“Còn nữa, ngươi chính là sự lựa chọn thích hợp nhất. Nếu ta đoán không sai, ngươi chẳng phải cũng rất muốn tìm được hắn sao? Hai bên cùng có lợi, sao lại không làm?” Tiêu Tuyệt Thành nở một nụ cười thật gian trá.
“Ta vốn không quen hắn, sao có thể tìm hắn? Thành chủ đại nhân thật hay nói giỡn.” Thủy Thiên Nhi thắc mắc, hắn làm sao biết được chuyện này?
“Ha ha, nghe nói Trình Tiêu không những trẻ mà tiền tài còn vô số, là Huyễn Nguyệt môn môn chủ, bao nhiêu cô nương khuê tú liều mạng muốn hắn yêu mà không được, ta nghĩ người như vậy, hẳn sẽ phù hợp với khẩu vị của Thiên Nhi a?” Tiêu Nguyệt Thành lấy khăn lau tay, vừa hơi ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn Thủy Thiên Nhi.
“Chỉ vậy sao? Ngươi như thế nào biết ta chắc chắn sẽ đáp ứng? Lại làm sao biết được hắn sẽ thích người như ta?” Thủy Thiên Nhi khinh thường nói. Thiên hạ cũng đã đồn đại Trình Tiêu thực là một nam nhân tuấn tú hiếm có, nhưng chưa từng yêu thích người phụ nữ nào. Ngay cả đệ nhất mỹ nhân của Tuyết Vực thành chủ động tìm đến hắn, hắn đến một cái liếc mắt cũng không có. Rất nhiều người hoài nghi hắn bị hỏng một số thứ hoặc đầu óc có vấn đề. Thủy Thiên Nhi cho rằng khả năng hắn hỏng vài thứ là rất lớn, Tuyết Vực thành đệ nhất mỹ nhân tìm đến còn không muốn, không phải hỏng thứ ấy thì là gì?
“ Với con mắt của Trình Tiêu, muốn ngươi được xem trọng kì thực rất khó, bất quá nếu không thử sao biết chắc là thất bại? Cứ yên tâm, ta sẽ âm thầm hỗ trợ ngươi, đừng quá lo lắng, ta sẽ tạo cho ngươi thời cơ thích hợp. Đương nhiên, ta còn biết, trong tay hắn đang giữ vật đặc biệt quan trọng với ngươi.” Khóe miệng Tiêu Nguyệt Thành khẽ nhếch lên, ánh mắt di chuyển trên người Thủy Thiên Nhi, lắc đầu thở dài.
Thủy Thiên Nhi nhất thời cảm thấy hắn thật đáng sợ. Nàng tự nhận chính mình hết sức nhanh nhạy nắm bắt tin tức, không nghĩ tới Tiêu Nguyệt Thành so với nàng còn cao tay hơn, ngay cả bí mật của chính mình cũng bị hắn biết được.
“Ta làm sao để tin tưởng ngươi sẽ không nói ra thân phận của ta? Mà làm như vậy, đối với ngươi có lợi lộc gì chứ?” Thủy Thiên Nhi cũng không phải kẻ ngốc, bất quá lợi dụng thì phải cùng bị lợi dụng thôi.
“Chuyện thân phận của ngươi, ta có nói ra cũng chẳng lợi được gì, ta vốn chẳng có lý do gì để nói. Ta làm như vậy chính là có hay mục đích: thứ nhất, nếu ngươi tự nguyện gả đi, hẳn sẽ không cùng ta thành thân rồi, dĩ nhiên là ta không cần cưới ngươi, Trình Tiêu là nam nhân khỏe mạnh có thể nương nhờ; thứ hai, chờ khi ngươi thành môn chủ phu nhân, chỉ cần tìm cho ta bộ chìa khóa làm từ ngọc bích, ta chỉ muốn nó, tìm được, ta lập tức đem hoàng kim cho ngươi. Đến đây, cùng ta kí giao ước.” Tiêu Nguyệt Thành vừa nói vừa đứng dậy, đi tới trước mặt Thủy Thiên Nhi, vươn một tay, giữ mặt nàng, đầu hắn cúi thấp, thâm tình nhìn vào đôi mắt Thủy Thiên Nhi, mặt cũng càng ngày càng gần, Thiên Nhi có thể thấy rõ cặp lông mi của hắn đang run run. Thủy Thiên Nhi nhìn vào hai tròng mắt của Tiêu Nguyệt Thành, bất giác chìm vào thâm tình của hắn, như mất hồn, tức thì phản ứng chậm lại nửa nhịp, Tiêu Nguyệt Thanh nhân tiên nắm lấy tay Thủy Thiên Nhi, chấm vào mực, điểm chỉ vào giao ước.” Lập tức ánh mắt thâm tình liền biến thành chế nhạo, trên mặt Thủy Thiên Nhi phả ra một hơi, nói: “Ta đi đây. Hai ngày nữa, ta sẽ tới đón ngươi hạ sơn.”
