[LS-QS] Say Mộng Giang Sơn - T/giả: Nguyệt Quan - New: C300
Say Mộng Giang Sơn
Tác giả: Nguyệt Quan
Chương 1: Người trong thôn Đào Nguyên.
Nguồn: MT
Giới Thiệu:
Tên gốc truyện: Túy chẩm giang sơn
1. Tuổi thơ:
Cậu bé a Sửu chín tuổi chỉ trong một ngày mất đi người thân. Cậu tận mắt chứng kiến người chị bị giết ngay trước mắt, không chỉ vậy, cha mẹ cậu và toàn bộ thôn Đào Nguyên nơi cậu sống bị giết sạch không một ai sống sót, ngoại trừ cậu. Từ đó, cậu trở thành đứa trẻ chuyên ăn trộm, lang bạt khắp nơi nhưng ẩn sâu trong cậu là một người mang lòng hận thù, luôn muốn tìm những kẻ đã giết cả nhà mình, hủy diệt thôn làng của mình.
Cô bé Nữu Nữu sáu tuổi, từ nhỏ đã theo mẫu thân đi ăn xin, đến một ngày mẫu thân cũng ra đi bỏ lại Nữu Nữu một mình.
Từ đó, a Sửu và Nữu Nữu sống nương tựa vào nhau.
“Nữu Nữu cúi đầu xuống, a Sửu vén tóc của Nữu Nữu, lấy một sợi tuyến dây khác buộc chặt trên tóc bé lại, rồi buông tay ra,. hồ điệp Cánh bướm kia trên tóc Nữu Nữu cứ thế đập cánh bay lên.
- A huynh, đẹp không?
Nữu Nữu chờ đợi nhìn a Sửu.
A Sửu ra sức gật đầu:
- Đẹp lắm! Rất đẹp! Nữu Nữu cài trâm hồ điệp, đẹp hơn so với bất cứ người nào khác.”
Vì đảm bảo cho cuộc sống của Nữu Nữu tốt đẹp hơn, a Sửu đã bằng lòng để một vị quý nhân đưa Nữu Nữu đi với lời ước hẹn của hai người: bất kể thể nào sau này lớn lên hai người sẽ tìm nhau.
2. Trưởng thành:
Dương Phàm ( a Sửu lúc nhỏ) đã trở thành một chàng trai tuấn tú, giỏi võ nghệ, một lòng muốn tìm mọi cách để được vào cung, tiếp cận Thiên tử, Võ đế Võ Tắc Thiên... nhằm tìm ra kẻ chủ mưu đã giết hại cha mẹ, tỷ tỷ của mình, và tàn sát thôn làng của mình. Nhưng cho dù lòng mang thù hận thế nào, Dương Phàm vẫn giữ được phẩm chất một chàng trai giàu lòng nhân hậu, nghĩa khí, hài hước, một lòng dành tình yêu cho Nữu Nữu.
Tạ Mộc Văn (Nữu Nữu lúc nhỏ) đã trở thành một cô gái xinh đẹp mạnh mẽ, giỏi võ nghệ, là nữ cận vệ thân tín bên cạnh Võ hậu. Nàng không ngại bôn ba, cực khổ để tìm a huynh của mình, tìm tình yêu của cuộc đời mình. Nàng cho rằng a huynh của mình vẫn là người ăn mày, nên bao năm đã đi tìm khắp ngõ lớn, hẻm nhỏ hỏi thăm từng người ăn mày một. Đã bao kẻ giả mạo làm a huynh của nàng, nhưng không một ai trả lời được câu hỏi của nàng: món quà a huynh tặng nàng lúc nhỏ là gì?
3. Âm mưu cung đình, sự trả thù, tình yêu, giang sơn, mỹ nhân:
Hai người đã bao lần giáp mặt nhưng không nhận ra nhau.
Hai người đã vô tình cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực trong cung, âm mưu cung đình không ngừng: Võ đế, Thiên tử, Thái Bình công chúa, Thượng Quan Uyển Nhi, Địch Nhân Kiệt...
