"Thật là lợi hại! Chẳng lẽ đây chính là thực lực của Đại Vu sao?”
Chu Thanh bị Bạch Khởi đánh trúng ngay giữa ngực, liền vận khí một chu thiên, lập tức không bị thương tổn gì. Thân thể của Bạch Khởi rất mạnh mẽ nhưng Kim Thân của Chu Thanh cũng không hề thua kém. Có điều hiện tại Bạch Khởi đã khôi phục toàn bộ công lực, mạnh đến quỷ thần khó lường, cho nên Sát Thần kiếm mới trở nên xuất thần nhập hóa, khiến cho Chu Thanh dần dần chống đỡ không nổi. Cận chiến vốn không phải là điểm mạnh của Chu Thanh, nên dù đã có chút kinh nghiệm nhưng vẫn có chênh lệch so với Bạch Khởi.
Hai người tiếp tục đánh nhau chết sống một chỗ. Có điều bây giờ Chu Thanh rất cẩn trọng, dốc toàn lực để phòng thủ. Những binh khí của đám thủy tộc vẫn liên tục đánh lên tấm thân trần trụi của Bạch Khởi, để lại vô số bạch ấn, một số binh khí thậm chí bị phản chấn thành bột phấn luôn.
Ngao Anh thì chỉ huy thủy quân cong kích 12 kim nhân. Trận kịch chiến trên Đông Hải lần này xem ra rất khó kết thúc êm đẹp.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên mây đen bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, sau đó tập hợp lai xung quanh đám thủy binh, thì ra Thất Sát Tinh Quân và Đào Hoa Tinh Quân đã cưỡi Độc Giác Ô Yên thú tới để trợ trận.
Ngao Anh đã sớm được thủy binh thông báo nên vọi vàng chạy ra ngoài tham kiến.
“Hảo một tràng chém giết! Ai là Đại Vu Bạch Khởi đâu?” Đào Hoa Tinh Quân là một trung niên phu nhân, mặt vàng thân gầy, sau lưng có đeo 1 cái hồ lô màu hồng, sau khi nhìn vào chiến trường trước mặt, bà ta liền hỏi Long nhị thái tử.
“Hiện tại có hai bóng người một trắng một đỏ đang giao tranh. Bóng trắng chính là Bạch Khởi. Nhị vị tinh quân phụng chỉ Ngọc Đế tới trảm yêu trừ ma, ngàn vạn lần xin cẩn thận!” Long nhị thái tử Ngao Thành nói.
“Tốt! Hai người này đánh nhau quả thật kinh thiên động địa, không ngờ trên đời còn có cao thủ bực này! Nương tử, chúng ta đi thôi! Sau khi vi phu cùng đạo nhân kia bao vây lấy Bạch Khởi thì nàng hãy sử dụng đến Thái Dương kim châm!”
Thất Sát Tinh Quân và Đào Hoa tinh Quân chính là thần tử của Thương Trụ trong chiến cuộc Phong Thần năm xưa. Sau khi bị giết, bọn họ được phong làm Tinh Quân. Tên thật của Thất Sát Tinh Quân là Trương Khuê, còn tên thật của Đào Hoa Tinh Quân là Cao Lan Anh. Hai người vốn là vợ chồng, mặc dù đã được phong thần vị nhưng vẫn không thay đổi cách xưng hô.
“Cứ làm như thế! Văn thái sư sẽ xuất lĩnh 24 bộ Thiên Quân Lôi Thần tới ngay. Chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian là được!”
Cao Lan Anh gật đầu. Trương Khuê liền vận khởi huyền công vỗ vỗ lên cái sứng của con Độc Giác Ô Yên thú. Khói đen lập tức dâng lên chỉ trong một sát na. Lúc bấy giờ Chu Thanh vẫn đang giao đấu cùng bạch Khởi, do có thủy quân tham gia nên đôi bên không có mặc sức lao vào nhau như khi nãy.
Trương Khuê rống to một tiếng, rút ra một thanh đại đao, hai chân kẹp lấy Độc Giác Ô Yên thú, sau đó phóng đao nhanh như điện về phía cái cổ của Bạch Khởi.
Nếu luận về tốc độ thì con Độc Giác Ô Yên thú này đúng là cực phẩm tọa kỵ. Năm đó trong chiến cuộc Phong Thần, cũng nhờ có nó mà Trương Khuê mới chém giết được Ngũ Nhạc đại thần.
Keng!
Một đao của Trương Khuê đã cắm vào ngay giữa cổ của Bạch Khởi, làm xuất hiện một cái bạch ấn. Trương Khuê biết Bạch Khởi có tấm thân bất tử nên cũng không quá kinh ngạc, ngay sau đó ánh đao lại chuyển, liên tục găm hơn 10 đạo bạch ấn tử trên người của Bạch Khởi. Bạch Khởi cảm thấy đau đớn nên không thể làm gì khác hơn là phân sức ra để đối phó với Trương Khuê.
