- A Sửu! Ngươi ngồi xuống đây.
Bé gái vỗ vỗ chỗ rơm bên cạnh. A Sửu nhìn một lúc rồi rón rén ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Bé gái cắn miếng bánh bao, nghiêng đầu nhìn nó rồi hỏi nhỏ:
- Tại sao ngươi lại bị người ta đánh tới mức như vậy?
A Sửu trả lời:
- Bởi vì ta ăn trộm đồ của họ.
- A! Vậy không được. Xin cơm là được rồi, như thế có thể làm cảm động tới lòng tốt của người ta.
A Sửu trầm ngâm một lúc rồi nói nhỏ:
- Ta không ăn xin nổi... Ta...không thể xòe tay ra được...
Hai hàm răng của cô bé rụng gần hết mà cái bánh bao kia thì không biết đã được bao nhiêu ngày nên rắn chẳng khác gì đá. Cô bé gặm mãi cho tới khi nó ướt đẫm nước miếng thì không gặm nổi nữa. Nghe thấy a Sửu nói vậy, cô bé thôi không cố gắng gặm cái bánh bao nữa mà há to mồm ra hỏi:
- Tại sao? Chẳng lẽ đi ăn trộm đồ thì được?
A Sửu suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi nói:
- Ta không biết. Tuy rằng ăn trộm cũng là dùng tay nhưng...có cảm giác khác biệt. Ăn trộm ta chỉ cần chuẩn bị chịu đòn. Còn ăn xin thì ta thực sự không xòe tay ra được. Cũng không biết phải nói thế nào...
Bé gái chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Ta không hiểu.
A Sửu nở nụ cười chua xót. Nó ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời qua nóc ngói bị vỡ mà nói thầm:
- Thật ra bản thân ta cũng không hiểu...
Bé gái nghe vậy thì bật cười khanh khách:
- A Sửu! Ngươi đúng là một người ăn xin kỳ quái.
A Sửu liền thể hiện dáng vẻ quật cường:
- Ta cũng không phải kẻ ăn xin. Từ trước tới giờ ta chưa bao giờ ăn xin.
Tính tình của bé gái rất tốt nên nhượng bộ:
- Được rồi! Được rồi! Ngươi không phải kẻ ăn xin. Ngươi là một tên ăn trộm nhỏ kỳ quái có được không? Hi hi!
- Ừ!
A Sửu suy nghĩ rồi gật đầu một cách trịnh trọng, chấp nhận cách đánh giá của cô bé.
Bé gái nghiêng đầu sang chỗ khác níu ống tay áo của mẹ mà năn nỉ:
- Mẹ! Cho a Sửu đôi giày có được không?
Co bé nghiêng đầu sang một bên rồi lại hỏi:
- A Sửu! Ngươi có đồng ý ở lại đây không?
....
- Ừm?
- Ừm!
Cô bé lại toét miệng cười để lộ hai hàm răng đang thay.
Tới lúc này, một đôi giầy rơm đang hình thành trong tay của bé gái.
....
A Sửu là một đứa bé thật sự là khác thường.
Hắn kiên quyết không chịu đi ăn xin cho dù phải đi ăn trộm.
Do kỹ thuật ăn trộm không tốt cho nên thường thường a Sửu bị người ta đánh cho bầm dập mặt mày. Nếu không có mẹ con cô bé tiếp tế thì có lẽ hắn đã chết đói từ lâu.
Trong ngôi miếu đổ nát có hơn mười tên khất cái. Bọn họ nhất trì gọi A Sửu là a Ngốc. Nhưng chỉ có cô bé là không nghĩ vậy.
Khi a Sửu ăn no cũng không ngồi sưởi nắng như những tên khất cái khác . Hắn luôn ngồi trên một tảng đá to ở phía sau, chống cằm nhìn bầu trời. Bé gái nhìn thấy vậy thì nghĩ a Sửu đang tự hỏi chuyện gì đó.
A Sửu tự hỏi cái gì còn người khác thì sao?