Thân thế Dương Phàm như nào, có lai lịch gì, có những bí mật gì mà cha mẹ hắn không bao giờ nói cho hắn biết? Vì sao cả thôn làng bị tàn sát? Vì sao vụ tàn sát đẫm máu lại không để lại chút dấu vết manh mối nào? Kẻ chủ mưu đứng sau bức màn bí mật là ai? Là Võ hậu? Hay là ai khác?
Vai trò của 2 thế lực Hiển Tông và Ẩn Tông trong truyện này là gì? Dương Phàm đứng về bên nào?
Dương Phàm – chàng trai tuấn tú nghĩa hiệp tốt bụng, đa mưu túc trí nhưng khi trả thù cũng vô cùng tàn bạo, khốc liệt, không từ thủ đoạn ...
Nhân vật chính của chúng ta không phải là người xuyên việt, không biết trước lịch sử, không dùng trí tuệ người đời sau để thay đổi lịch sử, nhưng cốt truyện được tác giả viết lại vô cùng hấp dẫn, kịch tính, khốc liệt...
Đan xen trong những tình tiết kịch tính, khốc liệt là những mối tình cao thượng đầy cảm động. Một chàng trai cắt cổ tay để cô gái uống máu khi cả hai lạc đường, sắp chết đói chết khát giữa sa mạc mênh mông. Một cô gái sẵn sàng nhảy xuống vực sâu, nhận lấy cái chết để người mình yêu được sống. Một hôn lễ mà ngay trong đêm tân hôn, tân lang lại không ngủ với tân nương mà bỏ đi gặp người yêu đích thực của mình…
4. Lời dịch giả:
Mình đã từng xem rất nhiều bộ phim về Võ Tắc Thiên, cũng từng đọc về lịch sử Trung quốc nói về sự tàn bạo của Võ Tắc Thiên, nhưng khi đọc truyện Túy Chẩm giang sơn, mình cảm thấy trong truyện này còn viết rõ nét về Võ Tắc Thiên hơn, đó là một con người đầy thủ đoạn, tàn bạo, tàn độc, tàn nhẫn, máu lạnh, để đạt mục đích không từ thủ đoạn, không để tâm đến tình máu mủ, người thân...Phải nói là rùng mình ớn lạnh về thủ đoạn của Nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử TQ. Và dù đây chỉ là cuốn tiểu thuyết được hư cấu và dựa trên tưởng tượng của tác giả, nhưng mình tin rằng tác giả viết không hề quá lên so với lịch sử thật.
Một Thái Bình công chúa từ một cô gái tính cách hào sảng phóng khoáng, không muốn vướng vào tranh giành quyền lực trong cung nhưng rồi dần dần chứng kiến thủ đoạn máu lạnh của Võ Tắc Thiên - mẹ của mình mà cô đã dần dần thay đổi trở thành một người phụ nữ mang đầy thù hận, sự đố kỵ về tình yêu, cũng đầy mưu mô thủ đoạn, lao vào cuộc đấu đá tranh giành quyền lực trong triều đình, một người phụ nữ vì tình yêu mà sẵn lòng bất chấp thủ đoạn để giành được người mình yêu.
Một Thượng Quan Uyển Nhi đầy trong sáng, đáng yêu, ngây thơ trong tình yêu nhưng lại vô cùng thông minh, mưu lược, tài trí. Mình rất có tình cảm với Uyển Nhi, mình cảm thấy cô ấy 25 tuổi mà ngây thơ trong tình yêu giống hệt Tiểu Long Nữ, còn Dương Phàm 17 tuổi, lại chẳng khác gì Dương Qua. (Không biết sự so sánh của mình có khập khiễng không nữa).
Trong truyện đan xen nhiều tình tiết hài hước nhưng thật sự lại đầy kịch tính, tàn khốc, máu lạnh, khắc nghiệt. Và cũng không hề thiếu những cảnh nóng bỏng, ngọt ngào.
Truyện có số điểm cực cao trên qiqian.com (9.8 điểm) với hơn 3500 người bầu chọn, kịch tính, khốc liệt ngay từ những chương đầu tiên.
Tác giả Nguyệt Quan, có thể nói là tác giả đứng hàng đầu trong số tất cả các tác giả viết truyện thể loại Lịch sử Quân sự hiện nay, người đã thành danh với những tác phẩm Cẩm y dạ hành, Đại tranh chi thế, Trở lại Minh triều làm Vương gia, Bộ bộ sinh liên… chắc chắn sẽ không làm làm các bạn thất vọng.
