“Tôi muốn sống!”
Vương Tông Cảnh trừng trừng nhìn gã đàn ông, chậm rãi nói câu đó qua kẽ răng. Lời vừa nói ra liền phát hiện giọng nói của mình không biết từ lúc nào đã biến thành khản đặc, thành ra ba chữ đó phát âm rất trúc trắc. Cũng có thể vì liên tiếp mấy lần chịu giày vò do phải đối diện với tình huống sinh tử, hiện tại đối mặt với một nhân vật cường mạnh đáng sợ, tuy trong lòng vẫn sợ hãi nhưng biểu hiện trên mặt lại rất bình tĩnh. Có điều hai bàn tay nắm chặt và cặp mắt trợn tròn đã thể hiện rõ nó bất quá chỉ là một đứa trẻ yếu ớt.
Cố gắng bình tĩnh kiềm chế, ánh mắt tỏ ra phức tạp một cách dễ thấy đều lọt cả vào mắt gã đàn ông thần bí. Nhìn thấy khuôn mặt trẻ con đầy những vết máu, gã đàn ông vẫn coi như không, chỉ nhàn nhạt nói: “Được, nếu đã muốn sống, vậy đi theo ta.”
Gã đàn ông không hề có ý ở lại, xoay người lập tức đi về hướng rừng sâu, không quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh lần nào. Vương Tông Cảnh ban đầu còn có hơi do dự, nhưng đưa mắt nhìn rừng cây rậm rạp âm u xung quanh, những khoảng tối u ám tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có yêu thú xông ra, cuối cùng đành nghiến răng bước theo.
Sương mù trong rừng dần tan đi, cây cối xung quanh trở nên rõ ràng, thế nhưng xa nữa cũng chỉ có toàn cây là cây, không thấy được giới hạn của khu rừng. Đường đi địa thế cũng không bằng phẳng, lúc thì cao thấp lồi lõm, lúc thì đá tảng gỗ rơi, thậm chí hai người bọn họ còn phải nhảy qua một con suối nhỏ giữa rừng. Suốt quãng đường, gã đàn ông thần bí kia đi ung dung nhẹ nhàng như trên đất bằng, ngược lại Vương Tông Cảnh ăn phải quả đắng to đùng.
Cơ thể nó còn chưa đủ lớn, lúc trước lại mấy phen gặp nguy hiểm thể lực thực ra đã tiêu hao rất nhiều. Con đường này lại lên cao xuống thấp, thực là khổ sở không sao kể xiết. Có điều đi cho tới lúc này, trong lòng nó dường như đã hiểu ra vài thứ. Biết rằng gã đàn ông phía trước kia tuyệt sẽ không thèm để ý tới thân thể hắn, thêm vào đó là một chút ương bướng trẻ con, cho nên không thèm cầu xin gã đàn ông thần bí kia một câu nào, cứ loạng quạng nghiến răng hổn hển đi qua khu rừng rậm nguyên thủy đó.
Tiếng chim kêu lích rích như phát ra từ một chỗ nào đó ngay trên đầu, những tia nắng dao động từ các kẽ lá chiếu xuống làm bóng nắng dưới chân Vương Tông Cảnh biến đổi, đan xen chao đảo. Cổ thụ dây leo, rêu xanh cỏ biếc tầng tầng lớp lớp như không có giới hạn, lá rơi xoay xoay, nhành cây rung rinh mà yên ắng, cả khu rừng giống như một bức tranh u nhã và tịch mịch.
Cứ đi như thế hồi lâu, Vương Tông Cảnh nhảy xuống từ một tảng đá lớn, cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, thế nhưng gã đàn ông thần bí phía trước vẫn không nhanh không chậm cất bước, chẳng hề có dấu hiệu dừng lại nghỉ ngơi. Dựa vào tảng đá thở phì phò giây lát, Vương Tông Cảnh lại cắn răng đứng lên, tiếp tục đi về phía trước. Vừa được mấy bước, ánh mắt nó loáng thoáng nhìn thấy một thứ. Nó nheo mày vẹt một cành cây um tùm ở phía bên, quả nhiên phát hiện ở đây cũng có một bức tượng đá khổng lồ cũ nát nằm trên mặt đất, vô luận là hình dáng bên ngoài hay là kiểu nát hỏng trên thân tượng trông đều không khác gì bức tượng mà nó đã thấy trong khoảng rừng kia.
