứng vững trước mặt Hạ Phàm. Nhìn thấy Lục Tử Minh nhảy từ trên cây cao mấy mét xuống như vậy, Hạ Phàm trợn tròn mắt không ngừng đánh giá Lục Tử Minh một thân bạch sắc trường sam, dáng người cao ráo, khuôn mặt càng anh tuấn phiêu dật, trong lòng run sợ hỏi: “Ngươi…ngươi rốt cuộc là người hay ma?”
Lục tử Minh ha ha cười mấy tiếng đáp: “Sao vậy, thế giới bên ngoài đến giờ vẫn có người tin vào thuyết ma quỷ thánh thần sao? Yên tâm đi, không phải sợ, ta là người! Sáo là do ta thổi!” Vừa nói vừa rút cây sáo bằng tử trúc giắt bên hông ra. Biết là chủ nhân tiếng sáo, Lam Tâm và Tống Đan trong lòng đều muốn biết người có thể thổi lên tiếng sáo động lòng như vậy rốt cuộc bộ dạng thế nào, liền sợ sệt mở mắt.
Lúc ánh mắt hai hai người quét qua mình Lục Tử Minh, hai trái tim không khỏi đập loạn nhịp. Lục Tử Minh tuyệt không giống bất kì nam sinh nào mà họ đã từng gặp. Trên người Lục Tử Minh có một thứ khí chất lạ kì, xuất trần siêu việt. Nhất là thứ khí độ phảng phất như cưỡi gió đến đi càng khiến hai cô nữ sinh thầm xao xuyến.
Xem xét một lúc, Hạ Phàm xác thực Lục Tử Minh là người chứ không phải là ma, tâm tình liền nhẹ nhõm đi nhiều, bước lên phía trước nói với Lục Tử Minh: “Chào cậu, tôi là Hạ Phàm, đây đều là các bạn học của tôi! Chúng tôi bị lạc trong rừng, không biết cậu có thể giúp chúng tôi được không?”
Lục Tử Minh ngạc nhiên hỏi: “Kì lạ quá, các người sao lại chạy đến Long Ẩn Phong này làm gì? Nơi này nguy hiểm lắm đấy!” “Long Ẩn phong? Cậu nói đó là tên ngọn núi này sao? Chúng tôi chỉ đến thám hiểm, chứ không ngờ lại nguy hiểm như vậy, ha ha…..” Hạ Phàm nở nụ cười hồn hậu.
“Không sai, đây chính là Long Ẩn phong! Mấy nghìn năm nay người có thể sống sót mà ra khỏi Long Ẩn phong này rất ít, các cậu không phải là đi thám hiểm, đây là đi tìm cái chết!” Lục Tử Minh nghiêm trang nói. “Tìm cái chết?!” Bốn thiếu niên không khỏi cùng kinh hãi kêu lên. Lục Tử Minh gật đầu đáp: “Đỉnh núi này vào cuối ngày bị sương mù bao phủ, làm người ta khó xác định phương hướng! Thêm nữa ở đây độc vật khắp nơi, dã thú đầy núi, nguy hiểm có thể nói là không đâu không có, không cẩn thận là đi đời ngay! Thế này đi, chi bằng ta chỉ cho các người một con đường xuống núi, các người phải nhanh chóng rời khỏi!”
“Không được! Chúng tôi không thể cứ thế mà đi được, thầy giáo và bạn học của chúng tôi vẫn ở trên núi, nếu như ngọn núi này thực sự đáng sợ như cậu nói, chúng tôi sao có thể bỏ mặc không ngó ngàng đến họ?” Tống Đan lo lắng chau mày nói liến thoắng. “Cô nói các người vẫn còn bạn bè trên núi sao?” Lục Tử Minh kinh ngạc hỏi.
Hạ Phàm gật đầu đáp: “Đúng thế! Bọn họ hiện giờ chắc sắp lên đến đỉnh rồi, chúng tôi đã nói sẽ cùng nhau lên đỉnh, đến lúc đó sẽ có trực thăng ở đó đón chúng tôi về. Nhưng mà chúng tôi không cẩn thận bị lạc, cô giáo và mọi người bây giờ nhất định đang rất lo lắng!”