Lục Chiêu Anh Truyền Kỳ
Chương Năm
Tín Túc Ngư Nhân Hoàn Phiếm Phiếm
La Khuông Sinh chạy liền mấy trăm dặm thì cảm thấy trong người bắt đầu thấm mệt . Lão dừng lại bước vào một tửu điếm nhỏ nghỉ ngơi . Thân pháp lão không phải tầm thường nên trong lòng tám phần tự tin là đã bỏ xa Đường Phi Yến và Bạch Doanh Doanh .
La Khuông Sinh gọi một vò Trúc Diệp Thanh rồi ngửa cổ tu . Lão trầm ngâm nhìn ánh nắng mờ nhạt đang buông xuống không gian . Đột nhiên bên ngoài mấy đại hán vận bạch y bước vào . La Khuông Sinh nhìn thấy họ thì chân diện mấy phần thay đổi , lão hừ nhạt quay mặt đi chỗ khác . Mấy đại hán không quan tâm tới thái độ của lão . Họ đến trước bàn lão ôm quyền :
-La Trưởng Lão giá lâm mà bọn tại hạ không kịp nghênh đón thật là thất thố !
La Khuông Sinh cười nhạt :
-Các ngươi tìm ta có chuyện gì ?
Một gã cười lắc lư đầu nói :
-Đương nhiên là vì thứ mà tiền bối mang trong người !
La Khuông Sinh chân diện nổi tám phần tức giận , lão đập bàn quát :
-Các ngươi cũng xứng sao ?
Gã đại hán vẫn cười :
-Người của Vĩnh Hòa sơn trang đã muốn vật gì tất nhiên là sẽ lấy cho bằng được !
Vĩnh Hòa sơn trang mấy chục năm nay thanh danh đại thịnh trên giang hồ , tuy rằng hành động có vài phần kỳ bí nhưng vẫn được võ lâm Trung Nguyên hết sức tôn xưng . Tuy vậy Cái Bang bao đời nay danh xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Bang , uy thế trấn áp Trung Nguyên . La Khuông Sinh đường đường là Chấp Bổng trưởng lão , đi lại trên giang hồ , mười người thì đến chín người nể trọng , vậy mà mấy tên mặt mày non tơ này dám buông lời hỗn láo ! La Khuông Sinh nổi giận bừng bừng , lão toan xuất thủ dạy dỗ bọn nghỗ ngược thì thấy mặt mày tối sầm . Lão đổ gục xuống bàn như cây chuối gãy ! Mấy gã đại hán hừ lạnh rồi vác lão đi ! Một tên vứt cho gã tiểu nhị mấy đỉnh bạc nói :
-Rượu hay lắm !
Không lâu sau khi người của Vĩnh Hòa Sơn trang đem La Khuông Sinh đi , Đường Phi Yến cũng xuất hiện , nàng đưa mắt quan sát tửu điếm một hồi lẩm nhẩm :
-Lạ thật ! Sao đến đây bỗng dưng lại mất dấu ?
Đột nhiên chân diện Phi Yến mấy phần đổi khác , nàng nhìn đăm đăm vò rượu hãy còn lăn lóc trên bàn , đoạn tóm tên tiểu nhị lại hỏi :
-Khi nãy có lão già ăn mặc rách rưới nào qua đây không ?
Tiểu nhị khẽ liếc mắt một cái rồi lắc đầu . Đường Phi Yến nhìn thái độ của hắn thì lòng nổi lên tám phần nghi ngờ . Nàng phất tay , mấy mũi phi đao xé gió găm xuống bàn trước mặt tên tiểu nhị khiến hắn hồn bay phách tán :
- Cô nương ... là người của ...Đường Môn ?
Đuờng Phi Yến cười nhạt :
-Đoạt Hồn Phi Đao - Đường Phi Yến !
Tên tiểu nhị hai chân như muốn khụy xuống , hắn lắp bắp :
-Chủ phòng tha mạng ... tiểu nhân xin nói !
