Lâm Vũ ôm người ngọc trong lòng, một mùi hương nhè nhẹ bay vào mũi, bất giác tâm hồn bay bổng, mắt mờ hồn say. Thiếu nữ trong lòng, hơi thở như hoa lan, thân mình mềm mại run rẩy, một dòng lệ trong suốt từ trên mặt nhẹ nhàng chảy xuống, thật là động lòng người, trông rất đáng thương.
Hai người cứ ôm như vậy, cũng không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
"Phách phách," Một con chim chẳng biết bị cái gì làm kinh sợ, từ cành cây bay lên.
Lâm Vũ bỗng tỉnh ngộ lại, nhẹ nhàng đẩy thiếu nữ trong lòng ra.
Ta có thể nào như thế, chẳng chịu được như thế?
"Phi Phượng Sơn, Ngọc Chỉ Phong, mười năm sau, hẹn gặp lại." Bóng hình màu trắng nhàn nhạt đó, ánh mắt vạn phần không ngưng, ai oán khó tả đó, cái ngoảnh mặt nhìn đầy lệ rưng rưng lúc ly biệt đó, làm sao cô phụ?
"Chỉ Y, muội không có việc gì chứ?" Vẻ mặt ảm đạm, Lâm Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Vương Chỉ Y cũng tỉnh táo lại, hoài bão của hắn, cũng làm cho nàng chìm sâu trong đó, không thể tự chế. Giờ phút này, thấy thần sắc của Lâm Vũ, biết hắn chắc là lại nổi lên thương tâm, trong lòng không khỏi buồn bã, cúi đầu không nói.
Lâm Vũ tưởng rằng nàng vì bị người tập kích nên kinh sợ, vội nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì là tốt rồi, một tên giặc bị ta giết chết, tên còn lại tuy may mắn có thể chạy thoát, nhưng lưới trời lồng lộng, chắc sẽ không được kết quả tốt." Lâm Vũ là người ngây thơ đôn hậu, làm sao biết tâm sự con gái.
Vương Chỉ Y thấy hắn như thế, biết hắn mới vừa rồi chỉ là hành động vô tâm, tuyệt không phải là có tình với mình, trong lòng lập tức nỗi lên thương tâm mất mát
"Lâm đại ca, rất cám ơn huynh vừa rồi đã kịp thời ra tay cứu giúp, bằng không, ta chắc chắn rơi vào tay ma nhân đó, sống không bằng chết." Vương Chỉ Y ổn định tâm tư, nhẹ giọng cám ơn.
"Không có gì, chỉ cần muội không bị sao là tốt. Hai người vừa rồi là ai, vì sao đánh lén muội?" Lâm Vũ hỏi.
"Hai người đó là người của Huyết Đường. Ta nhớ rõ có lần nghe ca ca nói, Huyết Đường là chi nhánh của Huyết Thần Giáo trong lãnh địa của Nguyệt Phượng Quốc. Huyết Thần Giáo là môn phái tu chân thần bí đột nhiên xuất hiện tại Thần Châu đại lục ba năm trước đây, quỷ dị khó lường. Huyết Thần Giáo giáo chủ lai lịch không rõ, nghe nói chưa ai gặp qua hình dáng....Làm người ta ghét nhất chính là, bọn họ lại lấy máu tươi của người tu chân làm tài liệu, tu luyện tà pháp, tu vi tăng lên cực nhanh, quả nhiên tàn nhẫn vô cùng." Vương Chỉ Y đáp.
"Vừa rồi ta đi ngang qua đó, chẳng biết vì sao, liền bị bọn họ âm thầm đánh lén, nếu không phải huynh kịp thời tới, chỉ sợ là......" Nhớ lại tình trạng gặp nạn vừa rồi, Vương Chỉ Y vẫn còn sợ trong lòng.
Lâm Vũ trong lòng giật mình, không nghĩ trên đời lại có tà pháp ma quái như thế. Vừa rồi đắc thủ, một đòn giết ngay, có thể là vì người nọ không hề phòng bị, thật là may mắn.
Lâm Vũ làm sao biết, tuy nói tu vi của hắn chỉ ở mức sơ kỳ của Trúc Cơ kỳ, nhưng Băng Tâm Quyết là vô thượng đạo pháp của tu chân giới, tru sát hai người Linh Tịch kỳ vừa rồi, cũng là có thừa một chút.
Lâm Vũ lại nhẹ giọng an ủi Vương Chỉ Y vài câu, rồi nói: "Vừa rồi có một người chạy thoát, sợ là sẽ dẫn người đến trả thù, nơi đây không tiện ở lâu, chúng ta nhanh về khách sạn." Vương Chỉ Y gật đầu không nói, sau đó lặng lẽ đi theo.
Hai người trở lại khách sạn, Vương Dật Phàm còn đang ngồi nhập định, chẳng biết chuyện bên ngoài. Chuyện hôm nay liền thành bí mật nho nhỏ trong lòng Lâm Vũ và Vương Chỉ Y.
Màn đêm buông xuống, khách sạn trong trấn vẫn còn đầy, ba người chỉ còn nước cùng phòng.
Lâm Vũ nhớ lại chuyện hôm nay, biết được có một chỗ khó hiểu. Khi hắn thi triển Băng Tâm Quyết chiêu thứ ba "Cực Quang Tuyết Ảnh" giết chết ma nhân nọ, thì tên còn lại nói mình là người của Huyền Thanh Cung, thật làm cho người ta nghi hoặc. Chẳng lẻ, Băng Tâm Quyết là đạo pháp của Huyền Thanh Cung? Vậy, Trương Tam Đạo người tặng hắn bí tịch, phải chăng là cao nhân tiền bối của Huyền Thanh Cung? Nếu như Trương Tam Đạo này là người của Huyền Thanh Cung, vì sao lão lại che giấu thân phận, rồi vô cớ truyền cho mình tâm pháp tu chân và Băng Tâm Quyết. Lâm Vũ nghĩ đi nghĩ lại, cũng nghĩ không ra. Chẳng qua, nếu có thể trở thành môn hạ đệ tử của Huyền Thanh Cung, mê đề này tự nhiên dễ dàng giải ra.