Cũng dữ tợn hung ác như thế, cũng sống động như thế, chỉ bất quá dường như mức độ nát hỏng của bức tượng này còn hơn cả bức trước, một số phần chân tay đã bị rời ra khỏi thân tượng.
Mới sững ra như vậy một lúc, gã đàn ông thần bí phía trước hình như đã đi khá xa, bóng dáng gã sắp biến mất trong rừng. Vương Tông Cảnh giật mình vội vã đuổi theo. Cứ như vậy, hai người lầm lũi đi dưới khu rừng. Gã đàn ông thần bí luôn giữ tốc độ không nhanh không chậm, dường như cũng có chú ý tới tốc độ và thể lực của Vương Tông Cảnh, tuy vậy suốt quãng đường, gã cũng không có ý dừng lại nghỉ. Bởi thế đi thêm khoảng thời gian tàn một cây hương nữa thì Vương Tông cảnh thực sự cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Mồ hôi chày tràn như tắm, thậm chí cả những vết máu bám trên mắt cũng bị trôi hết phần lớn, nó bắt đầu cảm thấy trước mắt có mấy ông sao nhấp nháy bay lượn, hai chân cũng nặng trình trịch. Đúng lúc đó, kẻ thần bí trước mặt đột nhiên dừng bước, cuối cùng cũng đứng hẳn lại.
Vương Tông Cảnh gấp gáp tìm bừa một gốc đại thụ dựa người ngồi xuống, há miệng thở phì phò một lúc lâu mới cảm thấy khá hơn, lập tức sau đó nó cảm thấy cổ họng khô rát, ngẩng đàu nhìn lên chỉ thấy gã đàn ông thần bí đó lúc này đang đứng trước một bức tượng. Cũng chẳng có gì bất ngờ, đó cũng là thứ dọc đường nhìn thấy liên tục. Thực tế, trừ bức tượng hung dữ gặp đầu tiên trong khoảng rừng, dọc đường đi Vương Tông Cảnh còn nhìn thấy thêm ba bức nữa nằm rải rác, hình dạng đều tương tự, khiến nó dù rất mệt mỏi vẫn cảm thấy nghi hoặc. Rốt cục đây là nơi nào, sao lại có người từ xa xưa đã tạc ra nhiều tượng kỳ quái tại chỗ hoang vắng nguyên thủy như thế.
Bất quá hiện tại bức tượng mà kẻ thần bí kia đang đối diện, rõ ràng không giống với những bức tượng đổ trong rừng. Trước tiên, bức tượng đá này so với những bức tượng hung ác khác thì nhỏ hơn nhiều, sau nữa là bức tượng đá này vẫn còn đứng chứ không bị đổ. Bất qua nói nhỏ hơn cũng chỉ là tương đối, chứ kẻ thần bì cao lớn là thế đứng trước bức tượng trông cũng bị lùn đi không ít. Ngoài ra hình dáng bức tượng cũng giống hệt các bức trước, đều là bộ dạng dữ dằn hung tợn.
Ánh mắt Vương Tông Cảnh lướt qua khuôn mặt của kẻ thần bí, chợt giật mình. Chỉ thấy kẻ thần bí đó tuy nhìn chăm chú vào bức tượng, nhưng mắt gã không hề che giấu vẻ căm ghét. Tại phía bên phải bức tượng, nhìn kỹ liền thấy có một con đường mòn đi sâu vào trong rừng, thuận theo con đường mà nhìn, chỉ thấy phần rừng sâu thẳm yên ắng phía trước không biết vì sao lại có một chỗ khá xa thấp thoáng bốc lên một làn khí màu hồng, có hơi giống với sương mù trong rừng đã thấy lúc trước, nhưng trông thần bí hơn một chút.
