Động đất, trời rung đất chuyển, sinh linh đồ thán.
Thủy Thiên Nhi vì quá lo lắng mà nắm chặt chiếc điện thoại trong tay cùng mọi người ngồi vây quanh mảnh đất trống trải trên sân thể dục, mỗi người hết lần này đến lần khác cố thử gọi điện liên lạc với người thân, nhưng lần nào cũng chỉ nghe được âm thanh trả lời từ chiếc điện thoại: “ Thực sự xin lỗi, đường truyền điện thoại đang bị trục trặc, không thể liên lạc được…tít tít tít…”.(Dg: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm trong váy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…hắc hắc).
Bầu trời tối đen, mọi người đều chạy về ký túc xá lấy chút thức ăn, vật dụng để chuẩn bị cho bữa tối đem xuống dưới. Thủy Thiên Nhi ngơ ngác ngồi im tại chỗ, nỗi bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, bạn thân của nàng an ủi mãi mà cũng không được, đành phải ngồi lại cùng nàng.
Lúc năm giờ sáng, di động của Thủy Thiên Nhi đột nhiên vang lên hai tiếng, báo có tin nhắn mới, người gửi là "Papa". Thủy Thiên Nhi trong lòng tràn đầy vui mừng, vội vàng mở hộp thư ra, nhưng sau khi xem xong thì tâm trạng đột nhiên trở nên trống rỗng......
Dòng tin nhắn ghi là: "Bảo bối thân yêu của cha, nếu con còn sống, nhất định phải nhớ kỹ: cha yêu con."
Thủy Thiên Nhi tự an ủi chính mình, cha mẹ nhất định không có việc gì, bọn họ nhất định đang rất lo lắng cho mình. Nhất định không thể khóc, bởi vì nàng cảm thấy chỉ cần mình khóc, cha mẹ sẽ không còn ở nhân thế nữa, cho nên nhất định không thể khóc......
Giữa trưa, điện thoại lại một lần nữa reo lên, lần này là ca ca gọi.
" Thiên Nhi...... Nghe ca ca nói xong, nhất định phải kiên cường lên nha...muội còn có ca ca ta...Còn có nãi nãi, bà nội......" Giọng nói của Thủy Phong ca ca bị đứt quãng hòa lẫn với âm thanh động đất nghe có chút nghẹn ngào.
" Ca, ca nói sao...?" Từng giọt nước mắt của Thủy Thiên Nhi rốt cuộc cũng không nhịn được mà chảy xuống.
" Thiên Nhi... cha, mẹ… đều rời chúng ta mà..." Thanh âm nghẹn ngào của Thủy Phong làm cho Thủy Thiên Nhi nhất thời đầu óc trống rỗng, chưa kịp nghe xong lời nói của ca ca liền té xỉu.
Tiếng còi xe cứu thương chạy qua hú lên liên hồi...
Thủy Thiên Nhi nhìn thấy xe cứu thương đang đem một người chính là mình chở đi cấp cứu, nhất thời nàng không rõ đã xảy ra sự tình gì.
" Chuyện này là sao? Vì sao ta lại có thể thấy chính mình?" Thủy Thiên Nhi cảm thấy đầu óc lẩn lộn, lẩm bẩm nói. Thủy Thiên Nhi vội đứng lên chạy theo xe cứu thương, xong lại phát hiện chính mình lại bay bổng phiêu diêu trên mặt đất. Chạy một bước liền bay ra rất xa. Hơn nữa tuyệt không tốn chút sức lực nào.
" Ta làm sao lại thế này?" Thủy Thiên Nhi càng hồ đồ hơn, lại tiếp tục bay theo xe cứu thương.
" Không hiểu sao lại không thể cử động?" Thủy Thiên Nhi cảm thấy vô cùng kỳ quái, xoay người lại thì phát hiện một cái thiết trảo đang ôm lấy mình. Cách thiết trảo ở đằng xa là một người mặc áo đen, đứng bên cạnh hắn là một người mặc áo trắng, sau lưng hai cánh như ẩn như hiện … Thiên sứ???. Khuôn mặt hai người đều trông thật là lãnh khốc, giống y như quân bài Tú-lơ-khơ (DG: bài tiến lên). Tuy rằng bộ dạng không tồi lắm nhưng cũng không cần đi…dọa ma ah! Thủy Thiên Nhi cảm thấy trong lòng rất là khó chịu.