Thủy Thiên Nhi lúc này mới thất thần hoàn hồn, mặt ửng đỏ, lập tức nhớ tới mới rồi mình đã kí giao kèo, lớn tiếng quát: “Người thừa dịp lợi dụng người lúc hoạn nạn! Ta muốn xem cái giao ước viết gì! Đường đường thành chủ cư nhiên thủ đoạn hèn hạ như vậy, ngươi không cảm thấy mất thể diện sao?”
“Cái gì gọi là thủ đoạn hèn hạ? Thiên Nhi ngươi có Khất Thảo Tam Thập Lục Kế, không phải bên trong cũng có mỹ nhân kế hay sao? Chẳng lẽ một tên khất cái có thể dùng, còn ta thì không thể? Chỉ có thể nói định lực của Thiên Nhi ngươi không đủ thôi.”- Tiêu Nguyệt Thành nói xong mà không chút đỏ mặt.
“TA, MUỐN, XEM, GIAO, ƯỚC!!!” - Thủy Thiên Nhi nghiến răng nghiến lợi mà thét.
“Đương nhiên phải cho ngươi xem rồi. Bất quá, vì đề phòng ngươi đổi ý. Ta đã tìm số lượng lớn giấy da dê. Ngươi xé thể nào, cùng không rách đâu. Lại đây! Cho ngươi xem nè!” Tiêu Nguyệt Thành đưa cho Thủy Thiên Nhi. Như thể chính hắn cấp cho Thiên Nhi bấy nhiêu ân huệ.
Thủy Thiên Nhi căm hận giật lại. Nhìn cẩn thận mỗi một câu trên giao ước. Sợ quên chỗ nào, sẽ bị Tiêu Nguyệt Thành nắm lấy sơ hở. Trước hết là lợi ích cá nhân, Thủy Thiên Nhi không có ý kiến gì. Nhưng mà sau đó là trách nhiệm và nghĩa vụ, Thủy Thiên Nhi có chút nhức đầu, tai sao kế hoạch lại áp dụng trên đường. Thủy Thiên Nhi còn phải thỏa mãn yêu cầu của Tiêu Tuyệt Thành? Đây là cái yêu cầu gì? Trách nhiệm của Thủy Thiên Nhi so với Tiêu Tuyệt Thành còn lớn hơn? Tại sao sau khi nhiệm vụ thất bại, chính mình nỗ lực lại phải trả tiền bồi thường gấp đôi. Còn Tiêu Nguyệt Thành lại không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào?
Hai hàm răng Thủy Thiên Nhi cắm chặt lại. Hận không thể đem giao ước trong tay xé thành từng mảnh nhỏ. Nhưng da dê quả thực rất rắn chắc. Cho dù Thiên Nhi có cố gắng thế nào, giao ước da dê cũng không chút sức mẻ.
“Đừng lãng phí sức lực của mình để tức giận. Vì để ngươi nhớ trách nhiệm của mình. Ta còn chuẩn bị một bản giao kèo khác. Ta đã kí tên ở mặt trên. Ngươi cũng không cần lo ta ăn quỵt” Tiêu Nguyệt Thành tựa cười mà không, rút ra từ trong lòng bản giao kèo khác. “Cái…này, ngươi thật sự rất thâm độc.” Thủy Thiên Nhi tận tâm cảm thất hối hận. Hai mắt mình đúng là bị chó ăn mất rồi mới trùng kế của hắn. Nhưng Thủy Thiên Nhi cũng không cảm thấy lạ. Chỉ có thể nói Tiêu Nguyệt Thành là tên yêu nghiệt, rất âm hiểm. Thủy Thiên Nhi lại hoàn toàn đơn thuần. Đương nhiên, chịu không được sự khiêu khích của Tiêu Nguyệt Thành.
