Nữu Nữu đợi rất lâu, suy nghĩ thật lâu, tận đến khi sức lực để nghĩ cũng không có, đám ăn mày lòng đầy căm phẫn đã ngừng bàn tán, thì Nữu Nữu thấy a huynh quay lại. Cậu bước đi mệt mỏi, nhưng hai tay của cậu không bị mài xước, cũng không dính đầy bùn đất. Trong tay cậu cầm một cái hũ vỡ, trong hũ vỡ đựng hộp cháo nóng.
A Sử bón từng miếng từng miếng cho Nữu Nữu.
Mạng của họ ti tiện như cỏ dại bên bờ ruộng, dù nhiều người có giẫm lên đi chăng nữa thì nó vẫn ngoan cường sống sót.
Nữu Nữu sống lại.
***
Mùa đông này, nhưng nơi gần đống lửa đều đã bị những tên ăn mày khác chiếm mất. Hai huynh muội ở chỗ xa nhất, trên đỉnh đầu chúng là đỉnh miếu bị thủng. Những bông tuyết lất phất bay xuống người chúng. cả hai lấy rơm rạ đắp lên người và ôm chặt lấy nhau, dựa vào nhiệt độ cơ thể để chống cơn giá lạnh.
Mùa xuân đến, a huynh từ một người cà lăm ngượng ngùng không chịu ăn xin đã trở thành một hành khất nhỏ bé rất lanh lợi, rất tài giỏi.
Cậu bé ngày trước quật cường thà đi ăn trộm không chịu ăn xin nhưng sau đó bị đánh đã luyện thành thói quen ăn xin, có lẽ trong lòng cậu vẫn ẩn giấu sự quật cường, kiêu ngạo, kiên trì, nhưng vì Nữu Nữu, cậu đã cất giấu hết thảy ở trong đáy lòng.
Mùa xuân, mưa như trút nước tạo thành một tấm màn mưa dày đặc che phủ đất trời.
A Sửu và Nữu Nữu chân trần chạy trong mưa giống như một đôi cá trong nước.
Giày của chúng đã vô cùng mục nát. Mẹ Nữu Nữu đã hóa thành đất, không thể tiếp tục bện giày rơm cho chúng nữa rồi.
A Sửu và Nữu Nữu chạy đến một lùm cây chuối tây, lá chuối dài rộng che cho chúng. Tuy rằng nước mưa theo lá chảy xuống rơi vào người nhưng vẫn còn thoải mái hơn nhiều so với việc bị dội thẳng lên mặt.
A Sửu lấy từ trong người ra một bánh bao không nhân vừa ăn xin được. Cậu cất giữ nó như bảo bối nhưng đã bị nước mưa làm ướt sũng. Thấy vẻ mặt cậu vô cùng khổ sở. Nữu Nữu khéo léo vội vàng an ủi:
- A huynh! Không sao đâu, hôm nay đã ăn nhiều quả dâu quá, răng tê hết rồi. Cái bánh bao này nếu quá cứng quá sợ không cắn được.
Cô bé vừa nói vừa cố gắng mỉm cười với a huynh, lộ ra hàm răng nhỏ đẹp.
A Sửu khẽ xoa mái tóc rối như tổ chim của cô bé.
Hai người mỗi người cầm một nửa chiếc bánh bao nát, dùng lá chuối cuộn lại làm cốc, hứng nước mưa, uống từng ngụm nước mưa một rồi ăn miếng bánh bao, lấp bụng đói của mình.
Mưa vẫn như trút nước.
***
Trong mùa hè đã xảy ra một chuyện, chuyện này đã thúc đẩy A Sửu và Nữu Nữu rời khỏi căn miếu đổ nát. Bởi vậy chỗ dung thân duy nhất của huynh muội họ cũng không còn nữa.
Đêm hạ đó, ánh trăng rất tròn.
A Sửu bị những tiếng khóc làm giật mình tỉnh giấc. Lúc cậu tỉnh dậy phát hiện tên ăn xin tráng niên có biệt hiệu là Tiểu Lang (sói con) cùng ở trong miếu đổ nát đang nhào lên người Nữu Nữu, xé bộ y phục vốn cũng rất cũ nát của cô bé. Cái mồm thối hoắc của y đang lướt loạn trên người cô bé.
Nữu Nữu còn nhỏ nên không biết Tiểu Lang đang làm gì mình. Nhưng trực giác của một cô gái nhỏ khiến cô bé biết sẽ phát sinh một chuyện vô cùng đáng sợ ở trên người mình. Vì vậy cô bé khóc lớn tiếng.
Những tên ăn xin khác ở trong ngôi miếu đổ nát cũng đều giật mình tỉnh giấc, bọn chúng dùng ánh mắt ám muội, quỷ dị nhìn tất cả những gì xảy ra trước mắt. Không có ai lên tiếng. Tất cả chỉ nhìn, thậm chí ánh mắt bọn chúng đã bắt đầu toát lên tia dục vọng. Lúc này, thứ ánh mắt của chúng vô cùng xa lạ, cũng rất đáng sợ.
A Sửu bị giật mình tỉnh giấc, cậu nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, đột nhiên như biến thành một người khác. Có lẽ cái bản tính vẫn luôn bị cậu giam cầm tận đáy lòng, dùng cừu hận và sỉ nhục để đày đọa, nuôi dưỡng, đã sớm biến thành một con dã thú hung mãnh giờ đây lao ra khỏi cửa chuồng, thoát ra ngoài.
Tròng mắt a Sửu đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên. Cậu phẫn nộ rống lên một tiếng dài, thoáng cái đã nhào lên trên người Tiểu Lang mà túm lấy y rồi cào, cắn xé. A Sửu dùng toàn bộ thân thể làm vũ khí.
