Thủy Ngạn Thiên từ trong lồng ngực lấy ra một đồ vật, nhân lúc Thủy Thiên Nhi không để ý liền đem dấu sau lưng.
“Thiên Nhi thử đoán xem phụ thân đang cầm cái gì? Đoán không ra thì sẽ không đưa cho con ah”. Thủy Ngạn Thiên đùa với Thủy Thiên Nhi.
“Phụ thân, người kia là ai?” Thủy Thiên Nhi cau mày nhìn về phía sau phụ thân, điệu bộ thật sự không nhận ra người nọ.
“Người nào?” Quả nhiên Thủy Ngạn Thiên bị lừa, quay đầu ra sau nhìn, bất giác buông lỏng cảnh giác, Thủy Thiên Nhi vội vàng đem hai tròng mắt mở to, khẽ rướn lên vai phụ thân nhìn vào hai bàn tay.
"Làm gì có người nào?" Thủy Ngạn Thiên nhíu mày xoay người lại.
"Hắc hắc, phụ thân, chắc là Thiên Nhi bị hoa mắt đó. Con đoán vật mà phụ thân tặng cho Thiên Nhi chính là...ân...một cái thuyền nhỏ!" Thủy Thiên Nhi ra vẻ trầm tư.
"Được lắm! tiểu Thiên Nhi nhà ngươi, dám lừa ta...Xem phụ thân như thế nào trừng phạt ngươi......" Thủy Ngạn Thiên biết mình bị tiểu quỷ này đùa giỡn, lúc này mới phản ứng lại.
Thủy Ngạn Thiên thọc lét Thủy Thiên Nhi, làm cho nàng cười đến chảy cả nước mắt.
" Phụ thân, Thiên Nhi sai rồi, Thiên Nhi không bao giờ ... dám đùa giỡn nữa, khanh khách......" Thủy Thiên Nhi vội vàng xin tha thứ.
"Tiểu quỷ lanh lợi này..." Thủy Ngạn Thiên cưng chiều nhéo nhéo cái mũi nhỏ Thủy Thiên Nhi. Thủy Thiên Nhi thấy phụ thân không la mắng mình, vội vàng lấy lòng hôn lên má Thủy Ngạn Thiên.
"Ha ha... Thủy đệ, thì ra đang ở đây, muốn gặp đệ cũng khó ah!" Tiêu Vũ Phong cất tiếng sang sảng đi tới.
"Ha ha, Tiêu huynh, đã lâu không gặp! Hôm nay không vôi, hai chúng ta cùng uống vài chén đi?" Thủy Ngạn Thiên cũng vui tươi hớn hở nói.
"Chào Tiêu bá bá, Tuyệt Thành ca ca!" Thủy Thiên Nhi nở nụ cười rất tươi, Tiêu Vũ Phong cũng nhịn không được, cưng chiều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Thiên Nhi nói: "Thiên Nhi đúng là láu lỉnh! Ta thấy Thiên Nhi càng lớn càng dễ thương, sau này khi trưởng thành nhất định là một tuyệt sắc mỹ nhân. Có thể lấy được Thiên Nhi, thực sự phúc khí của Tuyệt Thành!"
"Tiêu huynh sao lại nói vậy vậy. Tuyệt Thành cũng là đứa hiếu thuận, tài năng, tuấn tú, có thể gả cho Tuyệt Thành mới là phúc khí của Thiên Nhi nhà đệ!" Thủy lão gia nhìn con rể, càng xem càng vui mừng. Nhưng mà trong lòng hai tiểu hài tử này lại là mang quỷ kế.
"Được rồi, Tuyệt Thành cùng với Thiên Nhi đi chơi đi, ta và phụ thân ngươi cùng nhau nói chuyện. Thiên Nhi, cầm lấy." Thủy Ngạn Thiên cười toe toét, đem một con thuyền tinh xảo giao cho Thủy Thiên Nhi.
"Dạ, Thủy bá bá." Tiêu Tuyệt Thành ngoài mặt ra vẻ thành thật như là rất muốn cùng với Thủy Thiên Nhi đi chơi, nguyên nhân chủ yếu là trước đó đã bị Tiêu Vũ Phong hảo hảo giáo huấn một trận.
"Thiên Nhi, chúng ta đi thôi, không nên quấy rối phụ thân bọn họ." Một tiếng này "Phụ thân bọn họ" khiến cho hai lão gia tử đều vui vẻ ra mặt.