" Các ngươi vì cái gì phải bắt ta? Mau thả ta ra. Ta muốn đi bệnh viện!" Thủy Thiên Nhi giận dữ nói.
“Ngươi đã chết, lập tức theo chúng ta đi”. Người mặc áo đen nói.
“ Ta đã chết? Sao ta lại chết được? Rõ ràng là ta chỉ hôn mê, không thể nào lại chết chứ! Ta còn chưa thấy mặt cha mẹ ta mà! Hỗn đản các ngươi buông ra cho ta! Thủy Thiên Nhi liều mạng giãy dụa, nhưng ngoại trừ toàn thân đau đớn, tê liệt ra thì không hề có chút kết quả nào.
Hai tên hắc bạch cũng không thèm để ý tới Thủy Thiên Nhi, lập tức lôi nàng lại rồi tung hai cánh bay lên.
" Các ngươi là yêu nhân phương nào? Vì sao lại bắt ta?" Thủy Thiên Nhi tức giận nói.
" Chúng ta là Hắc Bạch Vô Thường, cũng có người gọi chúng ta là thiên sứ hoặc là ma quỷ." Tên bạch y nói.
Dĩ nhiên thiên sứ cũng như ma quỷ, thiên sứ cũng chính là Hắc Bạch Vô Thường!
" Nhưng mà, Hắc Bạch Vô Thường không phải có cái lưỡi thật dài sao? Tại sao các ngươi lại không có? Không phải là còn có thủ đoạn chiêu hồn sao?" Thủy Thiên Nhi hỏi.
Song, hai tên hắc bạch cũng chẳng thèm để ý tới câu hỏi của nàng, tiếp tục bay thẳng lên trời.
" Các ngươi muốn mang ta đến nơi nào?! Ta không muốn đi Minh phủ (Âm tào địa phủ)!!! Ta không thể chết được!! Ta còn không biết cha mẹ ta thế nào rồi đâu! Mau thả ta ra! Ta muốn đi tìm cha mẹ ta!!"
"Hỗn đản, mau buông ta ra!!"
"Hỗn đản, các ngươi đều là những kẻ hỗn đản, một chút nhân tình cũng không có!"
"Hỗn đản, ta nhất định phải làm ầm ĩ lên cho địa phủ của các ngươi mãi mãi không được an bình!"
"Đừng có làm ầm lên, vô ích thôi. Sống chết đã có số, đã chết rồi thì không thể sống lại được nữa." Bạch Vô Thường bị Thủy Thiên Nhi làm mất hết kiên nhẫn vội nói. Lúc trước cũng có linh hồn ngoan cố, nhưng sau một hồi làm ầm lên thì cũng im lặng; không như Thủy Thiên Nhi, trên đường đi cứ nói mãi không thôi, thật là làm cho người nghe phải nhức đầu ù tai.
"Nhưng mà, ta còn trẻ ah. Ta ngay cả yêu đương, luyến ái đều chưa thử qua! (Dg: ta còn chưa thử qua cái gì xx,yy ah!) Ta còn chưa làm tròn chữ hiếu với cha mẹ ta! Ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được. Van xin các ngươi, cho ta được nhìn thấy cha mẹ ta đi, một lần thôi cũng đươc!" Thủy Thiên Nhi làm cứng không được, đành phải mềm giọng, bộ dạng một mực nhờ vả. (DG: Gặp ta, ta cho đi gặp liền, hai tên này đúng là đầu trâu mặt ngựa, chẳng biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, cái gì gọi là mỹ nhân ah. Hắc hắc).
“Cha mẹ của ngươi cũng chết rồi” Bạch Vô Thường nói.
