Nguyên Đức là một cựu quân nhân, hồi còn trẻ Nguyên Đức lấy vợ tên là Hạnh. Ít lâu sau chiến tranh bùng nổ, trai tráng phải ra chiến trường giết địch lấy hòa bình về quê hương, lấy vinh quang về cho dòng họ. Năm đó Nguyên Đức cũng cuốn vào cuộc chiến. Ba mươi năm sau khi đế quốc địch ký hiệp ước đình chiến, Nguyên Đức trở về quê nhà làm tiều phu. Thời gian trôi qua thêm mười năm, giờ Nguyên Đức đã sáu mươi tuổi mà vợ ông cũng không còn trẻ. Đôi phu phụ mãi mà vẫn chưa có mụn con. Thương vợ, Nguyên Đức không nạp thiếp, đôi phu phụ nương tựa nhau sống qua ngày. Nguyên Đức sáng lên rừng chặt củi, đặt bẫy thú rừng, vợ ông ở nhà làm ruộng.
Ngày hôm nay thôn quê này vẫn yên bình, Nguyên Đức chuẩn bị lên rừng đốn củi. Nguyên Đức thầm nghĩ : “Mùa đông cũng sắp đến, phải mang nhiều củi về để sười ấm. Nên bắt vài con thú nhỏ để đổi lấy mấy đồng mua vải về cho bà lão may áo”.
Nguyên Đức đi bộ về phía rừng núi sau thôn, trên đường đi gặp mấy hương thân phụ lão chào hỏi, mọi người ai cũng biết Nguyên Đức từng là một người lính, vai cao ngực rộng, sáu mươi tuổi mà vẫn cường tráng như vậy thật là khiến cho người ta hâm mộ.
Sau khi đi khuất khỏi thôn, Nguyên Đức khôi phục lại vẻ mặt thâm trầm từ từ đi vào rừng. Phía ngoài rừng chỉ có những loại cây nhỏ chưa đến mười năm tuổi do thôn làng trồng, chất lượng gỗ không cao, chỉ có thể dùng làm củi đun. Nguyên Đức hôm nay muốn vào sâu trong rừng tìm một ít củi chất lượng, giá thành sẽ cao hơn một chút, may mắn sẽ kiếm thêm được một vài con thú nhỏ. Nhưng nến xui sẽ gặp lang hổ, đây là điều khó tránh được. Họa với phúc luôn đi cùng nhau mà.
Đi thêm một canh giờ, Nguyên Đức ngửi thấy không xa là mùi hương của bách niên thiết mộc. Nguyên Đức lấy trong túi đồ ra một loạt bẫy thú, đi quanh bách niên thiết mộc đặt bẫy. Là một người lính, Nguyên Đức biết trong lúc đang phân tâm tuyệt không thể đề phòng dã thú, vì vậy Nguyên Đức trước khi đốn củi đã đặt bẫy quanh bách niên thiết mộc. Nguyên Đức đến gần bách niên thiết mộc ánh nhìn có chút thân thiết.
Bách niên thiết mộc này chính xác ông đã tìm thấy cách đây vài năm. Vài năm trôi qua rồi, bách niên thiết mộc vẫn còn đó vì Nguyên Đức chỉ lấy vừa đủ gỗ chứ không đốn hẳn cây xuống. Nguyên Đức chủ yếu lấy cành nhỏ tuy chất lượng không bằng cành to với thân nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với những cây ở ven rừng. Chỉ cần một tuần đi lấy cành lá ở đây cũng đủ dùng vài tháng. Trước tiên Nguyên Đức nhặt những cành nhỏ gãy rụng dưới đất trước rồi mới bắt đầu leo lên cây tìm những cành bị sâu bệnh chặt đi. Lúc này trông Nguyên Đức như người yêu cây đang chăm sóc cây cảnh của mình hơn là một tiều phu.
Đến gần trưa Nguyên Đức đã thu thập đủ gỗ nên thu dọn bẫy thú đã đặt. Lúc thu dọn bẫy thú Nguyên Đức lại thất vọng nghĩ thầm : “ Hôm nay lại không có con thú nào vào bẫy, lạ thật. Chẳng lẽ bọn nó khai trí rồi hay sao ? Cũng không phải, ngàn năm mới có một con thú được khai trí. Chắc bọn nó trốn vào sâu trong rừng rồi. Chắc hôm nay ta phải vào sâu bên trong tìm thử mới được.”
Nguyên Đức treo gánh gỗ trên một cành cây của bách niên thiết mộc rồi từ từ đi vào sâu bên trong rừng. Đi được gần hai canh giờ sau mà vẫn không thấy bóng dáng con thú nào. Nguyên Đức buồn bực đang định quay lại thì trên bầu trời có tiếng đập gió. Tiếng đập tuy không mạnh nhưng do giác quan của Nguyên Đức đã phát huy cực hạn nên có một cái lá rơi trong phạm vi trăm bước chân cũng có thể nghe được.
