Vũ trụ mênh mông bao la có vô vàn những vì sao. Các vì sao này tập hợp lại thành một dòng sông đẹp lung linh, gọi là dải ngân hà. Dòng sông này là nơi yên nghỉ những tinh linh đầy quyền năng. Hai bên dòng sông là những hành tinh màu sắc khác nhau, nhưng chỉ có duy nhất một hành tinh tồn tại sự sống gọi là trái đất.
Trong suốt mấy triệu năm phát triển, cư dân nơi đây đã trải qua vô số những thời kỳ hưng thịnh và suy tàn. Trong đó, rực rỡ nhất và cũng để lại nhiều dấu ấn nhất là thời kỳ của các vị thần, khi mà muôn vàn những cuộc chiến kinh thiên, diệt thế đã diễn ra.
Sau trận đại chiến cuối cùng, họ được sắc phong trên tinh linh bảng và an nghỉ trên dòng ngân hà. Vài vạn năm sau, loài người bắt đầu học cách triệu hồi những tinh linh đầy quyền năng, mở ra một kỷ nguyên mới tràn ngập sắc màu thần thoại.
***
Lục địa Nam Đẩu. Đế quốc Thất Sát. Lục phủ.
Trong phòng khách, một vị lão gia đang chăm chú đọc bức thư khẩn. Bên cạnh ông là một cô gái độ tuổi đôi mươi. Gương mặt trái xoan phối hợp với ngũ quan đoan chính khiến cô xứng đáng với bốn chữ "quốc sắc thiên hương". Nhàu nát lá thư trên tay, tâm tình vị lão gia kích động vô cùng. Ông vỗ mạnh lên bàn, miệng hô to ba tiếng: tốt, tốt, tốt. Ông uống một ngụm trà để lấy lại bình tĩnh rồi quay sang tươi cười, nói với cô gái.
_Uyển Nghi, tứ thúc cháu nói rằng quốc vương đã đồng ý ban cho Lục gia chúng ta một vị trí trên thuyền ngân tinh. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Cháu hãy mau chóng chuẩn bị không được sơ suất.
_Ông nội, năng lượng từ hành tinh chết có thể giúp đại ca đột phá bình cảnh. Vì sao không để huynh ấy đi chuyến này?
_Cháu chưa hiểu rõ vấn đề. Hành tinh này được bảo hộ bởi sao tử vi. Năng lượng của nó có thể điểm sao tử vi lên thiên bàn của cháu.
_Bất cứ vị trí nào sao ông nội? - Cô gái vui mừng hỏi.
_Đúng! Đây là cơ hội duy nhất để cháu hoàn thành khế ước của Phục Hy. Có được hắn trong tay, chúng ta sẽ lập tức khởi động Bàn Cổ Diệt Ma trận, chiếm lấy Đông Nam vực. Hahaha.
_Cháu được phép mang theo Phục Hy thần cung chứ?
_Được. Nhưng binh khí hồn của cháu chỉ vừa mới đột phá. Nếu không phải tình thế bắt buộc, đừng miễn cưỡng sử dụng.
_Dạ.
***
Hành tinh chết không khác gì một hoang mạc chết, không có sự sống, không có nước, cũng không có oxy. Trên bầu trời chỉ thấy một màu đỏ rực của máu, khiến người ta cảm thấy lạnh xương sống và buồn nôn. Tuy không thấy bóng dáng của mặt trời, nhưng nhiệt độ nơi đây đã ngoài 100 độ C. Hơi nóng bốc lên khiến cảnh tượng trước mặt méo mó và mờ ảo. Kẻ không có kinh nghiệm hay tinh thần không kiên định sẽ nảy ra những ảo giác mê hoặc như tiên nữ tắm tiên hay ốc đảo tươi xanh.