“Hả? không thể nào, bọn họ không thể chết được, bọn họ là người tốt, chưa từng làm chuyện gì xấu, bọn họ như thế nào lại chết cơ chứ? Vừa mới hôm qua cha mẹ còn gọi điện thoại cho ta, dặn ta cố gắng học tập cho tốt mà. Sẽ không đâu, các ngươi nhất định là gạt ta! Các ngươi đều là những kẻ lừa gạt!”.
Nhưng dù cho nàng có khóc thét cả nửa ngày thì Hắc Bạch Vô Thường cũng không nói lại nửa lời. (DG: câm như hến, chắc sợ bị phạt tội dại gái?! ^-^)
Cứ như vậy, dọc trên đường đi, một người thì la hét, hai người thì bịt chặt hai lỗ tai liều mạng bay đi, rốt cuộc cũng tới Minh phủ. Nhưng nơi này thật ra đâu phải là Âm phủ, rõ ràng chính là Thiên cung trong truyền thuyết mà!
"Nơi này là địa phương nào? tại sao không giống Minh phủ?" Thủy Thiên Nhi tò mò hỏi thăm.
"Nơi này là thiên cung, bất quá cũng có người gọi là: minh phủ, thiên đường, địa ngục, thiên đình." Bạch Vô Thường đáp.
“Cũng chính tại nơi này, ngươi đi xếp hàng chờ được uống Vong Ưu Thủy (DG: loại nước của Mạnh Bà uống vào trước lúc đầu thai, nhằm làm cho người uống quên hết mọi ký ức dương thế), sau khi uống xong ngươi sẽ được đi đầu thai chuyển thế” Bạch Vô Thường tiếp tục nói.
" Không cần, ta không uống cái thứ Vong Ưu Thủy ấy đâu! Vì sao ta chỉ mới ngất xỉu mà lại bị chết? Thật không công bằng, tuổi ta còn trẻ như vậy ah! Cả nhà chúng ta không làm chuyện gì xấu hết, vì cớ gì lại chết một cách oan ức như vậy chứ? Trong khi đó tham quan ô lại nhiều như vậy, giết người cướp bóc nhiều như vậy, bọn họ lại sống sờ sờ ra, hết lần này tới lần khác bắt cả nhà chúng ta phải chết là sao?" Thủy Thiên Nhi rống lên lớn tiếng nói (DG: ta kháo, con bé này điêu thật, chết ùi mà còn lắm lời, ta dịch mà nghe như nó chửi ta, không đỡ được!).
" Ta không muốn uống cái nước Vong Ưu Thủy đó! Ta không uống!" Thủy Thiên Nhi vừa nói vừa nhìn đoàn người phía trước đang xếp hàng chờ, ai ai cũng yên lặng, không có chút phản ứng nào, ánh mắt thì ngơ ngơ ngác ngác, giống như tâm thần không được bình thường.
“Cha mẹ có nghe con nói không? Chắc cha mẹ cũng không muốn uống cái thứ nước đó đâu! Hai người đừng quên nữ nhi này nhé! Chúng ta sao lại chết sớm như vậy chứ? huhuhu…Thủy Thiên Nhi vừa khóc rống lên vừa nói.
Đột nhiên, phía trước có chút rối loạn, âm thanh quen thuộc của một người vang lên.
“Thiên Nhi, con gái yêu của cha, sao con lại ở đây? Con…con không thể chết được!” Âm thanh này chính là của cha Thủy Thiên Nhi - Thủy Thành.
“Con gái! Mau quay về đi, đừng đến đây!” Âm thanh này là của mẹ Thủy Thiên Nhi - Dương Luyến.
Sau khi Thủy Thiên Nhi nghe được âm thanh quen thuộc đó thì không thể kìm nén được nữa mà khóc càng to hơn: “ Cha, mẹ, con ở chỗ này! Cha ơi, mẹ ơi, huhu…” Thủy Thiên Nhi hết sức hô lên, cũng không để ý giọng nói mình đã nghẹn lại.
“Đúng vậy, ta cũng có con gái, nó cũng không thể chết được. Ta chết cũng không sao, nhưng con ta không thể chết ahh.”