-La Khuông Sinh hiện giờ ở đâu ?
-Bị người của ... Vĩnh Hòa sơn trang bắt đi !
Đường Phi Yến khẽ cau mày , nàng lắc mình phi thân nhằm hướng Vĩnh Hòa sơn trang bay thẳng .
Trời tối đen , Lệ Nam Phi dừng lại trước cổng Đông Vĩnh Hòa sơn trang hỏi hai sư muội đi cùng :
-Chúng ta nên đường đường chính chính mà vào hay đột nhập đây ?
Một người nói :
-Thúy Yên Môn ít ra cũng được giang hồ xếp trong thập đại phái trấn danh , chúng ta cứ đánh thẳng vào xem gã họ Hồ có phải hiện diện không ?
Lệ Nam Phi gật đầu , ba người tiến đến trước cổng Đông nói với mấy tên gia đinh :
-Gọi Hồ Đại Lai ra đây !
Mấy gã gác cổng nhìn thấy ba thiếu nữ dung nhan bất phàm thoáng chốc ngẩn ngơ , nhưng liền sau đấy lại nghe họ ngang nhiên gọi tên húy của Hồ trang chủ thì khí giận bốc lên . Một trong hai tên gác cổng quát :
-Các ngươi là người của môn phái nào mà dám đến đây làm loạn ?
Lệ Nam Phi cười nhạt :
-Ta đến thu lại trấn sơn chi bảo của Thúy Yên Môn !
Hai tên gác cổng thoáng ngẩn người , bọn chúng không phải chưa từng nghe nói đến Thúy Yên Môn , chỉ là trước tới nay chưa hề thấy người của Thúy Yên Môn mà thôi . Tên khi nãy trấn tĩnh cười nhạt :
-Vĩnh Hòa sơn trang trên giang hồ thanh danh đâu phải nhỏ ? Các vị nói muốn đến đây thu lại trấn sơn chi bảo của Thúy Yên Môn , thế chẳng hóa ra chúng ta là phường trộm cướp sao ?
Lệ Nam Phi không nói thêm , nàng vung tay , hoa lê bay tứ tung như mây khiến hai tên đại hán gác cổng bị đẩy bay tít vào góc vườn .
Ba người mặc kệ bọn chúng tiếp tục dấn vào trong , lại mấy tên nhảy ra cản đường nhưng đều chịu chung số phận .
Khoảng hơn một tuần trà mà có đến bốn năm tốp người bước đến cản họ lại , cứ lớp sau thì đông hơn lớp trước và võ công cũng tinh thâm hơn , điều ấy chứng tỏ số đệ tử trong Vĩnh Hòa Sơn trang không hề ít . Ba người đang đối phó với năm gã đại hán tiếp theo thì vang lên một tiếng quát như sấm :
-Dừng lại cho ta !
Lệ Nam Phi đưa mắt quan sát thấy người mới đến tuổi ngoài tứ tuần , râu tóc đen láy , toàn thân vận trường bào trắng . Thần thái uy nghi . Năm gã đệ tử vội lui lại rồi khom mình nói :
-Nhị Trang chủ !
Lệ Nam Phi cười nhạt :
-Phải chăng ngươi là Lâm Nhược Hoa ?
Lâm Nhược Hoa không tỏ ra giận giữ mà gật đầu nói :
-Đích thị là ta , người của Thúy Yên Môn hôm nay đến đây có chuyện gì ?
Lệ Nam Phi ngước mắt lên cao nói :
-Tê Hoàng Phụng Nghi Đao !
Lâm Nhược Hoa sắc mặt biến đổi , lão chưa kịp phản ứng thì một tên đệ tử chạy vào báo :
-Thưa Nhị trang chủ ! Phía cổng Bắc , cổng Nam , Cổng Tây đồng loạt đều có kẻ tấn công vào trang !
Chân diện Nhược Hoa thập phần đại biến , lão hừ nhạt nhìn ba người Thúy Yên Môn . Lệ Nam Phi lạnh lùng nói :
-Ta không biết bọn chúng !
