Trần Hạo Minh chưa kịp làm gì thì hai người phụ nữ đã lao đầu vào nhau, đánh sống đánh chết. Trận chiến làm mặt biển nổi sóng ầm ầm, bao nhiêu sinh vật dưới biển kinh hãi, trốn đông tránh tây.
Hải Mẫu vốn có thể đối phó với Trish mà không mất bao nhiêu sức, nhưng nàng lại tỏ ra cực kỳ khó khăn, gò bó.
Hải Mẫu cầm cây đàn hạc tạt một cái xuống nước, khiến một cột thủy tiễn bắn xẹt qua vị trí của Trish, đẩy lùi nàng lại. Sau đó Hải Mẫu truyền âm cho Trần Hạo Minh:
- Huyền Cầm đang trong thời khắc bế quan mấu chốt, không được làm phiền nó. Anh trở về trước đi.
Nói xong, Hải Mẫu lại quay ra, nhìn Trish bằng cặp mắt nóng rực chiến ý:
- Đánh ở đây thì có gì vui? Có muốn ra ngoài không gian đánh một trận?
Trish dường như cũng nhìn ra, có lẽ vừa rồi mình hơi hiểu lầm gì đó. Nhưng bây giờ, có một trận chiến thú vị như vậy trước mắt, làm sao nàng từ chối được cơ chứ? Chẳng phải nàng vừa ngộ ra chiêu thức mới, cần được nghiệm chứng hay sao?
Trish trực tiếp bỏ qua Trần Hạo Minh đang dùng khuôn mặt ngắc ngứ bên kia, bay thẳng ra ngoài không gian với Hải Mẫu.
Trần Hạo Minh đứng đó buồn bực, mặt nhăn nhó như ăn phải ruồi nhặng, nhất thời không biết làm sao.
- Cha! Cha làm mẹ giận! - Trần Hạo Minh thấy cổ mình nằng nặng, cô bé Fairy không biết từ bao giờ đã bám lên đó như một chú gấu túi, đôi tay nhỏ bé đưa ra ôm lấy mặt hắn, giọng nói non nớt làm Trần Hạo Minh có cảm giác như cô bé đang cười nhạo…
Trần Hạo Minh thầm hô oan uổng. Đang định chống chế thì Trần Điềm Linh đã kéo kéo cánh tay hắn. Trần Hạo Minh ngồi xuống ôm cô bé vào lòng, Trần Điềm Linh nói:
- Cha cũng đừng chối! Vừa rồi mẹ giận lắm! Nói cái gì mà không biết nhường nhịn, đầu đất… Cha liệu mà xin lỗi mẹ đi.
Trần Hạo Minh gần như suy sụp.
Rõ ràng mình không có lỗi gì mà…
Chẳng phải là tranh cãi cách dạy con thôi sao? Chuyện này trong ra đình bình thường cũng xảy ra như cơm bữa, có cái gì mà phải giận dỗi…
- Nhưng rõ ràng… - Trần Hạo Minh đang định nói gì đó, Fairy bé bỏng đã nhéo hai má hắn ngắt lời:
- Phải nhớ! Mẹ không bao giờ sai!
Sắc mặt Trần Hạo Minh trở thành dở khóc dở cười. Một thằng đàn ông trưởng thành, thế nào mà lại bị hai bé con chưa đầy một tuổi giáo dục thế này? Nhưng nghĩ lại thì những lời này cũng không phải không có đạo lý.
Đàn ông từ lúc nào mà lại đi chấp nhặt với vợ thế này? Cuộc sống của hắn lấy nụ cười mỹ nhân làm mục tiêu, sao lại phải câu nệ mấy chuyện vớ vẩn như vậy để làm nàng ấm ức cơ chứ?
Trần Hạo Minh giãn khuôn mặt ra, không nhịn nổi mà thơm Trần Điềm Linh một cái, lại ôm lấy Fairy, thơm một cái nữa. Thần tình sảng khoái cười ha hả, điều khiển thuyền về Vô Thần đại lục.
- Không đợi nữ thần sao? - Không biết từ bao giờ, Fity đã đứng bên cạnh hắn. Thần thái dù vẫn hơi rụt rè, nhưng nàng đã lấy lại phần nào sự tự tin năm xưa. Điều này làm Trần Hạo Minh khá vui mừng rồi.
