Mây đen tầng tầng bay cuồn cuộn, giống như sóng biển mãnh liệt nhảy chồm. Âm phong từ hai bên tai gào thét mà qua, từng sợi tóc bay múa, rối loạn như tư tưởng của nàng. Vũ Sư Thiếp ba nơi đại huyệt bị chế, duy có đầu cổ còn có thể chuyển động. Nàng bị Mộc diện nhân đặt ngang trên lưng long thú, khuôn mặt đẹp hướng lên trời, không thể động đậy. Long thú cực kì sợ Mộc diện nhân này, hướng tới dịch trạm chạy như điên.
Mộc diện nhân nói: "Như quả ngươi mấy ngày này, không có cấp cho tiểu tử ấy đả thông chân khí, hao phí chân nguyên, lại như thế nào dễ dàng bị ta chế trụ như thế ? Ai, cái tính tình đa tình này của ngươi, khi nào mới có thể thay đổi được đây ?" Vũ Sư Thiếp lạnh lùng nói: "Ta thà rằng đa tình, cũng không muốn vô tình giống như ngươi vậy." Mộc diện nhân lặng yên không nói. Vũ Sư Thiếp cắn răng nói tiếp: "Như quả Thác Bạt Dã cùng Khoa đại ca có mệnh hệ nào, ta sẽ trở về Vũ sư quốc, chung thân không bao giờ bước chân vào Đại hoang nữa !" Mộc diện nhân qua cả nửa ngày, mới trầm ngâm nói: "Nếu như bọn họ thức thời vụ, đầu hàng chúng ta, vậy ngược lại có thể mở cho một con đường sống. Nhưng tính tình của Khoa Hãn Hoài, ngươi cũng không phải không biết. Chỉ sợ là thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành."
Khoảng cách đến dịch trạm đã thập phần gần rồi, thế mà chưa nghe thấy có tiếng sát phạt gì. Mộc diện nhân thầm nghĩ: "Chẳng lẻ Khoa Hãn Hoài lại kém cỏi như vậy, đã nhanh chóng bị bắt như vậy rồi sao ?" Trong lòng lại mơ hồ có chút bất an, tức thì một chưởng vỗ lên trên lưng Long thú, long thú hí lên sợ hãi chạy như điên.
Chạy tới nơi bên cạnh dịch trạm, Mộc diện nhân giật mình kinh hãi, Vũ Sư Thiếp nhìn không thấy cảnh tượng phía trước, nhưng thấy thần sắc kinh ngạc trong mắt hắn, nhất thời yên lòng, khanh khách cười nói: "Bọn họ đã đi rồi sao ? Phục binh của ngươi đều là tượng đất à ?"
Trước mắt cây cối gẫy nát, tường đổ vách xiêu, trên mặt đất hố sâu dải rác, rất nhiều người ngã ngổn ngang, một mảnh bừa bãi. Đột nhiên trên trời có tiếng kêu 'kiệt kiệt' quái dị, chính là người chim Bàn Mao. Bàn Mao đập đập cánh, hạ trên mặt đất, cúi đầu run giọng nói: "Chủ thượng, Khoa Hãn Hoài ấy vô cùng đáng sợ, Hải thiếu gia cùng Thủy quỷ quân đoàn đều bắt hắn không được, để cho bọn họ chạy mất rồi."
Mộc diện nhân gằn giọng nói: "Bọn họ chạy đi hướng nào ?" Bàn mao cực kì lấy làm sợ hãi, run giọng nói: "Bọn họ tựa như là lo lắng phía đông có mai phục, nên đã đi theo hướng bắc rồi." Mộc diện nhân lẩm bẩm nói: "Giỏi cho một tên Khoa Hãn Hoài, đi theo hướng bắc. Thật sự vừa có can đảm vừa có mưu trí."
Mặt đông của Dịch trạm không tới hai trăm dặm chính là bờ biển của Thận lâu thành, theo cách thường nhân, nhất định trông theo hướng đông mà đi. Chính vì nguyên nhân như thế, Thuỷ tộc đã bố trí tại mặt đông ít nhất ba đạo phòng tuyến, ôm cây đợi thỏ. Ngờ đâu Khoa Hãn Hoài không tới đông, cũng chẳng đi tây, lại chọn Đại bản doanh của Thuỷ tộc, ở mặt bắc mà đi. Khi ấy, đại đa số binh lực của Thuỷ tộc đã được điều ra bố trí ở hai cánh Đông Tây, nhằm ngăn cản du hiệp viện binh đến từ Thổ tộc, Hoả tộc và Kim tộc. Mặt Bắc do là phạm vi thế lực của mình, ngược lại lại là nơi trong trạng thái trống không. Khoa Hãn Hoài nguyên là Thuỷ tộc Hữu quân sứ, biết rõ đạo dụng binh của Thuỷ tộc, độ thế hành binh, lánh thực theo hư, làm cho phục binh của Thuỷ tộc chờ chực không được gì.
Mộc diện nhân nói: "Hải thiếu gia như thế nào lại bại dưới tay Khoa Hãn Hoài vậy ?" Hắn mười năm không gặp Khoa Hãn Hoài, chẳng biết hắn rốt cuộc như thế nào, rất muốn hỏi cho minh bạch. Bàn Mao nói: "Xuân thuỷ kiếm của Hải thiếu gia mới đầu đem Khoa Hãn Hoài đánh cho hoa rơi nước chảy, mắt thấy đã sắp đưa hắn giết chết, ngờ đâu Khoa Hãn Hoài đột nhiên sử ra cái gì Đoạn lãng khí toàn trảm, bất ngờ đem Xuân thuỷ kiếm của Hải thiếu gia hút lấy." Mộc diện nhân gật đầu nói: "Lấy khí làm đao, không hổ là Khoa Hãn Hoài. Hải thiếu gia bị thất bại như vậy phải không ?" Bàn mao nói: "Hải thiếu gia tự nhiên không cam lòng chịu thua, lại cùng Chương ngư thú nhân thú hợp nhất, biến thành một con Chương ngư quái cùng Khoa Hãn Hoài đánh nhau. Nhưng là bất quá đánh được ba hiệp, liền bị Đoạn lãng khí toàn trảm của Khoa Hãn Hoài bổ đứt thú giáp, chém rơi một cánh tay."
Vũ Sư Thiếp nghe được khanh khách cười yêu kiều, nói: "Nguyên lai đường đường Bạch thủy cung chủ ngay cả Khoa Hãn Hoài ba chiêu cũng chống đở không được. Phục binh của các ngươi thật sự là rất đáng sợ." Kỳ thật lúc Hải thiếu gia nhân thú hợp nhất, bản thân đã vì Thủy kiếm chảy ngược, huyết dịch nghịch chuyển mà bị nội thương. Hắn tính tình cố chấp, khăng khăng làm theo ý mình, tự nhiên đại bại.
Mộc diện nhân rất là kinh dị, nhìn con Chương ngư thú bị bổ làm đôi trên mặt đất nọ, cả nửa ngày mới nói: "Thủy quỷ quân đoàn đâu ?" Bàn Mao hướng đám người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất nhìn một cái, nói: "Bọn họ tử thương rất nhiều, cũng không thể bắt được Khoa Hãn Hoài. Để cho hắn mang theo phản tặc của Ngũ tộc hướng mặt bắc chạy đi. Hải thiếu gia hình như là bị đả kích rất lớn, lẳng lặng bỏ đi về phía đông rồi. Thủy quỷ quân đoàn phần lớn đuổi theo truy sát phản tặc, bây giờ sợ rằng đã ở ngoài trăm dặm."
Mộc diện nhân đột nhiên ha ha cười to, nói: "Dịch trạm qua phía bắc, chính là Thiên bích sơn. Đông nam tây bắc đều là hùng binh của Thuỷ tộc ta. Khoa Hãn Hoài nha Khoa Hãn Hoài, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có bản lĩnh gì, có thể chạy thoát khỏi cuộc vây săn ngàn dậm này."
Thiên bích sơn nam bắc hai ngàn dặm, chia cắt đông với tây. Núi cao ngàn nhận, bên tây như bị một nhát búa lớn chém đứt, cao chót vót dựng đứng, không thể leo qua. Nghe đồn Bàn Cổ lúc khai thiên tích địa, tinh cạn lực kiệt, cầm cây búa tiện tay bổ bừa lên trên mặt đất một nhát, đem Thiên bích sơn chém thành hai đoạn. Bởi vậy hơn hai ngàn dặm sơn hệ, cứ như là bị bửa đứt từ bên trong ra. Bên Tây Thiên bích sơn là ngàn dặm hoang nguyên, tuy cũng có rừng rậm sông suối, gò đống vài nơi, nhưng còn lại toàn bộ hầu như chẳng có gì, không có chỗ nào che chắn ẩn nấp. Bọn Khoa Hãn Hoài mà chạy tới bên tây này của Thiên bích sơn, sẽ cực kì khó đi về phía đông, tiến vào Thận lâu thành. Phương pháp duy nhất để đông tiến đó là vòng qua Thiên bích sơn về hướng bắc, rồi quặt về nam xuôi đông; hoặc là một lần nữa chém giết quay trở về dịch trạm, nhắm hướng đông thẳng tiến tiến.
