Một khắc này, nhất thời cuốn lấy ba hắc y nhân.
“ Không cần nương tay, giết!” Thanh âm khàn khàn, từ trong miệng hắc y nhân phun ra, thanh âm thâm trầm mà hùng hậu, có một chút khàn khàn đặc chất, nhưng thế nào cũng không gạt được đôi tai của Lý Dịch.
Trong lòng run lên, có chút không thể tin được chuyện này hết thảy đều là sự thật, vách ngăn trong lòng Lý Dịch, tựa hồ lại từ từ được phá tan.
Thanh âm này, có sự đặc sắc như vậy, là đại ca của chính mình – Lý Kiền!
Thân huynh đệ, không ngờ lại tay chân tương tàn! Là chính phụ thân của mình phái tới? Hay là chính bản thân hắn muốn tới?
Giờ khắc này, tâm của Lý Dịch, đột nhiên lạnh lẽo, một chút hy vọng cuối cùng này, tựa hồ cũng đã bị phá tan.
Đáy lòng, lưu lại một tia hy vọng cuối cùng, Lý Dịch hy vọng, không phải chính phụ thân của mình muốn giết mình, mà là do vị đại ca tâm địa ác độc, tự hành muốn giết mình...
Như vậy mặc dù rất nhiều điều không thuận sướng, không hợp thực tế, nhưng tình nguyện nghĩ như vậy, tình nguyện là huynh đệ tương tàn, Lý Dịch cũng không nguyện tin tưởng, chính cha mẹ của mình muốn giết mình...
Mà ngay giờ khắc này, “ Tháp tháp tháp” tiếng vó ngựa tung trên mặt đất ướt đẫm nước từ xa đến gần.
Tiếng đánh nhau trong lầu các, trong gió tuyết đêm tối, rõ ràng có thể nghe được.
“ Dịch ca ca, chạy mau a, phụ thân muốn giết huynh, huynh chạy mau a! Dịch ca ca, muội là Phù nhi, huynh chạy mau a...”
Rõ ràng vô cùng, chân thật vô cùng, thê lương vô cùng, thanh âm tuyệt vọng, truyền tới trong tai Lý Dịch.
Giờ khắc này, nước mắt cũng đã không nhịn được nữa, tuôn tràn ra.
Không cần giả bộ nữa, cũng không cần giả bộ nữa.
Một tia hy vọng cuối cùng, bị phá tan, Lý Dịch giờ khắc này, tâm lạnh, tâm đã chết, giờ khắc này, tâm của hắn hoàn toàn đã chết.
Hổ độc không ăn thịt con, nhưng là lúc này, ngoại trừ Phù nhi, nhưng lại không có một người, có thể để ý tới mình!
Cha, muốn giết mình, mẫu thân, chẳng quan tâm!
Đại ca, đã huy đao đánh tới, ngay cả Khả bá bá đã dưỡng dục hắn hai mươi năm, hắn đều muốn giết!
Giết! Giết! Giết!
Ngoại trừ giết! Vẫn còn giết!
Thế giới này, quá tàn nhẫn, quá khùng cuồng! Thế giới này, chỉ thích hợp cho giết chóc!
Giờ khắc này, tâm của Lý Dịch, hoàn toàn vặn vẹo, hận ý khôn cùng, trong phút chốc dâng trào! Nhiệt huyết của Phách kiếm đạo, tựa hồ trong nháy mắt bị trào lên.
Ngoại trừ giết chóc, vẫn còn giết! Giết hết, không có thân nhân, không có thâm tình, không có bằng hữu!
Cả đời này, duy nhất chỉ giữ gìn hai người, Lý Phù, Lý Nhưng!
Giờ khắc này, trong lòng Lý Dịch làm ra một quyết định thật kiên quyết!
Thân ảnh màu đen trầm mặc, mang theo vài phần xa xăm, vài phần quen thuộc, như gió lốc vọt tới trước mắt, đao trong tay, trong nháy mắt hung hăng bổ ra.
Một đao xuất, không lưu tình, huynh đệ tình đoạn, cừu địch phân đôi.
Một đao này, không còn một điểm tình cảm huynh đệ, cũng không có một điểm ân tình ngày xưa, càng không có một điểm tình thâm máu mủ cảm ứng.
Một đao này, đến từ hắc y nhân nọ, gương mặt kia dù có che mặt, Lý Dịch cũng có thể nhìn ra đó là ai!
Giờ khắc này, Lý Dịch đang nằm, cơ hồ như một viên đạn pháo bắn lên, huyền thiết kiếm trên lưng trong phẫn nộ bốc cao thúc dục “ ông” một tiếng, phun ra.
Vỏ kiếm một tiếng ông minh, huyền thiết kiếm mãnh liệt run lên, nhất thời bay lên tay Lý Dịch.
Giờ khắc này, không có chiêu thức, không có động tác, chỉ cầu đâm ra một kiếm nhanh nhất.
“ Hưu..”
Điện quang hoa lửa tung lên, một luồng khí hồng, mạnh mẽ như lôi đình vạn quân, trường kiếm trong nháy mắt làm cho hắc y nhân nọ trợn mắt há hốc mồm, trong ánh mắt bất khả tư nghị, trực tiếp từ cổ hắn xuyên qua.
Hắc y nhân kinh hãi, theo bản năng né ngang đầu, sau đó trường kiếm sắc bén, trực tiếp xuyên thấu lên miếng vải đen che phủ trên mặt.