Vừa bước xuống thuyền ngân tinh, Uyển Nghi đã nhanh chóng rời khỏi để tránh mặt kẻ thù không đội trời chung: Vạn Xướng Cơ, nhị công tử của Vạn gia. Hắn là một trong những thiên tài trẻ tuổi có cơ hội tranh giành ngôi vị gia chủ Vạn gia. Gia tộc này từ bao đời nay đã là một trong những thế lực lớn mạnh nhất Thất Sát đế quốc, với lịch sử phát triển đã ngoài nghìn năm. Suốt hai trăm năm nay, Vạn gia luôn tìm cách kiềm hãm sự phát triển của Lục gia về mọi mặt. Vì thế, chuyến đi lần này là cơ hội để Lục gia phá hủy ngọn núi cản đường này.
Uyển Nghi vẫn mặc kiểu váy trắng tinh khiết mà cô yêu thích. Phong cách này bộc lộ được hết sự thuần khiết, thanh nhã trời sinh của cô. Bao bọc lấy cô là một vòng sáng bảo vệ có tác dụng như trang phục du hành vũ trụ của các phi hành gia thời hiện đại. Tuy nhiên, cái nóng chết người vẫn khiến gương mặt cô hơi ửng hồng và mồ hôi nhễ nhãi trên vầng trán cao rộng phú quý. Cầm trên tay tinh quang la bàn, cô sốt ruột phi hành hết tốc lực về nơi có tinh quang cực thịnh của sao Tử Vi.
Bất chợt, một bóng người xuất hiện khiến cô vội vàng ngừng lại. Người này là một thanh niên độ khoảng 22, 23 tuổi. Y khoác chiếc đạo bào màu trắng ngà, có áo khoác ngoài màu vàng nhạt. Trên thắt lưng của y có một miếng ngọc bội phỉ thúy khắc chữ "Vạn". Dáng người đạo mạo, gương mặt thanh tú, và khí độ bất phàm khiến người ta nhìn vào đã biết đây là một vị thế gia công tử. Nhìn rõ bóng người trước mặt, Uyển Nghi cau mày, nghiến răng rủa thầm trong bụng. Vạn Xướng Cơ chết tiệt!
Khẽ ve vẩy cây quạt giấy trước ngực, Vạn Xướng Cơ nở một nụ cười hiền hòa, ấm áp nói:
_Hành tinh này nguy hiểm trùng trùng. Chẳng hay Lục tiểu thư định đi đâu, kẻ hèn nguyện làm vệ sĩ, đi theo hầu cận tiểu thư.
_Bổn tiểu thư đi đâu, không liên quan đến ngươi. Chó ngoan không cản đường! - Cô nhẹ nhàng nói, nhưng ngữ khí đầy ý thù địch, sắc bén như trăm nghìn lưỡi đao.
_Haha, Vạn mỗ trời sinh thương hoa tiếc ngọc, đâu thể nào thấy tiểu thư gặp nguy hiểm mà nhắm mắt làm ngơ. - Hắn thuận tay gấp cây quạt, vỗ vỗ vào lòng bàn tay.
Lục Uyển Nghi không nhiều lời. Trên tay phải cô hiện ra một lốc xoáy nhỏ màu đỏ. Cô nắm chặt lấy lốc xoáy, khiến nó phân tán thành nhiều tia sáng nhỏ, bắn thẳng lên bầu trời. Chừng vài giây trôi qua, bầu trời xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ, bắn thẳng xuống hàng chục thiên thạch đỏ rực khiến mặt đất xung quanh hai người xuất hiện nhiều cái hố sâu hút. Một con phượng hoàng đỏ rực như một ngọn lửa thần bay ra từ lốc xoáy. Tiếng kêu của nó vang dậy cả bầu trời.
Nhìn thấy cảnh này, Vạn Xướng Cơ vẫn ung dung nở một nụ cười ấm ap như mặt trời giữa ngày đông. Y khẽ lắc đầu, ôn tồn nói: "Lục tiểu thư à, tuy rằng hai gia tộc chúng ta luôn đấu tranh với nhau, nhưng cũng chưa đến mức không đội trời chung. Xưa có câu oan gia nên giải không nên kết. Vì sao hai ta không ngồi xuống uống một chén trà rồi từ từ bàn luận?"
