Vượt muôn đỉnh núi nhấp nhô trở về, gió núi mát lạnh phà ào ào vào mặt, tâm tình kích động của Tỉnh Ngôn cũng dần an tĩnh. Ngẫm nghĩ lại kỹ càng lời nói của Tuyết Nghi, y đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lên tiếng:
"Linh Y, huynh muốn hỏi muội một vấn đề".
"Được, huynh hỏi đi".
Thiếu nữ tựa đầu vào vai y, nhu thuận đáp khẽ.
"Là thế này, cha mẹ muội ta đều chưa gặp qua, không biết bọn họ là người thế nào. Chỉ là gia gia Vân Trung Quân của muội thì ta biết rất rõ, ông ấy là người khoáng đạt sảng khoái, lại vô cùng chiều chuộng muội. Ta cảm thấy, nếu như ông ấy biết muội không chịu gả vào nhà Nam hải thủy hầu thì không thể cưỡng ép muội như cha mẹ muội mới đúng".
"À".
Nghe Tỉnh Ngôn thắc mắc, Linh Y à một tiếng, giải thích:
"Huynh nói không sai. Gia gia muội không giống như cha mẹ muội, chỉ nghe Nam hải tiểu long đó có chút danh khí, lại cảm kích hắn lần trước xuất binh đi Ma châu cứu muội thì chỉ nghĩ đến chuyện đem con gái gả cho hắn. Chỉ là"
Nói đến đây, Linh Y có chút buồn bã:
"Chỉ là không biết vì sao, mấy ngày trước gia gia đột nhiên trở nên nôn nôn nóng nóng, chỉ nói phải vân du thăm bạn rồi vội vàng đi khỏi, cũng không thấy quay về".
Nói đến gia gia, vành mắt Linh Y lại có chút hoe đỏ:
"Hu...gia gia yêu muội nhất thì đi bặt chẳng tin tức, để lại cháu gái người ở nhà chịu khổ một mình..."
Thấy nàng ấm ức lại muốn rơi lệ, Tỉnh Ngôn vội nói nhanh:
"Đúng rồi, Linh Y, kì thật huynh còn có chuyện giấu muội, e rằng có chút không đúng với Tứ hải long tộc..."
"A?"
Nghe nói thế, Linh Y tức thì thất kinh, lại thấy bộ dạng ấp a ấp úng của y, long nữ càng thêm bất an, vội hỏi:
"Giấu muội chuyện gì, chẳng lẽ...Tỉnh Ngôn huynh đã có thê thiếp mà không chịu nói với muội?"
"Ách, làm gì có chuyện ấy!"
Thấy Linh Y đoán mò, Tỉnh Ngôn không dám gạt nàng. Vội đáp:
"Kì thật huynh là có lỗi với Vân Trung Quân tiền bối, từ nay về sau, người yêu thương Linh Y nhất chính là huynh, vị trí của lão nhân gia đã bị huynh chiếm mất!"
"..."
Thấy thiếu niên lại giảo hoạt như lúc mới quen, Linh Y hứ khẽ một tiếng, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Theo thương lượng giữa Tỉnh Ngôn và Linh Y, quyết định để Linh Y tạm thời trú ở Thiên điểu nhai để trì hoãn việc Nam hải thủy hầu đến cầu thân, chờ khi nào biết được lão long quân thấu tình đạt lý đã quay về động phủ thì tìm đến nói rõ nguồn cơn. Đến lúc đó, hai người có thể chính thức nói ra chuyện thành thân.
Kế hoạch đã định, đôi tiểu tình nhân tâm đầu ý hợp cưỡi mây quay về Thiên điểu nhai.
Tạm không nói đến Linh Y cư ngụ an bình ở Thiên điểu nhai, lại nói trong Nam hải cách đó vạn dặm, dưới sóng cả ngút trời, một cung điện bằng bạch ngọc tỏa ánh sáng dìu dịu ra vùng hắc ám bao quanh, tòa cung khuyết to lớn này chính là tẩm cung "Lâm y cung" của Nam hải thủy hầu Mạnh Chương.
Lúc này tại một thư phòng trong Lâm y cung, Thủy hầu toàn thân bạch bào hoa mỹ, hai mày nhíu chặt, mắt chăm chăm nhìn vào tờ giấy bày trên bàn ngọc, tay cầm bút lông nhỏ cán ngọc thỉnh thoảng lại gạch, thêm vào tờ giấy, dường như đang tính toán một việc gì đấy rất khó quyết.