Lâm Nhược Hoa băng mình đi nói vọng lại :
-Ta tạm tin lời cô nương , chuyện của các vị sau này sẽ nói !
Ba người Thúy Yên Môn cũng vội băng mình theo lão . Phía xa xa tiếng la hét của các đệ tử Vĩnh Lạc Sơn trang vọng lại xé nát màn đêm . Sau đấy một tiếng nói ngân lên khiến Lệ Nam Phi cau chân diện :
-Các ngươi không giao La lão tử ra đây thì đừng trách Bạch Doanh Doanh ta độc ác !
Kết thúc lời nói của nàng lại thêm mấy tiếng rú đau đớn cất lên . Một giọng nam nhân khác vọng lại :
-Bạch trại chủ , bọn họ đều không đáng tội chết !
Lời nói dứt ba nhân ảnh cũng đến trước Chính Điện , Lệ Nam Phi nhận ra Đường Phi Yến , Đơn Tử Nam và Bạch Doanh Doanh . Nàng hừ nhạt không nói gì , ôm kiếm khoanh tay nhìn màn đêm sâu lặng .
Đơn Tử Nam sau hồi ngạc nhiên nhìn Lệ Nam Phi liền bước lên hỏi :
-Thủy Tiên sứ giả tại sao cũng có mặt ở đây ?
Bạch Doanh Doanh chống tay ngang hông bước đi mấy bước cười nhạt :
-Vậy mà ta còn tưởng Thúy Yên Môn không nhòm ngó đến thứ này cơ đấy ?
Lâm Nhược Hoa cắt ngang :
-Các vị đến đây là có chuyện gì ? Tại sao lại ra tay đả thương và giết hại nhiều người của Vĩnh Hòa Sơn trang như vậy ?
Đường Phi Yến cười khẩy :
-Cái bọn danh môn chính phái như các ngươi cũng làm ra điều mờ ám , bất minh , thật chỉ biết khua môi múa mép !
Lâm Đại Hoa hừ lạnh :
-Đường Môn và Vĩnh Hòa sơn trang không thù oán , Chủ Phòng hôm nay đã giết hại không ít đệ tử bổn trang , chuyện này nhất định ta sẽ truy vấn đến Đường Cừu Môn chủ !
Bạch Doanh Doanh ưỡn ẹo lắc lắc cái vòng ngọc trong tay nói :
-Ta cũng giết rất nhiều người , chẳng hay Nhị trang chủ có muốn truy vấn đến Hắc Diện Lang Quân không ?
Đơn Tử Nam vội xua tay :
-Các vị nên bình tĩnh , chúng ta đến đây với mục đích gì thì ai nấy đều rõ , đâu cần phải tranh cãi nữa !
Lâm Nhược Hoa cười nhạt :
-Võ Đang phái danh trấn Trung Nguyên , Đơn đại hiệp anh hùng nghĩa hiệp . Tại sao hôm nay lại đi cùng với hai người này đến bổn trang gây rối ?
Đơn Tử Nam lắc đầu :
-Chỉ là ta tình cờ gặp họ chứ không phải cùng hội như tiền bối nghĩ !
-Vậy đại hiệp đến đây là có chuyện gì ?
Đơn Tử Nam cúi đầu :
-Vãn bối đến đây chẳng qua vì chuyện của La trưởng lão !
-Ai nói với thiếu hiệp rằng La trưởng lão ở chỗ bọn ta ?
Đường Phi Yến nổi giận quát :
-Cái lão già không có liêm sỹ này , rõ ràng đã làm chuyện chẳng ra gì mà còn già miệng chối cãi !
Lâm Nhược Hoa quát :
-Tiểu tỳ ! Ngươi ở Đường Môn thanh danh đại thịnh nhưng dưới mắt ta cũng chỉ bất quá là kẻ vắt mũi chưa sạch mà thôi !
Đường Phi Yến chân diện tím tái mắng :
-Lão già đê tiện ! Phải cho ngươi nếm mùi lợi hại mới sáng mắt !
