Khi tỉnh lại thì thấy bản thân xuất hiện ở 1 ngã tư, mỗi hướng đều có cái nhìn khác nhau.
Hướng Tây đường đi được lát đá cẩm thạch màu trắng sữa, hai bên đường là hàng rào sắt màu trắng trải dài không điểm dừng kèm với các loại hoa với màu sắc khác nhau được treo trên đó.
Hướng Nam thì đường được làm bằng đầu lâu, hai bên là dòng suối bằng máu dài không thấy cuối bờ.
Phía Bắc cả con đường là rừng sen cùng những niết bàn màu vàng kim tỏa sáng khắp nơi.
Còn hướng Đông thì không thấy con đường mà chỉ thấy mây và khói, chúng phiêu du dật dờ không chút gò bó.
Qua trở lại hiện tại, bên cạch tôi là một thần chết đang rất tức giận không rõ nguyên nhân.
"Đồ chết tiệt, đồ chết tiệt! Thế qué nào lại là ngươi? 500 năm qua ta chưa từng thất bại lần nào, sao ta có thể nhầm lẫn được chứ! " Cô nàng đang rất tức giận và chửi bới lung tung.
"Cô là thần chết à? " Tôi chả quan tâm những lời nói đó mà vào thẳng vấn đề.
Cô nàng cố lấy bình tĩnh lại rồi trả lời:
"Đúng, ta là thần chết và ngươi đã chết rồi, mặc dù ta không muốn kẻ đó là ngươi tí nào? "
"Vậy tại sao cô không muốn người chết là tôi? " Tôi hỏi.
"Đương nhiên rồi, bởi vì ngươi chưa tới số chết nên ta không thích ngươi ở đây tí nào " Cô nàng nói với giọng rất tức giận.
"Ừm, theo tôi nghĩ đây là phương Đông nên đáng lẽ phải có * ngưu đầu mã diện* hoặc *hắc bạch vô thường* mới phải chứ, tại sao lại có thần chết ở đây? Và đây là đâu? " Tôi tiếp tục câu hỏi của mình với gương mặt coi hết thảy đều là bình thường và cũng chả quan tâm tới sát khí nồng nặc bên cạnh.
"Tại vấn đề lộn xộn do tôn giáo khắp thế giới từ trăm năm trước nên địa ngục Đông và Tây quyết định sáp nhập thành thể thống nhất để tiện xử lý cả hai bên. Còn *Ngưu đầu mã diện* và *hắc bạch vô thường* do không còn là mốt nữa nên họ chuyển sang làm việc trên bàn giấy rồi, nơi đây là ranh giới sau cái chết mà bất cứ ai cũng phải tới. "
"Mà sao ngươi hỏi lắm thế nhỉ? Tại sao ngươi có thể có thể chết thay được, ta đã mất 3 ngày để chuẩn bị nên đáng lẽ mọi thứ phải hoàn hảo chứ? "
Cô nàng tử thần vừa nói vừa lấy từ hư không ra một cuốn sổ màu đen tuyền rồi lật tới lui như đang muốn kiếm gì đó.
"Đúng là mọi thứ vẫn theo đúng kịch bản nhưng sao kẻ chết lại là ngươi mà không phải tên già đó chứ! "
"Vậy có nghĩa người tôi chết thay là bác ấy, vậy cái chết theo kịch bản là sao? " Sau khi giải đáp nghi vấn tại sao chết thì lại xuất hiện một nghi vấn mới.
Tử thần thở dài nói:
"Hàiiz...sao ta lại gặp một tên ham hỏi thế nhỉ! Con người không thể thoát khỏi sanh, lão, bệnh, tử và tuổi thọ mỗi người đều được định sẵn từ trước khi sinh ra và tuỳ theo cách ăn ở trên nhân giới mà tuổi thọ sẽ tăng hay giảm nhưng nếu cứ để tự nhiên thì sẽ chả có ma nào chết đúng hẹn cả nên chúng ta mới tồn tại. "
"Nếu ví cuộc đời con người là một bộ phim thì *Cuốn sổ Thần chết* này có thể thay đổi kịch bản của họ trong vô thức mà chính họ cũng không nhận ra, tai nạn, bệnh tật...nhiều cái chết khác nhau phần lớn là do chúng ta tạo ra. " Vừa nói vừa cầm cuốn sổ trong tay cho tôi nhìn.
"Vậy cuốn sổ đó có thể thay đổi số phận người khác à? " Tôi hơi hiếu kì hỏi.
Cô nàng làm gương mặt rất chi là đắc ý nói:
"Về cơ bản thì đúng là thế nhưng nó lại không nhiều quyền năng đến vậy, nó không thể thay đổi số phận lớn của mỗi người hay những kẻ mang trong mình may mắn cực kì lớn và cuốn sổ này chỉ mang đến cái chết và bất hạnh nên nó cũng bị hạn chế rất nhiều. "
"Vậy sao những kẻ tham lam, độc ác không chết hết đi mà những người vô tội phải gánh hết thế? " Tôi nói ra suy nghĩ của chính bản thân.
"Thế giới này chia làm hai loại đó là: thiên tài và bất tài và trên đời này không có nhiều cái gọi là công bình, kẻ thì được quá nhiều, người thì được quá ít nên cái gì cũng có giá của nó không có gì là miễn phí cả. "
"Thần chết chúng ta luôn mang trên mình là nỗi bất hạnh và thứ tối kị là may mắn. Chúng ta chỉ có thể ảnh hưởng tới những kẻ kém may mắn mà thôi, còn những kẻ xấu có thể sống tới già thì chúng đều có may mắn cực kì lớn thậm chí có thể đánh lừa cả *sinh tử thư*. " ( sổ sách sinh tử )
"Mà thôi, tốn thời gian của ta quá. Mau nói cho ta điều ước của ngươi để ta thực hiện xong rồi lấy linh hồn ngươi. " Cô nàng có vẻ vội vã giống như có chuyện quan trong sắp xảy ra.