Ở bên cạnh Thủy hầu còn có một vị thị nữ tóc vấn thành búi, toàn thân cung trang màu xanh đơn giản, nghi thái ôn nhu, đang quan sát nhất cử nhất động của Thủy hầu, thần sắc gần như xuất thần.
"Ai!"
Thủy hầu đang nhíu mày suy nghĩ đột nhiên than một tiếng, lẩm nhẩm:
"Liệt kê lễ vật thật là khó à!"
Nghe chủ nhân nói, nữ tì xinh xắn ngập ngừng một chút, nhỏ nhẹ lên tiếng:
"Hầu gia, chuyện nhỏ thế này, sao không để người khác đi làm chứ?"
"Ai, nguyệt nương, cô không biết"
Thấy tì nữ thắc mắc, Mạnh Chương xoay mặt lại, hòa ái hồi đáp:
"Lần trước ta đem lễ vật đến Tứ độc long tộc, cha mẹ Linh nhi tuy nhận nhưng sắc mặt có chút miễn cưỡng. Vì thế lần thứ hai ta đưa lễ đến, nhất định phải cân nhắc thật kỹ, không thể để người khác làm thay được".
"A"
Nghe Mạnh Chương hồi đáp, vị tì nữ được gọi "Nguyệt nương" đó trầm mặc một hồi thì lên tiếng hỏi tiếp:
"Hầu gia, ngài rất thích Linh Y công chúa phải không?"
"Đương nhiên!"
Mạnh Chương buột miệng hồi đáp. Ngừng một chút, nhìn sắc mặt thị nữ, Mạnh Chương lại cười nói:
"Nguyệt nương, cô không phải không biết, Mạnh Chương ta tuy võ công cái thế, nhưng cũng là người chí tình chí tính. Tỷ muội các cô chắc cũng đã nghe danh 'Tuyết địch linh y', diễm danh của Linh nhi sớm đã truyền khắp tứ hải. Trong thủy tộc, 'Tuyết địch linh y' nổi danh cũng gần như với uy danh mà Mạnh Chương ta nhọc sức đánh trận mà có được".
Nói đến đây, hai mắt Mạnh Chương sáng rực:
"Nhìn khắp Tứ hải long tộc ta, xứng với Linh nhi muội muội cũng chỉ có một Nam hải mạnh chương ta!"
"Vâng, hầu gia và Tứ độc công chúa, đúng là thiên tác lương duyên..."
"Hà hà"
Nghe Nguyệt nương phụ họa, Mạnh Chương cười cười, đổi sang ngữ khí ôn nhu nói:
"Nguyệt nương, cô từ nhỏ đã phục thị ta, có vài sự tình cũng không giấu cô. Kì thật lần này kết thân cùng Tứ độc, cưới Tứ độc công chúa khiến Hải nội hâm mộ, chỉ là một mặt của sự việc. Mặt khác chính là Mạnh Chương ta mượn cơ hội này xâm nhập Tứ độc thủy tộc!"
Mạnh Chương đột nhiên trở nên kích động:
"Nguyệt nương cô e là không biết, Tứ độc long tộc thanh danh bình thường nhưng lại tổng lĩnh cả thủy hệ lục địa, trong hạt sông lớn tung hoành, sản vật phong phú. Dưới trướng Tứ độc lại có mấy trăm vị giang thần hà bá, thế lực rất hùng hậu. Chỉ là, Tứ độc nhất mạch nắm trong tay thế lực như thế nhưng không biết tận dụng. Tứ độc lão long đó đã già yếu lẩm cẩm, nghe tin báo cả ngày chỉ biết xuất ngoại vân du, cũng không biết quản thúc hồ thần hà bá thủ hạ. Còn Động Đình thần quân con lão, tuy làm người nghiêm chính, là một người tốt, nhưng chẳng chút tài năng, làm việc chỉ cố tiểu tiết, không thành đại sự!"
Phân tích một mạch, ngôn ngữ Mạnh Chương bỗng có chút ủy khuất:
"Còn Nam hải Mạnh Chương ta có lòng dựng đại nghiệp, đem uy danh của thần long nhất tộc ta truyền khắp tam giới, nhưng vì thời thế chỉ có thể co rút ở Nam hải nhỏ bé này, tuy có bốn đảo mười ba châu, thu phục được vô số mãnh tướng, nhưng vẫn phải phí nhiều tâm lực mới ngăn cản được sự xâm lăng của quỷ tộc với những long tộc khác. Thật là không cam tâm!"
