Chương 03: Bi kịch của "Viên Thịt"
'Phanh' Một tiếng vang thật lớn làm cho một vị tổ trưởng vội vã chạy ra chỗ vừa phát ra tiếng nổ, xém chút nữa mặt cạp đất vì bước sai chân.
" Đâu rồi, đâu rồi, Cái máy chơi game trong kho hàng bị dọn đi đâu rồi!!!" Nhìn thấy bọn họ Dương tổ trưởng y hệt ác ma, trong mắt trần ngập tơ máu vị tổ trưởng này bị dọa cho run cầm cập, lời nói cũng lắp bắp.
" Đúng, đúng, là Lỗ tổ trưởng, Lỗ tổ trưởng cho dọn đi rồi..."\
" Lại là cái tên Tử Lỗ (một kiểu rửa người ta chết ấy)!!" Dương Nguyên quả thực đang tức chết, hắn đã dặn dò ngàn vạn lần đừng đem cabin trò chơi kia mang đi, ai ngờ, hắn chẳng qua là mấy ngày liên tục thức đêm, mệt quá mà chợp mặt một chút, ai ngờ vừa tỉnh dậy cái cabin trò chơi đó không cánh mà bay, thì ra do tên Tử Tước chuyển đi đấy!
" Cái gì mà Tử Lỗ, biểu ca chúng ta là người nhà của công ty mà, ngươi cũng đừng tùy ý phá bỏ hình tượng biểu đệ ta ah..."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Mới vừa vặn nói đến Tử Lỗ, hắn giờ này đang thong thả bưng một ly cà phê từ ừ đi tới, đối với mọi người xung quanh đều tặng cho một nụ cười tiêu chuẩn men lì với hàm răng trắng bóc, làm cho mấy nữ IT nhìn phải gọi là nước chảy ròng ròng.
" Lại là ngươi, Tử Lỗ, công ty không phải là nhà, muốn đùa về nhà mà đùa! Ta hỏi ngươi, cái cabin trò chơi ta đã phân phó cho các ngươi trông coi ở đâu rồi?! Không phải ta nói không được đụng đến nó sao?!"
" Ah "Cầm chén cà phê ngáo hơn nửa ngày, Lỗ Từ mới nhớ tới mấy hôm trước biểu ca xử lí một vài công chuyện, thấy Dương Nguyên trước khi đề cập qua có nói cabin trò chơi đó bị lỗi, chính là lúc hắn nhãn rồi đã để cho tổ tiêu thụ thuận tiện đem đi xử lí rồi.
" Cái cabin trò chơi kia sao, ngươi không phải nói là bị lỗi sao? Ta đã cho xử lý xong rồi."
" Thật sự đã xử lí?" Nhìn Lỗ Từ không có bộ dạng là đang nói dối, Dương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm. Đến đây Lỗ Từ lại hiếu kì hỏi:" Không phải là một cabin trò chơi lỗi sao? Khẩn trương như vậy làm gì?"
"Tử Lỗ, ngươi không biết, cái cabin trò chơi trong quá trình chế tạo không cẩn thận quét vào khởi tạo nhân vật thành quái vật, còn chưa có sửa được, chỉ có thể báo lỗi. Nếu không có người chơi dùng cabin trò chơi kia đăng nhập 'Thần tích' chúng ta không phải tự dưng gặp phiền toái lớn sao."
"Nhầm nhân vật, nhầm thành quái vật gì?"
" Là Long tộc, mặc kệ là gì, loại quái này người chơi cần đến cấp cuối cùng mới có thể mở ra...khoan, đợi một tí, cái cabin trò chơi kia thật sự báo hỏng phải không, ngươi xác định, đừng có lừa gạt ta đó?" Dương Nguyên rõ ràng đối với việc này còn chưa có tin lắm.
Nhìn thấy Dương Nguyên trong mắt tỏ vẻ không tín nhiệm như vậy, Lỗ Từ lập tức ngạo mạn 'Hừ' một tiếng, "Ta làm việc ngươi cứ yên tâm, cái cabin trò chơi kia ta có thể xác định là báo hỏng rồi, tuyệt đối trong 'Thần tích' sẽ không xảy ra bug như vậy..."
"Mẹ ơi, cái game 'Thần Tích' này gớm thế này mà, sao lại không có ai kiểm tra lỗi Bug hết ah ah aha ——"
Từ khi phát hiện nhân vật người chơi của mình là một cục thịt gần như là tròn vo, chân tay đều ngắn, trên lưng là một cặp cánh nhỏ xíu bằng thịt, trông thật giống một con thằng lằn chắp cánh, Nhạc Nhạc quả thực là nước mắt chảy vào tim, ngậm đắng nuốt cay.
Thật sự lúc này chính là máu chạy về tim, sau lưng đang có một con tặc điểu đến trộm trứng tuyên bố muốn đem mình ăn sống nuốt tươi, Nhạc Nhạc nhắm mắt nhẫm mũi chọn bừa một đường chạy vèo vèo.