Huống hồ chỉ còn có hai ngày nữa là đến ngày Triêu dương cốc cùng Thận lâu thành khai chiến, cho dù Khoa Hãn Hoài theo hướng bắc vòng qua Thiên bích sơn, rồi quẹo nam xuôi đông, để tới Thận lâu thành, thì cũng đã là việc của bảy ngày sau rồi. Bảy ngày sau, Thận lâu thành đã bị diệt, Thác Bạt Dã trong tay mặc dù có Thần mộc lệnh, lại có tác dụng gì ?
Nghĩ đến đây, Mộc diện nhân tâm tình đại sướng, hướng Bàn Mao phất tay nói: "Ngươi tiếp tục theo dõi Khoa Hãn Hoài, có dị trạng gì, lập tức hồi báo." Bàn Mao gật đầu lĩnh mệnh, thở phào một hơi, giương cánh đập mạnh bay đi.
Mộc diện nhân cúi đầu nhìn Vũ Sư Thiếp mỉm cười nói: "Không có cách nào khác, đành phải mượn Thương long giác của ngươi sử dụng."
Mây đen tan hết, trăng sáng sao thưa, đám du hiệp cưỡi Long mã, nhanh như điện chớp hướng về phía bắc vội vã chạy. Mọi người đều thập phần hưng phấn, cười đùa ầm ĩ, dư vị của một trường đại chiến mới vừa rồi. Tề Nghị ha ha cười nói: "Con bà nó, đã lâu không được chém giết thống khoái như vậy. Đi theo Khoa đại hiệp thật sự là thích !"
Khoa Hãn Hoài bế Tiêm Tiêm, giục ngựa mỉm cười nói: "Triêu dương cốc sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta. Bọn họ biết trên người Thác Bạt huynh đệ có Thần mộc lệnh, tất nhiên sẽ dùng mọi phương pháp diệt trừ trước khi chúng ta chạy tới Thận lâu thành, giết người diệt khẩu." Lục Bình lắc đầu nói: "Đám Thủy yêu của Triêu dương cốc này thật sự gan lớn trùm trời, ngay cả sứ giả của Thần Đế cũng dám đuổi giết."
Khoa Hãn Hoài nói: "Thuỷ Bá Thiên Ngô đương nhiên không có đảm lượng này. Nhưng là Chúc Long dã tâm bừng bừng, có việc gì mà không dám làm ra ?" Thác Bạt Dã nghe bọn hắn nói hồi lâu, trong lòng mê hoặc, ngắt lời nói: "Chúc Long là Đại ma pháp sư của Thuỷ tộc phải không ?" Khoa Hãn Hoài nói: "Chính thị. Người này ba mươi năm trước chấp chưởng mọi việc lớn trong tộc, liền kết bè phái tiêu diệt người không cùng cánh, đem những người phản đối hắn trong Hội trưởng lão toàn bộ đuổi ra. Trong hơn hai trăm thành của Thuỷ tộc có hơn sáu mươi tòa thành, Thành chủ bị khép vào tội danh mưu phản, chặt đầu toàn gia. Mấy năm nay, chí sĩ hiệp nghĩa còn lại trong tộc quá ít ỏi chẳng có mấy người." Nói đến chỗ không vui đó, nhè nhẹ lắc lắc đầu.
Lục Bình nói: "Khoa đại hiệp, Thuỷ tộc lần này vây công Thận lâu thành, lấy Lam dực hải long thú làm cớ, trên thực tế chủ ý đánh lại là cái gì đây ?" Trong lòng mọi người đều có nghi vấn này. Thận lâu thành bất quá là một cái thành nhỏ của Đại hoang, lại ở trên Đông hải, tịnh không có ý nghĩa chiến lược trọng đại, tại sao Thuỷ tộc lại dốc lực ra, quyết chiếm lấy bằng được ?
Khoa Hãn Hoài liếc mắt nhìn mọi người, đột nhiên hỏi: "Các ngươi vì cái gì mà lại li khai khỏi tộc, làm một du hiệp phiêu bạc tứ xứ đây ?" Mọi người mồm năm miệng mười trả lời. Thác Bạt Dã nghe thấy, phần lớn là bởi vì trong tộc ngày càng hủ bại, số ít quý tộc cùng Ma pháp sư quyền lực càng ngày càng lớn, Hội trưởng lão hữu danh vô thực, dân chúng ngày càng khổ cực hơn. Khoa Hãn Hoài gật đầu nói: "Nhưng là ba mươi năm trước, lúc Thận lâu thành còn chưa độc lập bên ngoài Ngũ tộc, tất cả du hiệp chỉ có thể ở bên ngoài biên cảnh của Ngũ tộc lang thang săn bắn kiếm sống. Nhân số rất là ít. Bởi từ sau khi Thận lâu thành trở thành tự do chi thành, du hiệp tụ tập, thiên hạ đều hướng lòng về, thanh thế ngày theo ngày to lớn mãi lên." Mọi người đều gật đầu, nếu như không có Thận lâu thành làm ngôi nhà tinh thần, trong bọn họ lại có mấy ai có dũng khí cùng tộc của mình đoạn tuyệt đây ?
Khoa Hãn Hoài nói: "Thận lâu thành hiệu xưng là tự do chi thành, thu nạp tất cả du hiệp của Ngũ tộc, sớm đã bị Ngũ tộc coi là cừu địch. Như quả không phải năm đó Thần Đế hạ chiếu che trở, sợ rằng sớm đã bị diệt thành rồi. Mấy năm nay Thần Đế phiêu hốt bất định, trên Đại hoang toàn là đồn đại hắn đã hóa vũ đăng tiên rồi. Thần Đế mà chết, thiên hạ vô chủ, ai có thể kế nhiệm đây ?"
Thác Bạt Dã nói: "Như vậy là cái Chúc Long Chúc Xà kia muốn làm Thần Đế phải không ?" Khoa Hãn Hoài mỉm cười nói: "Muốn làm Thần Đế đâu chỉ có mình hắn. Nhưng là Thần Đế khá không phải là chỉ bằng vào vũ lực liền có thể tự phong như vậy. Cần phải có đức hạnh khiến cho thiên hạ thần phục. Từ lâu Ngũ tộc đều coi Thận lâu thành như cái đinh trong mắt, Chúc Long nọ lại đem nó diệt trừ đi. Bằng cách làm ấy, hắn không phải thành anh hùng của Ngũ tộc sao ?"
Khoa Hãn Hoài ngày thường không thích nhiều lời, mọi người lại bảo hắn không khéo ăn nói, Ngờ đâu lần này nghe hắn phân tích thế cục, hợp tình hợp lý, đều rất là bội phục. Khoa Hãn Hoài nói: "Chúc Long lần này xúi dục Triêu dương cốc động binh, còn muốn thử dò thám Thần Đế. Nếu như hắn còn sống trên đời, tất sẽ ngăn cản. Như vậy hắn cho dù phải lui binh, cũng sẽ lưu lại mỹ danh ở trong Ngũ tộc."
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng Thác Bạt Dã trông tới. Thác Bạt Dã lặng người, đột nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ: "Sự kiện Thần Đế vật hóa này như quả bây giờ truyền bá ra, chỉ sợ rằng tất cả mọi người đều sẽ hoảng hốt. Nếu là lọt vào tai của Thủy yêu và cái ông chủ Long yêu mến kia, vậy càng thêm không được rồi." Tức thì ha ha cười nói: "Chúc Long quả thực là nằm mơ, Thần Đế thân thể rất là mạnh khoẻ, mấy ngày trước lúc hắn cầm Thần mộc lệnh giao cho ta, còn đang ở Đông hải bơi lặn rút gân Rồng chơi mà."
Mọi người mừng rỡ. Khoa Hãn Hoài nói: "Cho nên chúng ta phải nội trong hai ngày này chạy tới Thận lâu thành, Thác Bạt huynh đệ cùng Thần mộc lệnh này đều không thể có nửa điểm rủi do." Mọi người nói: "Điều đó là tự nhiên. Thác Bạt thiếu hiệp là cứu tinh của Thận lâu thành, cũng là cứu tinh của đám du hiệp chúng ta." Thác Bạt Dã mỉm cười không nói, nhìn thấy Tiêm Tiêm nghẹo đầu chằm chằm nhìn hắn tựa cười mà không phải cười. Dọc theo đường đi này bất quản mọi người nói chuyện gì, nàng đều bịt tai chẳng nghe, chỉ chằm chằm nhìn ngó hắn, phảng phất giống như trên mặt hắn có cái gì đó làm cho vui thích. Lúc này trời đã sắp sáng, Thủy quỷ truy binh ở phía sau dường như cũng tịnh không dám cẩu thả đuổi theo lên, chỉ đi theo xa xa ở phía sau. Khoa Hãn Hoài nói: "Triêu dương cốc muốn điều binh đuổi theo, không có thể nhanh như vậy. Chúng ta trước tiên hãy nghỉ ngơi tại chỗ, bồi tinh dưỡng sức. Đợi đến sáng ngày mai lại dẫn bọn chúng chơi trò trốn tìm." Mọi người rầm rĩ kêu hay, đều xuống ngựa, ở trong rừng cây nghỉ ngơi.