Nói đến đây, Mạnh Chương đột nhiên thay đổi sắc mặt, bừng bừng khí thế:
"Nếu như Mạnh Chương ta có thể làm rể Tứ độc long tộc, trở thành Tứ độc long tế thì không cần phí một đao một thương cũng tổng lĩnh cả Nam hải tứ ô lưỡng đại thủy hệ. Đến lúc đó, không chỉ Chúc u quỷ phương chỉ là bọn nhãi nhép, cho dù là Ma giới hay thiên ngoại tiên đô, ta cũng chẳng ngán!"
"Vâng".
"Chỉ là...Tôi lại có chút lo lắng..."
Nghe hào ngôn tráng ngữ của Mạnh Chương, nếu đổi là ngày thường, Nguyệt nương sớm đã bội phục. Chỉ bất quá hôm nay không biết sao, nghe những lời phế phủ của hắn, trong lòng Nguyệt nương ẩn ẩn cảm giác có chút bất an, có điều, còn đang suy nghĩ xem nên nói thế nào thì thấy chủ nhân đã xong việc, đứng lên ôm lấy vai nàng ta:
"Tiểu nguyệt nhi, chớ lo lắng. Người mà Mạnh Chương ta thích nhất vẫn là cô!"
"Thế nhưng..."
Lời còn chưa kịp thốt đã không thể nói tiếp, bởi vì đôi môi của tiểu nha hoàn đã bị một cổ nhiệt lực cường đại khóa chặt...
Không nhắc đến chuyện nơi Nam hải, lại nói đến Thiên điểu nhai. Tứ độc công chúa trước giờ hành sự chẳng cố kị, sau khi theo Tỉnh Ngôn trở về tái kiến hai cô gái mà nàng quen thân thì bỗng trở nên ngượng ngùng. Chỉ bất quá Tuyết Nghi, Quỳnh Dung cũng không nghĩ nhiều, vừa nghe đường chủ nói Linh Y sẽ ở lại Thiên điểu nhai thì lập tức nhanh nhẹn dọn dẹp gian phòng trống ở góc tây căn nhà cho Linh Y ngụ.
Có Linh Y ở Tứ hải đường, không khí trên Thiên điểu nhai thêm phần vui vẻ. Có điều, khiến Tỉnh Ngôn hơi áy náy đó là long nữ không hề quan tâm đến thân phận cao quý của mình, cứ theo phụ giúp Tuyết Nghi làm việc nhà, gần như chia đôi công việc thường ngày với Tuyết Nghi, tuy lúc đầu còn có chút lập cập nhưng theo Tuyết Nghi học tập mấy ngày thì cũng dần trở nên thành thục.
Qua chừng bốn, năm ngày sau, vào buổi sáng, khi Tỉnh Ngôn ở Tụ vân đình đọc sách thì hai cô gái Tuyết Nghi, Linh Y mang chậu đến bên dòng suối hứng nước rửa rau. Thấy vậy, Tỉnh Ngôn vội bỏ sách chạy đến giúp, nào ngờ khi đến gần thì lại bị long nữ ngăn cản. Thấy y còn ngần ngừ, Linh Y nhoẻn cười nói:
"Tỉnh Ngôn không cần lo lắng, muội cùng Tuyết Nghi muội muội đều không sợ nước lạnh. Hiện tại khí trời lại đang nóng, cũng cần mát mẻ một chút".
Thấy hai cô gái xoắn tay áo, bốn cánh tay mềm mại nõn nà chìm trong làn nước, Tỉnh Ngôn càng ngại, không nhịn được lúng túng nói:
"Linh Y, là huynh khiến muội chịu khổ rồi".
"Hì, không sao mà..."
Linh Y cười cười, không hề để ý đến.
"Tỉnh Ngôn, hôm qua muội xem sách của huynh, không phải có một câu viết, 'Nơi mà lòng an bình chính là quê hương', muội cảm thấy đây chính là gia thất cố hương của muội!"
Nói xong, long nữ nhăn mặt nhát thiếu niên. Thấy thế, Tỉnh Ngôn cũng không nhiều lời, chỉ ôn nhu nhìn nàng một lúc rồi quay về Tụ Vân đình tiếp tục đọc sách.