- Đợi ở đây sao? Không cần đâu! Chi bằng chúng ta cứ về nhà trước, chuẩn bị tốt cho nàng ta là được! Dù gì thì khoảng cách từ đây đến chỗ đó với nàng ta cũng chẳng khác bao nhiêu.
Trần Hạo Minh cười thoải mái, khuôn mặt có vài phần kích động điều khiển chiếc thuyền trôi đi.
….
Lúc này, trên Thánh đảo đã là một màn đêm u tối. Mấy cột đèn đường toát ra ánh sáng mờ ảo, làm màn đêm có thêm chút sức sống nhỏ nhoi.
Thánh đảo là một nơi đặc biệt trên Vô Thần đại lục này. Nó là nơi khá bí mật, tập trung đủ loại người tu luyện trên khắp đại lục, các thế lực trên này chính là một tồn tại thần thánh siêu nhiên, vượt qua tất cả sự hiểu biết của con người.
Có thể nói, Thánh đảo giống như là một thế giới thần tiên trong mắt người thường vậy.
Trần Hạo Minh đã từng đến đây vào năm năm trước, nhưng không ở lại lâu, nên không có nhiều sự lý giải về Thánh đảo. Nhưng theo nhận xét chung của hắn, Thánh đảo này đã có vài phần dáng dấp của một “tiên giới không màng thế sự”, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu.
Bởi nhu cầu về vật chất của người tu luyện trên đảo thậm chí còn lớn hơn cả người thường, vì vậy mà những người này không ngừng sản sinh dục vọng cần thỏa mãn, mà đối tượng thỏa mãn họ chính là những người thường trên đại lục. Điều này thì khác gì với cái kiểu nô dịch loài người đâu?
Chính vì vậy, Thánh đảo đã nhiều lần làm những việc thương thiên hại lý, làm lòng người căm phẫn. Nhưng họ lại lấp liếm chúng lại, coi như không có chuyện gì, và tiếp tục duy trì tình hình như thế.
Sở dĩ người thường không thể chống đối họ thì quá đơn giản, bởi sức mạnh của họ đã vượt qua những gì con người có thể chống lại.
Những người tu luyện này bình thường không vào đại lục, là vì sợ thiên kiếp. Nhưng thực tế thì họ vẫn có thể tiến vào trong một thời gian ngắn, chỉ cần họ tiến vào đó một ngày thôi, những “con kiến” dám chống đối họ sẽ bị đày đọa đến chết.
Còn về việc những kẻ ngoài đại lục như Thần Linh, Tiên Linh muốn đột nhập trong thời gian ngắn giống thế thì càng không cần lo. Bởi dù có vào trong thời gian ngắn, không dẫn phát thiên kiếp nhưng linh khí trời đất cũng sẽ bị dao động, nếu là kẻ lạ, việc phát hiện và tiêu diệt là cực kỳ dễ dàng, không tốn bao nhiêu công sức.
Nhưng dù thế, ảnh hưởng của Thánh đảo tới đại lục rộng lớn kia cũng đã được hạn chế rất nhiều. Đại đa số người sống trên đại lục không biết tới cái gọi là Thánh đảo là ở đâu. Họ chỉ biết, nơi mình đang sống là một xã hội phát triển, phát triển đến cùng cực. Họ đã có lịch sử phát triển từ thời phong kiến cả vạn năm, đến bây giờ, khi xã hội đã chuyển sang hình thức dân chủ được hơn ba ngàn năm rồi, công nghệ và khoa học kỹ thuật của họ đã đạt đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Tất nhiên, những thành quả công nghệ ấy cũng được truyền tới Thánh đảo này, hình thành rất nhiều kiến trúc mang phong cách hiện đại. Nhưng nếu so sánh với trong đại lục thì Thánh đảo có vẻ quá… thô sơ. Bởi vì những người lớn tuổi không thể nào đồng ý cho đám con cháu của mình chìm đắm vào những thứ mới mẻ mà bỏ bê tu luyện, nên mới hạn chế công nghệ lan tràn vào Thánh đảo.
