Nãy giờ, bọn quần ma trong hai Bang một Hội theo dõi hành động của Hải Âu Quái Khách, đồng thời liếc chừng ra ngoài Nghiệt Long Đàm chờ coi có Tàn Chi lệnh chủ xuất cứu Chí Tôn hay không. Nhưng mãi cho tới bây giờ vẫn chưa thấy một nhân vật nào trong Tàn Chi lệnh cả, bọn chúng đâm ra nghi ngờ Chí Tôn không có liên quan tới Tan Chi Lệnh, vì nếu có, tại sao sư phụ của chàng không đến giải cứu chàng ra khỏi vòng nguy hiểm, để đến nỗi phải bị quái chưởng của Hải Âu Quái Khách vì muốn cứu chàng nên phải dùng liều như thế.
Mặc dù vậy, nhưng bọn chúng cũng không thể nào dập tắt hẳn sự nghi ngờ được, vì nếu Chí Tôn không phải là người của Tàn Chi lệnh, thì tại sao chàng biết ngón “Nã Vân Tróc Nguyệt” miếng võ bí truyền của Cam Lộ bang, và Tàn Chi lệnh chủ đã có lần xưng là chủ bang Cam Lộ.... Vậy thì, theo sự xét đoán hiện thời của bọn ma đầu hai Bang một Hội, có thể Chí Tôn là kẻ thừa tự Lệnh chủ bang Cam Lộ và vẫn có dinh dáng rất mật thiết với Hải Âu Quái Khách, bởi nếu không, Quái khách có đời nào phải bận tâm sai hai vị Sứ giả đến trước cấm lệnh kỳ, rồi thân hành tới đây cứu một gã thiếu niên như thế.
Trong khi bọn Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương còn đang thắc mắc giữa Hải Âu Quái Khách và Chí Tôn, thì Sư Diện Quái Ma bỗng xuống giọng hỏi Quái khách :
- Ta muốn hiểu rõ ngươi có bà con thân thuộc gì đến thằng tiểu quỷ nằm ngoài cửa hang đá đó?
Hải Âu Quái Khách nhếch mép :
- Đó là chuyện riêng của ta, ngươi không cần phải biết làm gì, có điều cần nên biết là ngươi hãy mau mau bỏ ý định liều lĩnh sát nhân của ngươi ngay lập tức, nếu ngươi cãi lời ta, tất sẽ hứng chịu một sự trừng phạt ghê gớm đấy.
Sư Diện Quái Ma gầm to lên như sư tử rống :
- Nếu trái lại ta không thi hành thì sao?
Hải Âu Quái Khách dằn mạnh từng tiếng :
- Từ trước đên nay chưa có một kẻ nào dám chống lại lệnh kỳ Hải Âu, vì chống lại là tự sát, ngươi hãy tự lượng sức mình, dẹp quách hòn đạn vô dụng ấy để khỏi phải chướng mắt ta.
Sư Diện Quái Ma trợn trừng cặp mắt hiểm độc, quát lớn :
- Chết....khì khì... Tất cả sẽ cùng chết...
Nói dứt tiếng, lão Quái ma giơ thẳng viên Xạ Đạn lên cao chực ném vào người Quái khách... Cả bọn Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương đồng hoảng nhảy giật lùi về phía sau hơn hai trượng, trố mắt nhìn trái Xạ Đạn sắp nổ bắn tung thi thể hai người. Thiên Sơn Long Nữ thấy thế kinh hồn, nàng toan bế xốc Chí Tôn lên vai chạy bay ra ngoài cùng Hồng Y Nữ Xảo Nhi, thì... vèo một cái, Hải Âu Quái Khách đã nhanh hơn chớp giật vút ra một quái chưởng chộp lấy “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” trên tay lão Quái ma cuộn về...
Hải Âu Quái Khách đưa tay bắt lấy viên Xạ Đạn nhẹ nhàng, và cho chui vào nằm gọn trong bộc hết sức là êm thắm. Xong đâu vào đấy, Quái khách đứng nhìn Sư Diện Quái Ma, cất tiếng cười hả hả nghe sởn tóc gáy rùn mình. Lúc bấy giờ, Sư Diện Quái Ma quá khiếp hãi, mặt mày tái xanh như chàm đổ, cặp nanh xếp lại không còn thò ra trông vô cùng hung ác như khi nãy nữa, y dớn dác tìm đường tháo chạy. Biết ngay ý định của lão Quái ma, Hải Âu Quái Khách thôi cười, trầm giọng bảo :
- Chạy một cái chết ngay đấy. Đứng yên ta bảo...
Không dám trái lệnh Quái khách, Sư Diện Quái Ma đứng yên chỗ cũ, y lấm lét nhìn Quái khách. Bọn Tần Mỵ Nương, Lý Vân Hạo, Trương Mân thoạt đầu ngỡ Hải Âu Quái Khách không thể nào thoát chết vì trái Xạ Đạn của Quái ma, ca ba đều chỏ mắt nhìn cái chết khủng khiếp sắp diễn ra giữa hai người. Nhưng bọn ma đầu hai Bang một Hội đã phải giật mình kinh hãi khi thấy Hải Âu Quái Khách phóng ngọn chưởng chộp lấy trái Xạ Đạn trên tay lão Quái ma một cách hết sức dễ dàng. Ba người sửng sốt đứng thừ người ra như ba pho tương gỗ. Thiên Sơn Long Nữ và Hồng Y Nữ Xảo Nhi toát mồ hôi lạnh, khiếp thầm chưởng lực có một không hai trong đời của Hải Âu Quái Khách, hai nàng nữa sợ nữa mừng, hết nhìn Quái khách, đến nhìn Chí Tôn nằm im lìm trên mặt đá.
Bây giờ, Hải Âu Quái Khách mới cất giọng sang sảng bảo Sư Diện Quái Ma :
- Sư Diện Quái Ma, nay hòn đạn của người đã lọt vào tay ta, ngươi còn trò gì nữa hãy phô bày cho ta xem chứ?
Dù đang khiếp sợ trước cái nội lực quán chúng của Hải Âu Quái Khách, nhưng bị trêu tức quá độ, Sư Diện Quái Ma lồng lên như con sư tử điên, y quát vang rền :
- Hải Âu Quái Khách chớ tự phụ, ta quyết moi tim mày nhai sống mới vừa bụng ta.
Dứt tiếng, Sư Diện Quái Ma dồn toàn nội lực lên tả hữu chưởng, đánh thẳng vào mặt Hải Âu Quái Khách, hốt lên hai trận gió ào ào...
Hải Âu Quái Khách cất tiếng cười hả hả....liền giơ tả chưởng phất nhẹ một cái, tức thì hai trận gió bị đánh hất về phía sau lưng Quái khách. Bọn Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương hốt hoảng nhảy tạt sang bên tránh hai ngọn chưởng phong ác liệt vừa bị quái chưởng của Lệnh chủ Hải Âu Môn vật ngã.
Sư Diện Quái Ma nghiến răng kèn kẹt, y trợn trừng cặp mắt dữ tợn quát :
- Hải Âu Quái Khách, ta thề giết mày.
Quát xong, Sư Diên Quái ma lẹ hơn chớp giật, phóng cặp ác chưởng ngay mặt Hải Âu Quái Khách tốc lên một trận cuồng phong. Trông thấy tên ma đầu quá ác độc, Hải Âu Quái Khách tức giận, xòe tay trái đỡ hất cặp ác chưởng lên không, rồi đưa năm ngòn tay kia chĩa sang ngực Sư Diện Quái Ma.
Lập tức năm luồng quái chưởng như năm kiếm thép chiếu vào ngực lão Quái ma nghe bộp... bộp.
Y hét lên mấy tiếng xé gan, rồi ngã quay xuống giãy xành xạch trên mặt đá. Thì ra, Sư Diên Quái ma bị năm luồng quái chưởng của Hải Âu lệnh chủ đánh trúng ngực hộc máu, lăn đùng ra giãy chết.
Tất cả quần ma trong hai Bang một Hội đều bay hồn, lạc phách, chúng toát dầm cả mồ hôi, trước cái chết trợn người của lão Quái ma. Lặng nhìn cái xác không hồn loe lóe máu của lão Quái ma một lúc, Hải Âu Quái Khách hơi gật đầu, rồi ngoắt mình một cái, tức thì đã quay lại, nhẹ nhàng như chiếc lá, là tới chỗ Chí Tôn đang nằm bất tỉnh trên phiến đá, hai bên có Thên Sơn Long Nữ và Hồng Y Nữ Xảo Nhi canh chừng. Hai nàng có vẻ bi lụy, mắt luôn ướt đẫm lệ trông thật là thiễu não làm sao!
Hải Âu Quái Khách bước đến gần Chí Tôn, đứng lặng nhìn chàng mặt mũi nhợt nhạt như tàu lá, hai mắt nhắm nghiền lại, hai bên khóe miệng máu tuôn chảy ra ri rỉ, thần sắc như người đã chết. Hải Âu Quái Khách cúi xuống, đưa tay sờ mũi Chí Tôn, không thấy chàng thở, Quái khách rờ ngực thì tim chàng đã ngừng đập từ lâu rồi, tay chân lạnh như băng giá. Quái khách thẳng người lên, trên gương mặt hiện vẻ lo âu, đứng trầm ngâm nghĩ ngợi.
Trông cảnh thương tâm ấy, ai ai cũng phải bồi hồi xúc động cho số kiếp chàng trai chưa bao nhiêu tuổi đầu mà sớm lìa bỏ cõi đời. Thiên Sơn Long Nữ thấy Hải Âu Quái Khách sắc mặt phảng phất một vẻ buồn, nàng biết Chí Tôn đã chết thật, nên rưng rưng hai dòng thảm lệ, mà khóc cho người nàng yêu thương nay đã chẳng còn. Nàng đưa tay lau sạch máu tươi rịn ra hai bên khóe miệng chàng. Cũng như Thiên Sơn Long Nữ, Hồng Y Nữ Xảo Nhi bất chấp mọi sự tị hiềm, nàng nắm chặt hai bàn tay lạnh giá của Chí Tôn khóc như mưa gió, ai nghe cũng phải não lòng.
Khóc đã chán, Hồng Y Nữa Xảo Nhi đứng lên nắm lấy tay Thiên Sơn Long Nữ kêu gào :
- Đồ cô cô, chàng đã chết rồi cô cô ạ! Biết làm sao bây giờ?
Sở dĩ Hồng Y Nữ Xảo Nhi gọi Thiên Sơn Long Nữ bằng Đồ cô cô, bởi vì lúc nãy nàng nghe Chí Tôn cũng xưng với Thiên Sơn Long Nữ như thế, nàng muốn gọi vậy để tỏ sự yêu thương nồng đậm của nàng đối với chàng.
Thiên Sơn Long Nữ lau nước mắt nói :
- Hiện giờ Đồ cô cô cũng đang bối rối lắm, không biết phải làm sao nữa Hồng cô nương ạ!
Hồng Y Nữ Xảo Nhi sụt sịt :
- Trời, nếu thế chắc tiểu nữ chết mất Đồ cô cô ạ! Cô cô thử xem còn cách nào cứu chàng sống lại được không?
Thiên Sơn Long Nữ còn gắng gượng đặt tay vào huyết máu Chí Tôn, nàng lắng nghe một chút rồi lắc đầu, thở dài sườn sượt :
- Lục mạch thãy đều đã tuyệt, khí huyết tứ chi ngừng hẳn, không còn có cách nào cứu sống chàng lại được Hồng cô nương ạ!
Hồng Y Nữ Xảo Nhi khóc lớn :
- Trời ơi! Sao nỡ đoạn mệnh chàng như thế này? Bây giờ biết phải làm sao đây?
Thiên Sơn Long Nữ lòng đau như cắt nói :
- Có lẽ số mệnh chàng tới đây đã dứt, cho nên đã hết sức bảo vệ chàng mà vẫn không thoát khỏi tay tử thần.
Hồng Y Nữ xảo Nhi đương khóc, sực nhớ ra một điều ánh mắt nàng lóe lên tia hy vọng, nàng nín khóc bảo Thiên Sơn Long Nữ :
- Đồ cô cô, tiểu nữ vừa nghĩ ra một cách có thể cứu chàng sống lại, chẳng hiểu có nên chăng?
Thiên Sơn Long Nữ nhìn thẳng vào mắt cô gái hỏi :
- Cách nào thế hở Hồng cô nương?
- Cách hô hấp nhân tạo Đồ cô cô ạ!
Thiên Sơn Long Nữ sửng sốt hỏi lập lại :
- Cách hô hấp nhân tạo?
- Vâng, tiểu nữ sẽ truyền hơi thở của tiểu nữ cho chàng và chàng sẽ bắt hơi thở đó dần dần trái tim đập lại Đồ cô cô ạ! Tiểu nữ nghĩ chỉ còn cách đó may ra có thể cứu chàng thôi, chứ chẳng còn cách nào nữa cả.
Chợt thấy Thiên Sơn Long Nữ cau mày như khó chịu, Hồng Y Nữ xảo Nhi băn khoăn hỏi :
- Đồ cô cô có điều gì không vừa lòng, mà trông sắc diện không vui như thế?
Thiên Sơn Long Nữ hết sức sượng sùng vì câu hỏi quái ác của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, nàng hiểu cô gái nghi ngờ nàng có ít nhiều tình ý với Chí Tôn nên mới hỏi mấy lời đó. Nàng muốn thú thật với Hồng Y Nữ xảo Nhi rằng: cái dĩ vãng đau thương của nàng cách đây hai mươi mấy năm về trước. Nàng đã yêu tha thiết một chàng con trai và mối tình ấy tan vỡ ê chề, rồi từ đó chàng cũng như nàng mỗi người đi một nẻo đời, chẳng hề gặp nhau một lần nào nữa cả.
Tình cờ hôm nay, nàng gặp Chí Tôn, gã con trai giống tạc người tình nàng hai mươi năm trước. Đống tro tàn đau thương được khơi lại, tự nhiên nàng thấy cảm mến Chí Tôn và hình như có một sợi dây thiêng liêng gì trói buộc giữa nàng và chàng. Chính nàng cũng không hiểu tình nàng đối với chàng thuộc về một thứ tình gì nữa, có điều nàng biết là Chí Tôn hiện thân người tình năm cũ nàng, nàng cảm mến chàng thế thôi. Tuy vậy, Thiên Sơn Long Nữ cảm thấy không thể đem tâm trạng mình nói ra cho Hồng Y Nữ Xảo Nhi biết được, vì danh dự của nàng và cũng vì sự bí mật của cuộc đời Chí Tôn, nàng muốn âm thầm khám phá cái dĩ vãng chàng.
Cho nên, Thiên Sơn Long Nữ không đáp ngay câu hỏi của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, mà nàng chỉ hỏi vặn lại cô gái :
- Hồng cô nương ạ! Đồ cô cô muốn biết có phải vì yêu thương chàng, mà cô nương không tị hiềm. miễn sao chàng được sống lại hay không?
Hồng Y Nữ xảo Nhi ửng hồng hai má, ấp úng thật lâu mà không nói lên lời nào cả. Lát sau cô gái hỏi bâng quơ :
- Chàng tên gì hở Đồ cô cô?
- Dương Chí Tôn!
Hồng Y Nữ Xảo Nhi lẩm bẩm :
- Dương Chí Tôn! Dương Chí Tôn!
Thực ra, Xảo Nhi gặp Chí Tôn và cảm mến chàng lúc còn ngoài quan lộ, nhưng nàng chưa dịp biết tên chàng thì tai biến xảy ra, bây giờ nghe Thiên Sơn Long Nữ nói tên chàng, nàng lẩm nhẩm như ghi vào tận đáy tim mình. Nhưng Thiên Sơn Long Nữ ngỡ Hồng Y Nữ Xảo Nhi đã có gặp gỡ Chí Tôn một lần nào rồi, nay nhắc lại cô gái liền nhớ đến tên, nên mới lẩm bẫm như thế, Nàng hỏi :
- Hồng cô nương đã biết chàng rồi à?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi lắc đầu :
- Không Đồ cô cô ạ! Tiểu nữ mới gặp chàng có một lần thôi, nhưng...
- Nhưng sao thế hở cô nương?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi ngậm ngùi :
- Nhưng không hiểu chàng có nghĩ gì đến tiểu nữ chăng... Định mệnh đã quá khắc khe giết chàng chết đi để lại cho tiểu nữ một sự đau đớn quá ê chề.
Nói tới đó cô gái gục đầu khóc nức nở.....
Thiên Sơn Long Nữ tôn trọng sự đau khổ của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, nên để yên cho cô gái khóc, mà không nói thêm một lời nào nữa cả. Hải Âu Quái Khách vẫn đứng lặng trầm tư không chút cử động, dường như Quái Khác đang suy nghĩ một điều gì.... Bọn hai Bang một Hội: Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương, Tử Y Khách Lý Vân Hạo và Hoạt Bành Tổ Trương Mân đứng đàng xa, đưa mắt nhìn về chỗ ba người quay quần bên cái xác chết của Chí Tôn cũng không hề động đậy chút nào. Chúng vừa kinh ngạc vừa hãi hùng lo sợ, không hiểu rồi đây mình cò dồng chung số phận với lão Quái ma chăng!
Tuy nhiên, bọn ma đầu cũng không một ai dám bỏ chạy vì sợ Lệnh chủ Hải Âu phóng quái chưởng theo là không tài nào thoát khỏi cái chết. Trong lúc xác chết của Sư Diện Quái Ma nằm phơi trên mặt đất, cặp mắt mở thau láu, hai nanh nham nhở thò dài ra, máu mồm be bét trông càng phát khiếp làm sao. Rừng chiều trầm mặc, gió ngàn từng hồi rú lên vi vút chẳng khác những hồn oan sau cuộc thảm sát rợn người trở về đòi mạng. Tất cả mọi người đều im lìm thinh thít chỉ riêng hai nàng cứ ngồi sụt sùi bên xác Chí Tôn. Thỉnh thoảng Thiên Sơn Long Nữ lấy khăn chậm hai giòng máu từ hai bên khóe miệng Chí Tôn trào ra, còn Hồng Y Nữ Xảo Nhi thì se sẽ đặt bàn tay trắng nõn nà lên mũi lên ngực chàng, coi chàng có bắt hơi thở lại chưa.
Hai nàng cùng mang hai tâm trạng khác nhau! Hồng Y Nữ Xảo Nhi vốn một cô gái nhỏ vừa đến tuổi biết yêu. Hồn nàng trong suốt như ngọn suối mùa thu, tiếng sét tình yêu đã nổ chát bên tai nàng. Nàng yêu Chí Tôn mà chẳng cần biết chàng có yêu nàng lại hay không. Tình nàng quả là một thứ tình chân thành tuyệt đối, yêu đến chết vẫn còn yêu. Nàng bất chấp tới sự có mặt của Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương, người kế mẫu nàng hiện đang đứng đàng xa nhìn nàng trân trối, có lẽ cô ả không ngờ sao nàng lại dám to gan đi yêu một kẻ thù nghịch như thế. Thật là tình yêu có khác!
Riêng cái bi lụy, đau thương của Thiên Sơn Long Nữ có khác Hồng Y Nữ Xảo Nhi, bởi vì dầu sao nàng cũng là một thiếu phụ, tuổi đã ngoài ba mươi, trường đời nàng đã chán ngán, não nề, hơn nữa nàng thương yêu Chí Tôn qua cái hình hài của người bạn tình năm cũ đã mất tích từ lâu, mà nàng đã đi suốt cả bốn chân trời vẫn chưa tìm gặp hình bóng thân yêu. Rồi bỗng dưng hôm nay nàng gặp Chí Tôn một chàng trai trẻ đẹp yêu kiều như cô con gái, có cái gương mặt giống hệt người bạn tình nàng như hai giọt nước, thì bảo làm sao nàng chẳng rung động, bồi hồi, và chẳng lưu luyến chàng trai trẻ ấy. Thiên Sơn Long Nữ có vài cảm nghĩ: “Biết đâu Chí Tôn chẳng là hóa thân của người tình cũ, hiện ra trong nữa quãng đời nàng, để an ủi cho nàng những khi sầu hận trên bước giang hồ cô độc chẳng một niềm thương”. Vì vậy, nàng càng thương yêu Chí Tôn tha thiết, thương yêu không phải tình khao khát ân ái giữa một người con trai và người đàn bà độ tuổi xuân xanh, thể xác còn rạo rực, thèm thuồn.
