Trong khoảng khắc hắn giáng thế mọi sinh vật bất kể chủng tộc, mạnh yếu đều rùng mình run sợ trong tích tắc.
Ở một nơi xa xôi nào đấy trong vũ trụ bao la, có một toà lâu đài nguy nga tráng lệ trôi nổi giữa không gian, lấy nó làm trung tâm những mảnh thiên thạch xoay quanh như một hàng rào bảo vệ vững chắc.
Sâu bên trong toà nhà, có một cô bé đang ngủ trên chiếc giường được làm bằng loại đá màu đen tuyền không rõ nguồn gốc, cô bé mặc một bộ đồ ngủ màu đen nửa trong suốt và một tư thế ngủ đầy mê hoặc.
Cô bé đang ngủ thì bất thình lình mở mắt và biến mất khỏi giường của mình cứ như thể chưa từng tồn tại ở đây.
Lần xuất hiện tiếp theo là ở nơi mà tôi vừa xuyên không nhưng lại có một người phụ nữ áo trắng đứng đó từ bao giờ, cả người phụ nữ đó toát nên vẻ thanh khiết tĩnh lặng còn cô bé mặc bộ đồ ngủ thì lúc này lại gothic...mang dáng vẻ mê hoặc đầy ma quái.
"Không nghĩ là cô cũng cảm thấy nó. " Người áo đen nói với giọng điệu đầy thách thức
"Đâu như ai đó đến muộn còn bày đặt. " Người áo trắng mỉa mai nói.
"Đúng là có thứ gì đó vừa thoát khỏi đây. Nhưng tại sao lại không cảm nhận được sự tồn tại của nó, tôi cảm thấy có gì đó bất an. " Người áo trắng nói.
Sau khi nhìn vào vết nứt không gian đã hoàn toàn đóng lại từ lâu, cả hai không hẹn mà cùng biến mất một lần nữa.
Quay trở lại với nhân vật chính.
Khi tôi tỉnh dậy thì tôi lờ mờ thấy vài bóng dáng ở bên cạch đang nói chuyện.
"Thưa bà bà, với tình hình hiện thì chúng ta không thể nhận thêm đứa trẻ này đâu! " Đó là giọng một cô gái.
"Vậy cháu có biết tôn chỉ truyền nhiều đời ở đây là gì không? " Giọng nói của một bà lão trầm lặng vang lên
.
"Không để sinh mệnh mất trong tay mình ạ! Nhưng đây đã vượt..." Cô gái đang nói thì bị bà lão căt ngang.
"Đừng nói nữa, đứa trẻ này khi sinh ra đã không được như những các đứa trẻ khác nếu không phải ta kịp thời đưa về thì nó đã chết vì cơn bão ngoài kia rồi, nó còn sống tới giờ đã là kì tích rồi. " Bà lão tiếp tục nói.
Nghe được tới đó thì hai mắt tôi nặng trĩu rồi bị kéo vào giấc ngủ say.
3 tháng sau.
Tôi được đặt tên là Phong bởi vì cơn bão mang tôi tới đây. Nơi tôi sống là một nhà thờ tồi tàn và sống nhờ tiền quyên góp eo hẹp từ khắp nơi, nhà thờ này có mười đứa trẻ với mọi lứa tuổi chỉ có điều hoàn cảnh giống nhau đều là trẻ mồ côi, chủ nhà thờ là một bà lão đã rất lớn tuổi tên là Dung và một cô gái phụ trách sẽ kế nhiệm nhà thờ sau này tên là Tử Liên.
Tôi tìm hiểu sơ qua thế giới này nhờ Dung bà bà và biết được thế giới tôi đang sống có 8 lục địa cùng 9 chủng tộc lớn đó là: Ma tộc, Thần tộc, tộc Monster, Thú tộc, Con người, Long tộc, Tinh linh, Người lùn, Người khổng lồ.
Tộc Monster khá giống tộc người Thú là mang dấp giáng con người, chỉ có điều là tộc Monster thuộc dạng chưa tiến hoá hết cũng giống như giữa người vượn với người tinh khôn vậy, tộc Monster khi sinh ra sẽ có cái đầu cùng một số bộ phận khác giống tổ tiên của mình.
Tôi thuộc chủng tộc Monster thuộc hệ yêu tinh, khi nhìn vào gương thì tôi thấy mình có cái đầu trọc lóc kèm một đôi tai dài nhọn, dáng người gầy nhỏ kết hợp với làn da màu xanh lá cây trông như suy dinh dưỡng lâu ngày mà thanhg, nếu so nhan sắc bây giờ với lúc trước thì chỉ kết luận một câu: xấu, cực kỳ xấu.
Tộc yêu tinh chỉ cần một năm tuổi là đã trưởng thành nhưng lại có điểm yếu lớn là già đi cũng rất nhanh. Bà bà cũng thuộc tộc yêu tinh còn Tử Liên tỷ thuộc miêu tộc, những đứa trẻ ở đây đều thuộc tộc khác nhau.
Tôi có một thắc mắc là thận phận mình là ai, cha mẹ như thế nào? Cả kiếp trước tới hiện tại đều là trẻ mồ côi, nó cứ làm tôi cảm tưởng như được sinh ra từ hư vô vậy.
Hiện tại tôi đang làm quen với cơ thể mới này, tôi nghĩ cũng đã đến lúc phải định hướng cho tương lai của mình càng sớm càng tốt bởi vì tôi biết mình đang là gánh nặng với nơi đây.
Ở kiếp trước thì định nghĩa về tối cao nhất rất mơ hồ, con người cho rằng tri thức, sức mạnh, quyền lực, tiền bạc mới là tối cao và không ngừng theo đuổi nó qua bao thế hệ mà không biết mệt mỏi.
Nhưng tối cao thực sự là gì? Ngươi có tiền bạc, quyền lực, sức mạnh, tri thức thì đã sao, qua trăm năm thì cát bụi lại về với cát bụi.
Ở thế giới này thì mọi thứ lại rõ ràng hơn, tối cao là sức mạnh. Có sức mạnh thì làm được nhiều chuyện: "Sinh mệnh vĩnh hằng, khai thiên lập địa, kiến tạo thế giới. "
Không giống với kiếp trước, định hướng cho tương lai ở đây không có nhiều ngã rẽ phức tạp, ở thế giới này chỉ có một câu nói hay dùng nhất là: " Cường giả vi tôn ".
Vì thế tôi muốn mình trở nên mạnh hơn, bởi vì nếu có sức mạnh thì tôi có thể làm những việc mà trước kia không bao giờ làm được, đó là tìm lại thân phận của mình.
Nhà thờ nơi tôi ở thuộc khu ổ chuột phía Bắc của thành trì Huyết Lệ tiếp giáp với Hắc Ám sâm lâm.
Thành Huyết Lệ là một điểm trọng yếu canh giữ biên giới phía Bắc của đế quốc Monster. Vì giáp với Hắc Ám sâm lâm nên các thương nhân, lính đánh thuê và thợ săn tiền thưởng qua lại rất nhiều, chính vì thế mà nơi đây rất phồn thịnh và giàu có.
Bán kính thành rộng khoảng 100km. Khu ổ chuột cùng các thành phần dưới đáy xã hội ở cửa thành phía Bắc, ở trung tâm là nơi ở của lãnh chúa, phía Tây là đền thờ lớn nhất và các quý tộc trong thành, phía Đông là doanh trại của lãnh chúa còn phía Nam là nơi trao đổi buôn bán chủ yếu của thành với các nơi khác.