“ Túy ngọa chẩm giang sơn
Đàm tiếu vọng Càn Khôn “
Mời các bạn đón đọc: SAY MỘNG GIANG SƠN (Túy chẩm giang sơn)
Chương 1 :
Cách Lĩnh Nam Thiệu Châu về phía đông bắc hơn hai mươi dặm có một cái thung lũng vô danh. Bốn mặt của thung lũng được bao bọc bởi toàn là núi, chỉ có một lối ra duy nhất. Mà trên con đường đó cũng có một cái ải chắn ngang, phải vượt qua được cái ải đó mới có thể thấy được khoảng trời riêng bên trong.
Vào năm thứ ba của Đại Đường, chợt có hơn một trăm người với mười một cái họ được quan phủ bí mật đưa tới thung lũng này chặt cây làm nhà, trong mấy ngày đã xây dựng lên một cái thôn trang nhỏ, đặt tên là thôn Đào Nguyên.
Do địa thế của thôn bí mật cho nên thôn Đào Nguyên cũng ít tiếp xúc với người miền núi. Nhưng vì có một ít tiều phu và hộ săn bắn đi qua nên từ từ cái thôn nhỏ cũng thoáng được biết đến.
Người dân trong thôn không giống với những người dân miền núi xung quanh. Phần lớn dân cư trong thôn đều là những người hào hoa phong nhã. Mặc dù bọn họ cũng cày ruộng, dệt cửi nhưng thường có thể nghe thấy trong thôn văng vẳng tiếng đọc sách, thậm chí là đánh đàn thổi sáo.
Lúc đầu, người miền núi có bàn tán nhưng lâu ngày, mọi người cũng cảm thấy hết sức bình thường.
Mười một năm sau, vào năm Vĩnh Thuần thứ hai của Đại Đường...
Tiết trời đang vào cuối xuân, khắp thung lũng tràn ngập một màu xanh của cây cối. Mấy mẫu ruộng trải rộng ra xung quanh. Trong thung lũng lúp xúp mấy chục gia đình, hàng rào được lập lên bằng trúc. Tất cả đều thấp thoáng trong bóng xanh ngắt của núi rừng khiến cho cảnh tượng giống như trong mộng.
Một thiếu nữ đeo giỏ trúc trên lưng dẫn theo một đứa trẻ ngoan chưa tới mười tuổi đi lên sườn núi bên ngoài thôn. Thiếu nữ mặc một chiếc áo ngắn màu xanh biếc và một cái quần dài cánh sen màu hồng. Mặc dù khuôn mặt hơi sạm nhưng vẫn ửng hồng khiến cho nàng có một chút phong thái mà một thiếu nữ nơi sơn thôn không thể sánh bằng.
Cô nương đó tuổi chừng mười bốn, mười lăm tuổi, dáng dấp cao thon thả. Nhìn nàng bước đi chẳng khác nào một cây trúc xinh đang dao động trong gió. Đôi mắt sáng ngời cộng với sống mũi dọc dừa, cùng với cái miệng nhỏ nhắn khiến cho nàng càng thêm xinh xắn.
Đứa bé đi bên cạnh thiếu nữ chừng tám, chín tuổi, nhìn qua thì như là đệ đệ của nàng. Bởi vì đứa bé đó mặc dù cũng có nước da ngăm đen giống như những đứa bé sống ở miền núi nhưng lại không có được sự khỏe mạnh. Nhìn vóc dáng của nó có phần gầy hơn nhiều. Khuôn mặt của nó rất giống với cô gái nhất là đôi lông mày thanh tú và cặp mắt to kia.
Thiếu nữ đó tên là Nguyệt Dung. Còn cậu bé đi theo sau nàng chính là đệ đệ cùng mẹ tên là A Sửu. Năm nay A Sửu vừa mới chín tuổi, từ trước đến nay vẫn là đứa trẻ hoạt bát hiếu động. Nó có thể tự do đi lên núi. Những cái cây cao tới mấy chục trượng nó vẫn có thể leo lên chẳng khác gì khỉ. Vì vậy mà nó được trẻ con trong thôn coi là cao thủ leo cây số một.