“Ta còn chưa kịp nhận lương trong cơ quan để gửi tiền về cho mẹ nó ah, ta không muốn chết.”
“Con gái cùng vợ của ta còn đang đợi ở bến xe đón ta trở về, ta cũng không muốn chết!”
“Chỉ là một cơn động đất “nhỏ”, chúng ta cũng không muốn chết.”
Đám người bị bắt đi xôn xao hẳn lên, trong ánh mắt đã có chút thần thái, đột nhiên hiểu rõ hoàn cảnh của mình cùng bọn họ giống nhau ah.
“ Người đã chết không thể sống lại, nếu đã chết thì nên hảo hảo mà uống Vong Ưu Thủy để chuyển thế, lại một lần nữa được làm người. Nếu không, cứ ầm ĩ kiểu này, ta sẽ đem các ngươi nhốt vào mười tám tầng địa ngục, trọn kiếp không được siêu sinh.” Từ trên trời truyền tới thanh âm vô cùng uy nghiêm của một người.
"Hắc hộ bạch hộ, đưa Thủy Thiên Nhi cùng người nhà lên đại điện." âm thanh nọ lại chợt vang lên.
“Dạ”. Hắc Vô Thường ôm Thủy Thiên Nhi bay lên, còn Bạch Vô Thường thì đi về phía cha mẹ nàng rồi cũng đưa lên đại điện.
Thủy Thiên Nhỉ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đang ngồi trên đại điện với mái tóc màu hoàng kim, đôi mắt màu lam pha chút huyết sắc, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
"Ngươi chính là Diêm Vương?!" Thủy Thiên Nhi lớn tiếng hỏi.
"Không được vô lễ, thấy Diêm Vương còn không mau quỳ xuống!" Bên cạnh, một tên tiểu lâu liền lên tiếng quát mắng.
"Hừ, dựa vào cái gì mà bắt ta phải lạy hắn? đều là con người thì ngang hàng hết, huống hồ hắn lại chẳng phân biệt được tốt xấu, lại làm cho người tốt bị chết không minh bạch, còn kẻ xấu thì lại tiêu diêu tự tại ở ngoài kia, sống thật là hạnh phúc ah!" Thủy Thiên Nhi nói đầy oán hận.
"Thủy Thiên Nhi, Thủy Thành, Dương Luyến. Các ngươi có biết vì sao các ngươi đã chết không?" Diêm Vương băng lãnh hỏi.
"Không biết, tại sao cả nhà chúng ta đều phải chết, chúng ta không có làm chuyện gì xấu, tại sao muốn chúng ta chết? Kẻ gian, tội phạm nhiều như vậy như thế nào lại không chết? còn chúng ta lại cùng chết trong một ngày hả?" Thủy Thiên Nhi cây ngay không sợ chết đứng, nói lớn lên không chút sợ hãi. Thanh âm của nàng vang vọng khắp đại điện.
"Thiện có thiện báo, ác có ác báo, các ngươi một đời nếu không làm chuyện gì xấu thì tự nhiên sẽ được đầu thai trong một nhà có gia cảnh tốt, sẽ được sống hạnh phúc hơn." Diêm Vương nói.
"Ngươi nghĩ rằng Thủy Thiên Nhi ta sẽ để yên cho ngươi sao? Chỉ bằng hai ba câu như vậy của ngươi cũng đòi hồ lộng ta? Hừ. Ta không chịu lép vế trước ngươi đâu!" Thủy Thiên Nhi thở hổn hển mà nói.
"Thủy Thiên Nhi, ngươi không nên giận quá mất khôn." Diêm vương bình thản nói.
"Ta còn còn trẻ ah, cha mẹ ta đều là người tốt, không thể nói chết là chết được?! Ngươi muốn ta đi đầu thai? Được! Nhưng ngươi nhất định phải làm cho ta tâm phục khẩu phục, bằng không, ta nhất định sẽ làm cho cả Minh phủ không được an bình." Thủy Thiên Nhi chỉ vào Diêm Vương, hét lớn.