Lúc nãy, nàng xưng với Chí Tôn bằng Đồ cô cô, là muốn kết chặt mối thân tình giữa nàng và chàng cho khỏi bở ngỡ trong việc nàng bộc lộ sự thương yêu đối với chàng. Thiên Sơn Long Nữ mãi sụt sùi trước cái chết thê thảm của Chí Tôn, nàng đâu còn để ý tới Lệnh chủ Hải Âu đứng bên cạnh nàng, xuyên qua cặp mắt sáng rỡ như hai vì sao trên trời qua mảnh lụa đỏ trùm kím mặt, châm châm nhìn nàng, lát lát như châu mày, nghĩ ngợi, khiến cho hành tung của Quái khách đã bí mật lại càng bí mật thêm hơn.
Chợt Hải Âu Quái Khách cất giọng trầm nói :
- Tiếc thay! Thằng bé mặt mũi xinh tươi như thế này, lại có một thân hình tráng kiện, nội lực chẳng ai bì kịp. hơn nữa nuốt được viên nội đơn Ngưu Long Giao, rồi đây tương lai rực rỡ biết thế nào là cùng, vậy mà nó chẳng còn sống để trở thành một siêu nhân trong giới võ lâm, có lẽ nào tạo vật sinh ra nó rồi sắp bày như thế hay sao? Thật là đáng tiếc!
Nghe mấy lời thống trách của Quái khách, bấy giờ Thiên Sơn Long Nữ mới đứng thẳng người dậy, nàng lau những giọt lệ còn sót đọng trên đôi má mơmn mởn như hai trái đào vừa chín tới, nàng nhìn Quái khách bằng cặp mắt lạ lùng. Nàng lạ lùng vì nghe tiếng nói của Quái khách dường như hơi quen quen mà nàng đã có gặp một lần nào. Tướng mạo Quái khách cũng không xa lạ với nàng cho lắm, chứng tỏ nàng đã đối diện với ông ta. Thiên Sơn Long Nữ vô cùng kinh ngạc, nàng cố nặn tìm dĩ vãng trong óc nàng, để hiểu coi Quái khách là ai, sao lại gieo cho nàng một sự bất ngờ hoang mang như vậy. Nhưng nghĩ ngợi mãi mà Thiên Sơn Long Nữ không làm sao nhớ rõ Quái khách là ai, nàng đã gặp ông ta từ bao giờ. Hơn nữa vuông lụa đỏ trùm kín tận mồm của Quái khách kèm theo cái hành tung hết sức bí mật, nàng không thể có một sự thông minh nào nhận xét ra Quái khách.
Bí mật hoàn toàn trùm kín con người Hải Âu Quái Khách như vuông lụa đỏ bao bọc trên gương mặt ông ta. Thiên Sơn Long Nữ đứng thừ người ra lặng nhìn Quái khách rất lâu mà chẳng thốt lên một lời nào cả. Quái khách cũng đứng yên chiếu cặp mắt sáng rỡ vào mặt Thiên Sơn Long Nữ, dĩ vãng như đang hiện về với ông ta. Hồng Y Nữ Xảo Nhi mặt sụt sùi bên xác chết Chí Tôn, nàng không còn thiết gì đến câu chuyện lã lùng xảy ra giữa Quái khách và Thiên Sơn Long Nữ nữa.
Thật lâu, Thiên Sơn Long Nữ mới dịu giọng hỏi Quái khách :
- Chẳng hay Quái khách là ai sao lãi biết rõ chúng tôi đang bị nạn mà kịp thời cứu chúng tôi khỏi chết về tay tên Quái ma ác độc kia, xin Quái khách cho biết rõ quí danh để sau này có phen đền đáp?
Bằng một giọng nói khác lúc nãy, Quái khách đáp :
- Vâng, thưa nữ hiệp, bản Lệnh chính là Hải Âu Quái Khách, Chủ nhân của Lệnh kỳ mà hai tệ đồ đã cấm lúc nãy.
Nghe Hải Âu Quái Khách thay đổi giọng nói, Thiên Sơn Long Nữ lại càng ngờ vực thêm hơn, nàng bảo thầm :
- Lạ thật, tại sao đang tiếp chuyện với ta, bỗng nhiên hắn đổi ngay giọng nói, nếu không có sự gì u ẩn, thầm kín, hắn cần gì phải có thái độ ấy đối với ta? Ta nghi giữa ta với hắn hẳn phải có liên hệ sự gì đây nên hắn mới cố tình tránh không cho ta nghe giọng của hắn, khi hắn rõ ta hiện đang hoài nghi về tung tích của hắn.
Vì nghĩ như thế, nên Thiên Sơn Long Nữ càng nhìn Quái khách chăm chú hơn, nàng lại hỏi :
- Vâng, tôi biết Quái khách là Chủ nhân của cây cờ lệnh kia và tôi cũng đã có lời tạ ơn cứu tử của Quái khách, nhưng....
Nàng ngừng lại một giây cho câu chuyện sắp tới tăng thêm phần nghiêm trọng hỏi :
- Nhưng...tôi muốn biết rõ tên họ thật của Quái khách là gì, sao lại trùm vuông vải thế kia?
Hải Âu Quái Khách nghe Thiên Sơn Long Nữ hỏi dứt câu, không hiểu nghỉ sao, ông ta cất lên một chuỗi cười ròn rả nghe rởn cả tóc gáy, hai mắt sáng quắt chiếu thắng vào mắt của Long Nữ như ngầm bảo ông ta đã hiểu sự khôn ngoan của nàng.
Chập lâu, Quái khách thôi cười, trầm giọng đáp :
- Thật ra, bản Lệnh cũng muốn làm vừa lòng nữ hiệp, nhưng rất tiếc rằng trong hiện tại bản Lệnh chỉ là một nhân vật không họ không tên, vậy nữ hiệp cứ gọi bản Lệnh là Hải Âu Quái Khách được rồi.
- Nhưng ít ra Quái khách cũng phải cho biết lai lịch, cội nguồn, để sau này khắc ghi công ơn vào tâm não chứ.
Hải Âu Quái Khách cười lớn :
- Những kẻ giang hồ ngày đây mai đó, xã thân mình ra giúp ích cho đời, còn tham chi miếng mồi ngon chung đình nửa, mà phải cần để lại cho đời nhắc tới tuổi tên, thiết tưởng nữ hiệp cũng là con người lãng bạt như bản Lệnh, nữ hiệp thốt lên mấy lời đó?
Thiên Sơn Long Nữ vẫn chưa chịu thôi, nàng toan hỏi nữa, thì Quái khách như đã đoán trước ý định của nàng, liền giả vờ đánh trống lãng cúi xuống gần sát Chí Tôn, lại đưa tay sờ mũi, sờ ngực chàng thật lâu, Quái khách mới ngẩng mặt lên, buông tiếng thở dài, buồn bực nói :
- Chao ôi! Thằng bé chết thật rồi, trái tim đã ngừng đập hẳn, mình mẩy thấy lạnh như đồng. Thế là hết!
Rồi Hải Âu Quái Khách cúi bên xác Chí Tôn, như chia buồn cùng kẻ xấu số đã sớm rời bỏ cõi đời. Thiên Sơn Long Nữ trông thấy Quái khách lộ vẻ buồn rầu, nàng không hỏi thêm một lời nào nữa cả, chỉ nhìn Quái khách bằng cặp mắt ngờ vực, dò xét mà thôi. Lúc bấy giờ, Hồng Y Nữ Xảo Nhi mới chịu ngẩng dậy, đưa tay lau sạch nước mắt, rồi nhìn Hải Âu Quái Khách, nàng nghe Quái khách nói Chí Tôn đã chết hẳn, mà chừng như ai cầm lưỡi dao thật nhọn đâm nhiều nhát trúng giữa trái tim nàng rỉ rỉ máu.
Nàng vùng ôm bưng mặt nức nở :
- Trời ơi! chàng đã chết thật rồi...
Hải Âu Quái Khách ngước lên thấy Hồng Y Nữ Xảo Nhi quá bi lụy, ông ta như hơi cau mày lặng nhìn nàng, nhìn cái xác bất động củ Chí Tôn, rời liếc nahnh sang Thiên Sơn Long Nữ, nhưng tuyệt nhiên chẳng một ai hiểu nổi ông ta đang nghĩ ngợi gì. Còn Thiên Sơn Long Nữ hiểu rõ Hải Âu Quái Khách muốn tránh không cho nàng hỏi thêm nhiều, khiến nàng đã nghi ngờ, lại càng nghi ngờ hơn, nàng quả quyết Quái khách ít ra cũng có một vài liên hệ trong cuộc đời nàng, nên ông ta mới có những cử chỉ lạ lùng đó. Nàng nhất định phải khám phá cho ra tung tích của Quái khách, nàng mới nghe cho.
Chợt nghĩ ra một kế, Thiên Sơn Long Nữ nói thầm :
- Chẳng còn cách gì tuyệt hơn, là ta phải lột chiếc khăn hồng đang phủ kín trên mặt hắn, là tức khắc dù cho hắn có bí mật đến đâu cũng phải lộ liền ngay. Nghĩ như vậy rồi, thình lình Thiên Sơn Long Nữ day qua Hải Âu Quái Khách bảo :
- Lạ thật, tôi còn nhớ rõ một đoạn trong cổ thư có chép rằng! Một khi kẻ nào may mắn nuốt được viên nội đơn Ngưu Long Giao, thì cũng cần phải có thêm một bảo vật khác là “Thiên Bằng Thái Noãn”. Hai vật ấy trộn lộn, viên nội đơn mới có thể tan hòa trong cơ thể và do đó, nội lực mới tăng lên một trăm năm mươi thành công lực được. Để trở thành một tay quán thế, siêu nhân, nhưng thằng bé này vừa nuốt viên nội đơn xong là bị lão Sư Diện Quái Ma tác oai tác quái cho tới bây giờ, làm sao nó có Thiên Bằng Thái Noãn được mà nuốt vào bụng, để hòa trộn với viên nội đơn Ngưu Long Giao. Như vậy, viên nội đơn ấy hiện còn nằm nguyên vẹn trong bụng thằng bé, thì có lẽ nào nó chết được, vì theo sách nói thì kẻ ngậm viên nội đơn Ngưu Long Giao lúc chưa tan vào cơ thể, trừ khi kẻ ấy bị đem xẻ thịt ra thì khỏi phải nói, nhưng trường hợp thân thể còn nguyên vẹn như đứa bé này thì không thể chết được, thế mà tại sao tim nó bỗng ngừng đập hẳn và mình mẩy trở lạnh như đồng! Tại sao thế?
Hải Âu Quái Khách cũng làm ra vẻ kinh ngạc :
- Từ nãy giờ bản Lệnh cũng hết sức thắc mắc ở điều đó và bản Lệnh đang tìm câu giải đáp....
Thiên Sơn Long Nữ châu mày nói :
- Như vậy, chẳng lẽ cổ thư viết sai về viên nội đơn này?
Hải Âu Quái Khách đáp :
- Chính bản Lệnh cũng đương suy nghĩ đến điều đó. Mặc dù vậy, chuyện ấy chưa được phân minh cho lắm, vì chẳng lẽ cổ thư lại viết sai lệch về viên nội đơn Ngưu Long Giao, nhưng trên thực tế thì đã chứng minh khác hẳn, thằng bé quã thật đã chết rồi, tim đã ngừng đập, lục mạch đều tuyệt, không còn có điểm nào hoài nghi rằng nó chết giả cả, nữ hiệp hãy thử sờ xem...
Thiên Sơn Long Nữ hết sức phân vân, nàng nói :
- Vâng, lúc nãy tôi đã sờ mũi và ngực thằng bé xong, thật đúng như lời Quái khách vừa mới bảo, nhưng....
- Nhưng sao hở nữ hiệp? Nữ hiệp còn thắc mắc điều gì với cái chết hiển nhiên trước mặt của thằng bé?
- Nhưng tôi ngờ lắm Quái khách?
Nói dứt, nàng nhìn cử chỉ của Quái khách để dò xét....
Hải Âu Quái Khách chẳng chút lúng túng, ông ta chiếu thẳng cặp mắt sáng rỡ vào mặt nàng :
- Nữ hiệp ngờ gì nói thẳng ra...?
- Tôi ngờ thằng bé này...
Rồi Thiên Sơn Long Nữ ngừng bặt nơi đó, nàng có vẻ phân vân do dự, không muốn nói hết câu mà nàng đang nói...
Hải Âu Quái Khách đoán hiểu tâm trạng của Thiên Sơn Long Nữ, nhưng không hiểu nghĩ sao, ông ta chẳng nói gì với nàng thêm cả. Thật lâu, ông ta mới cất giọng trầm buồn bảo :
- Thôi nữ hiệp ạ! Dù sao mọi sự cũng đã xảy ra rồi, có lẽ tạo vật đã an bài như thế đó, chúng ta có cưỡng lại cũng chẳng được nào, thằng bé này đã chết, có khóc than cho lắm nó cũng không làm sao sống lại được, vậy để bản Lệnh sai người thân tín, lo liệu mà chôn cất nó.
Nghe Hải Âu Quái Khách đòi chôn cất Chí Tôn, tức thì Thiên Sơn Long Nữ ngắt ngang câu nói của ông ta, nàng lớn tiếng bảo :
- Không thể được! Không ai có quyền chôn cất thằng bé này cả. Chính tôi phải chôn cất nò, vì.... vì nó là người thân của tôi.
Hải Âu Quái Khách gật đầu, ông ta “hừ” một tiếng rồi nói :
- Được rồi, bản Lệnh sẽ không giành chi việc nhỏ nhặt đó, nhưng trước khi chôn cất thằng bé này, bản Lệnh cần nói một điều.....
Thiên Sơn Long Nữ nghi ngờ :
- Điều gì Quái khách cứ bảo? Nếu là chuyện chính đáng tôi sẽ vâng lời ngay, nhưng nếu có điều ám muội, thì tốt hơn Quái khách đừng nói trước ra đây, vì tôi chẳng bao giờ chịu nghe đâu.
Hải Âu Quái Khách sáng lòe ánh mắt qua tấm lụa điều trùm kím mặt, ông nói bằng giọng độc hiểm, hạ thấp xuống như không muốn câu nói của ông ta lọt vào tai của kẻ thứ hai nào khác :
- Nữ hiệp hãy ghi nhớ, hiện nơi huyệt Đan Điền của thằng bé còn có viên nội đơn ấy gồm một trăm năm mươi thành công lực, có một không hai trong đời, kẻ nào được nó sẽ trở thành một kỳ nhân trong giới võ lâm, không còn tay đối thủ, nữ hiệp có lẽ đã hiểu điều đó chứ?
Lắng nghe Hải Âu Quái Khách nói mấy lời trên, tức thì Thiên Sơn Long Nữ hầm hầm giận dữ, vì nàng cho Quái khách cũng là hạng ma đầu như bọn Sư Diện Quái Ma và hai Bang một Hội Tần Mỵ Nương, nàng trừng trừng mắt nhìn mặt Quái khách dằn mạnh từng tiếng :
- Quái khách bảo thế cò nghĩa là làm sao?
Hải Âu Quái Khách trầm giọng :
- Nghĩa là nữ hiệp cần phải canh chừng cho lắm, kẻo có những kẻ trộm biết nội đơn quí báu, chúng nó sẽ quật mồ móc bụng thằng bé ra lấy nội đơn, thì cái chết của nó quả thật chẳng chút nào ổn cả. bản Lệnh thành thật khuyên nữ hiệp, nữ hiệp nên chú tâm đừng nghi ngờ nhau nữa.
Đưa mắt nhìn bóng hoàng hôn âm thầm buông rủ bên ngoài Nguyệt Long Đàm, Hải Âu Quái Khách vẫn với giọng trầm buồn nói tiếp :
- Màng đêm đã buôn xuống tới, nữ hiệp hãy hành động cho sớm kẻo gặp chuyện điều trở ngại đáng tiếc xảy ra.
Thấy Hải Âu Quái Khách lúc bấy giờ có vẻ thành thật, Thiên Sơn Long Nữ biết mình hiểu lầm về giá trị con người của ông ta cho nên bấy nhiêu sự hoài nghi, tị hiềm từ nãy bỗng tan biến đi cả, nàng nhìn lại Quái khách bằng đôi mắt dịu dàng tiết ra một chút tình cảm đầu tiên :
- Tôi đã hiểu một phần nào về Quái khách rồi, không nghi ngờ Quái khách như lúc nãy nữa, vậy theo người, tôi phải làm sao để bảo toàn thằng bè này đây, xin Quái khách có lời chỉ dạy.
Hải Âu Quái Khách đáp không cần nghĩ ngợi :
- Ngay từ bây giờ, nữ hiệp phải chọn nơi nào bí mật chôn cất thằng bé mới được vì chắc chắn đã có những cặp mắt đang rình mò theo nữ hiệp, để chiếm viên nội đơn trong bụng thằng bé đã chết, nhất định chúng sẽ quật mồ nó chớ chẳng đời nào chịu buông tha đâu.
Lắng nghe mấy lời Hải Âu Quái Khách dặn dò. Thiên Sơn Long Nữ sáng bừng ánh mắt lên, nàng nhận thấy Quái khách rất có lý, nên khẽ gật đầu :
- Vâng, mấy lời tâm huyết của Quái khách mới thốt ra, tôi xin ghi tạc vào lòng, kể từ phút này tôi sẽ chọn ngay một khu đất vô cùng kín đáo để chôn giấu thằng bé xấu số này, tôi hết sức thận trọng cho khỏi phụ lòng Quái khách.
Hai người nhìn nhau. Tia mắt sáng rỡ của Quái khách dường như dịu lại, ông ta như vừa cảm thông tâm trạng của nàng, hiểu rõ tình thương của nàng đối với Chí Tôn vô cùng tận. Ngọn gió hoàng hôn thổi lồng lộng. Một màu tang trùm phủ Nghiệt Long Đàm, như tiếc thương cái chết của Chí Tôn, chàng trai cò gương mặt đẹp mỹ miều như cô con gái ấy. Lúc bấy giờ, bọn ma đầu trong hai Bang một Hội, Tử Y Khách Lý Văn Hạo, Hoạt Bành Tổ Trương Mân và lũ ma đầu khác đều lần lượt rút lui, vì thấy Chí Tôn đã chết, chắc chắn nội đơn cũng đã chết theo, cái mục tiêu xâu xé, chém giết lẫn nhau từ đầu cho tới bây giờ đã tan thành cát bụi, chẳng còn chút hy vọng gì nữa cả. Thế nhưng, chỉ còn có một người sót lại đó là Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương, cô ả tánh tình vốn đã đa nghi thâm độc, lãi am hiểu ít nhiều về nội đơn Ngưu Long Giao, nên muốn ẩn lại để lắng nghe câu chuyện giữa Hải Âu Quái Khách, Thiên Sơn Long Nữ và Hông Y Nữ Xảo Nhi xem thế nào, cho nên cô ả quỷ quyệt giả vờ bảo bọn ma đầu rằng ả phải ở lại chờ đứa con gái ả.
Chờ bọn ma đầu trong hai Bang một Hội khuất dạng rồi, Tần Mỵ Nương tìm được một cách nghách đá thật kín đáo, cô ả liền nhảy vọt vào ẩn núp trong ấy. Bóng hoàng hôn mờ thẳm dần rồi tắt hẳn. Màn đêm u tối cuồn cuộn bay về trùm phủ trên cảnh vật Nghiệt Long Đàm. Cạnh bên xác chết Chí Tôn, bây giờ chỉ còn vỏn vẹn có ba người. Hải Âu Quái Khách thì đứng trầm tư, cặp mắt phóng về hướng rừng núi xa xăm, như mặc tưởng một linh hồn đi về âm u cõi chết. Thiên Sơn Long Nữ thì hết nhìn Quái khách đến nhìn Chí Tôn, thỉnh thoảng đưa tay lau mạch lệ tuôn trào. Riêng Hồng Y Nữ Xảo Nhi, thì phục xuống ôm ghì lấy Chí Tôn, khóc như mưa gió, nàng bất chấp cả Thiên Sơn Long Nữ và Hải Âu Quái Khách đang đứng bên nàng. Trời tối dần, rồi phút chốc tối hẳn. Chim “Dạ Minh” đậu từ tận trong rừng sâu rúc lên mất tiếng hãi hùng, càng tăng thêm phần ghê sợ của màn đêm.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi khẽ rùng mình, nàng ngước mặt lên lau sạch nước mắt rồi lẩm bẩm một mình :
- Theo sự tích ngày xưa thì chim Dạ Minh cũng là người như ta, nhưng sau gặp cảnh chia lìa, tan vỡ, nên cả hai cỳng chết đi để biến thành loài vật có một giọng kêu rất hãi hùng. Nơi nào có chuyện đau thương, tang tóc lá chim dạ Minh đêm đến hiện báo hung tin. Trời! hay là đêm nay nó đến đây cũng vì câu chuyện tình duyên nữa đường đứt đoạn của ta và chàng?