Nhưng chính vì vậy nó lại đúng với một câu nói, giỏi nước thì chìm mà giỏi trèo thì rơi. Ba tháng trước, a Sửu leo lên một cái cây to để bắt tổ chim rồi bị rơi xuống từ độ cao năm, sáu trượng. Mặc dù có cành cây cản lại, đất cũng mềm nhưng vẫn bị vỡ đầu, gẫy mất một chân.
Nhưng khi nhìn thấy hòn ngọc quý của mình, cha mẹ của cả hai sợ gần như ngất xỉu. Do tỷ tỷ là trưởng nữ lại không để ý tới đệ đệ vì vậy mà bị cha mẹ đánh. A Sửu ở nhà hơn ba tháng, gần đây mới đỡ hơn tuy nhiên vẫn bị phụ mẫu cấm không cho ra ngoài.
Hôm nay tỷ tỷ của nó lên núi hái rau dại, thấy đệ đệ của mình từ lúc bị ngã gẫy chân phải ở nhà buồn, tính tính hoàn toàn khác với trước. Nàng lo lắng sợ đệ đệ thay đổi tính nết nên năn nỉ phụ mẫu dẫn đệ đệ ra ngoài chơi. Mặc dù phụ mẫu đã đồng ý nhưng vẫn có điều kiện đó là a Sửu không được rời khỏi nàng nửa bước.
Trong hàng rào của một ngôi nhà có một thiếu nữ còn lớn hơn Nguyệt Dung cô nương chừng hai tuổi đang thêu hoa. Thấy tỷ đệ Nguyệt Dung đi tới, nàng liền lên tiếng chào hỏi:
- Nguyệt Dung muội muội! Tiểu a Sửu lên núi à.
- Vâng! Muội đưa tiểu đệ lên núi hái ít rau dại. Tú Tú tỷ đang chuẩn bị đồ cưới hay sao?
- Không có. Người ta đang thêu chơi.
Tú Tú đỏ mặt vội vàng cầm bức thêu giấu ra sau khiến cho Nguyệt Dung cười khúc khích.
Cách đó không xa dưới một gốc cây có một lão nhân đang chơi cờ nghe thấy tiếng cười liền quay sang nhìn. Rồi lão nở nụ cười:
- Tiểu A Sửu đã khỏi chân rồi sao. Ha ha! Từ nay về sau không được nghịch ngợm nữa.
Nguyệt Dung lễ phép chào hỏi bọn họ:
- Cửu bá bá! Phương bá bá.
Lão nhân kia đại khái là sắp thua ván cờ nên liên tục thúc giục người còn lại đi nhanh lên. Mãi một lúc, lão nhân còn lại mới vuốt râu quay lại.
A Sửu được gọi là cao thủ số một trèo cây bị lão bá nói như vậy thì tức giận đá văng một hòn đá. Kết quả hòn đá bay lên văng trúng vào một con ngỗng trắng đang đi trên đường.
Con ngỗng đó đang ngẩng cao đầu bước đi như một vị đại tướng quân, bị hòn đá văng trúng thì nổi giận, vươn cái ổ dài, giang đôi canh ra kêu cạc cạc vọt về phía a Sửu.
- A Sửu! Đệ lại bướng bỉnh rồi.
Nguyệt Dung xong thì kéo tay A Sửu rồi bỏ chạy. Mà con ngỗng kia rõ ràng không có ý định bỏ qua nên kiên quyết đuổi theo cả hai. Một tên mục đồng chăn dê ở trong đám cỏ nhìn thấy cảnh đó thì cười lăn lộn ra đất.
- Ối! A tỷ! Chân đệ vẫn còn hơi đau.
A Sửu đang chạy chợt kêu đau khiến cho Nguyệt Dung tức giận:
- Cái tên tiểu tử thối này. Ngỗng tướng quân của nhà Lưu thẩm vốn hung hãn vậy mà ngươi còn trêu nó.
Nói xong, nàng liền tháo cái giỏ trúc rồi ngồi xuống nói:
- Lên đây. Tỷ cõng ngươi.
A Sửu nói:
- Không cần. Người ta lớn rồi rất nặng. Tỷ tỷ không cõng được.