Thác Bạt Dã khoanh chân dựa vào gốc cây nghỉ ngơi. Mọi người đã uống rất nhiều rượu, đi một đoạn đường rất dài, lại kích đấu một lúc lâu, cũng đã có chút uể oải, giờ phút này lại có Khoa Hãn Hoài đi cùng, trong lòng cực kì yên ổn, chỉ chốc lát sau liền chìm sâu vào trong giấc ngủ. Thác Bạt Dã nhớ tới kỳ ngộ của mấy ngày nay, nhớ tới Tiên nữ tỷ tỷ, nhớ tới Vũ Sư Thiếp, trong lòng sóng gió trào dâng, ti hào không thấy buồn ngủ. Cúi đầu nhìn viên lệ châu treo trước ngực, ngón tay vuốt ve, nghĩ đến giọng nói tiếng cười, thân thể đậm hương của Vũ Sư Thiếp, không khỏi ngây người.
Chợt nghe một người bên cạnh cười nói: "Ngươi cứ nhìn bảo bối như vậy, sao không bỏ vào trong miệng mà ngậm, sợ tan mất phải không ?" Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiêm Tiêm hai mắt sáng ngời, trên mặt vẫn là nụ cười giảo hoạt nọ. Thác Bạt Dã cười nói: "Tiểu nữ hài thì biết cái gì. Nhanh ngủ đi." Tiêm Tiêm nhăn mũi, thè lưỡi nói: "Rất là đặc biệt phải không ? Ngày mai ta cũng làm mấy viên lệ đeo ở trước ngực." Tức thì nghiêng đầu giả vờ ngủ, len lén mở mắt ra nhìn thấy Thác Bạt Dã vẫn cứ ngây người nhìn giọt lệ châu, nhịn không được lại nặng nề hừ lên một tiếng.
Thác Bạt Dã trong đầu toàn là gương mặt tươi cười của Bạch y nữ tử và Vũ Sư Thiếp, bên tai vang lên cũng toàn là tiếng cười tiếng nói của hai người. Trong lòng một mảnh mê mang rối loạn, như thế nào cũng không cảm thấy buồn ngủ. Tức thì từ trong lòng móc ra Thần mộc lệnh vuốt ve, lại móc ra (Đại hoang kinh) dưới bó đuốc Tam muội hỏa lật xem.
Hắn định tra xét vị trí bây giờ, án theo sự thuật lại trong sách, bây giờ đang ở bên tây Thiên bích sơn. Trong sách viết: "… lại bắc ba trăm dặm, là Thiên bích sơn. Nam bắc hai ngàn dặm, bên tây như bị búa phạt, xé đứt rời. Rằng vì lúc Bàn Cổ mở mang thiên địa đã bổ ra. Thế ấy hiểm trở, không thể trèo qua……"
Chợt nghe phía nam xa xa mơ hồ truyền đến tiếng hiệu tù và thê lương, lúc có lúc không. Thác Bạt Dã lặng người, đột nhiên nhảy chồm dậy, trong lòng mừng rỡ, thất thanh nói: "Vũ Sư Thiếp !"
Mọi người đều tỉnh dậy, vẻ mặt kinh nghi. Lục Bình nói: "Đây không phải là Thương long giác của Long nữ sao ?" Thác Bạt Dã vui vẻ nói: "Chính thị. Nhất định là nàng không yên tâm, lại chạy tới tìm ta rồi." Tiêm Tiêm hừ lên một tiếng nói: "Chỉ được cái tự phụ."
Tiếng Thương long giác thê lương lạnh lẽo, mọi người nghe thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó hiểu. Khoa Hãn Hoài trầm ngâm nói: "Thác Bạt huynh đệ, chỉ sợ lần này tới không phải là Vũ Sư Thiếp."
Lời còn chưa dứt, nơi xa xa ở phía nam cuồn cuộn truyền đến tiếng sấm nghèn nghẹn. Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy rât là kinh ngạc, Thác Bạt Dã lại đột nhiên cả kinh, bật lên nói: "Quần thú ! Có quần thú hướng đến đây chạy tới !" Khoa Hãn Hoài nói: "Đúng rồi, nhất định là có người lấy được Thương long giác của Vũ Sư Thiếp, ra lệnh đám thú phát cuồng tới đuổi theo chúng ta. Việc này không nên chậm trễ, nhanh nhanh đi thôi." Quần hùng nghĩ thầm với võ công ma pháp mạnh mẽ của Long nữ, lại bị người đoạt được Thương long giác, người này nhất định là một nhân vật đáng sợ. Chỉ có Thác Bạt Dã minh bạch, Vũ Sư Thiếp nhất định là đã nhiều ngày vì hắn chữa thương, đại hao tổn chân nguyên, mới bị người chế phục. Tâm trạng càng là hối hận.
Mọi người xoay người nhảy lên Long mã, hò hét quất roi, vội vã chạy về hướng bắc.
Long mã nghe thấy tiếng Thương long giác từ phía sau truyền đến, có chút kinh hoàng, không đợi mọi người thúc giục, tung bốn vó lên chạy như điên. Lúc ấy chính là thời khắc tối tăm nhất trước bình minh, mặc dù đang ở trên cánh đồng trống trải, không có chỗ nào che chắn, nhưng ngoài hai mươi bước là một mảnh đen ngòm, đám ngựa chạy vội vàng, cũng có chút kinh hiểm. Mọi người lớn tiếng hò hét, để tránh va lẫn vào nhau.
Phía sau tiếng hiệu tù và ẩn ước không ngừng, tiếng vó chạy của đám thú nọ như thiên quân vạn mã đã càng ngày càng gần, như nước thuỷ triều mùa xuân giận dữ chồm lên các con đê.
Chạy như điên như thế chừng nửa canh giờ, bầu trời phía đông dần sáng lên. Nhìn về hướng đông, đã có thể nhìn thấy Thiên bích sơn ở ngoài vài chục dặm như một bức tường lớn màu đen kéo dài dằng dặc không dứt, xiên từ nam sang bắc. Từng đoàn mây màu đỏ sậm bay vùn vụt trên đỉnh núi, vài tia kim quang xuyên nát tầng mây. Bầu trời từ từ biến thành màu xanh lơ, ánh sáng tươi đẹp tinh khiết. Đột nhiên hàng vạn tia sáng phá mây mà ra, Thiên bích sơn được nạm lên một tầng viền vàng lấp loá, thiên địa đột nhiên bừng sáng. Những tầng mây đầy trời cũng được mạ thành màu vàng đỏ, nhẹ nhàng phiêu vũ, biến ảo khó lường.
Qua chốc lát, một vầng mặt trời đỏ ối từ trong những cái bóng to lớn của dãy núi hé ra, dần dần nhô lên.
Ngàn dặm hoang nguyên một mảnh kim quang, gió sớm trong lành sảng khoái. Mọi người tinh thần đại chấn, cảm thấy toàn thân có một lực lượng dùng không hết, đều ngửa mặt lên trời hú dài. Thác Bạt Dã nhìn thấy thú quá, cũng vận khí đan điền, ngửa cổ hú dài. Chân khí trong cơ thể theo kinh mạch cuồn cuộn chu chuyển, một tiếng hét này bất ngờ tiếng thấu tầng không, liên tục không dứt. Mọi người rất ngạc nhiên, bội phục mãi không thôi, thầm nghĩ: "Nguyên lai Thác Bạt thiếu hiệp thân hoài thần công, lại không khinh thường người khác."
Thác Bạt Dã vừa mừng vừa sợ, nhịn không được lại thử vận khí điều tức, làm được vài lần, tiếng sau cao hơn tiếng trước. Mãi cho đến khi, Tiêm Tiêm không kiên nhẫn được nữa, nói: "Thôi đi thôi đi. Định đem đám mèo cái ở ngoài ngàn dậm gọi đến đây hả." Lúc ấy mới thôi. Nhưng hắn đối với việc điều tức vận khí rốt cuộc cũng có chút hiểu biết thô thiển, trong lòng vui mừng vô cùng.
Thời gian đã chớm vào mùa hạ, ngàn dặm hoang nguyên toàn là cỏ xanh cao quá đầu gối, thảm hoa tựa gấm, phía đông là vách đá cao ngàn nhận, phía tây là những bụi cây lúp xúp, nhìn không thấy tận cùng. Xa xa nơi chính bắc, gò đống nhấp nhô như sóng biển. Mặt trời buổi sớm mai diễm lệ, bầu trời quang đãng, mây trắng bay múa không ngừng, hơn một trăm thớt ngựa ở trên hoang nguyên bát ngát này cấp tốc dong ruổi. Móng ngựa đạp lên làm hoa cỏ bay tán loạn, hồ điệp vùn vụt bay theo.
