Ngay khi Tỉnh Ngôn từ Úc thủy quay về La phù sơn thì trong Nam hải long cung cũng chẳng còn được yên tĩnh. Tại Trừng Uyên cung, nơi cư ngụ của Nam hải long thần, tam thái tử Mạnh Chương đang bẩm báo sự vụ với long thần.
"Nói như thế, khi ngươi ra ngoài tuần hải mấy ngàn dặm, Long linh tử đã dụ kẻ đó ăn Cự dương hoa?"
"Vâng".
Nghe phụ thân hỏi, Mạnh Chương vô cùng cung kính hồi đáp.
Hiện tại đứng ở trước mặt Mạnh Chương chính là phụ vương Nam hải tổ long của hắn. So với vị Tứ độc thần long cười đùa dễ gần, vị Nam hải lão long này vân giáp kim quan, thân hình cao lớn, diện tướng uy mãnh, râu cứng như cương châm, mắt sâu khó dò, thần sắc không giận mà uy. Cho dù đang thõng tay đứng nói chuyện nhưng toàn thân phủ một đoàn kim sắc quang ảnh, hiển hiện thần uy phi phàm.
Nghe Mạnh Chương hồi đáp, lão long rất hài lòng, tán thưởng:
"Chuyện này ngươi xử lý rất tốt".
Ngừng một chút, lại hỏi:
"Ngươi có tra xét kỹ càng hay không, tên tục tử phá rối đó thật đã tan xương nát thịt?"
Nghe phụ thân hỏi, trên mặt Mạnh Chương thoáng qua thần tình xấu hổ, cũng không dám giấu diếm, cứ thành thật bẩm báo:
"Tên này vẫn không táng mệnh tại chỗ, nghe Long linh tử nói, Trương đường chủ đó sau khi ăn hai đóa Cự dương hoa thì chạy loạn ra khỏi ngọc uyển, không biết chạy đến nơi nào. Xem ra thiếu niên đó tu tập pháp lực cổ quái giúp y không lập tức nổ tung thân thể mà chết".
Lén nhìn sắc mặt của long vương, Mạnh Chương tiếp tục nói:
"Bất quá phụ vương không cần lo lắng. Nghe Long linh tử bẩm cáo, khi đó dược lực của Cự dương hoa đã phát tác, khắp người hồng quang lập lòe, nghĩ chắc chạy không bao lâu thì phát nổ hóa thành huyết vụ nên chúng ta mới không tìm thấy".
"Ừ, chắc là như thế. Tên đó bất quá chỉ là một kẻ phàm phu, căn bản không cần tốn công lo nghĩ".
"Nam hải hoàng long ta nhất thế anh hào, con của ta cũng thần vũ như thế. Hiện tại ta cũng nghe nói, thanh danh Nam hải thủy hầu đã uy chấn bát phương, vang xa tứ hải!"
Nói đến đây thì có chút cảm khái:
"Ai, càng như thế thì ngươi càng phải nỗ lực. Ta sinh chín đứa con, đứa lớn Bá Ngọc sinh tính hèn nhát, cả ngày đam mê thi họa chẳng thành khí. Nhị tỷ ngươi từ nhỏ đã là huyền âm chi thể, âm ế trên mặt không trừ được, không thể ra ngoài thu nạp hào kiệt cho Nam hải ta. Từ đứa thứ tư trở về sau thì càng tệ. Khắp Nam hải rộng lớn này, cũng chỉ có ngươi có thể kế thừa y bát của Hoàng long thần tộc ta, đem nó phát dương tứ hải, xây dựng nghiệp lớn trường tồn!"
Nghe cha tán dương mình, Mạnh Chương tức thì đỏ mặt, đầu gật miệng vâng liên tục.
Hai cha con đang nói chuyện đến lúc hào hứng trong Trừng uyên cung thì cửa cung vốn đã đóng chặt sau lưng Mạnh Chương bỗng bị đẩy ra. Mạnh Chương nghe tiếng giật mình, quay đầu nhìn thì thấy một nữ tử yểu điệu xõa tóc tiến vào như gió.
"Nhị tỷ, tỷ sao lại đến đây?'
Thì ra người đột ngột tiến vào chính là Tịch Ảnh.
Thấy Tịch Ảnh trước giờ chỉ ở nơi thâm u Nam hải đột nhiên xông vào, cha con lão long vô cùng ngạc nhiên. Đang khi Mạnh Chương định hỏi nguyên cớ thì thấy vị nhị tỷ mà hắn kính trọng một lời không nói, vung song kiếm trong tay chém hắn!