Vì nghĩ như vậy, Hồng Y Nữ uất quá bỗng nấc lên một tiếng thương đau, tiếng nấc của một trái tim vừa rạn vỡ. Thiên Sơn Long Nữ đứng gần nghe thấy liền cất tiếng khuyên :
- Thôi, Hồng cô nương ạ! Cô nương chớ nên bi lụy quá nhiều mà thương tổn đến thân mình, có yêu thương chàng, thì hãy ráng bình tâm, để còn lo chuyện chôn cất và lo giữ gìn phần mộ của chàng, đừng cho kẻ khác phá khuấy, là điều cần thiết ngay bây giờ đây.
Nghe mấy lời khuyên của Thiên Sơn Long Nữ, Hồng Y Nữ Xảo Nhi uể oải đứng lên, nàng nín khóc, nhưng cứ mãi sụt sùi, chưa thốt lên được lời nào. Chẳng hiểu sao đó, Hải Âu Quái Khách bỗng quay phắt nhìn Hồng Y Nữ Xảo Nhi, rồi ngước mặt lên trời buông tiếng thở dài ảo não, tiếng thở dài của một sự hối tiếc vô bờ bến. Chợt nghe tiếng thở dài bi đát của Hải Âu Quái Khách, Thiên Sơn Long Nữ vô cùng kinh ngạc, nàng thầm nghĩ :
- “Không hiểu tại sao con người kỳ dị ấy, lẽ ra phải lạnh lùng, sắt đá trước mọi sự xảy ra, mà sao giờ đây khi đứng trước xác chết của thằng bé vô danh, lại tỏ vẻ buồn rầu, thương xót? Phải chăng, ông ta tiếc rẻ một tài hoa bạc mệnh, một thảm cảnh nát lòng, hay còn ẩn chứa một nỗi niềm u uất khác?”
Nàng nhìn Quái khách qua bóng tối mịt mù của màn đêm, để soi tìm tâm trạng của người kỳ bí đó.
Một tiếng động nho nhỏ kho khan từ trong lòng nghách đá phát ra, không hiểu Hải Âu Quái Khách có lọt vào tai không, mà ông ta cứ đứng lặng trầm tư, riêng Thiên Sơn Long Nữ và Hồng Y Nữ Xảo Nhi vì mãi gởi trọn hồn bên xác Chí Tôn nên chẳng hề hay biết chi cả.
Thình lình, Hải Âu Quái Khách day sang bảo Thiên Sơn Long Nữ :
- Bây giờ trời cũng đã tối lắm rồi, mọi việc chôn cất thằng bé xin ký thác lại cho nữ hiệp, bản Lệnh còn phải lên đường.
Thiên Sơn Long Nữ nghe Quái khách giã từ, nàng lưu luyến bảo :
- Hay là... Quái khách cùng ở lại đây với chúng tôi đêm nay?
Hải Âu Quái Khách lắc đầu :
- Cám ơn nữ hiệp đã có lòng hậu đãi, nhưng bản Lệnh cảm nghĩ có ở lại đây cũng bằng thừa, vậy xin cáo biệt.....
Quái khách loáng cặp mắt sáng rỡ như hai vì sao nhìn Thiên Sơn Long Nữ, nhìn Hồng Y Nữ Xảo Nhi, rồi cúi xuống nhìn Chí Tôn rất lâu, đột nhiên, Quái khách cất tiếng cười hả hả.... nghe thật quái gở, âm vang trong hang đá....
Vừa dứt tiếng cười, Quái khách nhúng mình một cái. Tức thì, một trận gió ào ào nổi lên thốc mạnh về phía cánh rừng già, Quái khách biến mất trong màn đêm theo hướng ấy...
Thiên Sơn Long Nữ lặng nghe trận gió ào ào... đã tắt, nàng biết Hải Âu Quái Khách đã đi xa rồi, tự nhiên nàng cảm thấy ngậm ngùi, lưu luyến, đứng tần ngần một lúc thật lâu mà chẳng chút cử động. Nàng không hiểu tại sao xa Quái khách, nàng thấy một cái gì nhớ nhung xao xuyến, hình như giữa nàng và ông ta có một sợi dây vô hình gì trói buộc! Đột nhiên, Thiên Sơn Long Nữ buông tiếng thở dài, nàng quay nhìn Hồng Y Nữ Xảo Nhi.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi nghe tiếng thở dài thảm não của Thiên Sơn Long Nữ, cô gái có cảm tưởng như ai cầm dao cắt từng đoạn ruột của mình, nàng vùng ôm chặt cái xác lạnh như đồng của Chí Tôn, như để truyền sang thi thể chàng một chút ấm áp tình thương, rồi đột ngột buông xác chàng ra, trừng trừng nhìn chàng khiếp sợ. Tiếng động khô khan bên ngách đá, lại nổi lên, có một bóng trắng chập chờn rồi vụt biết mất. Cùng lúc ấy, từ ngoài Nghiệt Long Đàm chim Dạ Minh lại rúi lên mấy tiếng rợn mình, nghe giống hồn oan của kẻ vừa mới chết hiện về báo oán.
Khiếp quá, Hồng Y Nữ Xảo Nhi vụt ôm chầm lấy Thiên Sơn Long Nữ khóc ngất :
- Đồ cô cô ôi! Chắc tiểu Nữ chết mất cô cô ạ!
Thiên Sơn Long Nữ vô cùng cảm khích, nàng ôm lấy Hồng Y Nữ Xảo Nhi vùi đầu vào ngực mình như tình mẹ thương con, nước mắt nàng trào theo xúc cảm nhỏ xuống mái tóc cô gái. Nàng bùi ngùi bảo :
- Đừng nói như thế không nên Hồng cô nương ạ! Cô nương còn quá trẻ, tương lai còn rực rỡ nhiều, không nên có ý nghĩ liều lĩnh như thế, nếu có yêu chàng, cô nương nên tự trọng lấy thân mình là hơn.
- Nhưng chàng đã chết đi rồi, đời tiểu Nữ kể như đã hết, tiểu nữ còn thiết gì nữa chứ?
Nói tới đây Hồng Y Nữ Xảo Nhi vùi vào ngực Thiên Sơn Long Nữ sùi sụt từng cơn. Xúc động quá! Long Nữ ôm mặt cô gái, nàng cũng nức nở nhìn Chí Tôn qua cái bóng tối hãi hùng của rừng đêm...
Một lúc thật lâu, Thiên Sơn Long Nữ mới đỡ Hồng Y Nữ Xảo Nhi dạy bảo :
- Bây giờ trời cũng sắp khuya rồi, ở đây vắng vẻ lại sặc mùi tử khí, Hồng công nương nên liệu mà về nhà cho sớm, kẻo người nhà trông đợi.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi sụt sùi đáp :
- Chắc đêm nay tiểu nữ ở luôn tại đây cùng với Đồ cô cô, chứ không về đâu cô cô ạ! Tiểu nữ không lòng dạ nào có thể bỏ mặc cô cô với cái xác chết của chàng giữa chốn rừng hoang trong hoàn cảnh đau thương này được.
Thiên Sơn Long Nữ thấy Hồng Y Nữ Xảo Nhi nằng nặc đòi ở lại, nàng nghiêm nghị bảo :
- Không thể được như vậy đâu! Hồng Cô Nương không thể nào ở lại suốt đêm nay được, vì kế mẫu của cô nương dễ gì để yên cho, cô nương nên nghe theo Đồ cô cô mà về đi. Chúng ta hẹn nhau có ngày tái ngộ.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi biết không còn nói gì hơn được, đã đến phút giây nàng phải chia tay, nên nàng nhìn xác Chí Tôn qua mập mờ bóng tối, nhỏ thêm vài giọt lệ thương tâm, rồi day qua hỏi Long Nữ :
- Nhưng còn chàng... chẳng hay Đồ cô cô định thế nào, xin bảo cho tiểu nữ biết trước, để sau này tiểu nữ dễ bề thăm viếng phần mộ của chàng?
Thiên Sơn Long Nữ đưa mắt nhìn quanh quan sát trong cái bóng tối dày đặc giữa hang đá một lượt, coi có kẻ nào ẩn nấp đâu đây rình nghe hay không rồi đáp thật khẽ :
- Có lẽ, ngay từ bây giờ Đồ cô cô phải tìm một mảnh đất nào thật kín đáo chôn cất chàng Hồng cô nương ạ! Ở đây thì nhất định không thể được rồi.
Vì lúc nãy, mãi bi lụy bên cái xác của Chí Tôn, không để ý câu chuyện đối đáp về viên nội đơn Ngưu Long Giao giữa Thiên Sơn Long Nữ và Hải Âu Quái Khách, nàng không rõ sự thật về bảo vật vô giá này, nên ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao thế hở Đồ cô cô? Tại sao phải tìm một mảnh đất kín đáo mới dám chôn cất chàng?
Giọng nói Thiên Sơn Long Nữ nhẹ nhàng như cơn gió thoảng :
- Vì hiện giờ trong bụng Chí Tôn còn viên nội đơn Ngưu Long Giao....
- Nhưng chàng đã chết rồi viên nội đơn đó đâu còn linh nghiệm nữa?
- Hồng cô nương đã lầm, mặc dù chàng đã chết thật, nhưng theo chỗ Đồ cô cô biết, thì viên nội đơn trong bụng của Chí Tôn vẫn hãy còn linh nghiệm như thường, bởi vậy nếu để cho bọn ma đầu biết chuyện này và biết cả nơi chôn, nhất định chúng sẽ quật mồ chàng lên moi bụng chàng chiếm đoạt viên nội đơn ngay. Vì vậy nơi chôn cất chàng phải hết sức bí mật mới được.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi lo ngại nói :
- Thật tiểu nữ không ngời cái chết của chàng lại thê thảm đến thế này, bọn Thủ lãnh ma đầu và kế mẫu của tiểu nữ quả tàn ác thật. Đồ cô cô ạ! Tiểu nữ đã nhất định rồi, tiểu nữ xin theo cô cô đắp mộ cho chàng và quyết không bao giờ về nữa, nếu Đồ cô cô không nhận tấm lòng thành của tiểu nữ thì tiểu nữ nguyện độc đơn ra đi nuôi mãi bóng hình chàng cho tới chết.
Lặng nghe mấy lời tâm huyết của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, Thiên Sơn Long Nữ vô cùng khích động, nàng không nỡ để cô gái phải tuyệt vọng đau khổ tột cùng, liền nắm lấy tay, nói giọng dịu dàng như một người mẹ hiền an ủi đứa con thơ.
- Mấy lời tâm sự Hồng cô nương vừa nói, làm cho Đồ cô cô cảm khích khôn cùng. Vậy cô cô cũng không ngần ngại gì mà không cho cô nương theo, nhưng có điều...
- Điều gì hở cô cô?
- Nếu Tần thủ lãnh rượt theo bắt Hồng cô nương lại thì sao?
Bằng giọng cương quyết, Hồng Y Nữ Xảo Nhi đáp :
- Tiều nữ đã có ý định từ lâu, nhưng chưa có cơ hội nào thuật tiện, hôm nay dịp may ngàn năm hiếm có, dù kế mẫu tiểu nữ có đuổi theo cũng không thể nào lay chuyển ý chí sắt đá của tiểu nữ. Tiểu nữ quyết theo Đồ cô cô đắp mộ cho chàng, dù có chết cũng cam.
Câu nói sau cùng của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, càng làm cho Thiên Sơn Long Nữ xúc động bồi hồi, nàng không ngờ trong đời lại có một cô gái chung tình đến thế, nàng siết chặt bàn tay cô gái nói :
- Hồng cô nương, Đồ cô cô đã bằng lòng rồi đấy, vậy chúng ta hãy lo tìm một khu rừng kím đáo an táng cho Chí Tôn, rồi sáng mai còn phải lên đường.
Dứt câu, Thiên Sơn Long Nữ cúi xuống bế xốc cái xác lạnh lẽo như đồng của Chí Tôn lên vai, rồi đạp gió phóng mình lên ngọn cao đảnh ngoài Nghiệt Long Đàm. Hồng Y Nữ Xảo Nhi cũng cất mình theo sau lưng Long Nữ, hai nàng mải lo nhìn phía trước, có biết đâu một bóng trắng đang đuổi ở phía sau, cứ cách khoảng chừng mười trượng. Lên tới chót vót ngọn cao đảnh, Thiên Sơn Long Nữ dừng lại nàng rảo mắt nhìn chung quanh sát một hồi, chẳng thấy gì khả nghi, nàng day qua bảo Hồng Y Nữ Xảo Nhi :
- Ngọn cao đảnh này địa thế trông qua thật là kín đáo, chúng ta an átng chàng nơi đây, bọn ma đầu độc ác kia sẽ không làm sao tìm ra đấu vết được, mà hòng quật mồ chàng chiếm lấy nội đơn.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi cũng đưa mắt nhìn một lượt rồi nói :
- Vâng, ngọn cao đảnh này trông thật hùng vĩ và sầm quất, chúng ta hãy nên an táng chàng ở đây Đồ cô cô ạ!
Nàng chỉ một cây tòng già là che kín một vùng nói :
- Hay là chúng ta an táng chàng dưới gốc cây tòng già đó, để sau này để nhớ viếng thăm?
Thiên Sơn Long Nữ nhìn bụi tòng già nàng đáp :
- Hồng cô nương nói đúng đấy, chúng ta hãy đến thử xem địa thế ra sao.
Dứt câu nói, Thiên Sơn Long Nữ vác xác Chí Tôn đi trước, Hồng Y Nữ Xảo Nhi nối bước theo sau. Tới dưới gốc cây tòng, hai nàng đứng lại ngắm nghía một lúc.
Thiên Sơn Long Nữ đưa tay chỉ phía tả cây tòng nói :
- Chúng ta hãy đặt mộ phần chàng chỗ ấy..
Vừa nói, Thiên Sơn Long Nữ vừa bước lại đặt Chí Tôn nằm trên lớp lá tòng khô, nàng chực kiếm ra đào huyệt, thì Hồng Y Nữ Xảo Nhi đã cầm sẵn thanh kiếm cản nàng lại bảo :
- Đồ cô cô hãy để tiểu nữ làm phận sự ấy cho tròn ân nghĩa đối với chàng trong giờ phút cuối cùng này.
Thiên Sơn Long Nữ không khỏi ứa lệ tấm lòng chung thủy của Hồng Y Nữ Xảo Nhi đối với Chí Tôn, nàng không đáp, chỉ ngồi lặng lẽ nhìn cô gái đào huyệt chôn người yêu...
Vô tình, hai nàng không để ý trong lúc ấy cái bóng trắng theo dõi sau lưng từ nãy, bỗng xuất hiện lưng chừng ngọn cao đảnh, y lẩm bẩm những câu gì không rõ, rồi lẹ làng biến mất giữa rừng cây...
Thiên Sơn Long Nữ và Hồng Y Nữ Xảo Nhi nào hay biết gì đến cái bóng trắng vừa hiện ra rồi vụt biến, hai nàng thản nhiên lo đào huyệt, lát sau thì đã xong.
Bấy giờ, Hồng Y Nữ Xảo Nhi mới đút kiếm trở vào vỏ, nàng hỏi :
- Chúng ta an táng chàng ngay từ bây giờ hay chờ sáng hở Đồ cô cô?
Thiên Sơn Long Nữ ngẩng nhìn lên bầu trời đen thẳm rồi đáp :
- Bây giờ trời đã quá nửa đêm, khí âm đã suy, và khí dương bắt đầu thịnh vượng, chúng ta nên chôn cất chàng ngay bây giờ phút này, chờ sáng ta e có chuyện lôi thôi, vì biết đâu bọn ma đầu về nhà khi nãy đã chẳng khám phá ra viên nội đơn vẫn còn linh nghiệm, chúng có ngại gì mà không trở lại tìm xác chàng để mà moi bụng lấy món bảo vật vô giá ấy.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi buông tiếng thở dài ngao ngán :
- Trời ơi! Tiểu nữ không ngờ số phận chàng thảm khổ như thế này! Dương lang ơi....
Rồi Hồng Y Nữ Xảo Nhi cúi xuống ôm ghì lấy xác lạnh như đồng của Chí Tôn khóc nức nở. Thiên Sơn Long Nữ xúc động quá, nàng để mặc cho hai dòng thảm lệ tuông trào. Trên ngọn cao đảnh hoang vu bây giờ, ngoài tiếng gió thổi vi vu, chỉ còn nghe những tiếng nấc đau thương của hai người đàn bà kéo dài mãi về khuya mà vẫn chưa nguôi thảm lệ. Đột ngột, tiếng chim Dạ Minh từ dưới chân ngọn cao đảnh rúc lên mấy tiếng rợn người, khiến cho hai nàng giật mình đứng dậy.
Thiên Sơn Long Nữ hồi hộp bảo Hồng Y Nữ Xảo Nhi :
- Tiếng chim Dạ Minh kêu dưới chân đồi, Đồ cô cô ngại nội sáng nay chuyện chẳng lành xảy tới chúng ta, vậy chúng ta nên an táng chàng cho sớm, và mau mau rời khỏi nơi này, để tránh mọi tai biến có thể xảy ra Hồng cô nương ạ!
Hồng Y Nữ Xảo Nhi nhìn xuống chân ngọn cao đảnh, tìm bóng chim Dạ Minh nhưng không làm sao trông thấy được, nàng day lại lo lắng nói :
- Không trông thấy nó đâu cả Đồ cô cô ạ!
Thiên Sơn Long Nữ nói thật mau :
- Chúng ta hãy chôn cất cho chàng ngay từ bây giờ mới được, linh cảm Đồ cô cô như báo trước sẽ có chuyện chẳnh lành xảy đến cho chúng ta!
Không đợi cho Hồng Y Nữ Xảo Nhi nói thêm lời nào nữa, nàng nhanh nhẹn bế xốc cái xác chết Chí Tôn lại huyệt... đặt xuống đó. Nàng leo lên khỏi huyêt toan xô đất lấp xác Chí Tôn lại, thì bất ngờ Hồng Y Nữ Xảo Nhi đã nhào xuống huệyt bồng lấy xác Chí Tôn nhảy lên ôm chặt vào lòng, khóc như mưa gió :
- Không thể được, không ai có quyền chôn chàng dưới lòng đất tất cả, tiểu nữ nhất định giữ chàng lại và tiểu nữ sẽ nguyện chết theo chàng.
Thiên Sơn Long Nữ gắt cô gái :
- Hồng cô nương đừng liều lĩnh như thế, mau để Đồ cô cô chôn cất chàng ngay bây giờ kẻo không còn kịp nữa, cô nương phải nên hết sức bình tĩnh giữa giờ phút cuối cùng này, nguy hiểm chết chốc đang rình mò chúng ta đấy.
Thật ra, cho mãi tới bây giờ Thiên Sơn Long Nữ vẫn chưa hề hay biết có bóng trắng đang lởn vởn theo mình. Hồng Y Nữ Xảo Nhi nói những lời trên cũng vì tiếng chim Dạ Minh báo điềm dữ vừa rồi, nên nàng độ chừng mà bào cô gái thế thôi. Tiếng Dạ Minh lại rúc lên như hồi còi tử biệt, càng gieo thêm run sợ cho rừng già, thình lình Thiên Sơn Long Nữ vùng lấy xác Chí Tôn trên tay Hồng Y Nữ Xảo Nhi, nàng lao xuống huyệt đặt nhanh chàng dưới đó, rồi nhảy lên lấp đất lại. Hồng Y Nữ Xảo Nhi, bất ngờ trở tay không kịp, đành để cho Thiên Sơn Long Nữ cướp xác Chí Tôn đem vùi xuống huyệt, nàng chỉ đứng thừ người ra như pho tượng. Đến chừng Hồng Y Nữ Xảo Nhi lấy lại được sự bình tĩnh, thì xác Chí Tôn đã bị chôn sâu vào lòng đất lạnh rồi, nàng chạy lại ôm lấy nấm mộ người yêu, khóc kể vô cùng thảm thiết.
Thiên Sơn Long Nữ cũng đậy cơn sùi sụt, nàng nghe như ai cắt phăng từng đoạn ruột nàng...
Tiếng gà rừng xao xác, làm Thiên Sơn Long Nữ giật mình đứng phắt dậy bảo Hồng Y Nữ Xảo Nhi :
- Trời đã gần sáng, chúng ta lên đường thôi Hồng cô nương ạ!
Khóc tự nãy cũng đã chán, bây giờ nghe Thiên Sơn Long Nữ bảo như thế, Hồng Y Nữ xảo Nhi uể oải đứng lên, nàng đưa tay lau sạch nước mắt, nhưng hãy còn tần ngần chưa nỡ rời xa ngôi mộ mới của người yêu xấu số.