Đám du hiệp tâm tình cực tốt, cười đùa sôi nổi, có người kêu lên: "Con bà nó chứ, nếu như không có đám Thủy yêu kinh tởm này, hôm nay chúng ta đã có thể ở chỗ này săn bắn một trận đã đời, tối đến làm một cái gì đó đặc biệt để ăn, thực sự là quá tuyệt vời." Tề Nghị nói: "Huynh đệ, chúng ta hôm nay sẽ đem Thủy yêu làm cầm thú để tùng xẻo, rút gân lột da." Mọi người cười to, có người thở dài nói: "Nếu Thủy yêu mỗi người đều giống như Khoa lão yêu, Hải thủy quỷ, vậy thì đại đại bất diệu. Ăn vào không gẫy răng, thì cũng phải rách bụng."
Thác Bạt Dã nhìn khoảng đất rộng giống như gấm lụa phía trước, nghĩ thầm: Nếu như có thể ở trên hoang nguyên này cùng Tiên nữ tỷ tỷ hoặc là Vũ Sư Thiếp sóng vai dong ruổi, săn bắn kiếm sống, vậy so với thần tiên còn muốn khoái hoạt hơn.
Lại chạy tiếp một hồi lâu, tiếng quần thú đang chạy lồng lên ở phía sau càng ngày càng vang to, tiếng hiệu tù và cũng càng phát ra cao vút. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía nam bụi mù cuồn cuộn, một mảnh mãnh thú dày đặc giống như thủy triều cuộn tới. Trên trời mấy ngàn con Dực điểu long cất giọng sắc nhọn kêu dài, đàn đàn lũ lũ bay tới.
Tề Nghị mắng: "Con bà nó chứ, Thủy yêu quả nhiên đã đem tới cho bọn ta dã vị rồi." Thác Bạt Dã cười nói: "Không bằng chúng ta quay đầu bằng sức mạnh xông vào cho chúng nó thất linh bát lạc." Quần hùng ha ha cười to, xoa quyền sát chưởng. Khoa Hãn Hoài nhãn tình sáng ngời, mắt lộ ra vẻ tán dương, chậm rãi nói: "Kế này rất hay. Đám thú này là bị Thương long giác ở phía sau sai khiến, mới nổi cơn điên hướng về phía trước chạy tới. Nếu như chúng ta tiếp tục chạy theo hướng bắc, với cước lực của Long mã, cuối cùng cũng bị thú quần đuổi kịp. Khi đó sẽ bị chìm nghỉm ở bên trong, cực kỳ nguy hiểm. Ngược lại không bằng quay đầu đi về phía nam, nhiều nhất là xẻ đôi đám thú mà qua. Ta dùng Khí toàn trảm mở đường, tất cả mọi người cẩn thận bám sát theo, hẳn là không thành vấn đề. Chỉ cần tới phía sau thú quần, vậy là an toàn rồi."
Mọi người mặt mặt nhìn nhau, chưa bao giờ có người nghĩ qua sẽ chính diện xông thẳng vào đám thú đang nổi điên này, ngay cả Thác Bạt Dã, mới vừa rồi nói cũng chẳng qua là một câu nói đùa. Quần hùng nghĩ trong chốc lát, cảm thấy kế này mặc dù mạo hiểm, nhưng xuất kỳ bất ý, hơn nữa tựa hồ cũng cần phải liều lĩnh một chút như vậy mới có thể chạy trốn an toàn. Không khỏi nhiệt huyết sôi trào, đồng thanh kêu 'hảo'. Ý tôn kính và bội phục đối với Khoa Hãn Hoài lại tăng thêm vài phần. Quần hùng đang định quay đầu ngựa, hướng về phía nam phóng đi. Khoa Hãn Hoài nói: "Chậm đã. Bây giờ đám thú này khí lực đang rất đầy đủ, thế xông tới rất là mạnh mẽ. Chúng ta nếu cứ hấp tấp chính diện xông vào thì rất là hung hiểm. Bây giờ chúng nó còn cách nơi này nửa canh giờ lộ trình, chúng ta cứ để Long mã đi với tốc độ chậm, dĩ dật đãi lao, chờ lúc chúng nó tinh cạn lực kiệt, mới quay đầu xông vào."
Quần hùng đều khen là diệu. Rồi y theo lời nói của Khoa Hãn Hoài, dùng vải lụa bịt chặt hai tai của Long mã. Nghe không thấy tiếng của Thương long giác nọ, Long mã tức thì rất là bình tĩnh, chậm rãi mà đi.
Đột nhiên bầu trời có tiếng 'y y nha nha' ầm ĩ nổi lên, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy mấy ngàn Dực điểu long nọ đã như một đám mây đen trùm đất che trời bay tới. Dực điểu long là Cầm long thú cực kỳ hung mãnh, lúc hai cánh mở hết có thể đạt tới một trượng dư, rất thích săn bắt động vật chạy trốn ở trên bình nguyên. Bây giờ vì Thương long giác thúc bách, càng đại phát cuồng tính, hơn phân nửa Dực điểu long trên hai trảo đều quặp chặt một con mãnh thú, tịnh không mổ ăn, bay một hồi lâu lại từ trên cao buông xuống, quăng đến nỗi lòi ruột gẫy xương, rồi sau đó lại săn bắt con mãnh thú khác. Mấy ngàn Dực điểu long này đuổi đến bên trên, tất sẽ lao xuống công kích quần hùng.
Mọi người đều xoay người lại giương cung đặt tên, "Xoát xoát xoát" như châu chấu bay đầy trời liên tiếp bắn ra không ngừng. Trong đám Dực điểu long rất nhiều con ầm ầm rơi xuống, nặng nề quăng lên trên bãi cỏ, bụi đất mù mịt bay lên. Nhưng số lượng Dực điểu long này thật sự quá nhiều, trong thời gian ngắn tuy có vài chục con chết đi, đại đa số vẫn giương cánh chao liệng, nối đuôi nhau vọt tới, chẳng mấy chốc đã sắpbay đến đỉnh đầu quần hùng.
Khoa Hãn Hoài quát to: "Tất cả mọi người dùng đao kiếm đón tiếp, chém cước trảo của nó dễ hơn." Bản thân mình quay đầu ngựa, đột nhiên y phục toàn thân phồng lên, cánh tay phải vung ra, "Xuy" một tiếng "Đoạn lãng khí toàn trảm" lại nghênh phong mạnh mẽ phóng ra.
Đoạn lãng khí toàn trảm lần này dài hơn hai trượng, thanh khí xoay tròn, dưới ánh mặt trời buổi sớm biến ảo thành dải ánh sáng bảy mầu rực rỡ.
Dực điểu long đầy trời gào thét đâm bổ xuống, trong nháy mắt cứ như khuấy lên một đạo cuồng phong, hoa lá trên bãi cỏ đang ép sát mặt đất bị khuấy tung lên nhấp nhô. Long mã hí dài, lông bờm bay múa. Mắt mọi người bị cuồng phong thổi đến nỗi không mở ra được, dùng tay che ở trước trán, hé mắt nhìn ra. Đám Dực điểu long giống như một đám mây đen nọ trong khoảnh khắc đã bay đến trước mặt.
Khoa Hãn Hoài trong tiếng hét vang, Đoạn lãng khí toàn trảm bạo trướng đến một trượng dư, thanh quang bay múa, chớp lóe lên rực rỡ chói mắt, giữa không trung dường như bỗng nhiên nổi lên một đạo quang tường vô hình. Những tiếng "Phó phó phó" liên tiếp vang lên, từng chuỗi tiếng kêu thê lương nổi lên, máu tươi tung toé, lông vũ bay tán loạn, chớp mắt liền có vài chục con Dực điểu long đập lên trên quang tường của Khí toàn trảm, tự mình bỏ đi cuộc sống.
Khoa Hãn Hoài khí đao tung hoành, huy vũ nhanh như gió, mọi người nhìn đến hoa cả mắt, chỉ cảm thấy đạo cuồng phong nọ đột ngột ngừng lại, toàn bộ đều bị Đoạn lãng khí toàn trảm ngăn trở. Đoạn lãng khí toàn trảm là do Khoa Hãn Hoài lúc ở hòn đảo Cổ lãng trên Đông hải (Căn cứ vào khảo chứng của các sử học gia hậu thế, đảo này tức đảo Hạ môn cổ lãng ngày nay, về sau do vỏ trái đất vận động mà trôi dạt tới tận bãi Đông hải), mỗi ngày ở trong sóng biển luyện tập mà thành. Mới đầu lấy Đoạn lãng đao đánh chặn ngọn sóng thuỷ triều, sau do Đoạn lãng đao ở trong một con sóng lớn bị bẻ gãy, bằng sức mạnh khí đao, lấy tay ngự khí, mà thành Khí toàn trảm (Khí toàn nghĩa là dòng xoáy - nd). Đoạn lãng khí toàn trảm đã được luyện thành ở trong sóng biển, năng lực kháng lại lực xung kích nguyên là rất lớn, mới có thể chống lại được lực kích của những con sóng lớn, để ngăn trở sự công kích của mấy ngàn con Dực điểu long này, tuy không phải là lấy dao mổ trâu để giết gà, nhưng cũng sai khác không bao nhiêu.
