Thời gian bây giờ không còn sớm lắm, đã một giờ chiều.
Lâm Thiên biết thời gian của mình không phải quá dư dả, thế nào cũng phải trở về cô nhi viện trước sáu giờ, nếu không khả năng sẽ bị phát hiện lén lút ra ngoài.
Trở lại Hẻm Xéo, Lâm Thiên đi thẳng tới ngân hàng Gringotts, mục tiêu là hầm bạc của Borgin, hắn chỉ có một cơ hội duy nhất.
Hắn đến trước một tòa nhà màu trắng, cao vượt lên những hàng quán xung quanh. Đứng bên cạnh tấm cửa đồng cao lớn, mình mặc trang phục tía, vàng kia là “a, yêu tinh!”, Lâm Thiên tò mò ngắm nghía, đồng thời bước lên những bậc thềm màu trắng tiến về phía gã. Gã yêu tinh kia không cao hơn Lâm Thiên là bao, so ra còn lùn hơn lão gù Borgin không ít. Mặt gã ngăm đen vẻ tinh quái, râu nhọn, ngoài ra Lâm Thiên còn phát hiện tay và chân gã rất dài. Tên yêu tinh cúi chào khi hắn đi qua.
Giờ đối diện với Lâm Thiên là cánh cửa thứ hai, màu trắng, phía trên khắc một hàng chữ:
Khách lạ mời vào, nhưng xin chú ý
Những kẻ tham lam
Hưởng mà không hiến, báo ứng khôn cùng
Vậy nếu hiểu rằng
Kho tàng dưới đất, không phải của ngươi
Thì quân trộm cắp
Thứ mi nhận được, không chỉ là kho tàng đâu.
Lại có hai gã yêu tinh cúi chào khi Lâm Thiên đi qua cánh cửa bước vào một sảnh lớn dát đá cẩm thạch. Hơn trăm tên yêu tinh ngồi sau một cái quầy dài trên những chiếc ghế cao, tên thì hí hoáy ghi chép, kẻ dùng những chiếc cân đồng cẩn thận đong đếm, dùng kính lúp soi những viên đá màu trân quý. Quanh đại sảnh, vô số những cánh cửa thông tới những hành lang bên trong, từng nhóm yêu tinh hướng dẫn khách ra vào nhộn nhịp.
Lâm Thiên đi tới bên quầy, chọn một tên yêu tinh đang ngồi nhàn rỗi: “buổi sáng tốt lành, tôi ở cửa hàng Borgin, đến rút ít tiền”.
“Ông có chìa khóa không?”
“Có đây!”, Lâm Thiên rút trong người ra một chiếc khóa nhỏ bằng vàng.
Gã yêu tinh cẩn thận xem xét.
“Hình như đúng rồi đấy”.
“Vậy xin phiền ông đưa tôi đi”.
Yêu tinh dẫn hắn tới một lối đi nhỏ dát bằng đá được chiếu sáng bằng những ngọn đuốc chập chờn giắt hai bên. Lối đi này rất hẹp, sâu dần về dưới, trải những đường ray sắt nhỏ xíu. Yêu tinh huýt một tiếng sáo, một chiếc xe tự hành cũng rất nhỏ bon bon trên đường ray chạy tới.
Lâm Thiên trèo lên xe cùng yêu tinh, cũng không thấy ai điều khiển, chiếc xe liền tự khởi động.
Ban đầu chiếc xe chỉ đơn giản chạy qua những lối nhỏ ngoằn nghèo như mê cung, trái, phải, rẽ ngang, phải, trái…không nhớ được. Chiếc xe tự hành vun vút lao như biết rõ hành trình của mình bởi yêu tinh dẫn đường không hề có động tác điều khiển.
Gió lạnh ào ào thổi qua làm buốt hết mắt Lâm Thiên, hắn ngầm vận nội lực giây lát mới cảm giác bình thường lại. Yêu tinh ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên một cái, coi mòi không hiểu sao hắn không chút phản ứng. Nên nhớ, nào đã có ai tới ngân hàng Gringotts mà chưa bị cái xe tự hành nhỏ xíu này tra tấn đâu.
Rất nhanh đã tới cửa hầm, Lâm Thiên nhìn số hiệu trên tường là số 173.
“Chìa khóa!”, yêu tinh quay sang Lâm Thiên.
Lâm Thiên đưa chìa khóa cho gã, tên yêu tinh cắm chìa khóa vào, khói xanh tỏa ra mù mịt, từ từ tan đi và cửa mở.