Người là dao thớt, ta là cá thịt. Thủy Thiên Nhi thấm thía loại cảm giác này, bỗng nảy sinh một chút bất đắc dĩ.
Thủy Thiên Nhi nhận lấy giao ước giấy trắng mực đen mà Tiêu Nguyệt Thành đưa qua, thống khổ nhắm hai mắt lại. Hít một hơi thật sâu, nói: “Bây giờ ngươi có thể đi!” Nói xong, nàng cắn chặt môi dưới, hận dưới môi của mình không phải là Tiêu Tuyệt Thành trước mắt.
“Không nghĩ tới Thiên Nhi nàng như vậy lại không hoan nghênh tướng công ta! Tướng công thực rất thương tâm a.” Tiêu Nguyệt Thành nói xong liền phi thân lên, tại môi của Thủy Thiên Nhi mà ăn đậu hũ một chút, vẻ mặt vô lại nói: “Thật tốt, trộm hoa thành công, ta đi đây!”
“Ngươi…Đồ háo sắc! Lưu manh…ngươi.” Thủy Thiên đỏ mặt, tim đập thình thịch, nhục nhã mà không thể tìm lỗ để chui xuống.
Thiêu Nguyệt Thành cũng không để ý đến, trèo cửa sổ ra ngoài.
Thủy Thiên Nhi rầu rĩ ngồi trong phòng, cũng chẳng còn tâm tư sao chép kinh văn, đem giao ước lật qua lật lại, xem lại một chút chỗ bận tâm, rồi vê giao ước thành một cục, hung hăng ném xuống đất. Xong rồi lại cảm thấy không ổn, nàng liền nhặt giao ước lên, đặt trên bàn, cuộn lại, đứng dậy nhét nó xuống dưới gối, lập tức lại nổi giận đùng đùng mà rời phòng, ra sân trước hít thở.
“Ta cùng hắn thực sự là ác duyên a! Sao lần nào gặp hắn đều không có chuyện tốt!?” Thủy Thiên Nhi hoài tưởng vài năm trước, nếu không phải do Tiêu Nguyệt Thành ban tặng, nàng lấy đâu ra nhiều phiền toái như vậy. Đáng thương những cô nương mong mỏi đi theo Tiêu Nguyệt Thành, cuối cùng bị hắn chơi đùa rồi vứt bỏ…Thế này, bạc cũng không có, cái được chẳng bù nổi cái mất.
“Ngươi không muốn cưới ta, ta còn không nghĩ muốn gả cho ngươi! Một người phong lưu đa tình, lòng lang dạ sói, không biết làm thế nào mỹ nữ thiên hạ có thể yêu hắn? Mù hết rồi sao?” Thủy Thiên Nhi không nhịn được chỉ trích, vừa định khoác bào tử, đột nhiên phát hiện trên quần áo dính đầy mực, bấy giờ mới nhớ đến, trên quần áo của nàng, khắp nơi đều là mực! Vì thế, nàng vội vàng chạy vào phòng bếp, đun chút nước nóng, đem vào trong phòng, tắm rửa một cái, nhanh chóng thay bộ đồ sạch sẽ.