Uyển Nghi không trả lời. Cô búng ngón tay phải một cái "cách", con phượng hoàng bay xuống trên đầu cô, hóa thân thành một cây cung rực lửa khổng lồ. Hai cánh phượng hoàng là hai cánh cung. Đầu và thân người là mũi tên. Cô dang rộng hai cánh tay như sắp ôm ai đó. Hai gò má của cô nổi lên hoa văn hình ngọn lửa trông như hình vẽ cách điệu của một con phượng hoàng. Hai dòng dung nham đỏ rực chảy ra từ hai hoa văn đang phát sáng. Chúng chảy dọc hai bên cổ xuống hai cầu vai rồi uốn quanh hai cánh tay như hai con rắn. Cô khép hai cánh tay trước ngực như một vận động viên bơi lội chuẩn bị nhảy xuống bể bơi. Cô niệm một câu thần chú không rõ ngôn ngữ, rồi hét lên:
"Hỏa Phụng Trù Ma"
Con phượng hoàng lao về phía trước như một mũi tên bắn khỏi cung. Tiếng hét của nó chấn động đất trời. Đôi cánh của nó quét ngang bầu trời, thiêu đốt mắt đất. Đất bụi cuốn theo tạo thành một lộc xoáy lửa khổng lồ. Uyển Nghi thở hổn hển, chiêu thức này đã hao tốn rất nhiều binh khí hồn của cô. Thật không thể không phục Vạn Xướng Cơ. Y vẫn ung dung trước cảnh tượng quỷ khốc, thần sầu này. Y vỗ tay, lên tiếng khen ngợi: "Hỏa Phượng thần cung của Lục tiểu thư đã tấn cấp lục giai. Hôm nay, Vạn mỗ đích thật đã mở rộng tầm mắt. Chỉ là không biết thần cung của tiểu thư hay thương của Vạn mỗ mạnh hơn. Haha."
Y khẽ cười rồi búng tay, một cây thương khổng lổ xuất hiện sau lưng. Khí thế tỏa ra ngạo nghễ, kinh hồn. Không hổ danh là Bá Vương thương của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ. Bàn tay phải của y nắm lại chỉ chừa hai ngón trỏ và giữa khép vào nhau. Y giơ hai tay thẳng lên trời, nhẹ nhàng đánh xuống động tác chém kiếm. Bá Vương thương ngã về hướng con phượng hoàng đang lao tới như một cây cột chống trời.
Ầm!!! Con phượng hoàng tan biến thành vô số những tia sáng ngay khi bị Bá Vương thương đánh vào. Mặt đất hiện ra một khe nứt sâu hơn trăm mét.
Lục Uyển Nghi cả kinh. Không cần triệu tập bản thể của vũ khí mà đã dễ dàng đánh tan phượng hoàng tiễn hồn thể hợp nhất. Sức mạnh này... Không lẽ binh khí hồn của hắn đã tiến giai thất phẩm. Không thể nào! Ngay cả ông nội của cô cũng phải đến 50 tuổi mới có thể tiến giai thất phẩm. Hắn chỉ mới 24 tuổi thôi! Cô cắn rắng, nắm chặt hai bàn tay mịn màng. Bằng mọi giá phải tiêu diệt được tên quái vật nghịch thiên này!
Lục Uyển Nghi hai tay vẽ ấn trước ngực rồi giơ tay lên trời. Cô hô to: "Triệu hồi nhân vương Hậu Nghệ."
Mặt đất dưới chân cô hiện ra một một lá số tử vi khổng lồ. Toàn bộ 12 cung lấp lánh vô số những vì sao. Các vì sao chiếu thẳng lên trời, khiến bầu trời vốn đang đỏ rực biến thành một màn đêm lung linh đầy sao. Một chiếc cầu vồng màu trắng bắt ngang bầu trời. Nếu nhìn kĩ, sẽ thấy chiếc cầu vồng này là tập hợp vô vàn những tinh linh đủ hình thể. Cầu vồng đáp xuống bên cạnh cô. Bên kia cầu nối liền với một cánh cổng.