- Thôi đi. Một đứa nhóc con mà đã đòi trưởng thành. Từ nhỏ tới giờ chẳng phải tỷ cõng ngươi lên núi hay sao?
Nguyệt Dung không khỏi phân trần cõng đệ đệ lên lưng rồi bỏ chạy lên núi. Con ngỗng kia vẫn bám riết không tha.
Lưng của tỷ tỷ phằng mà mềm mại. Mặc dù có mồ hôi nhưng mùi lại rất dễ chịu. A sửu bị tỷ tỷ vỗ vào mông hai cái nên không dám chối nữa.
Ngỗng tướng quân đuổi theo một lúc rồi ngoáy mông kiêu ngạo đi về thôn. Nguyệt Dung thấy con ngỗng không đuổi theo nữa mới thở dốc mà dừng bước lại, có điều vẫn không để cho đệ đệ xuống.
- A Sửu! Lên tới núi đệ không được chạy lung tung, đừng để phụ mẫu lo lắng. A Tỷ đi hái ít rau dại rồi đưa đệ về. A mẫu nâu canh xương cho đệ nên uống nhiều và nhanh mới tốt. Đệ thích nhất ăn rau dại chấm tương đúng không. Tỷ hái xong về sẽ làm rau dại chấm tương cho đệ ăn.
- A...nhưng tương phải thêm một chút dầu vào.
- Được! A Sửu! Sẽ thêm một chút dầu.
- Còn phải thêm một quả trứng gà nữa.
Nguyệt Dung nghe thấy vậy thì bật cười khanh khách:
- Được! Sẽ thêm một quả trứng gà cho ngươi thèm đến chết thì thôi.
Hai tỷ đệ dắt nhau lên núi. Nguyệt Dung thả a Sửu xuống rồi nói:
- Để ngồi yên ở đây để tỷ đi hái... A?
Nguyệt Dung liếc nhìn ra ngoài cốc rồi kinh ngạc:
- Tại sao có nhiều quan binh tới đây như vậy?
A Sửu nghe xong cũng vội vàng đứng dậy nhìn xem. Do nó còn nhỏ nên phải kiễng mũi chân nhìn qua lùm cỏ mới có thể thấy được bên ngoài. Trong tầm mắt của nó, có một đội quân đang tập kết. Đó là đội quan nhà Đường. Đám lính đều mặc giáp, lưng đeo ống tên và khoác cung. Tay cầm đao. Tất cả đều cưỡi chiến mã.
Hơn ba trăm người với ba trăm con ngựa đứng yên không một tiếng động.
Phía trước đội quân có hai con ngựa. Quân sĩ mặc áo còn tướng thì khoác bào. Một trong hai con ngựa chính là một vị tướng khoác chiến bào, mặc một cái giáp da. Trên cái bào có thêu hình một con sư tử.
Mà người cưỡi con ngựa còn lại là một vị quan văn mặc áo bào màu xanh. Y ghìm ngựa quay đầu lại nói gì với đám binh lính. Nghe tiếng của y, đám binh lính đều rút đao khỏi vỏ. Dưới ánh mặt trời, những lưỡi đao tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
A Sửu hơi tò mò. Trước kia, hắn và phụ thân tới thành Thiệu châu từng nhìn thấy binh lính. Tuy nhiên đó chỉ là mấy tên lính gác thành chứ không có khí thế đằng đằng sát khí như kia. Hơn nữa, trang phục của họ cũng khác nhau.
- A tỷ! Đám binh lính này đang định làm gì vậy?
- Không ổn.
Mặc dù Nguyệt Dung không rõ ý đồ của đám quan binh đó nhưng cảm nhận sự nguy hiểm, nàng vội vàng đặt a Sửu xuống rồi dặn hắn:
- Đám quan binh đó có lẽ sẽ gây chuyện không hay cho chúng ta. A Sửu! Đệ đi lại không tiện, hãy nấp ở đây. Tỷ quay về thôn báo tin. Tỷ trốn ở đây, cho dù có chuyện gì cũng không được chui ra. Biết không?
Nguyệt Dung giấu a Sửu vào trong đám cỏ rồi cõng gùi trúc lên lưng chạy về. A Sửu trốn trong đám cỏ nhìn tỷ tỷ chạy về thôn mà không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
|