Tháp cát thành là một tòa đô thị thương nghiệp bên bờ biển, thương nghiệp phát triển ở trên đại lục cũng có thể nói là thuộc hàng nhất lưu, bởi vậy cửa thành luôn đóng rất muộn. Trung bình thì các cửa thành khoảng chín giờ tối là đóng, nhưng tại Tháp cát thành thì phải là mười hai giờ đêm. Khi Vưu Lý Tây Tư dưới sự gia trì của thuật gia tốc mà phóng đến Tháp cát thành thì chuông của giáo đường vang lên mười hai tiếng chuông. Nhìn cửa thành theo tiếng chuông mà từ từ đóng lại, Vưu Lý Tây Tư hai chân mềm nhũn, ngồi ở trên mặt đất. Vừa rồi hết tốc lực phóng tới thật sự là tiêu hao rất nhiều thể lực của hắn, hơn nữa để bảo trì tốc độ cao, hắn không ngừng gia trì gia tốc thuật, ma lực trong cơ thể tiêu hao không còn một mảnh. Vưu Lý Tây Tư lúc này có thể nói cực là rất yếu, sợ rằng chỉ cần một tên nhị cấp địa tinh đều có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Nghỉ ngơi trên mặt đất mấy giờ sau, ma lực của Vưu Lý Tây Tư rốt cục cũng khôi phục được một chút, sở dĩ nhanh như vậy là nhờ tam cấp hồi phục thuật
" Nhân danh Vưu Lý Tây Tư, hồi phục!"
Một cỗ nhu hòa bạch quang phát ra từ tay của Vưu Lý Tây Tư rồi sau đó lan tràn ra toàn thân của hắn. Dưới ánh bạch quang lóng lánh của hồi phục thuật, thể lực mất đi của Vưu Lý Tây Tư dần dần khôi phục. Nhìn cỗ bạch quang trên người, Vưu Lý Tây Tư một trận vui mừng, tuy rằng hắn cũng không phải Thần quan, nhưng quang hệ ma pháp mà những Thần quan cấp thấp thường dùng thì hắn đã sớm tu luyện thành thạo, cái này cũng là do hắn từ nhỏ đã mộng tưởng trở thành Thần quan. Để đạt được mộng tưởng này, khi các tiểu hài tử còn đang nghịch bùn, chơi trốn tìm thì Vưu Lý Tây Tư đã bắt đầu liều mạng tu luyện quang hệ ma pháp. Điều đáng nói chính là tuy vẫn còn rất thấp nhưng hắn xác thực có một chút thiên phú về quang hệ ma pháp. Hắn lại nỗ lực hơn kẻ khác đến cả chục lần, vào năm mười lăm tuổi, hắn đã trở thành một vị tứ cấp quang hệ ma đạo sĩ. Tuy nhiên, tại thôn xóm mà Vưu Lý Tây Tư sinh ra lại không có giáo đường, cho nên hắn không được Thần quan dạy dỗ, quang hệ ma pháp của hắn có được là tự học từ một quyển sách quang hệ ma pháp cấp thấp ở một thôn xóm bên cạnh. hắn không biết được là muốn thành Thần quan cũng không phải đơn thuần chỉ là trình độ ma pháp, tín ngưỡng kiên định đối với chí cao thần và sự trung thành đối với giáo đình cũng rất quuan trọng. Cho nên, khảo thí Thần quan cũng bởi vậy mà được chia thành hai bộ phận, ma pháp khảo thí và Thần quan giáo lý khảo thí. Nhưng một gã Vưu Lý Tây Tư mới mười lăm tuổi, chưa bao giờ bước ra khỏi thôn căn bản là không biết điều này. Hắn ngây thơ cho rằng chỉ cần học giỏi quang hệ ma pháp là có thể trở thành một vị Thần quan được mọi người tôn kính. Hắn tích cóp được ba kim tệ trong cả mười năm để đi tới giáo đường Tháp cát thành tiến hành khảo thí Thần quan, đến lúc này thì hắn mới biết được là còn có Thần quan giáo lý khảo thí.