Chỉ sợ nàng là người chơi đầu tiên tạo ra lịch sử bị nuốt sống trong trò chơi rồi, hơn nữa theo thời gian, sự kiện này sắp được thực hiện.
Trên thực tế, nếu không phải Nhạc Nhạc gặp phải quái điểu sáu mắt này, vì hoảng sợ quá độ mà bạo phát tốc độ kinh người, chỉ bằng trạng thái ấu long của Nhạc Nhạc hiện tại, mới chui ra từ vỏ trứng đi cũng không nổi chứ đừng nói đến chạy, nếu như vậy thì Nhạc Nhạc sớm ngoẻo rồi.
Chạy loạn một hồi cũng đã 3 phút, thể lực Nhạc Nhạc gần như đến cực hạn, bước chân ngày càng nặng, nhưng mà phía sau quái điểu vẫn không có ý tứ buông tha, mới vừa rồi xém chút nữa là cặp cánh của nàng đã bị mổ thành lỗ ong rồi,
Mẹ ơi — chính là nàng hiện tại có là con ấu long nhưng cũng không muốn cái cánh nhỏ của mình bị quái điểu vặt mất.
Nhạc Nhạc liều mạng mà chạy, nhưng còn không biết làm sao có thể thoát được con chim ngu ngốc sau lưng.
Con đường phía trước, đúng là một cái sườn dốc thật dài, mắt thấy quái điểu cái mỏ nhọn sắp mổ vào cánh của mình.
Nhạc Nhạc quyết định chắc chắn, con mắt khép lại, tay chân ôm lấy cái bụng tròn trịa của mình tạo thành một 'Viên thịt', hét lên một tiếng lăn vù vù xuống dốc, lăn một thoáng đã cách con Quái Điểu xa vời vợi rồi.
Xa xa đấy, Nhạc Nhạc thấy con quái điểu ở sau lưng không khách khí chút nào ngoác mồm ra chửi:" Ngươi được lắm, cũng dám qua mặt ta, Long tộc đúng là một lũ mất nết, ngươi được lắm cẩu ấu long! Lần sau đừng để ta gặp được, nếu không ta sẽ nuốt ngươi ngay lập tức ——!
Đại gia... Không, khoai to à nhầm chim to. Ngươi trâu bò lắm, Nhạc Nhạc ta nào dám qua mặt ngươi, là ngươi muốn đem ta làm buổi ăn trưa a, cho dù ta không chạy ngươi cũng sẽ đem ta nuốt vào bụng phải không, còn có lần sau à? Còn có, Ta lúc này mới Sinh ra chưa đến nửa giờ, ta có biết Long Tộc là cái đếch gì đâu —— lừa bố mày à!!!
Nhạc Nhạc một bên vì mình tức giận, một bên đầu óc choáng váng không biết phương hướng. Nhưng là, theo thời gian trôi qua, vẫn không thấy mình dừng lại, Nhạc Nhạc rốt cục cảm giác không ổn.
Sườn dốc rất dài, hơn nữa càng lại càng dốc đứng. Bởi vì Nhạc Nhạc hiện tại đang cuộn mình lăn tròn, vận tốc quá cao căn bản không thể tự mình dừng lại, càng làm cho Nhạc Nhạc không thể quan sát tình hình phía trước.
Quả nhiên, dự cảm không ổn của Nhạc Nhạc ứng nghiệm rồi. Đột nhiên, Nhạc Nhạc cảm thấy thân thể mình gần như không còn chạm đất nữa, trợn tròn con mắt xem xét, chỉ thấy mình không phải đang ở trên mặt đất, mà là một khe lớn tối om.
Không! A...........a.................a................... ......a!
Nhạc Nhạc trong óc chỉ kịp nghĩ đến gì, mạnh mẽ áp chế tốc độ lăn của mình, Một 'Viên Thịt' cứ thế mà léo lên với tiếng thét chói tai biến mất trong cái khe đen kịt.
" Lừa bố mày ah — cuối cùng là cái thằng lập trình viên nào xếp đặt thiết kế đấy, như thế nào sau sườn dốc dài lại là một cái khe lớn hả..."
" Hắt xì" Lỗ Từ vuốt vuốt cái mũi, nghi hoặc mà nhìn chung quanh, nhưng lại không có tìm thân ảnh Dương Nguyên, chính là nhún nhún vai nói: "Khẳng định ai đó đang nghĩ đến ta, thiệt là, có nhiều người hâm mộ đúng là phiên toái ah..."
Ngoài cửa, Dương Nguyên đang chuẩn bị bước vào văn phòng Lỗ Từ, bước chân trì trệ, gân xanh trên trán nổi lên, không chút do dự quay ngoắt bỏ đi.
Đúng là tên khỉ gió, Tử Lỗ ngươi đi chết đi là vưa!!!