Mà trên bầu trời nếu hiện tại có một đàn chim màu trắng đang hướng về phía rừng sâu. Nguyên Đức nheo mắt lại quan sát, ngơ ngẩn một hồi rồi suy nghĩ : “Đàn chim này thật quái dị, minh chưa từng gặp bao giờ”. Một khắc sau Nguyên Đức gạt bỏ hình ảnh đám quái điểu ra khỏi đầu rồi tiếp tục từ từ tiến vào rừng.
Càng vào sâu Nguyên Đức càng cảm giác thấy có điều gì khác thường, trên đường đi không thấy có bóng dáng của một con thú nào đã đành, mà trên những cây ăn quả những quả ăn được đều bị người nào đó lấy đi, trên cành cây chỉ còn lưa thưa toàn quả xanh non không ăn được. Nguyên Đức nhíu mày nhìn về phía sâu trong rừng do dự không biết có nên tiếp tục hay dừng lại, nơi đây đã là giới hạn của Nguyên Đức trong mấy năm vừa rồi. Nguyên Đức đang phân vân thì phía trên đầu lại có một hồi xao động. Nguyên Đức vận khí vào đôi chân rồi phi thân lên ngọn cây nhìn về hướng phát hiện tiếng động.
Bầu trời từ phía xa xuất hiện đàn chim giống y như đàn chim màu trắng kia nhưng chỉ khác một chỗ, đàn chim nay màu đỏ. Đàn chim màu đỏ hạ xuống phía dưới khu rừng cách nơi Nguyên Đức đang quan sát khoảng năm dặm. Một khắc sau từ hướng khác lại xuất hiện một đàn chim màu đen bay tới hạ xuống gần đó.
Nguyên Đức cau mày lại suy nghĩ : “Lũ quái điểu này sao lại kéo bè kéo lũ đến đây, trong rừng ắt đang xảy ra chuyện”. Nguyên Đức phi thân từ cây này sang cây khác không một tiếng động, khinh công đã đạt tới cảnh giới như gió như mây. Khi Nguyên Đức sắp tới nơi thì bên trong rừng xảy ra một trận náo loạn, các loài động vật ở trong rừng như bạo phát tràn ra. Từ trên trời, xuống dưới đất, từ to tới nhỏ ào ào tràn ra như vô hạn.
Nguyên Đức bị một cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, tìm cả ngày trời cuối cùng lại tìm được cả vạn con. Khi Nguyên Đức đang cười khổ thì trên trời xuất hiện ba nhân ảnh. Một thiếu phụ áo trắng, một thanh niên áo đen và một thiếu nữ áo đỏ. Ba người nhìn Nguyên Đức thảo luận, thiếu phụ áo trắng lắc đầu rồi biến thành một con chim màu trắng bay đi. Hai người kia cũng biến thành hai con chim một đen một đỏ bay đi theo hướng khác nhau. Nếu Nguyên Đức nhìn thấy chắc nhận ra ngay là ba con chim đầu đàn vừa mới trông thấy.
Sau một hồi bạo loạn, cảnh rừng phía trước Nguyên Đức thay đổi hoàn toàn. Mới vài canh giờ trước nơi đây còn tĩnh mịch, không có một con thú nào. Sau một hồi bạo loạn, dẫm đạp lên nhau giờ phía dưới rải rác xác động vật to nhỏ đa phần bị thương bất tỉnh. Nguyên Đức nhìn xuống phía dưới thấy không có gì nguy hiểm mới đi xuống. Đầu tiên Nguyên Đức phân loại những con thú bị thương và đã chết, sau đó Nguyên Đức xé áo băng bó cho những con thú bị thương, và xây dựng quanh một hàng rào gỗ bảo vệ. Tiếp theo Nguyên Đức thu lại những thi thể của những con thú đã chết. Những con thú không qua khỏi chi toàn là những con thú nhỏ mà số lượng cũng không nhiều, chỉ hơn hai chục con nên rất dễ dàng treo vào hai đầu của một cành cây to rồi mang về.
Nguyên Đức không hề biết rằng khi mình đang loay hoay thì có vô số nhãn quang đang quan sát minh. Có nhiều ánh mắt cảm kích, kinh ngạc đan xen vào nhau. Khi Nguyên Đức chuẩn bị ra về thì phía trong rừng phát ra hơi thở của một con thú, Nguyên Đức nhíu mày vận chuyển khinh công nhảy lên cành cây to gần đó. Nguyên Đức nghe thấy tiếng gầm gừ nhẹ giống một con dã lang cách đây khoảng năm trăm bước chân liền tiến lại gần.