Đau …
Hình như, còn chưa chết.
Rõ ràng chỉ có vết thương ở ngực, do súng đạn tạo thành mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, toàn thân ta lại đau đớn.
Phải rồi …
Thuốc nổ đâu rồi …
Nói như vậy …
… là ta còn sống?
Chẳng lẽ kế hoạch thất bại, không nổ banh Tác Hồn, ngược lại, ta còn bị chủ nhân bắt?
Không lo lắng thêm nữa, ta bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Chỉ có quen thuộc hoàn cảnh, mới có thể nhanh chóng phán đoán tình trạng của mình một cách chính xác nhất. Đối với nghề sát thủ mà nói, nghi vấn trong đầu trong quan trọng bằng hoàn cảnh xung quanh. Hừ, cái gọi là bình tĩnh suy nghĩ để đưa ra phán đoán chính xác, đều là lý luận suông. Sát thủ chân chính, chính là nghe theo bản năng mách bảo.
Đây là một căn phòng sa hoa.
Giường, bàn đều được trạm trổ tinh xảo.
Thậm chí, ngay cả tấm thảm lót nền nhìn sơ qua cũng biết là nó rất có giá trị.
Là ai đã cứu ta?
Vì sao ta lại nằm trên mặt đất, mà không phải là nằm trên giường?
Mặc Hồn đâu?
Còn sống, hay đã …
Chẳng lẽ đây là cách trừng phạt mới của Tác Hồn?
Ta cúi đầu, muốn kiểm tra thương thế của mình, nhưng thoáng chốc đã sửng sốt. Quần áo của ta, không ngờ chẳng phải là một bộ áo trắng tinh khiết nữa, mà là một bộ sa y hoa lệ. Hơn nữa, nó được may theo phong cách cổ trang, giống như những bộ đồ cổ trang trên điện ảnh.
Vén ống tay áo lên, mới phát hiện trên cánh tay là từng miếng vết thương nông, sâu khác nhau, lại còn bị tróc da, bong thịt nữa. Không cần nghĩ cũng biết, những chổ bị đau nhức khác chắc hẳn cũng giống như vậy.
Nhưng mà, khiến ta kinh ngạc không phải là những vết thương đó, mà là bàn tay.
Bàn tay này …
Trơn tru, nhẵn nhụi.
Đây không phải là tay của ta.
Chín tuổi ta đã bắt đầu cầm đao, cầm kiếm. Mười ba tuổi xuất sư, bắt đầu đi ám sát … Dạ Đồng nàng … sao lại có bàn tay như vậy?
Chẳng lẽ …
Ta không phải là không còn sức lực để suy nghĩ tiếp. Mà, ta căn bản không tin chuyện vớ vẩn này là thực …
Ta, đã không còn là ta nữa.
Người trong gương có dung nhan xinh đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, có điều sắc khí hơi tái nhợt. Nếu không phải cái nhìn mà ta quen thuộc, thì ta đã tưởng rằng đó là một bức tranh chân dung tuyệt đẹp. Dung mạo tản ra khí chất thanh thuần như sen trắng, đôi mắt vốn ẩn chứa nhu tinh trở thành lạnh lẽo như băng, cái nhìn này mới thuộc về No.12 (danh hiệu của Triển Vũ trong Tác Hồn).
Lạnh lẽo như băng …
Tựa như …
Đó là cái nhìn của một con ác ma ngàn năm …
Bị thời gian cọ rửa, chỉ còn lại khí tức thèm khát máu tươi và giết chóc …
Nó chính là dấu hiệu duy nhất để ta nhận ra mình là ai …
Nhìn khuôn mặt xinh dẹp trong gương, bên tai ta tựa hồ vang lên hai chữ … định mệnh!
Định mệnh? Ta không tin vào định mệnh!
Ta chăm chú nhìn ‘nàng’ trong gương, cười: “Vậy để ta tiêu diệt nó.”
Sống chết của ta … ta sẽ tự phụ trách.
Ta không chấp nhận ai can thiệp vào chuyện của ta.
Ngay cả … ông trời !
“Thật sự không giống, cô với ta khác nhau quá xa.”
‘Nàng’ ở trong gương mở miệng nói chuyện!
“Ta tin định mệnh. Cho nên, ta không muốn ở lại thế gian này…”
“…Nếu cô đã có thể nhập vào cơ thể của ta, thì chính là duyên phận. Khối thân thể đó, ta tặng cho cô.”
Câu trả lời của nàng khiến ta hoảng hốt.
Một hồi lâu, ta mới thản nhiên mở miệng: “Chuyện này không phải do ta cùng cô có thể quản được. Ký lai chi, tắc an chi. Cô, mới là chủ nhân chân chính của thân xác này.”