Dực điểu long đầy trời tốc tốc rơi xuống, không ngừng thét lên những tiếng chói tai, trong chớp mắt trên hoang nguyên thi thể của mấy trăm con Dực điểu long liền chồng chất thành những đống dày. Đám Dực điểu long đột nhiên phân làm ba khối, cố gắng từ phía trên hai bên tả hữu củakhoa Hãn Hoài lướt qua, rồi bỗng nhiên tập kết, hướng chúng du hiệp đâm bổ xuống.
Khoa Hãn Hoài quát: "Nghiệt súc ngươi dám !" Khí toàn trảm lại bành trướng gấp đôi, cuồn cuộn tung bay, trong phút chốc lại giết chết vài chục con Dực điểu long nữa. Máu tươi tung toé đầy trời, ở dưới ánh mặt trời chớp loé lên một quầng ánh sáng yêu diễm. Nhưng điểu quần quá nhiều, kết cục cũng có không ít đã vòng qua Đoạn lãng khí toàn trảm kêu lên quái dị hướng quần hùng lao xuống.
Cánh chim rợp trời, tiếng kêu chói tai đan xen vào nhau đồng loạt cất lên, giống như một tấm lưới chụp xuống. Mọi người rút đao phạt chém, máu tươi bắn ra bốn phía, lông vũ tốc tốc rơi rụng. Thác Bạt Dã cũng rút Vô phong kiếm ra, vung chém loạn lên.
Đột nhiên mọi người thất thanh kinh hô, hai con Dực điểu long cự đại kêu lên quái dị vội vàng đánh xuống Thác Bạt Dã. Kình phong lẫm liệt, mùi tanh tưởi phả vào mũi. Mọi người có muốn tới cứu cũng đã không kịp. Thác Bạt Dã trong cơn kinh hoảng, hữu chưởng đánh ra, luồng chân khí trong cơ thể đột nhiên giống như núi lửa phún trào, cấp tốc chu chuyển, nhiệt lực cuồn cuộn như một dòng sông dài chảy xiết, trong phút chốc hội tụ đến trên hữu chưởng.
"Phanh" một tiếng vang lên, khoảng cách trên Thác Bạt Dã có tới bốn thước xa, hai con Dực điểu long nọ liền bị chưởng phong vô cùng hùng hậu đánh trúng ném bay về phía sau, nặng nề đập lên trên mặt đất, chân móng co lại, hai cánh đập liên hồi, xem ra là không sống được. Mọi người lớn tiếng kêu 'giỏi', ngay cả Khoa Hãn Hoài cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc. Thác Bạt Dã không hề có căn cơ, bất ngờ lại có thể vô sư tự thông, điều khí phát lực, một chưởng đánh chết hai con Dực điểu long, thật là đã ra ngoài ý liệu của hắn.
Mọi người đang kinh hãi cùng bội phục mãi không thôi, Thác Bạt Dã đột nhiên thân hình lắc lư, "Nha" lên một tiếng ngã khỏi lưng ngựa, mọi người thất thanh kinh hô, trong đó tiếng kêu của Tiêm Tiêm là vang to nhất. Nguyên lai một chưởng mới vừa rồi đánh ra, chưởng phong kích lên trên người Dực điểu long, bắn ngược trở lại gây nên một đạo sóng khí cự đại, nhất thời đem Thác Bạt Dã đánh rơi khỏi ngựa.
Thác Bạt Dã nhảy dựng lên, ha ha cười to, sự vui mừng trong lòng khó có thể diễn đạt bằng lời. Lại thấy một con Dực điểu long đánh tới, hét to đánh ra một chưởng, ngờ đâu một chưởng này lại không thể điều động chân khí, trước mắt vừa hoa lên, đột nhiên cổ áo vừa căng cứng, đã bị con Dực điểu long nọ chộp lấy, lăng không bay lên, trời đất quay cuồng, trong phút chốc đã lên tới chỗ cao hơn ba trượng.
Bên tai tiếng hét của mọi người vang lên không dứt, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Khoa Hãn Hoài: "Thác Bạt huynh đệ, hai tay nắm lấy cước trảo của nó, dồn khí đan điền, nhằm mặt đất vọt xuống." Thác Bạt Dã mạnh mẽ hít một hơi, bình tĩnh kìm nén tiếng trống ngực đang đập 'phanh phanh' xuống, hai tay thò lên trên, tóm chặt lấy song trảo của con Dực điểu long nọ. Ngưng thần tụ khí, nghĩ tới bốn chữ "Dồn khí đan điền", toàn thân chân khí chậm rãi lưu chuyển, dần dần hội tụ đến nơi đan điền. Trong lòng vừa sợ vừa mừng, thình lình vừa trầm khí, dưới chân giống như được treo một vật nặng ngàn cân, đột nhiên trầm xuống. Trong tiếng kêu sợ hãi của con Dực điểu long nọ, vài con Dực điểu long giương cánh bay tới, vươn mỏ hướng Thác Bạt Dã mổ tới.
Đột nhiên thanh quang chớp loé bốn lần, tiên huyết bắn lên toàn thân Thác Bạt Dã, mấy con Dực điểu long nọ ngay cả kêu lên một tiếng cũng đã không kịp, liền bị Đoạn lãng khí toàn trảm chém thành hai mảnh.
Thác Bạt Dã nắm chặt song trảo của Dực điểu long, hướng tới mặt đất từ từ hạ xuống. Song trảo của Dực điểu long đá vung lên, cũng không hất được hắn ra, liền dùng sức đập cánh, thình lình lại bốc lên một trượng dư. Thác Bạt Dã trong lòng hoảng hốt, chân khí tứ tán, nhất thời lại bị con Dực điểu long nọ đằng vân giá vũ tha đi về hướng bắc. Trời xanh mây trắng lảo đảo như muốn rơi, đại địa hoang nguyên cấp tốc lùi ngược về phía sau.
Khoa Hãn Hoài từng từ từng từ la lớn: "Tiểu huynh đệ, chân khí của ngươi có thể khống chế vài chục con Dực điểu long, không được hoảng hốt. Chỉ để ý điều khí tụ tinh hội thần, đem nó kéo xuống tới mặt đất." Hắn tựa hồ tịnh không vội vàng xuất thủ tương trợ.
Tiêm Tiêm cực kì khẩn trương, kéo áo Khoa Hãn Hoài nói: "Phụ thân, người nhanh đem hắn cứu xuống nha." Khoa Hãn Hoài một mặt huy vũ Khí toàn trảm, không ngừng chém giết đám Dực điểu long đang xông tới, một mặt thản nhiên nói: "Hắn tự bản thân có thể xuống được." Tiêm Tiêm lệ nhãn lưng tròng, phát cáu nói: "Người nhìn hắn đang nhanh chóng biến thành cái diều giấy rồi, làm sao mà hạ xuống được nha !"
Lời còn chưa dứt, liền thấy Thác Bạt Dã đang kéo Dực điểu long chậm rãi trầm xuống, lúc này mặc cho nó giãy dụa như thế nào, cũng không thể bay lên một phân nào, càng rơi càng nhanh, cuối cùng 'thông' một tiếng, cả người lẫn chim, rơi lên trên bãi cỏ. Tiêm Tiêm lúc này mới yên lòng, mỉm cười qua làn nước mắt. Mọi người đồng thanh kêu lên vui mừng.
Thác Bạt Dã đem con Dực điểu long nọ hướng ra ngoài ném đi, quẳng ra đến sáu trượng có dư, gẫy xương mà chết. Hơn chục năm nay chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình thực sự lại có thể có sức mạnh kinh người này, Thác Bạt Dã trong lòng vừa là vui mừng vừa lại mê mang.
Quần hùng đại chấn, phấn chấn tinh thần đại chiến đám Dực điểu long. Dực long bay lượn, Long mã chạy chồm. Đoạn lãng khí toàn trảm khí thế như cầu vồng, không thể ngăn cản, chẳng biết đã giết bao nhiêu con Dực điểu long rồi nữa.
Thác Bạt Dã sơ thông đạo điều tức ngự khí, tuy không thể đem uy lực của chân khí trong cơ thể phát huy đến cực chí, nhưng đối phó với đám Dực điểu long thú này lại cũng quá đủ rồi. Song chưởng huy vũ hồ loạn, sóng khí mênh mông, nhất thời kích ngã từng con từng con Dực điểu long đánh tới. Trong lòng tự thấy kinh hãi, so với mấy ngày trước ở trên Ngọc bình sơn mượn lực của Bạch y nữ tử đánh bại Thập tứ lang, lại rất bất đồng. Chân khí trong cơ thể lưu chuyển, dần dần tùy tâm sở dục, càng sử dụng lại càng thuần thục thông suốt, liên miên bất tuyệt, ý đến lực tới. Đánh tới mức về sau nhịn không được ngửa mặt lên trời hú dài.