"A! Tỷ điên rồi?"
Đột nhiên bị tấn công, Mạnh Chương lúng ta lúng túng bạt kiếm cản trở công kích.
"Vì sao đánh tôi?"
Đỡ được kiếm ảnh của Tịch Ảnh, Mạnh Chương ngạc nhiên hỏi, thế nhưng Tịch Ảnh không hồi đáp, chỉ như một trận cuồng phong tấn công. Tuy hiện trong bộ pháp của nàng có chút loạng choạng, nhưng thân pháp vẫn nhẹ nhàng, nhất thời đánh cho Mạnh Chương tay chân rối loạn, ứng tiếp khó khăn.
"Tịch nhi, mau dừng tay!"
Thấy hai đứa con đánh nhau, phụ thân của bọn họ nhíu mày lên tiếng ngăn cản. Chỉ là con gái của lão giống như đã phát điên chẳng nghe thấy, tấn công càng lúc càng ráo riết, Mạnh Chương đã gần như không chống cự được muốn triệu xuất thần binh Thiên thiểm ra trận. Lúc này Tịch Ảnh lại bỗng ngừng tay, "Oa" một tiếng, hai tay bụm mặt chạy khỏi cung điện.
"Nhị tỷ làm sao thế?"
Bị Tịch Ảnh đánh loạn một trận, cũng chẳng biết do nguyên cớ gì, Mạnh Chương rất là ấm ức. Nghe hắn than oán, lão long cũng thở dài, lên tiếng:
"Ai, thôi đi, ngươi cũng chớ trạch nhị tỷ ngươi. Tịch nhi cũng là mệnh khổ, nữ hài nhân yêu quí nhất là khuôn mặt, nó lại như thế..."
Đang nói bất chợt lão long ngừng bặt, hai cha con đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc:
Thì ra bọn họ hiện mới phát hiện, Tịch Ảnh vừa xông vào cung trên mặt đã chẳng còn chút vằn vện nào, dưới mái tóc xõa loạn đó, rõ ràng là một gương mặt trắng nhuận!
Tạm không nhắc đến Nam hải đang mừng lo lẫn lộn. Lại nói Tỉnh Ngôn ngơ ngác từ Nam hải trở về Thiên điểu nhai, gặp lại Quỳnh Dung,Tuyết Nghi, thấy mọi thứ vẫn yên ổn thì cũng rất vui mừng.
Ngày tháng nhẹ nhàng trôi qua. Nếu như ở Thiên điểu nhai vẫn êm đềm như thường thì trên Phi vân đỉnh lại hay có cảnh nhiệt náo. Linh Hư chưởng môn cứ cao hứng lại triệu tập thủ tọa của các điện đến tuyên giảng kinh nghĩa cho đệ tử Thượng Thanh. Tự nhiên, Tứ hải đường trên Thiên điểu nhai hiện đã chẳng ai dám coi thường, khi vị Trương đường chủ trẻ tuổi lên tuyên giảng, các môn nhân đệ tử lớn tuổi hơn cũng rất nghiêm túc lắng nghe, chẳng có gì khác lạ.
Đối với Tỉnh Ngôn mà nói, từ khi nghe lão đạo Thanh Hà thuật lại bí mật chuyện lão bị phạt đuổi khỏi cung, Tỉnh Ngôn rất bội phục Linh Hư chưởng môn. Trong lúc tuyên giảng, y đem nghĩa lý mà bản thân đã ngộ từ chương "Luyện thần hóa hư" giảng giải cho chư vị đồng môn, khiến các đệ tử hết sức kính phục. Đến lúc này, chẳng còn ai nghĩ đến việc Trương đường chủ chỉ là một thiếu niên nghèo hèn sơn dã nữa rồi.
Thoáng chốc đã hết tháng năm, vào lúc xuân tàn, mỗi ngày trên vuông sân Thiên điểu nhai đều có hoa rụng đầy, mỗi lần Quỳnh Dung chạy ngang, những cánh hoa bị cuốn lên tung bay rất đẹp mắt. Tuyết Nghi ngày nào cũng quét chúng xuống một cái hố bên rừng trúc, chỗ đó Tỉnh Ngôn đặt tên là "Hương trủng" (Mộ hoa).