Cuộc thi khảo thí ma pháp quang hệ ma pháp biểu thị đối đã đạt tới tứ cấp quang hệ ma đạo sĩ đối với Vưu Lý Tây Tư mà nói thì đơn giản tựa như ăn cơm, phải biết rằng Thần quan cấp thấp bất quá cũng chỉ có thể sử dụng tam cấp ma pháp mà thôi. Nhưng Thần quan giáo lý khảo thí lại là về Giáo đình pháp quy tín ngưỡng cùng với lịch sử là những cái hắn chưa từng tiếp xúc bao giờ ... Vưu Lý Tây Tư hết đường xoay xở, đành phải buồn bã rời đi. Tại ba năm sau đó, Vưu Lý Tây Tư liều mạng học tập thần quan giáo điển, nhưng nếu so với đám Thần quan đã tiếp thu giáo dục vài chục năm thì vẫn có một khoảng cách lớn. Thế nhưng, Vưu Lý Tây Tư là một kẻ không dễ dàng bỏ cuộc, hắn tâm niệm rằng, chỉ cần không ngừng nỗ lực, việc trở thành một vị Thần quan được người đời tôn kính chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thể lực khôi phục, Vưu Lý Tây Tư từ dưới mặt đất đứng dậy. Đêm khuya đã quá canh hai, mọi ngày thì đây là lúc những người có cuộc sống về đêm ở Tháp cát thành đi lại nhộn nhịp nhất, nhưng kỳ lạ chính là ngày hôm nay lại vắng tanh không có một bóng người. Nhìn con đường bình thường rộn ràng nhốn nháo nhưng hiện tại không có một bóng người, không hiểu sao Vưu Lý Tây Tư có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, phảng phất hnhư có một loại ma thú bí ẩn nào đó đang xuất hiện ở rất gần. Bất quá, đây là bên trong Tháp cát thành, ma thú không có khả năng xuất hiện ở chỗ này đi? Hắn lắc lắc cái đầu, đè ép cái cảm giác này đi xuống, nhanh chóng bước tới hướng nhà chính.
Đột nhiên, một nhân ảnh cao lớn từ trong hẻm nhỏ vọt ra —không, nói là"vọt ra" tựa hồ không quá thỏa đáng, chuẩn xác thì phải là bị"Ném ra", ngã mạnh xuống đất, phát ra một tiếng"Phanh" . Cùng lúc, một thân ảnh cao to khác chậm rãi từ trong hẻm nhỏ đi ra.
" Vưu Lý Tây Tư, cứu ta!" Thân ảnh ngã trên mặt đất nhìn thấy Vưu Lý Tây Tư liền liều mạng bò về phía hắn ba lai, nhìn kỹ, hắn chính là Tháp cát thành đệ nhất cao thủ — ma pháp kiếm sĩ Lai Ngang. Trước đây Vưu Lý Tây Tư, Khảm Tạp và hắn đã từng cùng nhau tiến hành vài lần dong binh nhiệm vụ, hiểu rất rõ thực lực của hắn, thân là lục cấp kiếm sĩ kiêm tứ cấp lôi hệ ma đạo sĩ, hắn là hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Tháp cát thành đệ nhất cao thủ, Vưu Lý Tây Tư từng tận mắt chứng kiến hắn trong một phút đồng hồ chém một con lục cấp ma thú Liệt Viêm Hổ thành năm khối. Là ma vũ song tu, hắn được công nhận là kẻ duy nhất trong Tháp cát thành có thể đột phá nhân thể cực hạn đạt tới thất cấp cường giả lĩnh vực. Phải biết rằng đối với nhân loại mà nói, có thể nói chênh lệch giữa lục cấp và thất cấp như là trên trời và dưới đất.