Trong đao quang kiếm ảnh, chỉ có ánh mắt của một người từ đầu đến cuối, tuyệt không ngó ngàng đến bên cạnh, chỉ chằm chằm nhìn Thác Bạt Dã. Đó chính là Tiêm Tiêm. Nàng ngồi ở trước người Khoa Hãn Hoài, không nháy mắt nhìn Thác Bạt Dã, tim như bị hươu đánh, có một loại cảm giác khác thường khó nói thành lời. Nàng từ nhỏ theo cha lớn lên ở đảo Cổ lãng, chưa bao giờ gặp qua ngoại nhân. Lần này đi tới Trung Nguyên, Thác Bạt Dã là nam hài tuổi tác tương đương đầu tiên mà nàng gặp gỡ. Nhưng hắn lại tuyệt không giống một đứa nhỏ, mặc dù tuổi mới gần mười bốn, nhưng hào hiệp không câu chấp lễ tục, đã có thể thấy được thần thái lỗi lạc, hơn nữa luôn tươi cười thân mật, khiến người ta nhìn thấy không nhịn được vui mừng. Bản thân bất tri bất giác đối với hắn liền có ý thân cận, ghi nhớ trong lòng. Mới vừa rồi nhìn thấy hắn bị Dực điểu long chộp đưa tới giữa không trung, nàng khẩn trương đến mức ngay cả mọi tình cảm đều muốn trào ra ngoài cổ họng. Nóng nảy sợ hãi, bình sinh chưa bao giờ từng có. Cũng là tại giờ khắc này, nàng đột nhiên phát giác, thiếu niên này quen biết bất quá mới một ngày mà đã chiếm giữ một vị trí rất lớn ở trong lòng nàng.
Tiêm Tiêm vừa ngẩng đầu, chợt nhìn thấy cha đang nhìn mình, khóe miệng mỉm cười, nhất thời vô duyên vô cớ hai má ửng hồng. Nhưng là lại vô pháp khiến ánh mắt của mình từ trên người của Thác Bạt Dã dời đi.
Lại qua một lát nữa, đám Dực điểu long rốt cục cũng 'y nha' kêu lên bi thảm, vỗ cánh bay lên cao, hướng về phía bắc vọt đi. Khắp nơi trên mặt đất chồng đống toàn là thi thể chim, cơ hồ có tới hơn ngàn con. Quần hùng cao giọng hò reo, vỗ tay ăn mừng.
Lúc này quần thú phát cuồng ở phíanam đã chạy tới rất gần rồi, tiếng vó chấn thiên động địa, tiếng hí, tiếng rên rĩ, tiếng kêu gào như sóng đào xung kích, ầm ĩ mà lại chỉnh tề cuộn tới. Bụi đất tràn ngập, nhìn như hoà cùng đám thú xông lên trước nhất, chí ít cũng có sáu dặm dài, như ngọn thủy triều hùng dũng gào thét cuốn đi, khí thế cực kì dữ dội.
Quần hùng cao giọng hò hét, giục ngựa đi về phía bắc, một mặt quay đầu trông lại, chờ đợi cơ hội phản kích tốt nhất.
Ánh mặt trời ở trên Thiên lí kính chớp lóe quang mang loá mắt. Mộc diện nhân cưỡi Long thú nghênh phong đứng ở phía nam trên một quả đồi cao hơn trăm thước. Nơi này nhìn được rất xa, xem rõ hết thẩy, chính là đài chỉ huy tác chiến tuyệt vời. Xuyên thấu qua Thiên lí kính dài bốn thước, hắn có thể rõ rõ ràng ràng nhìn thấy cảnh tượng đám du hiệp ở trên hoang nguyên thúc ngựa chạy dài.
Nhìn thấy đám du hiệp đột nhiên thả chậm tốc độ, thản nhiên lững thững mà đi, Mộc diện nhân trong lòng nghi hoặc, nghĩ ngợi nói: "Khoa Hãn Hoài, ngươi lại muốn chơi kiểu gì nữa đây ? Hắc hắc, lần này bất quản ngươi có chiến đấu liều mạng như thế nào, cũng là phí công thôi."
Thiên lí kính chậm rãi di động. Phía tây ngàn dậm bụi cây mơ hồ có bụi mù bốc lên, phía đông Thiên bích sơn dựng đứng dài dằng dặc, phía nam quần thú chạy ầm ầm, mãnh liệt như thuỷ triều. Gần ngay đây, mấy ngàn kỵ binh đứng thành đoàn đội, tinh kỳ phấp phới, Long mã hí vang.
Mộc diện nhân buông Thiên lí kính xuống, cúi đầu nhìn Vũ Sư Thiếp mỉm cười nói: "Ngươi nói với mấy vạn dã thú phát cuồng, hai vạn quân tinh duệ săn bắt hơn một trăm tên ô hợp này, có phải là có chút chuyện bé xé ra to hay không đây ?" Vũ Sư Thiếp trong lòng lo lắng sầu lo, trên mặt lại xuân hoa sáng lạn, khanh khách cười nói: "Tại một cái dịch trạm nho nhỏ, ngươi còn tóm bọn họ không được. Tới trên hoang nguyên ngàn dặm này, hừ hừ, ta thực sự muốn mở to hai mắt cẩn thận xem xem."
Mộc diện nhân tay trái vuốt ve Thương long giác, mặt vênh lên không nói.
Trên bầu trời truyền đến tiếng kêu 'kiệt kiệt', Bàn Mao vỗ hai cánh hạ trên mặt đất, cúi đầu nói: "Toàn bộ quân đội đều đã phụng mệnh tập kết, chờ tín hiệu của các vị. Thỉnh chủ thượng hạ lệnh."
Mộc diện nhân thản nhiên nói: "Bắt đầu hợp vây, tóm lấy con ba ba trong rọ."
Chúng du hiệp đang chậm rãi mà đi, đột nhiên nhìn thấy trong đám bụi dậm ngoài vài chục dặm phía tây bắc bụi đất bốc lên, trong đám mù mù mịt mịt xuất hiện rất nhiều tinh kỳ, đang tung bay phấp phới. Mơ hồ có tiếng gầm rống của những con voi cự đại.
"Nhất định là phục binh của Thủy yêu." Mọi người đang nghi ngờ đoán phỏng, một Thuỷ tộc du hiệp nhãn lực sắc bén kêu lên: "Con bà nó chứ, là Thủy yêu Bát đại thiên vương !" Thác Bạt Dã nheo mắt nhìn lại, dưới ánh mặt trời, trên rất nhiều tinh kỳ quả nhiên viết bốn chữ "Bát đại thiên vương". Bụi mù cuồn cuộn, tiếng vó ngựa như tiếng thoi dệt vải, chẳng biết có bao nhiêu nhân mã từ nơi nào đó đang chạy như điên đến.
Tề Nghị thấy Thác Bạt Dã không biết người này, liền giải thích thêm một chút. Bát đại thiên vương là thành chủ Mãnh sư thành của Thuỷ tộc bắc hải, thiện sử dụng Tượng nha trảm dài hơn một trượng, có sức mạnh vạn người không ngăn được. Sở dĩ xưng là Bát đại thiên vương, chính là bởi vì trên người có tám chỗ lớn hơn rất nhiều so với thường nhân. Cụ thể là chỗ nào cũng không tiện nói ra rõ ràng. Nghe nói rằng một bàn tay liền có thể che kín đầu một con sư tử.. V.. V. Chỉ huy Mãnh sư quân đoàn với tám trăm Mãnh sư kị binh kiêu dũng mạnh mẽ, có mỹ danh "Thuỷ tộc đệ tam quân đoàn". Cũng là lực lượng tinh duệ của Thuỷ tộc nhiều năm qua đã cùng các tộc khác giao chiến. Nhưng hiện giờ từ bụi mù và tinh kỳ mà xem xét, số người tới tựa hồ không chỉ là tám trăm kỵ binh.
Mọi người ghìm cương không tiến lên nữa, lần lượt nhìn sang phía Khoa Hãn Hoài. Khoa Hãn Hoài trầm ngâm nói: "Mãnh sư quân đoàn thiện về dã chiến, hoang nguyên mênh mông này, chính là chiến trường am hiểu nhất của bọn chúng. Chúng ta cùng bọn chúng đánh bừa, chắc chắn không phải là đối thủ. Bây giờ chỉ có cách lập tức chuyển phương hướng, xông qua quần thú, để cho quần thú đem Mãnh sư quân đoàn xung phá tán loạn. Chúng ta lại quay đầu đi theo ở phía sau quần thú ……" Quần hùng vỗ tay khen 'khéo', cười nói: "Hay lắm hay lắm ! Mượn đao giết người. Thủy yêu đưa tới cho chúng ta đội quân mở đường tiên phong này, có thể nào mà lại không lợi dụng cơ chứ ?"
Tức thì quần hùng quay đầu ngựa, dùng vải lụa bịt kín mắt của Long mã, vung roi giục ngựa, đứng thẳng trên lưng hò hét hướng phía nam phóng nhanh đi.
Thương long giác dồn dập tấu lên, thú quần như thuỷ triều, đầy đồng cuồng bôn mà đến. Đại địa chấn động, tiếng vó chạy rầm rập, thanh âm khản đặc của mọi loại dã thú nổi điên bốn phương tám hướng vang vọng thiên địa. Trong cơn cuồng phong đang chính diện xông tới, bụi đất mịt mù có mang theo hơi thở tanh tưởi của bầy thú, phảng phất như sóng biển đem bọn họ nuốt chửng.