Đến khi vào hạ, còn có một tin tức tốt truyền đến, Hoa Phiêu Trần si mê Quỳnh Dung, bệnh tình đã có chuyển biến tốt. Một ngày cuối tháng năm, một lão đạo sĩ giỏi vẽ chân dung từ Phi vân đỉnh đến Thiên điểu nhai, họa lại chân dung của Quỳnh Dung, đem về treo trong phòng Hoa Phiêu Trần. Mỗi khi nhìn thấy chân dung nhí nhảnh hồn nhiên của tiểu nữ oa đó, bệnh tình của gã lại có khởi sắc. Nghe Đỗ Tử Hành bẩm cáo với Trương đường chủ, Hoa Phiêu Trần hiện đã xuất hiện tình ý với nàng ta, nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn hồi phục.
Nghe được tin tức tốt như thế, Tỉnh Ngôn cũng rất cao hứng cho vị bằng hữu của y.
Vào một ngày hè, trời không áng mây, ánh nắng chói chang, tiếng gió núi sẽ sàng lướt qua, sau khi dùng cơm trưa, ba người Tứ hải đường ai lo việc nấy. Tỉnh Ngôn thì đến Tụ vân đình đọc kinh, Quỳnh Dung đến gốc Hạnh đếm trái Hạnh trên cây, Tuyết Nghi thì đến dòng suối ở vách đá đông, chuẩn bị nước về pha trà cho đường chủ.
Mọi chuyện vẫn cứ tưởng như thường, chỉ là Tứ hải đường chủ đang ngồi đọc sách lại không ngờ, sau buổi trưa bình thường này, sinh hoạt và mệnh vận của y sẽ khác xưa.
"Úy?"
"Linh Y tỷ tỷ đến..."
Tứ hải đường chủ đang an tâm đọc sách bỗng cảm thấy một làn hương thoảng vào mũi, sau đó nghe tiếng tiểu nữ oa kêu lên.
"Linh Y?"
Tỉnh Ngôn giật mình buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn về phía vuông sân, thấy trước ngôi nhà có một nữ hài nhân đang đứng, thanh tú phong nhã, chẳng phải Linh Y thì là ai?
Qua nửa năm không gặp, bất ngờ nhìn thấy long nữ, Tỉnh Ngôn kích động, nhất thời quên cả lên tiếng. Cuối cùng, là nữ hài nhân xiêm y vàng nhạt đó cất tiếng trước:
"Tỉnh Ngôn...Đã lâu không gặp".
Long nữ trước giờ vẫn nói năng sảng khoái, lúc này lại có chút ngập ngừng.
Thấy y như thế, thiếu niên đang kích động lúc này mới phát hiện, giữa đôi mày của long nữ hiện nét sầu muộn. Thấy thế, Tỉnh Ngôn đang định nói thì thấy Linh Y hít sâu một hơi, gọi:
"Tỉnh Ngôn, ngươi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi".
"Được!"
Tỉnh Ngôn lập tức đồng ý. Quan sát thần tình của Linh Y, kêu Quỳnh Dung giúp Tuyết Nghi tỷ pha trà mang bánh mời Linh Y tỷ.
Dặn dò thỏa đáng, y đến sau Linh Y, cả hai đằng thân bay về phía núi trập trùng phía trước.
"Là chuyện gì mà phải tìm một chỗ kín đáo mới nói được vậy?"
Nhìn thân ảnh phiêu phiêu của thiếu nữ trước mắt, Tỉnh Ngôn thắc mắc trong đầu.
Bay qua mấy dãy núi, long nữ tìm được một ngọn núi thích hợp thì nhẹ nhàng hạ xuống bên một tảng đá xanh cao gần nửa thân người.
"Linh Y, có lời gì định nói với ta thế?"
Vừa dừng chân, Tỉnh Ngôn lập tức hỏi.
Nghe y chất vấn, long nữ đã lâu không gặp lại không đáp liền. Trên gương mặt cao quý hiện nét tiều tụy, đến lúc này lại bộc lộ chút hoảng loạn, khẩn trương, đưa tay chỉnh lại y phục đầu tóc, không chịu lên tiếng.
Thấy nàng chỉ đứng chỉnh trang, Tỉnh Ngôn càng kì quái, lại lên tiếng:
"Linh Y, có gì cứ nói thẳng. Đã nửa năm không gặp cô, không biết cô..."
Vừa nói đến đây, thiếu nữ nãy giờ im lặng bỗng nhiên cất lời:
"Tỉnh Ngôn...Ngươi thấy ta có đẹp không?"