Thủy Thiên Nhi trong lòng lúc nào cũng xem Tiêu Tuyệt Thành như đứa trẻ, nói chung cảm thấy hắn tuy rằng không lớn, thế nhưng tâm địa xảo trá, căn bản không tiếp thụ được. Nếu như sau này thực sự gả cho hắn, không chừng phải nhận ít nhiều đau khổ, nhất định là đi vào tử lộ (đường chết).
Tiêu Tuyệt Thành nắm tay Thủy Thiên Nhi vòng qua góc hành lang, đến khi rốt cuộc không nhìn thấy hai lão gia tử nữa, liền vội vàng buông tay Thủy Thiên Nhi ra, rồi lấy ra chiếc khăn lau bàn tay, cứ như là Thủy Thiên Nhi đang mang độc bệnh vậy.
"Tuyệt Thành ca ca, Thiên Nhi kể cho ca nghe một chuyện xưa. Ngày trước có một con lợn rừng, luôn thích khi dễ, bắt nạt động vật nhỏ hơn nó. Có một ngày, lợn rừng gặp một con sóc nhỏ rất đáng yêu, tay chân liền ngứa ngáy, nghĩ muốn khi dễ chú sóc nhỏ này một chút. Kết quả sóc nhỏ bỏ chạy leo lên cây, thật lâu sau lợn rừng cũng không trèo lên cây được, chờ đến khi con lợn rừng mỏi mệt, chú sóc nhỏ từ trên cây hái quả tùng rùi ném xuống, khiến cho đầu lợn rừng sưng lên như một cái bọc lớn. Lợn rừng lớn tiếng kêu lên: “Vì sao ngươi chỉ là một con sóc nhỏ mà cũng dám làm thế với ta?”, sóc nhỏ nói: “Đừng tưởng rằng cái đầu của ngươi lớn thì rất giỏi, chúng ta mặc dù nhỏ, thế nhưng không phải ai cũng có thể ăn hiếp." Sau khi kể xong, Thủy Thiên Nhi mỉm cười mà nhìn Tiêu Tuyệt Thành, dường như tình huống hiện tại giống như câu chuyện xưa ấy vậy.
"Ha ha, tiểu Thiên Nhi, chúng ta cứ chờ xem!" Tiêu Tuyệt Thành cũng không hề tức giận, chỉ là ánh mắt trở nên sâu không lường được.
"Tuyệt Thành ca ca, Thiên Nhi cảm thấy không được thoải mái, phải đi về nghỉ ngơi. Tuyệt Thành ca ca xin cứ tự nhiên nha", Thủy Thiên Nhi cũng không muốn cùng với Tiêu Tuyệt Thành dây dưa nữa. Không biết vì sao, Thủy Thiên Nhi chung quy cảm thấy Tiêu Tuyệt Thành dường như từ đầu đến cuối cũng không có xem mình như là một đứa trẻ.
Tiêu Tuyệt Thành cũng không phải loại người lương thiện, nếu Thủy Thiên Nhi không thật sự bực bội thì cũng sẽ không kể câu chuyện xưa đó để châm chọc Tiêu Tuyệt Thành. Nếu như Thủy Thiên Nhi biết được sau này phát sinh nhiều sự tình đều liên quan với câu chuyện xưa này, thì dù có đánh chết nàng, nàng cũng quyết không đi trêu chọc hắn.
Đảo mắt, Thủy Thiên Nhi cũng đã năm tuổi. Trừ nàng ra thì hài tử năm tuổi khác đều đang làm cái gì chứ? Nói không chừng còn đang trong lòng cha mẹ làm nũng, nhưng là Thủy Thiên Nhi đã có thể đọc thông sử sách rồi. Còn nhỏ tuổi đã là một đại tài nữ. Chỉ tiếc, Thủy Thiên Nhi trời sinh hoạt bát hiếu động, đối với việc nữ nhi thì nàng hoàn toàn không có hứng thú. Trong nhà mọi người cũng chiều nàng, một là cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi, hai là không muốn buộc nàng phải làm những việc mà mình không thích.
Một buổi tối nọ, Thủy Thiên Nhi đang yên giấc ngủ, bỗng nhiên một trận đập cửa dồn dập khiến cho Thủy Thiên Nhi từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, Thủy Thiên Nhi không biết là ai nửa đêm gõ cửa nên cũng không dám ra mở cửa. Đến khi người ở phía ngoài thét lên: "Thiên Nhi, là phụ thân, mở cửa nhanh!"
