Cái gì cũng nhìn không rõ lắm, cảm giác thân thể mình đang phiêu phù trong không gian vô hạn, đây là cảm giác sau khi chết? Vưu Lý Tây Tư trong lòng cảm thấy mờ mịt. Trong suy nghĩ của Vưu Lý Tây Tư, người tốt khi chết thì linh hồn sẽ được chính sứ giả Chí Cao thần đưa lên thiên đường, người gây ra nhiều tội nghiệt khi chết linh hồn sẽ rơi xuống địa ngục. Thiên đường và địa ngục, chính là không gian này hay sao? Vưu lý Tây Tư bắt đầu khẩn trương, một người quyết tâm thành thần quan như hắn dù thế nào cũng không muốn vào địa ngục, thiên đường – Chỗ ở của chí cao thần mới là lý tưởng của hắn.
Chẳng qua bao lâu, có thể là vài tiếng đồng hồ cũng có thể là hàng tỉ năm, tại không gian này không cách nào xác định thời gian, Vưu Lý Tây Tư phát hiện phạm vi xung quanh xuất hiện ánh sang màu vàng chói mắt, ý thức hắn từ từ biến mất. Nhưng hắn cũng không có điều gì phải sợ hãi, hắn cho rằng đích thân sứ giả Chí Cao thần tới đón tiếp hắn, đây là vinh quang chỉ thuộc về hắn.
“Chí cao thần tại thượng, cảm tạ ngài đã ban thưởng vinh quang cho kẻ thấp hèn này!” Đây là lời cầu xin của Vưu Lý Tây Tư trước khi ý thức biến mất.
----------
Không biết trải qua bao lâu, ý thức của Vưu lý Tây Tư dần tỉnh táo lại, lần này hắn cảm giác rõ ràng được thân thể mình. Tuy rằng tạm thời không thể cử động, thế nhưng cái loại cảm giác có thân thể này tuyệt đối không thể sai được. Không có trải qua thống khổ khi mất thân thể thì sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể biết được có lại thân thể tuyệt vời như thế nào. Cảm thấy được chính mình một lần nữa có lại thân thể khiến tâm tình của Vưu Lý Tây Tư chỉ có thể dùng bốn chữ “mừng rỡ như điên” để hình dung. Hiện tại việc Vưu Lý Tây Tư muốn làm nhất là mở mắt. Hắn khẩn trương muốn nhìn một lần thiên đường trong truyền thuyết có hình dạng gì. Trong ý nghĩ của hắn, tại thế giới này chính mình chết đi mà linh hồn một lần nữa lại có được thân thể thì chỉ có một khả năng là nhờ vào lực lượng đỉnh cao của Chí Cao thần, do đó nơi hắn xuất hiện ở đây chỉ có thể là thiên đường. Thế nhưng khi hắn mất sức chín trâu mười bò để mở mắt quan sát bốn phía thì, cảnh sắc xung quanh đập vào mắt hắn làm cho tâm hắn thoáng cái từ trên chín tầng mây rơi thẳng xuống địa ngục.
Trần nhà cũ nát, đầy sách dạy Thần Quan trên bàn học, giấy tờ lộn xộn khắp sàn nhà, cảnh sắc quen thuộc hằng ngày nói cho Vưu Lý Tây Tư ở đây chẳng phải là thiên đường, nơi này là nhà hắn, nơi hắn ở suốt ba năm trong Tháp Cát thành.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Một mảnh hỗn loạn trong đầu Vưu Lý Tây Tư, hắn nhớ rõ ràng mình bị một kẻ đeo mặt nạ một đao xuyên tim, thương thế như vậy sợ rằng Giáo hoàng Chí Cao thần giáo ở đây cũng phải bất lực. Hơn nữa hắn nhớ kỹ rõ ràng linh hồn của mình đã thoát ly thân thể bay tới hư không, sau đó một đạo kim quang chiếu rọi xuống làm hắn mất đi ý thức.
Lẽ nào đạo kim quang đó do Chí Cao thần phát ra để đưa hắn sống lại. Điều đó không có khả năng, hắn cũng không phải là một Thần Quan chính thức mà chỉ là một tứ cấp quang hệ ma đạo sĩ, thế nào mà lại được Chí Cao thần ban ân.
“Ai có thê nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra!” Vưu Lý Tây Tư nghĩ đến đầu muốn nứt ra cũng không giải thích được, chỉ co thể nhìn trời kêu to.
“A, chủ nhân, ngài đã tỉnh lại!” Một thanh âm như chim họa mi hót líu lo vang lên trong phòng Vưu Lý Tây Tư, dọa cho Vưu Lý Tây Tư một cú sốc. Nhìn theo phương hướng phát ra thanh âm, một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp chẳng biết xuất hiện trong phòng hắn từ lúc nào.
Đây là một cô gái khả ái xinh đẹp làm cho hắn nhìn mà nhịn không được chỉ muốn ôm vào trong ngực cẩn thận tỉ mỉ che chở. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt màu tím trong suốt như nước, cái mũi khéo léo lả lướt, tất cả hiện lên một khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn, không nhiễm chút bụi trần. Một thân ảnh với chiếc váy màu tím giống đôi mắt, cùng với mái tóc màu tím thướt tha dài tới thắt lưng, thoạt nhìn giống như 1 tiểu tinh linh màu tím đi ra từ trong mơ. Khiến kẻ khác kinh hãi chính là đôi giầy thủy tinh màu tím trên đôi bàn chân tinh tế không phải đi trên mặt đất, mà là phiêu phù cách mặt đất 4-5 phân trong không trung.