Có một lần, bé gái vụng trộm nhìn thấy a Sửu cầm một nhánh cây vẽ lên trên cát. Sau khi hắn đi, bé gái liền bước tới thì thấy a Sửu viết lại chữ trên tấm bia kia. Nhớ lại động tác của hắn, bé gái cảm thấy vô cùng hâm mộ.
A Sửu biết viết chữ còn người khác thì sao?
A Sửu có thể trèo cây lấy tổ chim, dùng cành cây bắt chuồn chuồn, cá nhỏ. Cho dù bất cứ thứ gì thì hắn cũng có thể chế biến thành món ăn thơm phúc. Mặc dù chúng đồng loạt bị nướng nhưng cô bé vẫn cảm thấy rất thơm.
Trong khoảng thời gian đó, khuôn mặt của a Sửu luôn ứ đọng máu còn của cô bé thì đen sẫm.
Cô bé ăn xin để sống nên từ nhỏ luôn có cảm giác lãnh lẽo. Trong mấy ngày làm bạn với a Sửu đã trở thành ký ức đẹp nhất trong đời cô bé.
Mùa đông năm này mẫu thân Nữu Nữu bị bệnh, có lẽ nếu bình thường thì bệnh của nàng đã có thể khá lên, nhưng lần này bệnh của nàng trở nên rất trầm trọng. Mẹ Nữu Nữu càng lúc càng tiều tụy, dần dần thậm chí nàng còn không thể đi ăn xin được.
Vào một ngày, mẹ Nữu Nữu gầy trơ xương nằm trong ngôi miếu đổ nát. Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu lên người nàng làm cho sắc mặt càng thêm xám trắng.
Nữu Nữu bất lực nằm gục trên mình mẫu thân khóc, còn A Sử nước mắt đảo quanh nhưng cậu cố nén không cho nước mắt rơi xuống. Từ lúc ở thôn, hắn khóc suốt cả một buổi chiều, khóc đến sưng mắt, tiếng nói như bị câm thì cậu đã không còn khóc nữa, dường như từ lúc đó trở đi nước mắt cậu đã cạn khô rồi.
Mẹ Nữu Nữu một tay nắm lấy cánh tay gầy gò nhỏ bé của Nữu Nữu, một tay kéo A Sửu. Ánh mắt nàng đầy sự bi thương, bất đắc dĩ, thê lương, nhớ, quyến luyến và đau khổ hòa quyện khiến người ta thấy mà tan nát cõi lòng.
- A Sửu! Nữu Nữu phải nhờ cháu trông giúp rồi...
Mẹ Nữu Nữu biết a Sửu còn nhỏ nhưng lại là một cậu bé quật cường không chịu đi ăn xin, ngay cả bản thân cũng không nuôi sống nổi, nhưng nàng không còn ai để phó thác. Đám ăn mày trong miếu đều tránh đi ra xa lạnh lùng nhìn nàng sắp chết. Nàng có thể thấy trong những ánh mắt không có chút một tia cảm thông nào.
- Nữu Nữu à...
Mẹ Nữu Nữu bùi ngùi thở dài, bàn tay gầy yếu không còn sức lực đặt lên đầu con gái, nhẹ nhàng vuốt vài cái rồi đột ngột thõng xuống. Đôi mắt nàng không hề nhắm, một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng lăn xuống trượt theo gò má.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi...
Nữu Nữu ôm lấy thân thể mẫu thân, gào khóc.
Tròng mắt của A Sửu đỏ ngầu nhưng cậu cắn răng chịu đựng, khẽ khàng vuốt nhẹ lên đôi mắt mẹ Nữu Nữu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nữu Nữu nằm trên người mẫu thân, vẫn khóc. Khi cô bé khóc đến không còn sức để khóc nữa thì a Sửu quay lại.
A Sửu giống như một con chó nhỏ lăn lộn trên mặt đất, toàn thân vấy bùn vô cùng bẩn thỉu. Cậu uể oải đi đến góc miếu đổ nát, đặt mông ngồi bên cạnh Nữu Nữu, thở dốc một hồi mới kéo nửa tấm chiếu tre kia ra, đặt mẹ Nữu Nữu lên chiếu rồi sau đó nắm chặt lấy kéo ra ngoài miếu đổ nát.