Nói đoạn băng mình đến Lâm Nhược Hoa ám khí bay vi vút . Bạch Doanh Doanh nhân cơ hội đó liền lướt mình vào Chính Điện , Đơn Tử Nam hốt hoảng lo cho La Khuông Sinh nên cũng rút Chân Vũ Kiếm chạy theo .
Lâm Nhược Hoa nhảy lên tránh ám khí hét :
-Các ngươi cản họ lại cho ta !
Chúng đệ tử vây quanh đấy nhanh chóng rút kiếm chặn Đơn Tử Nam và Bạch Doanh Doanh lại . Ngay lập tức một trường ác đấu diễn ra , chỉ duy nhất ba đệ tử Thúy Yên Môn vẫn khoanh tay đứng nhìn . Đường Phi Yến ban đầu cũng chỉ vì nóng giận mà xuất chiêu , nàng thấy Bạch Doanh Doanh nhân cơ hội đó đắc thủ thì cũng nổi giận đôi ba phần muốn buông Lâm Nhược Hoa để đuổi theo , nhưng lão nhất quyết cản lại .
Đang lúc trận đấu diễn ra cam go thì phía đêm đen vọng lại tiếng cười như sấm :
-Ha ha ! Không ngờ hòa thượng ta vẫn còn đến kịp !
Tiếng cười dứt thì từ trên cao Vô Hồi từ từ đáp xuống , chúng nhân nhất thời bỡ ngỡ với sự xuất hiện của y nên đình chiến quan sát . Đơn Tử Nam bước đến ôm quyền :
-Thật là may ! Cuối cùng thì Vô Hồi đại sư cũng đã xuất hiện !
Vô Hồi cười nhạt :
-Ta chỉ thích người ta gọi là Phá Tăng , đại sư gì đấy ta nghe không hợp !
Nói đọan đưa mắt quan sát khắp trường một lượt , ánh mắt hắn thập phần hoan hỉ !
-Hê hê ! Không ngờ hôm nay ta lại được chiêm ngưỡng dung nhan của ba đại mỹ nhân tuyệt sắc trên đời , gã họ Lục đáng ghét là biết được hẳn phải điên lắm !
***
Trường Giang , đêm đen không ánh trăng nhưng vẫn có kẻ ngồi trên thuyền ngâm :
" Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ,
Giang nguyệt niên niên vọng tương tư.
Bất tri giang nguyệt chiếu hà nhân,
Đãn kiến Trường Giang tống lưu thuỷ.
Bạch vân nhất phiến khứ du du,
Thanh phong giang thượng bất thăng sầu.
Thuỳ gia kim dạ biên chu tử,
Hà xứ tương tư minh nguyệt lâu ?
Khả liên lâu thượng nguyệt bồi hồi,
Ưng chiếu ly nhân trang kính đài.
Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ,
Đảo y châm thượng phất hoàn lai ..."(1)
Dương Anh ngưng thần quan sát hán tử ngồi trên thuyền rồi quay sang hai thuộc hạ và Ngô Cương nói :
-Chúng ta có nên gọi hắn không ?
Ngô Cương nhìn quanh thoáng ngạc nhiên nói :
-Khi trước thuộc hạ đến đây vẫn có nhiều thuyền phu , sao bây giờ chỉ còn mỗi cái thuyền này ?
Vương Tá mỉm cười :
-Có thể là đêm khuya nên họ về hết rồi đấy thôi ! Còn mỗi gã thuyền phu này xem chừng không gọi hắn thì không ổn !
Cổ Bách gọi lớn :
-Thuyền phu !
Chiêu Anh ngừng ngâm thơ , hắn liếc mắt nhìn ba người mỉm cười :
-Các vị gọi tại hạ ?
Dương Anh hơi sững người trước vẻ đẹp hút hồn của hắn , nàng thở dài nói :
-Xem ra các hạ không phải người lái đò !