Quần hùng rất là kích động, gào thét rút đao phóng nhanh. Thác Bạt Dã cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, nhất tề trào dâng lên đến tận đầu, lớn tiếng hú dài. Nhưng tại đây một mảnh ầm ĩ hỗn độn, ngay cả tiếng kêu của bản thân mình cũng nghe không thấy, chỉ có những tiếng 'oanh long' vang lên ở bên tai, trong nháy mắt đã bị bụi mù nuốt chửng. Ẩn ẩn ước ước nhìn thấy, Tiêm Tiêm từ phía trước quay đầu lại, một đôi đại nhãn sáng ngời đang chằm chằm nhìn hắn.
Mộc diện nhân thông qua Thiên lí kính quan sát, nhìn thấy chúng du hiệp đột nhiên ghìm cương quay đầu, bày thành một hàng dài, giống như một mũi lợi tiễn bắn về phía mấy vạn thú quần. Hắn giật mình kinh hãi, nhịn không được "Di" lên một tiếng. Hắn nguyên tưởng dùng thú quần bức bách du hiệp đi về phía bắc, lại dùng Mãnh sư quân đoàn với hơn vạn tinh binh nghênh đầu tập kích, đem đám người kia nhất cử tiêu diệt. Ngờ đâu đám người này bất ngờ quay đầu xông về phía thú quần, rất rất ra ngoài ý liệu của hắn. Mặc dù trong lòng không tin bọn họ đủ khả năng xông thấu qua vòng vây của bầy thú đang nổi điên xung kích, nhưng vạn nhất bị bọn họ đạt được, toàn bộ kế hoạch đều trở thành công cốc.
Khoa Hãn Hoài này quả nhiên là gan đã lớn tâm lại tinh tế, thiện xuất kỳ binh. Chẳng những công phu trác tuyệt, càng là một vị tướng tài hiếm có. Khó trách năm đó được tôn làm "Đại hoang ngũ thập niên hậu đệ nhất nhân". Nếu như hôm nay để cho hắn chạy thoát, tất là mối họa rất lớn. Mộc diện nhân trong lòng chấn động, huy vũ lệnh kỳ, mấy ngàn tinh binh dưới chân núi mà bọn Khoa Sa Độ suất lĩnh, vội vã giục ngựa, hướng về phía bắc phóng đi.
Vũ Sư Thiếp đã có thể hơi nhúc nhích được rồi, nhưng cả người vô lực, không cách nào cướp lại Thương long giác. Nhìn Mộc diện nhân nọ thất thanh kinh hô, huy động lệnh kỳ, biết tình hình tất có biến hóa, tức thì lấy ra Thiên lí kính, cố gắng ngồi thẳng, nâng kính nhìn ra xa.
Vạn dặm hoang nguyên, bụi mù cuồn cuộn. Một nhóm hơn trăm người nhanh như điện chớp hướng về phía nam vội vã chạy đi, phía tây bắc hơn một vạn kỵ binh lao ra khỏi các bụi cây, như bão táp hướng về phía nam thẳng tiến, trong mờ mờ ảo ảo nhìn thấy mãnh sư đại tượng, tinh kỳ như lâm. Nhìn lại hướng nam, vài vạn thú quần, đông như đàn kiến, cuồn cuộn như sóng triều, ùn ùn di động, chỉ chớp mắt nữa sẽ cùng đám người nọ va đụng.
Vũ Sư Thiếp lòng nóng như lửa đốt, tìm tòi khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy một cái thân ảnh quen thuộc nửa đứng trên lưng Long mã, tà áo bay bay, thần thái bay bổng, không phải Thác Bạt Dã thì là ai ? Đột nhiên vui mừng, khổ sở, lo lắng nhất tề dâng lên trong lòng, không thể tự ức chế, nước mắt tung hoành, lại nhịn không được 'phác xích' một tiếng toét miệng ra cười, thấp giọng nói: "Tiểu soả đản, thật chẳng biết trời cao đất rộng, lại có uy phong bực này sao ?"
Thác Bạt Dã bình sanh chưa bao giờ gặp qua tràng diện tráng lệ bực này, mấy ngày trước ở trên Đông thủy sơn đứng xem quần thú cuồng bôn, đã cảm thấy kinh tâm động phách, nhưng so với hôm nay thân ở trong đó, lại không thể nói giống nhau. Bụi đất mù trời kín đất đem bầu trời xanh thẳm cùng vầng dương rực rỡ che kín thành một mảnh hôn ám, bên tai thanh âm gì cũng nghe không rõ, chỉ cảm thấy núi lở đất rung, như có hàng vạn cái trống, thanh la, tù và nhất tề cùng tấu. Phía trước bầy thú như tầng tầng ngọn sóng vọt tới gần, lờ mờ nhìn thấy có không ít mãnh thú kiệt lực ngả xuống đất, bị vạn ngàn những bộ vó dẫm đạp mà chết. Voi khổng lồ, Sư tử, Hổ, Tê giác, Long thú dầy đặc, nhìn thoáng qua không thấy được tận cùng. Mênh mông như thuỷ triều, chớp mắt đã sắp bao phủ quần hùng.
Khoa Hãn Hoài đứng thẳng người hô to: "Tất cả mọi người xếp thành sáu người một đội, đi theo phía sau ta. Binh khí toàn bộ hướng ra ngoài, các bằng hữu Hoả tộc ở ngoài cùng, đốt lửa tam muội chân hỏa lên." Từng từ có thể nghe rõ ràng. Mọi người tề thanh nhận lệnh, nhanh chóng lập trận, như cuồng phong thẳng tiến.
Cánh tay phải của Khoa Hãn Hoài chợt giơ lên cao, "Xuy" một tiếng, thanh khí xoáy tròn, quang mang thò ra thụt vào, Đoạn lãng khí toàn trảm lại một lần nữa ra khỏi vỏ. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, cánh tay phải bổ thẳng về phía trước. Đoạn lãng khí toàn trảm bạo tăng đến hơn năm trượng dài, ở cao trên trời dấy lên một trận phong ba bão táp, trực tiếp chém vào trong bầy thú đang chạy đầu tiên.
"Phanh" một tiếng vang lên, phảng phất trong hải triều đột nhiên dấy lên một con sóng lớn, hơn mười con cự thú bị Khí toàn trảm chém thành mấy đoạn, bay lên giữa không trung, huyết vụ ngập tràn. Thú quần trong tiếng hí sợ hãi, vọt ra hai bên, tức thì đại loạn. Bầy thú hai cánh tự dẫm đạp lẫn nhau, hí lên bi thảm. Khí toàn trảm của Khoa Hãn Hoài đại khai đại hợp, quang mang vạn trượng, trong phút chốc chém giết mở ra một con đường máu, mang theo quần hùng nhảy vào giữa bầy thú mênh mông.
Trên quả đồi bên ngoài hai trăm dặm, Mộc diện nhân nhìn Khoa Hãn Hoài lãnh đạo quần hùng ở trong bầy thú tả xung hữu đột, không hề bị đánh bại, nhìn đến trợn mắt há mồm, cực kỳ lấy làm kinh dị, trong lúc nhất thời ngay cả Thương long giác cũng đã quên không thổi. Bầy thú như thuỷ triều lại bị Khoa Hãn Hoài dễ dàng cắt ra như thế, thật sự ra ngoài ý liệu của hắn. Vũ Sư Thiếp khanh khách cười đến mức mặt hoa rung động, nói: "Ối chao, đây là thiên la địa võng của ngươi sao ? Ta thấy chẳng có kết quả gì, lại bị một đám ô hợp vừa mới xông vào đã phá tan tành."
Mộc diện nhân không trả lời nàng, nâng Thương long giác lên tiếp tục thổi lên những tiếng rền rĩ. Vũ Sư Thiếp khúc khích cười nói: "Ngươi gào khóc cái gì vậy ? Uống rượu mừng tiếp tân nương sao ?" Mộc diện nhân nọ mặc dù công lực cực cao, nhưng đối với việc thổi Tù và ngự thú lại là không hiểu, ít có khả năng dùng tiếng kêu kinh khủng của Thương long giác này làm cho quần thú phát cuồng, liều mạng cuồng bôn. Như như thế nào để điều khiển chúng tản ra, chuyển hướng rồi hợp vây, tiến hành rất nhiều biến hóa trên trận thế, những điều đó một khiếu cũng không thông. Nếu như là Vũ Sư Thiếp thổi Thương long giác này, đám du hiệp dù có khả năng thông thiên đi chăng nữa, nếu muốn từ trong bầy thú mấyvạn con này rời đi, quyết không có khả năng.
Mộc diện nhân biết rõ tính tình của Vũ Sư Thiếp, trong đám người kia, một người là người tình yêu dấu của nàng, một người là thanh mai trúc mã, muốn cho nàng thổi Thương long giác này, nàng ngay cả chết cũng không nguyện ý. Nếu đưa Thương long giác này cho nàng, nàng chắc chắn sẽ lập tức xua tan bầy thú, để cho bọn họ chạy trốn sạch sạch sẽ sẽ. Tức thì bất quản nàng giễu cợt chọc tức như thế nào, đều không để ý tới, vận khí đan điền, điều khiển bầy thú cuồng bôn, trông mong có thể đem đám du hiệp dẫm chết dưới loạn vó.