Bị Linh Y hỏi đột ngột, Tỉnh Ngôn nhất thời ngẩn ngơ, qua một hồi mới đáp:
"Đương nhiên, đương nhiên là đẹp!"
Thoại âm vừa dứt, vị long nữ đang khẩn trương bỗng cười tươi như hoa. Đôi môi mấp máy, nói nhỏ một câu mà thiếu niên có nằm mộng cũng không nghĩ tới:
"Vậy, Tỉnh Ngôn ngươi cưới ta đi".
"..."
Nghe lời của Linh Y, trong nhất thời Tỉnh Ngôn cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể loạng choạng như muốn té ngã. Lại nghe long nữ nghiêm túc nói:
"Tỉnh Ngôn, ta đã nghĩ qua, tuy tuổi thọ chúng ta không giống nhau, nhưng tương lai ngươi...Ta sẽ thủ tiết vì ngươi, giống như người chinh phụ chờ chồng chinh chiến vậy..."
Nói đến đây, Tứ độc long nữ đã hoàn toàn bình hòa lại, gương mặt hiện vẻ sung sướng vì đã thông được tâm sự.
"Chuyện này..."
Nghe Linh Y nói, Tỉnh Ngôn có chút ngập ngừng. Hỏi:
"Linh Y, cô vì sao đột ngột nói chuyện cưới hỏi với ta vậy?"
"À, ta cũng biết nói đột ngột như thế sẽ khiến ngươi kinh ngạc. Chỉ là, ta không thể chờ được".
Linh Y có chút thê thiết:
"Nam hải Mạnh Chương đã đến Tứ độc long phủ cầu thân. Cha mẹ ta đã đáp ứng, còn thu nhận toàn bộ lễ vật của hắn".
"Ách..."
Tỉnh Ngôn nghe vậy, trên mặt cũng bất giác thất sắc. Thấy thần sắc của y biến đổi, Linh Y u oán nói:
"Tỉnh Ngôn, có lẽ ta còn chưa minh bạch tâm ý của ngươi đối với ta, thế nhưng đối với chuyện Mạnh Chương đến cầu thân, nghĩ đến việc sau này hàng ngày đối mặt với hắn thì ta đột nhiên nhận rõ, ngoài ngươi ra, ta không thể ở cùng với bất kỳ người nào khác".
Nói đến đây, gò má Linh Ý đỏ ửng, hổ thẹn không nói tiếp được.
"Đã là thế"
Tỉnh Ngôn ngừng một chút trấn tỉnh tinh thần, hỏi:
"Đã là thế, nếu cô không nguyện gả cho thủy hầu, cha mẹ cô cũng ép cô sao?"
Nghe được lời này, trong mắt Linh Y lấp lánh nước mắt, nhất thời không đáp lời. Thấy thế, Tỉnh Ngôn đã biết kết quả, cũng không hỏi tiếp. Lúc này, thiếu niên cơ trí cũng không nghĩ được vì sao gia gia Vân Trung Quân của Linh Y vốn thông tình đạt lý vì sao không ra mặt ngăn cản hôn sự mà cháu ngoan của lão không muốn.
Khi y đang bối rối không biết an ủi thế nào thì long nữ đang lo lắng lại lên tiếng nghiêm túc hỏi:
"Tỉnh Ngôn, ngươi nguyện ý ở cùng ta không?"
"Chuyện này..."
Thiếu niên gặp phải chuyện cần phải quyết đoán, ngập ngừng không biết xử lý sao cho tốt.
Đợi một lúc không nghe được hồi đáp, Tứ độc long nữ sắc mặt trắng bạch, nỗ lực đè nén bi thương, cố bình tĩnh nói:
"Đúng rồi, cũng là ta si tưởng. Tỉnh Ngôn ngươi thường ngày bất quá chỉ chơi đùa với ta, hiện tại sao có thể vì ta mà đắc tội với Nam hải long hầu. Không sao..."
Nói đến đây, long nữ cũng không thể nói tiếp được, quay mặt sang nơi khác, hai vai không ngừng run rẩy.
"Linh Y..."
Khi Linh Y đang thút thít thì nghe đằng sau có âm thanh êm ái cất lên:
"Linh Y, tên vừa rồi không dám hồi đáp chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử hồ đồ không biết tâm ý chân thật của nữ hài nhân!"