Tắm rửa một chút, tâm tình cũng khá hơn rồi, Thủy Thiên Nhi yên tĩnh hảo hảo phân tích một phen, bỏ qua trách nhiệm trong giao ước không nói tới, cái giao ước này đối với mình mà nói rất có lợi. Đầu tiên, Tiêu Nguyệt Thành tuyệt không có khả năng trở thành chỗ dựa của nàng rồi, Trình Tiên lại là Huyễn Nguyệt môn môn chủ, mà Huyễn Nguyệt môn lại chính là chín đại Huyễn môn có thực lực nhất, hơn nữa tài phú vô số, nếu có thể trở thành thê tử của Trình Tiêu, đúng là trăm lợi mà không hại, Thủy gia sự nghiệp, Huyễn Thủy môn cũng cần mượn lực Huyễn Nguyệt môn để khôi phục. Tiếp theo, mạng lưới tình báo của Huyễn Nguyệt môn thực sự rất lợi hại, tuy là phường hắc đạo, nhưng vô số danh môn chính phái cũng cần phải dựa thế nó, như vậy muốn tra ra án diệt môn Thủy gia mà nói hy vọng càng lớn, nói không chừng có thể vì Thủy gia báo thù. Cuối cùng, đồi với Thủy Thiên Nhi nàng, Trình Tiêu mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng quả thực tuổi trẻ anh tuấn, so với Tiêu Nguyệt Thành dựa vào tốt hơn nhiều, không chừng bản thân có thể tìm được hạnh phúc a! (NB: Hạnh phúc kiếm được từ giao dịch à?)
Nghĩ tới đậy, Thủy Thiên Nhi tâm tình tốt hơn rất nhiều. Vừa ca hát vừa đi tưới hoa.
Am đường đúng là nơi thanh tịnh, rất thích hợp để tu tâm dưỡng tính, Thủy Thiên Nhi một tay xách xô nước, một tay kéo nó xuống giếng, thong thả ngắm hoa bạch cúc, cùng nguyệt quý, hồng, trắng, vàng, ba màu giao nhau, sắc thái, màu sang, cũng không hỗn độn, muôn hình vạn trạng, ganh đua sự tươi đẹp. Chứng kiến cảnh đó, tức giận cũng tiêu tan, Thủy Thiên Nhi rất có cảm giác thành tựu, những đóa hoa này đều do nàng trồng. Nguyên vốn là muốn trồng một chút hoa hồng, nhưng hoa này thích hợp ở nơi náo nhiệt, trồng tại đây có chút đột ngột. Do vậy, nhân tiện trồng ít nguyệt quý, thế cũng tốt.
“Minh Không…” Thủy Thiên Nhi đang rất đắc ý, bỗng nghe thấy tiếng Nhị sư tỷ đứng ở đầu sân lớn giọng gọi mình.
“Minh Không, hôm nay trong am khách đến thắp hương rất nhiều, Đại sư tỷ cùng Tam sư muội đã hạ sơn mua đồ, người làm không đủ, mau để xô nước xuống, theo ta hỗ trợ am đường đi.” Nhị sư tỷ Minh Trần đền gần nói.
“Được!” Thủy Thiên Nhi hiện đang nhàn rỗi, gặp dịp đi giúp người
Tới bên trong am đường, Thủy Thiên Nhi phát hiện người thắp hương hôm nay quả thực đông, nam nữ già trẻ đủ cả, hệt như họp chợ, rất rất náo nhiệt. Cảnh tượng này, Thủy Thiên Nhi rất hiếm gặp.
Thủy Thiên Nhi quỳ ở một bên, gõ mõ.
Đột nhiên, Thủy Thiên Nhi cảm nhận được một cỗ hương thơm mát, không phải hương thơm son phấn, cũng không phải hương của túi thơm…Loại hương này, thực đặc biệt, chưa từng ngửi qua, rất dễ chịu, không đặc không nhạt, không nồng nàn, thơm mát tự nhiên, tựa dòng suối trong lành, chảy vào trong tim.
Thủy Thiên Nhi liền ngẩng đầu, liền nhìn thấy một tuyệt sắc nữ tử như bước ra từ trong tranh vẽ. Nét ngài tựa họa, khẽ cau lại, toát ra chút u sầu nhàn nhạt, đôi mắt long lanh như nước, trong suốt minh mẫn, tinh khiết, xinh đẹp, chiếc mũi thẳng tinh xảo, lại rất hài hòa, điểm xuyết đôi môi anh đào đỏ thắm. Dù dùng từ xinh đẹp miêu tả cũng quyết không thể hình dung được nữ tử trước mắt, Thủy Thiên Nhi không khỏi ngây dại, quên luôn việc gõ mõ.