Thiên Sơn Long Nữ giục :
- Hồng cô nương, chúng ta có ngồi lại đây khóc ngàn năm chàng cũng không sao sống lại được, vậy chúng ta hãy mau mau rời khỏi nơi này, tránh trước mọi điều bất trắc có thể xảy ra...
Hồng Y Nữ Xảo Nhi ngậm ngùi rơi lệ trên mộ người yêu, chua xót thốt :
- Dương lang ạ! Vĩnh biệt nhau anh nhé....
Rồi nàng khóc lớn một tiếng rồi nhảy vụt theo Thiên Sơn Long Nữ biến mất giữa rừng khuya...
Gió ngàn thổi lên lồng lộng, rít ngọn tòng già vi vút như những hồn ma hiện về rên siết buổi tàn khuya. Ngôi mộ Chí Tôn thầm thì, lớp cỏ xung quanh đìu hiu, lạnh lẽo. Cùng lúc đó, đột nhiên bóng trắng ẩn trong rừng cây từ nãy giờ bỗng nhảy vụt đến gần gốc cây tòng, y đưa mắt nhìn dáo dác như đang tìm kiếm vật gì....
Chợt nhận ra nấm mộ dưới gốc tòng, y mừng rỡ reo lên :
- A! Nó đây rồi!
Rồi bóng trắng nhảy bổ tới nấm mộ Chí Tôn... Y ôm chầm lấy như vừa bắt chộp một vật quí báu mà y đã mất từ lâu. Thì ra, nghe tiếng reo mừng của bóng trắng, sẽ nhận ra chẳng ai khác hơn là Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương, người đàn bà đẹp tuyệt vời nhưng dâm độc bậc nhất trong bọn Nữ Quái ma hiện thời. đã theo dõi Thiên Sơn Long Nữ và Hồng Y Nữ Xảo Nhi từ lúc còn trong hang đá Nghiệt Long Đàm. Cô ả đã nghe lọt hết vào tai những câu chuyện giữa hai nàng và cũng hiểu rõ viên nội đơn trong bụng Chí Tôn. Vì vậy, cô ả theo hai nàng lên trên ngọn cao đảnh này, xem hai nàng an táng Chí Tôn nơi đâu, để quật mồ chàng lên moi bụng móc viên bảo vật ấy.
Cho nên, khi thấy Thiên Sơn Long Nữ và Hồng Y Nữ Xảo Nhi đi rồi, là tức khắc cô ả tới ngay gốc cây tồng tìm nấm mộ của Chí Tôn như bây giờ. Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương ôm nấm mộ Chí Tôn cười lên sằn sặc một hồi, rồi dâm phụ đứng phắt người lên, đưa mắt quan sát xung quanh ngọn cao đảnh coi có gì lạ chăng. Xong đâu vào đấy cô ả lẩm bẩm :
- Phải quật mồ thằng bé ngay, kẻo chúng nó trở lại thình lình là hỏng cả.
Dứt câu, Tần Mỵ Nương vung tay phóng ra một ngọn ác chưởng hốt lên trận gió ào ào... đáng trốc đi chóp mộ của Chí Tôn, khiến cho mặt đất cao đảnh thảy đều rung động. Lập tức dâm phụ Tần Mỵ Nương quật thêm hai ngọn ác chưởng khác, tốc sấu nấm mộ Chí Tôn, bốc chàng nằm phơi mình trên đất. Lúc bấy giờ trời cũng vừa, tờ mờ sáng, gà rừng xao xác khắp chân đồi, ánh sáng cho đủ thấy, dù đã chết nhưng gương mặt xinh trai của Chí Tôn vẫn mơn mởn như cánh hoa rừng, khiến cho dâm phụ đứng ngắm vẻ đẹp của chàng mà chẳng khỏi thèm thuồng một sự ái ân.
Thú tính bỗng nổi dậy trong lòng, thình lình Tần Mỵ Nương chạy tới ôm ghì lấy chàng xiết mạnh vào lòng, như muốn hòa tan hai cái thể xác nhập vào làm một. Dâm phụ hôn hít khắp nơi trên mặt Chí Tôn một cách say sưa đắm đuối, dù bấy giờ mình mẩy chàng đã lạnh như đồng. Tuy nhiên, qua ánh bình minh vừa rạng hé, da thịt chàng vẫn còn tươi tắn hồng hào như người còn sống, mới trông qua rất có thể lắm. Hôn hít Chí Tôn đã chán, Tần Mỵ Nương vất chàng nằm xuống đất, đứng ngắm sắc diện chàng một hồi lâu, rồi thầm bảo :
- Có lẽ nhờ viên nội đơn Ngưu Long Giao hãy còn nguyên vẹn trong bụng hắn, nên hắn chết đã lâu mà da thịt chẳng khác gì người còn sống, ta lại thấy cổ thư có chép rằng: Nếu người nuốt nội đơn chẳng may bị chết lúc ban chiều, khí âm quá vượng không thể tỉnh lại được, phải chờ đên khi có ánh mặt trời lên, là tự nhiên sống dậy như thường, lúc khuya có lẽ vì quá bối rối, mà con mụ Thiên Sơn Long Nữ đã quên khuất mất đi điều đó. Chứ nếu nhớ ra mụ ta dễ gì bỏ đi như vậy hay sao. Bây giờ ta phải mau mau xuống tay trước, mổ bụng móc lấy viên nội đơn, nếu chậm một chút, hoặc con mụ Thiên Sơn Long Nữ trở lại, hoặc hắn nhờ ánh sáng mặt trời vào buồi sáng dương thịnh lần lần sống lại, là tất cả công trình khổ cực của ta suốt đêm qua đều trở nên vô ích.
Nghĩ đến đây, Tần Mỵ Nương vùng cười sằng sặc, giọng cười của loài Hồ ly tinh vừa bắt được mồi ngon lanh lảnh cả ngọn cao phong. Cười dứt, Tần Mỵ Nương rút thanh kiếm đeo bên sườn ra, lôi xác Chí Tôn để dựa gốc tòng cho dễ dàng mổ bụng chàng. Lúc ấy mặt trời cũng vừa lên, ửng tia sáng hình rẽ quạt trên ngọn cao đảnh, càng làm tăng thêm vẻ hồng hào, ấm áp trên gương mặt của Chí Tôn, chàng đẹp một cách quyến rũ, mê hồn. Tần Mỵ Nương tay lăm lăn thanh kiếm, mà cặp mắt dâm độc nhìn Chí Tôn sòng sọc không hề chớp. Cô ả do dự mấy lần rồi sấn tới nhích mũi kiếm vào bụng chàng trai. Cô ả trở chiều kiếm lên để khi vừa đâm thủng bụng Chí Tôn là đồng thời rọc ngược một cái, sau đó thò tay móc ruột chàng phăng ra ngoài thu lấy viên nội đơn Ngưu Long Giao. Xong xuôi đâu đấy, cô ả sẽ chùi viên nội đơn cho sạch máu, bỏ vào mồm nuốt chửng ngay lập tức là mọi sự chu toàn. Cô ả sẽ trở thành một kỳ nhân độc nhất vô nhị trong giới võ lâm, từ đấy, ả ta tha hồ mà thi hành thủ đoạn dâm độc, không còn tay địch thủ nào nữa.
Tần Mỵ Nương dư hiểu một quái nhân dù vỏ công thuật cừ khôi đến đâu, cũng chỉ độ hai mươi bốn thành công lực là cùng, nuốt được viên nội đơn này, cô ả sẽ có tới một trăm năm mươi thành công lực, thì trách sao con người dâm độc như cô ả chẳng tàn ác hung hãng? Nhưng khi mũi kiếm trên tay Tần Mỵ Nương vừa chực thúc vào bụng Chí Tôn, thì bỗng dục vọng trong lòng cô ả lại nổi lên, chưa nỡ hạ sát một chàng trai xinh đẹp như chàng trong lúc người cô ả nóng rực như lò lửa. Lúc đó, ánh mặt trời cũng đã hừng lên mang lại không khí ấm áp cho muôn loài, sai khi trải qua một đêm dài lạnh lẽo. Sắc mặt Chí Tôn càng ửng hồng thêm, tuy đã chết rồi nhưng thoạt trông chẳng khác gì một người đang say ngủ.
Càng nhìn Chí Tôn rực rỡ dưới buổi bình minh, Tần Mỵ Nương càng thêm động dục tình, thèm khát một sự ân ái tột đột, vì vậy không tài nào cô ả rọc được mũi kiếm vào bụng chàng. Cuối cùng cô ả tự nhủ :
- Ta không thể giết hòn ngọc quí báu này được, ta phải cứu hắm sống để rồi sai khiến hắn làm vừa ý ta. Có thể hắn phục vụ ta một cách đầy đủ mà từ đây khỏi cần phải bận công tìm kiếm nơi đâu nữa. Dù hắn oán ghét ta,nhưng nợ ơn cứu tử của ta, hắn sẽ ngoan ngoãn vâng lời ta bảo và sẽ làm nô lệ cho ta đến suốt đời. Nếu ngược lại hắn tỏ ra phản phúc, không làm theo ý muốn của ta, thì chừng ấy ta mổ bụng hắn moi lấy viên nội đơn cũng chẳng muộn màng gì. Còn viên nội đơn Ngưu Long Giao trong bụng hắn, nếu không có “Thiên Bằng Thái Noãn” thì cả đời nó vẫn nằm nguyên vẹn không sao hòa tan được, để hắn có cái nội lực một trăm năm mươi thành quả, mà hòng trở thành một siêu nhân, quật ngã nỗi ta, thoát thân đi được. Bây giờ ta cứu hắn sẽ được hai việc: một là thỏa nguyện sự khát khao tình ái của ta, vì thật ra, bao nhiêu lâu nay ta gần gũi cũng nhiều người đàn ông tuấn tú, nhưng chưa từng được một đêm nào nằm bên cạnh một chàng trai trẻ xinh đẹp như thế này. Chao ôi! không hiểu ta đã có diễm phúc gì mà trời lại ban cho ta nhiều may mắn thế?
Nghĩ như vậy rồi, Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương bỏ ý định mổ bụng Chí Tôn thu lấy nội đơn, cô ả đút kiếm trở vô vỏ, đứng nhìn gương mặt chàng ửng hồng dần dưới ánh ban mai len lỏi qua cành tònh xanh mịt. Rồi không còn kềm hãm được ngọn lửa dục vọng đang phừng cháy trong lòng nữa, Tần Mỵ Nương vùng cúi xuống vồ lấy Chí Tôn, siết chặt chàng vào lòng cô ả, một tay rờ rẫm trên mình chàng... Cô ả ấp ủ cái thân xác bất động của Chí Tôn, ngất ngây như đang ấp ủ một hình hài sống thật, rất lâu mà vẫn chưa chịu buông chàng ra.
Mặt trời hé lên cành tòng, gieo sự ấm áp cho rừng núi trải qua một đêm trường buốt giá. Chí Tôn vẫn còn nằm bất động trong lòng dâm phụ Tần Mỵ Nương, tuy vậy tay chân chàng bắt đầu ấm áp dần. Biết ngay Chí Tôn đã nhờ khí măt trời nên cơ thể đã hoạt động trở lại, Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương thầm mừng, cô ả hiểu chẳng mấy chốc nữa, là chàng sẽ sống dậy như trong cổ thư mà cô ả đã có lần may mắn đọc qua. Thế nhưng Tần Mỵ Nương chưa vội buông Chí Tôn ra, dâm phụ tiếc rẻ sự đụng chạm tấm thân ngọc ngà của chàng trai xinh đẹp nhất trần, cô ả có cảm giác trong chàng đang tiết ra một mùi hương dục tình kỳ diệu, bay tỏa ngào ngạt chung quanh con người cô ả, và quyện lấy hồn cô ả cùng dấn mình và cõi mê ly.
Thân thể Chí Tôn nhờ nằm trong lòng Tần Mỵ Nương nóng rực lửa dục tình, nên ấm áp lại rất mau, chẳng bao lâu trái tim chàng bắt đầu thoi thóp, tay chân động đậy từng hồi. Hiểu ngay Chí Tôn sắp tỉnh dậy, Tần Mỵ Nương ngại chàng sẽ hổ thẹn bỏ chạy đi, nên cô ả đành phải đặt chàng nằm xuống gốc cây tòng, sau khi ôm ghì lấy cơ thể vừa ấm áp lại hôn khắp gương mặt xinh trai của chàng. Cô ả đứng dang xa cách Chí Tôn chừng hơn trượng, đưa mắt nhìn trở lại chỗ chàng nằm chờ đợi...
Quả nhiên chẳng bao lâu, Chí Tôn bỗng cựa mình mấy cái, chàng buông tiếng thở khì...
Tần Mỵ Nương mừng thầm trong bụng, cô ả lẩm bẩm :
- Hắn sống lại rồi!
Cùng lúc ấy, Chí Tôn cũng vừa hé mắt, thoạt đầu chạm phải ánh sáng chát chúa của mặt trời, chàng vội nhắm nghiền hai mắt lại. Tần Mỵ Nương không vội lên tiếng, cô ả muốn dành cho Chí Tôn một sự ngạc nhiên đầu tiên, trước khi cô ả tấn công tình cảm chàng. Độ chừng một phút, Chí Tôn lại hé mắt ra, nhưng lần này chàng không bị ánh sáng mặt trời đập chát vào mắt chàng nữa, chàng nhìn quanh một lượt, nhưng chưa trông thấy Tần Mỵ Nương. Chí Tôn rất đổi kinh ngạc khi thấy mình đang nằm giữa một ngọn cao đảnh hoang vu, tòng bá xanh rì, gió đưa càng khua vi vút, chàng liền lồm cồm đứng dậy. Rảo mắt nhìn quanh chợt nhận ra Tần Mỵ Nương đương đứng dựa tấn lưng kiều diễm vào gồc tòng gần đó. Chí Tôn vô cùng kinh dị, chàng há hốc mồm ra, hoảng hốt nhỏ: Trời, Tần Mỵ Nương!
Biết Chí Tôn đang xúc động mạnh trong lòng, vì sự có mặt của mình, Tần Mỵ Nương rời khỏi gốc cây tòng, ả đủng đỉnh bước lại gần chàng, cất giọng lã lơi.
- Đã tỉnh lại rồi à!
Biết phía sau cái gương mặt rực rỡ đẹp như hoa của Tần Mỵ Nương chứa đựng cả một bầu dâm dục, ả đương định mê hoặc mình lọt vào thế giới trụy lạc của cô ả, Chí Tôn vội lùi một bước, chàng không đáp câu hỏi của Tần Mỵ Nương, mà chỉ hỏi vặn lại :
- Tần dâm phụ, ngươi cũng có mặt nơi đây nữa à?
Đã không tỏ sắc giận, Tần Mỵ Nương càng tình tứ hơn, cô ả cười khẩy :
- Sao lại không? Ở đâu mà không có bản Hội, nhất là những nơi cao sơn, lâm thủ như thế này...
Chí Tôn hiểu ngay câu nói lẳng lơ, bóng bẩy của Tần Mỵ Nương, chàng quát lớn :
- Tần Mỵ Nương, ta thề sẽ giết người để trả mối thù nhà....
Tần Mỵ Nương chẳng chút giận dữ, cô ả sà tới liếc cặp mắt dâm đảng, sắc như gươm, nhủng nhẳng nói :
- Bản Hội rất hân hạnh mong được bàn tay xinh đẹp của các hạ giết chết, nhưng chỉ hiềm rằng các hạ sẽ không thể nào xuống nổi tay gươm đấy thôi chứ!
Nói tới đây, Tần Mỵ Nương lại cười khẩy, cô ả ưỡn bộ ngực núng nính như hai trái núi chìa ngay mặt Chí Tôn, làm chàng đỏ bừng vì thẹn, không dám nhìn cô ả nữa. Tần Mỵ Nương càng thích chí, sà tới thêm bước nữa, cố ý khoe sự thiên nhiên của mình, khích động tình dục Chí Tôn.
Chí Tôn giật lùi lại phía sau hét :
- Đứng lại, nếu trái lệnh ta giết ngay đấy.
Tần Mỵ Nương cất tiếng cười sằng sặc, cái cười chứa đựng một sự khát vọng vô bờ bến. Cô ả ưỡn ngực càng phồng căng, núng nính hơn, giọng nói càng dâm dật hơn :
- Ồ, sao nóng tính thế? Hãy đứng yên với bản Hội trong giây lát rồi đã sao?
Chí Tôn trợn mắt sừng sộ :
- Dâm phụ chớ có nhiều lời, hãy cút đi ngay.
Tần Mỵ Nương đứng sát cây tòng, cô ả lấy một chân gác lên thân cây, cười cợt nũng nịu :
- Ồ, sao lại giận? Mặt mũi xinh đẹp thế kia mà nói hồ đồ nghe sao cho được chứ!
Chí Tôn giận dữ, chàng toan vung chưởng quật vào đầu Tần Mỵ Nương, nhưng vì mới sống lại, khí huyết còn suy yếu, lục mạch chưa đều hòa, tay chân không cử động mạnh được, nên chàng đứng yên, hạ thấp giọng :
- Nhưng ta không cần đến sự hỏi thăm của ngươi... Ngươi chỉ là một con Hồ ly tinh không hơn, không kém, và ngươi đừng hòng mê hoặc ta.
Tần Mỵ Nương chẳng chút giận hờn, cô ả trây trúa nói :
- Không cần đến bản Hội à? Quả các hạ là một kẻ bạc tình, bạc nghĩa, hèn nào chẳng bị chúng chôn xác giữa rừng hoang, được thóat chết là may, còn mạt sát người ân của mình nữa chứ?
Chí Tôn ngơ ngác hỏi :
- Ngươi bảo gì lạ thế? Ngươi bảo ai là người ân của ta?
Tần Mỵ Nương liếc cặp mắt dâm dật, cười mỉa mai :
- Bây giờ các hạ thử nhìn lên ngọn cao đảnh này có được mấy người và cái mộ dưới gốc tòng là mộ của ai, tự khắc các hạ hiểu ngay chứ cần gì phải hỏi?
Chí Tôn nhìn xuống cái huyệt sâu hoắm mà Tần Mỵ Nương vừa quật mấy ngọn ác chưởng hốt đất đem chàng lên, chàng liền hỏi ngay đó là cái ngôi mộ ai đã chôn chàng. Chí Tôn liền sực nhớ lại mọi việc đã qua, từ lúc Sư Diện Quái Ma giương mười móng nhọn toan xé bụng chàng móc lấy viên nội đơn Ngưu Long Giao, đến lúc Thiên Sơn Long Nữ quật chưởng đánh lão Quái ma bật nhào trở lại, cứu chàng thoát chết, rồi thì một trận đánh kinh hồn bạt vía xảy ra trong hang Nghiệt Long Đàm giữa lão Quái ma và Long Nữ. Nàng chém lão Quái ma cụt một cánh tay và sắp thủ thắng, bỗng bị một hạt “Huyết Châu Xạ Ảnh” của lão quái bắn trúng huyệt “Trầm Hương” nàng, làm nàng té ngửa suýt nữa đã tuyệt mệnh. Liền khi đó lão Quái ma xông tới chỗ chàng ngồi toan thi hành độc thủ, thì thình lình hai vị Sứ giả Hải Âu từ đây nhảy vào đến cầm cây cờ lệnh kỳ buộc lão Quái ma phải rời bỏ ý định mổ bụng chàng lấy nội đơn, nhưng lão Quái ma trí mạng dùng viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” dọa hai vị Sứ giả dừng bước lại.
Lão ta nhảy tới toan chộp bắt chàng, chợt chàng nghe bùng... một tiếng từ không trung đưa xuống, rồi thiếp luôn cho mãi tới bây giờ. Tất cả cái dĩ vãng hãi hùng, ghê rợn đều hiện lên trong trí nhớ Chí Tôn, chàng khẽ rùng mình theo một cơn gió lạnh còn ấm hơi sương ban sáng vừa thổi tạt qua....
Không thấy Chí Tôn trả lời, Tần Mỵ Nương vỗ tay vào đùi lên tiếng :
- Sao, các hạ đã hiểu cái mộ ấy chôn ai rồi chứ?
Chí Tôn giật mình tỉnh ngộ, chàng gật đầu :
- Ta đã hiểu rồi, nhưng tại sao ta không bị mổ bụng? Còn Quái ma đâu?
- Quái ma đã bị Hải Âu Quái Khách quật mấy Quái chưởng hộc máu mồm ra chết tại Nghiệt Long Đàm rồi.
- Thế ai đem chôn ta dưới nấm mộ này?
- Hai kẻ rất quen thuộc với các hạ, nhưng nhất định không phải là bản Hội!
- Nhưng là ai, người không nói rõ ta không thể tin được.
- Là Thiên Sơn Long Nữ và con... Xảo Nhi!