"Phụ thân, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy ?" Thủy Thiên Nhi trong lòng khẽ động, mí mắt cũng dựng thẳng lên, Thủy Thiên Nhi khẽ cựa mình ngồi dậy, vội vàng chạy đi mở cửa cho Ngạn Thiên.
"Thiên Nhi, đi mau!" Thủy Ngạn Thiên thần sắc khẩn trương dị thường, bế Thủy Thiên Nhi chạy tới trong phòng của mình, mở cửa mật thất ra ra, Thủy Thiên Nhi chưa bao giờ biết rằng trong phòng Thủy Ngạn Thiên còn có mật thất.
Trong mật thất tối như bưng, đưa tay không thấy được năm ngón, hiện tại đã là cuối mùa thu, buổi tối thời tiết vẫn đang rất lạnh lẽo, Thủy Thiên Nhi chỉ mặc một bộ đồ ngủ, hơi lạnh khiến nàng phát run.
"Thiên Nhi, phụ thân có lỗi với con, không thể bảo vệ được Thiên Nhi, không thể bảo vệ được Thủy gia. Sau này mình Thiên Nhi phải sống cho tốt, không nên báo thù cho phụ thân, nếu có cơ hội, nhất định phải chấn hưng Thủy gia chúng ta. Đây là tín vật của chưởng môn Huyễn Thủy Môn. Khi thoát ra ngoài cũng đừng tới Tiêu phủ, hiện tại ở đó khẳng định cũng có người đang theo dõi. Sự tình xảy ra quá đột ngột, phụ thân an bài không được nhiều lắm. Con đường sau này của Thiên Nhi như thế nào thì dựa vào tạo hóa của con đi..." Thủy Ngạn Thiên nghẹn ngào đem ngọc bài giao cho Thiên Nhi. Đây là lần đầu tiên Thủy Thiên Nhi thấy phụ thân khóc, cũng gào khóc theo, Thủy Thiên Nhi biết, giờ phút này, nhà mình nhất định là có đại sự, sợ rằng khả năng có thể sống sót là rất nhỏ, nói không chừng sau này chỉ còn một mình mình trở thành cô nhi, tự sinh tự diệt. Nghĩ mà thấy lòng thêm đau xót!.
"Được rồi, Thiên Nhi, hiện tại không phải là lúc để khóc, chạy trốn quan trọng hơn. Phụ thân biết Thiên Nhi luôn thông minh hiểu chuyện, nghìn vạn lần đừng làm cho phụ thân lo lắng..." Đi nhanh đi, cuối cùng Thủy Ngạn Thiên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Thiên Nhi, giúp Thủy Thiên Nhi lau đi nước mắt, đem y phục trên người mình khoác lên trên người Thủy Thiên Nhi.
"Phụ thân, không nên bỏ Thiên Nhi, con muốn ở chung một chỗ cùng các người. Nếu không, phụ thân phải cùng đi với Thiên Nhi! Thiên Nhi không đi một mình đâu..." Thủy Thiên Nhi mặt đầy nước mắt, nhớ tới tình cảnh lúc trước cùng với cha mẹ xa nhau...
"Thiên Nhi ngoan, phụ thân phải phải làm tận chức trách của mình. Thiên Nhi... Nhất định phải bình an... Đem bao quần áo này mang theo." Thủy Ngạn Thiên vừa nói vừa khẽ vuốt ve má Thủy Thiên Nhi, nói xong đem bao quần áo nhét vào trong lòng Thủy Thiên Nhi, đem Thủy Thiên Nhi khe khẽ đẩy vào, tiếp theo bấm chốt cơ quan, đóng cửa mật thất lại.
"Phụ thân ~~~ cha! ! !" Thủy Thiên Nhi hét khàn cả giọng, đáng tiếc là Thủy Ngạn Thiên cũng không thể nghe được nữa, Thủy Thiên Nhi ở bên trong mật thất cũng không nghe được âm thanh gì ở bên ngoài.
Thủy Thiên Nhi thả người ngồi xuống trong bóng đêm một lúc lâu, trong đầu trống rỗng, vì sao ở thế giới nào cũng đều phải gặp phải chuyện bất hạnh chứ?
Trong bóng đêm, miếng ngọc bội mà Minh Vương tặng cho đột nhiên phát ra tia sáng...
"Cha mẹ..." Thủy Thiên Nhi thì thào nói rằng: "Bất kể là cha mẹ, hay ca ca, mọi người hẳn là đều hy vọng ta sống thật tốt sao? Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt chứ..."