Ba mẹ Harry Potter tính ra chỉ là phù thủy bình thường (nhà Potter đã xuống dốc từ lâu), thế mà tiền bạc lưu lại cho Harry còn xếp thành đụn lớn, nói gì tới lão gù Borgin chuyên buôn bán đồ dùng Hắc ám, tất nhiên tiền đè chết người.
Trong kho xếp đầy tiền, vô số Galleon xếp thành “ngọn núi” cao hàng chục mét, đống vàng đống bạc, phát ánh sáng mê người! Quả không thẹn một lão thương nhân tích lũy cả đời.
“Trong còn bao nhiêu tiền?”, Lâm Thiên hỏi yêu tinh.
“Chừng hơn sáu vạn Galleon, những thứ khác chưa kiểm qua”.
Lâm Thiên ngó ngó đống tiền, gật đầu nói với yêu tinh: “tôi cần lấy một món đồ bí mật, rất quan trọng, ông có thể ra ngoài chờ lát không?”
Yêu tinh tất nhiên không có lí do phản đối yêu cầu này, gã có chút nghi hoặc nhìn Lâm Thiên một cái rồi bước ra ngoài, đứng bên cạnh chiếc xe chờ hắn.
Lâm Thiên thấy yêu tinh đi ra, tranh thủ uống một ngụm thuốc Đa dịch, kì hạn một giờ đã sắp hết. Sau đó hắn khởi động trữ vật thủ trạc, nhắm đống tiền phất tay một cái, nháy mắt, núi tiền cao vài chục mét đã biến mất không thấy đâu. Lâm Thiên nhòm nhòm, vẩy thêm phát nữa, đống tiền Sickles cũng chẳng còn.
Hài lòng gật đầu, Lâm Thiên bước ra khỏi hầm bạc, thuận tiện đóng cửa lại. Yêu tinh cũng không hỏi hắn lấy một lời, chờ Lâm Thiên ngồi lên xe, lập tức cho xe chạy về.
Lại thêm một đoạn đường gió táp, không bao lâu Lâm Thiên đã đứng dưới ánh dương quang ấm áp xán lạn bên ngoài ngân hàng Gringotts nổi danh bất khả xâm phạm.
Hắn trông thời gian, quyết định đi mua đồ. Một giờ sau đó, cơ hồ tất cả các cửa hàng nơi Hẻm Xéo đều được hắn ghé thăm, những gì có hứng thú đều mua sạch, sách pháp thuật, dược tề, chổi bay, đồ dùng thí nghiệm…, tốn hơn hai nghìn Galleon. Bất quá hắn không đi mua đũa phép, còn chưa đủ tuổi, lỡ bị phát hiện sử dụng pháp thuật thì dở, hơn nữa hắn còn đang giả dạng làm lão Borgin. Sở dĩ Lâm Thiên tranh thủ đi mua nhiều vậy, bởi trong đống đồ mới sắm có rất nhiều thứ trẻ nhỏ còn chưa được phép mua.
Lâm Thiên mua xong vật dụng thì đã bốn giờ chiều. Hắn vội vàng rời khỏi Hẻm Xéo, đi qua quán Cái Vạc Lủng, chờ thời gian thuốc Đa dịch hết hiệu lực, mặc trở lại quần áo trẻ con, lại ngồi taxi trở về cô nhi viện, thời gian vừa gần sáu giờ.
Thêm một phát nhảy tường vào cô nhi viện, Lâm Thiên thấy vẫn còn mấy đứa nhỏ đang vui đùa, mà hắn cũng an toàn không bị ai phát hiện liền nhanh chóng trở về phòng, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Lấy được đủ tiền cùng rất nhiều vật dụng ma pháp, vậy là thời gian sắp tới Lâm Thiên lại có việc để làm rồi.
Kiếp trước Lâm Thiên được xưng là thiên tài. Không phải nói đùa, cầm kì thi họa, không gì hắn không giỏi, mà những gì một kẻ công tử thế gia cần học hắn đều hết sức ưu tú, như cưỡi ngựa, tennis, nếm rượu, đua xe, đánh bạc…, thậm chí y dược, lí số, thiên văn ngũ hành cũng đều nắm vững. Tóm lại Lâm Thiên không gì không đỉnh, đặc biệt là võ học, tựa như Hải nói, dạng 23 tuổi đã phá toái hư không như Lâm Thiên gã mới gặp lần đầu.
Đến thế giới này, đối với phương diện võ học Lâm Thiên đã không còn gì theo đuổi, dù sao luyện nữa cũng không còn ý nghĩa, tu luyện đến mức phi thăng đã khiến hắn hài lòng lắm rồi, tiếp theo chỉ còn xem quá trình tu luyện ma pháp thế nào mà thôi.