Tiểu Lang có biệt hiệu là sói con, nhưng lúc này a Sửu lại biến thành một con sói thật sự.
Thân thể cậu gầy gò, Tiểu Lang cường tráng chỉ cần vung tay là có thể ném cậu vào tường thành bánh nhân thịt. Nhưng lúc này cũng không biết cậu có sức lực từ đâu để bám chặt lấy Tiểu Lang, liều mạng không lùi bước, điên cuồng tấn công. Đầu tiên là cậu cắn đứt lỗ tai của Tiểu Lang, ngay sau đó kéo một miếng thịt trên vai của Tiểu Lang.
Tiểu Lang đau đớn kêu lên, đấm một nhát trúng người cậu. A Sửu phun máu lên mặt Tiểu Lang, nhưng cậu vẫn còn bộ răng sắc bén. Tiểu Lang thấy ánh mắt của a Sửu tàn khốc như loài dã lang (sói hoang) thì đột nhiên ý thức được rất có thể a Sửu đã nổi điên rồi. Cuối cùng thì gã cũng đành phải tru lên bỏ chạy.
Mặt a Sửu đầy máu, mắt sưng phù, trong miệng cậu vẫn đang ngậm một miếng máu thịt bầy nhầy. Cậu bò từng bước đến bên cạnh Nữu Nữu đang khóc mà ôm chặt lấy cô bé.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua lỗ hổng trên đỉnh miếu, chiếu lên người a Sửu. Mặt a Sửu đầy máu, ánh mắt hung hãn nhìn từng tên ăn xin, giống như một con sói bị thương đang bảo vệ chủ quyền của mình, gằn từng chữ:
- Ai ức hiếp muội ấy, trước tiên phải đánh chết ta đã!
Mấy tên ăn xin thấy vậy liền xoay người ngủ tiếp như chưa từng có gì xảy ra. Trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn lại tiếng khóc của Nữu Nữu. A Sửu ôm Nữu Nữu. Ánh trăng chiếu lên người hai huynh muội. Một lúc lâu, đột nhiên nước mắt a Sửu lặng lẽ chảy xuống, đây là lần đầu tiên Nữu Nữu thấy cậu khóc.
Nữu Nữu vô cùng lo lắng, cô cho rằng a huynh rất đau. Vì vậy cô bé ngừng khóc, tỏ ra vô cùng hiểu chuyện, cẩn thận nhẹ nhàng thổi lên đôi mắt sưng vù của a Sửu, dùng cánh tay gầy teo nhỏ bé nhẹ nhàng xoa gương mặt bầm tím của cậu. Cô thầm mong a huynh ngừng khóc. Thấy a huynh rơi lệ, tim của cô rất đau, nỗi đau này đã vượt lên cả nổi sợ hãi trước đó của cô.
Thế nhưng nước mắt của a huynh càng lúc càng nhiều, vì vậy Nữu Nữu cũng khóc theo.
A Sửu ôm chặt lấy Nữu Nữu, nghẹn ngào nói:
- Nữu Nữu, ta rất sợ, ta thật sự đã trở thành một tên ăn xin rồi! Ta sợ...nếu cứ như vậy, ta sẽ giống như bọn chúng, trở thành một cái xác không hồn, Nữu Nữu, a huynh thật sự đã biến thành một tên ăn xin rồi!
Nữu Nữu nghe không hiểu a huynh nó gì. Bình thường a huynh vốn nói nhiều điều kỳ quái làm cô bé căn bản nghe không hiểu, nhưng cô bé biết a huynh thật sự yêu thương mình. Từ sau khi mẫu thân mất, a huynh là người thân duy nhất của cô, hiểu hay không hiểu điều a huynh nói cũng không sao. Cô chỉ cần biết rằng a huynh đối xử với cô rất tốt, như vậy là đủ rồi.
Nữu Nữu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn hai mắt đẫm lệ của a huynh. Ánh mắt a huynh vô cùng bi thương giống như ánh mắt của mẫu thân lúc đột ngột ra đi: bất đắc dĩ, thê lương, đau khổ, khiến người ta thấy mà tan nát cõi lòng.
Nữu Nữu rất sợ mất đi a huynh, giống như đã mất đi mẫu thân. Cô bé rơi lệ ôm chặt lấy a Sửu, nói với cậu:
- A huynh muốn làm gì thì làm cái đó. Bất kể a huynh làm gì, Nữu Nữu cùng ở bên a huynh. Dù là làm ăn mày hay ăn trộm, chỉ cần là được ở cùng a huynh, tất cả đều không sao.
A Sửu và Nữu Nữu rời khỏi căn miếu đổ nát ngay trong đêm. Hai huynh muội lo lắng Tiểu Lang sau kinh hoảng bỏ trốn sẽ quay lại. Chỉ dựa vào dũng khí, bọn họ cũng không thể bảo vệ được chính mình. Cả hai sẽ phải tiếp tục làm ăn xin như trước, bởi vì...đây là cách duy nhất để bọn họ sống sót. Nhưng A Sửu đã quyết tâm tìm việc để làm, cậu muốn sống, muốn sống như con người.
Bởi vậy bọn họ rời đi khiến cho một truyền kỳ mới thuộc về bọn họ được bắt đầu.
Truyền kỳ, từ trước đến nay đều do kỳ tích tạo nên.
Kỳ tích là gì?
Kỳ tích có thể là những con người phi phàm làm những việc phi phàm, cũng có thể gặp ở tại một nơi chứa nhiều điều bất ngờ hợp thành một sự kỳ diệu.
Kỳ tích thuộc về a Sửu và Nữu Nữu, vừa có trùng hợp, cũng có người phi phàm và chuyện phi phàm!