Đợi y đi khỏi, Linh Y và Tuyết Nghi tiếp tục múc nước đem đến thạch cư rửa rau. Hiện tại đã vào tháng sáu, khuôn sân nơi hai nàng ngồi phủ đầy hoa rơi, hai cô gái chuyên tâm làm việc không hề hay biết có vài cánh hoa đang bám trên tóc của mình.
Qua không bao lâu, Trương Quỳnh Dung đi chơi cũng trở về Thiên điểu nhai. Sau khi chào hỏi ca ca, tỷ tỷ vài câu, tiểu Quỳnh Dung lại bắt đầu đến đứng dưới gốc Hạnh ở phía tây nam vuông sân, chăm chú nhìn thanh quả đầy cây đến xuất thần.
Tỉnh Ngôn đọc sách một lúc mệt thì ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện tiểu nha đầu đang nhìn vào trái Hạnh lớn nhất, khóe miệng ứa nước miếng, thần sắc trù trừ, dường như có chuyện gì rất khó xử.
Thấy bộ dạng thèm thuồng của Quỳnh Dung, Trương ca ca của nó cười cười, sau đó tiếp tục chăm chú đọc sách.
Lại qua một lúc, Tỉnh Ngôn ngẩng đầu nhìn thì phát hiện trái Hạnh lớn nhất đó đã không còn, dưới gốc cây là tiểu cô nương đang cầm một quả hạnh đã khuyết mất một miếng lớn. Tỉnh Ngôn nhìn vào mặt cô nhóc...
"Ái chà!"
Nhìn thấy mặt Quỳnh Dung tèm lem nước quả Hạnh, Tỉnh Ngôn vội buông sách, chạy đến kéo nó ra bên dòng suối rửa mặt cho nó.
Hai thiếu nữ đang làm việc thấy Quỳnh Dung muội muội vẫn còn nắm chặt quả Hạnh không chịu bỏ, Tuyết Nghi tạm ngừng tay, đi sang phía cây Hạnh, nhẹ nhàng tung người lên hái mười mấy quả Hạnh, đem vào nhà cắt thành lát, dùng đường cát ủ lên mặt. Làm xong, Tuyết Nghi tỷ tỷ an ủi Quỳnh Dung muội mặt mày đang bí xị, bảo đảm ba bốn ngày sau nó sẽ có món Hạnh ngâm vừa ngon vừa ngọt.
Từ khi có Linh Y đến ở, Tứ hải đường quả thật có nhiều chuyện vui hơn. Chẳng hạn như có ngày, Quỳnh Dung không cẩn thận làm bể một cái bát, Linh Y liền thi triển pháp thuật tạo thành những cái lỗ trên các mảnh bát vỡ, sau đó lại tạo ra một sợi dây xâu chuỗi chúng lại treo trên mái nhà. Mỗi khi có gió núi lướt qua lại tạo nên những chuỗi âm thanh "Đinh đang" vui tai. Đặc biệt, trong cơn mưa đêm, những tiếng đinh đang này lại nghe rất hay, có tác dụng giúp người chìm vào giấc ngủ ngon.
Nửa tháng nhẹ nhàng trôi qua, dường như chớp mắt đã sang đầu tháng bảy. Hôm ấy, nghe Quỳnh Dung kiến nghị, Tỉnh Ngôn cùng Linh Y, Tuyết Nghi đi về phía đông nam núi thưởng lãm rừng hoa thác nước. Trên đường đi, cây rừng xanh tốt, hồ nước trong trẻo, bóng núi lung linh, thỉnh thoảng có tiếng chim núi rúc rúc lướt cánh trên mây, khung cảnh rất tuyệt diệu. Thế nhưng, trong lúc hành tẩu, Tỉnh Ngôn lại có chút ưu tư.
Khác với mấy cô gái vô ưu vô tư bên cạnh, từ khi định duyên cùng long tộc công chúa, trong lòng y dường như luôn có chút lo lắng.
"Cảnh sắc thanh lệ như tranh, thân ở cảnh này, ngày nào mới có thể ngộ được 'Thiên địa vãng sinh kiếp'?"
Tứ hải đường chủ trước giờ đạm bạc thanh nhàn, lúc này đối với việc luyện tập Thượng thanh thần kỹ uy lực vô bì đó lại trở nên có chút cấp bách!