Chí tôn sửng sốt lại hỏi :
- Thế rồi ai quật mộ ta và tại sao ta chết rồi sống lại?
Tần Mỵ Nương cười lã lơi, cô ả sà tới một bước :
- Nếu không là bản Hội thì còn ai lọt lên ngọn cao phong này nữa? Nhưng thôi các hạ đừng băn khoăn chuyện đó.
Chí Tôn trừng cặp mắt kinh ngạc tột độ :
- Ngươi cứu ta? Nhất định không tin như thế được, vì con người hiện tại cũng như quá khứ của ngươi không thể có tấm lòng quí báu như vậy được.
Tần Mỵ Nương lộ sắc giận, cô ả không đáp câu nói của Chí Tôn mà chỉ xoay mình lại phóng luôn ba chưởng hốt đất vung thành ngôi mộ nguyên vẹn như cũ. Xong xuôi, cô ả day lại :
- Các hạ thử tưởng tượng lúc chôn cất các hạ dưới huyệt này, có phải nắm mộ giống như vậy không?
Chí Tôn liếc mắt nhìn ngôi mộ, chàng thấy tất cả những tảng đất văng tản mác bên ngoài được ác chưởng của Tần Mỵ Nương gom lại, nên tin ngay đó là ngôi mộ của mình liền gật đầu :
- Ta tạm nhận lời nói của ngươi là đúng, nhưng....
Tần Mỵ Nương khoác tay :
- Hãy để bản Hội rức bỏ cái chữ nhưng đó... này...
Dâm phụ liền phóng liên tiếp ba ác chưởng đánh văng cái chớp mộ, hốt đất lên đào thành huyệt như cũ.
Cô ả day qua Chí Tôn cười sằng sặc nói :
- Sao các hạ cảm thấy thế nào, có đồng ý rằng chính ba ngọn chưởng của bản Hội lập đầu công trong việc cứu các hạ khỏi bị nằm yên giấc ngủ ngàn thu dưới lòng đất lạnh chăng?
Cùng chẳng đã Chí Tôn phải gắng gượng gật đầu. Chàng thầm nhủ :
- Trời, nếu con dâm phụ này là người ơn thì ta biết xử sao đây, dù sao cô ả cũng là kẻ thù số một mà trong huyết thư có ghi “Cam Lộ bang Huyết Hải Thâm Cừu”.
Tần Mỵ Nương lại sà tới sát bên Chí Tôn, cô ả ưỡn bộ ngực núng nính, khoe trước mắt chàng, cười cợt hỏi :
- Đã nhận đúng như thế tại sao các hạ cứ nằng nặc đòi giết ân nhân mình?
Chí Tôn cảm thấy tối tăm mặt mày, chàng đứng hết muốn vững, phải bước lại vịn gốc tùng kế cận thở dốc, vừa nhìn lại Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương. Tần Mỵ Nương bước lại gần Chí Tôn, trong lúc chàng cũng vừa lấy lại được sự bình tĩnh, chàng chiếu cặp mắt sáng vào mặt cô ả, lạnh lùng hỏi :
- Nhưng ta muốn biết vì sao ngươi lại cứu ta?
Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương phóng cặp xạ nhỡn vào mắt Chí Tôn, như muốn thu hồn vía của chàng vào xác cô ả, cô ả đong đưa đáp :
- Tại vì bản Hội không thể có lòng dạ nào để các hạ chết được, cho nên chờ khi các hạ nằm dưới lòng huyệt rồi thì bản Hội ra tay!
Chí Tôn vẫn còn hoài nghi :
- Ta tin, nhưng cũng khó tin lắm.
Tần Mỵ Nương sát lại gần Chí Tôn, thỏ thẻ giọng Hồ ly :
- Nhưng đó là sự thật, nếu các hạ không tin, thử hỏi các hạ, ai có thể cứu các hạ trong cái cảnh tuyệt vọng này? Đêm qua, sau khi các hạ chết rồi, những thủ lãnh trong hai Bang một Hội đều bỏ ra về, bản Hội cũng vì các hạ mà phải nán lại, tìm một hốc đá ẩn vào đó, để xem Quái khách Hải Âu và mụ Thiên Sơn Long Nữ mang xác các hạ về đâu. Bản Hội thấy lão Quái khách ấy thầm thì chi đó chẳng rõ, rồi phóng vụt ra ngoài đi mất, còn lại Thiên Sơn Long Nữ, mụ ta vác xác các hạ chạy lên ngọn cao đảnh này, bản Hội lo sợ vội nom theo, chờ an táng các hạ xong mụ ta đi rồi, bản Hội mới dùng chưởng quật mồ các hạ lên cứu sống dậy, thế mà các hạ không biết ơn, còn trở mặt lại nghi ngờ bản Hội đấy chứ....
Hiểu câu chuyện Tần Mỵ Nương vừa nói phần nhiều là sự thật, Chí Tôn than thầm :
- Trời! Ta không ngờ sự thật lại như thế này!
Trong lúc Tần Mỵ Nương đã sát vào người Chí Tôn, cô ả vẫn với giọng hồ ly :
- Rồi sau đấy, bản Hội bồng các hạ lên, sốt ruột ngồi chờ trên ngọn cao đảnh, đêm khuya tuyết rơi lạnh lẽo này, cho tới bây giờ. Các hạ mới tỉnh đấy, sự thật như thế đấy các hạ cò còn ngờ vực gì nữa chăng?
Chí Tôn lúng túng không đáp được lời, chàng cúi mặt lặng bặt luôn. Bây giờ, da thịt chàng hồng hào chẳng khác đóa phù dung buổi sáng, chàng đẹp như một thiếu nữ yêu kiều. Tần Mỵ Nương nhìn Chí Tôn như muốn nuốt chửng lấy chàng, ngọn lửa dục tình bốc cháy ngùn ngụt trong tim cô ả...
Cô ả vụt sà tới chực ôm ghì lấy Chí Tôn. Nhưng Chí Tôn thoáng thấy trước, cử chỉ “dâm dật” của Tần Mỵ Nương nên khi cô ả vừa tới chàng, là chàng đã giật lùi về sau hai bước. Quyết chẳng đời nào chịu buông tha con mồi béo bở, Tần Mỵ Nương lướt tới. Bây giờ gương mặt cô ả đỏ hồng, cặp má anh đào hây hây, tình xuân phơi phới, sóng mắt rực lửa dục tình, miệng cười chum chúm, tràn trề khát vọng một sự ái ân cùng độ. Chí Tôn càng lui, Tần Mỵ Nương cáng đuổi theo, đến gốc tòng già thấp dưới ngọn cao đảnh một khoảng, chừng vài trượng, chàng đứng lại mắt ngó dáo dác như muốn tìm đường tháo chạy xuống chân đồi.
Trông thấy chàng trai quá nhút nhát. Tần Mỵ Nương cười lên sằng sặc, cô ả đứng nhìn chàng vừa hỏi giọng lẳng lơ :
- Ồ, sao các hạ lại bỏ chạy? Đứng lại bản Hội hỏi điều này... Các hạ đừng chạy nữa.
Chí Tôn đứng yên không cử động, chàng cao giọng :
- Ngươi muốn bảo gì, cứ đứng yên đấy mà bảo.
Sợ sấn tới Chí Tôn lại bỏ chạy đi nơi khác, Tần Mỵ Nương dừng lại, bằng giọng hết sức quyết rũ :
- Tại sao các hạ lại sợ bản Hội điều gì?
- Ta rất sợ tánh tình dâm độc, tàn ác của ngươi.
- Nhưng đối với các hạ, bản Hội là một vị ân nhân, các hạ nỡ đối xử với người ơn mình thế sao?
Chí Tôn dịu giọng trở lại :
- Nhưng tại sao ta sống lại được, sau khi đã tắt thở trọn đêm qua?
Tần Mỵ Nương nghĩ thầm :
- Nếu ta nói thật ra hắn nhờ viên nội đơn Ngưu Long Giao trong bụng, nên sau khi bị đánh tử thương nửa ngày nhờ ánh sáng mặt trời cứu sống lại, tất hắn sẽ giãm bớt đi phần nào cái ơn cứu tử của ta, chi bằng ta cứ nói dối với hắn rằng lúc nãy ta cho hắn uống một viên linh dược gì đó, nên hắn mới sống lại được như vậy có lẽ hay hơn.
Nghĩ xong rồi, Tần Mỵ Nương nói dối :
- Bản Hội chỉ còn vỏn vẹn một viên linh dược tên là “Cửu Chuyển Hoàn Hồn”, nhưng thấy các hạ chết thảm như vậy, bản Hội vì quá xúc động nên không còn tiếc rẻ gì nên nhai viên thuốc đó cạy mồm các hạ nhổ vào, rồi cho tới các hạ tỉnh lại đấy.
Tin ngay lời nói của Tần Mỵ Nương là thật, Chí Tôn đỏ bừng cả mặt, vì chàng hết sức thẹn thùa khi nghe cô ả bảo nhai viên linh dược nhổ vào mồm chàng. Chàng cảm thấy nhờn nhợn trong cuống cổ, muốn thở cho ra cho hết cái dâm dật của cô ả mới truyền vào người chàng, nhưng chẳng làm sao được nữa. Tần Mỵ Nương đoán biết Chí Tôn đã tin thật lời cô ả nói vừa rồi, nên chàng đỏ bừng gương mặt càng trông càng xinh đẹp thế nào. Cô ả thừ người nhìn chàng ngây ngất, như nhấp phải một ly rượu mê hồn rồi lại gần hổn hển hỏi :
- Các hạ tên họ gì?
Chí Tôn ngước mặt, thành thật đáp :
- Dương Chí Tôn!
Đang tươi sắc mặt, chợt Tần Mỵ Nương châu mày lại, nét thâm độc vụt hiện ra. Cô ả dằn mạnh từng tiếng :
- Dương Chí Tôn... Hừ....Chí Tôn! Các hạ chính là Chí Tôn đây?
Đột ngột thấy Tần Mỵ Nương thay đổi sắc diện, ác khí trài ra ngùn ngụt, Chí Tôn hiểu ngay cô ả đã ngờ vực chàng, chàng dè dặt đáp :
- Phải, chính ta là Chí Tôn, Dương Chí Tôn....
Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương nghiến răng trèo trẹo :
- Các hạ là nhân vật thứ mấy trong bang Cam Lộ của lão Dương Chấn Hoàn?
Sở dĩ Tần Mỵ Nương hỏi câu đó là vì khi nghe Chí Tôn xưng mình là họ Dương, cô ả sực nhớ mối thâm thù giữa Bang Hành Khất Cam Lộ Dương Chấn Hoàn và hai Bang một Hội, cô ả hoài nghi Chí Tôn là kẻ thừa kế họ Dương, nên dù đang mê mệt vì cái sắc đẹp của chàng, cô ả cũng cố hạ sát chàng, nên mới hỏi chàng để dò tung tích nếu quả thật chàng có dính dấp gì đến huyết thống họ Dương, là cô ả sẽ giết chàng tức khắc. Chí Tôn nghe Tần Mỵ Nương nói đến tên vị ân sư mình, máu hận thù liền bốc nóng lên mặt chàng, bấy nhiêu công ơn cô ả từ nãy giờ nhen nhúm trong lòng chàng bỗng vụt biến mất, chàng toan quật tả hữu chưởng cùng một lúc vào mặt cô ả... Nhưng Chí Tôn cũng sực tắt ngay sự căm thù đó, vì chàng biết chưởng lực của chàng lúc bây giờ hãy còn yếu lắm, chàng phóng ra đã không hại gì cô ả, mà trái lại còn thiệt lấy thân mình, nên chàng hạ thấp giọng hỏi :
- Nhưng ngươi hỏi ta với mục đích gì?
Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương trừng đôi mắt đẹp, nhưng bén độc chẳng khá gì hai mũi ác kiếm luôn luôn chực xuyên thủng vào kẻ đứng trước mặt cô ả. Cô ả cười gằn :
- Các hạ cứ trả lời theo câu hỏi của bản Hội, chẳng cần phải biết mục đích làm gì.
Chí Tôn lắc đầu :
- Nếu ngươi bắt buộc ta phải trả lời những câu hỏi vô nghĩa như thế, là nhất định ta không thể nào làm vừa lòng ngươi được, ngươi đừng hoài công vô ích.
Tần Mỵ Nương giận đến xếch ngược đôi lông mày, cô ả xòe bàn tay bàn tay trắng, đánh thẳng lên ngọn cây tòng gần đó...
Bộp... ào.... ào
Tức thì ngọn tòng bị ác chưởng của Tần Mỵ Nương quật gãy ngang, rớt ầm xuống đất. Cô ả chiếu cặp mắt phẫn nộ vào mặt Chí Tôn, lớn tiếng hỏi :
- Thế nào, các hạ có thành thật mà trả lời câu hỏi của bản Hội chăng? Các hạ hãy xem ngọn tòng ấy mà noi gương, kẻo có sự hối tiếc sau này.
Trông thấy chưởng lực cao diệu của Tần Mỵ Nương, Chí Tôn hiểu ngay trong phút giây này chàng không thể nào chống cự nổi cô ả, nhưng chàng vẫn lạnh nhạt đáp :
- Ta bình sinh chưa từng biết khiếp sợ trước một uy vũ nào, ngươi có công cứu ta khỏi cái chết dưới huyệt sâu, ơn ngươi ta chẳng bao giờ quên cả, nhưng thú thật việc này ta không thể nào chìu theo ngươi. Ta thà chết thì thôi.
Mấy lời khẳng khái của Chí Tôn khiến cho Tần Mỵ Nương dù dâm ác, bạo ngược đến đâu cũng không khỏi thầm phục cái khí phách của chàng, người con trai thông minh mỹ miều như một thiếu nữ đương xuân, mà gan dạ đến thế là cùng, Cô ả nhìn chàng, đôi mắt long lanh có phần dịu lại, tự nhiên cô ả cảm thấy nao nao khác thường và thầm nghĩ :
- Lạ thật! Tại sao hắn nhất định từ chối không đáp câu hỏi của ta? Có quả thật chính hắn là kẻ thừa tự của lão Dương Chấn Hoàn chăng? Hay là tên họ hắn cũng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên như trăm ngàn kẻ khác, mà vì ta đã nghi lầm làm chạm vào lòng tự ái hắn, khiến cho hắn tỏ ra như chống đối ta chăng? Nếu thật oan cho hắn, và ta lỡ xuống tay thì uổng biết ngần nào, công ta theo dõi mụ Thiên Sơn Long Nữ và con khốn kiếp Xảo Nhi từ suốt trọn đêm qua, hứng chịu bao nhiêu gió sương lạnh lẽo trên ngọn cao phong này lại hóa nên vô ích sao?
Tần My Nương dừng lại tự nghĩ :
- Nhưng nếu hắn không phải là kẻ thừa tự của lão Dương Chấn Hoàn, thì tại sao hắn đã đánh ra ngọn “Nã Vân Tróc Nguyệt” một quái chưởng bất truyền trong bang Cam Lộ? Tại sao?... À, hay là trong giới võ lâm còn một tay vũ thuật tài giỏi nào mai danh ẩn tích am hiểu thế võ đó, mà hắn đã may mắn và cũng là rủi ro học được ngón tuyệt truyền đó, để rồi không ngờ mang họa vào thân mà chính ngay phút giây cuối này cũng chưa hay biết?
Rồi những ý nghĩ chống đối nhau cứ quay cuồng, hiện ra trong đầu óc của Tần Mỵ Nương, để sau cùng tình yêu bao giờ cũng thắng cả, cô ả dịu giọng lại :
- Thôi được rồi, nếu các hạ nằng nặc quyết một lòng không chịu nói thì thôi, chẳng lẽ bản Hội đã có lần ra tay cứu sống các hạ rồi bây giờ chỉ vì chút chuyện nhỏ nhoi ấy mà giết các hạ cho đành sao. Nhưng bản Hội muốn các hạ cho biết một điều...
- Điều gì ngươi cứ nói?
- Các hạ hãy cho bản Hội biết: các hạ thuộc môn phái hoặc Bang nào?
Chí Tôn nghe Tần Mỵ Nương hỏi, chàng nghĩ thầm :
- Con mụ này quả thật là dâm độc, ả định thăm dò tông tích ta chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa cả, như vậy ta có dại gì thú thật cho mụ ta biết rõ để mụ ta sát hại hay sao?
Nghĩ như vậy rồi, Chí Tôn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đáp :
- Đó là chuyện riêng của ta, thiết nghĩ ngươi không cần phải biết làm gì điều vô ích đó.
Tần Mỵ Nương bỗng đâm oán ghét câu trả lời của Chí Tôn, nhưng oán ghét chàng bao nhiêu, thì ngọn lửa dục tình bên trong càng lại bốc cháy bấy nhiêu. Chẳng hiểu nghĩ sao, bỗng nhiên Tần Mỵ Nương điểm trên môi một nụ cười đầy khát vọng, vẻ mặt hung tợn, độc ác lúc nãy vụt biết mất, nhường lại lại nét yêu kiều, diễm lệ, dễ dàng làm lụy những kẻ nào đứng trước cô ả.
Cô ả lả lơi hỏi :
- Thôi cũng được, các hạ nhất định giấu giếm ta, thì thôi. Bây giờ các hạ cho ta biết năm nay bao nhiêu tuổi, điều này chắc chắn các hạ làm hài lòng bản Hội đấy.
Nhưng Chí Tôn vẫn một mực lắc đầu :
- Điều này quả thật ta chẳng còn nhớ rõ năm nay ta đã bao nhiêu tuổi nữa, vì trên bước giang hồ lận đận, đã làm cho ta không ghi nhớ được điều gì cả.
Thật ra điều này chẳng phải Chí Tôn cố giấu cái dĩ vãng đau lòng của chàng, nhưng vì chàng nổi trôi từ thủa bé, không biết quê hương mình ở đâu và cũng chẳng rõ cha mẹ là ai, cho nên chàng không thể nào nhớ được tên tuổi thật sự của mình, chàng chỉ hiểu sư phụ chàng nuôi chàng độ khoảng 7,8 năm và chàng cũng chỉ đoán chừng mình không quá hai mươi tuổi, vì vậy dù muốn hay không chàng cũng không thể nào nói đúng tuổi được.
Ngỡ lầm Chí Tôn lại giấu mình nốt, Tần Mỵ Nương hơi châu mày, rồi vẫn với giọng bướm hoa :
- Các hạ thật vô tình đến thế là cùng, nhưng thôi, bản Hội cũng không bắt tội các hạ làm gì, đó là bản Hội hết sức thương yêu các hạ, tuy vậy bản Hội cũng cần nhằc nhở các hạ dù sau vẫn là người tái sinh các hạ, đã không ngại ngùng hiểm nguy cứu các hạ để bây giờ còn được trông thấy ánh sáng mặt trời, nếu không có bản Hội thì hiện giờ các hạ hãy còn nằm dưới lòng đất lạnh. Đấy, các hạ ghi nhớ như thế cũng đủ lắm rồi.
Lặng nghe mấy lời Tần Mỵ Nương nói, Chí Tôn cảm thấy thấm thía tận tâm can, chàng mím chặt vành môi dưới, lộ vẻ nghĩ ngợi lung lắm, lát lát mới thoáng mắt nhìn về cô ả đứng. Chí Tôn tuy là một đứa bé lạc loài từ thủa nhỏ, nhưng bản chất con người hiền lành, có phong động, ân oán trả đều, cho nên khi nghe Tần Mỵ Nương nhắc đến ơn cứu tử, chàng vô cùng xót xa trong dạ, rồi bao nhiêu sự oán thù hiềm khích vụt biến tan theo một tia tình cảm mới nhè nhẹ len vào lòng chàng. Chàng cúi mặt không dám nhìn cô ả vì thẹn thò.
Xưa nay vẫn nổi tiếng là một tay dâm độc có một không hai trên cõi trần đời, Tần Mỵ Nương đã trải qua biết bao nhiêu kinh nghiệm dục tình và tâm lý của bọn đàn ông dù bản lãnh đến đâu cũng không thể nào qua nổi cô ả, nên chẳng trách cô ả vừa thoáng nhận săc diện thay đổi của Chí Tôn, là tự khắc cô ả đã đoán hiểu hiện chàng đang nghĩ gì rồi. Vì vậy Tần Mỵ Nương đánh thêm một đòn tâm lý khác:
- Sau khi bản Hội quật ba chưởng liền một lúc đem xác các hạ lên chưa kịp nhai viên linh đơn nhổ vào mồm các hạ, thì bỗng từ dưới chân ngọn cao đảng này, cùng một lúc xuất hiện năm tên ma đầu nhảy bổ lên toan cướp lấy xác các hạ để moi bụng lấy viên nội đơn Ngưu Long Giao. Nhưng bản Hội đã liều chết tử chiến với bọn chúng suýt phải nguy vì chúng rồi, sau cùng nhờ bản Hội phóng ra liên tiếp hàng chục ngọn chưởng phong quá khốc liệt, bọn chúng mới chịu tháo chạy xuống chân đồi và bản Hội mới còn sống sót mà cứu các hạ đấy. Thật chưa có bao giờ bản Hội cực khổ, gian lao như thế này, nhưng không ngờ các hạ lại xử sự với bản Hội như vậy, thử hỏi có đáng trách không chứ?