Trên đồng cỏ bên bờ sông nhỏ , a Sửu dùng gậy gộc đào, lấy tay móc được một cái hố.
Người chết phải nhập thổ vi an.
Những người thân của cậu, cha mẹ của cậu, a tỷ của cậu đều đã trở thành một đống tro tàn trong biển lửa hừng hực. Lúc đó cậu cũng giống như Nữu Nữu chỉ biết hoảng sợ, khóc lóc, khi thần trí tỉnh táo thì bỏ trốn khỏi sơn thôn. Hiện tại chí ít cậu vẫn còn sức lực đưa mẹ của Nữu Nữu nhập thổ vi an, mà không phải vứt bỏ thi thể vào trong khe cống ngầm nào đó.
A Sửu dùng hai bàn tay rướm máu vùi mẹ Nữu Nữu vào hố đất, cắm một ván gỗ nho nhỏ trước mộ phần làm tấm bia mộ, sau đó thì không còn sức mà cử động nữa.
Từ đó trở đi, a Sửu và Nữu Nữu sống nương tựa lẫn nhau, coi nhau như huynh muội.
Nữu Nữu không gọi cậu là a Sửu mà gọi là a huynh, còn cậu thì vẫn gọi cô là Nữu Nữu.
A Sửu vẫn kiên trì đi trộm, vẫn thường bị đánh, cho nên hai người thường phải chịu đói.
Nữu Nữu từ nhỏ đã được mẫu thân chiếu cố nên cô bé không biết cách ăn xin, thỉnh thoảng nhận được đồ ăn ở địa bàn này nọ thì lại bị tên ăn mày khác cướp lấy. Cô bé xin được rất ít đồ ăn. Có một lần, nàng bị một gia đình nuôi chó dữ cắn bị thương, mấy ngày không đi lại được, a Sửu lại không trộm được đồ gì khiến cho cô bé sắp chết đói.
A Sửu tựa như một con sói tuyệt vọng, ngồi xổm bên Nữu Nữu hấp hối. Nữu Nữu không biết a huynh đang suy nghĩ gì, thật ra cô bé vẫn không hề hiểu a huynh. Cô chỉ biết a huynh đối xử với cô rất tốt. Từ sau khi mẫu thân qua đời, a huynh trở thành người thân duy nhất của cô.
A Sửu cứ chăm chú nhìn Nữu Nưu như vậy, nhìn rất lâu, rồi dùng dây cỏ buộc chặt cái bụng đói, uể oải từng bước đi ra ngoài.
Đám ăn mày trong miếu vô cùng căm phẫn. Bọn họ nói Nữu Nữu đã nuôi dưỡng một con sói mắt trắng, a Sửu bỏ lại Nữu Nữu tự sinh tự diệt, không quan tâm cô, nhưng bản thân bọn họ lại không hề bỏ ra được một thứ đồ ăn đã ăn xin được cho cô.
Nữu Nữu không tin lời bọn họ nói, cô không tin a huynh từng trèo lên cây cao lấy trứng chim cho cô, từng dùng nhánh cây vồ chuồn chuồn cho cô, bắt cá nhỏ cho cô ăn sẽ bỏ mặc mình. Cô bé tin tưởng a huynh sẽ trở về, có lẽ...a huynh đi đào nấm mộ cho mình giống như lúc trước đã mai táng mẫu thân của cô.
Cô bé nghĩ sẽ nhanh chóng được gặp a mẫu thì trong lòng vô cùng vui mừng, cảm thấy rất nhẹ nhàng. Nhưng nghĩ từ nay về sau chia ly với a huynh, thì cô bé lại cảm thấy không nỡ và phiền muộn. Cô không biết thế giới người chết như thế nào, có đúng là lúc sống còn lưu luyến thì khi chết sẽ rất kinh khủng hay không? Điều này khiến trong lòng cô bé tràn ngập sợ hãi.