"Được, nhân tiện ta cho ngươi biết để ngươi thật tâm phục khẩu phục. Phán quan, mau đi lấy sổ sinh tử mang lại đây cho ta." Hừ, nếu ngay cả một tiểu nha đầu cũng không đối phó được thì Diêm Vương ta còn có cái gì là thể diện chứ! Diêm vương nghĩ thầm nói.
"Dạ" Đứng một bên là một tên bạch y, trông có vẻ văn nhược thư sinh đáp lại.
Chỉ chốc lát sau, phán quan liền mang ra một vật nhìn na ná giống như một cái máy tính xách tay cỡ nhỏ (Dg: chắc là netbook).
"Diêm Vương." Phán quan khẽ lôi Diêm Vương đến một bên thì thầm nói, kết quả làm cho diêm vương hơi biến sắc. Nhưng rất nhanh tỏ ra trấn định rồi đi về chỗ ngồi.
"Nghe ta nói, Thủy Thiên Nhi, đối với việc sinh tử của ngươi thì cấp trên đã ghi lại quả thực không có vấn đề gì cả. Ngươi có thể yên tâm mà đi uống Vong Ưu Thủy để đầu thai đi." Diêm vương ánh mắt có chút trốn tránh, nói.
Nhất định có chút yêu mị, Thủy Thiên Nhi nhìn qua bộ dạng của hắn liền biết hắn ắt hẳn có điều gì gạt nàng.
" Không có vấn đề gì thì tại sao vẻ mặt người vừa rồi lại như vậy? Ngươi muốn ta tin ngươi? Được thôi, mong ngươi đem sổ sinh tử cho ta mượn nhìn xem qua được không, ngươi có thể đặt cấm chế khiến cho người khác không thể nhìn được, ta chỉ xem ta cùng cha mẹ ta thôi. Ta nghĩ yêu cầu này hẳn là không quá phận chứ?" Thủy Thiên Nhi không cam lòng chịu yếu thế, nói.
"Các ngươi cũng biết đấy, động đất lần này số người chết quả thực nhiều lắm, người của chúng ta ở đây cũng có hạn, phạm chút sai lầm nhỏ cũng là chuyện khó tránh khỏi. Chuyện là như thế này, thực ra Thủy Thành chưa tới tử kỳ. Bất quá cũng tới đây sớm hơn vài giờ thôi." Diêm vương tự biết mình nói không hợp lý cho lắm nên khí thế cũng không còn cường ngạnh nữa.
"Cha…Ngươi làm cho cha ta trở về ngay, ngươi là một tên bại hoại! Ta muốn đi tố cáo ngươi!" Thủy Thiên Nhi nhào vào lòng Thủy Thành, khóc huhu...
" Được rồi, Thủy Thành, nếu Minh phủ chúng ta đã đuối lý vậy ta đáp ứng các ngươi ba yêu cầu! Tuy nhiên thân thể hiện tại của ngươi đã không còn dùng được nữa rồi. Vì thế không thể trở lại thế giới của ngươi được. Còn nữa, chính là các ngươi cùng chết, lúc đầu thai có thể cùng một thời gian, bởi vậy cũng không thể trở thành cha mẹ của tiểu nữ này nữa." Diêm vương nhắc nhở nói.
" Đa tạ Minh vương đại lượng, đã không cùng Thiên Nhi so đo. Một khi đã như vậy, yêu cầu thứ nhất của ta chính là muốn Thiên Nhi đầu thai trong một gia đình tốt, nó còn trẻ mà, xưa nay đều rất nghe lời, học đại học đều không có nói qua chuyện tình cảm, luyến ái, ta muốn nó sẽ tìm được tình yêu chân chính ở địa phương mới. Đối với ta mà nói, kiếp này như vậy là đủ rồi.