Giữa màn đêm u tĩnh trên Thánh đảo, một bóng người màu đen luôn tục chuyển hướng, thỉnh thoảng lại nấp vào một góc thở hồng hộc, thần tình cực kỳ đề phòng nhìn xung quanh. Chỉ nghỉ một chút, bóng người đó lại miễn cưỡng đứng dậy, tiếp tục hành trình của mình.
Tuy rằng giống như đang chạy trốn, nhưng thật quỷ dị khi không ai thấy được người truy đuổi, giống như vốn chẳng có ai truy đuổi theo bóng người kia cả. Nhưng thỉnh thoảng, bóng người màu đen lại chém một kiếm về phía sau. Quả nhiên, vào những thời điểm ấy, có một chút dao động năng lượng cực kỳ quỷ dị, lại có vài âm thanh loạt xoạt vang lên, giống như tiếng quần áo của con người…
- Cô bé! Đầu hàng đi thôi! Tuy rằng thực lực của cô rất mạnh, nhưng nếu cứ thế này thì sớm muộn cũng kiệt sức mà chết.
Bóng đen chạy đằng trước hơi run lên, nhưng vẫn chạy cực kỳ kiên quyết. Trong lòng nàng đang cực kỳ lo lắng, trùng trùng tâm sự, nàng không thể nào bỏ cuộc, bởi chỉ cần nàng thất bại, người đó rất có thể sẽ bỏ mạng.
Nghĩ đến người đó, lòng dạ cô gái sôi lên sùng sục, giống như có một luồng sức mạnh bất tận đang chảy xuôi trong người nàng, làm nàng càng chạy nhanh hơn, giống như dốc hết sức, liều mạng mà bỏ chạy vậy.
Chạy được nửa tiếng đồng hồ, thân hình cô gái đã xuất hiện bên một bờ biển hoang vắng, liếc mắt xung quanh giống như không hề có một sinh vật sống, chỉ có vài bụi dừa thẳng tắp đứng lay lắt đón gió đêm, thoạt nhìn khá cô đơn, hiu quạnh.
Cô gái chọn một gốc cây dừa để dựa vào, lại phủ lá dừa lên ẩn nấp, sau đó tập trung tinh thần lại điều tức, hồi phục sức lực bản thân. Trong tay nàng vẫn đang giữ khư khư một cái hộp dài dài, còn để đựng gì thì không ai biết.
Soạt soạt…
Vài âm thanh nhẹ nhàng vang lên làm trái tim cô gái giật thót.
Một giọng nói hơi eo éo vang lên làm nàng sởn da gà, nhưng vẫn phải cố ẩn giấu mọi hành tung của mình:
- Cô gái! Chịu thua đi! Tuy rằng cô rất giỏi ấn giấu, nhưng so với ninja bọn tôi thì kém quá xa. Dù sao thì… cô cũng đã chọn con đường của riêng mình, ẩn nấp vốn không phải sở trường của cô.
Cô gái nấp bên trong đống lá run lên một chút, nhưng vẫn không tin rằng tên kia đã tìm ra tung tích của mình.
Tên kia cười lạnh một tiếng, cũng không thèm dài dòng. Hắn rút một thanh katana đen kịt ra, chém một cái về phía đống lá cô gái đang ẩn núp, làm chúng nát vụn ra như những tờ giấy.
Cô gái hét to một tiếng, nhảy ra ngoài né tránh, sắc mặt tái nhợt khó tin nhìn tên ninja kia. Nàng không thể nào hiểu được, mình đã dùng tới cả bí thuật của cha, tại sao? Tại sao vẫn bị phát hiện?
Cùng lúc đó, mấy tên ninja khác cũng liên tục xuất hiện, công kích về phía cô gái như cuồng phong bạo vũ. Mặc dù công phu của cô gái kia cực tốt, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, nàng nhất thời luống cuống tay chân, lâm vào thế hạ phong.
Keng…
Leng keng…
Cổ tay cô gái đã rướm máu, không thể giữ nổi thanh katana trong tay, nhất thời bị đánh bật ra ngoài. Thanh katana rơi xuống đất, phát ra những âm thanh rã rời.
Cô gái ôm lấy đầu vai, sắc mặt tái nhợt nhìn mấy tên trước mắt, ánh mắt lóe lên từng tia phẫn hận.