Một võ giả hoặc ma đạo sĩ chỉ cần thiên phú điều không phải quá kém đến, đồng thời liều mạng tu luyện thì trong cuộc đời cũng khả dĩ có thể đạt tới lục cấp. Nhưng chín mươi chín phần trăm đều chỉ có thể dừng lại ở lục cấp, cho dù bọn họ có nỗ lực, liều mạng tu luyện thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng đột phá lục cấp đỉnh phong mà đạp nhập thất cấp. Chỉ có thể là thiên tài có tuyệt đỉnh thiên phú đồng thời khẳng nỗ lực đại giới mà tu luyện thì mới có thể đột phá cực hạn này. Mà chỉ có thể tự mình đột phá nhân thể cực hạn thất cấp lực lượng thì mới có thể mượn đặc thù ma pháp chất xúc tác trở thành một loại năng lực độc nhất vô nhị—Bảo Cụ Triệu Hoán. Phải biết rằng nếu trong người có Bảo Cụ Triệu Hoán thì tại đồng cấp đối chiến gần như là bất bại, đối với võ giả hoặc ma đạo sĩ dưới thất cấp thì xác suất chỉ là một trong cả ngàn người mới có thể đạt tới được. Lai Ngang là một trong những thiên tài loại này, với vũ kỹ cực cao cộng với ma pháp thiên phú, đồng thời mỗi ngày liều mạng tu luyện, hắn năm mười sáu tuổi đã đạt tới lục cấp đỉnh phong, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đột phá cực hạn chỉ là vấn đề thời gian, trong Tháp cát thành, ai có khả năng đánh hắn bị thương như vậy! !
" Nhân danh Vưu Lý Tây Tư hồi phục!"
" Nhân danh Vưu Lý Tây Tư, hồi phục!"
" Nhân danh Vưu Lý Tây Tư, quang minh chi thuẫn!"
Vưu Lý Tây Tư không chút do dự liên tục sử dụng ba lần tam cấp ma pháp : hai cái hồi phục thuật chữa thương cho Lai Ngang, một cái quang minh chi thuẫn tắc cấp thêm một tầng ma pháp phòng ngự. Nhìn quang minh chi thuẫn lóng lánh trên người, Vưu Lý Tây Tư an tâm không ít, quang minh chi thuẫn này đủ để một lần chống chọi lại một kích toàn lực của lục cấp cao thủ, quang hệ ma pháp phòng ngự nổi danh đệ nhất không phải tự nhiên mà có.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, thân ảnh của Lai Ngang và đối thủ của hắn đều từ từ hiện lên rõ ràng. Nhìn rõ tình huống của Lai Ngang lúc này, Vưu Lý Tây Tư hít một ngụm lương khí. Ngã lăn trên mặt đất, Lai Ngang toàn thân là máu, bộ trang phục xa xỉ làm từ bộ da của cao cấp ma thú đã bị rách toác thành những mảnh vụn, trường kiếm do đám ải nhân người lùn chế tạo không bao giờ rời tay, chỉ còn lại có nửa đoạn, những vết thương trên mặt trên người nơi nếu như người khác mà nhìn thấy thì sẽ không khỏi giật mình, không ít đ vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, trên bụng còn một lỗ máu xuyên qua tới sau lưng, vết thương như vậy thì hồi phục thuật của Vưu Lý Tây Tư căn bản không có khả năng trị liệu, hai cái hồi phục thuật vừa rồi sợ rằng cũng chỉ có thể giảm bớt một chút thống khổ cho hắn mà thôi. những mảnh vụn của bộ trang phục, Vưu Lý Tây Tư nhận ra đây là một bộ trang phục được may từ da của đại địa ma hùng, phải biết rằng đại địa ma hùng là thất cấp ma thú có khả năng phòng ngự cực mạnh, trang phục làm từ da của nó, không thể có bất luận một vũ kỹ hay là ma pháp dưới thất cấp nào có thể khiến cho bị xé rách nát đến vậy.
Vưu Lý Tây Tư hít sâu một hơi, lần đầu cảm thấy hơi thở của tử vong đén gần như vậy, quang minh chi thuẫn mang đến cảm giác an toàn trong nháy mắt đã biến mất sạch, chỉ còn lại một cỗ hơi lạnh trong lòng. Khiến cho Lai Ngang bị bại đến như vậy, đối thủ rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hắn bắt đầu quan sát đối thủ của Lai Ngang — cái thân ảnh cao to xuất hiện. Không nghĩ tới Lf vừa nhìn thấy thì Vưu Lý Tây Tư đã kêu lên:
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là con gì vậy! ! !"