Những lời nói đắng cay của Tần Mỵ Nương có khác nào hàng trăm nghìn mũi kim nhọn châm chích vào lòng Chí Tôn, khiến cho chàng xót xa, bức rức vô ngần. Chàng hết sức khổ tâm vì không ngờ định mệnh trớ trêu xui kẻ thâm thù sư môn chàng lại có ơn cứu tử chàng, ân oán hai đàng cháng không biết xử sao đây? Chàng có thể quên đi sự cừu thù mà xem đó là ân nhân riêng biệt của mình chăng? Chàng có thể chẳng cần đến sự ơn nghĩa mà cô ả đã cứu chàng thoát chết dưới huyệt sâu, nhúng tay vào máu cô ả để rửa sạch hân thù chăng? Chí Tôn vô cùng đau đớn và thương xót cho cái số kiếp của mình trên đường đời gặp toàn những điều đắng cay, chua chát. Cho nên chàng cứ thù người ta mãi mà chưa biết phải nói lời gì với Tần Mỵ Nương.
Hiểu rõ tâm trạng của Chí Tôn, Tần Mỵ Nương sà tới gần chàng, đưa cặp mắt dâm đảng nhìn tận mắt chàng như chực thu hút hồn vía chàng nhập vào thể xác cô ả. Rồi bằng một giọng ma quái cô ả khẽ thốt :
- Thế nào, các hạ đã nhận thấy mấy lời bản Hội nói là đúng đấy chứ?
Chí Tôn giật mình ngẩng mặt lên, chàng đổi cách xưng hô và dịu dàng đáp :
- Tôi không hề phủ nhận đã chịu ơn Tần hội chủ trất nặng, tôi xin nguyện rằng ân nghĩa đó sẽ có ngày đền đáp, nhưng....
Chí Tôn vụt im, chàng biết chàng đã lỡ lời nên chàng ngừng lại không nói thêm nữa. Thấy Chí Tôn không nói hết câu, Tần Mỵ Nương vặn hỏi, rất lã lơi :
- Nhưng thế nào, sao lại ngập ngừng không nói?
Chí Tôn sượng sùng, ửng hồng cả mặt trông xinh đẹp làm sao, Tần Mỵ Nương nhìn không hề chớp mắt, cô ả như muốn ăn tươi nuốt sống lấy chàng. Lát lâu, cô ả thỏ thẻ bên tai chàng, giọng vô cùng quyến rũ :
- Cái ơn cứu tử các hạ tôi không bao giờ mong được sự đáp đền, bây giờ tôi chỉ ước nguyện có một điều mà thôi, nếu các hạ không chối từ thì thật là may mắn cho tôi vô ngần.
Nghi ngại Tần Mỵ Nương sắp thốt ra những điều bất chánh, nhưng Chí Tôn vẫn ôn tồn hỏi :
- Điều gì, Tần hội chủ cứ nói, tôi sẽ lượng sức mình mà trả lời theo ý muốn của người.
Tần Mỵ Nương cười giọnh cợt nhã :
- Chẳng giấu gì các hạ, khi xưa tôi có một người em trai trông giống các hạ như hai giọt nước, nhưng định mệnh tàn ác đã cướp mất đi rồi, nay thấy các hạ không thể khỏi ngậm ngùi nhớ tới em tôi, vì vậy tôi mong các hạ cho tôi được gọi bằng em và tôi được xưng là chị, như thế là tôi sung sướng lắm rồi, chẳng lựa là phải đáp đền ân nghĩa làm cho bận lòng các hạ. Thế nào, các hạ sẵn lòng chấp nhận lời tôi đấy chứ?
Nghe Tần Mỵ Nương nói dứt, Chí Tôn không khỏi giật mình, chàng bỗng nói thầm :
- Rõ thực là dâm độc tiếng đồn bấy lâu chẳng sai chút nào cả. Nhưng dù sao cô ả cũng là mối tử thù của sư môn, có lẽ nào ta lại đi gọi kẻ thù bằng chị hay sao. Ta thà chết thôi vậy.
Nghĩ vậy, nên Chí Tôn không trả lời với Tần Mỵ Nương chi cả, có vẻ thẹn thùng. Tần Mỵ Nương lầm tưởng chàng đã bằng lòng, nhưng hãy còn e thẹn, cô ả liền lã người tới, hai tay dang rộng như chực ôm chầm lấy chàng, cất giọng đắm đuối gọi :
- Dương Chí Tôn, em....
Chí Tôn hốt hoảng tránh sang bên, chàng nói lớn :
- Ồ kìa! Tần hội chủ...
Nhưng Tần Mỵ Nương đang nóng sốt với dục tình, cô ả không còn nghe thấy gì nữa cả, chờn vờn chộp lấy Chí Tôn, nói hổn hển :
- Chí Tôn em, chị bảo đây này......
Chí Tôn sợi hãi lách mình một lần nữa, và lần này vì Tần Mỵ Nương vô ý vấp nhầm rễ cây ngã luôn xuống đất. Thấy vậy, Chí Tôn không nỡ, chạy lại đỡ Tần Mỵ Nương. Tức thì cô ả quàng lấy cổ chàng ghì mạnh, đồng thời đứng lên hết sức gọn gàng. Hồn bay lên mây, Chí Tôn rán sức vẫy vùng trong hai cánh tay trắng nuột của Tần Mỵ Nương, thế mà không sao thoát khỏi sự kềm tỏa của cô ả, cuối cùng hai người cùng ngã lôn trên lớp lá tòng khô. Quyết không chịu buông tha miếng mồi béo bỡ, Tần Mỵ Nương không thèm chỗi dậy, cô ả cứ ghì mạnh Chí Tôn vào lòng, ngọn lửa dục tình đang bừng cháy.... Chí Tôn cố sức giãy giụa, Tần Mỵ Nương cũng nhất định giữ chặt lấy chàng. Hai người dằn co một hồi lâu, nhưng chưa ai thắng được ai cả.
Bấy giờ, Chí Tôn nhờ viên nội đơn trong bụng tiết ra một nguồn sinh lực dồi dào. Vì vậy, chàng mới đương đầu nổi với dâm phụ đang cơn khát khao ái ân cùng tột. Cô ả vừa ôm ghì chàng, miệng vừa lải nhải :
- Chí Tôn em...chị yêu em.... em em...
Thình lình, Tần Mỵ Nương lật Chí Tôn té choàng một bên, cô ả chồm lên người cháng khóa chặt hai tay, mân mệ... Hốt hoảng, Chí Tôn gồm toàn lực phóng mạnh Tần Mỵ Nương lộn nhào xuống đất, chàng vùng đứng phắt dậy. Lúc này, Tần Mỵ Nương chẳng khác nào con hổ đói, cô ả vụt đứng lên theo chộp lấy Chí Tôn vì sợ chàng chạy xuống ngọn cao đảnh. Chí Tôn bực tức, chàng liền chộp mảnh áo lụa mỏng rợn người của Tần Mỵ Nương giật một cái thật mạnh.
Một tiếng soạt khô khan nổi lên.......Bất ngờ mảnh lụa rách toạt. Chí Tôn càng thêm hốt hoảng, lúng túng toan tháo chạy xuống chân đồi, nhanh hơn chớp giật, Tần Mỵ Nương đã nhảy bổ theo ôm chàng ghì lại. Cả hai người cùng té như cũ. Dục tình cháy ngùn ngụt trong tim, Tần Mỵ Nương không còn ngại gì sợ hổ thẹn nữa, cô ả tự giật phăng cả chiếc áo đang mặc trong mình. Chợt trông thấy, Chí Tôn vô cùng sửng sốt, chàng đờ người một lúc thật lâu.
Biết rõ Chí Tôn đã bị khích động đến mức tột độ của dục tình, Tần Mỵ Nương càng siết chặt chàng mạnh hơn, cô ả nhìn chàng bằng cặp mắt đỏ ngầu thều thào nói :
- Chí Tôn em... Chí Tôn.
Từ trong cơ thể của Tần Mỵ Nương lúc đó bốc ra lửa tình, hừng hực, cô ả có vẻ như đang ngụp lặn ái ân, dù Chí Tôn hãy còn sững sờ trước sự thật diễn ra, chưa hề có một cử động nào. Chợt ngay lúc ấy từ giữa rặng tòng lưng chừng đồi, thấp thoáng có một bóng lạ đang phóng cặp mắt sáng như sao sa, nhìn chầm chập lên ngọn cao đảnh? Bóng lạ ấy bỗng buông tiếng thở dài, giọng thở dài như than như trách. Vô tình Tần Mỵ Nương không để ý tới bóng lạ ấy, cô ả cứ tha hồ phô trương cả cái thân hình diễm tuyệt của mình, để kích thích cùng tột Chí Tôn.
Dù sao, Chí Tôn cũng chỉ là một chàng trai mới lớn lên, trường đời chàng chưa từng trải, lần đầu tiên chàng được mục kích một đóa hoa xuân bốc trần trắng nuột, thì làm sao chàng khỏi bị xao xuyến, bồi hồi, và cảm nghe thể xác rạo rực, thèm thuồng. Đã vậy, Tần Mỵ Nương lại tìm cách khêu gợi phong tình, trách sao chàng không sa ngã vào cánh tay dâm dục của cô ả.
Giữa lúc ngọn sóng dục tình đang cuồn cuộn chảy sắp đến bờ bến mê ly, chợt Chí Tôn nhớ tới mối sư cừu. Chàng tự trách :
- Trời, ta lại có thể như thế này được sao? Ta có thể giao tình cùng kẻ “Huyết Hải Thâm Thù” à? Không, không, ta không thể khốn nạn như vậy được, ta không thể vì cái sắc đẹp mê hồn của con dâm phụ mà quên mối Sư Cừu được. Nhất định ta phải có đủ nghị lực và can đảm chiến thắng trận giặc tình này, nhất định phải giết chết con dâm phụ.
Vì nghĩ như vậy nên Chí Tôn vụt lắng dịu dục tình xuống, tâm trí chàng trở lại bình thường. Chàng bảo thầm :
- Con dâm phụ này nội lực rất cao cường, nếu ta đem sức mà chọi với cô ả, thì chắc chắn không thể nào thủ thắng, trái lại còn chọc giận cô ả mất mạng nữa là đằng khác, bây giờ ta phải nên dùng thế hạ cô ả rồi sau đấy sẽ hay.
Thầm tính đâu đấy xong xuôi, Chí Tôn liền vận nội lực vừa khôi phục được lên tay chưởng, thình lình thừa lúc Tần Mỵ Nương còn đắm mình trong bể dục, chàng ngắm ngay huyệt “Hoa Môn” chộp mạnh vào đó. Không kịp đề phòng, vì lầm tưởng Chí Tôn đã đắm đuối tâm hồn trước tấm thân nõn nà của mình và chàng đang sắp sửa đi sâu vào khoái cảm cùng tột của cuộc đời. Tần Mỵ Nương bị năm luồng bạch chưởng của đối phương phóng nhằm, mềm người ra không còn cục cựa được nữa. Tấm thân tuyệt vời nằm phơi trên lá tòng khô. Lúc bấy giờ, Chí Tôn mới đứng thẳng người lên, đưa tay phủi sạch áo quần bị đất bám vào, chàng mở hai mắt nhìn Tần Mỵ Nương nằm bất động trên lớp lá tòng khô.
Mặc dù tay chân không còn cử động được nữa, nhưng Tần Mỵ Nương vẫn hiểu như thường, cô ả nhìn Chí Tôn bằng cặp mắt rắn độc tia lửa căm hờn vào mắt chàng. Cô ả tự trách mình sao lúc quật ngã chàng không bắt huyệt cho chàng tê liệt đi để khỏi bị chàng lật ngược như thế, chuyển bại thành thắng để khi hối hận thì chuyện đã rồi. Còn Chí Tôn chợt nhớ lại năm ngón tay mình vừa điểm vào huyệt của Tần Mỵ Nương mà bắt phải đỏ mặt, thẹn thò. Chàng không dám nhìn ngay vào thân thể trắng hồng hiện rực rỡ dưới ánh mặt trời buổi ban mai nữa. Chàng ngó lảng sang qua chỗ khác.
Lửa căm thù vụt bốc cháy trong tim, Chí Tôn nghiến răng kèm kẹt :
- Tần dâm phụ, tử thù này ta không trả thề đứng giữa đất trời....
Dứt câu, Chí Tôn vung luôn tả hữu chưởng gồm mười thành công lực vừa thu hồi được, nhắm Tần Mỵ Nương chực phóng ra...
Trông thấy Chí Tôn toan hạ sát mình, Tần Mỵ Nương hết sức cựa mình để đứng choàng dậy tránh né ngọn chưởng phong, đồng thời quyết một phen sống chết với kẻ thù, nhưng vì toàn thân tê liệt không làm sao cử động được, cô ả trừng cặp mắt nẩy lửa oán hờn nhìn sồng sộc vào mặt Chí Tôn, như ngầm dọa chàng nếu sống không giết được chàng thì khi chết sẽ bắt hồn chàng.
Nhưng Chí Tôn đột nhiên dừng tay lại chàng lẩm bẩm :
- Dù sao, con dâm phụ cũng đã cứu ta khỏi phải chết oan dưới lòng đất lạnh, ân nghĩa còn nặng mang chẳng lẽ ta giết nó ngay bây giờ cho đành. Vậy, ta cũng nên tha thứ nó một lần để bù lại công ơn của nó cho đâu đấy vẹn toàn, rồi sau sẽ hay.
Nghĩ xong, Chí Tôn trợn mắt nhìn Tần Mỵ Nương nghiêm giọng nói :
- Tần dâm phụ, lẽ ra thì ta giết ngươi chết ngay tức khắc để trả mối thù mà bọn ma đầu hai Bang một Hội của ngươi đã vây đánh ta suýt nữa đã không còn được sống ở trên cõi đời này. Nhưng nghĩ vì ngươi đã cứu ta thoát khỏi tay tử thần vùi sâu dưới nấm mộ kia, ta chẳng lẽ lại hạ sát ngươi cho đành, vậy nay ta tha chết cho ngươi bù lại cái công ơn ấy và từ đây ân oán ta đã trả xong rốt, ta và ngươi hẹn sẽ gặp nhau trên trường huyết chiến.
Nói bấy nhiêu, Chí Tôn chiếu cặp mắt hận cừu vào mặt Tần Mỵ Nương, xốc lại áo quần xốc xếch, rồi cười gằn một tiếng, vèo đi như một vệt khói xuống cụm tòng xanh mịt dưới chân đồi. Kể ra, thuật khinh công của Chí Tôn cũng đã tới cõi siêu tuyệt thi pháp nhẹ nhàng như chiếc én bay, là vì chàng được thụ truyền khinh công của Vân Lý Thanh Loan Kỳ Văn Quân, Hình đường Chủ của bang Cam Lộ có một lối chạy nhanh như gió bão, trong đời ít người sánh kịp, Chí Tôn đã may mắn được cái độc truyền đó nên tuy lúc bây giờ dù nội lực chàng chưa bình phục hẳn, nhưng cũng sử dụng một cách tài tình. Ngay lúc đó, bóng lạ lúc nãy ẩn núp đâu đấy bỗng hiện ra, phóng mình đuổi theo sau lưng Chí Tôn, cách khoảng nhau chừng vài mươi trượng.
Thoáng trông qua thân pháp bóng lạ, cũng đủ biết y đã tới cao diệu rồi. Y chạy như một mũi tên lao, cứ lát ẩn, lát hiện không để cho Chí Tôn phát giác. Vô tình chạy ở phía trước, Chí Tôn không ngờ có bóng lạ đuổi theo mình, chàng cứ thản nhiên phóng về hướng cách rừng già ở trước mặt. Nhờ có một thân pháp cao diệu và viên nội đơn trong Đan Điền tia thêm sinh lực, Chí Tôn chạy thẳng mấy chốc thì tới cánh rừng già, chàng dừng lại dưới gốc cây to tàng che rậm mặt. Vừa toan ngồi xuống dựa lưng vào thân cây nghỉ mệt, chợt Chí Tôn nghe dường như có tiếng chân người trên lớp lá khô gần đâu đấy. Chàng đâm ra nghi ngại lại có kẻ rình mò theo giết chết mình để mổ bụng lấy nội đơn, chàng liền quay lại rảo mắt nhìn chung quanh cây rừng trùng điệp cố tìm tiếng chân vừa gây nên tiếng động.
Chẳng thấy gì lạ, Chí Tôn tự nhủ :
- Quái lạ thật! Rõ ràng ta nghe có tiếng chân người xéo trên lá khô, sao tuyệt nhiên chẳng thấy bóng ai cả?
Chí Tôn càng thêm lo sợ, chàng dè dặt chạy quanh rừng và nhảy lên đỉnh núi cao đưa mắt tìm kiếm một hồi, nhưng cũng không bắt gặp bóng người nào, chàng trở lại gốc cây to tàng, thầm hỏi :
- Không hiểu kẻ nào có một thân pháp cao diệu như thế, bình thường làm sao thoát nổi cặp mắt của ta, vậy ta cần thận trọng cho lắm mới được.
Chí Tôn quan sát thêm một lần nữa, rồi chàng mới bước đến gốc cổ thụ, ngồi dựa lưng vào đó, nghỉ mệt, vì suốt từ chiều và một đêm qua chàng đã phí đi rất nhiều sinh lực. Tuy vậy hai mắt chàng luôn luôn thoáng chừng sau trước, chàng sợ bọn ma đầu hoặc kẻ bất lương nào đó có thể lợi dụng lúc chàng chợp mắt, bọn chúng nhảy tới bắt huyệt chàng là chắc chắn lần này chàng không sao tránh khỏi cái chết thê thảm.
Làn gió ban mai thổi mát tận hồn, Chí Tôn hít luôn mấy hơi thở thật dài, chàng cảm thấy lòng nhẹ đi một phần nào. Chàng ngẫm nghĩ :
- Giá ta không bị tai họa thình lình ở Vũ Lăng, mà bọn hai Bang một Hội đã thảm sát mấy trăm mạng người, thì chắc chắn ta đã được sư phụ và nhị vị sư thúc truyền cho hết tin hoa vũ thuật môn phái, ta có được một nội lực quán tuyệt trong đời, đâu đến nỗi ngày nay phải kém sút bọn ma đầu, suýt nữa phải chết khổ như vừa rồi và hiện giờ vẫn còn chưa yên lấy tấm thân.
Chí Tôn vùng buông tiếng thở dài, chàng ngao ngán cho thân thế của mình, có lẽ định mệnh đã xui cho chàng phải gặp lắm cảnh ngộ nát lòng như thế, sực nhớ tới mấy lời trối trăng của sư phụ còn văng vẳng bên tai, chàng tự bảo thầm :
- Ta còn nhớ trước khi sư phụ ta nhắm mắt lìa bỏ cõi trần, người có dặn ta mấy điều tâm huyết: Thứ nhất phải giết cho sạch kẻ tử thù để trả hờn cho sư phụ ta và hơn trăm nhân mạng trong bang Cam Lộ đã chịu thảm tử sau cuộc tàn sát vô cùng khủng khiếp của lũ ma đầu hai Bang một Hội. Thứ hai ta phải tìm kiếm cho bằng được “Ô Mộc bảo lục” và khổ luyện lại cho tới mức độ siêu tuyệt. Thứ ba ta phải tìm cho ra tung tích của mình để hiểu cha mẹ là ai mà ta đã bị thất lạc từ thủa bé. Sau cùng, ta nên tâm niệm đến chiếc “Long Quyết” mà ta đương đeo treo cổ, vì theo lời trối trăng của sư phụ thì chiếc “Long Quyết” rất quan hệ tới tung tích ta. Bao nhiêu sứ mệnh nặng nề đang quằn nặng hai vai ta, máu oán cừu chưa trả là lòng ta còn như lửa nấu nung.
Nghĩ đến, Chí Tôn cầm lấy chiếc “Long Quyết” đang đeo trên cổ, nhìn nó đây, mà cảm thấy ngậm ngùi :
- Chiếc Long Quyết này phủ trùm cả một bầu trời bí mật! Cha mẹ ta là ai, hiện giờ này sống hay chết và đang trôi bạt tận chân mây, góc bể nào?