Cổ Bách cười nhạt :
-Hắn có thuyền tức là biết chèo , cứ bắt hắn đưa chúng ta đi rồi tính sau !
Ngô Cương gật đầu rồi nói lớn :
-Xin hỏi các hạ có phải người lái đò không ?
Chiêu Anh mỉm cười :
-Miễn cưỡng thì vẫn có thể làm một người lái đò !
Cổ Bách quát :
-Vậy thì mau ghé thuyền vào đưa chúng ta đi !
Chiêu Anh với cây sào chống thuyền vào hỏi :
-Các vị muốn đi đâu ?
Dương Anh trầm ngâm :
-Động Đình Hồ , Quân Sơn đảo !
Chiêu Anh lắc đầu :
-Tại hạ nghe nói trên đấy rất nhiều sơn tặc , đêm hôm các vị lên đấy không sợ nguy hiểm sao ?
Cổ Bách cười nhạt :
-Nguy hiểm hay không bất tất ngươi phải lo lắng !
Nói đoạn ném cho Chiêu Anh một thỏi bạc , hắn đưa tay đón lấy nhét vào áo nói :
-Vậy mời các vị lên thuyền !
Bốn người phi thân đáp xuống mũi thuyền , Chiêu Anh giả bộ thở dài :
-Các vị đều là những cao thủ thượng thừa , hẳn lần này đến Quân Sơn là muốn thu phục bọn sơn tặc ?
Ngô Cương trừng mắt :
-Ngươi nên chú ý mà chèo thuyền đi , đừng có quá quan tâm tới chuyện người khác !
Chiêu Anh giả lả cười nói :
-Vị đại hiệp này nói cũng đúng , dù sao ta cũng chỉ có một cái mạng !
Vương Tá nhìn Chiêu Anh rất sâu nói :
-Các hạ không phải người lái đò chuyên nghiệp , cớ sao đêm hôm ngồi đây làm gì ?
Chiêu Anh đẩy sào mạnh hơn cười hỏi :
-Sao tiền bối biết ta không phải người lái đò chuyên nghiệp ?
Vương Tá cười nhạt :
-Các hạ tuy cố gắng ẩn dấu , nhưng chân tu vẫn có vài nét không qua được mắt ta !
Ngô Cương đứng dậy rút phăng cây đao đeo bên hông dí vào cổ Chiêu Anh hỏi :
-Ngươi ngồi đấy chờ bọn ta là có ý gì ?
Chiêu Anh dừng chèo mỉm cười :
-Dù tại hạ có ý đồ gì thì cũng chỉ một thân một mình , các vị có tới bốn người mà vẫn lo sợ sao ? Huống hồ ...
Hắn dừng lại không nói , Dương Anh liếc mắt hỏi :
-Huống hồ cái gì ?
Chiêu Anh thở dài :
-Ý tại hạ muốn nói mình không có ý xấu với các vị !
Dương Anh nhìn hắn nói :
-Các hạ dù không có ý xấu nhưng hành động thì khiến người ta không khỏi nghi ngờ !
-Nếu các vị nghi ngờ thì tại hạ sẽ quay thuyền lại !
Bốn người nhìn nhau , Ngô Cương dí mạnh đao nói :
-Bây giờ thì ngươi không quay lại được đâu ! Tiếp tục chèo đi !
***
Hoàn Nhan Hồng Liệt bước vào Hỏa Phòng , chân diện lão tám phần đăm chiêu . Từ khi lão giúp Hoàn Nhan Lượng thực hiện thành công cuộc đảo chính (2) thì thanh danh vang dậy như cồn ở Kim Quốc . Sau cuộc đảo chính ấy , Hải Lăng Vương đích thân xuống chiếu phong lão làm Quốc Sư . Lão rất lấy làm cảm kích chuyện này nên tận tâm tận lực giúp Đại Kim bành trướng Trung Nguyên . Nhưng khốn nỗi gần đây không hiểu vì lý do gì mà Hoàn Nhan Lượng có vẻ không hài lòng với lão . Một mặt sai rất nhiều thuộc hạ giám sát hành động của Thiên Nhẫn giáo , một mặt hạn chế nhiều quyền hành của Hồng Liệt . Điều này làm lão rất đỗi bất bình . Nhưng dù sao cũng không thể phản đối và không tiện phản đối . Tâm tư lão vì vậy mà trở nên khó chịu mấy phần .