“ Xuy...”
Miếng vải đen rơi xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Không có gì khác thường, hết thảy cũng chỉ là độc nhất vô nhị.
Hắc y nhân ngây ngốc sửng sốt trong chốc lát, trường đao trong tay lần nữa hung hăng đánh xuống, chiêu thức ấy, càng tàn nhẫn vô tình, không chút nào nương tay vì vừa rồi Lý Dịch đã hạ thủ lưu tình!
“ Đinh...”
Hỏa quang văng khắp nơi, trong nháy mắt, cả thanh đao còn cả bản thân Lý Kiền, bị một chiêu của Lý Dịch đánh văng ra.
“ A...Lý Kiền, ngươi nhớ kỹ, ta chết cũng không tha cho ngươi!” Điên cuồng tê hống một tiếng, Lý Dịch quay đầu, dưới chân điểm nhẹ, trong nháy mắt đi tới bên người Lý Nhưng, chuẩn bị mang theo Lý Nhưng rời đi nơi này.
Trong mắt Lý Kiền bắn ra vô số vẻ oán độc, nhất thời trong mắt hung quang chợt lóe, lúc này lại móc ra một cái nón đen bao lại trên đầu, nhìn Lý Phù bên ngoài còn đang phóng ngựa không ngừng, hừ lạnh một tiếng; “ Bắn tên!”
Nhất thời, những mũi tên độc rậm rạp bay ra, vô số mũi tên, trong phạm vi dày đặc, ở không gian rộng lớn này, Lý Dịch có chạy đằng trời.
“ Dịch ca ca, mau đi, mã...” Lý Phù giục ngựa lao tới đón lấy vô số mũi tên đang vọt tới.
Mặt mũi Lý Dịch thoáng trắng bệch: “ Phù nhi, mau đi...”
Lý Dịch hét lớn một tiếng, nhất thời muốn đi cứu Lý Phù, Lý Nhưng lúc này lại kéo Lý Dịch: “ Mau đi!”
Vào lúc này, Lý Hoàn Nhi đã rơi vào phía sau, chỉ thấy nàng nhìn thoáng qua vẻ tuyệt vọng và ánh mắt đau lòng của Lý Dịch, cắn chặt hàm răng, bi thảm nói: “ Thiếu gia, nô tỳ sẽ làm cho thiếu gia một việc, chuyện...”
Một đạo thân ảnh màu xanh biếc trong nháy mắt cơ hồ từ trên trời giáng xuống, đem Lý Phù ôm chặt vào trong ngực, nhất thời, liên tiếp mấy tiếng “ Phốc..phốc...” Tiếng xuyên thấu vang lên, xuyên thấu qua thân thể mặc trường sam màu xanh biếc của Lý Hoàn Nhi.
Trường sam màu xanh biếc, màu đỏ của máu tươi, trong đêm tối gió tuyết, rất là chói mắt.
“ Phù nhi...”
Lý Dịch hai mắt màu đỏ, nhìn chằm chằm hai con người một con ngựa đỏ máu ướt đẫm, không khỏi bi thảm tê rống lên, trong nháy mắt, thân thể co quắp, dứt khoát quay đầu, nhìn chiến mã nọ ngã xuống, Lý Dịch cùng Lý Nhưng lúc này cực nhanh quyết đoạn phóng đi.
Những mũi tên dày đặc bắn ra, vô số mũi tên bay về phía sau lưng hai ngươi, Lý Châu Nhi nước mắt không ngừng rơi xuống: “ Thiếu gia, xin lỗi, Châu nhi tam tỷ muội, kiếp sau sẽ làm thiếp thân nha hoàn của ngài.”
Trường sam màu đỏ nhạt từ không trung lướt qua, sau đó ngăn trở toàn bộ những mũi tên rơi xuống, vô số mũi tên, ở một khắc này, đều xuyên thấu vào trong ngực Lý Châu Nhi.
Xa xa, Lý Dịch hoàn toàn nghe được tiếng lòng này của Lý Châu Nhi, tâm lý không hiểu vì sao lại cực đoan thống khổ, cừu hận thật lớn, tâm lý vặn vẹo thật lớn, khiến cho hai nắm tay hắn nắm chặt lại, nắm chặt đến mức tận cùng...
.....
Đêm tối, gió tuyết.
“ Báo cáo chủ nhân, tất cả lầu các đã tìm tòi xong, vô công quyết!
“ Báo cáo chủ nhân, tất cả phòng tìm tòi xong, vô công quyết!”
“ Báo cáo chủ nhân, tất cả...”
Lý Kiền trầm nghiêm mặt nhìn những người ngã vào trong vũng máu, trên mặt đầy vẻ âm mai, thập phần rõ ràng.
“ Phóng hỏa, thiêu trang!”
“ Dạ, chủ nhân.”
Vô số dầu hỏa được đổ đầy trang viện, sau đó ra lệnh một tiếng, lửa, bắt đầu thiêu đốt bùng lên.
Chỉ chốc lát, cả trang viện, liền dấy lên hùng hùng ngọn lửa.
Trong ngọn lửa, có áo xanh hòa lẫn áo đỏ nhúc nhích quay cuồng ra, rồi một thân thể rơi xuống vũng nước tuyết, sau đó, bàn tay ngọc đầy máu rốt cuộc xuôi xuống.
Gió tuyết, ở một khắc này, càng lớn hơn nữa....