Thủy Thiên Nhi vãn còn có chút dũng khí cùng một tia lực lượng. Hiện tại chính là đêm tối, chạy trốn hẳn là vo cùng thuận lợi, Thủy Thiên Nhi thấy rằng mình còn nhỏ, người quen biết không phải là nhiều, nhưng mà với hình dạng này, tuổi lại còn nhỏ như vậy, hẳn là sẽ làm nhiều người chú ý. Vì vậy liền đem y phục của mình xé rách, lăn qua lăn lại trên mặt đất rất nhiều vòng, rồi sờ xem thử nếu cảm thấy phủ kín bụi mới ngừng tay. Sau cùng chà hai tay trên mặt đất, rồi xoa xoa lên mặt mình.
Thấy mọi việc đã xong xuôi, Thủy Thiên Nhi sờ soạng nhặt lên bao quần áo, men theo tường mật thất nhằm phía trước bước đi. Trực giác nói cho Thủy Thiên Nhi biết mật thất này nhất định là đi thông ra bên ngoài, nơi đây thật sự nguy hiểm, không thể ở lâu.
Mật thất này có thông đạo rất dài, Thủy Thiên Nhi còn nhỏ, trong mật thất lại tối om, đoạn đường này đi mất khoảng một canh giờ, rốt cục cũng đi tới điểm cuối thông đạo.
Bởi vì quá tối, Thủy Thiên Nhi không thể làm gì khác hơn là giống như con ruồi không đầu giơ tay khua loạn, một lúc lâu mới mò thấy nút cơ quan to bằng cái bát lớn, Thủy Thiên Nhi đi tới nhấn một cái, cửa đá lập tức mở ra, lúc bấy giờ trời đã bắt đầu tảng sáng.
Thủy Thiên Nhi đi ra khỏi mật thất, cửa đá đang mở lập tức đóng lại, đây là một sườn núi nhỏ, phía trước là một con đường nhỏ, đầy bụi gai, người ở rất thưa thớt.
Thủy Thiên Nhi vốn đang sống an nhàn, sung sướng Đại tiểu thư, trong một đêm chạy một đoạn đường xa cũng đã thấm mệt, hiện tại xem như là đã an toàn. Thủy Thiên Nhi thở dài một hơi.
Tuy rằng linh hồn Thủy Thiên Nhi tuổi không nhỏ, thế nhưng trên thực tế thân xác cũng chỉ mới có năm tuổi, thân thể sớm đã vượt qua mức chịu đựng, rốt cục cũng bất chấp nơi hoang dã, bụi gai mọc thành bụi, nàng liền tìm một nơi tương đối bí mật nằm xuống ngủ thiếp đi.
Thủy Thiên Nhi tuy rằng mệt mỏi vô cùng, thế nhưng lại ngủ không an giấc, một hồi mơ tới chính mình bị truy sát, một hồi mơ tới cha mẹ chết thảm. Cuối cùng Thủy Thiên Nhi không thể chịu được nữa mà tỉnh lại, lúc này trời đã sáng rồi.
Thời tiết rất tốt, chim hót vang khắp núi, nhưng Thủy Thiên Nhi không còn tâm tình mà thưởng thức, hiện tại cô độc một mình, có nhà mà không thể về. Thủy Thiên Nhi muốn khóc lớn một hồi, nhưng khóc thế nào cũng không được, đành đè nén lại.
Thủy Thiên Nhi áp chế cảm giác khó chịu, nỗ lực làm cho mình bình tĩnh trở lại, việc đã đến nước này, hiện tại dù cho có thương tâm như thế nào đi nữa cũng là việc vô bổ, quan trọng là mình phải làm sao để có thể sống sót và sống cho thật tốt.
Đầu tiên, Thủy Thiên Nhi mở ra bao quần áo mà phụ thân đưa cho nàng, bên trong có mấy cái bánh màn thầu, một bao bạc vụn. Thủy Thiên Nhi chợt nhớ lúc trước phụ thân có nói đến tín vật của chưởng môn Huyễn Thủy Môn liền lấy ra xem, đây là một tấm ngọc bài màu trắng, toàn thân trong suốt, một mặt ghi “Huyễn Thủy Môn”, một mặt viết : “Thủy thánh lệnh". Thủy Thiên Nhi chỉ biết phụ thân là một thương nhân, nhưng không biết rằng phụ thân chính là chưởng môn Huyễn Thủy Môn.
Như vậy, lần này bất ngờ ra tay đối phó Thủy phủ là vì báo thù? Cướp tài sản? Hay là vì tranh đấu giữa các môn phái?