- Cô gái! Đại gia của chúng tôi đã nói từ đầu, chỉ cần cô tiếp nhận điều kiện của bọn tôi, thứ cô muốn sẽ là của cô. Nhưng thật đáng tiếc, cô lại cứ khăng khăng giữ lấy cái thứ không cần thiết kia, giữ lấy nó để làm gì? Chẳng phải sau này vẫn phải giao cho kẻ khác hay sao? Lại còn giao không nữa? Tại sao không dùng nó để đổi lấy mạng sống cho cha cô chứ?
Sắc mặt cô gái trở nên vô cùng tức giận, đỏ bừng như xuất huyết. Nàng phẫn hận nói:
- Bọn súc sinh! Cái điều kiện đó mà cũng đưa ra được sao? Bà mày không phải cao thủ gì, nhưng ít ra cũng là một samurai kiêu hãnh, mang trong người dòng máu nhiệt huyết của tộc Shiba…
- Tộc Shiba? Samurai kiêu hãnh? Chẳng phải chỉ là một lũ tự kiêu ngu xuẩn, bị trục xuất ra khỏi Thánh đảo hay sao? Tại sao cô không nghĩ lại đi, một chút tự kiêu đáng thương đó, đổi nó lấy mạng sống của cha cô! Cô có lợi hay thiệt đây?
Tên ninja bắt đầu dụ hoặc, vẫn không hề hạ sát thủ với cô gái! Dường như việc khống chế cô gái đã nằm trong túi hắn từ lâu, không có gì phải lo lắng cả.
Cô gái tỏ ra do dự.
Thực ra, chính nàng dù thấy cái điều kiện kia chính là việc bán đi cả linh hồn của bản thân, nhưng để cứu cha, nàng có thể làm tất cả.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ quyết tuyệt của cha, nghe thấy lời nói ác độc, giống như nếu nàng làm vậy, ông sẽ giết nàng rồi tự sát… Cô gái thật sự không biết làm thế nào. Cuối cùng chỉ đành liều một phen, đột nhập vào chỗ đó rồi ăn trộm lấy thứ mình muốn.
Nhưng bây giờ, xem ra nàng đã thất bại rồi.
Thất bại thảm hại…
Một tên ninja tiến lên, đạp một nhát vào cánh tay của nàng, làm cái hộp nàng vẫn giữ trong người bị bay tít ra xa. Cô gái vô lực ngã xuống đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái hộp kia, chưa từng rời đi. Trong đó chứa chan bao nhiêu hy vọng, khát vọng, nhưng dường như… chúng quá xa vời.
Tên ninja cầm đầu nhẹ nhàng bước tới gần cái hộp, mỗi một bước lại như một nhát búa nện vào tim cô gái, làm nàng càng thêm suy sụp.
Tên kia cầm cái hộp kia lên, cười âm trầm:
- Cô gái! Chẳng phải cô không đồng ý là vì mong rằng có thể tích tụ lực lượng, ôm cái hộp này chạy trốn hay sao? Bây giờ nếu nó không còn nữa… chậc chậc, cô nên suy nghĩ lại đi! Dù sao thì mất cái này thì bọn tôi còn cái khác, nhưng cô có đột nhập được vào chỗ của Đại Gia lần nữa hay không thì còn cần suy xét lại.
Dứt lời, tên kia vung tay ném cái hộp thẳng ra ngoài biển. Cú ném cực mạnh, làm cái hộp bắn đi như một viên đạn pháo, dần dần biến mất trong ánh mắt tuyệt vọng của cô gái.
Nàng suy sụp ngồi thụp xuống đất, hai dòng nước mắt thống khổ đã tràn nhòe khóe mi.
Bộp.
- Cái gì vậy? - Giọng nói thanh thanh của Fity vang lên, là âm thanh tiếng Việt thuần túy mà Trần Hạo Minh truyền cho nàng.
- Không biết! - Trần Hạo Minh nhíu mày nhìn cái hộp trong tay. Vừa rồi, nó như một viên đạn pháo bay thẳng vào mặt hắn, nếu không phải khả năng của hắn cao thì cái hộp này đã làm hắn xây xẩm mặt mày rồi.
- Đi lên phía trước xem. - Trần Hạo Minh nói, sau đó ôm lấy eo Fity, lướt trên mặt nước tiến về phía trước.