Vương Tông Cảnh ngẩn người ra một lúc, mắt thấy làn sương màu hồng kia hình như không chuyển động liền biến sắc mặt, không phải biến thành vui mừng, mà là biến thành kinh hãi.
Làn sương đó nếu nó đoán không sai, e rằng chính là chướng khí kịch độc mà tất cả mọi người tại U châu chỉ nghe thôi đã hết hồn. Lời đồn nói trong Thập Vạn Đại Sơn chỗ nào cũng có loại chướng khí kịch độc này, vô luận là chim thú hay con người, thậm chí cả yêu thú hung hãn một khi gặp phải làn sương màu hồng này lập tức toàn thân sẽ rữa nát, đau đớn mà chết, gần như không có thuốc nào giải được.
Chẳng lẽ sẽ phải đi qua chỗ đó? Vương Tông Cảnh nghĩ ngợi mà méo cả miệng.
Kẻ thần bí đứng nhìn bức tượng chăm chú một lúc, cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ buông ra một câu máu lạnh: “Đi thôi.” Nói đoạn cất bước đi liền, có điều hướng gã đi lại là phía bên trái bức tượng.
Vương Tông Cảnh thở phào, lắc lắc đầu cố gắng động viên tinh thần tàn tạ của mình tiếp tục đi theo.
Đoạn đường này trở đi, không hiểu vì sao lại không còn thấy thêm bức tượng nào đổ nằm trong rừng nữa, đồng thời đám yêu thú mà Vương Tông Cảnh kinh hồn táng đảm cũng không có xuất hiện. Nhưng ngược lại, con đường càng khó đi hơn. Cây cối cản đường càng lúc càng nhiều, có mấy chỗ cực kỳ khó qua, cũng may kẻ thần bí kia ở phía trước thần thông lại rất lợi hại, chỗ nào người thường không qua nổi, gã phẩy tay hai ba cái là mở được một lối đi khiến Vương Tông Cảnh giảm được không ít khổ cực. Bằng không, thiếu niên này e rằng đã mệt chết ngay giữa đường rồi.
Lại đi như thế thêm thời gian tàn nửa cây hương nữa, trước mắt hai người đột nhiên sáng bừng. Địa thế mở ra rộng rãi, xuất hiện một khoảng trống giữa rừng chừng mấy chục trượng, phía trước là một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có một cái sơn động mà cửa ít cũng phải rộng hơn năm trượng. Lấy cái động này làm trung tâm, chu vi xung quanh rộng tới bảy tám trượng vuông chỉ mọc cỏ rêu, không có một cái cây nào.
Dường như có một chút hơi tanh khẳm thoáng tản ra từ trong cái động lớn ấy.
Tinh thần Vương Tông Cảnh như có phản ứng, giống như nhớ tới điều gì, nhìn kẻ thần bí kia một cái rồi ngó đăm đăm vào trong sơn động.
“Chính là nơi này đây.” Kẻ thần bí chẳng có ý giả thần lộng quỷ gì hết, dứt khoát nói với Vương Tông Cảnh: “Trong động có một con yêu thú lợi hại, ta muốn giết nó, có điều nó rất ranh ma, sẽ không dễ dàng chui ra khỏi động, ta muốn ngươi giúp ta.”
Gã quay đầu lại, sắc mặt hờ hững nhìn Vương Tông Cảnh, lạnh lùng nói tiếp: “Nếu ngươi muốn sống, thì cứ làm theo lời ta.”
Vương Tông Cảnh hổn hển, ngó cái sơn động rồi cắn răng đáp: “Bên trong động là thứ gì?”