Vương Chỉ Y nằm trên giường lăn qua lật lại, ngủ không được, mọi thứ hôm nay làm sao có thể không khắc ghi lại trong lòng nàng. Chỉ là, Lâm Vũ một lòng tình thâm với Hạ Linh Tuyết, chỉ sợ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Đúng là:
Rèm châu cửa ngọc gió không lọt,
Mai khóc lệ ướt đầy khăn tơ.
Thường hận hoa cố rơi mấy lượt,
Cũng đành đem tương tư vào mơ.
........
Chín giờ, Huyền Thanh Cung.
Lâm Vũ ba người đúng giờ tới trước Càn Không Viện của Huyền Thanh Cung, chuẩn bị tiếp nhận đợt khảo nghiệm thứ hai hôm nay. Huyền Thanh Cung lúc này tình hình không còn giống như hôm đại điển, trải qua khảo nghiệm hôm qua, chỉ còn lại hơn ba mươi người. Đợi bọn họ cũng không phải là Tiêu Chánh, mà là "Thủy Động Viện" viện trưởng Giang Hàn.
"Các vị thiếu hiệp, tại hạ là Thủy Động Viện viện trưởng Giang Hàn, khảo nghiệm hôm nay sẽ do ta chủ trì." Giang Hàn lại nói: "Khảo nghiệm hôm nay cũng là không dễ, mời các vị đi theo ta là biết." Dứt lời, vung tay một cái, một bàn cờ từ trong tay áo bay ra. Ban đầu chỉ dài rộng khoảng ba tấc , không ngờ dần dần biến thành lớn giữa không trung, cuối cùng, biến thành một vật phẳng ngang dọc mười trượng, từ từ rớt xuống đất.
Mọi người ai nấy cả kinh, pháp bảo này trở nên khổng lồ như thế, chẳng biết có công dụng gì. Giang Hàn nói: "Mời các vị thiếu hiệp bước lên, lập tức đem mọi người đến nơi khảo nghiệm." Nguyên cái này đúng là một món pháp bảo chở người phi hành. Mọi người cũng không chậm chạp, lục tục leo lên bàn cờ.
Chỉ thấy Giang Hàn niệm trong miệng vài tiếng, nửa vòng sáng màu đỏ hiện trên bàn cờ, bao phủ mọi người bên trong. "Khởi!" Giang Hàn hét lớn một tiếng, bàn cờ bỗng nhiên bốc lên, phá không mang theo mọi người bay đến thâm sơn của Trường Bạch Sơn.
Lâm Vũ lần đầu ngự không phi hành, tâm trạng cũng hơi kích động. Chỉ thấy, triền núi dưới chân rất hiểm trở, giống như không có đường ra, có tuyết bạc ngàn dậm, lượn ngoằn ngoèo, lên tới trên trời. Lên trên đỉnh núi, dõi mắt nhìn ngàn dậm, thân chìm trong mây, siêu nhiên xuất trần, quả nhiên có chất thần tiên.
Thời gian khoảng nửa nén hương, pháp bảo bàn cờ mang mọi người đến lưng chừng một tòa tuyết sơn, từ từ hạ xuống. Bước xuống bàn cờ, Giang Hàn hét lớn một tiếng: "Thu!" Pháp bảo bàn cờ bỗng nhiên thu nhỏ thành ngang dọc hai tấc, vèo một tiếng chui vào trong tay áo Giang Hàn.
Trước mắt Lâm Vũ là một cái động khẩu có hình cầu vồng rộng khoảng một trượng, phía trên có khắc bốn chữ thảo to "Ngọc Giám Động Phủ". Phía bên phải động khẩu có một bài thơ cổ: "Chiếu thủy băng như giám, Tảo tuyết ngọc vi trần. Hà tu vấn kim cổ, Tiện thị thượng tiên nhân."
Giang Hàn nói: "Động này là nơi chưởng môn đời thứ tư, Tô Vận Hàn tiền bối, tiềm tu. Trong năm chưởng môn của phái chúng ta, chỉ duy có bà là nữ nhân, đạo pháp tu vi cực kỳ cao thâm, gần ngang với sáng phái chưởng môn Hoàng chân nhân. Bà chỉ cần dùng thời gian hai mươi năm đã có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất Đại Thừa kỳ, thế gian hiếm thấy. Không ngờ, khoảng chừng một trăm năm trước mất tích một cách thần bí, chẳng biết đi về đâu, phái chúng ta từng phái cao thủ tìm kiếm bốn phương, nhưng cũng không tìm ra tung tích."
Giang Hàn lại nói: "Sau khi Tô chưởng môn mất tích, động này liền bị phái chúng ta dùng độc môn trận pháp kết giới phong ấn, người ngoài không thể đi vào. Khảo nghiệm hôm nay, chỉ cần các ngươi ở trong Ngọc Giám Động Phủ ba canh giờ, liền xem như qua ải."
Lâm Vũ trong lòng rất là nghi hoặc, nếu chỉ là chỗ tu luyện bình thường, chắc sẽ không thận trọng như vậy, dùng độc môn trận pháp kết giới phong ấn. Khảo nghiệm hôm nay chắc rằng không bình thường.