Càng nghĩ lại càng thêm chua chát, Chí Tôn để mặc cho lệ thảm tuôn tràn, uất khí bốc lên ngùn ngụt, mà lòng thì rối rắm như muôn mối tơ vò. Mặc dù vậy, Chí Tôn vẫn cảm thấy một phần an ủi khi nhớ tới viên nội đơn Ngưu Long Giao hiện nằm trong bụng chàng, cũng vì nó mà bọn ma đầu cấu xé lẫn nhau, mong chiếm đoạt cho được để trở thành một siên nhân, nhưng rốt lại chính chàng là kẻ may mắn nhất trên đời. Tuy vậy, Chí Tôn cũng hơi lo âu, vì chàng hiểu dù chàng sẵn có viên nội đơn Ngưu Long Giao trong Đan Điền, mà không có “Thiên Bằng Thái Noãn” hòa trộn vào tiêu hóa thâm nập vào cơ thể, thì cũng như không, viên nội đơn sẽ nằm mãi trong bụng đến trọn đời cũng chẳng hề tan được. Vậy, bây giờ chàng tìm “Thiên Bằng Thái Noãn” ở nơi nào, để chóng trở thành một kỳ nhân quán tuyệt, hầu trả xong mối sư cừu hiện đang chất chứa trong lòng chàng, không phút giây nào nguôi được.
Chí Tôn còn đang miên man nghĩ ngợi, chợt chàng nghe có tiếng gío vút tới như một ngọn chưởng phong. Chàng giật mình phóng chồm người dậy...
Chí Tôn bắt chợt ngay một cô gái áo hồng đã từ cụm tòng đằng xa phóng mình tới, nàng tha thướt tiến tới lại gần chàng.... Thì ra, cô gái áo đỏ chẳng ai khác lạ hơn là Hồng Y Nữ Xảo Nhi, vì từ lúc vĩnh biệt ngôi mộ Chí Tôn trên ngọn cao đảnh, nàng cùng đi với Thiên Sơn Long Nữ, chợt nữa đường nàng cảm thấy trong lòng bồi hồi nghi hoặc, nên tìm cách cáo từ Thiên Sơn Long Nữ và phóng mình trở lại ngọn đồi hoang vu. Nàng đến nơi thì cũng vừa đúng lúc Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương đang quật ba ngọn chưởng phong, đánh tốc ngôi mộ Chí Tôn đem xác chàng lên đặt ngồi dựa gốc cây tòng. Kế đó, kế mẫu nàng rút kiếm định mổ bụng Chí Tôn moi lấy viên nội đơn Ngưu Long Giao, nàng giật mình chực nhảy ra ngăn cản, thì thình lình Tần Mỵ Nương đút kiếm trở vô vỏ vồ lấy xác chàng ghì chặt vào lòng y hệt như đang ghì một tình nhân còn sống.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi vô cùng sửng sốt trước cảnh tượngdục tình chỗi dậy của người kế mẫu nàng, nàng không ngờ mẹ ghẻ nàng lại loạn dâm đến thế, bấy lâu nay dù chung ở gia đình và dù biết Tần Mỵ Nương là một người đàn bà độc địa nhưng đâu có bao giờ nàng được chứng kiến cái cảnh dâm ô ngoài sức tưởng tượng như thế. Rồi khi thấy Chí Tôn bừng hai mắt lồm cồm ngồi dậy, Hồng Y Nữ Xảo Nhi càng thêm sững sờ hơn, nàng mừng điếng trong lòng, chực phóng vào chỗ gốc cây tòng, dang rộng hay tay ôm chầm lấy chàng khóc mướt, để tỏ niềm yêu thương thầm tha thiết của nàng đối với chàng, nhưng chợt thấy Tần Mỵ Nương đứng dựa gốc tòng nhìn lại, nàng đành yên lặng chậm chập nhìn chàng vừa sống dậy da thịt hồng hào.
Sau đấy mọi việc xảy ra Tần Mỵ Nương và Chí Tôn quật nhau té nhào trên lớp lá tòng khô, ngụp lặn giữa bễ dục tình hoan loạn. Nàng chết lặng cả tâm hồn nên khẽ bật từ trong tận buồng tim ra một lời than oán, và vô tình vọng tới tai chàng, đồng thời lúc ấy chàng cũng vừa sực nhớ tới sư cừu giật mình tỉnh ngộ, vùng chộp đúng huyệt Tần Mỵ Nương, khiến cho kế mẫu nàng không còn có thể cử động được nữa, rồi sau đó chàng rời bỏ ngọn cao đảnh phóng mình đi. Tất cả mọi sự diễn ra nàng đều chứng kiến rõ ràng ở trước mắt cho nên khi thấy chàng chạy xuống ngọn đồi nàng cũng vội vàng đuổi theo và cái bóng lạ lúc nãy chính là nàng.
Lúc đó, Hồng Y Nữ Xảo Nhi cũng vừa bước tới đứng trước mặt Chí Tôn, chàng kinh ngạc nhìn nàng không hề chớp mắt, mồm lẩm bẩm :
- Ồ lạ thật! sao nàng lại có mặt nơi đây làm gì, lúc nãy ta nghe Tần dâm phụ bảo nàng cùng Đồ cô cô vác ta đem chôn trên ngọn cap đảnh, rồi bây giờ nàng trở lại đây?
Không như những lần trước vẻ mặt luôn luôn lạnh lùng khi đứng trước Hồng Y Nữ xảo Nhi, vì dù sao hiện giờ nàng đã là một trong những người ơn của chàng, cho nên tuy hiểu Tần Mỵ Nương là kế mẫu của nàng, chàng vẫn có cảm tình với nàng và nhìn nàng bằng cặp mắt vô cùng trìu mến. Hồng Y Nữ Xảo Nhi cũng lặng lẽ nhìn lại Ch1i Tôn, cái nhìn êm ái lẫn hờn trách, vì dù sao cảnh tượng dâm ô vừa xảy ra trên đồi vẫn hãy còn hiện rõ trước mắt nàng, đối với nàng, cũng có một phàn nào ám ảnh tuy biết mọi sự xảy ra không phải lỗi tại chàng.
Thật lâu, Chí Tôn mới cất giọng dịu dàng bảo :
- Hồng cô nương, cái ơn của cô nương đối với tiểu sinh quyết không bao giờ tiểu sinh quên được, nguyện có phen đáp đền xứng đáng công lao.
Chí Tôn nói dứt câu, chàng lắng tai chờ đợi mấy lời êm ái, ngọt ngào thốt ra từ cửa miệng cô gái xinh tươi, nhưng lạ thay nàng chẳng rỉ một câu nào, mà chỉ nhìn chàng bằng đôi mắt âu sầu chừng như ngấn lệ, hơi mấp môi, rồi im bặt luôn.
Trông thấy Hồng Y Nữ Xảo Nhi mặt buồn rười rượi, Chí Tôn hết sức ngạc nhiên hỏi :
- Ồ kia, sao bỗng dưng Hồng cô nương lại đâm ra buồn, chẳng hay tiểu sinh có làm những gì phật lòng cô nương không?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi do dự mấy giây, nàng se sẽ lắc đầu, nhưng cũng không thốt lên một lời nào cả. Chí Tôn càng thêm băn khoăn. Chàng sực nhớ tới tiếng thở nhẹ trên ngọn cao đảnh, lúc Tần Mỵ Nương giật phăng cả áo phô bày trọn một thân hình tuyệt mỹ, khiến chàng phải ngây ngất cả tâm hồn, suýt nữa đắm mình vào vũng lầy tội lỗi, nếu không nhờ tiếng động đó cảnh tỉnh chàng, đồng thời ngọn lửa hận thù cũng vừa đốt cháy ở bên trong. Vì chợt nhớ ra cảnh tượng đó, Chí Tôn cảm thấy hết sức hổ thẹn khi đứng trước mặt Hồng Y Nữ xảo Nhi, chàng đỏ bừng cả mặt, ngó lãng đi nơi khác, không dám nhìn mặt nàng nữa.
Im lặng rất lâu giữa hai người. Để đánh tan bầu không khí nặng nề chừng ngạt thở, Chí Tôn lên tiếng hỏi :
- Hồng cô nương ạ! Đêm qua sau khi chôn cất tiểu sinh rồi, Đồ cô cô bảo đi đâu?
Cho tới bây giờ Hồng Y Nữ Xảo Nhi mới đáp :
- Đồ cô cô không bảo đi đâu cả, người chỉ nói có lẽ vào mùa thu tới người sẽ trở lại cao đảnh thăm ngôi mộ thôi.
Nghe Hồng Y Nữ Xảo Nhi nói bấy nhiêu Chí Tôn bùi ngùi trong dạ, chàng không ngờ trong đời chàng lại có kẻ mến thương chàng đến thế. Chàng lẩm bẩm :
- Đời ta cô đơn và đau khổ đã nhiều từ lâu rồi ta không hề mến thương ai, tại sao gặp Đồ cô cô ta lại bỗng sinh ra cảm mến người, không phải bằng tình yêu mà bằng một thứ tình thiêng liêng gì khó lóng phân biệt được. Và Đồ cô cô là ai tại sao trước khi không hề quen biết ta mà người lại tậm tâm cứu giúp ta giữa cơn hoạn nạn như thế, nếu không có một sự liên hệ gì, thì người có dại gì liều chết để binh vực ta như thế, hay là Đồ cô cô đã...
Chí Tôn không dám nghĩ xa hơn nữa, chàng sợ mình nghĩ quấy phải tội với người ơn, nên chàng chỉ buồn buồn thôi :
- Nhưng ngôi mộ tiểu sinh đâu còn nữa để sang mùa thu tới Đồ cô cô lên đó viếng thăm!
Chàng buông tiếng thở dài, rồi hỏi Hồng Y Nữ Xảo Nhi :
- Hồng cô nương ạ! Sau khi chôn cất tiểu sinh trên ngọn cao đảnh xong, Đồ cô cô có nói những gì lạ không?
- Đồ cô cô chỉ khóc than cho tới khi trời gần sáng, người mới cùng tiểu nữ xuống chân đồi ra đi, chứ chẳng nghe người nói gì lạ cả.
Chí Tôn vụt nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp tuyệt vời ẩn chứa sự buồn kín đáo của Hồng Y Nữ Xảo Nhi rồi hỏi :
- Đồ cô cô đã ra đi, còn Hồng cô nương sao về nhà trở lại đây làm gì nữa, cô nương biết tiểu sinh sống lại chăng?
Tự nhiên cô gái đỏ hồng cả mặt, nàng lúng túng rồi lắc đầu :
- Không phải thế đâu Dương tiểu huynh ạ, nếu biết trước tiểu huynh không chết, thì tiểu nữ và Đồ cô cô không mang xác lên ngọn cao đảnh này chôn cất làm gì. Sự thật lúc còn tại hang Nghiệt Long Đàm, từ Hải Âu Quái Khách, đến Đồ cô cô và tiểu nữ, trông thấy Dương tiểu huynh tim đã ngừng đập, máu miệng tràn ra, còn mình mẫy thì lạnh như đồng, ai ai cũng ngỡ tiểu huynh đã chết thiệt rồi, nên Hải Âu Quái Khách ngậm ngùi bỏ đi, còn tiểu nữ và Đồ cô cô vì sợ bọn ma đầu khát máu moi bụng tiểu huynh lấy viên nội đơn Ngưu Long Giao, thì cái chết của tiểu huynh thật là thê thảm, nên tiểu nữ đã cùng với Đồ cô cô tìm tới ngọn cao đảnh này an táng tiểu huynh cho có phần kín đáo, tránh được những cặp mắt tham độc của bọn ma đầu và như thế cũng đỡ tủi cho tiểu huynh dưới lòng huyệt lạnh.
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Nhưng tiểu nữ không ngờ Dương tiểu huynh sống lại như thế này, thật là phúc đức cho tiểu huynh.
Lặng nghe mấy lời tâm huyết của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, Chí Tôn vô cùng cảm khích, chàng lại hỏi :
- Rồi ai đào huyệt chôn tiểu sinh?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi thành thật đáp :
- Chính Đồ cô cô đã đào huyệt chôn cất tiểu huynh, còn tiểu nữ thì....
Chí Tôn hỏi phăng :
- Còn Hồng cô nương thì sao? Sao cô nương không nói dứt câu, lại ngập ngừng?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi thẹn thò, chớp đôi mắt đen láy đẹp tuyệt vời nhìn Chí Tôn rồi cúi mặt...
Trông thấy cô gái quá thẹn, Chí Tôn không nỡ, chàng lãng qua chuyện khác :
- Hồng cô nương biết trước kế mẫu của cô nương lên ngọn cao đảnh quật mộ tiểu sinh, nên trở lại sau khi tiển đưa Đồ cô cô một quãng đường chăng?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi ngước mặt dịu dàng đáp :
- Cũng không phải thế đâu Dương tiểu huynh ạ! Thật ra, tiểu nữ sau khi an táng Dương tiểu huynh trên ngọn cao đảnh thì không còn mong gì có ngày gặp gỡ tiểu huynh nữa, mà vì trong lúc đang đi với Đồ cô cô, chẳng hiểu tại sao tự nhiên tiểu nữ đâm ra nghi ngại trong lòng. Tiểu nữ tin chắc nội đêm sẽ có kẻ gian ác lên ngọn cao đảnh quật mồ tiểu huynh để chiếm đoạt lấy viên nội đơn quí báu đó, nên tiểu nữ kiếm cách chia tay Đồ cô cô và trở lại ngọn đồi, thì....
Nói đến đây, Hống Y Nữ Xảo Nhi ngừng ngập một lúc thật lâu mới nói :
- ...Tiểu nữ gặp lúc kế mẫu của tiểu nữ đương phóng chưởng đánh bật nấm mộ của Dương tiểu huynh lên, rồi sau đó câu chuyện đã xảy ra như tiểu huynh đã hiểu...
Nói dứt Hồng Y Nữ Xảo Nhi cúi mặt đứng lặng chờ tiếng nói của Chí Tôn. Chí Tôn càng thêm xúc động khi nghe Hồng Y Nữ Xảo Nhi thuật lại câu chuyện vừa xảy ra trong đêm qua và tình nàng đối với chàng. Chàng nhìn cô gái một lúc lâu và thầm nghĩ :
- Lạ thật, tại sao nàng là con gái của ả dâm phụ Tần Mỵ Nương vốn có thâm cừu với ta từ trước, chính kế mẫu nàng đã phụ lực cùng bọn ma đầu đánh ta mấy ngọn chưởng hộc máu mồm đến không còn có thể cử động được, nhưng tại sao nàng tỏ ra bênh vực ta, muốn bảo vệ tính mệnh ta ngay từ lúc đầu mà ta đã nhận ra trong cử chỉ của nàng..... Rồi tới khi ta bị chưởng phong đánh chết hẳn theo như những lời nàng thuật vừa rồi, thì rõ ràng nàng đã ngã về ta chống lại kế mẫu nàng và cả bọn ma đầu trong hai Bang một Hội. Nếu nàng không có tình ý gì với ta tại sao nàng dám liều lĩnh thế?
Còn Đồ cô cô lại khóc khi vùi chôn ta dưới huyệt? Nàng vì lòng nghĩa hiệp mà chu toàn ta như vậy chăng? Nhất định là không như thế rồi, nếu nàng có lòng tốt giúp người trong lúc nguy biến, thì cũng chỉ một hạn định nào thôi chứ, đằng này nàng đã tỏ ra liều chết mà chống lại bọn ma đầu trong hai Bang một Hội, đến nỗi phải bị tên đại ma đầu Sư Diện Quái Ma phun trúng nhằm huyệt “Trần Hương” một hạt “Huyết Châu Xạ Ảnh” suýt nữa đã tuyệt mạng rồi. Sau cùng, Lệnh chủ Hải Âu tại sao lại tới cứu ta đang cơn nguy ngập, cũng theo lời Hồng cô nương thì ông ta đã ngậm ngùi đứng trước cái xác chết của ta, Tại sao thế? Ông ta có quan hệ gì đến cuộc đời dĩ vãng của ta chăng? Ông ta có quen thân gì với sư phụ ta chăng?
Tất cả đều bao trùm những sự bí mật và bí mật! Chí Tôn cứ mãi nghĩ ngợi triền miên, óc chàng quay cuồng với nhiều ý nghĩ đối chọi khác nhau, cố phăng tìm ra tia sáng bí mật con người lạ lùng Lệnh chủ hải Âu và Thiên Sơn Long Nữ, nhưng không làm sao được cả, chàng thừ người một lúc thật lâu chẳng nói thêm câu nào cùng Hồng Y Nữ Xảo Nhi cả. Hồng Y Nữ Xảo Nhi thấy vậy nàng cũng ấp úng mãi không biết phải nói câu nào để kéo Chí Tôn trở về thực tế. Chợt, một con Sóc từ trên cành tòng nhảy xuống lượn trước mặt hai người phóng vụt đi như một mũi tên lao.
Chí Tôn giật mình, chàng day lại sực nhớ ra một điều, liền hồi Hồng Y Nữ Xảo Nhi :
- Có phải Hồng cô nương đã gây nên tiếng động ở đằng cụm tòng kia không?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi cúi đầu đáp nhỏ :
- Vâng, chính tiểu nữ vô ý giẫm chân lên cành cây khô nên mới ra tiếng động thấu tới tai tiểu huynh đấy.
Chí Tôn lại hỏi :
- Lúc nãy Hồng cô nương có nói Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương vung chưởng quật tốc ngôi mộ tiểu sinh lên, nhưng cô nương có thấy bà ta dùng viên linh đơn gì đó cạy mồm đồ cho tiểu sinh, nhờ thế mà tiểu sinh sống lại không?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi thành thật đáp :
- Điều đó, thật ra tiểu nữ không thấy, mà tiểu nữ chỉ thấy Dương tiểu huynh được quật lên nằm trên mặt đất, lát sau thì sống dậy đấy thôi.
Chí Tôn sáng ngời ánh mắt :
- Thế có nghĩa là lúc nãy những lời của Tần Mỵ Nương đã nói với tiểu sinh điều giả dối à?
- Kế mẫu tiểu nữ nói với Dương tiểu huynh những gì tiểu nữ chưa được rõ?
- Bà ta bảo tiểu sinh: “Chính bà ta đã dùng viên linh đơn nhai nhổ vào mồm tiểu sinh và nhờ đó mà tiểu sinh sống lại”.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi đỏ bừng cả mặt, ngọn lửa hờn ghen ngùn ngụt cháy trong tim nàng, nhưng cũng vội tắt ngay lúc đó, vì nàng sực nhớ dù sao Tần Mỵ Nương cũng là kế mẫu của nàng, nên bình thản thốt :
- Câu chuyện linh đơn thì thật ra tiểu nữ chưa từng mục kích và kế mẫu của tiểu nữ dường như không hề có được món thuốc khởi tử hoàn sinh ấy bao giờ cả, nhưng theo tiểu nữ, thì dù sao người cũng có công quật mồ đem Dương tiểu huynh từ dưới lòng đất lạnh trở lại với ánh sáng cuộc đời, hẳn cũng là một mối chân tình đáng quí của kế mẫu tiểu nữ, sao tiểu huynh lại thắc mắc đến tiểu nữ làm gì? Giờ đây, tiểu huynh đã thoát nạn, mọi việc đâu đấy đã qua rồi, còn nhắc nhở đến chuyện cũ làm chi nữa?
- Không phải tiểu muốn nhắc tới chuyện cũ mà làm gì cho thêm phiền phức, tiều sinh chỉ muốn biết những việc xảy ra lúc tiểu sinh thọ nạn như thế nào, để sau này nếu quả đúng sự thật, tiểu sinh sẽ tìm cách đáp đền thôi, chứ tiểu sinh không có ý chi hết. Nếu trong câu chuyện có phật lòng Hồng cô nương thì tiểu sinh xin gát lại.
Ngờ Chí Tôn có ý giận mình, Hồng Y Nữ Xảo Nhi vội nói :
- Không phải thế đâu Dương tiểu huynh ạ! Tiểu nữ nói thế là muốn tiểu huynh đừng đi quá sâu vào sự thật nửa, vì sự thật bao giờ cũng có những chuyện trái lòng. Nhưng nếu tiểu huynh cần hiểu rõ những gì đã xảy ra trong khi tiểu huynh hãy còn là một cái thân xác bất động, thì tiểu nữ bao giờ cũng sẵn sàng kể lại cho tiểu huynh rõ, chứ tiểu nữ có điều gì khiển trách tiểu huynh đâu. Tiểu huynh đừng nghĩ vậy rất oan cho tiểu nữ.