“Một con Kim Hoa Cổ Mãng”, kẻ thần bí thản nhiên tựa như nói tới một việc chẳng có gì quan trọng, “Con yêu thú này tu luyện nhiều năm, tuy tham ăn khát máu nhưng đã có nhân tính, gần đây nó tu hành đang tới mấu chốt, chỉ thêm một bước là có thể lột xác trùng sinh, đạo hạnh đại tiến, nên sẽ không dễ chui ra đâu. Cái động này chính là hang ổ của nó, con yêu này vảy rắn toàn thân cứng chắc vô cùng, nếu mình chui vào động thì nguy hiểm lắm, chỉ có dẫn dụ nó chui ra rồi đánh thương tim rắn nơi bảy tấc làm tan đạo hạnh của nó thì vảy trên người sẽ mất đi yêu lực trở thành như bình thường, lúc ấy mới giết được nó.”
Gã ngó Vương Tông Cảnh một cái, nói tiếp: “Ngươi, chính là mồi dụ.”
Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong tai đánh oành một tiếng, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, phản ứng đầu tiên thật muốn điên dại gào toáng lên rồi liều mạng với gã đàn ông này. Thế nhưng sau cùng, rốt cục nó cũng đành nhìn y phẫn hận, miệng không thốt được lời nào.
Trước mặt gã này, nó cho dù có liều mạng thì cũng có khác gì con sâu cái kiến đâu?
Kẻ thần bí đối với ánh mắt cừu hận của tên thiếu niên căn bản chẳng để vào lòng, thò tay lấy ra một cái khay bằng đồng, bên trên có khảm vân bạc thành những phù văn kỳ dị quăng cho Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh ngơ ngác đón lấy, chỉ cảm thấy trong tay khá nặng, tai liền nghe thấy gã đàn ông nói: “Vật này ngươi cầm ở tay, đợi lúc yêu thú xông ra thì ngươi nâng nó lên trên đầu, tự nhiên sẽ có thể giữ con yêu lại được một lúc. Nhớ đấy, chỉ có thể đứng yên một chỗ không được bỏ chạy, nếu không động tác của Kim Hoa Cổ Mãng nhanh như điện chớp, nó mà thấy không ổn sẽ chui lại vào sào huyệt trong nháy mắt. Chỉ có thừa lúc nó nổi điên lên ngoạm ngươi, thân hình lộ ra khỏi sơn động ta mới có thể từ một bên đánh phát trúng ngay, đoạt được mạng nó. Ngươi đã rõ chưa?”
Vương Tông Cảnh khó nhọc gật đầu, gã đàn ông thần bí cười lạnh một tiếng nói tiếp: “Nếu ngươi dám bỏ chạy, làm hỏng đại sự của ta, ta sẽ quay lại tóm ngươi quẳng vào trong động nuôi rắn, biết chưa?”
Cơ thể Vương Tông Cảnh run lên một hồi, vẻ oán hận trong mắt càng thêm nặng, không kìm được gào tướng lên: “Nếu cần mồi dụ, vì sao ông không tùy tiện bắt một con yêu thú, lại cứ phải tôi?”
Gã đàn ông thần bí ngẩn ra một chút, tựa hồ không ngờ tên thiếu niên này đột nhiên lại mở miệng, bất giác ngó lại Vương Tông Cảnh mấy lượt, chỉ thấy thiếu niên này dựa lưng vào gốc cây, sắc mặt tỏ ra tuyệt vọng nhưng ánh mắt giận dữ hung hăng trông giống như một con thú nhỏ ở trong rừng sâu, cho dù bị truy đuổi tới lâm vào tuyệt cảnh vẫn có mấy phần kiệt ngạo hoang dã.
“Bởi vì, ngoại trừ vật được xưng tụng ngon nhất ở Nam Cương là cá chép xanh tại Long hồ ra”, kẻ thần bí nhìn gã thiếu niên đang giận dữ, khóe miệng nhếch lên nét cười tàn nhẫn, cùng với khuôn mặt âm dương đáng sợ của y càng khiến cho người ta kinh hồn, “Kim Hoa Cổ Mãng thích nhất là ăn thịt người, đặc biệt là thịt trẻ con khoảng hơn mười tuổi.”
Nét hồng cuối cùng trên mặt Vương Tông Cảnh, rốt cục cũng biến mất tăm tích.