Hỏa Đường Đường chủ Thiên Nhân giáo là Ngột Ngạo , một trung niên Nữ Chân tuổi ngoài tứ tuần , dáng hình mập mạp . Thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt bước vào , hắn chạy ra cúi đầu :
-Đêm khuya rồi không hiểu giáo chủ đến tìm thuộc hạ có chuyện gì ?
Hoàn Nhan Hồng Liệt thở dài :
-Mấy chuyện gần đây thật khiến ta hết sức bực mình !
Ngột Ngạo mỉm cười :
-Hải Lăng Vương tuy rằng có ý nghi ngờ giáo chủ nhưng suy cho cùng vẫn không có bằng chứng và hơn hết vẫn còn tám phần kiêng dè giáo chủ !
Hoàn Nhan Hồng Liệt cười nhạt :
-Năm xưa nếu không có ta thì hắn chắc gì đã đảo chính thành công , vậy mà ...
Lão dừng lại trầm ngâm rồi hỏi :
-Tại sao Đoan Mộc Duệ vẫn không có tin tức ? Không lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì rồi sao ?
Ngột Ngạo thoáng đổi chân diện , hắn lắc đầu :
-Chắc Tả Hộ Pháp không có chuyện gì đâu ! Ông ta võ công thâm sâu lại đa mưu túc trí , liệu kẻ nào làm hại được ?
Hoàn Nhan Hồng Liệt cười gượng :
-Trung Nguyên long hổ ẩn tàng vô số , ngay cả ta còn không dám chắc sẽ an toàn tuyệt đối khi vào đấy huống gì hắn !
-Nếu giáo chủ đã nói vậy thì ngày mai thuộc hạ sẽ đích thân vào Trung Nguyên xem tình hình thế nào ?
Hoàn Nhan Hồng Liệt khẽ gật đầu đồng tình , lão nhìn Ngột Ngạo nói :
-Ngươi cũng nhân đó điều tra luôn hành tung của Quận Chúa , Hải Lăng Vương đang có ý thúc giục ta chuyện này !
(1)
Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ của Trương Nhược Hư
Bản Dịch thơ của Khương Hữu Dụng
"Người cứ đời đời sinh nở mãi,
Trăng đã năm năm sông nước giãi.
Soi ai nào biết được lòng trăng,
Chỉ thấy sông dài đưa nước chảy,
Mây bạc lưng chừng trôi đến đâu,
Cành phong xanh bến biết bao sầu.
Đêm nay ai mảng buông thuyền đó,
Ai ở lầu trăng nhớ chốn nào ?
Trăng lầu quanh quẩn đáng thương ôi!
Soi mãi đài gương kẻ lẻ đôi.
Cửa ngọc cuốn rèm xua vẫn ở;
Hòn châm đập áo xoá liền soi."
(2) Nhà Kim là vương quốc của người Nữ Chân do họ Hoàn Nhan lập ra . Năm 1149 Hoàn Nhan Lượng làm đảo chính, giết Kim Hy tông, lên ngôi vua, giảm thế lực của hoàng gia, thanh trừng 155 quý tộc Nữ chân trong đó có 70 người là con cháu của Kim Thái tông, Kim Hy tông. Tào vương Hoàn nhan Tông Mẫn, Hữu thừa tướng Hoàn nhan Bỉnh đức và người cháu là Hoàn nhan Tôn Hàn cũng bị giết, 30 người con của Hoàn nhan Tôn Hàn cũng bị hại . Hoàn Nhan Lượng lên ngôi xưng hiệu Hải Lăng Vương ! Truyện này chỉ dựa vào một số chi tiết để viết !
|