Một người đàn ông mập mạp, lùn xủn, lưng đeo cung tên bước ra. Hắn chính là Hậu Nghệ. Hắn quyến luyến nắm chặt hai tay vợ mình, Hằng Nga. Sau một hồi ôm ấp, hôn hít, hắn chạy rầm rầm trên cầu như một con trâu nước, khiến cái bụng phệ rung rinh lên xuống trông thật buồn nôn. Hằng Nga đứng sau lưng, vẫy vẫy chiếc khăn trắng, đau lòng đưa tiễn. Sau chừng vài chục hô hấp, hắn đã có mặt bên cạnh cô, thở hồng hộc, làm như muốn đứt hơi. Gương mặt núng mỡ tròn quay của hắn đỏ hồng. Hắn bất mãn la lên:
"Ta nói này Lục nha đầu. Vợ chồng ta có thù với dòng họ ngươi hay sao mà ông cháu ngươi toàn triệu hồi lúc chúng ta đang ân ân, ái ái vậy. Ngươi có biết ông già vợ ta đòi cháu bồng đã mấy nghìn năm rồi không. Còn nữa, làm ơn làm phước, sắm cho ta con chiến mã. Hậu Nghệ ta dầu sao cũng là tinh linh bậc nhân vương, có lý nào ngươi cứ bắt ta chạy hộc máu như một con trâu vậy?"
Nghe mấy lời ai oán này, Vạn Xướng Cơ cười haha khiến Uyển Nghi xấu hổ vô cùng. Cô nghiến răng rủa thầm, Hậu Nghệ chết bầm, Hậu Nghệ chết tiệt, người đi mà than với ông nội ta đấy. Lửa giận hừng hực, cô chỉ thằng vào tên đáng ghét họ Vạn: "Tại hắn nên ta mới phải triệu hồi ngươi đấy. Mau giúp ta dạy dỗ hắn."
Hậu Nghệ nhíu mày, nhếch mép, vuốt vuốt cái cằm quan sát Vạn Xướng Cơ, rồi lại nhìn Lục Uyển Nghi. Hắn chấp tay sau lưng, lắc đầu nói:
_Ta nói này nha đầu, thằng nhóc đó thích ngươi, ngươi từ chối thì thôi, sao lại nhẫn tâm muốn ta xử nó. Hây da, cùng là phụ nữ với nhau, ngươi thật không bằng một góc bé Nga nhà ta.
_Ngươi...ngươi... - Uyển Nghi tức tối, đỏ mặt tía tai, dậm chân xuống đất.
_Ta nói không đúng sao. Thằng nhóc đó có tên trâu bò Hạng Vũ bảo kê, lại có cả Bá Vương thương thất giai. Nó muốn xử ngươi, ngươi đã đi đời lâu rồi.
_Không nói nữa, mau mau xử hắn cho ta.
_Hây da, đánh không lại đâu. Dù là đồng bậc nhân vương, nhưng ta chỉ là tinh linh khế ước của ngươi, còn tên Hạng Vũ là tinh linh bản mệnh của thằng nhóc đó. Chưa kể còn có cây Bá Vương thương nữa. Thôi, hai đứa hảo hảo nắm tay nhau dạo chơi một vòng rồi về động phòng hoa chúc đi. Đánh đấm cái nỗi gì.
_ Haha, tiền bối nói chí phải. Chúng ta nên giải trừ ân oán, làm bạn tốt của nhau thôi, Lục tiểu thư à.- Vạn Xướng Cơ mỉm cười nói.
_Ta có Phục Hy thần cung của ông nội. Không phải ngươi mê mẩn cây cung đó lâu rồi sao. Sao hả, muốn thử một phát không. Đã lắm đó. - Uyển Nghi nhếc miệng cười gian trá.
_Ai cha cha. Thiệt hả. Thế thì chết cha tên Hạng Vũ với ta. Ê nhóc con, lôi đầu tên Hạng Vũ ra cho đại gia. - Hậu Nghệ thô bỉ chỉ tay vào mặt Vạn Xướng Cơ nói.