Chu Thanh thấy lại có trợ thủ mới tới nên nhất thời phấn khởi. Lúc này 4 người quần đấu, ngươi đi ta tới, dị thường hỗn loạn. Những binh lính thủy tộc kia đều ngừng tay lại, không ném binh khí nữa.
Bấy giờ Na Tra đã thống lĩnh 5 vạn thiên binh tới, sau khi cho toàn bộ thủy binh rút lui liền bắt tay vào bày thiên la địa võng. Văn thái sư cũng theo sau đến dưới sự dẫn đường của Ngao Nghiễm, còn 24 bộ Thiên Quân Lôi Thân thì chia ra giao tranh với 12 kim nhân.
Thân hình Na Tra nhoáng một cái, dưới lòng bàn chân liền xuất hiện Phong Hỏa Luân cuồn cuộn lửa đỏ. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã tiếp cận được Bạch Khởi, sau đó vung thương lên đâm
Hiện tại đại cục đã định, Văn Thái sư đứng chắp tay quan sát, gật đầu lia lịa nói: “Quả nhiên là thượng cổ Đại Vu, một đời sát thần! Đạo nhân kia đúng là thần thông quảng đại, lại có thể cùng Bạch Khởi giao đấu mà không rơi vào thế hạ phong!”
Ngao Nghiễm nói: “Thái sư nói không sai, cũng chẳng biết đạo nhân này từ đâu tới Tiên giới. Tuy nhiên trong số Tứ Đại Châu, Tứ Đại Hải và vô số hải ngoại tiên sơn luôn luôn có một vài cao nhân lánh đời, chúng ta khó mà biết hết được. Đợi sau khi diệt xong Đại Vu, đến lúc bệ hạ luận côn ban thưởng thì ắt hẳn sẽ biết được lai lịch của người này.”
Tương Khuê, Chu Thanh, Na Tra và Cao Lan Anh đều là cao thù đích thực trong số thần tiên. Lúc này bọn họ bao vây lấy Bạch Khởi mà đánh, khiến cho Bạch Khởi rốt cục rối loạn, luống cuống tay chân. Na Tra thấy vậy liền thừa cơ tế ra Càn Khôn Quyển đánh vào sau ót của Bạch Khởi, khiến đầu não của hắn phun ra máu đen, thân hình cũng gục xuống. Na Tra lại tiếp tục tế ra một cái kim chuyên (viên gạch vàng) đánh vào giữa lồng ngực Bạch Khởi.
Vút!
Một vật màu đỏ bay ra. Thì ra đó là Hỗn Thiên Lăng mà Na Tra định dùng để trói Bạch Khởi lại.
Bạch Khởi hét lên một tiếng điên cuồng, dùng sức vung một kiếm, Hỗn Thiên Lăng lập tức bị chặt gãy. Na Tra thấy vậy liền lùi lại 2 trượng, sau đó niệm động ngón tay, Hỗn Thiên Lăng lại kết nối trở lại như cũ, bay vào trong túi.
Dưới sự liều mạng của Bạch Khởi, kiện Phong Thần pháp khí này có nguy cơ bị tổn thương nên Na Tra không dám dùng nữa mà lại tế ra Càn Khôn Quyển để đánh Bạch Khởi.
“Các ngươi là bọn tiểu nhân hèn hạ!” Bạch Khởi liên tục bị trúng đòn nên tức giận tới cực điểm, có điều thân thể hắn quá cường hãn, một chút vết thương này chưa ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng lại không thể làm gì được.
Cao Lan Anh rốt cục chọn trúng thời cơ, lấy hồng hồ lô sau lưng ra, sau khi mở nắp liền nhắm ngay 2 mắt của Bạch Khởi, miệng thì niệm động chú ngữ. Chỉ thấy 40 đạo kim sắc quang mang chợt xuất hiện bắn thẳng vào ngay giữa song nhãn của Bạch Khởi. Máu đen lập tức chảy ra, Bạch Khởi rốt cục trọng thương.
Aaaaaa!
Hai mắt của bạch Khởi bị bắn mù, gào thét dữ dội, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn không còn nhìn thấy gì.
Đào Hoa Tinh Quân vừa ra tay, Na Tra và Chu Thanh cũng đồng thời xuất thủ, bức cho Bạch Khởi lui trở về. Bạch Khởi đột nhiên phát ra một tiếng gầm như của dã thú, sóng âm cuồn cuộn, ngay cả Chu Thanh cũng cảm thấy hai tai mình bị đau.