Giọng nói âm lãnh, bầu không khí từ từ đầy rẫy sát ý. Muốn giết ta sao ?
Bản năng của một sát thủ khiến cho cả người ta căng thẳng, hết sức đề phòng.
Bỗng nhiên, một bóng đen lóe lên. Ta không dám chậm trễ, xoay người đánh úp về bóng người đó. Nhưng, vài giây sau đó, ta liền vội vã thay đổi phương hướng, chém ngang về phía bên trái ! Đương đông kích tây sao, muốn thì ta sẽ chiều.
Bay lên, đá chân.
Ai ngờ, chân vừa mới chạm tới người nọ, trên thân thể của ta truyền tới cơn đau nhức làm cho mất đà, cũng đồng thời mất đi vị trí công kích tốt nhất.
Với những vết thương đó trên người, làm sao chịu nổi biên độ của động tác khi nãy!
Ngay khi ta ngã xuống thì có một người đã chạy tới đỡ ta — nhưng lại chẳng phải là tên Minh kia !
Quả nhiên, vào lúc nguy hiểm nhất thì sẽ xuất hiện tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Quy luật này đúng là kim cổ đều có. Nhưng … ta cũng được xem là mĩ nhân sao? Ta cười tự giễu, chủy thủ nhanh chóng quơ về phía kẻ đã đỡ ta. Ta chưa bao giờ xem mình là mĩ nhân, thậm chí không phải là con gái, nên tất nhiên sẽ không có thói quen chịu ân của kẻ khác. Thói quen của ta chính là, không cho bất luận kẻ nào chạm vào ta, trừ phi kẻ đó là người chết.
“Ôm người đẹp trong lòng cũng chẳng mấy thú vị.” Hắn dễ dàng ngăn chặn thanh chủy thủ của ta. “Ta nói, Minh Phi nhà ngươi thật không phải, người đẹp như thế, sao lại có thể ngược đãi như vậy, thật khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.”
“Mi là ai, dám cả gan đột nhập vào Trích Tinh Lâu !” Minh Phi dùng sức nắm chặt chuôi kiếm bên hông. “Dám cả gan cưỡng ép lâu chủ của chúng ta.”
Tuy nói như thế, nhưng hắn không có nửa phần ý muốn động thủ. Xem ra, thế lực ở Trích Tinh Lâu của hắn đã vững chắc rồi, nên không cần tới con rối là ta nữa, vì thế hắn không chút hoang mang. Có lẽ, bây giờ hắn chỉ muốn vị lâu chủ như ta chết càng sớm càng tốt mà thôi.
“Ta hả ?” Người nọ thả ta xuống, cánh tay ôm eo của ta. “Ta là — hái … hoa … tặc !” Dứt lời, hắn còn dưa mũi tới sau ót của ta mà ngửi ngửi.
Hái hoa tặc !?
Ta rốt cuộc cũng nhìn rõ vị ‘thái hoa tặc’ này mặt mũi ra sao rồi …
Rất … rất … rất xinh đẹp.
Đó là ấn tượng đầu tiên của ta. Khuôn mặt của hắn hoàn mỹ không chút tì vết, da thịt trắng nõn, quần áo lụa là càng khiến hắn thêm phần đẹp mắt.
Lúc hắn nói, đôi mắt phượng híp lại, bên miệng nở ra nụ cười, trông rất thản nhiên, lại thêm mấy phần cảm giác hồn nhiên.
Người đi vậy … sao lại là đạo tặc hái hoa ?
(Bạch Anh: mình tình nguyện cho anh cưỡm đi nè … *mê trai*)
“Đã sớm nghe danh lâu chủ Trích Tinh Lâu là một tuyệt sắc giai nhân bị cầm tù, không bằng hôm nay cô hãy đi theo ta phiêu lãng chân trời, được không?” Hắn cười tủm tỉm, nâng cằm của ta: “Cô xem, Minh Phi không có mấy phần muốn giữ cô ở lại, phải không nà ?”