Chí Tôn buông tiếng thở nhẹ như trút mối lo âu :
- Thế bà ta đã dùng phương pháp gì cứu tôi sống lại, Hồng cô nương có biết không?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi đáp chẳng cần nghĩ ngợi :
- Chẳng có gì cả, tiểu nữ chỉ trông thấy kế mẫu của tiểu nữ đem Dương tiểu huynh ra hấp ánh sáng mặt trời, chẳng bao lâu tự nhiên da thịt tiểu huynh bỗng trở nên tươi tắn, hồng hào và nội trong chốc lát là tiểu huynh cựa mình ngồi dậy, điều này đã làm cho tiểu nữ vô cùng kinh dị, cứ suy nghĩ mãi mà không tài nào hiểu được, tiểu huynh ạ!
Chí Tôn hết sức lạ lùng, chợt nhớ tới viên nội đơn Ngưu Long Giao trong bụng mình, chàng liền bảo Hồng Y Nữ Xảo Nhi :
- Theo tiểu sinh được hiểu trong dịp có một lần đọc cổ thư, thì thấy bảo rằng: Người nuốt viên nội đơn Ngưu Long Giao lọt vào Đan Điền rồi, cho dù có bị kẻ khác đánh trọng thương đến bất tỉnh cũng không thể chết được Hồng cô nương ạ! Như vậy, tiểu sinh cũng không thể chết trong trường hợp đó đâu.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi nói :
- nhưng Dương tiểu huynh quên rằng trường hợp của tiểu huynh khác hẳn trường hợp bị đánh trọng thương, vì sau khi bị lão ma đầu Sư Diện Quái Ma quật chết, tiểu huynh lại còn bị chôn xuống mồ sâu, có lẽ nào viên nội đơn Ngưu Long Giao trong Đan Điền của tiểu huynh lại tự nhiên cứu sống tiểu huynh sao. Tiểu nữ hoài nghi còn có một lý do gì mầu nhiệm khác, mà trong chúng ta chưa ai tìm ra được nguyên nhân.
Chí Tôn nghĩ ngợi giây lát, rồi gật đầu :
- Hồng cô nương nói rất có lý, chắc chắn còn phải có một nguyên nhân nào khác, khiến tiểu sinh mới có thể sống lại chứ không thể tự nhiên được.
Thực ra, cả Chí Tôn lẫn Hồng Y Nữ Xảo Nhi đều chỉ hiểu nội đơn Ngưu Long Giao chỉ có thể làm cho người nuốt nó bị trọng thương sẽ không chết và sau đấy trở thành một quái nhân thôi, chứ hai người không làm sao biết được nội đơn Ngưu Long Giao thuộc chất thuần âm, gặp ánh mặt trời thuộc thuần dương, sẽ cải tử hoàn sinh cho người đã chết, vì vậy, Tần Mỵ Nương mới cứu được Chí Tôn một cách chẳng khó khăn gì. Trong lúc, Hồng Y Nữ Xảo Nhi đã lấy lại được sự bình tĩnh của tâm hồn., bây giờ vẻ mặt nàng hồng ửng chẳng khác gì đóa hoa phù dung vào ban sáng, đôi mắt nàng long lanh như nước mùa thu ẩn chứa một sự yêu thương thầm kín, nàng nhìn chàng đăm đăm không hề chớp. Chí Tôn cũng lặng yên nhìn cô gái, một tình cảm đầu tiên mới mẻ len nhẹ vào lòng chàng. Chàng nghe xao xuyến bàng hoàn như vừa nhấp chén rượu mê.
Trông thấy Chí Tôn nhìn mình chầm cập, Hồng Y Nữ Xảo Nhi đâm ra thẹn thùng, nàng lãng sang chuyện khác :
- Dương tiểu huynh ạ! Giá Đồ cô cô mà hay tin tiểu huynh sống lại, hẳn người vui mừng biết ngần nào.
Nghe Hồng Y Nữ Xảo Nhi nhắc tới Thiên Sơn Long Nữ, Chí Tôn không khòi bùi ngùi, chàng nói :
- Giờ đây biết Đồ cô cô ở phương trời nào mà tìm. Tiểu sinh mang ơn người rất nặng biết bao giờ mới đền đáp công ơn.
Sực nghĩ ra một điều, Chí Tôn hỏi Hồng Y Nữ Xảo Nhi :
- Còn Hồng cô nương tên thật là gì, xin cho tiểu sinh biết để sau này còn gặp gỡ?
- Tên thật tiểu nữ là Thượng Quan Xảo, nhưng gần đây kế mẫu của tiểu nữ gọi hẳn là Hồng Y Nữ Xảo Nhi.
Chí Tôn sửng sốt :
- Như thế phụ thân của Hồng cô nương là....
Hồng Y Nữ Xảo Nhi cướp lời :
- Vâng, là Truy Phong Kiếm Thượng Quan Công Cẩn.
Chí Tôn vụt biến hẳn sắc mặt, chàng há hốc mồm :
- Truy Ohong Kiếm Thượng Quan Công Cẩn?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi hơi ngạc nhiên về sự bất thường của Chí Tôn nàng nói :
- Dương tiểu huynh ngạc nhiên đấy à?
Sợ bị lộ tung tích của mình, Chí Tôn vội chữa ngay :
- Không phải thế đâu Hồng cô nương ạ! Tiểu sinh chỉ không ngờ cô nương lại là con gái của một tay vũ khách ngang dọc một thời thôi... Ồ, hiện lịnh tôn đang ở đâu hở cô nương, có phải là bản chủ hội Bách Linh không?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi chân thành đáp :
- Vâng, cách đây năm năm về trước phụ thân tiểu nữ là bản chủ hội Bách Linh, nhưng từ khi người mất đi rồi thì kế mẫu tiểu nữ điều khiển Hội này tiểu huynh ạ!
- Tiểu huynh có biết thân phụ tiểu nữ à?
Chí Tôn lúng túng đáp :
- Vâng, tiểu sinh từng nghe đến tên người như quen thuộc lắm.
Chàng nghĩ thầm:
- “Truy Phong Kiếm Thượng Quan Công Cẩn” cũng là một trong bọn ma đầu hai Bang một Hội thảm sát hai trăm nhân mạng bang Cam Lộ. Nhưng nay hắn đã chết rồi, không lẽ ta quật mồ trả thù người chết chỉ cho bẩn tay và chẳng chút danh dự nào cả, thế nhưng ả dâm phụ Tần Mỵ Nương cũng là một tay khát máu hiểm độc, ta không thể vì cái ơn kia mà quên mối sư cừu được. hơn nữa ân oán ta cũng đã trả xong còn sự gì ngăn trở trong cuộc ta sát hại kẻ thù cả. Còn Hồng Y Nữ Xảo Nhi, dù có ơn sâu đã cùng Đồ cô cô hết lòng hết sức vì ta, nhưng nàng chính là con gái kẻ huyết hải thâm thù, ta cũng không thể nào vì việc riêng mà bỏ đi mối sư cừu được. Dù nhìn trong ánh mắt của nàng ta hiểu rõ nàng đã yêu thương bằng một mối tình tuyệt đối, thế ta vẫn phải xa nàng vì vực thẳm cuộc đời đã ngăn cách đôi đường, ta cùng nàng cho dù nghìn vạn năm sau vẫn không thể nào tác hợp được. Vậy ta nên tìm cách xa nàng ngay từ bây giờ, để bận bịu thêm chỉ rước lấy sự đau khổ não nề thôi.
Nghĩ như vậy rồi, Chí Tôn bỗng trở nên lạnh nhạt nói :
- Hồng cô nương, cái ơn cô xin có ngày đền đáp, còn hiện giờ tiểu sinh phải ra đi, xin giã biệt.
Nói dứt, Chí Tôn chực quay gót phóng mình lên cụm cây tòng xanh mịt gần đó, thì Hồng Y Nữ Xảo Nhi đã gọi giật :
- Dương tiểu huynh?... Dừng lại....
Chí Tôn quay lại, chàng hỏi :
- Hồng cô nương còn muốn bảo tiểu sinh điều gì nữa, bảo nhanh đi.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi ngập ngừng :
- Dương tiểu huynh, tiểu nữ muốn nói một điều....
Chí Tôn nhìn thẳng vào mắt cô gái :
- Điều gì, Hồng cô nương cứ nói.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi ửng hồng gương mặt trông đẹp như cánh hao rừng, nàng ấp úng :
- Tiểu nữ muốn bảo....
Rồi nàng lặng im luôn, cúi gầm mặt vì quá thẹn. Dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái mới lớn lên, chưa từng yêu ai, nàng rất bỡ ngỡ trước mối tình đầy tha thiết, thì trách sao nàng muốn nói mãi. mà chẳng thốt nên lời. Hơn nữa, cái hình ảnh dâm ô của kế mẫu nàng, Tần Mỵ Nương và Chí Tôn còn sờ sờ đó, nàng khó mà mở miệng tỏ thật với chàng rằng: Em đã yêu anh! Vì vậy, Hồng Y Nữ Xảo Nhi cứ chớp đôi mắt đẹp tuyệt vời sang phía Chí Tôn như ngầm nói với chàng là nàng đã nói bằng sóng mắt hai chữ yêu đương.
Sự thực, Chí Tôn cũng đang rúng động cả tâm hồn vì đôi mắt đẹp tuyệt vời của Hồng Y Nữ Xảo Nhi đã thu hút chàng một cách mãnh liệt không làm sao cưỡng lại được. Chàng đứng ngây người một lúc thật lâu mới hỏi, nhẹ như cơn gió thoảng :
- Hồng cô nương muốn bảo tiểu sinh gì? Sao lại im đi?
Hồng Y Nữ Xảo Nhi rung giọng :
- Tiểu nữ bảo....
Nàng lại im hẳn luôn, mấp máy đôi môi đỏ mộng mà vẫn chẳng thốt nên lời. Chí Tôn xúc động cả tâm can, chàng chực sấn tới một bước cầm lấy tay Hồng Y Nữ Xảo Nhi, chợt một sức mầu nhiệm nào đó, đã bắt chàng dừng lại. Chàng hối hận :
- Không thể được, dù sao nàng cũng là con gái của kẻ thù sư cừu, ta không thể nào yêu nàng được, giữa ta và nàng đã sẵn có một vực thẳm cách ngăn rồi, ta phải bóp chết mối tình đầu từ trong mầm vừa nảy nở, chứ ta đừng nuôi dưỡng nó trưởng thành, sau này sẽ khổ hận mà thôi.
Nghĩ đến đây, Chí Tôn chợt bừng cơn ác mộng, chàng cao giọng bảo :
- Nếu không có điều gì quan hệ, thì tiểu sinh xin giã biệt cô nương, hẹn có ngày gặp gỡ....
Dứt câu, Chí Tôn toan nhúng mình vèo đi. Nhưng Hồng Y Nữ Xảo Nhi lại vội vàng gọi to :
- Dương tiểu huynh...
Lần này Chí Tôn có hơi bực, chàng gay gắt hỏi :
- Còn điều gì nữa, Hồng cô nương hãy nói nhanh lên, sao lại gọi mãi thế?
Trông thấy Chí Tôn tỏ ra lãnh đạm với mình, tự ái trong người Hồng Y Nữ Xảo Nhi nổi dậy, nàng tia sự giận hờn lên ánh mắt :
- Thôi được rồi, tiểu huynh cứ đi đi....
Không nỡ để Hồng Y Nữ buồn, Chí Tôn thấp giọng :
- Nhưng Hồng cô nương bảo tiểu sinh gì, không bảo rồi sao lại giận?
Tự nhiên, Hồng Y Nữ Xảo Nhi òa ra khóc, rung động cả thân hình. Chí Tôn sực thấy, chàng chết lặng cả tâm hồn, chàng không ngờ tình nàng đối với chàng lại thiết tha đến thế....
Mặc dù chưa từng trải sự đời và cũng chưa am hiểu sâu xa về tâm lý của ái tình, nhưng bản chất Chí Tôn là chàng trai thông minh tuyệt vời, nhìn Hồng Y Nữ Xảo Nhi khóc, chàng hiểu ngày tình yêu của nàng đối với chàng tuyệt đối đến mức nào rồi. Nhưng hình ảnh lõa lồ giữa dâm phụ Tần Mỵ Nương và chàng ở trên ngọn cao đảnh đã làm nghẹn ngào hai tiếng yêu đương của nàng thôi.
Chàng nhủ thầm :
- “Nàng đã yêu thương ta đến cực độ có thể chết được và với tấm nhan sắc ấy, tính tình ấy, ta vẫn có thể đáp lại cho nàng bằng một sự hy sinh lớn lao nhất trong đời ta, nhưng không thể được, ta tin rồi đây một ngày nào đó, khi nàng hiểu ta là ai, nàng sẽ đâm ra hối hận và oán trách ta suốt đời, như vậy thà là ta cương quyết xa nàng ngay từ bây giờ là hay hơn hết, có lẽ định mệnh cuộc đời bắt ta và nàng phải khổ, nên mới xui ra chuyện trái ngang như thế”.
Chí Tôn vùng buông tiếng thở dài, chàng chán ngán cho mình chưa bao nhiêu tuổi đầu mà gặp phải nhiều cảnh ngộ quá đớn đau, cho nên chàng cứ thơ thẩn mãi mà chưa nói được nên lời giã biệt nàng.
Hồng Y Nữ Xảo Nhi lần đầu tiên ngỡ ngàng bước chân trên lãnh vực tình trường, nàng đã yêu tha thiết mà chẳng được người yêu lại, sự tổn thương trong lòng nàng càng lúc càng thêm thấm thía, rồi từ sự thấm thía đó nàng đâm ra hổ thẹn, cuối cùng ngọn lửa căm hờn đột nhiên chỗi dậy, nàng hằn học bảo chàng :
- Hãy đi đi... Dương tiểu huynh hãy đi cho khuất mắt tiểu nữ, đừng bao giờ để tiểu nữ trông thấy mặt nữa.... Hãy đi đi...
Chí Tôn hiểu ngay Hồng Y Nữ Xảo Nhi giận chàng vì sự lãnh đạm của chàng đối với nàng. Vì dù sao nàng cũng là một tiểu thư đài các, vì yêu chàng mà nàng đã hy sinh, nhưng rối lại khi đứng trước mặt chàng chẳng hề được nghe một lời vuốt ve trìu mến nào cả, trái lại chàng còn xem nàng như kẻ xa lạ, lúc nào cũng muốn lẫn tránh nàng, thì trách sao nàng không oán ghét chàng. Nhưng bây giờ đây chàng đang đứng trước ngã ba đường, chàng đã chọn lấy một, thì chàng đành phải bóp nát quả tim yêu để lo trả mối sư cừu, cho trọn lời thề lúc sư phụ chàng ký thác buổi lâm chung.
Chí Tôn nuốt trôi nghẹn ngào, chàng se sẽ gọi :
- Hồng cô nương....
Nhưng Hồng Y Nữ Xảo Nhi đang lau sạch nước mắt thốt giọng căm hờn :
- Ai là cô nương của ngươi nữa đâu mà gọi hở con người vô tình vô nghĩa kia!
Lời nói của Hồng Y Nữ Xảo Nhi có khác nào một mũi kiếm sắc bén thọc qua tim Chí Tôn, chàng muốn thét lớn kêu nàng :
- Cô nương đừng vội tưởng lầm, vì.... chính tôi cũng đã yêu cô...!!
Thế nhưng Chí Tôn nghẹn lời, tiếng hét hận thù không cho chàng thốt lên câu nói đó, chàng nức nở âm thầm rồi im hẳn luôn. Tức giận trào lên ánh mắt, Hồng Y Nữ Xảo Nhi nhìn thẳng vào mặt Chí Tôn lần chót, cất giọng run run :
- Vĩnh biệt nhau tiểu huynh nhé....
Rồi không đợi Chí Tôn kịp nói gì cả, Hồng Y Nữ Xảo Nhi vèo đi như một vệt khói về phía Tây nam...
Đến chừng Chí Tôn hốt hoảng nhìn theo thì bóng Hồng Y Nữ Xảo Nhi đã hút dạng trong rừng già, chàng muốn phóng mình đuổi theo, nhưng chẳng hiểu nghĩ sao đó, chàng lại thôi, đứng thừ người như một kẻ không hồn....Gió rừng buổi ban mai lồng lộng thồi phần phật vạt áo Chí Tôn, kéo chàng trở về với thực tế, chàng ấm ức nghẹn ngào trong cuống cổ, ngẩng nhìn trên khung trời vô tận một vài cánh chim trôi về hun hút chân mây...
Thực ra, Hồng Y Nữ Xảo Nhi trong lúc đó chưa vội đi xa, nàng phóng mình đi vừa khỏi tầm mắt chàng là liền quay lại, len lõi giữa vòm cây rậm kín, để lắng tai nghe trộm chàng có gọi nàng hay có nói một vài câu tâm sự gì về chàng chăng. Nhưng thật lâu tuyệt nhiên không nghe Chí Tôn đá động gì tới tên nàng cả, lửa căm hờn một lần nữa ngùn ngụt cháy lên, quả tim non lại thêm một lần rạn nứt, vì lầm tưởng chàng sẽ khinh nàng, Hồng Y Nữ Xảo Nhi nghiến răng kén kẹt, chiếu cặp mắt hận về phía chàng đứng hậm hực.
- Được rồi, Dương Chí Tôn, ngươi đã khinh ta thì ngươi sẽ chết, có một ngày nào đó ta sẽ moi trái tim ngươi coi sắt đá thế nào cho biết.
Dứt câu, Hồng Y Nữ Xảo Nhi giận dữ, nhúng mạnh hai chân, tức thì bóng nàng đã mờ ảo giữa rừng cây...
Vô tình, Chí Tôn đâu biết chuyện gì vừa lại mới xảy ra. Chàng cứ ngắm cảnh núi rừng hùng vĩ dưới bầu trời sáng đẹp buổi ban mai cho nhẹ đi phần nào sầu khổ. Chính Hồng Y Nữ Xảo Nhi đã lầm, nên mới thù hận bỏ đi, chứ sự thực Chí Tôn cũng tan nát cả cõi lòng vì sự ra đi đột ngột của nàng, để lại giữa rừng núi hoang vu cho chàng một mối u tình vạn thuở.....
Giữa lúc đó, tại ngọn cao đảnh, Tần Mỵ Nương nằm bất động vì dục tình đang cháy bừng đến tột độ để hồn chơi vơi vào cõi mê ly. Chẳng còn một chút dự phòng, thình lình bị Chí Tôn chộp nhầm huyệt, khiến cho cô ả nằm thừ như pho tượng diễm kiều, không tài nào cựa quậy được, đành trố cặp mắt dâm độc nhìn theo chàng mà trào sôi máu hận. Cô ả tức tối cho mình đã thua trí Chí Tôn. Đồng thời, từ quãng cây xanh cũng vừa lố nhố xuất hiện một lũ ma đầu đang chạy tới chân đồi. Bọn ma đầu này chính là một nhóm người đã từng tham dự trong vụ tranh đoạt viên nội đơn Ngưu Long Giao, mà Sư Diện Quái Ma đã thắng thế từ chiều hôm qua.
Trong khi Thiên Sơn Long Nữ và lão Quái ma quyết một còn một mất với nhau, thì cũng như Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương, bọn chúng chực chờ hai người cùng sa cơ sẽ nhảy bổ vào, chộp bắt Chí Tôn mang đến một nơi thâm sơn cùng cốc vào đó, moi bụng chàng chiếm lấy nội đơn Ngưu Long Giao. Nhưng mưu thâm độc của chúng không thành, vì sự có mặt của Lệnh chủ Hải Âu đã quật chết Sư Diện Quái Ma bằng một ngọn quái chưởng chưa từng thấy, làm cho chúng tan hồn vỡ mật, chúng lè lưỡi, lắc đầu trước cái công lực siêu tuyệt của người dị khách, đồng thời, biết mình không phải là tay đối địch, nên chúng vội vã phóng vọt vô rừng sâu, trú ẩn chờ cơ hội.
Vì vậy, sau khi Hải Âu Quái Khách đi rồi, thì bọn ma đầu này quay lại cách Nghiệt Long Đàm chừng năm mươi trượng. Chúng do thám tình hình, chợt trông thấy Thiên Sơn Long Nữ và Hồng Y Nữ Xảo Nhi đang vác xác Chí Tôn, chúng chực véo theo, thì bóng hai nàng đã mất hút giữa rừng già. Phần thì trời đã tối, phần không biết hai nàng chạy hướng nào, nên bọn chúng tim hang núi ẩn một đêm, rồi sáng lại rảo tìm coi hai nàng an táng Chí Tôn nơi đâu, để moi bụng lấy viên nội đơn Ngưu Long Giao. Chúng sục sạo mãi tới lúc bây giờ mới đến chân đồi, chợt nhận ra bóng dáng Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương nằm trên ngọn cao đảnh, chúng liền bảo nhau chạy bay lên đấy...
Xem tiếp hồi 7 Bên vực tử thần