Yêu cầu thứ hai của ta là làm cho ta cùng Luyến nhi kiếp sau vẫn trở thành một đôi phu phụ hạnh phúc bên nhau. Yêu cầu thứ ba sẽ để cho Thiên Nhi nói, chúng ta không còn yêu cầu gì nữa cả.” Thủy Thành nhìn Dương Luyến một cách thâm tình, trên khuôn mặt lãnh đạm nở một nụ cười tiếu.
“Cha, mẹ…Con sẽ không rời xa hai người đâu, không bao giờ!” Thủy Thiên Nhi nhào vào vòng tay Thủy Thành, Dương Luyến khóc rống lên. (Dg: khóc, khóc, khóc hoài, ta ngán lắm rồi, trời ơi…!)
“Tốt! Thủy Thiên Nhi, cha mẹ ngươi cũng đã hiểu ý ta, hy vọng là ngươi cũng vậy!”. Diêm Vương không hổ thẹn là chưởng quản chúng sinh, khí độ thật phi phàm.
Thủy Thiên Nhi sau khi khóc một hồi rồi lau khô nước mắt, nghẹn ngào mà nói: "Ta nghĩ ta muốn giữ lại toàn bộ trí nhớ của mình."
"Nhưng mà, nếu ngươi giữ lại trí nhớ kiếp này thì khi ngươi đầu thai cuộc sống của ngươi so với người bình thường có chút khó khăn ah. Thủy Thiên Nhi, hay là ngươi đổi yêu cầu khác được không?" Diêm vương bất đắc dĩ lắc đầu khẩn cầu.
"Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì." Thủy Thiên Nhi khinh thường nói.
“Được rồi, cứ như vậy đi, bổn quan chuẩn tấu ba yêu cầu của các ngươi”. Chỉ cần tiểu nha đầu này đừng có làm loạn lên là vạn sự đại cát rồi, Diêm Vương thầm tính toán.
"Chậm đã, yêu cầu này đối với ngươi mà nói bất quá chỉ là nhấc tay một cái mà thôi. Ta muốn ngươi đưa cho cha mẹ ta một kiện bảo vật hộ thân." Thủy Thiên Nhi nghĩ đến tương lai sau này không thể nào ở bên cạnh cha mẹ được nữa chợt cảm thấy lòng nghẹn ngào, mặc dù biết mình có chút được voi đòi tiên, nhưng lại thật sự rất muốn thay cha mẹ đòi hỏi thêm chút lợi ích.
"Điều này... Thôi được, ta đáp ứng! Chờ cha mẹ ngươi quay trở lại đây ta sẽ thu hồi lại." Diêm vương do dự một phen, suy nghĩ một chút đến kiếp trước của bản thân, trong lòng bồi hồi xúc động, gật đầu đáp ứng nói.
Sau đó, từ trong người lấy ra một khối điêu long bạch ngọc, hạ vào một đạo pháp ký, đưa cho Thủy Thành rồi nói: "Khối ngọc khi mang trên người, không thể đánh mất, ta đã đem pháp lực niêm phong ẩn dấu bên trong, nhưng vẫn có khả năng bảo vệ phàm nhân được bình an."
" Thiên Nhi, ta và mẹ con đều ở cùng một chỗ, so với con chỉ đơn độc một mình, nên con giữ đi, cả đời này, chúng ta cũng không để lại cho con cái gì, cha tặng bảo vật này cho con làm kỷ niệm..." Mũi Thủy Thành có chút ươn ướt, trong lời nói lộ ra một tia thê lương.
" Đúng vậy, con gái ngoan, mẹ cũng không nỡ rời xa con...." Dương Luyến cũng thương tâm, nói.
" Cha, mẹ..." Thủy Thiên Nhân nhìn thấy cha mẹ đều khóc, chính mình cũng không kìm được nước mắt.(Dg: đấy! lại khóc, hix T_T)
" Thời gian tới rồi, mau lên đường thôi." Hắc Vô Thường nói xong liền đem Thủy Thiên Nhi ném đi.
Thủy Thiên Nhi nhất thời rơi vào một mảng bóng đêm hắc ám.
(Dg: Èo, cuối cùng cũng chuyển thế rồi, khóc lóc hoài, ta ngán quá xá ^-^!)