Vũ Sư Thiếp nâng Thiên lí kính nhìn ra xa, trái tim non nhảy loạn, cực kỳ khẩn trương, nhưng trên mặt lại không thể hiện gì, sử dụng hết mọi năng lực đè nén sự lo lắng. Bầy thú chạy như điên, chúng du hiệp giống như một con thuyền mong manh trong vạn dặm sóng dữ trồi lên hụp xuống, nghênh gió phá sóng. Đoạn lãng khí toàn trảm của Khoa Hãn Hoài như bão táp đem đám thú phân li, chỗ nào cũng đến, thú sợ hãi như hoá rồ, tử thương vô số. Tam muội chân hỏa ở hai cánh rừng rực thiêu đốt, đem đám mãnh thú đang chạy như điên qua cách ly ở ngoài vài thước. Thác Bạt Dã được mọi người che trở ở trung tâm, nhưng hắn thỉnh thoảng lại huy chưởng, đem những con mãnh thú chạy xéo tới kích lui, kình lực ấy rất là kinh người. Vũ Sư Thiếp vừa mừng vừa sợ, chẳng lẻ hắn đã học được phương pháp điều tức ngự khí rồi sao ?
Thác Bạt Dã giục ngựa phi nhanh về phía trước, hai bên cuồng phong lẫm liệt, mùi tanh tưởi bức nhân. Quần hùng phảng phất như bị rơi vào trong một cơn lốc của đại hải, ở trong kinh đào hãi lãng ngược gió cố gắng tiến lên. Ngước mắt nhìn tới, toàn là các loại quái thú giống như tia chớp xẹt qua, chỉ còn khoảng cách tí xíu nữa là cài vào nhau. Tiếng hiệu sắc nhọn của Thương long giác nọ càng ngày càng dữ dội, trong quần hùng không ít người không thể không xé vải lụa bịt chặt hai lổ tai. Thú quần càng thêm phát cuồng, gầm hét dẫm đạp lẫn nhau, con nọ đánh con kia.
Vô số dã thú hoặc bị kiệt sức ngả xuống, hoặc bị đánh ngã, trong thời gian ngắn liền bị quần thú ở phía sau vọt tới dẫm thành tương thịt.
Đám Mãnh sư gào thét mà qua, đột nhiên mấy con Dã trư bị hất tung lên trên cao, lướt qua trên đỉnh đầu mọi người. Trong khoảnh khắc lại có vài con mãnh thú bị đốt cháy ngã ra, một con Sư tử cự đại nặng nề xông vào trong đội du hiệp, nhất thời bị ngọn lửa tam muội to lớn trong tay của du hiệp Hoả tộc đánh bay, một con sư tử kế theo xông tới, bị trường thương của hai du hiệp mạnh mẽ đâm xuyên thân thể, treo ở giữa không trung.
Sau đó vài chục con Tượng tị long thú chạy tới so với Mãnh sư kia còn muốn cường liệt hơn, cái vòi dài quay cuồng, liên tiếp đem đám dã thú phía trước hất bay ra, rơi vãi khắp nơi. Hai con Lão nha hổ ở cao trên trời lao xuống, thẳng hướng Thác Bạt Dã xông tới. Thác Bạt Dã vận khí huy chưởng, chưởng phong trùm khắp, đem hai con Lão nha hổ ấy đánh bay. Quần hùng đao kiếm huy vũ, bảo vệ trên không, trong chốc lát công phu, lại gạt bay hơn mười con mãnh thú đang hạ xuống.
Đột nhiên mọi người sợ hãi hét dài, phía trước ở bên trái ba con Tượng tị long thú cao hơn một trượng hoảng hốtchuyển hướng, sóng vai nhau chạy như điên, bốn chân to lớn tung bay, hướng bọn họ phóng nhanh lại. Khoa Hãn Hoài ở phía trước, Khí toàn trảm đang vung chém mấy con cự hình Mãnh sư chính giữa tiền phương nọ, trong nhất thời lại không nhìn thấy.
Mấy du hiệp Mộc tộc dựng thẳng trường thương, mạnh mẽ đâm tới, Tượng tị long thú thế tới cực kì mạnh mẽ, hơn nữa lại da dầy thịt thô, nên trường thương hết sức đâm ra cũng không thể đả thương nó một chút nào, ngược lại suýt nữa đã hất bay mấy du hiệp xuống ngựa. Một cây trường thương cắm ở trên bụng của Long thú, đu đưa qua lại, mặt khác hai cây đột ngột gẫy đôi. Tượng tị long thú trong tiếng cuồng hống, cái vòi dài mạnh mẽ quơ đến, lập tức đem một du hiệp quấn lấy thắt lưng, nháy mắt đã định quăng ra. Thác Bạt Dã hét lớn một tiếng, không để ý hết thảy từ trên lưng ngựa nhảy lên, tay phải rút ra Vô phong Đoạn kiếm, hết sức chém xuống. Ánh sáng chợt lóe, cái vòi voi to hơn hai thước đã bị chém đứt không khoan nhượng.
Gã du hiệp nọ vẫn còn kinh hồn chưa định, bên tai nghe thấy đoạn mũi còn lại của Long thú hống lên đau đớn, mặt khác hai con Tượng tị long thú khác cũng gầm thét xông lên. Thác Bạt Dã từ giữa không trung rơi xuống, được hai du hiệp đón ngay lấy. Mắt thấy tình thế nguy cấp, Thác Bạt Dã lớn tiếng nói: "Đem ta ném lên đi !" Hai người đem hắn ném lên phía trước, thân ở giữa không trung, Thác Bạt Dã âm thầm nói: "Trời già giúp ta !" ngự khí bay đi, nội tức lưu chuyển, trong phút chốc đưa toàn bộ chân khí dẫn đến lòng bàn tay, hét lên một tiếng một chưởng hướng Tượng tị long thú nọ bổ xuống.
Chưởng phong lẫm liệt, như cuồng phong chợt nổi lên, trong ánh Tam muội chân hỏa chập chờn, hai con Tượng tị long thú nọ bị kích trúng, nặng nề lui về phía sau, móng chân cày trên mặt đất vài đường sâu hoắm. Đám Mãnh sư phía sau chạy lên như điên, những cái nanh thật dài ngẫu nhiên cắm nhập vào trong bụng của Tượng tị long thú nọ, Tượng tị long thú hí lên đau đớn, nghiêng người ngã xuống, lại bị thú quần như thủy triều đạp qua, tức thì tuyệt mệnh.
Thác Bạt Dã từ giữa không trung hạ xuống, vừa lúc cưỡi lên trên Long mã của một gã du hiệp. Mọi người vỗ tay kêu 'giỏi'. Đột nhiên dưới chân chấn động, Long mã hí dài, vấp lên mấy cổ thi thể dã thú, lật người ngã sấp xuống, lại đem hai người hất tung lên cao.
Đất vàng bốc lên, hai người đang ở giữa không trung, trong tiếng 'oanh long', nghe thấy tiếng kêu 'y nha' quái dị, mấy con chim to lớn ngất ngưởng đập cánh bay tới, thình lình đem hai người quắp lấy, bay đi về phía bắc. Thác Bạt Dã trở tay một kiếm đem hai chân của con Ngột điểu nọ (ngột là cao ngất ngưởng - nd) chặt đứt, lại một chưởng mạnh mẽ đem con Ngột điểu còn lại đánh rớt xuống. Kiếm thuật chưởng pháp này của hắn mặc dù sử xuất bát nháo, hoàn toàn không có chương pháp, nhưng chân khí đầy đủ, lực đạo kinh người, đúng là không thể ngăn cản.
Quần hùng đem hai người đỡ lấy, lớn tiếng hoan hô.
Trải qua trường hỗn loạn này, Thác Bạt Dã trong lòng cực kì ổn định, lòng tự tin càng tăng lên nhiều lần. Mặc dù xung quanh vạn thú vẫn chạy như điên, kinh thiên động địa, nhưng cũng không nhiễu loạn tâm cảnh như lúc mới đầu. Cả người nhiệt huyết sôi trào, đắm chìm trong sự hưng phấn cùng mừng vui. Nghĩ năm đó ngay cả một con lừa hoang cũng không thể làm gì, bị nó hất ngã lăn lộn trên đất. Hôm nay hành động như ý, chém chết Dực điểu long, đánh lui Tượng tị thú, trong bầy vạn thú hát vang tiến bước, cực kỳ phong quang.
Bên ngoài hai trăm dặm, hữu một người so với hắn còn muốn vui mừng hơn. Vũ Sư Thiếp buông Thiên lý kính xuống, má đỏ như hoa. Ngẩng đầu nhìn Mộc diện nhân, thở dài một hơi, chậm rãi mà kiêu ngạo nói: "Ngươi đã nhìn thấy chưa ? Gã thiếu niên kia chính là tên tiểu lưu lãng mà ta thích đó. Hắn tên gọi là Thác Bạt Dã. Ngươi khá ngàn vạn lần đừng quên đấy. Bởi vì sẽ qua không bao lâu nữa, cái tên này sẽ truyền khắp cả Đại hoang."
Hết chương 7.