"Umm...thật là khó a. Tôi muốn ước thế giới bị huỷ diệt loài người bị diệt vong được không? "
Cô nàng lại gần sờ đầu tôi rồi hét lên:
"Đầu không nóng nhưng thế éo nào ngươi lại muốn thế! "
"Tôi chỉ đang thúc đẩy quá trình thôi, thế giới này ngày càng thối rữa, con người thì mất đi phẩm giá của mình, chuyện nó diệt vong chỉ là sớm muộn mà thôi. " Tôi bình thản nói.
"Tên điên kia, dù gì thì ngươi cũng là một con người, tại sao ngươi lại muốn điều đó? " Cô tử thần mất bình tĩnh nói, quả thật trước giờ chưa gặp tình trạng này nên cô không biết giải quyết ra sao.
"Từ trước tới giờ tôi chưa quan tâm tới con người lắm, họ có ra sao cũng không ảnh hưởng tới kinh tế nhà tôi hay là cô không đủ năng lực làm việc đấy, tôi rất là nghi ngờ khả năng này. " Vẫn là gương mặt vạn năm không đổi kèm với ngữ khí đều đều của tôi phát ra.
"Ngươi là đồ bệnh hoạn, làm sao ta có đủ năng lực để phá huỷ thế giới chứ. Ngươi ước điều khác dễ hơn được không? " Nàng bắt đầu chào thua với năng lực của tên này.
"Muốn dễ hơn à? Vậy thì tôi...muốn... " Vừa nói tôi vừa suy ngẫm.
"Muốn gì? Nói lẹ đi nào! " Nàng tử thần liên tục hối thúc.
"Ta muốn...được chết, một cái chết thật sự. " Tôi giọng vẫn như thường nói.
"Hưuuu...ta...thật sự rất...muốn giết ngươi, ta rất hoài nghi ngươi là một tên vừa mới trốn trại nào đó. " Tử thần đang mang một gương mặt cực kì đáng sợ nói.
"Không phải hiện tại ngươi đã chết rồi sao? " Cố nén lại sự tức giận cô nàng nói.
"Có phải khi chết đi, chỉ cần vẫn ở trạng thái linh hồn thì con người vẫn có thể chuyển sinh lại đúng không? " Tôi hỏi
"Ừm...trên cơ bản thì đúng là vậy, vậy ý ngươi muốn gì. " Cô nàng lại nổi máu tò mò hỏi.
"Cái chết thật sự mà tôi muốn là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, bị lãng với thời gian, không sống cũng không tồn tại. " Tôi nói chuyện này với vẻ mặt như không có gì quan trọng.
"Cái đó thì vượt quá quyền hạn của ta rồi, sinh mạng trên đời này không phải cứ muốn lấy đi lúc nào cũng được đó được gọi là số mệnh đã an bài. Linh hồn thì lại là sinh mệnh ở phạm trù hoàn toàn khác, nó là thứ đặc biệt nhất nên nó cũng có luật riêng của nó. Mà ngươi không ước cái gì đơn giản dễ thực hiện hơn được à, hay là muốn thách thức độ kiên nhẫn của ta. " Nàng nói với giọng hết kiên nhẫn.
Tôi ngẫm nghĩ về quá khứ mình, nó thật tầm thường và nhàm chán, lại trải qua thời gian một tách trà nữa tôi quyết định nói:
"Tôi muốn đến một thế giới nào đó thú vị. "
"Ngươi éo bình thường tí nào hết, ngươi tin ta tống ngươi vào cái xó nào đó k... " Đang nói bỗng dưng cô dừng lại rồi quay mặt chỗ khác cười một mình.
Tử thần đang có bộ mặt rất ưa là nham hiểm nói:
"Điều ước này ta sẽ thực hiện, mặc dù khó nhưng so với mấy cái trước thì dễ hơn nhiều. "
Cô giơ tay ra phía trước, một luồng khói đen từ tay tràn ra hình thành một chiếc lưỡi hái đen kịt, nàng tung vũ khí của mình lên không trung ngay lập tức nó xoay tròn càng lúc càng nhanh. Khí đen trên người cô nàng tử thần tràn ra ngày càng nhiều, chúng lập tức bị chiếc lưỡi hái hút vào, hấp thụ càng nhiều thì càng quay nhanh rồi ở trung tâm lưỡi hái xuất hiện một lỗ đen nhỏ đang lớn dần. Cô tử thần gấp gáp nói:
"Mau vào đi, ta không cầm cự được lâu nữa đâu. "
Mặc dù hoài nghi với với nụ cười mang đầy sắc thái vừa nãy nhưng tôi cũng không để tâm lắm, tôi nhảy vào trung tâm lỗ đen rồi biến mất.
Sau khi tôi đi cô nàng tử thần vuốt mồ hôi trên trán nham hiểm nói:
"Phải mất tới 300 năm tuổi thọ mới vất được quả tạ này đi, muốn thú vị à? Cho ngươi tới tận cùng thế giới xem còn thú vị không? "
Ngay khoảng khắc xuyên qua không gian trước khi ý thức bản thân bị mất tôi nghĩ:
"Mình có thể bắt đầu lại được không? "