"Ngươi là ai, vì sao lại ở trong phòng của ta?” Vưu Lý Tây Tư nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia một cách khó hiểu. Nữ hài tử mỹ lệ khả ái như thế bất luận kẻ nào liếc mắt qua cũng không thể quên được, nhưng trong đầu Vưu Lý Tây Tư cũng không có ấn tượng gì, tình hình này chỉ có 1 cách giải thích, trước đây hắn chưa từng gặp mặt cô gái xinh đẹp này. Vì sao lại có khả năng gọi hắn là chủ nhân, chuyện gì đã xảy ra?
"A! Xin lỗi, ta còn chưa tự giới thiệu! Ta tên là Ngả Á, là người bảo vệ của sách ma pháp Ma Sử do ngài sở hữu. Cơ thể, linh hồn ta thủ hộ sách ma pháp thì cũng chính là đã hoàn toàn thuộc về ngài. Sở dĩ ta gọi ngài là chủ nhân bởi tất cả của ta đều thuộc về ngài.” Nói xong những điều này, cô gái Ngả Á xinh đẹp hít một hơi nhào vào trong lòng Vưu Lý Tây Tư.
“A! Chủ nhân mình là một vị trẻ tuổi anh tuấn, thực sự là quá may mắn!”
Hiện thời Ngả Á trong lòng Vưu Lý Tây Tư không còn nửa điểm khí chất tinh linh mộng ảo, rõ ràng là một tiểu ác ma hay mê hoặc nhân loại rơi vào vực sâu dục vọng. Vưu Lý Tây Tư có thể cảm giác được bộ ngực nho nhỏ mới bắt đầu phát dục đang không ngừng đè ép hắn, xung quanh thân thể hắn tản mát ra mùi thơm mộng ảo của cơ thể thiếu nữ cũng điên cuồng kích thích dục vọng ở sâu trong nội tâm của Vưu Lý Tây Tư.
“Chí Cao thần tại thượng, hãy cứu ta a!” Vưu lý Tây Tư bắt đầu điên cuồng hướng thần cầu xin, hắn đã bắt đầu vô pháp chống đối cô gái xinh đẹp trong lòng mình, đang mê hoặc dục vọng nam tính một cách điên cuồng. Chí cao thần tựa hồ không nghe thấy lời cầu xin của Vưu Lý Tây Tư, cử động của Ngả á càng lúc càng lớn mật, thậm chí bắt đầu dùng cái lưỡi đinh hương của nàng nhẹ nhàng liếm vành tai Vưu Lý Tây Tư.
Không được, mọi người sẽ nói ta làm ra chuyện không bằng cầm thú! Muốn thành một vị thần quan được mọi người tôn kính, tuyệt không thể bị loại trình độ mê hoặc này đánh bại! A! ! ! Không được, đừng đứng lên a! Xuống phía dưới, xuống phía dưới! Tuy rằng Vưu Lý Tây Tư liều mạng áp chế dục vọng của mình, nhưng bản năng nam tính ngày càng bành trướng lên.
"Được rồi, Ngả á! Ta nhớ kỹ ta hình như bị kẻ đeo mặt nạ đâm xuyên qua trái tim, là ngươi đã cứu ta phải không?" Dưới tình thế cấp bách vưu lý tây tư trong đầu linh quang chợt lóe, tìm được 1 đề tài để có thể thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này.
"Không sai, là ta phát động lực lượng trong sách ma pháp cứu ngài, tình huống lúc đó vạn phần nguy cấp! Nếu không phải máu của chủ nhân mở ra ấn ký của sách ma pháp đúng lúc thì ngài sơ rằng đã sớm bị kẻ đêo mặt nạ kia giết chết. Bất quá chủ nhân không cần lo lắng, kẻ đeo mặt nạ kia đã bị ta chém làm tám khối rồi”. Cảm tạ trời đất, tiểu ác ma rốt cục buông lỏng ra ,ôm chặt hai tay của hắn, giúp hắn tạm thời thoát khỏi nguy cơ thất thân. Chờ một chút, ngươi vừa nói gì? Vết thương của hắn được ma đạo thư chữa trị? Cái kẻ đeo mặt nạ kia bị chém làm tám khối?
Cái loại thương thế này có thể hồi phục, cùng với việc đánh bại kẻ đeo mặt nạ mạnh mẽ kia, sợ rằng chỉ có bản thân Vưu Lý Tây Tư biết rõ cần nhiều lục lượng như thế nào. Cái loại lực lượng siêu việt đã ngoài thất cấp thậm chí bát cấp, mà loại lực lượng này lại được cất giữ trong một quyển ma đạo thư. Lẽ nào, lẽ nào hắn có được quyển mộng ảo ma đạo thư chỉ xuất hiện trong truyền thuyết do Chí Cao thần ban cho nhân loại – Quang Minh Thánh Điển. Cũng đúng, có thể lam cho một quyển ma đạo thư chứa được bát cấp thậm chí cửu cấp lực lượng, ngoại trừ Quang Minh Thánh Điển do Chí Cao thần chế tác thì không còn cách nào khác.
“Quyển, quyển…….Ma đạo thư này tên……tên là…….Quang minh thánh điển hay sao?” Thanh âm Vưu Lý Tây Tư chưa bao giờ run rẩy như vậy.
"Quang minh thánh điển? Đó là vật gì vậy?” Vẻ mặt Ngả Á mê hoặc hỏi? Nhìn vẻ mặt mê hoặc của Ngả á, chẳng biết thê nào, nhưng Vưu Lý Tây Tư có một dự cảm phi thường không ổn. “Ta là người bảo vệ của ma đạo thư tên là nguyền rủa chi thư, là quyển Ma Vương Chi Thư do ma vương A Tư Tháp La đại nhân đặc biệt biên soạn truyền thừa Ma Vương lực. Ngài đã trở thành người kế thừa Ma Vương A Tư Tháp La đại nhân.”
!!!!!!!!!!!!!!!!!!