Nói đến đây, thoại ngữ sau lưng nàng đột nhiên tăng nhanh:
"Trương Tỉnh Ngôn ta là người thế nào? Linh Y là công chúa Tứ độc long tộc cao quý, dung mạo xinh đẹp khiến ta thích ngắm mãi, linh tư thông minh khiến ta cảm phục, tính tình hoạt bát khiến ta vui vẻ, lại vì ta mà rơi lệ. Tuy chúng ta ở cùng nhau thời gian chưa lâu, nhưng khi chiều tà lồng lộng, khi trăng sáng đêm khuya, khi sương sớm đẫm hoa, lúc nào ta cũng nhớ cô. Hiện tại giai nhân đã có tình, nếu ta không biết đón nhận thì ta chính là đồ máu lạnh, là kẻ nghịch thiên!"
Nói một hơi đến đây, thoại ngữ kích động chợt ngưng, sau đó lại trịnh trọng nói:
"Linh Y cô nương, Trương Tỉnh Ngôn ta, là con của Trương gia ở Mã đề sơn Nhiêu Châu, đối với cô nương nhất phiến chân tình, to gan muốn cầu thân với cô nương, xin hỏi cô nương có nguyện ý vào nhà Trương gia chúng tôi hay không?"
...Thoại âm chấm dứt, trời xanh núi cao rơi vào yên lặng. Qua một lúc lâu, thiếu niên đang chờ câu trả lời mới nghe đáp:
"Ta nguyện ý!"
Long nữ xoay người lại, Tỉnh Ngôn lúc này mới phát giác trên mặt nàng đã tràn trề lệ, khóc không thành tiếng.
Lại qua một lúc, nữ hài nhân trong lòng Tỉnh Ngôn mới ngừng bi thương, kéo vạt áo thấm lệ, ôn nhu hỏi:
"Tỉnh Ngôn, huynh mang muội về đi!"
"Được!"
Tỉnh Ngôn đáp ứng, đang định nắm tay Linh Y đằng không thì bỗng như nhớ đến chuyện gì, liền vẫy tay, thanh thần kiếm Như Ý thuận tâm bay đến tay. Nhìn thần sắc ngạc nhiên trong mắt thiếu nữ, Tỉnh Ngôn giải thích:
"Linh Y, nơi này là đất chúng ta định tình, ta sẽ hỏi nhân duyên trời đất nơi này".
"Làm sao hỏi?"
Thiếu nữ lúc này hết sức nhu thuận.
"Là thế này..."
Thiếu niên ngước mắt nhìn lên trời cao khấn vái:
"Nếu hôn sự của Trương Tỉnh Ngôn cùng Tứ độc long nữ Linh Y thành, thì thần kiếm trong tay sẽ chém nát tảng đá xanh này!"
Thoại âm vừa dứt, thân kiếm trong tay Tỉnh Ngôn vọt lên trời cao mang theo một tiếng rồng ngâm, quyết liệt bay thẳng vào khối đá!
Trong ánh mắt chờ đợi của hai người, thanh kiếm dàn dạt hàn quang đâm thẳng vào trong khối đá xanh.
Chỉ là, đợi một hồi lâu, khối đá bị thanh cổ kiếm cắm vào vẫn y như cũ, không sứt mẻ miếng nào.
"Mặc kệ, là ta nghĩ nhầm!"
Thấy kết quả như thế, thiếu niên chẳng hề có chút thần thái khó chịu, chỉ lớn giọng nói:
"Là ta nghĩ sai, chuyện riêng của ta sao lại đi hỏi quỷ thần!"
Vang vang nói xong, thiếu niên triệu hồi kiếm vào vỏ, nắm chặt tay thiếu nữ phá không mà đi.
Lúc này, chính là hoa thơm chim hót, gió trời lồng lộng.
Sau khi bọn họ bỏ đi, không lâu sau, có một bầy chim núi ngẫu nhiên bay ngang, trong đó có một con chim sẻ đột nhiên như gặp phải kinh hãi, hai cánh đập loạn xạ bay vọt lên trời cao.
Khi đám chim chóc tung cánh trong ánh nắng rực rỡ, tảng đá xanh bỗng hóa thành một đám bụi đá. Chính là:
Tam sanh thạch thượng phượng hứa thông,
Tiên lang tâm phủ ngọc linh lung.
Thiên hương tỏa mộng tàng minh nguyệt,
Kiếm khí xuy mi phụ hảo phong.
Nhưỡng mật tự cam phong hữu ý,
Hàm nê tuy khổ yến vô công.
Tương tư vị tất năng tương kiến,
Vũ lạc hoa sầu vạn điểm hồng.
Hết quyển 15.